Khế Ước Hàng Tỷ: Nắm Giữ Ông Xã Giàu Có
Chương 21: Oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau (6)
Tuy nơi này là vùng ngoại ô thủ đô, nhưng vì thủ đô tấc đất tấc vàng, nên dù có là ngoại ô thì cũng có không ít người sinh sống.
Cô gái vừa xuống xe liền đi thẳng đến dưới một cái cây bên đường, cuộn tròn thân thể lại thét chói tai không ngừng.
Hành động khác thường của cô gái làm mọi người vây xem.
Lúc Bạch Tưởng xuống xe chạy tới chỗ cô ấy, chung quanh cô gái đã có không ít người tụ lại đứng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong nháy mắt Bạch Tưởng cảm thấy có chút đau lòng.
Cô gái xinh đẹp đơn thuần không nên bị như thế.
Cô nắm chặt nắm tay, vọt vào đám người, nhìn những người vây chung quanh, dùng giọng điệu cầu xin hô lớn: “Xin mọi người tản ra, mọi người nhìn cô ấy như vậy, cô ấy sẽ rất sợ hãi!”
Nhưng người xem náo nhiệt vẫn vây chung quanh, nào dễ rời đi?
“Cầu xin các vị! Xin tản ra!” Bạch Tưởng gần như phải rống to.
Có người tốt bụng tản ra, nhưng vẫn có nhiều người tiếp tục lại đây xem náo nhiệt.
Nhìn vòng người chung quanh càng lúc càng lớn, trong nháy mắt Bạch Tưởng cảm thấy rất bất lực.
Cô chỉ có thể đi đến, ngồi xuống bên người cô gái, muốn nhẹ giọng an ủi.
Nhưng đúng lúc này ——
Kít!
Tiếng bánh xe ô tô ma sát với mặt đất truyền đến, đủ để thấy người lái đã phanh lại rất gấp.
Bạch Tưởng còn chưa quay đầu, một luồng hơi lạnh bức người đã ập đến!
Sau đó, một bàn tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy bả vai cô, dùng sức lôi cô một cái!
‘Bịch!” một tiếng, Bạch Tưởng bị người vô tình đẩy ngã sang bên!
Hít!
Trên đùi bị trầy da, Bạch Tưởng cũng bất chấp bị đau, khẩn trương nhìn cô gái.
“Ưu Toàn!”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, mang theo sức mạnh làm người an tâm.
Một thân hình cao lớn chắn giữa Bạch Tưởng và cô gái. Không biết vì sao khi cô nhìn thấy người này, cảm giác nôn nóng vội vàng bỗng dưng lại dần bình ổn.
Bạch Tưởng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô liền thấy người đàn ông duỗi tay ôm cô gái vào trong ngực.
Thời tiết rất nóng nên Bạch Tưởng đã sớm chảy đầy mồ hôi, mà chung quanh người đàn ông giống như giảm đi mấy độ.
Lúc này, cô mới có tâm tình đánh giá người đàn ông này.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người cao lớn, bộ vest càng làm tôn lên thân hình của anh, anh đứng ở đó, dáng người như núi mang đến cho người ta cảm giác an tâm.
Chỉ thấy cặp mắt phượng đảo qua, rõ ràng anh chỉ có một mình, nhưng lại khiến tất cả mọi người không tự giác lui về phía sau vài bước.
Khí thế thật mạnh!
Người đàn ông này thật khí phách!
Nhìn anh, Bạch Tưởng thật muốn trồng hoa si.
Cô gái vẫn luôn thét chói tai, toàn thân phát run, nhưng sau khi được người đàn ông ôm vào lòng, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cô ấy mở to đôi mắt nai con nắm chặt ống tay áo người đàn ông.
Người đàn ông duỗi cánh tay cứng đờ, rõ ràng không có thói quen tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng anh vẫn nghiêm túc, dịu dàng vỗ lưng cô gái.
Giờ khắc này, toàn thân người đàn ông được bao phủ trong sự dịu dàng chưa từng có.
Nhìn anh, Bạch Tưởng bỗng thấy trái tim như bị lỡ mất vài nhịp.
Thật lâu thật lâu về sau, người đàn ông hỏi cô thích anh từ lúc nào, trong đầu Bạch Tưởng liền hiện lên khung cảnh lúc này.
Lúc Từ Chí Ma miêu tả 《Shayanara》, từng nói qua một câu: Một lần cúi đầu đầy dịu dàng, tựa như một đóa hoa sen trong nước mong manh trước gió lạnh.
Cô có thể nói, chính sự dịu dàng của anh lúc đó đã chạm đến trái tim cô không?
Đương nhiên không thể!
Dựa vào tính cách kiêu ngạo keo kiệt của người đàn ông này, anh chỉ biết ngược cô thôi.
Đương nhiên, chuyện này về sau hẵng nói.
……………….
Cô gái vừa xuống xe liền đi thẳng đến dưới một cái cây bên đường, cuộn tròn thân thể lại thét chói tai không ngừng.
Hành động khác thường của cô gái làm mọi người vây xem.
Lúc Bạch Tưởng xuống xe chạy tới chỗ cô ấy, chung quanh cô gái đã có không ít người tụ lại đứng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong nháy mắt Bạch Tưởng cảm thấy có chút đau lòng.
Cô gái xinh đẹp đơn thuần không nên bị như thế.
Cô nắm chặt nắm tay, vọt vào đám người, nhìn những người vây chung quanh, dùng giọng điệu cầu xin hô lớn: “Xin mọi người tản ra, mọi người nhìn cô ấy như vậy, cô ấy sẽ rất sợ hãi!”
Nhưng người xem náo nhiệt vẫn vây chung quanh, nào dễ rời đi?
“Cầu xin các vị! Xin tản ra!” Bạch Tưởng gần như phải rống to.
Có người tốt bụng tản ra, nhưng vẫn có nhiều người tiếp tục lại đây xem náo nhiệt.
Nhìn vòng người chung quanh càng lúc càng lớn, trong nháy mắt Bạch Tưởng cảm thấy rất bất lực.
Cô chỉ có thể đi đến, ngồi xuống bên người cô gái, muốn nhẹ giọng an ủi.
Nhưng đúng lúc này ——
Kít!
Tiếng bánh xe ô tô ma sát với mặt đất truyền đến, đủ để thấy người lái đã phanh lại rất gấp.
Bạch Tưởng còn chưa quay đầu, một luồng hơi lạnh bức người đã ập đến!
Sau đó, một bàn tay thon dài trắng nõn nắm chặt lấy bả vai cô, dùng sức lôi cô một cái!
‘Bịch!” một tiếng, Bạch Tưởng bị người vô tình đẩy ngã sang bên!
Hít!
Trên đùi bị trầy da, Bạch Tưởng cũng bất chấp bị đau, khẩn trương nhìn cô gái.
“Ưu Toàn!”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, mang theo sức mạnh làm người an tâm.
Một thân hình cao lớn chắn giữa Bạch Tưởng và cô gái. Không biết vì sao khi cô nhìn thấy người này, cảm giác nôn nóng vội vàng bỗng dưng lại dần bình ổn.
Bạch Tưởng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô liền thấy người đàn ông duỗi tay ôm cô gái vào trong ngực.
Thời tiết rất nóng nên Bạch Tưởng đã sớm chảy đầy mồ hôi, mà chung quanh người đàn ông giống như giảm đi mấy độ.
Lúc này, cô mới có tâm tình đánh giá người đàn ông này.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người cao lớn, bộ vest càng làm tôn lên thân hình của anh, anh đứng ở đó, dáng người như núi mang đến cho người ta cảm giác an tâm.
Chỉ thấy cặp mắt phượng đảo qua, rõ ràng anh chỉ có một mình, nhưng lại khiến tất cả mọi người không tự giác lui về phía sau vài bước.
Khí thế thật mạnh!
Người đàn ông này thật khí phách!
Nhìn anh, Bạch Tưởng thật muốn trồng hoa si.
Cô gái vẫn luôn thét chói tai, toàn thân phát run, nhưng sau khi được người đàn ông ôm vào lòng, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cô ấy mở to đôi mắt nai con nắm chặt ống tay áo người đàn ông.
Người đàn ông duỗi cánh tay cứng đờ, rõ ràng không có thói quen tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng anh vẫn nghiêm túc, dịu dàng vỗ lưng cô gái.
Giờ khắc này, toàn thân người đàn ông được bao phủ trong sự dịu dàng chưa từng có.
Nhìn anh, Bạch Tưởng bỗng thấy trái tim như bị lỡ mất vài nhịp.
Thật lâu thật lâu về sau, người đàn ông hỏi cô thích anh từ lúc nào, trong đầu Bạch Tưởng liền hiện lên khung cảnh lúc này.
Lúc Từ Chí Ma miêu tả 《Shayanara》, từng nói qua một câu: Một lần cúi đầu đầy dịu dàng, tựa như một đóa hoa sen trong nước mong manh trước gió lạnh.
Cô có thể nói, chính sự dịu dàng của anh lúc đó đã chạm đến trái tim cô không?
Đương nhiên không thể!
Dựa vào tính cách kiêu ngạo keo kiệt của người đàn ông này, anh chỉ biết ngược cô thôi.
Đương nhiên, chuyện này về sau hẵng nói.
……………….
Tác giả :
Công Tử Diễn