Khất Nhi Hoàng Gia
Chương 2-2
Cái miệng hồng nộn nhỏ nhắn của Ngục Trừng Nhi khẽ nhấp, có chút cao hứng cũng có chút không vui. Kể từ năm nàng bị thương đó, cả người Mặc Dạ liền thay đổi, đầu tiên là chủ động yêu cầu tập võ.
Mấy năm qua này, thật ra Mặc Dạ rất ít trở về Tứ Quý các, nghe Nhị tỷ nói, mặc dù hắn đúng là hạt giống tốt để tập võ, nhưng tiếp xúc quá muộn, cho nên so với người bình thường phải khổ công luyện tập hơn, mới có thể mạnh giống người khác.
Năm năm đầu, Mặc Dạ gần như không trở lại, nếu không phải Nhị tỷ có thể về nhà, nói cho nàng biết một chút chuyện Mặc Dạ tập võ, nàng đều cho là Mặc Dạ đã rời khỏi nhà bọn họ. Sau mấy năm này, Mặc Dạ cũng trở lại Tứ Quý các.
Hai năm trước, sư phụ của Mặc Dạ qua đời, nàng cho là hắn sẽ về Tứ Quý các, nhưng. . . . . . Nàng ghét An Dạ Hàn ca ca, lại mượn Mặc Dạ đi, không biết giúp ca ca làm gì, khiến d,đ.l/q/đ cho ba tháng thì sẽ có hai tháng không thấy bóng dáng Mặc Dạ. Thật đáng ghét, tại sao tất cả mọi người đều muốn giành Mặc Dạ với nàng?
"Mặc Dạ, rốt cuộc đại ca tìm huynh có việc gì hả?" Nàng rất tò mò.
Nàng biết từ hai năm trước Tứ Quý các nhà mình cũng bắt đầu thay đổi kiểu dáng cao nhất, không biết đại ca và Mặc Dạ nói những thứ gì, sau khi Mặc Dạ trở lại, thay đổi Tứ Quý các một chút. Nàng không biết rõ, nhưng đại khái Tứ Quý các thành cơ sở nằm vùng trong tay các huynh ấy. Theo nàng phỏng đoán, chắc là dò la tin tức.
Dù sao Tần lâu Sở quán là nơi dò thăm tin tức tốt nhất, đặc biệt Tứ Quý các ở trong nước Thần Hi rất có danh tiếng, không ít người bị dung nhan tuyệt sắc của Đại tỷ mê hoặc, không phải nàng nói quá, số ngân lượng Đại tỷ tiếp đãi một khách quý, đủ cho nhà người thường sống sung túc qua nửa đời rồi.
"Lần sau thấy Dạ Hàn, muội hỏi hắn." Có một số việc, cũng không thích hợp cho nàng biết. Mặc dù từ nhỏ nàng sống tại kỹ viện, nhưng một chút chuyện bẩn thỉu, bọn họ không cho Trừng Nhi biết quá nhiều.
"Đại ca cũng không nói cho muội biết." Ngục Trừng Nhi không vui nhăn mũi. Lại dùng cái bộ dạng qua loa này trả lời nàng, lần trước nàng trở lại Dao Quang thành đã hỏi đại ca thân là Dao Quang thành chủ.
"Đó là muội không cần biết. Gần đây sổ sách có vấn đề gì không?" Mặc Dạ nhàn nhạt chuyển chủ đề.
Ngục Trừng Nhi cong môi lên, trái phiết phải phiết, "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là muội phát hiện hai, ba tháng này, khách lạ hình như đặc biệt nhiều lên." Tuy nói Tứ Quý các không ít khách lạ, nhưng trong mấy tháng này hình như có chút khác thường, cô nương trong các không cảm giác được, nhưng nàng là người nắm tiền tất nhiên rõ ràng.
"Ta báo mẫu thân chú ý tới rồi, là cùng mấy đám người lui tới, Mặc Dạ, có gây phiền toái gì hay không?" Nàng có chút lo lắng, loại chuyện dò xét tin tức như vậy, rất dễ dàng chọc phải họa sát thân.
Trầm ngâm, đáy mắt Mặc Dạ thoáng qua tia ánh sáng, nhưng biến mất ngay. "Ừ, huynh sẽ nói mấy thám tử chú ý, muội không phải lo lắng."
"Ừ, đúng rồi, còn có, nửa năm này, trong huyện chúng ta được điều tới một Huyện lệnh mới, hắn si mê Đại tỷ, ba lần bảy lượt tới quấn lấy Đại tỷ, lần trước còn ăn đậu hũ của Đại tỷ!"
"Huyện lệnh có sao không?" Mặc Dạ hỏi như vậy, tuyệt đối không sợ đắc tội đến khách. Đại tỷ của Ngục Trừng Nhi. . . . . . Ngục Ninh Nhi, xinh đẹp giống như tiên nữ, nhưng lòng dạ và cá tính kia, giống mẫu thân hắn Ngục Thanh Hồng đến tám phần, khác hai phần, là nàng so với mẫu thân còn điêu ngoa, tùy hứng hơn.
Ngục Trừng Nhi cười trộm, "Huynh thật lợi hại, Đại tỷ giận đến rống to đấy! Đêm hôm sau, Đại tỷ kêu Nhị tỷ ẩn vào trong phủ, cạo hết sạch lông tóc trên mặt Huyện lệnh, huyên náo khiến hôm sau Huyện lệnh kia cũng không dám ra ngoài!" Tính tình Đại tỷ không chịu nửa phần thua thiệt.
Gân xanh trên thái dương nhảy lên, Mặc Dạ không biết nên làm cái gì, cuối cùng chỉ có thể nhếch miệng nói: "Nhắc Ninh Nhi đừng quá mức." Hắn không có cách nào kiềm chế tính tình Ngục Ninh Nhi, cũng không muốn đắc tội với nàng. "Ma Nhi cũng quá cưng chiều nàng."
Hắn không khỏi oán trách tiểu sư muội, chính là lão Nhị trong ba tỷ muội nhà họ Ngục.
Ngục Trừng Nhi khoát khoát tay, "Huynh biết Nhị tỷ thích mềm không thích cứng, giống huynh lúc nào cũng bày gương mặt băng lạnh chết người, nhưng lại dễ mềm lòng, Đại tỷ vừa một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, Nhị tỷ liền đồng ý."
Mặc Dạ lắc đầu một cái, không nói lời nào, lấy ra mấy quyển sổ ghi chép tư mật khác chuyên tâm nhìn; Ngục Trừng Nhi cũng không làm phiền hắn, gục xuống bàn cắm đầu cắm cổ sờ sờ cái bút, sờ sờ cái bàn, đôi lúc lại vô ý quan sát hắn.
Khoé mắt Mặc Dạ quét qua khuôn mặt nàng từ vui biến thành giận, cuối cùng vẻ mặt tức giận lại biến thành khuôn mặt nhỏ bé khéo léo, miệng hơi nhếch, cúi đầu chuyên tâm nhìn sổ sách, chờ lần nữa hắn ngẩng đầu, người ngồi đối diện hắn đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khẽ cười, hắn không nhịn được đưa tay gạt sợi tóc sang bên má nàng, tỉ mỉ ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt phấn hồng đáng yêu đang ngủ say, trong lòng mềm nhũn, ấm áp.
Hắn hơi mất hồn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, ngũ quan ngọt ngào vẫn chứa chút ngây thơ, cùng với nàng khi còn bé có mấy phần tương tự. Nói chung, dung mạo ba tỷ muội họ không khác nhau mấy.
Nghĩ đến hai người kia, Mặc Dạ có chút nhức đầu, năm đó sau khi được Ngục Thanh Hồng nhận nuôi, hắn mới biết, thì ra mẹ nuôi là người có thân phận địa vị.
Vị trí bọn họ là Thần Hi quốc nổi tiếng nhất trong tứ quốc, mà Thần Hi quốc nổi tiếng nhất chính là Thất Tinh thành chủ, Thất Tinh này chỉ Bắc Đẩu Thất Tinh, mà từ khi có Thần Hi cho tới nay, vẫn hộ vệ Hoàng Đô. . . . . . Ngày trước, thân phận mẹ nuôi chính là một trong Thất Tinh thành chủ, thê tử Dao Quang thành chủ.
Nghĩ đến đây, Mặc Dạ cười khổ. Thân phận mẹ nuôi cao quý, đang lúc danh trấn tứ phương lại chạy tới huyện Trì Châu nhỏ ở biên cảnh xa xôi mở ra Tần lâu Sở quán. Nguyên nhân, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, nếu thật phải nói, phải lộn ngược lại hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, Thần Hi quốc gặp một cuộc nội loạn, bởi vì đệ đệ của Tiên Hoàng không phục Tiên Hoàng kế vị, cho nên khởi binh tạo phản, khi đó cha nuôi thân là Dao Quang thành chủ. . . . . . An Băng Diệc, cũng là một trong những đối tượng phản bội vương muốn mượn sức, chẳng qua là lôi kéo thất bại, đối phương liền thầm trả thù, khiến cha nuôi lỡ lầm uống rượu, ngủ cả đêm với một nương nương trong thanh lâu.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã đắc tội mẹ nuôi, mẹ nuôi dấm chua cháy ngập trời, trong cơn tức giận, để nhi tử ở nhà, ôm hai nữ oa nhi bỏ chạy đến Trì Châu, muốn tránh né cha nuôi, làm sao biết lúc ấy quân phản loạn lại đồng khởi, cha nuôi nhất thời không để ý đến mẹ nuôi được. Không đuổi theo, chọc mẹ nuôi tức giận hơn, nghĩ thầm, hắn thích đi kỹ viện, tốt, lão nương liền mở một gian kỹ viện lớn nhất, lão nương cũng tiếp khách, cho ngươi tức chết!
Chờ tất cả đều hoà bình rồi, cha nuôi đuổi theo, mẹ nuôi đã khai trương kỹ viện, cha nuôi dở khóc dở cười, mẹ nuôi vẫn không tha thứ cho cha nuôi, hai người cứ giằng co như vậy, tất nhiên sau đó cha nuôi trở thành khách duy nhất của mẹ nuôi, mà Trừng Nhi chính là ra đời tại Tứ Quý các này.
Hai lão nhân nhà này, đấu khí đến vài chục năm, rốt cuộc đến khi Đại tỷ Ngục gia mười tám tuổi, mẹ nuôi mới hết giận, bằng lòng đi theo cha nuôi trở về Dao Quang thành.
Ai. . . . . . Mặc Dạ nhìn chằm chằm Ngục Trừng Nhi, trong lòng có chút may mắn, thật may là cá tính Trừng Nhi không giống mẹ nuôi.
Nghĩ đến một chuyện, ánh mắt ngưng lại, sắc mặt trở nên có chút nặng nề. Hơn một năm trước, Hoàng Thượng lấy được tin tức, tra ra Tam hoàng tử mất tích trong phản loạn năm đó. . . . . . Tin tức Nam vương Huyền Hàn tiêu tan, không ít người cũng muốn rục rịch ngóc đầu dậy.
Thân là Dao Quang thành chủ đương nhiệm, An Dạ Hàn cũng muốn phái nhân thủ giúp một tay tìm kiếm vị trí Nam vương, dựa d/đ.l/q.đ trên vị trí phản bội vương năm đó, cho nên một năm này, hắn một mực giúp An Mặc Hàn truy lùng tin tức vương phản bội.
Trải qua tầng tầng truy xét phát hiện, nhóm đạo phỉ ở biên cảnh Thần Hi và An Hạ có liên hệ với vương phản bội. Mấy đầu lĩnh đạo phỉ, đều là tướng lĩnh thủ hạ của phản bội vương hai mươi năm trước, chẳng lẽ là những tin tức này đưa tới những người đó?
Như vậy, Tứ Quý các không còn là chỗ an toàn nữa.
Ánh mắt quét gương mặt bình yên ngủ say của nàng, hắn không lo lắng về Ngục Ninh Nhi và Ngục Ma Nhi, Ninh Nhi cơ trí thông minh, Ma Nhi có võ nghệ phòng thân, duy nhất để cho hắn không yên lòng, chính là Trừng Nhi đơn thuần.
Những năm gần đây, trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có bóng dáng của một người, chính là Trừng Nhi, khi còn bé trải qua đoạn kinh khủng kia, để cho hắn không có biện pháp tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nếu không nhờ nàng. . . . . .
Lúc mới bắt đầu đi lên núi tập võ, rất khổ, hắn tiếp xúc võ nghệ quá muộn, nếu so với người khác phải bỏ ra nhiều mồ hôi hơn, mới có thể đuổi kịp những người cùng lứa, hắn đã khóc, quá mệt mỏi, nghĩ muốn buông tha, nhất là khi bị sư phụ ném vào trong núi tự sinh tự diệt thì hắn thật sự sợ hãi, nhưng ở trong đó tiếng sói quanh quẩn bên tai, nhớ lại nàng.
Nhớ lại cam kết đối với nàng, hắn cắn răng, lúc này mới có động lực kiên trì, thời gian năm năm không thấy nàng, khi gặp mặt lại, nàng đã lớn lên thành tiểu thiếu nữ.
Khi nàng nhẹ nhàng gọi tên của hắn, tim của hắn rung động không dứt, không cách nào dời ánh mắt, nhưng, nàng đối với hắn, giống như lúc ban đầu chính nàng đã nói, chỉ coi hắn như ca ca.
Nghĩ tới đây, Mặc Dạ lại than thở, sau đó nhếch miệng lên, tính toán cuộc sống, sư phụ đi về cõi tiên cũng gần hai năm rồi, nàng cũng tròn mười sáu tuổi rồi, nếu không phải hắn lấy đệ tử chi lễ là vì sư phụ thủ mười tám tháng hiếu tang, có lẽ, hắn đã sớm biểu đạt tâm ý với Trừng Nhi.
Đứng dậy đi đến trước một tủ nhỏ, mở cửa tủ, lấy chăn mỏng, tung ra rồi đến phía sau nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Đợi chuyện phiền lòng mấy ngày nay qua đi, hắn nghĩ, hắn nên cố gắng làm những gì, khiến cái tiểu mơ hồ này biết, hắn không muốn . . . . . . Vĩnh viễn làm "ca ca".
Mấy năm qua này, thật ra Mặc Dạ rất ít trở về Tứ Quý các, nghe Nhị tỷ nói, mặc dù hắn đúng là hạt giống tốt để tập võ, nhưng tiếp xúc quá muộn, cho nên so với người bình thường phải khổ công luyện tập hơn, mới có thể mạnh giống người khác.
Năm năm đầu, Mặc Dạ gần như không trở lại, nếu không phải Nhị tỷ có thể về nhà, nói cho nàng biết một chút chuyện Mặc Dạ tập võ, nàng đều cho là Mặc Dạ đã rời khỏi nhà bọn họ. Sau mấy năm này, Mặc Dạ cũng trở lại Tứ Quý các.
Hai năm trước, sư phụ của Mặc Dạ qua đời, nàng cho là hắn sẽ về Tứ Quý các, nhưng. . . . . . Nàng ghét An Dạ Hàn ca ca, lại mượn Mặc Dạ đi, không biết giúp ca ca làm gì, khiến d,đ.l/q/đ cho ba tháng thì sẽ có hai tháng không thấy bóng dáng Mặc Dạ. Thật đáng ghét, tại sao tất cả mọi người đều muốn giành Mặc Dạ với nàng?
"Mặc Dạ, rốt cuộc đại ca tìm huynh có việc gì hả?" Nàng rất tò mò.
Nàng biết từ hai năm trước Tứ Quý các nhà mình cũng bắt đầu thay đổi kiểu dáng cao nhất, không biết đại ca và Mặc Dạ nói những thứ gì, sau khi Mặc Dạ trở lại, thay đổi Tứ Quý các một chút. Nàng không biết rõ, nhưng đại khái Tứ Quý các thành cơ sở nằm vùng trong tay các huynh ấy. Theo nàng phỏng đoán, chắc là dò la tin tức.
Dù sao Tần lâu Sở quán là nơi dò thăm tin tức tốt nhất, đặc biệt Tứ Quý các ở trong nước Thần Hi rất có danh tiếng, không ít người bị dung nhan tuyệt sắc của Đại tỷ mê hoặc, không phải nàng nói quá, số ngân lượng Đại tỷ tiếp đãi một khách quý, đủ cho nhà người thường sống sung túc qua nửa đời rồi.
"Lần sau thấy Dạ Hàn, muội hỏi hắn." Có một số việc, cũng không thích hợp cho nàng biết. Mặc dù từ nhỏ nàng sống tại kỹ viện, nhưng một chút chuyện bẩn thỉu, bọn họ không cho Trừng Nhi biết quá nhiều.
"Đại ca cũng không nói cho muội biết." Ngục Trừng Nhi không vui nhăn mũi. Lại dùng cái bộ dạng qua loa này trả lời nàng, lần trước nàng trở lại Dao Quang thành đã hỏi đại ca thân là Dao Quang thành chủ.
"Đó là muội không cần biết. Gần đây sổ sách có vấn đề gì không?" Mặc Dạ nhàn nhạt chuyển chủ đề.
Ngục Trừng Nhi cong môi lên, trái phiết phải phiết, "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là muội phát hiện hai, ba tháng này, khách lạ hình như đặc biệt nhiều lên." Tuy nói Tứ Quý các không ít khách lạ, nhưng trong mấy tháng này hình như có chút khác thường, cô nương trong các không cảm giác được, nhưng nàng là người nắm tiền tất nhiên rõ ràng.
"Ta báo mẫu thân chú ý tới rồi, là cùng mấy đám người lui tới, Mặc Dạ, có gây phiền toái gì hay không?" Nàng có chút lo lắng, loại chuyện dò xét tin tức như vậy, rất dễ dàng chọc phải họa sát thân.
Trầm ngâm, đáy mắt Mặc Dạ thoáng qua tia ánh sáng, nhưng biến mất ngay. "Ừ, huynh sẽ nói mấy thám tử chú ý, muội không phải lo lắng."
"Ừ, đúng rồi, còn có, nửa năm này, trong huyện chúng ta được điều tới một Huyện lệnh mới, hắn si mê Đại tỷ, ba lần bảy lượt tới quấn lấy Đại tỷ, lần trước còn ăn đậu hũ của Đại tỷ!"
"Huyện lệnh có sao không?" Mặc Dạ hỏi như vậy, tuyệt đối không sợ đắc tội đến khách. Đại tỷ của Ngục Trừng Nhi. . . . . . Ngục Ninh Nhi, xinh đẹp giống như tiên nữ, nhưng lòng dạ và cá tính kia, giống mẫu thân hắn Ngục Thanh Hồng đến tám phần, khác hai phần, là nàng so với mẫu thân còn điêu ngoa, tùy hứng hơn.
Ngục Trừng Nhi cười trộm, "Huynh thật lợi hại, Đại tỷ giận đến rống to đấy! Đêm hôm sau, Đại tỷ kêu Nhị tỷ ẩn vào trong phủ, cạo hết sạch lông tóc trên mặt Huyện lệnh, huyên náo khiến hôm sau Huyện lệnh kia cũng không dám ra ngoài!" Tính tình Đại tỷ không chịu nửa phần thua thiệt.
Gân xanh trên thái dương nhảy lên, Mặc Dạ không biết nên làm cái gì, cuối cùng chỉ có thể nhếch miệng nói: "Nhắc Ninh Nhi đừng quá mức." Hắn không có cách nào kiềm chế tính tình Ngục Ninh Nhi, cũng không muốn đắc tội với nàng. "Ma Nhi cũng quá cưng chiều nàng."
Hắn không khỏi oán trách tiểu sư muội, chính là lão Nhị trong ba tỷ muội nhà họ Ngục.
Ngục Trừng Nhi khoát khoát tay, "Huynh biết Nhị tỷ thích mềm không thích cứng, giống huynh lúc nào cũng bày gương mặt băng lạnh chết người, nhưng lại dễ mềm lòng, Đại tỷ vừa một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, Nhị tỷ liền đồng ý."
Mặc Dạ lắc đầu một cái, không nói lời nào, lấy ra mấy quyển sổ ghi chép tư mật khác chuyên tâm nhìn; Ngục Trừng Nhi cũng không làm phiền hắn, gục xuống bàn cắm đầu cắm cổ sờ sờ cái bút, sờ sờ cái bàn, đôi lúc lại vô ý quan sát hắn.
Khoé mắt Mặc Dạ quét qua khuôn mặt nàng từ vui biến thành giận, cuối cùng vẻ mặt tức giận lại biến thành khuôn mặt nhỏ bé khéo léo, miệng hơi nhếch, cúi đầu chuyên tâm nhìn sổ sách, chờ lần nữa hắn ngẩng đầu, người ngồi đối diện hắn đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khẽ cười, hắn không nhịn được đưa tay gạt sợi tóc sang bên má nàng, tỉ mỉ ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt phấn hồng đáng yêu đang ngủ say, trong lòng mềm nhũn, ấm áp.
Hắn hơi mất hồn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, ngũ quan ngọt ngào vẫn chứa chút ngây thơ, cùng với nàng khi còn bé có mấy phần tương tự. Nói chung, dung mạo ba tỷ muội họ không khác nhau mấy.
Nghĩ đến hai người kia, Mặc Dạ có chút nhức đầu, năm đó sau khi được Ngục Thanh Hồng nhận nuôi, hắn mới biết, thì ra mẹ nuôi là người có thân phận địa vị.
Vị trí bọn họ là Thần Hi quốc nổi tiếng nhất trong tứ quốc, mà Thần Hi quốc nổi tiếng nhất chính là Thất Tinh thành chủ, Thất Tinh này chỉ Bắc Đẩu Thất Tinh, mà từ khi có Thần Hi cho tới nay, vẫn hộ vệ Hoàng Đô. . . . . . Ngày trước, thân phận mẹ nuôi chính là một trong Thất Tinh thành chủ, thê tử Dao Quang thành chủ.
Nghĩ đến đây, Mặc Dạ cười khổ. Thân phận mẹ nuôi cao quý, đang lúc danh trấn tứ phương lại chạy tới huyện Trì Châu nhỏ ở biên cảnh xa xôi mở ra Tần lâu Sở quán. Nguyên nhân, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, nếu thật phải nói, phải lộn ngược lại hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, Thần Hi quốc gặp một cuộc nội loạn, bởi vì đệ đệ của Tiên Hoàng không phục Tiên Hoàng kế vị, cho nên khởi binh tạo phản, khi đó cha nuôi thân là Dao Quang thành chủ. . . . . . An Băng Diệc, cũng là một trong những đối tượng phản bội vương muốn mượn sức, chẳng qua là lôi kéo thất bại, đối phương liền thầm trả thù, khiến cha nuôi lỡ lầm uống rượu, ngủ cả đêm với một nương nương trong thanh lâu.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã đắc tội mẹ nuôi, mẹ nuôi dấm chua cháy ngập trời, trong cơn tức giận, để nhi tử ở nhà, ôm hai nữ oa nhi bỏ chạy đến Trì Châu, muốn tránh né cha nuôi, làm sao biết lúc ấy quân phản loạn lại đồng khởi, cha nuôi nhất thời không để ý đến mẹ nuôi được. Không đuổi theo, chọc mẹ nuôi tức giận hơn, nghĩ thầm, hắn thích đi kỹ viện, tốt, lão nương liền mở một gian kỹ viện lớn nhất, lão nương cũng tiếp khách, cho ngươi tức chết!
Chờ tất cả đều hoà bình rồi, cha nuôi đuổi theo, mẹ nuôi đã khai trương kỹ viện, cha nuôi dở khóc dở cười, mẹ nuôi vẫn không tha thứ cho cha nuôi, hai người cứ giằng co như vậy, tất nhiên sau đó cha nuôi trở thành khách duy nhất của mẹ nuôi, mà Trừng Nhi chính là ra đời tại Tứ Quý các này.
Hai lão nhân nhà này, đấu khí đến vài chục năm, rốt cuộc đến khi Đại tỷ Ngục gia mười tám tuổi, mẹ nuôi mới hết giận, bằng lòng đi theo cha nuôi trở về Dao Quang thành.
Ai. . . . . . Mặc Dạ nhìn chằm chằm Ngục Trừng Nhi, trong lòng có chút may mắn, thật may là cá tính Trừng Nhi không giống mẹ nuôi.
Nghĩ đến một chuyện, ánh mắt ngưng lại, sắc mặt trở nên có chút nặng nề. Hơn một năm trước, Hoàng Thượng lấy được tin tức, tra ra Tam hoàng tử mất tích trong phản loạn năm đó. . . . . . Tin tức Nam vương Huyền Hàn tiêu tan, không ít người cũng muốn rục rịch ngóc đầu dậy.
Thân là Dao Quang thành chủ đương nhiệm, An Dạ Hàn cũng muốn phái nhân thủ giúp một tay tìm kiếm vị trí Nam vương, dựa d/đ.l/q.đ trên vị trí phản bội vương năm đó, cho nên một năm này, hắn một mực giúp An Mặc Hàn truy lùng tin tức vương phản bội.
Trải qua tầng tầng truy xét phát hiện, nhóm đạo phỉ ở biên cảnh Thần Hi và An Hạ có liên hệ với vương phản bội. Mấy đầu lĩnh đạo phỉ, đều là tướng lĩnh thủ hạ của phản bội vương hai mươi năm trước, chẳng lẽ là những tin tức này đưa tới những người đó?
Như vậy, Tứ Quý các không còn là chỗ an toàn nữa.
Ánh mắt quét gương mặt bình yên ngủ say của nàng, hắn không lo lắng về Ngục Ninh Nhi và Ngục Ma Nhi, Ninh Nhi cơ trí thông minh, Ma Nhi có võ nghệ phòng thân, duy nhất để cho hắn không yên lòng, chính là Trừng Nhi đơn thuần.
Những năm gần đây, trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có bóng dáng của một người, chính là Trừng Nhi, khi còn bé trải qua đoạn kinh khủng kia, để cho hắn không có biện pháp tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nếu không nhờ nàng. . . . . .
Lúc mới bắt đầu đi lên núi tập võ, rất khổ, hắn tiếp xúc võ nghệ quá muộn, nếu so với người khác phải bỏ ra nhiều mồ hôi hơn, mới có thể đuổi kịp những người cùng lứa, hắn đã khóc, quá mệt mỏi, nghĩ muốn buông tha, nhất là khi bị sư phụ ném vào trong núi tự sinh tự diệt thì hắn thật sự sợ hãi, nhưng ở trong đó tiếng sói quanh quẩn bên tai, nhớ lại nàng.
Nhớ lại cam kết đối với nàng, hắn cắn răng, lúc này mới có động lực kiên trì, thời gian năm năm không thấy nàng, khi gặp mặt lại, nàng đã lớn lên thành tiểu thiếu nữ.
Khi nàng nhẹ nhàng gọi tên của hắn, tim của hắn rung động không dứt, không cách nào dời ánh mắt, nhưng, nàng đối với hắn, giống như lúc ban đầu chính nàng đã nói, chỉ coi hắn như ca ca.
Nghĩ tới đây, Mặc Dạ lại than thở, sau đó nhếch miệng lên, tính toán cuộc sống, sư phụ đi về cõi tiên cũng gần hai năm rồi, nàng cũng tròn mười sáu tuổi rồi, nếu không phải hắn lấy đệ tử chi lễ là vì sư phụ thủ mười tám tháng hiếu tang, có lẽ, hắn đã sớm biểu đạt tâm ý với Trừng Nhi.
Đứng dậy đi đến trước một tủ nhỏ, mở cửa tủ, lấy chăn mỏng, tung ra rồi đến phía sau nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Đợi chuyện phiền lòng mấy ngày nay qua đi, hắn nghĩ, hắn nên cố gắng làm những gì, khiến cái tiểu mơ hồ này biết, hắn không muốn . . . . . . Vĩnh viễn làm "ca ca".
Tác giả :
Nguyên Nhu