Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 97: Ngang ngược (3)
Diệp Vân Sơ cũng bị hành động bất thình lình của Hạ Vệ Lam dọa cho hoảng sợ, nhìn gương mặt sưng tấy của Diệp Vân Tuyết, lòng nàng chùng xuống, lấy thái độ của Hạ Vệ Thần với Diệp Vân Tuyết, nếu Hạ Vệ Lam làm Diệp Vân Tuyết bị thương, Hạ Vệ Thần sao có thể bỏ qua? Mà cuối cùng thì Hạ Vệ Lam cũng là đệ đệ của Hạ Vệ Thần, có lẽ Hạ Vệ Thần sẽ chẳng làm gì hắn ta, nhưng, Hạ Vệ Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cũng chẳng quan tâm tới thứ khác, bước lên phía trước đỡ Diệp Vân Tuyết dậy, đang muốn hỏi ả có bị thương hay không, Diệp Vân Tuyết lại không chút cảm kích đẩy mạnh Diệp Vân Sơ ra, thù hận liếc mắt nhìn nàng một cái, kêu lên:
-Diệp Vân Sơ, ngươi nhớ kỹ cho bản công chúa, bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ xem.
Nói xong, ả cũng không dám dừng lại, vung ống tay áo, tức giận rời đi.
Ánh mắt Hạ Vệ Lam như bị che bởi một làn khói khi nhìn Diệp Vân Tuyết, trong lòng thật sự cảm thấy ghê tởm nữ nhân này đến cực điểm, nhưng lúc này tất cả vẫn còn trong kế hoạch của hắn, hắn không thể động tới ả, vậy nên sát ý trên mặt biến mất rất nhanh, nửa cười nửa không nhìn Diệp Vân Sơ, cũng không thèm để ý Diệp Vân Tuyết đi hay ở.
Đối mặt với Hạ Vệ Lam nửa cười nửa không kia, ánh mắt đầy sự trêu tức, trong lòng Diệp Vân Sơ cảm giác cực kỳ không tốt, nàng cố nén bất an trong lòng mình, hơi cúi người với Hạ Vệ Lam, nói:
-Đa tạ Tam điện hạ ra tay tương trợ, nô tỳ vô cùng cảm kích.
-Bản Vương giúp nàng cũng không ít, Sơ nhi, nếu là nàng thật sự cảm kích Bản Vương, vậy lấy thân báo đáp Bản Vương có được không?
Với lời nói cảm tạ của Diệp Vân Sơ, ngược lại Hạ Vệ Lam lại có ý cười lười biếng, miễn cưỡng nói.
Người Diệp Vân Sơ hơi cứng lại, cười miễn cưỡng, bất động thanh sắc, nói:
-Ơn cứu giúp của Tam điện hạ, nô tỳ không dám quên, mong răng Tam điện hạ chỉ coi đây như chuyện vui đùa, tránh bị người ta đàm tiếu.
-Người ta đàm tiếu? Nếu Sơ nhi sợ việc này, vậy Bản Vương sẽ chờ ngày Sơ nhi lấy được hưu thư, khôi phục lại tự do, thế nào? Đến lúc đó Sơ nhi cũng chẳng còn lý do gì cự tuyệt Bản Vương nữa, phải không?
Ánh mắt nóng rực của Hạ Vệ Lam dừng trên gương mặt Diệp Vân Sơ, giọng điệu lạnh nhạt, giống như lơ đãng mà nói.
-Ngươi….
Nghe hắn nói xong, trong lòng Diệp Vân Sơ hơi kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt mắt đen bí hiểm của Hạ Vệ Lam. Nhìn hắn, trong lòng Diệp Vân Sơ ngạc nhiên nghi ngờ. Chuyện nàng cầu xin Hạ Vệ Thần cho nàng hưu thư, trừ Đông Phương Ngưng ra, ngay cả Thu Tứ cũng không thể biết được, Hạ Vệ Lam từ đâu mà biết chuyện này? Chẳng lẽ hắn thật sự cài mật thám bên cạnh mình? Nhưng đã nhiều ngày nay nàng không thấy có kẻ khả nghi nào, lúc trước khi thỉnh cầu với Hạ Vệ Thần, trong phòng ngủ cũng chỉ có hai người là nàng và hắn, không có kẻ thứ ba ở đây, tin tức của Hạ Vệ Lam cũng nhanh nhạy quá đi.
Vừa nghĩ tới việc có kẻ ở chỗ tối quan sát nhất cử nhất động của mình, Diệp Vân Sơ cảm thấy cả người ớn lạnh, cảm giác ấy thấu tận xương tủy.
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Lam nở nụ cười, cười đến tà mỵ. Hắn chậm rãi dùng đầu ngón tay vén sợi tóc vương bên má Diệp Vân Sơ, thản nhiên nói:
-Bản Vương đã từng nói, nàng là của Bản Vương, nhất cử nhất động của nàng đều ở trong mắt Bản Vương, sơ nhi, đừng vọng tưởng thoát khỏi ta, nếu nàng muốn cùng ở một chỗ với Đông Phương Ngưng, kết quả cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!
Giọng điệu của Hạ Vệ Lam lạnh nhạt, lời nói ra ẩn chứa lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy xuyên thấu qua đáy lòng Diệp Vân Sơ.
Diệp Vân Sơ theo bản năng lui về phía sau vài bước, rốt cuộc không nhịn được mà trách mắng:
-Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
-Sơ nhi, thứ mà Bản Vương muốn, trong lòng nàng hiểu rõ! Bản Vương nói cho nàng biết, thứ mà Bản Vương không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ mà có, vì thứ mà Bản Vương không chiếm được, tất cả đều bị Bản Vương phá hủy!
Nói tới đây Hạ Vệ Lam lại cười, bỗng nhiêm túm chặt lấy bả vai Diệp Vân Sơ, dùng sức kéo nàng vào trong lòng, trán hắn chạm vào trán nàng, chậm rãi nói:
-Mỹ mạo mỹ lệ như thế, bị hủy thật sự rất đáng tiếc, Sơ nhi, hy vọng nàng không làm Bản Vương thất vọng!
Nói xong, hắn chậm rãi hôn lên gò má nàng, sau đó buông nàng ra, cười lớn xoay người rời đi.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Hạ Vệ Lam, bất an trong lòng càng thêm nhiều,như có chuyện gì không tốt sắp sửa xảy ra, chuyện ấy sẽ hủy mọi hy vọng của nàng, phá hủy tất cả mọi thứ của nàng!
Theo phản ứng bản năng, nàng nhanh chóng nắm chặt tay lại, người hoảng sợ run lên nhè nhẹ. Không, không được! Nàng không muốn vừa rời khỏi hang cọp đã sa vào miệng sói! Nếu như có thể thuận lợi thoát khỏi tay Hạ Vệ Thần, nàng cũng không muốn mình rơi vào tay Hạ Vệ Lam! Nếu nói nàng sợ Hạ Vệ Thần, thì đối với Hạ Vệ Lam, nàng vô cùng sợ hãi, rất rất sợ hãi! Sự sợ hãi như vậy, khi hắn từng định cưỡng hiếp nàng thì đã khắc sâu vào xương tủy! Hạ Vệ Lam giống như một cơn ác mộng bám riết lấy nàng, bất kể nàng có giãy dụa thế nào, phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng không trốn thoát!
Nam nhân này quá mức thần bí, quá mức tàn nhẫn, rất đáng sợ! Hắn giống như quỷ hồn, nhìn không thấy, sờ không rõ, không chỗ nào là không xuất hiện, dây dưa với nàng, mãi cho tới thời khắc mấu chốt liền cho nàng một kích chí mạng, đẩy nàng xuống địa ngục thâm sâu.
Chậm rãi vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, Diệp Vân Sơ theo bản năng nắm thật chặt lại. Nhớ lại lời nói ban nãy của Hạ Vệ Lam, lòng nàng hoảng loạn, đối với lựa chọn của bản thân có chút dao động. Khi hưu thư ở trong tay nàng, thật sự nàng có thể vượt qua mọi trở ngại để ở bên cạnh Đông Phương Ngưng không? Với tính cách của Hạ Vệ Lam, nếu hắn đã nói với nàng như vậy, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho nàng? Nếu như hắn ngáng trở, lấy thân phận Hoàng tử của hắn, muốn chia rẽ nàng và Đông Phương Ngưng phải nói là vô cùng dễ dãng, đến lúc đó nàng biết làm thế nào?
Thất ca từng nói, đợi đến mùa xuân, huynh ấy sẽ tới đón nàng, nhưng thật sự nàng có thể rời bỏ người mình yêu để đi theo Thất ca sao? Nếu như thế, lúc đó nàng nên đối mặt với tình cảm của Thất ca như thế nào?
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi nãy, Hạ Vệ Lam làm Diệp Vân Tuyết bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ trên da thịt, nhưng với tính tình của Diệp Vân Tuyết, chịu nỗi nhục lớn thế này, ả có thể bỏ qua? Khẳng định với tính cách đó, tuyệt đối không ỉm chuyện này đi, giờ phút này có lẽ đã khóc lóc kể khổ trước mặt Hạ Vệ Thần, thêm mặm dặm muối chỉ trích nàng. Nếu là như vậy, chỉ sợ nàng không thể bình an….
Trong lòng đầy sầu lo, Diệp Vân Sơ cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện sắp xảy ra, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện giống như mạng nhện, bao chặt lấy nàng, bó nàng ở giữa, nàng muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào đó, bất lực.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không khỏi thở dài một hơi, sau này chỉ sợ sẽ không bình yên, chỉ hy vọng nàng có thể thuận lợi nhận được hưu thư, rời xa chốn thị phi này.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cũng chẳng quan tâm tới thứ khác, bước lên phía trước đỡ Diệp Vân Tuyết dậy, đang muốn hỏi ả có bị thương hay không, Diệp Vân Tuyết lại không chút cảm kích đẩy mạnh Diệp Vân Sơ ra, thù hận liếc mắt nhìn nàng một cái, kêu lên:
-Diệp Vân Sơ, ngươi nhớ kỹ cho bản công chúa, bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ xem.
Nói xong, ả cũng không dám dừng lại, vung ống tay áo, tức giận rời đi.
Ánh mắt Hạ Vệ Lam như bị che bởi một làn khói khi nhìn Diệp Vân Tuyết, trong lòng thật sự cảm thấy ghê tởm nữ nhân này đến cực điểm, nhưng lúc này tất cả vẫn còn trong kế hoạch của hắn, hắn không thể động tới ả, vậy nên sát ý trên mặt biến mất rất nhanh, nửa cười nửa không nhìn Diệp Vân Sơ, cũng không thèm để ý Diệp Vân Tuyết đi hay ở.
Đối mặt với Hạ Vệ Lam nửa cười nửa không kia, ánh mắt đầy sự trêu tức, trong lòng Diệp Vân Sơ cảm giác cực kỳ không tốt, nàng cố nén bất an trong lòng mình, hơi cúi người với Hạ Vệ Lam, nói:
-Đa tạ Tam điện hạ ra tay tương trợ, nô tỳ vô cùng cảm kích.
-Bản Vương giúp nàng cũng không ít, Sơ nhi, nếu là nàng thật sự cảm kích Bản Vương, vậy lấy thân báo đáp Bản Vương có được không?
Với lời nói cảm tạ của Diệp Vân Sơ, ngược lại Hạ Vệ Lam lại có ý cười lười biếng, miễn cưỡng nói.
Người Diệp Vân Sơ hơi cứng lại, cười miễn cưỡng, bất động thanh sắc, nói:
-Ơn cứu giúp của Tam điện hạ, nô tỳ không dám quên, mong răng Tam điện hạ chỉ coi đây như chuyện vui đùa, tránh bị người ta đàm tiếu.
-Người ta đàm tiếu? Nếu Sơ nhi sợ việc này, vậy Bản Vương sẽ chờ ngày Sơ nhi lấy được hưu thư, khôi phục lại tự do, thế nào? Đến lúc đó Sơ nhi cũng chẳng còn lý do gì cự tuyệt Bản Vương nữa, phải không?
Ánh mắt nóng rực của Hạ Vệ Lam dừng trên gương mặt Diệp Vân Sơ, giọng điệu lạnh nhạt, giống như lơ đãng mà nói.
-Ngươi….
Nghe hắn nói xong, trong lòng Diệp Vân Sơ hơi kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt mắt đen bí hiểm của Hạ Vệ Lam. Nhìn hắn, trong lòng Diệp Vân Sơ ngạc nhiên nghi ngờ. Chuyện nàng cầu xin Hạ Vệ Thần cho nàng hưu thư, trừ Đông Phương Ngưng ra, ngay cả Thu Tứ cũng không thể biết được, Hạ Vệ Lam từ đâu mà biết chuyện này? Chẳng lẽ hắn thật sự cài mật thám bên cạnh mình? Nhưng đã nhiều ngày nay nàng không thấy có kẻ khả nghi nào, lúc trước khi thỉnh cầu với Hạ Vệ Thần, trong phòng ngủ cũng chỉ có hai người là nàng và hắn, không có kẻ thứ ba ở đây, tin tức của Hạ Vệ Lam cũng nhanh nhạy quá đi.
Vừa nghĩ tới việc có kẻ ở chỗ tối quan sát nhất cử nhất động của mình, Diệp Vân Sơ cảm thấy cả người ớn lạnh, cảm giác ấy thấu tận xương tủy.
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Lam nở nụ cười, cười đến tà mỵ. Hắn chậm rãi dùng đầu ngón tay vén sợi tóc vương bên má Diệp Vân Sơ, thản nhiên nói:
-Bản Vương đã từng nói, nàng là của Bản Vương, nhất cử nhất động của nàng đều ở trong mắt Bản Vương, sơ nhi, đừng vọng tưởng thoát khỏi ta, nếu nàng muốn cùng ở một chỗ với Đông Phương Ngưng, kết quả cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!
Giọng điệu của Hạ Vệ Lam lạnh nhạt, lời nói ra ẩn chứa lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy xuyên thấu qua đáy lòng Diệp Vân Sơ.
Diệp Vân Sơ theo bản năng lui về phía sau vài bước, rốt cuộc không nhịn được mà trách mắng:
-Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
-Sơ nhi, thứ mà Bản Vương muốn, trong lòng nàng hiểu rõ! Bản Vương nói cho nàng biết, thứ mà Bản Vương không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ mà có, vì thứ mà Bản Vương không chiếm được, tất cả đều bị Bản Vương phá hủy!
Nói tới đây Hạ Vệ Lam lại cười, bỗng nhiêm túm chặt lấy bả vai Diệp Vân Sơ, dùng sức kéo nàng vào trong lòng, trán hắn chạm vào trán nàng, chậm rãi nói:
-Mỹ mạo mỹ lệ như thế, bị hủy thật sự rất đáng tiếc, Sơ nhi, hy vọng nàng không làm Bản Vương thất vọng!
Nói xong, hắn chậm rãi hôn lên gò má nàng, sau đó buông nàng ra, cười lớn xoay người rời đi.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Hạ Vệ Lam, bất an trong lòng càng thêm nhiều,như có chuyện gì không tốt sắp sửa xảy ra, chuyện ấy sẽ hủy mọi hy vọng của nàng, phá hủy tất cả mọi thứ của nàng!
Theo phản ứng bản năng, nàng nhanh chóng nắm chặt tay lại, người hoảng sợ run lên nhè nhẹ. Không, không được! Nàng không muốn vừa rời khỏi hang cọp đã sa vào miệng sói! Nếu như có thể thuận lợi thoát khỏi tay Hạ Vệ Thần, nàng cũng không muốn mình rơi vào tay Hạ Vệ Lam! Nếu nói nàng sợ Hạ Vệ Thần, thì đối với Hạ Vệ Lam, nàng vô cùng sợ hãi, rất rất sợ hãi! Sự sợ hãi như vậy, khi hắn từng định cưỡng hiếp nàng thì đã khắc sâu vào xương tủy! Hạ Vệ Lam giống như một cơn ác mộng bám riết lấy nàng, bất kể nàng có giãy dụa thế nào, phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng không trốn thoát!
Nam nhân này quá mức thần bí, quá mức tàn nhẫn, rất đáng sợ! Hắn giống như quỷ hồn, nhìn không thấy, sờ không rõ, không chỗ nào là không xuất hiện, dây dưa với nàng, mãi cho tới thời khắc mấu chốt liền cho nàng một kích chí mạng, đẩy nàng xuống địa ngục thâm sâu.
Chậm rãi vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, Diệp Vân Sơ theo bản năng nắm thật chặt lại. Nhớ lại lời nói ban nãy của Hạ Vệ Lam, lòng nàng hoảng loạn, đối với lựa chọn của bản thân có chút dao động. Khi hưu thư ở trong tay nàng, thật sự nàng có thể vượt qua mọi trở ngại để ở bên cạnh Đông Phương Ngưng không? Với tính cách của Hạ Vệ Lam, nếu hắn đã nói với nàng như vậy, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho nàng? Nếu như hắn ngáng trở, lấy thân phận Hoàng tử của hắn, muốn chia rẽ nàng và Đông Phương Ngưng phải nói là vô cùng dễ dãng, đến lúc đó nàng biết làm thế nào?
Thất ca từng nói, đợi đến mùa xuân, huynh ấy sẽ tới đón nàng, nhưng thật sự nàng có thể rời bỏ người mình yêu để đi theo Thất ca sao? Nếu như thế, lúc đó nàng nên đối mặt với tình cảm của Thất ca như thế nào?
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi nãy, Hạ Vệ Lam làm Diệp Vân Tuyết bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ trên da thịt, nhưng với tính tình của Diệp Vân Tuyết, chịu nỗi nhục lớn thế này, ả có thể bỏ qua? Khẳng định với tính cách đó, tuyệt đối không ỉm chuyện này đi, giờ phút này có lẽ đã khóc lóc kể khổ trước mặt Hạ Vệ Thần, thêm mặm dặm muối chỉ trích nàng. Nếu là như vậy, chỉ sợ nàng không thể bình an….
Trong lòng đầy sầu lo, Diệp Vân Sơ cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện sắp xảy ra, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện giống như mạng nhện, bao chặt lấy nàng, bó nàng ở giữa, nàng muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi vào đó, bất lực.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không khỏi thở dài một hơi, sau này chỉ sợ sẽ không bình yên, chỉ hy vọng nàng có thể thuận lợi nhận được hưu thư, rời xa chốn thị phi này.
Tác giả :
Mặc Mặc Dạ Tử