Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 123: Hiểu lầm (2)
Những kẻ mặc đồ đen này là do ai phái tới? Rốt cuộc là ai? Hắn cũng không biết, hắn muốn nói cho nàng biết tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng đôi mắt tràn đầy hận ý của nàng, hắn lại không nói được lời nào.
- Hạ Vệ Thần, ngươi không phải là người, ngươi không phải là người! Ngươi là ác quỷ, là ác quỷ độc ác nhất thế gian! Ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Diệp Vân Sơ không thể khống chế hận thù trong lòng, liều lĩnh kêu lớn, nàng không thể giãy thoát khỏi ngực hắn, trong lúc phẫn nộ hận thù, nàng giật mạnh trâm gài tóc trên đầu xuống, hung hãn đâm về phía hắn.
“Xoẹt” một tiếng, tiếng trâm sắc nhọn cắt qua da thịt, trong nháy mắt dòng máu đỏ tươi từ từ chảy dọc theo cánh tay hắn, thấm đỏ y phục của hắn.
Hắn rên lên một tiếng, nhưng không hề tránh, vì hắn nợ nàng, cho dù nàng có đâm hắn bị thương cũng khó có thể trút hết mọi khổ sở và đau đớn trước đây hắn từng gây ra cho nàng.
Lo lắng trong lòng khiến Diệp Vân Sơ gần như phát điên, nàng không hề... do dự một chút nào, càng không sợ hãi chút nào, tay nàng nắm chặt trâm cài, rút mạnh ra, còn muốn đâm thêm phát nữa.
Đúng lúc này, tay nàng bị người ta giữ chặt, sức lực người đó rất lớn, lớn tiếng giận dữ hét lớn bên tai nàng:
- Dừng tay!
Dừng tay? Sao nàng có thể dừng tay? Nàng không thể dừng tay! Ác ma này, tên ác quỷ lãnh khốc vô tình đã giết Đông Phương Ngưng, giết phu quân của nàng, giết chết người nàng yêu nhất, nàng không thể dừng tay được! Nàng muốn giết hắn, báo thù cho phu quân của nàng, nàng muốn giết hắn!
Diệp Vân Sơ phẫn nộ không thể khống chế nổi, nàng liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của người đó, đôi mắt như có nước vì tức giận, hận thù tới cực hạn mà trở nên đỏ đậm, nàng nhìn hắn hung hãn, hét lớn:
- Hạ Vệ Thần, nếu ngươi còn có chút lương tâm, ngươi chết đi, ngươi mau chết đi!
Chết? Chẳng lẽ hắn thật sự đáng chết như vậy? Trong lòng nàng hắn chẳng có chút địa vị nào, so ra vẫn còn kém một sợi lông của Đông Phương Ngưng? Nàng hận hắn như thế sao? Đúng, hắn làm nhiều chuyện thương tổn nàng, là vì hiểu lầm mà thiếu chút nữa giết nàng, nhưng đó là sự hiểu lầm, hắn không biết, hắn không biết đó là nàng, thật sự hắn không biết...
Rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được việc nàng luôn miệng chỉ trích mình, tức giận quát:
- Đủ rồi, nàng là của ta, nàng vốn thuộc về ta! Bất luận cả thể xác hay tâm hồn cũng đều là của ta! Ta không muốn nàng nghĩ tới nam nhân khác, không được! (Cái lý gì thế này? Định luật Đầu Bò à???)
Nàng là của hắn, bất luận từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng vẫn là của hắn! Giờ hắn đã biết tất cả mọi chuyện, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời xa, cho dù có hận thù đi chăng nữa, hắn cũng phải cột nàng vào bên người mình!
- Của ngươi? Ha ha!
Diệp Vân Sơ cười điên cuồng, nàng chỉ vào hắn, đôi mắt lạnh như băng:
- Hạ Vệ Thần, ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi đừng quên, hưu thư của ngươi ta còn giữ ở đây, nay, ta và ngươi không còn quan hệ nào nữa, ngươi nói, ta là của ngươi? Thật sự là chuyện cười trong thiên hạ! Từ khi nào mà ta trở thành của ngươi
- Nàng...
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của nàng, lòng Hạ Vệ Thần cứng lại, đau đớn không cách nào diễn tả tràn ngập trong lòng hắn, hắn không thể khống chế mà rống giận:
- Nàng là Vương phi của ta, là thê tử của ta! Từ trước đến nay đều thế!
- Ha ha...
Diệp Vân Sơ cười lạnh, nàng nhìn thẳng hắn, cắn răng gằn từng tiếng:
- Vương phi của ngươi? Vương phi của ngươi là Diệp Vân Tuyết, không phải là ta! Ta, không hề có quan hệ nào với ngươi, một chút cũng không có!
- Câm miệng đi!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần lạnh tanh, hắn phẫn nộ hét to, rốt cuộc hắn không thể chịu được việc nàng luôn miệng phủi sạch mọi quan hệ giữa nàng và hắn, hắn không chịu nổi mình bị nàng chỉ trích, vì lòng hắn đau, như vậy càng khiến hắn thêm khổ sở, hắn giơ tay lên, cứng đờ, đánh mạnh vào gáy nàng.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy sau gáy nhói lên một cái, trước mắt tối sầm, ngất đi.
- Chủ nhân...
Một thị vệ lo lắng hỏi, họ cũng không thể hiểu tại sao thái độ của chủ nhân với Vương phi lại thay đổi đột ngột, thậm chí để ý đến nàng như thế.
- Đi thôi!
Hạ Vệ Thần cũng không nói nhiều liền ôm lấy Diệp Vân Sơ đang hôn mê, bước nhanh về phía xe ngựa.
Nhưng đúng lúc này, trên đường lớn cách đó không xa bỗng nhiên bụi mù cuồn cuộn, một đội lớn gồm cả người lẫn ngựa phi nước đại về phía họ, người dẫn đầu là Hạ Vệ Lam.
- Nhị hoàng huynh, huynh định đưa nàng đi đâu? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Từ xa đã nhìn thấy người trong lòng Hạ Vệ Thần là Diệp Vân Sơ, gương mặt tuấn tú của Hạ Vệ Lam bỗng trầm xuống, lớn tiếng hỏi.
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến đệ! Tam hoàng đệ, đệ không ở trong cung mà chạy tới đây làm gì?
Hạ Vệ Thần bị Hạ Vệ Lam vặn hỏi, trong lòng bỗng cảm thấy khó xử, hắn giận tái mặt, lạnh giọng trả lời.
- Nhị hoàng huỵnh, tại sao thần đệ đến đây, chắc chắn huynh hiểu rõ!
Hạ Vệ Lam cũng không tức giận, ngược lại, lại thản nhiên dừng ánh mắt trên người Diệp Vân Sơ. Gương mặt tuấn tú của hắn thậm chí còn mang theo ý cười giễu cợt.
Hạ Vệ Thần nghe vậy, đầu tiên là thấy nao nao, trong lòng bỗng hoảng sợ, trầm giọng quát:
- Tam đệ, là đệ sao? Là đệ phái người đến tập kích Đông Phương phủ?
- Tập kích Đông Phương phủ?
Vẻ mặt Hạ Vệ Lam thay đổi đột ngột, hắn tức giận hỏi lại:
- Lời này của Nhị hoàng huynh là có ý gì? Chẳng lẽ bản thân làm những chuyện như vậy còn muốn đổ hết lên đầu đệ sao?
Đôi mắt hoa đào của Hạ Vệ Lam lóe lên, trong lòng cũng vì lời nói của Hạ Vệ Thần mà kinh ngạc, nghi ngờ không thôi, đúng thật là hắn có ý đó, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, khi biết được việc Đông Phương Ngưng và Diệp Vân Sơ sắp sửa thành thân, trong lòng hắn rất lo lắng, muốn xuất cung, nhưng lại bị Phụ hoàng triệu kiến, giống như ông nhìn thấu tâm tư hắn, lấy đủ lý do giữ hắn ở trong cung.
Khi hắn vất vả lắm mới thoát khỏi Phụ hoàng, vội vàng dẫn người tới đây đã phát hiện tòa nhà cũ kia lộn xộn, không còn một bóng người, có rất nhiều vết máu lớn, từ miệng mật thám mà hắn biết được chiến sự An Khánh khẩn cấp, Hạ Vệ Thần đang trên đường tới An Khánh, vậy nên hắn liền vội vàng đuổi theo.
Hắn vốn tưởng rằng người đưa Diệp Vân Sơ đi là Hạ Vệ Thần, kẻ phái người tập kích Đông Phương Ngưng cũng là Hạ Vệ Thần, nhưng lại không ngờ Hạ Vệ Thần vừa thấy hắn lại chất vấn như thế.
- Không phải đệ? Vậy thì là ai?
Sắc mặt Hạ Vệ Thần trầm xuống, nếu không phải Hạ Vệ Lam, vậy rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như thế, dám làm càn ở Đông Ly này?
Đối mặt với lời nói của Hạ Vệ Thần, lòng Hạ Vệ Lam cũng trĩu xuống, xem ra người tập kích Đông Phương Ngưng thật sự không phải là Hạ Vệ Thần, vậy cuối cùng kẻ đó là ai? Ai là kẻ lớn mật, có bản lĩnh có thể giấu được hắn cơ chứ?
Nghĩ đến đây, tuy rằng trong lòng Hạ Vệ Lam vẫn nghi ngờ, nhưng giờ này cũng không phải là lúc để truy cứu, hắn dừng ánh mắt trên người Diệp Vân Sơ một lần nữa, lạnh giọng hỏi:
- Nhị hoàng huynh, huynh đang làm gì đấy? Muốn đưa nàng đi đâu?
- Đây không phải là việc của đệ, đệ mau chóng hồi cung đi!
Mặt Hạ Vệ Thần âm trầm, ôm lấy Diệp Vân Sơ đi về phía xe ngựa.
- Hồi cung? Nhị hoàng huynh, chỉ sợ huynh chưa biết là lần này Phụ hoàng đã hạ chỉ cho đệ đi An Khánh? Xem ra Nhị hoàng huynh cũng đi An Khánh, một khi đã vậy thì đi luôn cùng đệ đi?
Hạ Vệ Lam cười nhẹ, trong mắt có chút lạnh lẽo.
Còn nhiều thời gian, với hành động lần này của Hạ Vệ Thần, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện lúc trước?
- Hạ Vệ Thần, ngươi không phải là người, ngươi không phải là người! Ngươi là ác quỷ, là ác quỷ độc ác nhất thế gian! Ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Diệp Vân Sơ không thể khống chế hận thù trong lòng, liều lĩnh kêu lớn, nàng không thể giãy thoát khỏi ngực hắn, trong lúc phẫn nộ hận thù, nàng giật mạnh trâm gài tóc trên đầu xuống, hung hãn đâm về phía hắn.
“Xoẹt” một tiếng, tiếng trâm sắc nhọn cắt qua da thịt, trong nháy mắt dòng máu đỏ tươi từ từ chảy dọc theo cánh tay hắn, thấm đỏ y phục của hắn.
Hắn rên lên một tiếng, nhưng không hề tránh, vì hắn nợ nàng, cho dù nàng có đâm hắn bị thương cũng khó có thể trút hết mọi khổ sở và đau đớn trước đây hắn từng gây ra cho nàng.
Lo lắng trong lòng khiến Diệp Vân Sơ gần như phát điên, nàng không hề... do dự một chút nào, càng không sợ hãi chút nào, tay nàng nắm chặt trâm cài, rút mạnh ra, còn muốn đâm thêm phát nữa.
Đúng lúc này, tay nàng bị người ta giữ chặt, sức lực người đó rất lớn, lớn tiếng giận dữ hét lớn bên tai nàng:
- Dừng tay!
Dừng tay? Sao nàng có thể dừng tay? Nàng không thể dừng tay! Ác ma này, tên ác quỷ lãnh khốc vô tình đã giết Đông Phương Ngưng, giết phu quân của nàng, giết chết người nàng yêu nhất, nàng không thể dừng tay được! Nàng muốn giết hắn, báo thù cho phu quân của nàng, nàng muốn giết hắn!
Diệp Vân Sơ phẫn nộ không thể khống chế nổi, nàng liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của người đó, đôi mắt như có nước vì tức giận, hận thù tới cực hạn mà trở nên đỏ đậm, nàng nhìn hắn hung hãn, hét lớn:
- Hạ Vệ Thần, nếu ngươi còn có chút lương tâm, ngươi chết đi, ngươi mau chết đi!
Chết? Chẳng lẽ hắn thật sự đáng chết như vậy? Trong lòng nàng hắn chẳng có chút địa vị nào, so ra vẫn còn kém một sợi lông của Đông Phương Ngưng? Nàng hận hắn như thế sao? Đúng, hắn làm nhiều chuyện thương tổn nàng, là vì hiểu lầm mà thiếu chút nữa giết nàng, nhưng đó là sự hiểu lầm, hắn không biết, hắn không biết đó là nàng, thật sự hắn không biết...
Rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được việc nàng luôn miệng chỉ trích mình, tức giận quát:
- Đủ rồi, nàng là của ta, nàng vốn thuộc về ta! Bất luận cả thể xác hay tâm hồn cũng đều là của ta! Ta không muốn nàng nghĩ tới nam nhân khác, không được! (Cái lý gì thế này? Định luật Đầu Bò à???)
Nàng là của hắn, bất luận từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng vẫn là của hắn! Giờ hắn đã biết tất cả mọi chuyện, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời xa, cho dù có hận thù đi chăng nữa, hắn cũng phải cột nàng vào bên người mình!
- Của ngươi? Ha ha!
Diệp Vân Sơ cười điên cuồng, nàng chỉ vào hắn, đôi mắt lạnh như băng:
- Hạ Vệ Thần, ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi đừng quên, hưu thư của ngươi ta còn giữ ở đây, nay, ta và ngươi không còn quan hệ nào nữa, ngươi nói, ta là của ngươi? Thật sự là chuyện cười trong thiên hạ! Từ khi nào mà ta trở thành của ngươi
- Nàng...
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của nàng, lòng Hạ Vệ Thần cứng lại, đau đớn không cách nào diễn tả tràn ngập trong lòng hắn, hắn không thể khống chế mà rống giận:
- Nàng là Vương phi của ta, là thê tử của ta! Từ trước đến nay đều thế!
- Ha ha...
Diệp Vân Sơ cười lạnh, nàng nhìn thẳng hắn, cắn răng gằn từng tiếng:
- Vương phi của ngươi? Vương phi của ngươi là Diệp Vân Tuyết, không phải là ta! Ta, không hề có quan hệ nào với ngươi, một chút cũng không có!
- Câm miệng đi!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần lạnh tanh, hắn phẫn nộ hét to, rốt cuộc hắn không thể chịu được việc nàng luôn miệng phủi sạch mọi quan hệ giữa nàng và hắn, hắn không chịu nổi mình bị nàng chỉ trích, vì lòng hắn đau, như vậy càng khiến hắn thêm khổ sở, hắn giơ tay lên, cứng đờ, đánh mạnh vào gáy nàng.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy sau gáy nhói lên một cái, trước mắt tối sầm, ngất đi.
- Chủ nhân...
Một thị vệ lo lắng hỏi, họ cũng không thể hiểu tại sao thái độ của chủ nhân với Vương phi lại thay đổi đột ngột, thậm chí để ý đến nàng như thế.
- Đi thôi!
Hạ Vệ Thần cũng không nói nhiều liền ôm lấy Diệp Vân Sơ đang hôn mê, bước nhanh về phía xe ngựa.
Nhưng đúng lúc này, trên đường lớn cách đó không xa bỗng nhiên bụi mù cuồn cuộn, một đội lớn gồm cả người lẫn ngựa phi nước đại về phía họ, người dẫn đầu là Hạ Vệ Lam.
- Nhị hoàng huynh, huynh định đưa nàng đi đâu? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Từ xa đã nhìn thấy người trong lòng Hạ Vệ Thần là Diệp Vân Sơ, gương mặt tuấn tú của Hạ Vệ Lam bỗng trầm xuống, lớn tiếng hỏi.
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến đệ! Tam hoàng đệ, đệ không ở trong cung mà chạy tới đây làm gì?
Hạ Vệ Thần bị Hạ Vệ Lam vặn hỏi, trong lòng bỗng cảm thấy khó xử, hắn giận tái mặt, lạnh giọng trả lời.
- Nhị hoàng huỵnh, tại sao thần đệ đến đây, chắc chắn huynh hiểu rõ!
Hạ Vệ Lam cũng không tức giận, ngược lại, lại thản nhiên dừng ánh mắt trên người Diệp Vân Sơ. Gương mặt tuấn tú của hắn thậm chí còn mang theo ý cười giễu cợt.
Hạ Vệ Thần nghe vậy, đầu tiên là thấy nao nao, trong lòng bỗng hoảng sợ, trầm giọng quát:
- Tam đệ, là đệ sao? Là đệ phái người đến tập kích Đông Phương phủ?
- Tập kích Đông Phương phủ?
Vẻ mặt Hạ Vệ Lam thay đổi đột ngột, hắn tức giận hỏi lại:
- Lời này của Nhị hoàng huynh là có ý gì? Chẳng lẽ bản thân làm những chuyện như vậy còn muốn đổ hết lên đầu đệ sao?
Đôi mắt hoa đào của Hạ Vệ Lam lóe lên, trong lòng cũng vì lời nói của Hạ Vệ Thần mà kinh ngạc, nghi ngờ không thôi, đúng thật là hắn có ý đó, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, khi biết được việc Đông Phương Ngưng và Diệp Vân Sơ sắp sửa thành thân, trong lòng hắn rất lo lắng, muốn xuất cung, nhưng lại bị Phụ hoàng triệu kiến, giống như ông nhìn thấu tâm tư hắn, lấy đủ lý do giữ hắn ở trong cung.
Khi hắn vất vả lắm mới thoát khỏi Phụ hoàng, vội vàng dẫn người tới đây đã phát hiện tòa nhà cũ kia lộn xộn, không còn một bóng người, có rất nhiều vết máu lớn, từ miệng mật thám mà hắn biết được chiến sự An Khánh khẩn cấp, Hạ Vệ Thần đang trên đường tới An Khánh, vậy nên hắn liền vội vàng đuổi theo.
Hắn vốn tưởng rằng người đưa Diệp Vân Sơ đi là Hạ Vệ Thần, kẻ phái người tập kích Đông Phương Ngưng cũng là Hạ Vệ Thần, nhưng lại không ngờ Hạ Vệ Thần vừa thấy hắn lại chất vấn như thế.
- Không phải đệ? Vậy thì là ai?
Sắc mặt Hạ Vệ Thần trầm xuống, nếu không phải Hạ Vệ Lam, vậy rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như thế, dám làm càn ở Đông Ly này?
Đối mặt với lời nói của Hạ Vệ Thần, lòng Hạ Vệ Lam cũng trĩu xuống, xem ra người tập kích Đông Phương Ngưng thật sự không phải là Hạ Vệ Thần, vậy cuối cùng kẻ đó là ai? Ai là kẻ lớn mật, có bản lĩnh có thể giấu được hắn cơ chứ?
Nghĩ đến đây, tuy rằng trong lòng Hạ Vệ Lam vẫn nghi ngờ, nhưng giờ này cũng không phải là lúc để truy cứu, hắn dừng ánh mắt trên người Diệp Vân Sơ một lần nữa, lạnh giọng hỏi:
- Nhị hoàng huynh, huynh đang làm gì đấy? Muốn đưa nàng đi đâu?
- Đây không phải là việc của đệ, đệ mau chóng hồi cung đi!
Mặt Hạ Vệ Thần âm trầm, ôm lấy Diệp Vân Sơ đi về phía xe ngựa.
- Hồi cung? Nhị hoàng huynh, chỉ sợ huynh chưa biết là lần này Phụ hoàng đã hạ chỉ cho đệ đi An Khánh? Xem ra Nhị hoàng huynh cũng đi An Khánh, một khi đã vậy thì đi luôn cùng đệ đi?
Hạ Vệ Lam cười nhẹ, trong mắt có chút lạnh lẽo.
Còn nhiều thời gian, với hành động lần này của Hạ Vệ Thần, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện lúc trước?
Tác giả :
Mặc Mặc Dạ Tử