Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 88: Ám vệ không làm được đầu bếp không phải ám vệ tốt!
“Nhặt được?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.
“Vâng.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang gật đầu, “Ở trong đống củi.”
Vừa dứt lời, ám vệ Truy Ảnh Cung liền từ phía sau trực tiếp vọt ra ngoài, chuẩn bị đi nhặt vàng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn không có tiền đồ hơn được nữa không.
Sau một lúc lâu, ám vệ Truy Ảnh Cung ủ rũ trở về, dĩ nhiên cái gì cũng không nhặt được.
Thật là không thể thất vọng hơn được nữa.
Thẩm Thiên Lăng lấy thỏi vàng kia qua nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó bóng loáng, không có bất cứ kí hiệu gì, vì thế hơi nhíu mày —— từ xưa đến nay bất luận là quốc gia nào, hoàng kim luôn là tiền có giá trị cao nhất, cho nên dù xuất ra từ quốc khố hay ngân hiệu tư nhân, đều phải khắc kí hiệu lên trên, thõi vàng bóng loáng thế này thật hiếm thấy.
“Chắc là không phải vật của Sở quốc.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Kích thước không đúng.” Nguyên bảo xuất phát từ quốc khố đều có quy định về cân nặng, không có nhà nào tiệm nào muốn thay đổi, một là không hợp luật pháp, hai là cũng không tiện lưu thông.
“Ta cầm đưa cho mọi người xem.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế ra khỏi trù phòng chạy tới lầu hai.
Tập thể ám vệ Truy Ảnh Cung lệ nóng doanh tròng, bộ dáng phu nhân chạy tới chạy lui thật là khiến người thích, thậm chí còn phảng phất thấy được cái đuôi tròn.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng cách bọn họ xa một chút.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lòng hiểu mà không nói, ai nấy xê dịch sang hai bên trái phải, nhường chút chỗ cho ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang.
Trù phòng quá nhỏ, khoảng cách an toàn không dễ tìm a…
Bởi vì số người đến Đông Bắc lần này không ít, cho nên nguyên một gian khách sạn đều bị bao gọn. Đám người Tần Thiếu Vũ đang ở trong phòng nghị sự, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân “đông đông đông” truyền đến từ cầu thang, vì thế liền đứng lên mở cửa.
Tuy rằng chuyện tẩu hỏa nhập ma lừa mình cởi y phục này thật sự không thể tha thứ, nhưng hiện tại cũng chỉ đành tạm thời để đó thôi. Vì thế sau khi Thẩm Thiên Lăng vào phòng, liền đem chuyện vừa rồi kể cho mọi người nghe.
“Xem ra năm nay tài vận của Nhật Nguyệt Sơn Trang sẽ rất vượng.” Tần Thiếu Vũ lấy thỏi vàng qua đùa bỡn, “Kiếm củi mà cũng tìm thấy vàng.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nhìn nam nhân của mình, vào loại thời điểm này thì không được nói đùa a.
“Quả thật không phải đồ của Sở quốc.” Thẩm Thiên Phong ước lượng một chút, “Nhưng tỉ lệ không sai.”
“Cũng không phải vậy của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ bằng việc không khắc kí hiệu lên trên, đủ để đoán rằng thứ này được làm ra bằng con đường bất chính.”
“Khách điếm có lai lịch gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Khách sạn Cẩm Lý, hẳn là không có vấn đề.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lão bản vốn là người Thục Trung, sau này vì tiếp quản sinh ý của nhạc phụ, nên mới dời nhà tới Đông Bắc, không bao lâu thì ăn nên làm ra, lúc trước ta từng gặp ông ấy ở Vân Lam Thành hai lần, cảm thấy ông là một người làm ăn chính đáng.”
“Sao Thẩm công tử lại nhớ rõ như thế?” Mộ Hàn Dạ bị chọc cười.
Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Vũ đã giành trước nói, “Lăng nhi nhớ rõ chuyện của tất cả thương hào có qua lại với Truy Ảnh Cung.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Cho nên nói Tần huynh thực là khiến người hâm mộ.”
“Mặc kệ thế nào, cứ đi thăm dò trước xem.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu là rơi trong đống củi, đủ thấy không phải cố ý che giấu, rất có thể vì vận chuyện quá mức vội vàng, nên mới không cẩn thận rơi làm rơi mất, cho nên những người lúc ấy mới không cảm thấy, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa phát giác.”
“Nếu là như thế, không phải nói lên số lượng vàng kia không hề ít sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không một nguyên bảo lớn như vậy bị rơi mất, nhất định không thể không quay lại tìm, nhiêu đây đủ cho dân chúng bình thường sống sung túc qua mấy năm đó.”
“Có thể.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Nhưng cũng phải tra rồi mới biết.”
“Không đợi chúng ta tìm việc làm, việc đã tự mình tìm tới cửa.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay giúp Thẩm Thiên Lăng lau đi chút mồ hôi trên mặt.
“Thời gian cũng không còn sớm, cơm nước xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đi xuống lầu, “Đi ăn cơm.”
Thẩm tiểu thụ vốn định khiển trách hành vi giả bệnh quá đáng của hắn một hồi, nhưng bất đắc dĩ là đại ca và tẩu tử của y cũng cùng đi xuống dưới, còn có thêm cả Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, cho nên y đành phải yên lặng nuốt xuống lời định nói —— vẫn tìm không thấy cơ hội tính sổ, thật là khiến người ta buồn bực.
Trong trù phòng đầu mùi dầu và tiếng nồi va chạm, quả thực chính là hương xông đầy mũi a! Ai nấy cũng đã đói hơn nửa ngày, tuy rằng có bánh nướng và nước sạch, nhưng hiển nhiên không thể so sánh với bàn tiệc phong phú trước mắt này, vì thế ảnh vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều bắt đầu mặt than nuốt nước miếng.
Trước khi cho món cuối cùng lên đĩa, ám vệ Truy Ảnh Cung nhiệt tình đưa tay về phía này.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thoáng khó hiểu, bất quá không đợi bọn họ mở miệng hỏi, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đã yên lặng dâng ra gia vị đồ ăn tư tàng đã lâu.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang: …
“Ăn cơm thôi!” Ám vệ Truy Ảnh Cung vui vẻ.
Các món ăn đủ cả sắc hương vị không ngừng được bưng lên bàn, đồ long xào với khoai tây là chuyện nhỏ, vịt nướng hạt dẻ, giò heo giòn thơm mới thật là mỹ vị, thậm chí còn có món cá bị khắc thành hình bông hoa.
Cả người Thẩm Thiên Lăng đều không tốt.
“Tần huynh thật sự là… khiến người hâm mộ.” Mộ Hàn Dạ đem lời vừa mới nói lặp lại lần nữa.
“Thất Tuyệt Vương quá khen.” Ám vệ ai nấy khiêm tốn, “Có một vị thánh nhân từng nói qua, ám vệ không biết làm đầu bếp thì không phải ám vệ tốt.”
Biểu tình của ảnh vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều rất phức tạp.
“Là vị thánh nhân nào?” Diệp Cẩn nhíu mày.
Ám vệ nói, “Cha ta.”
Diệp Cẩn: …
Lệnh tôn thật bác học.
“Ăn cơm đi.” Thẩm Thiên Phong cười lắc đầu, “Làm phiền chư vị.”
Hoàn toàn không phiền biết không, chúng ta đều đặc biệt thích nấu cơm! Hơn nữa bây giờ luyện tập một chút cũng tốt, miễn cho tương lai sau khi cung chủ khắc xong hoa cà rốt, lại phát hiện không tìm thấy món ăn để trưng bày, dẫn đến lửa giận công tâm đọa nhập ma đạo, loại chuyện này thật là nghĩ một chút thôi cũng đã sợ đến đòi mạng.
“Chíp.” Mao Cầu vốn đang ngủ, lại đột nhiên bị nương nó nhấc lên ăn cơm, đầu chim còn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng ghé trong ổ, một bên trương miệng một bên ngủ gật, thật khiến người ta nhịn không được muốn sờ đầu.
“Sao không để nó ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ thấy mà buồn cười.
“Nếu không ăn buổi tối bị đói tỉnh thì sao.” Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đút nó ăn rau xanh, vô cùng dụng tâm lương khổ.
“Ăn cái này không?” Thẩm Thiên Phong múc một chén canh thịt hỏi Diệp Cẩn.
“Không ăn.” Diệp Cẩn tiếp tục ăn đồ chay.
“Đừng cứ ăn rau suốt.” Thẩm Thiên Phong đặt chén canh trước mặt y, “Nghe lời, ăn đi.”
“Việc này cũng muốn quản.” Diệp Cẩn lườm hắn một cái.
“Gần đây gầy đi rồi.” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức vô cùng hâm mộ —— bởi vì dù đã đến được biên cảnh Đông Bắc, nhưng bụng mỡ của y vẫn vô cùng ương ngạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi.
“Ngươi không được đâu.” Tần Thiếu Vũ ở một bên dội nước lã.
“Vì sao chứ!” Thẩm tiểu thụ giận.
“Vậy thì đừng ăn.” Tần Thiếu Vũ gắp giò heo từ trong chén y ra, đổi thành một đũa rau xanh.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ám vệ thấy thế quả thực là tan nát cõi lòng, cung chủ có còn nhân tính không hả, dám không cho phu nhân ăn cơm!
Thẩm Thiên Lăng ai oán nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ bật cười, sau khi lấy hết xương trong giò heo ra xong mới thả lại vào chén y, “Tiểu trư.”
Thẩm Thiên Lăng rầm rì, cúi đầu cắn ngụm lớn.
Mộ Hàn Dạ buông đũa.
Ngoại trừ Hoàng Đại Tiên, không ai chú ý tới hành động này của hắn.
Nhưng cũng đủ rồi, bởi vì mục đích của Thất Tuyệt Vương, vốn cũng chỉ muốn để một mình Hoàng Đại Tiên thấy mà thôi.
Tay gắp thức ăn của Hoàng Đại Tiên dừng một lát.
Mộ Hàn Dạ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, biểu tình rất kiên định.
Hoàng Đại Tiên đành phải gắp một cho hắn một đũa sườn heo.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng ăn xong, sau đó lại buông đũa xuống.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục ngồi như chuông.
Trên bàn cơm còn có người khác, Hoàng Đại Tiên hoàn toàn không muốn bản thân mình trở thành tiêu điểm.
Vì thế trong những bữa ăn kế tiếp, Thẩm Thiên Phong luôn phải dỗ Diệp Cẩn ăn thịt, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau, Hoàng Đại Tiên một bên tự mình ăn, một bên phải nhanh chóng gắp thức ăn cho Mộ Hàn Dạ —— về phần vì sao phải nhanh chóng gắp thức ăn, chính là vì tốc độ ăn của Mộ Hàn Dạ không ai có thể sánh bằng, không nhanh thì không cung cấp kịp.
Quả thực tràn ngập huyết lệ.
Ám vệ các nhà phân nhau ngồi ở ba bàn còn lại, kỳ thật ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đều vô cùng hy vọng có thể tách ra ngồi một mình, cho dù mấy người nhà mình phải chen chúc một chút cũng không sao, nhưng thân là vật biểu tượng giang hồ đầy nhiệt tình hiếu khách, sao có thể để loại chuyện này xảy ra chứ! Vì thế dưới yêu cầu cường liệt của ám vệ Truy Ảnh Cung, mọi người cũng chỉ đành vui vẻ ấm áp ngồi quây quần với nhau, bắt đầu cuộc trò chuyện khoái hoạt.
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Hình như rất náo nhiệt.”
“Náo nhiệt chỉ là Truy Ảnh cung.” Diệp Cẩn ở một bên nói, “Những người còn lại đều chỉ nghe.” Hơn nữa nhìn qua, hình như còn là rất không muốn nghe.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cơm nước xong xuôi thì đêm đã khuya, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong đến trước chỗ chất củi nhìn một chút, sau khi xác định không có gì dị thường, mới tự mình trở về phòng.
Thẩm Thiên Lăng đang tắm rửa.
“Sao lại không chờ ta.” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm bên dục dũng, đưa tay sờ sờ điềm nhỏ hồng hồng phấn nộn trước ngực y, vô cùng phù hợp với vị trí đại hiệp chính khí lăng nhiên.
Thẩm Thiên Lăng chụp tay hắn lại, “Cách xa ta một chút.”
“Vì sao chứ?” Tần Thiếu Vũ bật cười, đơn giản ngồi lên ghế nhỏ ở bên cạnh, “Phu nhân tắm rửa, sao ta có thể không nhìn chứ.”
“Ngươi quả là vô cùng biến thái!” Thật vất vả mới đợi được đến khi bốn bề vắng lặng, Thẩm Thiên Lăng rốt cục có cơ hội khiển trách hành vi không biết xấu hổ vào ban ngày của nam nhân mình, “Thật là phát điên mà.”
“Ta đã làm cái gì hả?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Ngươi dám giả tẩu hỏa nhập ma!” Biểu tình của Thẩm Thiên Lăng vô cùng khí phách.
Rốt cục cũng biết rồi sao? Tần Thiếu Vũ thật sự nhịn không được, ghé vào bên dục dũng bắt đầu cười lớn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cư nhiên một chút thái độ nhận sai cũng không hề có!
Thật vất vả lắm mới ngừng cười được, Tần cung chủ đứng lên cởi y phục.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.
“Ngươi nói đi?” Tần Thiếu Vũ để áo ở một bên, sau đó cởi bỏ đai lưng.
“Thân là đại hiệp chính đạo, không được tùy tùy tiện tiện cởi quần a!” Thẩm Thiên Lăng kịch liệt kháng nghị.
“Ta luôn luôn không phải là đại hiệp chính đạo gì đó.” Tần Thiếu Vũ đi vào dục dũng, “Ngươi cứ xem ta như đại ma đầu là được.”
“Cứu mạng a.” Thẩm Thiên Lăng ngao ngao kêu.
Vừa dứt lời, một mũi tên nhọn liền phá cửa sổ mà vào, ghim thẳng tắp trên cây cột.
Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiếu Vũ đã kéo khăn ở bên cạnh qua bao lấy y, phi thân nhảy ra khỏi dục dũng.
“Cung chủ.” Thanh âm ám vệ nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Sao lại thế này?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Hết
“Vâng.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang gật đầu, “Ở trong đống củi.”
Vừa dứt lời, ám vệ Truy Ảnh Cung liền từ phía sau trực tiếp vọt ra ngoài, chuẩn bị đi nhặt vàng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn không có tiền đồ hơn được nữa không.
Sau một lúc lâu, ám vệ Truy Ảnh Cung ủ rũ trở về, dĩ nhiên cái gì cũng không nhặt được.
Thật là không thể thất vọng hơn được nữa.
Thẩm Thiên Lăng lấy thỏi vàng kia qua nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó bóng loáng, không có bất cứ kí hiệu gì, vì thế hơi nhíu mày —— từ xưa đến nay bất luận là quốc gia nào, hoàng kim luôn là tiền có giá trị cao nhất, cho nên dù xuất ra từ quốc khố hay ngân hiệu tư nhân, đều phải khắc kí hiệu lên trên, thõi vàng bóng loáng thế này thật hiếm thấy.
“Chắc là không phải vật của Sở quốc.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Kích thước không đúng.” Nguyên bảo xuất phát từ quốc khố đều có quy định về cân nặng, không có nhà nào tiệm nào muốn thay đổi, một là không hợp luật pháp, hai là cũng không tiện lưu thông.
“Ta cầm đưa cho mọi người xem.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế ra khỏi trù phòng chạy tới lầu hai.
Tập thể ám vệ Truy Ảnh Cung lệ nóng doanh tròng, bộ dáng phu nhân chạy tới chạy lui thật là khiến người thích, thậm chí còn phảng phất thấy được cái đuôi tròn.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng cách bọn họ xa một chút.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lòng hiểu mà không nói, ai nấy xê dịch sang hai bên trái phải, nhường chút chỗ cho ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang.
Trù phòng quá nhỏ, khoảng cách an toàn không dễ tìm a…
Bởi vì số người đến Đông Bắc lần này không ít, cho nên nguyên một gian khách sạn đều bị bao gọn. Đám người Tần Thiếu Vũ đang ở trong phòng nghị sự, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân “đông đông đông” truyền đến từ cầu thang, vì thế liền đứng lên mở cửa.
Tuy rằng chuyện tẩu hỏa nhập ma lừa mình cởi y phục này thật sự không thể tha thứ, nhưng hiện tại cũng chỉ đành tạm thời để đó thôi. Vì thế sau khi Thẩm Thiên Lăng vào phòng, liền đem chuyện vừa rồi kể cho mọi người nghe.
“Xem ra năm nay tài vận của Nhật Nguyệt Sơn Trang sẽ rất vượng.” Tần Thiếu Vũ lấy thỏi vàng qua đùa bỡn, “Kiếm củi mà cũng tìm thấy vàng.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nhìn nam nhân của mình, vào loại thời điểm này thì không được nói đùa a.
“Quả thật không phải đồ của Sở quốc.” Thẩm Thiên Phong ước lượng một chút, “Nhưng tỉ lệ không sai.”
“Cũng không phải vậy của Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ bằng việc không khắc kí hiệu lên trên, đủ để đoán rằng thứ này được làm ra bằng con đường bất chính.”
“Khách điếm có lai lịch gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Khách sạn Cẩm Lý, hẳn là không có vấn đề.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lão bản vốn là người Thục Trung, sau này vì tiếp quản sinh ý của nhạc phụ, nên mới dời nhà tới Đông Bắc, không bao lâu thì ăn nên làm ra, lúc trước ta từng gặp ông ấy ở Vân Lam Thành hai lần, cảm thấy ông là một người làm ăn chính đáng.”
“Sao Thẩm công tử lại nhớ rõ như thế?” Mộ Hàn Dạ bị chọc cười.
Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Vũ đã giành trước nói, “Lăng nhi nhớ rõ chuyện của tất cả thương hào có qua lại với Truy Ảnh Cung.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Cho nên nói Tần huynh thực là khiến người hâm mộ.”
“Mặc kệ thế nào, cứ đi thăm dò trước xem.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu là rơi trong đống củi, đủ thấy không phải cố ý che giấu, rất có thể vì vận chuyện quá mức vội vàng, nên mới không cẩn thận rơi làm rơi mất, cho nên những người lúc ấy mới không cảm thấy, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa phát giác.”
“Nếu là như thế, không phải nói lên số lượng vàng kia không hề ít sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bằng không một nguyên bảo lớn như vậy bị rơi mất, nhất định không thể không quay lại tìm, nhiêu đây đủ cho dân chúng bình thường sống sung túc qua mấy năm đó.”
“Có thể.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Nhưng cũng phải tra rồi mới biết.”
“Không đợi chúng ta tìm việc làm, việc đã tự mình tìm tới cửa.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay giúp Thẩm Thiên Lăng lau đi chút mồ hôi trên mặt.
“Thời gian cũng không còn sớm, cơm nước xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đi xuống lầu, “Đi ăn cơm.”
Thẩm tiểu thụ vốn định khiển trách hành vi giả bệnh quá đáng của hắn một hồi, nhưng bất đắc dĩ là đại ca và tẩu tử của y cũng cùng đi xuống dưới, còn có thêm cả Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, cho nên y đành phải yên lặng nuốt xuống lời định nói —— vẫn tìm không thấy cơ hội tính sổ, thật là khiến người ta buồn bực.
Trong trù phòng đầu mùi dầu và tiếng nồi va chạm, quả thực chính là hương xông đầy mũi a! Ai nấy cũng đã đói hơn nửa ngày, tuy rằng có bánh nướng và nước sạch, nhưng hiển nhiên không thể so sánh với bàn tiệc phong phú trước mắt này, vì thế ảnh vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều bắt đầu mặt than nuốt nước miếng.
Trước khi cho món cuối cùng lên đĩa, ám vệ Truy Ảnh Cung nhiệt tình đưa tay về phía này.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thoáng khó hiểu, bất quá không đợi bọn họ mở miệng hỏi, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đã yên lặng dâng ra gia vị đồ ăn tư tàng đã lâu.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang: …
“Ăn cơm thôi!” Ám vệ Truy Ảnh Cung vui vẻ.
Các món ăn đủ cả sắc hương vị không ngừng được bưng lên bàn, đồ long xào với khoai tây là chuyện nhỏ, vịt nướng hạt dẻ, giò heo giòn thơm mới thật là mỹ vị, thậm chí còn có món cá bị khắc thành hình bông hoa.
Cả người Thẩm Thiên Lăng đều không tốt.
“Tần huynh thật sự là… khiến người hâm mộ.” Mộ Hàn Dạ đem lời vừa mới nói lặp lại lần nữa.
“Thất Tuyệt Vương quá khen.” Ám vệ ai nấy khiêm tốn, “Có một vị thánh nhân từng nói qua, ám vệ không biết làm đầu bếp thì không phải ám vệ tốt.”
Biểu tình của ảnh vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều rất phức tạp.
“Là vị thánh nhân nào?” Diệp Cẩn nhíu mày.
Ám vệ nói, “Cha ta.”
Diệp Cẩn: …
Lệnh tôn thật bác học.
“Ăn cơm đi.” Thẩm Thiên Phong cười lắc đầu, “Làm phiền chư vị.”
Hoàn toàn không phiền biết không, chúng ta đều đặc biệt thích nấu cơm! Hơn nữa bây giờ luyện tập một chút cũng tốt, miễn cho tương lai sau khi cung chủ khắc xong hoa cà rốt, lại phát hiện không tìm thấy món ăn để trưng bày, dẫn đến lửa giận công tâm đọa nhập ma đạo, loại chuyện này thật là nghĩ một chút thôi cũng đã sợ đến đòi mạng.
“Chíp.” Mao Cầu vốn đang ngủ, lại đột nhiên bị nương nó nhấc lên ăn cơm, đầu chim còn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng ghé trong ổ, một bên trương miệng một bên ngủ gật, thật khiến người ta nhịn không được muốn sờ đầu.
“Sao không để nó ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ thấy mà buồn cười.
“Nếu không ăn buổi tối bị đói tỉnh thì sao.” Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đút nó ăn rau xanh, vô cùng dụng tâm lương khổ.
“Ăn cái này không?” Thẩm Thiên Phong múc một chén canh thịt hỏi Diệp Cẩn.
“Không ăn.” Diệp Cẩn tiếp tục ăn đồ chay.
“Đừng cứ ăn rau suốt.” Thẩm Thiên Phong đặt chén canh trước mặt y, “Nghe lời, ăn đi.”
“Việc này cũng muốn quản.” Diệp Cẩn lườm hắn một cái.
“Gần đây gầy đi rồi.” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức vô cùng hâm mộ —— bởi vì dù đã đến được biên cảnh Đông Bắc, nhưng bụng mỡ của y vẫn vô cùng ương ngạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi.
“Ngươi không được đâu.” Tần Thiếu Vũ ở một bên dội nước lã.
“Vì sao chứ!” Thẩm tiểu thụ giận.
“Vậy thì đừng ăn.” Tần Thiếu Vũ gắp giò heo từ trong chén y ra, đổi thành một đũa rau xanh.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ám vệ thấy thế quả thực là tan nát cõi lòng, cung chủ có còn nhân tính không hả, dám không cho phu nhân ăn cơm!
Thẩm Thiên Lăng ai oán nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ bật cười, sau khi lấy hết xương trong giò heo ra xong mới thả lại vào chén y, “Tiểu trư.”
Thẩm Thiên Lăng rầm rì, cúi đầu cắn ngụm lớn.
Mộ Hàn Dạ buông đũa.
Ngoại trừ Hoàng Đại Tiên, không ai chú ý tới hành động này của hắn.
Nhưng cũng đủ rồi, bởi vì mục đích của Thất Tuyệt Vương, vốn cũng chỉ muốn để một mình Hoàng Đại Tiên thấy mà thôi.
Tay gắp thức ăn của Hoàng Đại Tiên dừng một lát.
Mộ Hàn Dạ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, biểu tình rất kiên định.
Hoàng Đại Tiên đành phải gắp một cho hắn một đũa sườn heo.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng ăn xong, sau đó lại buông đũa xuống.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục ngồi như chuông.
Trên bàn cơm còn có người khác, Hoàng Đại Tiên hoàn toàn không muốn bản thân mình trở thành tiêu điểm.
Vì thế trong những bữa ăn kế tiếp, Thẩm Thiên Phong luôn phải dỗ Diệp Cẩn ăn thịt, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau, Hoàng Đại Tiên một bên tự mình ăn, một bên phải nhanh chóng gắp thức ăn cho Mộ Hàn Dạ —— về phần vì sao phải nhanh chóng gắp thức ăn, chính là vì tốc độ ăn của Mộ Hàn Dạ không ai có thể sánh bằng, không nhanh thì không cung cấp kịp.
Quả thực tràn ngập huyết lệ.
Ám vệ các nhà phân nhau ngồi ở ba bàn còn lại, kỳ thật ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đều vô cùng hy vọng có thể tách ra ngồi một mình, cho dù mấy người nhà mình phải chen chúc một chút cũng không sao, nhưng thân là vật biểu tượng giang hồ đầy nhiệt tình hiếu khách, sao có thể để loại chuyện này xảy ra chứ! Vì thế dưới yêu cầu cường liệt của ám vệ Truy Ảnh Cung, mọi người cũng chỉ đành vui vẻ ấm áp ngồi quây quần với nhau, bắt đầu cuộc trò chuyện khoái hoạt.
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Hình như rất náo nhiệt.”
“Náo nhiệt chỉ là Truy Ảnh cung.” Diệp Cẩn ở một bên nói, “Những người còn lại đều chỉ nghe.” Hơn nữa nhìn qua, hình như còn là rất không muốn nghe.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cơm nước xong xuôi thì đêm đã khuya, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong đến trước chỗ chất củi nhìn một chút, sau khi xác định không có gì dị thường, mới tự mình trở về phòng.
Thẩm Thiên Lăng đang tắm rửa.
“Sao lại không chờ ta.” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm bên dục dũng, đưa tay sờ sờ điềm nhỏ hồng hồng phấn nộn trước ngực y, vô cùng phù hợp với vị trí đại hiệp chính khí lăng nhiên.
Thẩm Thiên Lăng chụp tay hắn lại, “Cách xa ta một chút.”
“Vì sao chứ?” Tần Thiếu Vũ bật cười, đơn giản ngồi lên ghế nhỏ ở bên cạnh, “Phu nhân tắm rửa, sao ta có thể không nhìn chứ.”
“Ngươi quả là vô cùng biến thái!” Thật vất vả mới đợi được đến khi bốn bề vắng lặng, Thẩm Thiên Lăng rốt cục có cơ hội khiển trách hành vi không biết xấu hổ vào ban ngày của nam nhân mình, “Thật là phát điên mà.”
“Ta đã làm cái gì hả?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Ngươi dám giả tẩu hỏa nhập ma!” Biểu tình của Thẩm Thiên Lăng vô cùng khí phách.
Rốt cục cũng biết rồi sao? Tần Thiếu Vũ thật sự nhịn không được, ghé vào bên dục dũng bắt đầu cười lớn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Cư nhiên một chút thái độ nhận sai cũng không hề có!
Thật vất vả lắm mới ngừng cười được, Tần cung chủ đứng lên cởi y phục.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.
“Ngươi nói đi?” Tần Thiếu Vũ để áo ở một bên, sau đó cởi bỏ đai lưng.
“Thân là đại hiệp chính đạo, không được tùy tùy tiện tiện cởi quần a!” Thẩm Thiên Lăng kịch liệt kháng nghị.
“Ta luôn luôn không phải là đại hiệp chính đạo gì đó.” Tần Thiếu Vũ đi vào dục dũng, “Ngươi cứ xem ta như đại ma đầu là được.”
“Cứu mạng a.” Thẩm Thiên Lăng ngao ngao kêu.
Vừa dứt lời, một mũi tên nhọn liền phá cửa sổ mà vào, ghim thẳng tắp trên cây cột.
Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiếu Vũ đã kéo khăn ở bên cạnh qua bao lấy y, phi thân nhảy ra khỏi dục dũng.
“Cung chủ.” Thanh âm ám vệ nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Sao lại thế này?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Hết
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San