Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 85: Giải quyết lưu nhất thủy hoàn toàn là công lao của thẩm công tử!
Sau khi Sở Uyên xem hết một đống danh sách, thì phát hiện đã kéo ra một số kẻ vốn dĩ không ngờ tới. Vì phòng có kẻ vô tội bị oan uổng, hắn liền phái người âm thầm điều tra lại toàn bộ những người đó. Trong thời gian ngắn, toàn bộ ám vệ trong kinh thành đều xuất động, cả tòa Vương Thành tuy nhìn qua vẫn bình thường như trước, nhưng thực chất chỉ có một số ít người biết rằng, một hồi phong ba đang chậm rãi nổi lên.
Nhưng không phải ai cũng có hứng thú với điều này.
Tỷ như nói Thẩm Thiên Lăng, hoặc tỷ như nói Tần Thiếu Vũ.
“Chíp.” Mao Cầu vừa chạy một vòng trong tuyết, cảm thấy móng vuốt rất lạnh, vì thế lắc lư nhảy vào lòng cha nó, cọ cọ đầu làm nũng.
“Mấy ngày nay hình như đại ca bọn họ rất bận rộn.” Thẩm Thiên Lăng ôm noãn lô, “Đã ba bốn ngày không cùng nhau ăn cơm rồi.”
“Thì tính?” Tần Thiếu Vũ chơi cào ngứa với con mình.
“Không suy xét đến việc đi giúp đỡ sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hình như chúng ta có vẻ rất rỗi việc.”
“Chỉ giải quyết một Lưu Nhất Thủy, cần gì phí sức nhiều người như vậy.” Tần Thiếu Vũ không nghĩ thế, “Với tình hình hiện nay, sau này hắn nhất định sẽ bị chặt đầu, có xuống đất cũng đủ để khoe khoang.”
Thẩm Thiên Lăng rất không biết nên nói gì.
“Hình như mứt quả này thật sự có công hiệu giảm béo.” Tần Thiếu Vũ quan sát con mình một chút, “Hơi gầy rồi.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng lập tức sờ soạng bụng mỡ của mình một chút.
Tần Thiếu Vũ: …
“Hoàn toàn không có a.” Biểu tình của Thẩm tiểu thụ rất bi thương.
“Nếu thật sự muốn gầy, thì không nên cứ ngồi như vậy.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi lên đùi mình, “Ta dạy cho ngươi hai chiêu công phu cường thân kiện thể chịu không?”
“Không.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt, giả chết ghé vào đầu vai hắn —— thành thân mấy năm nay, y cũng không phải chưa từng luyện qua, kết quả mỗi lần đều là bỏ dở nửa chừng, hoặc là tự tổn thương bản thân, hoặc là đánh trúng đản đản, quá đáng hơn một chút còn có thể bị hắn đặt trên cây ân ân, tóm lại, kết cục lần nào cũng vô cùng bi thảm, hoàn toàn không muốn lặp lại a.
“Vậy thì không có biện pháp rồi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa bụng y, “Chỉ có thể mặc nó tiếp tục phát triền thôi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng rầm rì, “Đã nứt rồi thì cho bể luôn.”
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, “Buồn ngủ không? Ở trong lòng ta ngủ một chút đi, sau khi thức dậy chúng ta sẽ đi ăn vịt Bát bảo.”
Loại ngày tháng này thật là thối nát a… Thẩm tiểu thụ một bên tự phỉ nhổ mình, một bên cọ cọ tìm tư thế thoải mái định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên đã đi đến.
Nhìn thấy hình ảnh Thẩm Thiên Lăng như mèo con cuộn tròn trong lòng Tần Thiếu Vũ, Thất Tuyệt Vương vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, hơn nữa còn quay đầu nhìn Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên không hề chớp mắt đi về phía trước.
Mộ Hàn Dạ đành phải tiếc nuối thở dài.
“Thất Tuyệt Vương sao lại đến đây.” Thẩm Thiên Lăng vội vàng đứng lên.
“Ở trong phòng cũng không có gì làm.” Mộ Hàn Dạ tùy tay kéo qua một cái ghế dựa, “Không quấy rầy Tần huynh chứ?”
“Ngươi thấy sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Thẩm Thiên Lăng: …
Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nhìn Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng lại hại ta đắc tội Tần huynh.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng không nói được gì, trước đó mình vốn dĩ ở trong phòng đọc sách, sau lại không chịu nổi hắn cứ động tay đông chân, cho nên mới thuận miệng nói muốn tới tìm Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ, ai ngờ hai người lại đang thân thiết ngủ trưa chứ, sớm biết như thế, hắn đã nói muốn xuất cung đi dạo rồi.
Tần Thiếu Vũ ôn hoà nói, “Hiện tại đi còn kịp.”
“Trở về cũng không có gì làm.” Mộ Hàn Dạ tự mình rót ly trà, “Tần huynh có biết khi nào mới khởi hành đến Đông Bắc không?”
“Đến Đông Bắc, ít nhất cũng phải chờ tới năm sau .” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chuyện của Lưu Nhất Thủy hẳn sẽ không kéo dài quá lâu, mấy ngày này Sở Uyên sẽ động thủ giải quyết.”
“Có thể ở lại Sở quốc ăn tết cũng tốt.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Học hỏi chút phong thổ khác nhau, sau này cũng dễ bài trí cho A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Dựa theo phong tục của Thất Tuyệt quốc, năm mới phải làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì hỏi.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Cướp tân nương.”
“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên bị sặc nước trà.
“Cướp tân nương?” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút giật mình.
“Không sai.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh gật đầu, lặp lại lần nữa, “Cướp tân nương.”
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn Hoàng Đại Tiên.
Cướp tân nương gì đó, chỉ nghe thôi cũng đã thấy rất thảm thiết.
Hoàng Đại Tiên kinh hãi nói, “Ngươi lại bịa thứ vớ vẩn gì đó.”
“Sao lại nói là bịa.” Mộ Hàn Dạ bày ra biểu tình ủy khuất như tiểu tức phụ, “Vốn là vậy mà.”
“Đây rõ ràng là hành động của Man Tộc.” Hoàng Đại Tiên vẫn không tin. Thất Tuyệt quốc tuy ở sâu trong đại mạc, nhưng cũng là một nước giàu có, cho dù dân chúng trời sinh thiện kỵ xạ giỏi chinh chiến, thì cũng nhất định không thể làm ra loại phong tục dã man như cướp hôn này.
“A Hoàng nghĩ sai rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cướp hôn không phải dã man, mà là tình thú.”
Đáy mắt Hoàng Đại Tiên tràn ngập nghi hoặc.
“Tại Thất Tuyệt quốc, tập tục hạ sính định thân nghênh tân động phòng đều giống như Sở quốc, nhưng vào những ngày hai mươi tám tháng chạp thế này, thê tử sẽ âm thầm vụng trộm về nhà mẹ đẻ, sau đó đợi đến ba mươi tết, trượng phu mới cưỡi ngựa giả làm thổ phỉ, đoạt lại tức phục của mình về nhà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nghe nói việc này có thể đuổi được vận xui, năm sau sẽ được vạn sự như ý.”
Nghe được bốn chữ giả làm thổ phỉ, Thẩm Thiên Lăng theo phản xạ có điều kiện nhìn nam nhân của y —— thì ra không chỉ có mình ngươi thích sắm vai loại nhân vật biến thái này! Cả nước cosplay gì đó, quả thật rất có tình thú a.
Tần Thiếu Vũ cười như không cười, biểu tình rất có thâm ý.
Thẩm Thiên Lăng tự dưng cảm thấy sau lưng phát lạnh, không khỏi tưởng tượng hình ảnh nam nhân của y mang theo ám vệ giả làm mã tặc, gào thét giết đến Nhật Nguyệt Sơn Trang để cướp mình về, quả thực là thiên lôi cuồn cuộn a.
Vị thiếu hiệp này ngươi không cần từ một suy ra ba như thế a, áp lực của ta rất lớn đó.
“A Hoàng…” Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngồi.
“Nằm mơ!” Hoàng Đại Tiên từ kẽ răng phun ra hai chữ.
Biểu tình của Mộ Hàn Dạ lập tức trở nên ai oán, còn muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa đã có một ám vệ vội vàng đi tới, “Cung chủ.”
“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nói, “Vừa rồi Hoàng Thượng phái Ngự Lâm quân đến phủ Thừa tướng.”
“Nhanh như vậy?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Thiên Phong và Thiên Phàm đâu?”
“Đều đang ở phụ cận Lưu phủ.” Ám vệ nói, “Cung chủ có đến không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta —— ”
“Muốn ta.” Không đợi hắn nói xong, Thẩm Thiên Lăng thấp giọng rầm rì.
Ám vệ dào dạt cảm xúc, “Muốn đi” gì đó, phu nhân nhà ta quả thực khiến người chịu không nổi mà, nếu cung chủ dám cự tuyệt, chúng ta đây cho dù liều mạng cũng phải đoạt phu nhân đi.
Không sai, vật biểu tượng giang hồ chính là trung thành và tận tâm như thế, khiến người vô cùng cảm động.
Nhưng sự thật chứng minh ám vệ hiển nhiên đã lo nhiều, cho dù có cự tuyệt người khắp thiên hạ, thì Tần Thiếu Vũ cũng không thể cự tuyệt Thẩm Thiên Lăng, vì thế sau khi chuẩn bị đơn giản một chút, hai người liền xuất cung. Đồng hành còn có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên —— kỳ thật nếu có thể chọn, Hoàng Đại Tiên đối với loại trường hợp này không có chút hứng thú nào, nhưng nếu không đi, thì nghĩa là phải ở cùng với Mộ Hàn Dạ, vậy thì không thể lường trước sẽ phát sinh chuyện gì, vì thế cuối cùng hắn vẫn kiên quyết yêu cầu đi cùng.
Nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không thấy có bao nhiêu thất vọng, hai tay hắn ôm lấy Hoàng Đại Tiên, dùng khinh công đi theo phía sau Tần Thiếu Vũ, cơ hồ là đạp tuyết vô ngân, ven đường còn không quên xoa nắn cái mông mềm mại của ai kia, chỉ thấy xúc cảm tuyệt vời vô cùng, tâm tình cũng vì thế mà trở nên rất tốt.
Toàn thân Hoàng Đại Tiên cương cứng, cho rằng đợi sau khi hai người tới nơi, mông mình nhất định sẽ bị hắn nắn ra dấu tay.
Gần cuối năm, trong thành tất nhiên sẽ náo nhiệt hơn so với bình thường, mua đồ tết đùa giỡn nhau, thăm người thân rãnh rỗi tán gẫu, mỗi người nhìn qua đều rất vui vẻ. Lại đột nhiên nhìn thấy từ xa có Ngự Lâm quân cười ngựa mà đến, vì thế liền cuống quít trốn qua ven đường, nhìn đám người đi còn hơn bay kia, trong lòng ai nấy đều có chút không yên —— Thẩm Thiên Phàm trước nay trị quân nghiêm minh, cho dù là Ngự Lâm quân trong đại nội Hoàng cung, khi xuất cung làm việc cũng rất ít quấy nhiễu đến dân chúng, bụi mù cuồn cuộn đi từ phố xá sầm uất qua thành như thế, vẫn là đầu thấy được, vì thế ai cũng nhịn không được liền bắt đầu đoán xem, rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Người có lá gan lớn, thậm chí còn tự mình theo sau để xem rõ ngọn nguồn, tinh thần bát quái quả thực quá cảm động.
Lưu Nhất Thủy ở trong cung trong thành đều có không ít tai mắt, động tĩnh lần này lại lớn như vậy, tất nhiên không thể không có ai đến báo cho hắn biết. Chỉ tiếc, những người này thường chỉ vừa đến được phụ cận Lưu phủ, thì đã bị ám vệ chờ sẵn ở đó bắt được, toàn bộ đều bị trói lại rồi ném vào xe ngựa, nhân sinh quả thực bi kịch a.
“Như thế cũng bớt việc.” Trong một gian tửu lâu cách đó không xa, Diệp Cẩn một tay chống cằm, nhàn nhã xem náo nhiệt.
“Lưu Nhất Thủy bình thường đều mua tin tức từ những người này, giá cực kỳ cao.” Thẩm Thiên Phong rót cho y ly nước, “Cho nên mới sẽ có nhiều kẻ nguyện ý chạy tới mật báo cho hắn như vậy, người yêu tiền vẫn luôn chiếm đa số.”
“Lưu Nhất Thủy chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, bản thân nhọc lòng đặt nhiều tai mắt trong thành như vậy, nhưng đến cuối cùng, ngay cả một người báo tin cũng không có.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Nếu sớm biết có hôm nay, không biết lúc trước hắn có tiếp tục chọn con đường này không.”
“Người sống một đời, sao lại có nhiều ‘nếu’ như vậy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một bước đi sai, hiện tại chỉ có thể tự mình gánh vác hậu quả.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Ngự Lâm Quân đã đến trước cửa Lưu phủ. Gia đinh thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy về muốn mật báo, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp.
Lưu Nhất Thủy bị tóm trong thư phòng, trói gô mang ra Thừa tướng phủ, toàn bộ gia quyến cũng tạm thời bị giam giữ, dây thừng trói hơn trăm người, dân chúng chung quanh vây thành một vòng, hiển nhiên đều rất khiếp sợ.
“Tần cung chủ cùng Thẩm công tử đến đây.” Có dân chúng nhìn thấy trước.
Những người còn lại nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Tần Thiếu Vũ đang cùng Thẩm Thiên Lăng cưỡi một con ngựa lớn kim sắc, phóng nhanh về phía này.
“Oa.” Đại khái là bởi vì sự phản quang của tuyết đọng trên đất, trên trời còn có thái dương, cho nên một thân da lông kim sắc của Hãn huyết bảo mã càng thêm chói mắt, dân chúng cơ hồ đều cảm thấy mình gặp được kỳ lân.
“Lăng nhi, Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phàm đến đón.
“Sao rồi?” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng phiên thân xuống ngựa, tư thế phi thường đẹp.
Dân chúng lập tức vỗ tay một phen, ngay cả biến cố của phủ Thừa tướng cũng tạm thời bị xem nhẹ, phi thường vui sướng.
Được xem ngay mặt nha.
“Lưu Nhất Thủy đã bị tróc nã quy án, chứng cứ mưu nghịch cũng đã bị lục soát, ta sẽ lập tức mang hắn đến gặp Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Phàm cố ý nhấn mạnh hai chữ “mưu nghịch”.
Dân chúng quả nhiên bị chấn động —— mưu mưu mưu nghịch? ! Đây chính là tội lớn rơi đầu a.
“Làm gì không làm, lại cố tình muốn thông đồng với phản tặc Đông Bắc.” Thẩm Thiên Lăng cũng khẽ nhíu mày, “May mắn Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, bằng không không biết trong thành còn xảy ra nhiễu loạn gì nữa, nói không chừng nắm năm tiếp theo cũng không được yên ổn.”
Phản tặc Đông Bắc? Dân chúng lập tức nhớ tới truyền thuyết dân gian “Hoa yêu và Thái tử Cứu Long” không lâu trước đó, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa còn phẫn nộ cảm thấy cái người kia sao còn chưa chịu thôi chứ, cư nhiên còn muốn quấy nhiễu tới năm mới vui vẻ tường hòa của mọi người nữa.
Phi thường đáng bị hành hung một phen.
“Ta đây về trước .” Thẩm Thiên Phàm phiên thân lên ngựa, mang theo phạm nhân dọc theo đường cũ quay về từ phố xá náo nhiệt, một là có tác dụng cảnh cáo, hai là khiến cho trong lòng Chu Giác có thêm một cục tức.
Lưu lại dân chúng xung quanh phủ Thừa tướng vẫn đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thẩm Thiên Lăng, vô cùng hy vọng có thể đem băng ghế ra vây thành một vòng, nghe y kể chuyện của Thần giới.
Nếu tính ra, vậy là lại giúp Sở Uyên them một chuyện rồi… Thẩm Thiên Lăng vui vẻ đáp ứng, cùng mọi người đến trà lâu.
“Lại muốn làm gì đây?” Diệp Cẩn từ xa nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn cười.
“Đi xem không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Mà thôi, bọn họ cũng không phải kẻ không có chừng mực, mặc kệ đi.” Diệp Cẩn không nghĩ muốn vào giúp vui.
“Vậy thì cùng Mộ huynh dùng cơm đi.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Hả?” Diệp Cẩn khó hiểu.
Thẩm Thiên Phong chỉ chỉ nóc nhà đối diện.
Diệp Cẩn nhìn theo hướng hắn chủ, quả nhiên thấy được Mộ Hàn Dạ đang cùng Hoàng Đại Tiên ôm nhau mà ngồi, còn đang sánh vai ngắm mây trên trời.
Diệp Cẩn: …
Tuy rằng loại cảnh tượng này thật ra cũng không có gì không ổn, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ không thích hợp a…
“Ngươi định khi nào mới thả ta xuống?” Biểu tình Hoàng Đại Tiên rất rối rắm.
“Chẳng lẽ A Hoàng không cảm thấy thế này rất thú vị sao?” Mộ Hàn Dạ ôm eo hắn.
Hoàng Đại Tiên xúc động muốn đập đầu hắn, trên thực tế cho dù hắn muốn đập, cũng đập không được, “Nếu người bị điểm huyệt là ngươi, chắc sẽ rất thú vị.”
“Thì ra A Hoàng thích ta không nhúc nhích mặc ngươi đùa giỡn.” Mộ Hàn Dạ bày ra sắc mặt thẹn thùng.
Hoàng Đại Tiên: …
Hắn thầm nghĩ đem kẻ này trói lại, sau đó ném được xa bao nhiêu thì ném bấy nhiêu thôi!
“Không thì bây giờ chúng quay về đi?” Mộ Hàn Dạ nhiệt liệt đề nghị, “A Hoàng còn có thể che mắt ta lại, sau đó chơi trò ‘Tiếp theo muốn hôn chỗ nào’.”
…
Quá đủ rồi!
Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn hắn.
Trêu chọc nữa sợ là sẽ tạc mao, Mộ Hàn Dạ đưa tay giải huyệt cho hắn, đem người ôm vào lòng.
Thắt lưng Hoàng Đại Tiên như có chút nhũn ra, còn chưa kịp giãy dụa, liền bị hôn lên môi.
Việc này khiến Thẩm Thiên Phong vừa định mang Diệp Cẩn đi qua, thấy thế đành phải ngồi trở lại, biểu tình vô cùng 囧囧.
“Mùi vị không tệ a.” Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời buông ra.
Hoàng Đại Tiên nhìn môi hắn bị mình cắn chảy máu, trong lòng thật sự không biết nên nói gì.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn đứng lên, “Bằng không Thẩm minh chủ sẽ đợi đến nóng nảy.”
Hoàng Đại Tiên hậu tri hậu giác, rốt cục thấy được hai người đối diện.
Vì thế nháy mắt mặt đỏ tai hồng.
“Thẩm minh chủ tất nhiên cái gì cũng không thấy được.” Mộ Hàn Dạ mang theo hắn đứng trên ban công.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ta cái gì cũng thấy được.”
Diệp Cẩn nhịn cười.
Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn Mộ Hàn Dạ.
“Đây là lễ tiết của Thất Tuyệt quốc chúng ta.” Mộ Hàn Dạ mặt không đổi sắc, “Tương đương với việc kích chưởng của người Hán các ngươi.”
“Nga.” Diệp Cẩn giật mình, tùy tay chỉ Thẩm Thiên Phong, “Vậy ngươi cũng hắn lễ tiết cho ta xem.”
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Không được nháo.”
“Ta lại không muốn lĩnh giáo độc dược của Diệp cốc chủ.” Mộ Hàn Dạ ngồi đối diện hai người, “Nay Lưu Nhất Thủy đã bị giam vào ngục, Hoàng Thượng định xử trí thế nào?”
“Cấu kết loạn đảng, tất nhiên là chỉ còn đường chết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, người nhà của hắn chắc sẽ không phải rơi đầu, nhưng cũng thoát không được phải lưu đày sung quân.”
“Nếu là muốn chấn nhiếp loạn đảng, tru di cửu tộc hiển nhiên càng hữu dụng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng nếu thật sự làm vậy, thì đã không còn là Sở hoàng.”
“Nếu dựa vào phép nghiêm tuấn pháp (trọng hình) trị quốc, cũng không thể lâu dài được.” Diệp Cẩn nói, “Thất Tuyệt vương cũng là vua của một nước, tự nhiên hiểu được đạo lý này.”
“Vậy Triệu Càn thì sao?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi một câu.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ lập tức sáng lên.
“Ngươi lại làm sao?” Hoàng Đại Tiên giật mình.
“Không nghĩ tới A Hoàng lại quan tâm tới cha của tình địch mình như vậy.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc giơ tay, “Nhưng lòng ta có nhật nguyệt chứng giám, A Hoàng không cần vì thế mà ưu phiền.”
Hoàng Đại Tiên suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được hắn đang nói cái gì, trong lòng nhất thời tràn ngập cảm giác vô lực.
Mộ Hàn Dạ tiếp tục thâm tình nói, “Bổn vương vĩnh viễn cũng sẽ không cho A Hoàng cơ hội tranh giành tình nhân.”
Mắt thấy sắc mặt Hoàng Đại Tiên đã sắp trắng bệch, Diệp Cẩn chủ động tiếp lời, “Nếu đã đồng ý cho Triệu Càn một con đường sống, thì Hoàng Thượng tất nhiên sẽ giữ lời, nhưng sợ là sau này hắn sẽ không thể bước vào Vương Thành một bước .” Dù sao lần này Lưu Nhất Thủy để lộ dấu vết, truyền tin cho những kẻ có liên hệ với mình, cũng là nhờ có Triệu Càn khuấy nước. Với những công lao trước kia, cũng đủ cho hắn về quê giữ vài mẫu đất cằn qua lúc tuổi già.
“Nhưng Chu Giác thẹn quá thành giận, sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn.” Mộ Hàn Dạ nhắc nhở.
“Hoàng Thượng sẽ chuẩn bị chu toàn, thay hắn tìm một thôn xóm không người biết đến, rồi mới phái người âm thầm đưa đi.” Diệp Cẩn nói, “Điểm ấy cũng không cần lo lắng.”
“Từ xưa đến nay, không có vị Hoàng đế nào có thể tận tình tận nghĩa như Sở hoàng vậy.” Mộ Hàn Dạ nói, “Điểm ấy hơn ta nhiều.”
“Thất Tuyệt Vương khiêm tốn .” Diệp Cẩn cười cười, “Từ xưa đến nay, càng không có vị Hoàng đế nào có thể giống như Thất Tuyệt Vương, vừa có thể quân lâm thiên hạ, cũng vừa có thể hành tẩu giang hồ, bằng một thân công phu xuất thần nhập hóa này, đã đủ khiến người hâm mộ.”
“A Hoàng có nghe không?” Mộ Hàn Dạ quay đầu hỏi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Có liên quan gì tới ta đâu?”
Hai mắt Mộ Hàn Dạ tỏa sáng, “Có người đang khen vị hôn phu của ngươi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Trước mặt ngoại nhân mặt, có thể không cần dọa người như thế không?
Trên đường người đi như nước, nhìn kỹ thì đều là dân chúng đang chạy như điên, hình như còn rất vui mừng. Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Xem hướng đi liền biết.” Diệp Cẩn nói, “Tất nhiên lại là đi ngắm Lăng nhi .”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ngày mai không chừng sẽ lại có cố sự mới.”
Cố sự mới xem như việc nhỏ rồi.
Diệp Cẩn ở trong lòng bĩu môi.
Trăm ngàn không cần vì để đủ số lượng từ, mà mạc danh kỳ diệu thêm mình vào a.
Nếu lại nhìn thấy cái loại tình tiết kỳ lạ như “Lúc Diệp cốc chủ ở Độ Kiếp vô ý hiện ra nguyên hình, được Thẩm chân nhân đi ngang qua cứu được, hai người vì vậy mà kết thành liên lý(liên lý là cánh cây, nghĩa là gắn kết phu thê á), trong đêm tân hôn trực tiếp run run trao đổi nội đan” lần trước nữa, vậy bản thân y nhất định sẽ đi đem người bán sach đập cho một trận.
Mộ Hàn Dạ nhìn ba tầng dân chúng cả trong lẫn ngoài cảm khái, “Quả thật là đại quốc to lớn, tán gẫu thôi mà cũng có tư thế như vậy.”
Biết thì nói là tán gẫu, không biết , còn tưởng rằng đang họp bầy đó a…
Hết
Nhưng không phải ai cũng có hứng thú với điều này.
Tỷ như nói Thẩm Thiên Lăng, hoặc tỷ như nói Tần Thiếu Vũ.
“Chíp.” Mao Cầu vừa chạy một vòng trong tuyết, cảm thấy móng vuốt rất lạnh, vì thế lắc lư nhảy vào lòng cha nó, cọ cọ đầu làm nũng.
“Mấy ngày nay hình như đại ca bọn họ rất bận rộn.” Thẩm Thiên Lăng ôm noãn lô, “Đã ba bốn ngày không cùng nhau ăn cơm rồi.”
“Thì tính?” Tần Thiếu Vũ chơi cào ngứa với con mình.
“Không suy xét đến việc đi giúp đỡ sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hình như chúng ta có vẻ rất rỗi việc.”
“Chỉ giải quyết một Lưu Nhất Thủy, cần gì phí sức nhiều người như vậy.” Tần Thiếu Vũ không nghĩ thế, “Với tình hình hiện nay, sau này hắn nhất định sẽ bị chặt đầu, có xuống đất cũng đủ để khoe khoang.”
Thẩm Thiên Lăng rất không biết nên nói gì.
“Hình như mứt quả này thật sự có công hiệu giảm béo.” Tần Thiếu Vũ quan sát con mình một chút, “Hơi gầy rồi.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng lập tức sờ soạng bụng mỡ của mình một chút.
Tần Thiếu Vũ: …
“Hoàn toàn không có a.” Biểu tình của Thẩm tiểu thụ rất bi thương.
“Nếu thật sự muốn gầy, thì không nên cứ ngồi như vậy.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi lên đùi mình, “Ta dạy cho ngươi hai chiêu công phu cường thân kiện thể chịu không?”
“Không.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt, giả chết ghé vào đầu vai hắn —— thành thân mấy năm nay, y cũng không phải chưa từng luyện qua, kết quả mỗi lần đều là bỏ dở nửa chừng, hoặc là tự tổn thương bản thân, hoặc là đánh trúng đản đản, quá đáng hơn một chút còn có thể bị hắn đặt trên cây ân ân, tóm lại, kết cục lần nào cũng vô cùng bi thảm, hoàn toàn không muốn lặp lại a.
“Vậy thì không có biện pháp rồi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa bụng y, “Chỉ có thể mặc nó tiếp tục phát triền thôi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng rầm rì, “Đã nứt rồi thì cho bể luôn.”
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, “Buồn ngủ không? Ở trong lòng ta ngủ một chút đi, sau khi thức dậy chúng ta sẽ đi ăn vịt Bát bảo.”
Loại ngày tháng này thật là thối nát a… Thẩm tiểu thụ một bên tự phỉ nhổ mình, một bên cọ cọ tìm tư thế thoải mái định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên đã đi đến.
Nhìn thấy hình ảnh Thẩm Thiên Lăng như mèo con cuộn tròn trong lòng Tần Thiếu Vũ, Thất Tuyệt Vương vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, hơn nữa còn quay đầu nhìn Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên không hề chớp mắt đi về phía trước.
Mộ Hàn Dạ đành phải tiếc nuối thở dài.
“Thất Tuyệt Vương sao lại đến đây.” Thẩm Thiên Lăng vội vàng đứng lên.
“Ở trong phòng cũng không có gì làm.” Mộ Hàn Dạ tùy tay kéo qua một cái ghế dựa, “Không quấy rầy Tần huynh chứ?”
“Ngươi thấy sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Thẩm Thiên Lăng: …
Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nhìn Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng lại hại ta đắc tội Tần huynh.”
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng không nói được gì, trước đó mình vốn dĩ ở trong phòng đọc sách, sau lại không chịu nổi hắn cứ động tay đông chân, cho nên mới thuận miệng nói muốn tới tìm Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ, ai ngờ hai người lại đang thân thiết ngủ trưa chứ, sớm biết như thế, hắn đã nói muốn xuất cung đi dạo rồi.
Tần Thiếu Vũ ôn hoà nói, “Hiện tại đi còn kịp.”
“Trở về cũng không có gì làm.” Mộ Hàn Dạ tự mình rót ly trà, “Tần huynh có biết khi nào mới khởi hành đến Đông Bắc không?”
“Đến Đông Bắc, ít nhất cũng phải chờ tới năm sau .” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chuyện của Lưu Nhất Thủy hẳn sẽ không kéo dài quá lâu, mấy ngày này Sở Uyên sẽ động thủ giải quyết.”
“Có thể ở lại Sở quốc ăn tết cũng tốt.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Học hỏi chút phong thổ khác nhau, sau này cũng dễ bài trí cho A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Dựa theo phong tục của Thất Tuyệt quốc, năm mới phải làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì hỏi.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Cướp tân nương.”
“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên bị sặc nước trà.
“Cướp tân nương?” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút giật mình.
“Không sai.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh gật đầu, lặp lại lần nữa, “Cướp tân nương.”
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn Hoàng Đại Tiên.
Cướp tân nương gì đó, chỉ nghe thôi cũng đã thấy rất thảm thiết.
Hoàng Đại Tiên kinh hãi nói, “Ngươi lại bịa thứ vớ vẩn gì đó.”
“Sao lại nói là bịa.” Mộ Hàn Dạ bày ra biểu tình ủy khuất như tiểu tức phụ, “Vốn là vậy mà.”
“Đây rõ ràng là hành động của Man Tộc.” Hoàng Đại Tiên vẫn không tin. Thất Tuyệt quốc tuy ở sâu trong đại mạc, nhưng cũng là một nước giàu có, cho dù dân chúng trời sinh thiện kỵ xạ giỏi chinh chiến, thì cũng nhất định không thể làm ra loại phong tục dã man như cướp hôn này.
“A Hoàng nghĩ sai rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cướp hôn không phải dã man, mà là tình thú.”
Đáy mắt Hoàng Đại Tiên tràn ngập nghi hoặc.
“Tại Thất Tuyệt quốc, tập tục hạ sính định thân nghênh tân động phòng đều giống như Sở quốc, nhưng vào những ngày hai mươi tám tháng chạp thế này, thê tử sẽ âm thầm vụng trộm về nhà mẹ đẻ, sau đó đợi đến ba mươi tết, trượng phu mới cưỡi ngựa giả làm thổ phỉ, đoạt lại tức phục của mình về nhà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nghe nói việc này có thể đuổi được vận xui, năm sau sẽ được vạn sự như ý.”
Nghe được bốn chữ giả làm thổ phỉ, Thẩm Thiên Lăng theo phản xạ có điều kiện nhìn nam nhân của y —— thì ra không chỉ có mình ngươi thích sắm vai loại nhân vật biến thái này! Cả nước cosplay gì đó, quả thật rất có tình thú a.
Tần Thiếu Vũ cười như không cười, biểu tình rất có thâm ý.
Thẩm Thiên Lăng tự dưng cảm thấy sau lưng phát lạnh, không khỏi tưởng tượng hình ảnh nam nhân của y mang theo ám vệ giả làm mã tặc, gào thét giết đến Nhật Nguyệt Sơn Trang để cướp mình về, quả thực là thiên lôi cuồn cuộn a.
Vị thiếu hiệp này ngươi không cần từ một suy ra ba như thế a, áp lực của ta rất lớn đó.
“A Hoàng…” Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngồi.
“Nằm mơ!” Hoàng Đại Tiên từ kẽ răng phun ra hai chữ.
Biểu tình của Mộ Hàn Dạ lập tức trở nên ai oán, còn muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa đã có một ám vệ vội vàng đi tới, “Cung chủ.”
“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nói, “Vừa rồi Hoàng Thượng phái Ngự Lâm quân đến phủ Thừa tướng.”
“Nhanh như vậy?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Thiên Phong và Thiên Phàm đâu?”
“Đều đang ở phụ cận Lưu phủ.” Ám vệ nói, “Cung chủ có đến không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta —— ”
“Muốn ta.” Không đợi hắn nói xong, Thẩm Thiên Lăng thấp giọng rầm rì.
Ám vệ dào dạt cảm xúc, “Muốn đi” gì đó, phu nhân nhà ta quả thực khiến người chịu không nổi mà, nếu cung chủ dám cự tuyệt, chúng ta đây cho dù liều mạng cũng phải đoạt phu nhân đi.
Không sai, vật biểu tượng giang hồ chính là trung thành và tận tâm như thế, khiến người vô cùng cảm động.
Nhưng sự thật chứng minh ám vệ hiển nhiên đã lo nhiều, cho dù có cự tuyệt người khắp thiên hạ, thì Tần Thiếu Vũ cũng không thể cự tuyệt Thẩm Thiên Lăng, vì thế sau khi chuẩn bị đơn giản một chút, hai người liền xuất cung. Đồng hành còn có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên —— kỳ thật nếu có thể chọn, Hoàng Đại Tiên đối với loại trường hợp này không có chút hứng thú nào, nhưng nếu không đi, thì nghĩa là phải ở cùng với Mộ Hàn Dạ, vậy thì không thể lường trước sẽ phát sinh chuyện gì, vì thế cuối cùng hắn vẫn kiên quyết yêu cầu đi cùng.
Nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không thấy có bao nhiêu thất vọng, hai tay hắn ôm lấy Hoàng Đại Tiên, dùng khinh công đi theo phía sau Tần Thiếu Vũ, cơ hồ là đạp tuyết vô ngân, ven đường còn không quên xoa nắn cái mông mềm mại của ai kia, chỉ thấy xúc cảm tuyệt vời vô cùng, tâm tình cũng vì thế mà trở nên rất tốt.
Toàn thân Hoàng Đại Tiên cương cứng, cho rằng đợi sau khi hai người tới nơi, mông mình nhất định sẽ bị hắn nắn ra dấu tay.
Gần cuối năm, trong thành tất nhiên sẽ náo nhiệt hơn so với bình thường, mua đồ tết đùa giỡn nhau, thăm người thân rãnh rỗi tán gẫu, mỗi người nhìn qua đều rất vui vẻ. Lại đột nhiên nhìn thấy từ xa có Ngự Lâm quân cười ngựa mà đến, vì thế liền cuống quít trốn qua ven đường, nhìn đám người đi còn hơn bay kia, trong lòng ai nấy đều có chút không yên —— Thẩm Thiên Phàm trước nay trị quân nghiêm minh, cho dù là Ngự Lâm quân trong đại nội Hoàng cung, khi xuất cung làm việc cũng rất ít quấy nhiễu đến dân chúng, bụi mù cuồn cuộn đi từ phố xá sầm uất qua thành như thế, vẫn là đầu thấy được, vì thế ai cũng nhịn không được liền bắt đầu đoán xem, rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Người có lá gan lớn, thậm chí còn tự mình theo sau để xem rõ ngọn nguồn, tinh thần bát quái quả thực quá cảm động.
Lưu Nhất Thủy ở trong cung trong thành đều có không ít tai mắt, động tĩnh lần này lại lớn như vậy, tất nhiên không thể không có ai đến báo cho hắn biết. Chỉ tiếc, những người này thường chỉ vừa đến được phụ cận Lưu phủ, thì đã bị ám vệ chờ sẵn ở đó bắt được, toàn bộ đều bị trói lại rồi ném vào xe ngựa, nhân sinh quả thực bi kịch a.
“Như thế cũng bớt việc.” Trong một gian tửu lâu cách đó không xa, Diệp Cẩn một tay chống cằm, nhàn nhã xem náo nhiệt.
“Lưu Nhất Thủy bình thường đều mua tin tức từ những người này, giá cực kỳ cao.” Thẩm Thiên Phong rót cho y ly nước, “Cho nên mới sẽ có nhiều kẻ nguyện ý chạy tới mật báo cho hắn như vậy, người yêu tiền vẫn luôn chiếm đa số.”
“Lưu Nhất Thủy chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, bản thân nhọc lòng đặt nhiều tai mắt trong thành như vậy, nhưng đến cuối cùng, ngay cả một người báo tin cũng không có.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Nếu sớm biết có hôm nay, không biết lúc trước hắn có tiếp tục chọn con đường này không.”
“Người sống một đời, sao lại có nhiều ‘nếu’ như vậy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một bước đi sai, hiện tại chỉ có thể tự mình gánh vác hậu quả.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Ngự Lâm Quân đã đến trước cửa Lưu phủ. Gia đinh thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy về muốn mật báo, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp.
Lưu Nhất Thủy bị tóm trong thư phòng, trói gô mang ra Thừa tướng phủ, toàn bộ gia quyến cũng tạm thời bị giam giữ, dây thừng trói hơn trăm người, dân chúng chung quanh vây thành một vòng, hiển nhiên đều rất khiếp sợ.
“Tần cung chủ cùng Thẩm công tử đến đây.” Có dân chúng nhìn thấy trước.
Những người còn lại nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Tần Thiếu Vũ đang cùng Thẩm Thiên Lăng cưỡi một con ngựa lớn kim sắc, phóng nhanh về phía này.
“Oa.” Đại khái là bởi vì sự phản quang của tuyết đọng trên đất, trên trời còn có thái dương, cho nên một thân da lông kim sắc của Hãn huyết bảo mã càng thêm chói mắt, dân chúng cơ hồ đều cảm thấy mình gặp được kỳ lân.
“Lăng nhi, Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phàm đến đón.
“Sao rồi?” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng phiên thân xuống ngựa, tư thế phi thường đẹp.
Dân chúng lập tức vỗ tay một phen, ngay cả biến cố của phủ Thừa tướng cũng tạm thời bị xem nhẹ, phi thường vui sướng.
Được xem ngay mặt nha.
“Lưu Nhất Thủy đã bị tróc nã quy án, chứng cứ mưu nghịch cũng đã bị lục soát, ta sẽ lập tức mang hắn đến gặp Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Phàm cố ý nhấn mạnh hai chữ “mưu nghịch”.
Dân chúng quả nhiên bị chấn động —— mưu mưu mưu nghịch? ! Đây chính là tội lớn rơi đầu a.
“Làm gì không làm, lại cố tình muốn thông đồng với phản tặc Đông Bắc.” Thẩm Thiên Lăng cũng khẽ nhíu mày, “May mắn Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, bằng không không biết trong thành còn xảy ra nhiễu loạn gì nữa, nói không chừng nắm năm tiếp theo cũng không được yên ổn.”
Phản tặc Đông Bắc? Dân chúng lập tức nhớ tới truyền thuyết dân gian “Hoa yêu và Thái tử Cứu Long” không lâu trước đó, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa còn phẫn nộ cảm thấy cái người kia sao còn chưa chịu thôi chứ, cư nhiên còn muốn quấy nhiễu tới năm mới vui vẻ tường hòa của mọi người nữa.
Phi thường đáng bị hành hung một phen.
“Ta đây về trước .” Thẩm Thiên Phàm phiên thân lên ngựa, mang theo phạm nhân dọc theo đường cũ quay về từ phố xá náo nhiệt, một là có tác dụng cảnh cáo, hai là khiến cho trong lòng Chu Giác có thêm một cục tức.
Lưu lại dân chúng xung quanh phủ Thừa tướng vẫn đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thẩm Thiên Lăng, vô cùng hy vọng có thể đem băng ghế ra vây thành một vòng, nghe y kể chuyện của Thần giới.
Nếu tính ra, vậy là lại giúp Sở Uyên them một chuyện rồi… Thẩm Thiên Lăng vui vẻ đáp ứng, cùng mọi người đến trà lâu.
“Lại muốn làm gì đây?” Diệp Cẩn từ xa nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn cười.
“Đi xem không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Mà thôi, bọn họ cũng không phải kẻ không có chừng mực, mặc kệ đi.” Diệp Cẩn không nghĩ muốn vào giúp vui.
“Vậy thì cùng Mộ huynh dùng cơm đi.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Hả?” Diệp Cẩn khó hiểu.
Thẩm Thiên Phong chỉ chỉ nóc nhà đối diện.
Diệp Cẩn nhìn theo hướng hắn chủ, quả nhiên thấy được Mộ Hàn Dạ đang cùng Hoàng Đại Tiên ôm nhau mà ngồi, còn đang sánh vai ngắm mây trên trời.
Diệp Cẩn: …
Tuy rằng loại cảnh tượng này thật ra cũng không có gì không ổn, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ không thích hợp a…
“Ngươi định khi nào mới thả ta xuống?” Biểu tình Hoàng Đại Tiên rất rối rắm.
“Chẳng lẽ A Hoàng không cảm thấy thế này rất thú vị sao?” Mộ Hàn Dạ ôm eo hắn.
Hoàng Đại Tiên xúc động muốn đập đầu hắn, trên thực tế cho dù hắn muốn đập, cũng đập không được, “Nếu người bị điểm huyệt là ngươi, chắc sẽ rất thú vị.”
“Thì ra A Hoàng thích ta không nhúc nhích mặc ngươi đùa giỡn.” Mộ Hàn Dạ bày ra sắc mặt thẹn thùng.
Hoàng Đại Tiên: …
Hắn thầm nghĩ đem kẻ này trói lại, sau đó ném được xa bao nhiêu thì ném bấy nhiêu thôi!
“Không thì bây giờ chúng quay về đi?” Mộ Hàn Dạ nhiệt liệt đề nghị, “A Hoàng còn có thể che mắt ta lại, sau đó chơi trò ‘Tiếp theo muốn hôn chỗ nào’.”
…
Quá đủ rồi!
Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn hắn.
Trêu chọc nữa sợ là sẽ tạc mao, Mộ Hàn Dạ đưa tay giải huyệt cho hắn, đem người ôm vào lòng.
Thắt lưng Hoàng Đại Tiên như có chút nhũn ra, còn chưa kịp giãy dụa, liền bị hôn lên môi.
Việc này khiến Thẩm Thiên Phong vừa định mang Diệp Cẩn đi qua, thấy thế đành phải ngồi trở lại, biểu tình vô cùng 囧囧.
“Mùi vị không tệ a.” Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời buông ra.
Hoàng Đại Tiên nhìn môi hắn bị mình cắn chảy máu, trong lòng thật sự không biết nên nói gì.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn đứng lên, “Bằng không Thẩm minh chủ sẽ đợi đến nóng nảy.”
Hoàng Đại Tiên hậu tri hậu giác, rốt cục thấy được hai người đối diện.
Vì thế nháy mắt mặt đỏ tai hồng.
“Thẩm minh chủ tất nhiên cái gì cũng không thấy được.” Mộ Hàn Dạ mang theo hắn đứng trên ban công.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ta cái gì cũng thấy được.”
Diệp Cẩn nhịn cười.
Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn Mộ Hàn Dạ.
“Đây là lễ tiết của Thất Tuyệt quốc chúng ta.” Mộ Hàn Dạ mặt không đổi sắc, “Tương đương với việc kích chưởng của người Hán các ngươi.”
“Nga.” Diệp Cẩn giật mình, tùy tay chỉ Thẩm Thiên Phong, “Vậy ngươi cũng hắn lễ tiết cho ta xem.”
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Không được nháo.”
“Ta lại không muốn lĩnh giáo độc dược của Diệp cốc chủ.” Mộ Hàn Dạ ngồi đối diện hai người, “Nay Lưu Nhất Thủy đã bị giam vào ngục, Hoàng Thượng định xử trí thế nào?”
“Cấu kết loạn đảng, tất nhiên là chỉ còn đường chết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, người nhà của hắn chắc sẽ không phải rơi đầu, nhưng cũng thoát không được phải lưu đày sung quân.”
“Nếu là muốn chấn nhiếp loạn đảng, tru di cửu tộc hiển nhiên càng hữu dụng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng nếu thật sự làm vậy, thì đã không còn là Sở hoàng.”
“Nếu dựa vào phép nghiêm tuấn pháp (trọng hình) trị quốc, cũng không thể lâu dài được.” Diệp Cẩn nói, “Thất Tuyệt vương cũng là vua của một nước, tự nhiên hiểu được đạo lý này.”
“Vậy Triệu Càn thì sao?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi một câu.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ lập tức sáng lên.
“Ngươi lại làm sao?” Hoàng Đại Tiên giật mình.
“Không nghĩ tới A Hoàng lại quan tâm tới cha của tình địch mình như vậy.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc giơ tay, “Nhưng lòng ta có nhật nguyệt chứng giám, A Hoàng không cần vì thế mà ưu phiền.”
Hoàng Đại Tiên suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được hắn đang nói cái gì, trong lòng nhất thời tràn ngập cảm giác vô lực.
Mộ Hàn Dạ tiếp tục thâm tình nói, “Bổn vương vĩnh viễn cũng sẽ không cho A Hoàng cơ hội tranh giành tình nhân.”
Mắt thấy sắc mặt Hoàng Đại Tiên đã sắp trắng bệch, Diệp Cẩn chủ động tiếp lời, “Nếu đã đồng ý cho Triệu Càn một con đường sống, thì Hoàng Thượng tất nhiên sẽ giữ lời, nhưng sợ là sau này hắn sẽ không thể bước vào Vương Thành một bước .” Dù sao lần này Lưu Nhất Thủy để lộ dấu vết, truyền tin cho những kẻ có liên hệ với mình, cũng là nhờ có Triệu Càn khuấy nước. Với những công lao trước kia, cũng đủ cho hắn về quê giữ vài mẫu đất cằn qua lúc tuổi già.
“Nhưng Chu Giác thẹn quá thành giận, sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn.” Mộ Hàn Dạ nhắc nhở.
“Hoàng Thượng sẽ chuẩn bị chu toàn, thay hắn tìm một thôn xóm không người biết đến, rồi mới phái người âm thầm đưa đi.” Diệp Cẩn nói, “Điểm ấy cũng không cần lo lắng.”
“Từ xưa đến nay, không có vị Hoàng đế nào có thể tận tình tận nghĩa như Sở hoàng vậy.” Mộ Hàn Dạ nói, “Điểm ấy hơn ta nhiều.”
“Thất Tuyệt Vương khiêm tốn .” Diệp Cẩn cười cười, “Từ xưa đến nay, càng không có vị Hoàng đế nào có thể giống như Thất Tuyệt Vương, vừa có thể quân lâm thiên hạ, cũng vừa có thể hành tẩu giang hồ, bằng một thân công phu xuất thần nhập hóa này, đã đủ khiến người hâm mộ.”
“A Hoàng có nghe không?” Mộ Hàn Dạ quay đầu hỏi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Có liên quan gì tới ta đâu?”
Hai mắt Mộ Hàn Dạ tỏa sáng, “Có người đang khen vị hôn phu của ngươi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Trước mặt ngoại nhân mặt, có thể không cần dọa người như thế không?
Trên đường người đi như nước, nhìn kỹ thì đều là dân chúng đang chạy như điên, hình như còn rất vui mừng. Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Xem hướng đi liền biết.” Diệp Cẩn nói, “Tất nhiên lại là đi ngắm Lăng nhi .”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ngày mai không chừng sẽ lại có cố sự mới.”
Cố sự mới xem như việc nhỏ rồi.
Diệp Cẩn ở trong lòng bĩu môi.
Trăm ngàn không cần vì để đủ số lượng từ, mà mạc danh kỳ diệu thêm mình vào a.
Nếu lại nhìn thấy cái loại tình tiết kỳ lạ như “Lúc Diệp cốc chủ ở Độ Kiếp vô ý hiện ra nguyên hình, được Thẩm chân nhân đi ngang qua cứu được, hai người vì vậy mà kết thành liên lý(liên lý là cánh cây, nghĩa là gắn kết phu thê á), trong đêm tân hôn trực tiếp run run trao đổi nội đan” lần trước nữa, vậy bản thân y nhất định sẽ đi đem người bán sach đập cho một trận.
Mộ Hàn Dạ nhìn ba tầng dân chúng cả trong lẫn ngoài cảm khái, “Quả thật là đại quốc to lớn, tán gẫu thôi mà cũng có tư thế như vậy.”
Biết thì nói là tán gẫu, không biết , còn tưởng rằng đang họp bầy đó a…
Hết
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San