Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 105: Tần thiếu hiệp một mình vào rừng sâu núi thẳm!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Bởi vì thường ngày quan hệ với những người xung quanh của Khang Đại Phúc ở trong thành vô cùng tốt, cho nên lúc này nghe nói người nhà ông bị lạc, trong thành đã có không ít dân chúng bắt đầu tự tổ chức đi tìm. Đợi đến khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đuổi tới, trên núi đã có không ít người, tiếng hô ồn ào một mảnh.
“Sườn Đông sẽ để những người khác tìm, chúng ta trực tiếp đến sườn Tây đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Xem ra sắp có tuyết lớn rồi, nếu người hầu kia bị vây trong núi, thì kéo dài càng lâu sẽ càng có nguy hiểm.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y đi theo một hướng khác đến sườn Tây.
Sắc trời đã bắt đầu trở tối, chung quanh đều là tuyết đọng mờ mịt, phía trên có vài dấu chân thú hỗn độn, bởi vì đã lâu không có người tới, cho nên trên núi cũng không có đường, hai người bước đi vô cùng gian nan.
“Người hầu sẽ tới đây thật sao?” Thẩm Thiên Lăng quan sát bốn phía, “Nếu là người địa phương, chắc chắn phải chọn sườn núi quen thuộc, bằng phẳng, hẳn là không có lý do gì lại chạy tới nơi này.”
Tần Thiếu Vũ ngồi trên mặt đất, nhìn kỹ dấu vết trên tuyết.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Ngươi cảm thấy vết này là do cái gì lưu lại?” Tần Thiếu Vũ chỉ vào một dấu chân hỏi.
“Gấu chó?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta không biết, đoán mò thôi.”
“Không giống như là gấu chó.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Nếu thật sự là gấu chó, dấu chân không thể nông như vậy, không thì sẽ không cân bằng với thể trọng.”
“Vậy đó là cái gì.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Trong rừng núi Đông Bắc, cũng không có động vật nào có móng vuốt lớn như vậy.”
“Không phải đã nói sao, ngọn núi này có quỷ.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, “Không chừng là có thật đó.”
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát, nói, “Quỷ chẳng lẽ không phải là bay tới sao?” Sao còn có thể lưu lại một dấu chân lớn như vậy trên tuyết chứ.
“Vậy cũng không chắc, có quỷ hơi mập mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên bây không nổi.”
Thẩm tiểu thụ: …
Vị thiếu hiệp này ngươi không cần tùy tùy tiện tiện kỳ thị người mập a!
“Đi thôi, trước vào xem.” Tần Thiếu Vũ giữ chặt tay y, “Có sợ không?”
“Không sợ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Không chừng sẽ thật sự gặp quỷ đó.”
“Gặp thì sao.” Thẩm Thiên Lăng không để trong lòng, “Dù sao ngươi cũng sẽ bảo hộ ta mà.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, nghiêng qua hôn nhẹ y, “Lời này ta thích, gần đây miệng càng ngày càng ngọt.”
“Làm chính sự.” Biểu tình của Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, kéo hắn đi vào trong.
Càng đi vào trong thời tiết càng lạnh, tuyết trên trời cũng bắt đầu từ từ rơi xuống, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Ngươi còn nhớ đường về không?”
“Đương nhiên không nhớ.” Biểu tình của Tần Thiếu Vũ thật thản nhiên.
Thẩm Thiên Lăng: …
Loại thời điểm này không được quậy a!
“Ven đường có phát hiện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Không phát hiện gì cả.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Tiểu trư.”
“Chẳng lẽ ngươi có phát hiện?” Thẩm Thiên Lăng không phục, một đường đến đây mình đã quan sát rất chu đáo, nhưng bốn phía ngoại trừ tuyết ra thì cái gì cũng không có, mỗi nơi đi qua đều giống nhau như đúc, quả thực chính là quỷ đánh tường (giống như quỷ che mắt).
“Dấu chân lớn như vừa rồi, chúng ta tổng cộng thấy ba lần.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng vẫn nghĩ không ra.
“Lần đầu tiên là một dấu chân, lần thứ hai là hai dấu, lần thứ ba xuất hiện lại chỉ còn một dấu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi có gặp qua động vật nào đi đường, lúc thì đi một chân lúc thì đi hai chân chưa?”
“… Có chút kỳ quái a.” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Chẳng lẽ thật sự có quỷ?”
“Có thể.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Nói không chừng còn rất thích niết bụng mỡ người ta.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao cảm giác như xem “bà ngoại sói” thế này. (Có lẽ tác giả muốn nói “bà ngoại sói” trong truyện cô bé quàng khăn đỏ)
“Còn chưa nghĩ ra?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.
Thẩm Thiên Lăng phát ra cảm giác từ nội tâm, chỉ số thông minh của mình lại bị coi rẻ rồi.
“Đã nhiều ngày có gió tuyết rất lớn, nói lên dấu chân này là vừa mới ấn lên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Số lượng không quy luật như thế, chỉ có thể chứng minh một việc, có người cố ý.”
“Ý ngươi là có người cố ý ấn mấy dấu chân kia trên tuyết, muốn mê hoặc dân chúng, khiến bọn họ lầm tưởng rằng núi này có dã nhân hoặc thú lớn sao?” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra.
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Gia đinh nhà Khang lão gia kết bè kết đảng lên núi là vào năm ngày trước, nếu ta không đoán sai, mấy dấu chân này hẳn là có liên quan đến người hầu đi lạc kia.”
“Đúng a, lúc trước ngọn núi này chỉ đồn là có quỷ, chứ chưa từng nghe nói là có thú lớn.” Thẩm Thiên Lăng đoán, “Có khi nào trong lúc người hầu hái thuốc thì không cẩn thận đi lầm vào sườn Tây, đúng lúc biết được bí mật gì đó, cho nên bị kẻ xấu bắt cóc không. Mà bọn bắt cóc lại sợ mọi người sẽ tìm tới sườn Tây, cho nên mới vội vã chế tạo khuôn mẫu, ấn lên vài dấu chân trên tuyết, muốn khiến dân chúng lầm tưởng rằng nơi này có dã nhân thứ lớn, rồi không dám bước vào sườn Tây nữa?”
“Thông minh.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Vậy, người hầu chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Tiếp tục vào trong tìm thêm chút nữa đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó chúng ta lập tức trở về, không thì sẽ có tuyết lớn.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng hắn tay trong tay tiếp tục đi vào bên trong. Trên đường vẫn toàn là tuyết đọng trắng xóa, bốn phía im ắng, chỉ có thanh âm đạp tuyết kêu “sàn sạt” của hai người. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút sợ hãi, bất giác nắm chặt tay hắn hơn.
“Sợ à?” Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn y.
“…” Có một chút. Thẩm tiểu thụ hừ hừ.
“Bé ngốc.” Tần Thiếu Vũ dừng bước, “Chúng ta trở về đi.”
“Nhưng còn chưa tìm được người.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Có đi tiếp, cũng không chắc có thể tìm đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa hôm nay cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất biết có người đang âm thầm ngăn trở, không muốn để mọi người đến sườn Tây.”
“Cũng đúng, vậy chúng ta về bàn bạc với đại ca trước đi.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mũi bị đông lạnh đên đỏ bừng.
Trên đất toàn là băng tan, tuy có mang giày, nhưng trong giày cũng không khỏi có chút ẩm ướt. Tần Thiếu Vũ cũng không nỡ để hắn đi bộ nữa, vì thế đưa lưng ra. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, sau đó nhỏ giọng nói, “Trư Bát Giới cõng vợ.”
Tần Thiếu Vũ kháng nghị, “Ngươi mới là tiểu trư.”
Thẩm Thiên Lăng cười hì hì, nghiêng đầu cắn cắn lỗ tai hắn, Tần Thiếu Vũ tiện tay nhéo lên cái mông mềm mại kia, Thẩm Thiên Lăng theo bản năng vặn vẹo thắt lưng muốn trốn, lại không ngờ khiến Tần Thiếu Vũ lảo đảo một cái, chân trái răng rắc một tiếng, đạp vỡ mặt hồ bằng băng.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cả kinh, nhưng không đợi y hô lên, Tần Thiếu Vũ đã muốn mượn lực bay lên trời, mang theo y vững vàng đáp xuống mặt đất bên cạnh.
“… Ta không phải cố ý .” Thẩm tiểu thụ chột dạ thừa nhận sai lầm, “Ta không biết chỗ đó là mặt hồ.”
“Lại gặp rắc rối.” Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, lần nữa ôm lấy y, “Trở về mới xử ngươi.”
Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, tùy tay ôm cổ hắn, dư quang trong mắt loại thoáng thấy phía trên nhánh cây có chút khác thường, vì thế kéo kéo ống tay áo hắn, “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Đó là một bộ y phục hả?” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ.
Tần Thiếu Vũ nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy một bộ y phục đang treo trên ngọn cây, đã bị tuyết đông cứng thành băng.
“Nhìn như là váy của cô nương.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Sao lại ở chỗ này.”
Trong lòng Tần Thiếu Vũ chợt lóe lên ý tưởng, nhưng cũng không nói ra.
“Nghĩ cái gì đó?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.
“Không có gì.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục ôm y đi về phía trước, “Chúng ta về nhà trước.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đợi đến khi hai người trở lại Khang phủ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra nói, “Nếu còn không trở lại, Thiên Phong sẽ đi tìm các ngươi.”
“Có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Thật đúng là tìm được vài thứ.” Tần Thiếu Vũ tùy tay rót ly trà nóng, đem chuyện dấu chân thú lớn trên núi nói lại một lần.
“Tà môn vậy sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.
“Một ngọn núi đang yên lành, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện tin đồn có quý.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bên trong sợ là không có không ít bí mật.”
“Có cần nhờ quan phủ đi tìm không?” Diệp Cẩn hỏi.
“Tạm thời không cần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn tự mình đi tra trước.”
“Còn muốn đi?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Không phải bây giờ.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Thời gian cũng không còn sớm, ăn chút gì đó rồi mau nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay luôn phải ngày đêm gấp rút lên đường, mọi người chắc cũng mệt mỏi rồi.”
“Ừ.” Không nói thì thôi, giờ nói tới, Thẩm Thiên Lăng quả thật cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế lười biếng ngáp một cái.
Khang lão gia đã sớm chuẩn bị tốt mấy món ăn nóng hầm hập, mọi người đơn giản ăn cơm xong thì tự mình trở về phòng, Thẩm Thiên Lăng ngâm mình trong bồn tắm lớn nóng hôi hổi, vô cùng thoải mái.
“Trước uống cái này đi.” Tần Thiếu Vũ bưng đến một chén thuốc.
“Ta lại không bị bệnh, vì sao phải uống thuốc.” Thẩm Thiên Lăng có ý đồ trốn tránh.
“Nếu đợi đến khi bệnh thì đã chậm rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong giày toàn là nước băng tan, chân nhất định sẽ bị lạnh, ngày mai phát sốt thì làm sao.”
Thẩm tiểu thụ đành phải thỏa hiệp, nhận lấy chén thuốc rồi nín thở uống cạn, sau đó lông mày nhăn nhó lại, “Đắng.”
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ hôn lên cánh môi y.
Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, “Chẳng lẽ không phải nên cho đường sao?”
“Ta không bằng đường Bát Bảo sao?” Tần Thiếu Vũ bất mãn.
“Đâu chỉ không bằng, ngươi kém xa.” Thẩm Thiên Lăng không do dự lấy một giây, “Đường Bát Bảo dễ ăn biết bao nhiêu.”
Vừa dứt lời, y liền bị ướt sũng mà khiêng ra khỏi bồn tắm.
“Ta còn chưa tắm xong!” Thẩm tiểu thụ che trứng kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ dùng một cái khăn lớn bọc lấy y, ném lên giường lau khô, sau đó cúi đầu cắn lên lưng y một ngụm.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nam nhân của y quả thật không thể biến thái hơn được nữa.
“Hỏi lại lần nữa, ta và đường Bát Bảo chọn cái nào?” Tần Thiếu Vũ đè trên người y.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, ngươi còn có mục tiêu theo đuổi không vậy, đi ghen với một viên đường!
“Nói.” Tần Thiếu Vũ nhéo mông y.
Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nói, “Đương nhiên là ngươi, ngươi ăn ngon hơn đường Bát Bảo.”
“Giọng điệu không có chút chân thành.” Tần thiếu hiệp rất khó lừa gạt, “Không được qua loa.”
Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra quang mang sáng ngời, “Nếu ngươi và đường Bát Bảo cùng nhau rơi xuống sông, ta nhất định cứu ngươi trước!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Là thật đó!” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giơ tay, “Ta thề… Ưm.”
Loại chuyện cường hôn này thật là vô cùng mất sức, chính là có lúc răng đập vào nhau, hơi đau.
Thẩm tiểu thụ vừa tắm rửa xong thơm ngào ngạt lại còn ấm áp, bụng mỡ vô cùng mềm mại, Tần Thiếu Vũ ôm lấy mà sờ soạng, chiếm hết tiện nghi từ trên xuống dưới, sau đó cảm thấy mỹ mãn đem người nhét vào ổ chăn, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Thẩm tiểu thụ âm thầm trào ra huyết lệ, Ngoan! Ngoãn! Nghỉ! Ngơi? !
Dựa theo trình tự hợp lý, hôn hôn sờ sờ xong rồi không phải là nên ân ân một hồi sao, ít nhất cũng phải an ủi tiểu tiểu lăng một chút, loại chuyện muốn tìm bất mãn này thật là vô cùng khó chịu! Không thoải mái.
Nhưng Tần Thiếu Vũ lại hoàn toàn không có ý định làm tiếp, chỉ tựa vào một bên dỗ y ngủ.
Chẳng lẽ lại phải dùng sắc dụ? Thật sự là rất đê tiện a! Mỗi lần đều phải chơi cái trò chơi nhàm chán này, ta nhất định sẽ không khuất phục ! Thẩm tiểu thụ vừa ở trong lòng siết chặt nắm tay, vừa lẩm bẩm nằm sấp trên người hắn.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ đỡ lấy sau lưng y.
Giả chính nhân quân tử gì chứ! Thẩm Thiên Lăng phát ra khinh bỉ từ nội tâm đối với nam nhân của mình một hồi, sau đó liền nghiêng qua muốn hôn hôn.
Tần Thiếu Vũ lần này ngược lại là rất phối hợp, không có lại nói một ít cùng loại “Cầu ta a” linh tinh tam tục lời kịch. Hai người một lần nữa ôm lăn trên giường, Thẩm Thiên Lăng phối hợp vươn đầu lưỡi, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn thực thoải mái, vì thế hai tay một đường đi xuống, ngốc kéo ra hắn đai lưng.
“Làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ.
“Hừ…” Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại hừ hừ, thanh âm không thể càng nhuyễn nhu hơn nữa.
Tần Thiếu Vũ yêu thương hôn hôn mũi y.
Thẩm Thiên Lăng một bên thần du thiên ngoại, một bên cảm thấy mình đang điên cuồng ân ân, một bên… khò khò ngủ mất! Còn ngáy thêm mấy tiếng.
Tần Thiếu Vũ hôn y một cái, sau đó liền ngồi dậy lấy tiết y qua, tỉ mỉ mặc cho y, “Ngủ ngon.”
Thẩm Thiên Lăng hơi mân miệng, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.
Tần Thiếu Vũ mặc y phục lại, cầm bội kiếm ra khỏi phòng.
Trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang xoa bóp cho Thẩm Thiên Phong, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, vì thế bất mãn nói, “Khuya khoắt, làm cái gì vậy?”
“Tất nhiên là có chính sự.” Tần Thiếu Vũ tựa vào cửa, ngữ khí vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không chút áy náy vì mình có thể sẽ quấy rầy chuyện tốt của người khác!
“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ Diệp Cẩn, khoác y phục xuống giường, “Chuyện gì?”
“Ta muốn đến sườn Tây lần nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giúp ta trông Lăng nhi.”
“Bây giờ vào núi?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy giật mình, “Vì sao?”
“Trở về rồi mới giải thích với ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ quay lại trước hừng đông.”
“Nhưng là… Ê!” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói xong một câu, Tần Thiếu Vũ cũng đã từ tường viện nhảy ra ngoài.
“Cũng không nói rõ là có chuyện gì.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ.
“Nếu ta không đoán sai, lúc hắn vào núi, hẳn đã phát hiện một ít manh mối, chỉ là ngại có Lăng nhi bên người, nên mới không kiên trì tìm hiểu.” Diệp Cẩn nói, “Lần này mới có thể đi xem xét rõ ràng.”
“Chắc là như thế.” Thẩm Thiên Phong đắp chăn lại cho y, “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta đi trông chừng Lăng nhi.”
Diệp Cẩn lên tiếng, lười biếng nhắm mắt lại, thật giống như đang vô cùng buồn ngủ.
Nhưng kỳ thật vừa rồi là có một chút muốn.
Cái này cũng là phản ứng bình thường a!
Diệp cốc chủ an ủi bản thân.
Ai bảo dáng người hắn tốt như vậy, lại không mặc y phục, nhìn rồi có phản ứng cũng rất bình thường.
Không mặc y phục gì đó, quả thực không biết xấu hổ.
Ngạo kiều lẩm bẩm.
Một đêm này luôn có tuyết rơi, Thẩm Thiên Lăng ngủ say sưa trong ổ chăn ấm áp, tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Vị trí bên người trống không, sờ lên cũng có chút lạnh, Thẩm Thiên Lăng chỉ cho là hắn đã dậy từ sáng sớm, vì thế cũng mặc y phục đẩy cửa đi ra, nhất thời bị lạnh đến rùng mình.
“Thức rồi?” Sau khi Diệp Cẩn nghe được động tĩnh, từ trong phòng cách vách đi ra, “Mau vào phòng, bên ngoài rất lạnh.”
“Chỉ có một mình ngươi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Bọn họ đâu?”
“Thiếu Vũ lập tức sẽ quay lại.” Diệp Cẩn kéo y vào phòng mình.
“Ủa, đại ca ngươi cũng ở đây.” Thẩm Thiên Lăng có chút ngạc nhiên, “Ta còn nghĩ là các ngươi ra ngoài rồi.”
“Thiếu Vũ đi lên núi.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Núi, sườn núi phía Tây?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, “Đi hồi nào?”
“Tối hôm qua.” Diệp Cẩn nói, “Nói là sáng sớm sẽ về.”
“Đi làm gì?” Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.
“Chưa nói, chỉ có thể chờ hắn trở về rồi mới biết được.” Diệp Cẩn rót cho y ly trà nóng, “Muốn ăn chút điểm tâm trước không?”
“Đang yên đẹp, hơn nửa đêm chạy tới sườn Tây làm gì.” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, ngẫm nghĩ lại tức giận, “Trách không được tối hôm qua ta luôn mê man, chắc chắn là do hương an thần.”
“Thiếu Vũ cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi thức giấc nửa đêm.” Diệp Cẩn an ủi, “Trước đừng có gấp, lên núi với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì, hẳn là sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Còn đang có tuyết lớn, có cái gì mà không thể không đi chứ.” Thẩm tiểu thụ thầm oán.
“Tất nhiên là vì tra án.” Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền đẩy cửa đi vào, đầu vai đầy tuyết hoa.
“Ngươi cuối cùng cũng trở lại.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra, “Nếu còn chưa về nữa, chỉ sợ Lăng nhi sẽ đẩy Thiên Phong lên núi tìm ngươi.”
“Dậy rồi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Tay lạnh chết.” Thẩm Thiên Lăng ủ hai tay hắn trong lòng bàn tay, “Tối hôm qua rốt cuộc đi làm cái gì.”
“Còn nhớ bộ váy của nữ tử kia không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Lúc ấy sợ dọa đến ngươi, nên cũng không kiên trì tìm hiểu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đêm qua ta lại đi chung quanh tìm một vòng, thật là có thu hoạch lớn.”
“Thu hoạch gì?” Ba người còn lại trăm miệng một lời hỏi.
“Sườn Tây vừa có quỷ lại vừa băng thiên tuyết địa, chắc chắn không thể có cô nương xuất hiện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta tìm xung quanh bộ y phục kia rồi đến một cái vực, phía dưới là bãi tha ma.”
“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
“Có hơn trăm thi thể, đều là cô nương.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta đoán không sai, hẳn là người từ thôn Bắc Tầm được âm thầm chuyển tới.”
“Quả thật là táng tận lương tâm.” Diệp Cẩn nhíu mày.
Lúc trước mọi người đã từng nghĩ qua, mấy nữ tử thanh lâu này không thể cam nguyện ở trong thôn cả đời, khả năng lớn nhất chính là Lý Thiết từng ưng thuận hứa hẹn, đáp ứng các nàng là sau khi làm đủ ba hoặc năm năm, sẽ cho một số thù lao lớn rồi thả tự do, cho nên các nàng mới cam tâm tình nguyện lưu lại.
Mà lần này xem ra, mấy nữ tử luôn mong chờ có thể tự do kia, chỉ sợ tám chín phần đã được đưa tới bãi tha ma.
Sau lưng Thẩm Thiên Lăng có chút phát lạnh.
“Ta còn tìm được mấy thứ giống thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hình như là y phục của người hầu Khang gia, cũng ở xung quanh bãi tha ma.”
“Người nọ đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Người thì lại không thấy, trên tuyết có chút dấu vết giãy dụa, nhưng không có vết máu, ta cảm thấy hắn hẳn là chưa chết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không ở xung quanh bãi tha ma như vậy, mấy kẻ xấu này không có khả năng bỏ gần tìm ra, đem thi thể hắn vận chuyển tới nơi khác.”
“Chu Giác gần đây luôn lôi kéo người khắp nơi, không chừng thật đúng là không nỡ giết, dù sao cũng là nam đinh trưởng thành, có thể lung lạc tới tay tất nhiên tốt hơn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi xông vào núi, có thể bị người phát hiện hay không?”
“Không có, ta vẫn luôn rất cẩn thận, huống hồ sau một trận gió tuyết lớn hôm qua, ngay cả dấu chân của ta và Lăng nhi cũng bị vúi lấp hết, bọn họ sẽ không phát hiện từng có người xông vào.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá ta có ý này, không chừng có thể tìm người hầu kia, còn có thể nhân cơ hội tìm ra hang ổ của phản quân trong thành.”
“Biện pháp gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Đối phương nếu đã vội vã in lại dấu chân tại sườn Tây, đã nói lên bọn họ cho rằng sẽ có người vì tìm người hầu kia mà xông vào, từ đó về sau hẳn cũng sẽ thường âm thầm giám thị.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn dịch dung giả thành gia đinh của Khang phủ, vào núi thử vận may.”
“Ngươi định cố ý bị bọn họ bắt đi?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đây là biện pháp đơn giản nhất.”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cố ý bị bắt đi?”
“Yên tâm đi, không ai có thể làm gì được ta.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Không cần khẩn trương.”
“Nhưng…” Nghe qua vẫn rất không yên a! Thẩm Thiên Lăng rất không muốn, “Ngọn núi kia nghe qua đã thấy tà môn, có thể đổi biện pháp không?”
“Chính là vì tà môn, cho nên mới càng muốn đi thăm dò.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nghe lời.”
Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn không nói một câu, hiển nhiên rất tức giận.
“Không thì… Ta đi trước hỏi Khang thúc một cái, trong phủ này có ai có quan hệ tốt với người hầu kia không?” Thẩm Thiên Phong nháy mắt với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi bàn bạc với Lăng nhi chút nữa đi.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Được.”
“Ta đi xem thuốc.” Diệp Cẩn cũng thức thời đứng dậy, đi vào phòng cách vách.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, “Nhìn ta.”
“Nhìn ngươi làm gì, lại khó coi!” Thẩm tiểu thụ cúi đầu giận dỗi.
“Ai nói, tướng công ngươi dễ nhìn nhất.” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên.
Hốc mắt Thẩm Thiên Lăng có chút phiếm hồng.
“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng, “Ta không phải còn đang bàn bạc với ngươi sao, sao nói khóc liền khóc vậy.”
“Ta không muốn để ngươi đi.” Thẩm Thiên Lăng xót mũi.
“Ta biết, ngươi đau lòng cho ta.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Thế nhưng ta cũng đã nắm chắc mười phần, mới có thể đưa ra biện pháp này, tuy nghe qua có chút mạo hiểm, thế nhưng dựa theo thực lực của ta, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.”
“Ai nói , ngươi ngay cả người trong núi là ai cũng không biết, vạn nhất là dã nhân thật thì sao!” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thà rằng tin là có ! Huống chi Chu Giác đê tiện như vậy, quỷ mới biết thủ hạ của hắn toàn là những người nào, nếu…… ưm!”
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn trụ cánh môi y, thuần thục tìm đến cái lưỡi mềm mại kia, nhẹ nhàng cắn một cái.
Có chút đau đớn, Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
Không cần mỗi lần đều dùng một chiêu này a……
Hết
Beta: Kaze
Bởi vì thường ngày quan hệ với những người xung quanh của Khang Đại Phúc ở trong thành vô cùng tốt, cho nên lúc này nghe nói người nhà ông bị lạc, trong thành đã có không ít dân chúng bắt đầu tự tổ chức đi tìm. Đợi đến khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đuổi tới, trên núi đã có không ít người, tiếng hô ồn ào một mảnh.
“Sườn Đông sẽ để những người khác tìm, chúng ta trực tiếp đến sườn Tây đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Xem ra sắp có tuyết lớn rồi, nếu người hầu kia bị vây trong núi, thì kéo dài càng lâu sẽ càng có nguy hiểm.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y đi theo một hướng khác đến sườn Tây.
Sắc trời đã bắt đầu trở tối, chung quanh đều là tuyết đọng mờ mịt, phía trên có vài dấu chân thú hỗn độn, bởi vì đã lâu không có người tới, cho nên trên núi cũng không có đường, hai người bước đi vô cùng gian nan.
“Người hầu sẽ tới đây thật sao?” Thẩm Thiên Lăng quan sát bốn phía, “Nếu là người địa phương, chắc chắn phải chọn sườn núi quen thuộc, bằng phẳng, hẳn là không có lý do gì lại chạy tới nơi này.”
Tần Thiếu Vũ ngồi trên mặt đất, nhìn kỹ dấu vết trên tuyết.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Ngươi cảm thấy vết này là do cái gì lưu lại?” Tần Thiếu Vũ chỉ vào một dấu chân hỏi.
“Gấu chó?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta không biết, đoán mò thôi.”
“Không giống như là gấu chó.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Nếu thật sự là gấu chó, dấu chân không thể nông như vậy, không thì sẽ không cân bằng với thể trọng.”
“Vậy đó là cái gì.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Trong rừng núi Đông Bắc, cũng không có động vật nào có móng vuốt lớn như vậy.”
“Không phải đã nói sao, ngọn núi này có quỷ.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, “Không chừng là có thật đó.”
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát, nói, “Quỷ chẳng lẽ không phải là bay tới sao?” Sao còn có thể lưu lại một dấu chân lớn như vậy trên tuyết chứ.
“Vậy cũng không chắc, có quỷ hơi mập mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên bây không nổi.”
Thẩm tiểu thụ: …
Vị thiếu hiệp này ngươi không cần tùy tùy tiện tiện kỳ thị người mập a!
“Đi thôi, trước vào xem.” Tần Thiếu Vũ giữ chặt tay y, “Có sợ không?”
“Không sợ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Không chừng sẽ thật sự gặp quỷ đó.”
“Gặp thì sao.” Thẩm Thiên Lăng không để trong lòng, “Dù sao ngươi cũng sẽ bảo hộ ta mà.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, nghiêng qua hôn nhẹ y, “Lời này ta thích, gần đây miệng càng ngày càng ngọt.”
“Làm chính sự.” Biểu tình của Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, kéo hắn đi vào trong.
Càng đi vào trong thời tiết càng lạnh, tuyết trên trời cũng bắt đầu từ từ rơi xuống, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Ngươi còn nhớ đường về không?”
“Đương nhiên không nhớ.” Biểu tình của Tần Thiếu Vũ thật thản nhiên.
Thẩm Thiên Lăng: …
Loại thời điểm này không được quậy a!
“Ven đường có phát hiện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Không phát hiện gì cả.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Tiểu trư.”
“Chẳng lẽ ngươi có phát hiện?” Thẩm Thiên Lăng không phục, một đường đến đây mình đã quan sát rất chu đáo, nhưng bốn phía ngoại trừ tuyết ra thì cái gì cũng không có, mỗi nơi đi qua đều giống nhau như đúc, quả thực chính là quỷ đánh tường (giống như quỷ che mắt).
“Dấu chân lớn như vừa rồi, chúng ta tổng cộng thấy ba lần.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng vẫn nghĩ không ra.
“Lần đầu tiên là một dấu chân, lần thứ hai là hai dấu, lần thứ ba xuất hiện lại chỉ còn một dấu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi có gặp qua động vật nào đi đường, lúc thì đi một chân lúc thì đi hai chân chưa?”
“… Có chút kỳ quái a.” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Chẳng lẽ thật sự có quỷ?”
“Có thể.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Nói không chừng còn rất thích niết bụng mỡ người ta.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao cảm giác như xem “bà ngoại sói” thế này. (Có lẽ tác giả muốn nói “bà ngoại sói” trong truyện cô bé quàng khăn đỏ)
“Còn chưa nghĩ ra?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.
Thẩm Thiên Lăng phát ra cảm giác từ nội tâm, chỉ số thông minh của mình lại bị coi rẻ rồi.
“Đã nhiều ngày có gió tuyết rất lớn, nói lên dấu chân này là vừa mới ấn lên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Số lượng không quy luật như thế, chỉ có thể chứng minh một việc, có người cố ý.”
“Ý ngươi là có người cố ý ấn mấy dấu chân kia trên tuyết, muốn mê hoặc dân chúng, khiến bọn họ lầm tưởng rằng núi này có dã nhân hoặc thú lớn sao?” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra.
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Gia đinh nhà Khang lão gia kết bè kết đảng lên núi là vào năm ngày trước, nếu ta không đoán sai, mấy dấu chân này hẳn là có liên quan đến người hầu đi lạc kia.”
“Đúng a, lúc trước ngọn núi này chỉ đồn là có quỷ, chứ chưa từng nghe nói là có thú lớn.” Thẩm Thiên Lăng đoán, “Có khi nào trong lúc người hầu hái thuốc thì không cẩn thận đi lầm vào sườn Tây, đúng lúc biết được bí mật gì đó, cho nên bị kẻ xấu bắt cóc không. Mà bọn bắt cóc lại sợ mọi người sẽ tìm tới sườn Tây, cho nên mới vội vã chế tạo khuôn mẫu, ấn lên vài dấu chân trên tuyết, muốn khiến dân chúng lầm tưởng rằng nơi này có dã nhân thứ lớn, rồi không dám bước vào sườn Tây nữa?”
“Thông minh.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Vậy, người hầu chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Tiếp tục vào trong tìm thêm chút nữa đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó chúng ta lập tức trở về, không thì sẽ có tuyết lớn.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng hắn tay trong tay tiếp tục đi vào bên trong. Trên đường vẫn toàn là tuyết đọng trắng xóa, bốn phía im ắng, chỉ có thanh âm đạp tuyết kêu “sàn sạt” của hai người. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút sợ hãi, bất giác nắm chặt tay hắn hơn.
“Sợ à?” Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn y.
“…” Có một chút. Thẩm tiểu thụ hừ hừ.
“Bé ngốc.” Tần Thiếu Vũ dừng bước, “Chúng ta trở về đi.”
“Nhưng còn chưa tìm được người.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Có đi tiếp, cũng không chắc có thể tìm đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa hôm nay cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất biết có người đang âm thầm ngăn trở, không muốn để mọi người đến sườn Tây.”
“Cũng đúng, vậy chúng ta về bàn bạc với đại ca trước đi.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mũi bị đông lạnh đên đỏ bừng.
Trên đất toàn là băng tan, tuy có mang giày, nhưng trong giày cũng không khỏi có chút ẩm ướt. Tần Thiếu Vũ cũng không nỡ để hắn đi bộ nữa, vì thế đưa lưng ra. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, sau đó nhỏ giọng nói, “Trư Bát Giới cõng vợ.”
Tần Thiếu Vũ kháng nghị, “Ngươi mới là tiểu trư.”
Thẩm Thiên Lăng cười hì hì, nghiêng đầu cắn cắn lỗ tai hắn, Tần Thiếu Vũ tiện tay nhéo lên cái mông mềm mại kia, Thẩm Thiên Lăng theo bản năng vặn vẹo thắt lưng muốn trốn, lại không ngờ khiến Tần Thiếu Vũ lảo đảo một cái, chân trái răng rắc một tiếng, đạp vỡ mặt hồ bằng băng.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cả kinh, nhưng không đợi y hô lên, Tần Thiếu Vũ đã muốn mượn lực bay lên trời, mang theo y vững vàng đáp xuống mặt đất bên cạnh.
“… Ta không phải cố ý .” Thẩm tiểu thụ chột dạ thừa nhận sai lầm, “Ta không biết chỗ đó là mặt hồ.”
“Lại gặp rắc rối.” Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, lần nữa ôm lấy y, “Trở về mới xử ngươi.”
Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, tùy tay ôm cổ hắn, dư quang trong mắt loại thoáng thấy phía trên nhánh cây có chút khác thường, vì thế kéo kéo ống tay áo hắn, “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Đó là một bộ y phục hả?” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ.
Tần Thiếu Vũ nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy một bộ y phục đang treo trên ngọn cây, đã bị tuyết đông cứng thành băng.
“Nhìn như là váy của cô nương.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Sao lại ở chỗ này.”
Trong lòng Tần Thiếu Vũ chợt lóe lên ý tưởng, nhưng cũng không nói ra.
“Nghĩ cái gì đó?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.
“Không có gì.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục ôm y đi về phía trước, “Chúng ta về nhà trước.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đợi đến khi hai người trở lại Khang phủ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra nói, “Nếu còn không trở lại, Thiên Phong sẽ đi tìm các ngươi.”
“Có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Thật đúng là tìm được vài thứ.” Tần Thiếu Vũ tùy tay rót ly trà nóng, đem chuyện dấu chân thú lớn trên núi nói lại một lần.
“Tà môn vậy sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.
“Một ngọn núi đang yên lành, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện tin đồn có quý.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bên trong sợ là không có không ít bí mật.”
“Có cần nhờ quan phủ đi tìm không?” Diệp Cẩn hỏi.
“Tạm thời không cần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn tự mình đi tra trước.”
“Còn muốn đi?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Không phải bây giờ.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Thời gian cũng không còn sớm, ăn chút gì đó rồi mau nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay luôn phải ngày đêm gấp rút lên đường, mọi người chắc cũng mệt mỏi rồi.”
“Ừ.” Không nói thì thôi, giờ nói tới, Thẩm Thiên Lăng quả thật cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế lười biếng ngáp một cái.
Khang lão gia đã sớm chuẩn bị tốt mấy món ăn nóng hầm hập, mọi người đơn giản ăn cơm xong thì tự mình trở về phòng, Thẩm Thiên Lăng ngâm mình trong bồn tắm lớn nóng hôi hổi, vô cùng thoải mái.
“Trước uống cái này đi.” Tần Thiếu Vũ bưng đến một chén thuốc.
“Ta lại không bị bệnh, vì sao phải uống thuốc.” Thẩm Thiên Lăng có ý đồ trốn tránh.
“Nếu đợi đến khi bệnh thì đã chậm rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong giày toàn là nước băng tan, chân nhất định sẽ bị lạnh, ngày mai phát sốt thì làm sao.”
Thẩm tiểu thụ đành phải thỏa hiệp, nhận lấy chén thuốc rồi nín thở uống cạn, sau đó lông mày nhăn nhó lại, “Đắng.”
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ hôn lên cánh môi y.
Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, “Chẳng lẽ không phải nên cho đường sao?”
“Ta không bằng đường Bát Bảo sao?” Tần Thiếu Vũ bất mãn.
“Đâu chỉ không bằng, ngươi kém xa.” Thẩm Thiên Lăng không do dự lấy một giây, “Đường Bát Bảo dễ ăn biết bao nhiêu.”
Vừa dứt lời, y liền bị ướt sũng mà khiêng ra khỏi bồn tắm.
“Ta còn chưa tắm xong!” Thẩm tiểu thụ che trứng kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ dùng một cái khăn lớn bọc lấy y, ném lên giường lau khô, sau đó cúi đầu cắn lên lưng y một ngụm.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nam nhân của y quả thật không thể biến thái hơn được nữa.
“Hỏi lại lần nữa, ta và đường Bát Bảo chọn cái nào?” Tần Thiếu Vũ đè trên người y.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, ngươi còn có mục tiêu theo đuổi không vậy, đi ghen với một viên đường!
“Nói.” Tần Thiếu Vũ nhéo mông y.
Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nói, “Đương nhiên là ngươi, ngươi ăn ngon hơn đường Bát Bảo.”
“Giọng điệu không có chút chân thành.” Tần thiếu hiệp rất khó lừa gạt, “Không được qua loa.”
Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra quang mang sáng ngời, “Nếu ngươi và đường Bát Bảo cùng nhau rơi xuống sông, ta nhất định cứu ngươi trước!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Là thật đó!” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giơ tay, “Ta thề… Ưm.”
Loại chuyện cường hôn này thật là vô cùng mất sức, chính là có lúc răng đập vào nhau, hơi đau.
Thẩm tiểu thụ vừa tắm rửa xong thơm ngào ngạt lại còn ấm áp, bụng mỡ vô cùng mềm mại, Tần Thiếu Vũ ôm lấy mà sờ soạng, chiếm hết tiện nghi từ trên xuống dưới, sau đó cảm thấy mỹ mãn đem người nhét vào ổ chăn, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Thẩm tiểu thụ âm thầm trào ra huyết lệ, Ngoan! Ngoãn! Nghỉ! Ngơi? !
Dựa theo trình tự hợp lý, hôn hôn sờ sờ xong rồi không phải là nên ân ân một hồi sao, ít nhất cũng phải an ủi tiểu tiểu lăng một chút, loại chuyện muốn tìm bất mãn này thật là vô cùng khó chịu! Không thoải mái.
Nhưng Tần Thiếu Vũ lại hoàn toàn không có ý định làm tiếp, chỉ tựa vào một bên dỗ y ngủ.
Chẳng lẽ lại phải dùng sắc dụ? Thật sự là rất đê tiện a! Mỗi lần đều phải chơi cái trò chơi nhàm chán này, ta nhất định sẽ không khuất phục ! Thẩm tiểu thụ vừa ở trong lòng siết chặt nắm tay, vừa lẩm bẩm nằm sấp trên người hắn.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ đỡ lấy sau lưng y.
Giả chính nhân quân tử gì chứ! Thẩm Thiên Lăng phát ra khinh bỉ từ nội tâm đối với nam nhân của mình một hồi, sau đó liền nghiêng qua muốn hôn hôn.
Tần Thiếu Vũ lần này ngược lại là rất phối hợp, không có lại nói một ít cùng loại “Cầu ta a” linh tinh tam tục lời kịch. Hai người một lần nữa ôm lăn trên giường, Thẩm Thiên Lăng phối hợp vươn đầu lưỡi, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn thực thoải mái, vì thế hai tay một đường đi xuống, ngốc kéo ra hắn đai lưng.
“Làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ.
“Hừ…” Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại hừ hừ, thanh âm không thể càng nhuyễn nhu hơn nữa.
Tần Thiếu Vũ yêu thương hôn hôn mũi y.
Thẩm Thiên Lăng một bên thần du thiên ngoại, một bên cảm thấy mình đang điên cuồng ân ân, một bên… khò khò ngủ mất! Còn ngáy thêm mấy tiếng.
Tần Thiếu Vũ hôn y một cái, sau đó liền ngồi dậy lấy tiết y qua, tỉ mỉ mặc cho y, “Ngủ ngon.”
Thẩm Thiên Lăng hơi mân miệng, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.
Tần Thiếu Vũ mặc y phục lại, cầm bội kiếm ra khỏi phòng.
Trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang xoa bóp cho Thẩm Thiên Phong, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, vì thế bất mãn nói, “Khuya khoắt, làm cái gì vậy?”
“Tất nhiên là có chính sự.” Tần Thiếu Vũ tựa vào cửa, ngữ khí vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không chút áy náy vì mình có thể sẽ quấy rầy chuyện tốt của người khác!
“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ Diệp Cẩn, khoác y phục xuống giường, “Chuyện gì?”
“Ta muốn đến sườn Tây lần nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Giúp ta trông Lăng nhi.”
“Bây giờ vào núi?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy giật mình, “Vì sao?”
“Trở về rồi mới giải thích với ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ quay lại trước hừng đông.”
“Nhưng là… Ê!” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói xong một câu, Tần Thiếu Vũ cũng đã từ tường viện nhảy ra ngoài.
“Cũng không nói rõ là có chuyện gì.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ.
“Nếu ta không đoán sai, lúc hắn vào núi, hẳn đã phát hiện một ít manh mối, chỉ là ngại có Lăng nhi bên người, nên mới không kiên trì tìm hiểu.” Diệp Cẩn nói, “Lần này mới có thể đi xem xét rõ ràng.”
“Chắc là như thế.” Thẩm Thiên Phong đắp chăn lại cho y, “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta đi trông chừng Lăng nhi.”
Diệp Cẩn lên tiếng, lười biếng nhắm mắt lại, thật giống như đang vô cùng buồn ngủ.
Nhưng kỳ thật vừa rồi là có một chút muốn.
Cái này cũng là phản ứng bình thường a!
Diệp cốc chủ an ủi bản thân.
Ai bảo dáng người hắn tốt như vậy, lại không mặc y phục, nhìn rồi có phản ứng cũng rất bình thường.
Không mặc y phục gì đó, quả thực không biết xấu hổ.
Ngạo kiều lẩm bẩm.
Một đêm này luôn có tuyết rơi, Thẩm Thiên Lăng ngủ say sưa trong ổ chăn ấm áp, tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Vị trí bên người trống không, sờ lên cũng có chút lạnh, Thẩm Thiên Lăng chỉ cho là hắn đã dậy từ sáng sớm, vì thế cũng mặc y phục đẩy cửa đi ra, nhất thời bị lạnh đến rùng mình.
“Thức rồi?” Sau khi Diệp Cẩn nghe được động tĩnh, từ trong phòng cách vách đi ra, “Mau vào phòng, bên ngoài rất lạnh.”
“Chỉ có một mình ngươi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Bọn họ đâu?”
“Thiếu Vũ lập tức sẽ quay lại.” Diệp Cẩn kéo y vào phòng mình.
“Ủa, đại ca ngươi cũng ở đây.” Thẩm Thiên Lăng có chút ngạc nhiên, “Ta còn nghĩ là các ngươi ra ngoài rồi.”
“Thiếu Vũ đi lên núi.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Núi, sườn núi phía Tây?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, “Đi hồi nào?”
“Tối hôm qua.” Diệp Cẩn nói, “Nói là sáng sớm sẽ về.”
“Đi làm gì?” Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.
“Chưa nói, chỉ có thể chờ hắn trở về rồi mới biết được.” Diệp Cẩn rót cho y ly trà nóng, “Muốn ăn chút điểm tâm trước không?”
“Đang yên đẹp, hơn nửa đêm chạy tới sườn Tây làm gì.” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, ngẫm nghĩ lại tức giận, “Trách không được tối hôm qua ta luôn mê man, chắc chắn là do hương an thần.”
“Thiếu Vũ cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi thức giấc nửa đêm.” Diệp Cẩn an ủi, “Trước đừng có gấp, lên núi với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì, hẳn là sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Còn đang có tuyết lớn, có cái gì mà không thể không đi chứ.” Thẩm tiểu thụ thầm oán.
“Tất nhiên là vì tra án.” Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền đẩy cửa đi vào, đầu vai đầy tuyết hoa.
“Ngươi cuối cùng cũng trở lại.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra, “Nếu còn chưa về nữa, chỉ sợ Lăng nhi sẽ đẩy Thiên Phong lên núi tìm ngươi.”
“Dậy rồi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.
“Tay lạnh chết.” Thẩm Thiên Lăng ủ hai tay hắn trong lòng bàn tay, “Tối hôm qua rốt cuộc đi làm cái gì.”
“Còn nhớ bộ váy của nữ tử kia không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Lúc ấy sợ dọa đến ngươi, nên cũng không kiên trì tìm hiểu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đêm qua ta lại đi chung quanh tìm một vòng, thật là có thu hoạch lớn.”
“Thu hoạch gì?” Ba người còn lại trăm miệng một lời hỏi.
“Sườn Tây vừa có quỷ lại vừa băng thiên tuyết địa, chắc chắn không thể có cô nương xuất hiện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta tìm xung quanh bộ y phục kia rồi đến một cái vực, phía dưới là bãi tha ma.”
“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
“Có hơn trăm thi thể, đều là cô nương.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta đoán không sai, hẳn là người từ thôn Bắc Tầm được âm thầm chuyển tới.”
“Quả thật là táng tận lương tâm.” Diệp Cẩn nhíu mày.
Lúc trước mọi người đã từng nghĩ qua, mấy nữ tử thanh lâu này không thể cam nguyện ở trong thôn cả đời, khả năng lớn nhất chính là Lý Thiết từng ưng thuận hứa hẹn, đáp ứng các nàng là sau khi làm đủ ba hoặc năm năm, sẽ cho một số thù lao lớn rồi thả tự do, cho nên các nàng mới cam tâm tình nguyện lưu lại.
Mà lần này xem ra, mấy nữ tử luôn mong chờ có thể tự do kia, chỉ sợ tám chín phần đã được đưa tới bãi tha ma.
Sau lưng Thẩm Thiên Lăng có chút phát lạnh.
“Ta còn tìm được mấy thứ giống thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hình như là y phục của người hầu Khang gia, cũng ở xung quanh bãi tha ma.”
“Người nọ đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Người thì lại không thấy, trên tuyết có chút dấu vết giãy dụa, nhưng không có vết máu, ta cảm thấy hắn hẳn là chưa chết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không ở xung quanh bãi tha ma như vậy, mấy kẻ xấu này không có khả năng bỏ gần tìm ra, đem thi thể hắn vận chuyển tới nơi khác.”
“Chu Giác gần đây luôn lôi kéo người khắp nơi, không chừng thật đúng là không nỡ giết, dù sao cũng là nam đinh trưởng thành, có thể lung lạc tới tay tất nhiên tốt hơn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi xông vào núi, có thể bị người phát hiện hay không?”
“Không có, ta vẫn luôn rất cẩn thận, huống hồ sau một trận gió tuyết lớn hôm qua, ngay cả dấu chân của ta và Lăng nhi cũng bị vúi lấp hết, bọn họ sẽ không phát hiện từng có người xông vào.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá ta có ý này, không chừng có thể tìm người hầu kia, còn có thể nhân cơ hội tìm ra hang ổ của phản quân trong thành.”
“Biện pháp gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Đối phương nếu đã vội vã in lại dấu chân tại sườn Tây, đã nói lên bọn họ cho rằng sẽ có người vì tìm người hầu kia mà xông vào, từ đó về sau hẳn cũng sẽ thường âm thầm giám thị.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn dịch dung giả thành gia đinh của Khang phủ, vào núi thử vận may.”
“Ngươi định cố ý bị bọn họ bắt đi?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đây là biện pháp đơn giản nhất.”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cố ý bị bắt đi?”
“Yên tâm đi, không ai có thể làm gì được ta.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Không cần khẩn trương.”
“Nhưng…” Nghe qua vẫn rất không yên a! Thẩm Thiên Lăng rất không muốn, “Ngọn núi kia nghe qua đã thấy tà môn, có thể đổi biện pháp không?”
“Chính là vì tà môn, cho nên mới càng muốn đi thăm dò.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nghe lời.”
Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn không nói một câu, hiển nhiên rất tức giận.
“Không thì… Ta đi trước hỏi Khang thúc một cái, trong phủ này có ai có quan hệ tốt với người hầu kia không?” Thẩm Thiên Phong nháy mắt với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi bàn bạc với Lăng nhi chút nữa đi.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Được.”
“Ta đi xem thuốc.” Diệp Cẩn cũng thức thời đứng dậy, đi vào phòng cách vách.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, “Nhìn ta.”
“Nhìn ngươi làm gì, lại khó coi!” Thẩm tiểu thụ cúi đầu giận dỗi.
“Ai nói, tướng công ngươi dễ nhìn nhất.” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên.
Hốc mắt Thẩm Thiên Lăng có chút phiếm hồng.
“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng, “Ta không phải còn đang bàn bạc với ngươi sao, sao nói khóc liền khóc vậy.”
“Ta không muốn để ngươi đi.” Thẩm Thiên Lăng xót mũi.
“Ta biết, ngươi đau lòng cho ta.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Thế nhưng ta cũng đã nắm chắc mười phần, mới có thể đưa ra biện pháp này, tuy nghe qua có chút mạo hiểm, thế nhưng dựa theo thực lực của ta, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.”
“Ai nói , ngươi ngay cả người trong núi là ai cũng không biết, vạn nhất là dã nhân thật thì sao!” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thà rằng tin là có ! Huống chi Chu Giác đê tiện như vậy, quỷ mới biết thủ hạ của hắn toàn là những người nào, nếu…… ưm!”
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn trụ cánh môi y, thuần thục tìm đến cái lưỡi mềm mại kia, nhẹ nhàng cắn một cái.
Có chút đau đớn, Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
Không cần mỗi lần đều dùng một chiêu này a……
Hết
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San