Khanh Vốn Phong Lưu
Chương 25: Đường hẹp
Xe ngựa đi về phía con phố náo nhiệt kia.
Con đường này xưa nay vẫn rất đông đúc, nhưng lúc này, quả thật vô cùng tấp nập. Mọi người chen chúc ở hai bên đường, chỉ trỏ giữa đường. Xe ngựa đi đến đây cũng dừng ở bên cạnh, yên lặng chờ đội ngũ đang đi giữa đường.
Giữa đường, có một chiếc xe ngựa sơn màu vàng đang đi đến. Có điều chiếc xe ngựa này không nóc không vách, trên ván gỗ bằng phẳng, có mấy thiếu nữ xinh đẹp ngồi vững vàng, mặc quần áo đắt tiền sặc sỡ sắc màu.
Hai bên thiếu nữ là hai đội quân trang bị giáp sắt, cầm trường kíchtrong tay, vừa thét vừa chỉ trỏ mấy mĩ nhân, không hề tôn trọng.
Người đi đường chỉ trỏ bình luận mấy mĩ nhân từ đầu đến chân, một tên mập gần bên cạnh xe của Phùng Uyển chảy nước miếng, mê đắm nói: “Mấy vị hoàng tử kia thật có phúc, nhiều mĩ nhân vui vẻ chạy đến Đô Thành như vậy, mặc cho bọn họ lựa chọn. Chậc chậc chậc, quả là có phúc, quả là có phúc.”
Phùng Uyển ngồi trên xe ngựa, nghe vậy thì cười cười. Nàng vén rèm xe lên, xuyên qua đống đầu người chi chít, nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ở giữa kia.
Thiếu nữ kia mặc bào phục màu vàng hoa văn hoa đà. Bào phục của người Tấn rộng rãi vô cùng, chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể nhìn thấy hết bên dưới áo bào, còn có hương thơm thoang thoảng. Hơn nữa, những mĩ nhân kia lại còn không mặc thêm bất kỳ xiêm y gìbên trong.
Một cơn gió thổi qua, mấy giọng nói bàn luận vang lên bốn phía, tỏ vẻ giễu cợt, mấy kẻ còn tỏ vẻ xoi mói. Có mấy quý tộc vốn đã nhìn quen sắc đẹp, lúc này cũng mê đắm, nhìn mấy mĩ nhân không chớp mắt, âm thầm bình luận, liếc nhìn chỉ trỏ.
Phùng Uyển biết đương kim bệ hạ quả thật hơi hoang dâm. Nàng nhìn thiếu nữ mặc bào phục có hoa văn hoa đào kia, thầm nghĩ: Phùng Vân, ngươi đến đây vì phú quý, có điều lần này có ta ở đây, e rằng ngươi không được thuận lợi như thế!
Nàng quay mặt đi, ra lệnh: “Trở về đi.”
Ngự phu không động đậy, y sửng sốt nhìn mấy mĩ nhân, cho đến khi Phùng Uyển kêu hai tiếng mới khôi phục tinh thần, vừa thu mắt thì lại liếc thấy Phùng Vân. Lập tức, ngự phu chỉ vào Phùng Vân, vui mừng hét lớn: “Phu nhân, là Tứ cô tử! Đó là muội muội của người, Tứ cô tử! Nàng ta vào cung rồi!”
Tiếng kêu vang dội của ngự phu khiến nhiều người quay đầu nhìn lại. Cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn mình, ngự phu ưỡn ngực, tỏ vẻ đắc ý.
Lần này, Phùng Uyển phản ứng hơi chậm, cho đến khi xe ngựa đi được vài chục bước, đến một ngõ hẻm, nàng mới nhìn về phía Phùng Vân kêu lên, “Tứ muội vào cung?” Trong lời nói mang theo ý mơ hồ: “Nhưng Ngũ điện hạ?”
Nàng nói đến ba chữ Ngũ điện hạ, giọng nói rất thấp, trừ ngự phu không ai nghe rõ.
Ngự phu còn đang hoa mắt say mê nhìn mĩ nhân, nghe vậy phản ứng kịp thời, lập tức đáp: “Phu nhân yên tâm, Tứ cô tử không hợp mắt của Ngũ điện hạ đâu.”
Giọng nói của y không hề kiềm chế. Chẳng những vậy, y còn vô cùng đắc ý mà cất cao giọng.
Ngự phu không chú ý tới, giọng nói của y vừa cất lên, giữa con đường náo nhiệt ồn ào này, có một hai người lộ vẻ trầm tư.
Phùng Uyển đáp qua loa một tiếng: “Đừng xem nữa, đi thôi.”
“Dạ.” Ngự phu vừa đánh xe, vừa lưu luyến nhìn Phùng Vân và mấy mĩ nhân, miệng còn nói: “Phu nhân, lang chủ mà biết được chuyện này, chắc sẽ vui lắm.”
Phùng Uyển cười cười.
Nàng cũng quay đầu nhìn Phùng Vân. Từ góc độ này mà nhìn, ả ta đang ngồi trên xe chậm rãi đi, nụ cười như hoa, vẻ mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt kia làm hàm chứa dã tâm.
Xem ra, mình cho ả biết đến hai chữ “quý nhân”, quả thật đã tạo cho ả lòng tin và dũng khí không nhỏ.
Phùng Uyển cười lạnh, lúc này nàng cũng không vội về phủ, nói với ngự phu: “Đi dạo thêm lát nữa.”
“Dạ.”
Trong tiếng lộc cộc của xe ngựa, Phùng Uyển nhìn về phía mấy cửa hàng xung quanh, ngắm nghía đường phố.
Nơi này, tất cả đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Quen thuộc như thời gian trôi qua vậy.
Phùng Uyển nhắm mắt lại.
Xe ngựa đi một lúc, Phùng Uyển khẽ nói: “Dừng một chút.”
Nàng nhìn về phía một chiếc xe ngựa trong đám người kia. Khi rèm của xe ngựa bên kia được vén lên, nàng thấy một thiếu nữ xinh đẹp mang dáng vẻ người phương Bắc, ngũ quan sắc sảo, đang nhìn xung quanh,
Thiếu nữ kia?
Phùng Uyển nhìn nàng ta, khẽ nói: “Đánh xe sang trái.”
“Dạ.”
Xe ngựa vừa mới chạy tới chỗ thiếu nữ kia, thiếu nữ lại nói một câu với ngự phu, xe ngựa kia đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt liền vượt qua khỏi xe ngựa Phùng uyển.
Phùng Uyển quay đầu lại, đưa mắt nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, lắc đầu, thầm nghĩ: Cơ duyên vẫn chưa tới sao.
Lại đi lòng vòng qua mấy nẻo đường, Phùng Uyển mới chịu trở về.
Khi xe ngựa chậm rãi tiến cổng Triệu phủ, ngõ hẻm kia mới xuất hiện một bóng người. Người nọ nhìn chằm chằm tấm biển của Triệu phủ mấy lần, mới xoay người bỏ đi.
Y vừa vừa rời đi, Phùng Uyển vừa xuống xe ngựa lập tức dừng chân. Nàng nhìn qua cổngtheo bóng dáng người nọ, thầm nghĩ: Đi theo đến một canh giờ, thật kiên nhẫn. Xem ra, có vài người đã xem Phùng Vân thành kình địch rồi.
Triệu Tuấn không có ở trong phủ, Mi nương đang nói chuyện ồn ào cùng mấy tỳ nữ, thấy Phùng Uyển đến, các nàng lập tức ngậm miệng.
Phùng Uyển đến trước mặt họ.
Nhìn sắc mặt khác thường của họ, nàng nhíu mày: “Đang nói chuyện gì?”
Mọi người cúi đầu không nói.
Phùng Uyển càng cau chặt mày, nàng lại hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì?”
Thấy giọng nói nàng hơi có ý tức giận, mọi người sợ hãi. Mi nương cúi người, lúng ta lúng túng nói: “Chủ mẫu, Quyên nhi đã lên đường, nhưng lang chủ lại giữ nàng ta lại.”
Quyên nhi? Tỳ nữ thông phòng bị đưa đến nông thôn kia? Xem ra mình lạnh lùng với Triệu Tuấn khiến y không vui rồi.
Nàng gật đầu, nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn sao? Mi nương trợn mắt nhìn Phùng Uyển, lại đụng phải ánh mắt nàng, liền vội vàng cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Lang chủ ở hồng lâu hai đêm liên tiếp. Nghe nói mấy ả ở hồng lâu rất thích chàng, chỉ mong được qua đêm cùng chàng.”
Vừa nói ra chuyện lo lắng nhất trong lòng, Mi nương liền hối hận: Phu nhân rất hào phóng, nếu không nàng cũng không nạp một kẻ xuất thân hồng lâu như mình vào hầu hạ phu chủ.
Suốt đường đi, Triệu Tuấn và Mi nương như hình với bóng, dịu dàng đa tình khiến Mi nương có được hạnh phúc mà nàng chưa từng dám ao ước. Nhưng ai ngờ, y vừa vào đến Đô Thành, chưa nhận được chức quan đã yêu thương người khác mất rồi.
Phùng Uyển liếc nhìn nàng, khi Mi Nương đang nao núng, hờ hững nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Mi nương quỳ phịch xuống đất, cầu khẩn: “Phu nhân, lang quân rất ngưỡng mộ phu nhân. Khi ở cùng Mi nương, chàng cũng thường gọi sai tên. Mi nương cho rằng chỉ cần phu nhân bằng lòng, lang quân chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Nàng chảy nước mắt nhìn Phùng Uyển, “Phu nhân, chàng là phu chủ của chúng ta, là trời của chúng ta. Phu nhân cần gì phải giận dỗi trẻ con thế này?”
Con đường này xưa nay vẫn rất đông đúc, nhưng lúc này, quả thật vô cùng tấp nập. Mọi người chen chúc ở hai bên đường, chỉ trỏ giữa đường. Xe ngựa đi đến đây cũng dừng ở bên cạnh, yên lặng chờ đội ngũ đang đi giữa đường.
Giữa đường, có một chiếc xe ngựa sơn màu vàng đang đi đến. Có điều chiếc xe ngựa này không nóc không vách, trên ván gỗ bằng phẳng, có mấy thiếu nữ xinh đẹp ngồi vững vàng, mặc quần áo đắt tiền sặc sỡ sắc màu.
Hai bên thiếu nữ là hai đội quân trang bị giáp sắt, cầm trường kíchtrong tay, vừa thét vừa chỉ trỏ mấy mĩ nhân, không hề tôn trọng.
Người đi đường chỉ trỏ bình luận mấy mĩ nhân từ đầu đến chân, một tên mập gần bên cạnh xe của Phùng Uyển chảy nước miếng, mê đắm nói: “Mấy vị hoàng tử kia thật có phúc, nhiều mĩ nhân vui vẻ chạy đến Đô Thành như vậy, mặc cho bọn họ lựa chọn. Chậc chậc chậc, quả là có phúc, quả là có phúc.”
Phùng Uyển ngồi trên xe ngựa, nghe vậy thì cười cười. Nàng vén rèm xe lên, xuyên qua đống đầu người chi chít, nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ở giữa kia.
Thiếu nữ kia mặc bào phục màu vàng hoa văn hoa đà. Bào phục của người Tấn rộng rãi vô cùng, chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể nhìn thấy hết bên dưới áo bào, còn có hương thơm thoang thoảng. Hơn nữa, những mĩ nhân kia lại còn không mặc thêm bất kỳ xiêm y gìbên trong.
Một cơn gió thổi qua, mấy giọng nói bàn luận vang lên bốn phía, tỏ vẻ giễu cợt, mấy kẻ còn tỏ vẻ xoi mói. Có mấy quý tộc vốn đã nhìn quen sắc đẹp, lúc này cũng mê đắm, nhìn mấy mĩ nhân không chớp mắt, âm thầm bình luận, liếc nhìn chỉ trỏ.
Phùng Uyển biết đương kim bệ hạ quả thật hơi hoang dâm. Nàng nhìn thiếu nữ mặc bào phục có hoa văn hoa đào kia, thầm nghĩ: Phùng Vân, ngươi đến đây vì phú quý, có điều lần này có ta ở đây, e rằng ngươi không được thuận lợi như thế!
Nàng quay mặt đi, ra lệnh: “Trở về đi.”
Ngự phu không động đậy, y sửng sốt nhìn mấy mĩ nhân, cho đến khi Phùng Uyển kêu hai tiếng mới khôi phục tinh thần, vừa thu mắt thì lại liếc thấy Phùng Vân. Lập tức, ngự phu chỉ vào Phùng Vân, vui mừng hét lớn: “Phu nhân, là Tứ cô tử! Đó là muội muội của người, Tứ cô tử! Nàng ta vào cung rồi!”
Tiếng kêu vang dội của ngự phu khiến nhiều người quay đầu nhìn lại. Cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn mình, ngự phu ưỡn ngực, tỏ vẻ đắc ý.
Lần này, Phùng Uyển phản ứng hơi chậm, cho đến khi xe ngựa đi được vài chục bước, đến một ngõ hẻm, nàng mới nhìn về phía Phùng Vân kêu lên, “Tứ muội vào cung?” Trong lời nói mang theo ý mơ hồ: “Nhưng Ngũ điện hạ?”
Nàng nói đến ba chữ Ngũ điện hạ, giọng nói rất thấp, trừ ngự phu không ai nghe rõ.
Ngự phu còn đang hoa mắt say mê nhìn mĩ nhân, nghe vậy phản ứng kịp thời, lập tức đáp: “Phu nhân yên tâm, Tứ cô tử không hợp mắt của Ngũ điện hạ đâu.”
Giọng nói của y không hề kiềm chế. Chẳng những vậy, y còn vô cùng đắc ý mà cất cao giọng.
Ngự phu không chú ý tới, giọng nói của y vừa cất lên, giữa con đường náo nhiệt ồn ào này, có một hai người lộ vẻ trầm tư.
Phùng Uyển đáp qua loa một tiếng: “Đừng xem nữa, đi thôi.”
“Dạ.” Ngự phu vừa đánh xe, vừa lưu luyến nhìn Phùng Vân và mấy mĩ nhân, miệng còn nói: “Phu nhân, lang chủ mà biết được chuyện này, chắc sẽ vui lắm.”
Phùng Uyển cười cười.
Nàng cũng quay đầu nhìn Phùng Vân. Từ góc độ này mà nhìn, ả ta đang ngồi trên xe chậm rãi đi, nụ cười như hoa, vẻ mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt kia làm hàm chứa dã tâm.
Xem ra, mình cho ả biết đến hai chữ “quý nhân”, quả thật đã tạo cho ả lòng tin và dũng khí không nhỏ.
Phùng Uyển cười lạnh, lúc này nàng cũng không vội về phủ, nói với ngự phu: “Đi dạo thêm lát nữa.”
“Dạ.”
Trong tiếng lộc cộc của xe ngựa, Phùng Uyển nhìn về phía mấy cửa hàng xung quanh, ngắm nghía đường phố.
Nơi này, tất cả đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Quen thuộc như thời gian trôi qua vậy.
Phùng Uyển nhắm mắt lại.
Xe ngựa đi một lúc, Phùng Uyển khẽ nói: “Dừng một chút.”
Nàng nhìn về phía một chiếc xe ngựa trong đám người kia. Khi rèm của xe ngựa bên kia được vén lên, nàng thấy một thiếu nữ xinh đẹp mang dáng vẻ người phương Bắc, ngũ quan sắc sảo, đang nhìn xung quanh,
Thiếu nữ kia?
Phùng Uyển nhìn nàng ta, khẽ nói: “Đánh xe sang trái.”
“Dạ.”
Xe ngựa vừa mới chạy tới chỗ thiếu nữ kia, thiếu nữ lại nói một câu với ngự phu, xe ngựa kia đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt liền vượt qua khỏi xe ngựa Phùng uyển.
Phùng Uyển quay đầu lại, đưa mắt nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, lắc đầu, thầm nghĩ: Cơ duyên vẫn chưa tới sao.
Lại đi lòng vòng qua mấy nẻo đường, Phùng Uyển mới chịu trở về.
Khi xe ngựa chậm rãi tiến cổng Triệu phủ, ngõ hẻm kia mới xuất hiện một bóng người. Người nọ nhìn chằm chằm tấm biển của Triệu phủ mấy lần, mới xoay người bỏ đi.
Y vừa vừa rời đi, Phùng Uyển vừa xuống xe ngựa lập tức dừng chân. Nàng nhìn qua cổngtheo bóng dáng người nọ, thầm nghĩ: Đi theo đến một canh giờ, thật kiên nhẫn. Xem ra, có vài người đã xem Phùng Vân thành kình địch rồi.
Triệu Tuấn không có ở trong phủ, Mi nương đang nói chuyện ồn ào cùng mấy tỳ nữ, thấy Phùng Uyển đến, các nàng lập tức ngậm miệng.
Phùng Uyển đến trước mặt họ.
Nhìn sắc mặt khác thường của họ, nàng nhíu mày: “Đang nói chuyện gì?”
Mọi người cúi đầu không nói.
Phùng Uyển càng cau chặt mày, nàng lại hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì?”
Thấy giọng nói nàng hơi có ý tức giận, mọi người sợ hãi. Mi nương cúi người, lúng ta lúng túng nói: “Chủ mẫu, Quyên nhi đã lên đường, nhưng lang chủ lại giữ nàng ta lại.”
Quyên nhi? Tỳ nữ thông phòng bị đưa đến nông thôn kia? Xem ra mình lạnh lùng với Triệu Tuấn khiến y không vui rồi.
Nàng gật đầu, nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn sao? Mi nương trợn mắt nhìn Phùng Uyển, lại đụng phải ánh mắt nàng, liền vội vàng cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Lang chủ ở hồng lâu hai đêm liên tiếp. Nghe nói mấy ả ở hồng lâu rất thích chàng, chỉ mong được qua đêm cùng chàng.”
Vừa nói ra chuyện lo lắng nhất trong lòng, Mi nương liền hối hận: Phu nhân rất hào phóng, nếu không nàng cũng không nạp một kẻ xuất thân hồng lâu như mình vào hầu hạ phu chủ.
Suốt đường đi, Triệu Tuấn và Mi nương như hình với bóng, dịu dàng đa tình khiến Mi nương có được hạnh phúc mà nàng chưa từng dám ao ước. Nhưng ai ngờ, y vừa vào đến Đô Thành, chưa nhận được chức quan đã yêu thương người khác mất rồi.
Phùng Uyển liếc nhìn nàng, khi Mi Nương đang nao núng, hờ hững nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Mi nương quỳ phịch xuống đất, cầu khẩn: “Phu nhân, lang quân rất ngưỡng mộ phu nhân. Khi ở cùng Mi nương, chàng cũng thường gọi sai tên. Mi nương cho rằng chỉ cần phu nhân bằng lòng, lang quân chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Nàng chảy nước mắt nhìn Phùng Uyển, “Phu nhân, chàng là phu chủ của chúng ta, là trời của chúng ta. Phu nhân cần gì phải giận dỗi trẻ con thế này?”
Tác giả :
Lâm Gia Thành