Khanh Vốn Phong Lưu
Chương 110: Vệ tử dương đến thăm
Trong cái nhìn chằm chằm của Triệu Tuấn, Phùng Uyển nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vung ống tay áo, đương chuẩn bị nói tiễn khách thì một tiếng cười khì khe khẽ vang lên từ trong bụi cây.
Tuy tiếng cười khì kia nhẹ vô cùng nhưng lại rất vang dội trong đêm yên tĩnh này.
Triệu Tuấn ngẩng phắt đầu lên. Y nhìn chòng chọc về phía rừng cây. Nhưng lá cây sum xuê che kín, nào thấy người chứ? Mặt Triệu Tuấn trầm xuống, vừa muốn quát mắng thì bỗng nghĩ: Ngay trước mặt nhiều người như vậy, tên trong bóng tối kia bật cười chẳng hề kiêng dè, lẽ nào hắn vốn là người của bệ hạ phái đến?
Vừa nghĩ đến bệ hạ, sắc mặt y liền tái đi. Triệu Tuấn lập tức vội vàng thu hồi ánh mắt, nhấc chân hoang mang bỏ đi. Lúc đi ngang qua Phùng Uyển, y còn không nhịn được quay đầu lại. Dưới ánh trăng, vẻ mặt nàng điềm tĩnh duyên dáng, trong khoảng thời gian ngắn, nỗi khổ sở và mong muốn nhưng không được lại dâng trào trong lòng y.
Triệu Tuấn im lặng vội vã rời đi, Phùng Uyển nâng bình lên châm rượu rồi để xuống, mím môi sầu não nói: “Tướng quân đến à?” Cũng chỉ có chàng đến nên bọn hộ vệ của bệ hạ mới phớt lờ như vậy, cũng chỉ có chàng mới bật cười trong lúc này thôi.
Vệ Tử Dương vốn xuất quỷ nhập thần như vậy, lẽ nào chàng không biết đi cửa chính hay sao? Ngoài ra không biết là người này đã đến bao lâu, nghe lén được bao nhiêu rồi đây.
Lúc này Phùng Uyển nào còn vẻ mặt ung dung tao nhã như mới vừa rồi đối mặt với Triệu Tuấn nữa chứ? Hoàn toàn là bộ dáng của tiểu phụ nhân u sầu.
Một tiếng vèo nho nhỏ vang lên, chiếc bóng to lớn trùng lên chiếc bóng của Phùng Uyển. Vệ Tử Dương đi đến phía sau nàng, nhìn Phùng Uyển cúi đầu cố ra vẻ dịu dàng bình tĩnh dưới ánh trăng, chàng không nói lời nào.
Thấy chàng không lên tiếng, Phùng Uyên hơi tức giận khẽ nói: “Tướng quân là thân phận bậc nào, Bắc viện này chàng cứ đi thẳng vào cửa chính là được mà.” Bắc viện tự mở riêng một cửa chẳng phải là vì chàng hay sao? Lại nói chàng lén lút đến như vậy có khác gì trắng trợn lộ liễu đâu? Dù sao người cần biết cũng sẽ biết thôi.
Không ngờ Phùng Uyển buồn bực, chàng còn khó chịu hơn, tiếng nói hút hồn của chàng lạnh lùng vang lên: “Nếu không phải có cảnh khi nãy, ta cũng không biết hóa ra nàng cảm thấy hiện tại rất tốt.”
Tính sổ rồi đây. Phùng Uyển hiểu ra ngay, rõ ràng chàng đã nghe được câu nói kia của mình: “Sở dĩ thiếp không muốn tiến cung, cũng không phải là muốn gả cho Vệ Tử Dương chàng…”
Trong lúc Phùng Uyển giật mình, không biết phải làm sao mới đúng thì chàng đi đến phía sau, đưa tay ôm lấy chiếc eo thon thả của nàng. Gần như vừa chạm đến, Phùng Uyển liền thoáng run lên, nàng bất giác hạ giọng cầu xin: “Mau buông tay ra.” Lặng lẽ nhìn sang bọn người hầu, hộ vệ xung quanh, Phùng Uyển vội nói: “Có người đang ở đây.”
Chàng không màng đến, chẳng những ôm eo nàng mà còn vùi mặt vào cổ nàng, hít lấy hương thơm thuộc về cơ thể nàng, khẽ nói: “Nữ nhân xấu hôm nay hình như không xấu nữa.”
Nói đến đây, một tay khác của chàng đưa đến, hai tay cùng ôm lấy eo nàng. Vệ Tử Dương nghiêng đầu, ngắm nhìn Phùng Uyển không chớp mắt, lại nói: “Đã thay váy mới à, trông thật thoải mái.” Trong tiếng nói vô thức có vẻ dịu dàng và si mê.
Thật ra thì đây là buổi tối, dù Phùng Uyển đã thay váy mới cũng không thể hiện được vẻ thướt tha, sang trọng, xinh đẹp động lòng người. Phùng Uyển đỏ mặt lên, nàng lại nhìn về phía bọn người hầu đang cúi đầu, dè dặt xin chàng: “Mau buông tay đi mà.”
“Không buông.” – Vệ Tử Dương nói – “Lão già kia xây cái viện này cho nàng, cử nhiều người trông nom như vậy không phải là muốn biết vài chuyện thậm thụt của chúng ta sao?”
Phùng Uyển hơi giật mình. Tiếng nói Vệ Tử Dương tiếp tục vang lên thật khẽ bên tai nàng: “Chuyện trợ tá tạm thời ta sẽ không nói với bệ hạ.” Bàn tay to của chàng từ từ lướt xuống bên dưới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bao trọn tay nàng trong lòng bàn tay, chàng hạ giọng khẽ thì thầm: “Chúng ta làm chuyện lão giá đó muốn thấy đi… Hơn phân nửa là A Uyển phải thất vọng rồi, nàng có lấy ta hay không không thể do nàng nói là được.”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khóe mắt Phùng Uyển liếc sang, sau khi Vệ Tử Dương nói ra những lời này, chàng đắc ý nhoẻn môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng ngần, cực kỳ chói mắt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của nàng, Vệ Tử Dương lập tức thu hồi nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc.
Phùng Uyển đỏ mặt lên, đưa tay vỗ mạnh vào bàn tay chàng, khẽ nói: “Đừng như vậy.” Tiếng nói vô cùng nghiêm túc nhưng mặt lại đỏ tận mang tai.
Mãi lát sau, cũng không nghe thấy Vệ Tử Dương trả lời, Phùng Uyển hơi bối rối. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy chàng đang nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt nóng bỏng dường như có chút si mê.
Lần này mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn. Nàng nhìn khắp xung quanh, thật sự không muốn bị nhiều người vây xem như vậy. Nàng định nói: Trở về phòng hết đi, ta và y làm gì chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao?
Tay nàng đặt bên chân thả ra lại nắm chặt, nắm chặt lại thả ra. Gương mặt ửng đỏ, mắt như sao sáng, thật sự là dáng vẻ ngập ngừng e thẹn.
Vệ Tử Dương nghiêng đầu, rất thích thú nhìn nàng. Nhìn chốc lát chàng hạ giọng thì thầm có chút vui mừng, có chút dịu dàng: “A Uyển, mỗi lần gặp nàng, ta đều rất vui.” Hơi thở nóng rực kèm theo lời nói ấm áp khiến mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn nữa. Chàng lẩm bẩm bổ sung: “Trước kia nàng gặp ta luôn hờ hững nghiêm trang, hiện tại thấy ta muốn mắng lại không dám mắng, còn chưa nói gì mặt đã ửng đỏ. Thật đẹp.”
Chàng vừa thốt ra lời này, Phùng Uyển giận không biết để đâu cho hết. Nếu không phải chàng đối với nàng càng lúc càng cợt nhả, càng lúc càng to gan, làm sao nàng lưu lạc đến mức độ này?
Đương lúc nàng tức giận thở hổn hển, Vệ Tử Dương dời mặt đến gáy nàng, môi chạm vào làn da ngọc, hơi thở và mùi hương cơ thể giao hòa. Chàng vô cùng vui vẻ: “Quả nhiên buổi tối đến là hay nhất.”
Phùng Uyển nghẹn họng, giận đến suýt hôn mê bất tỉnh. Chỉ thấy sau khi Vệ Tử Dương hôn nhẹ lên cổ nàng, đôi mắt phượng liếc qua, trầm giọng quát lên: “Lui ra.”
Tiếng vừa thốt ra, chúng nô bộc không dám nói hai lời liền khom người lui xuống.
Nhìn thấy bọn họ định đi, Phùng Uyển hoảng hốt, bất chấp hết mọi thứ, lập tức quát lên: “Trở lại.”
Nàng cố trấn định lừ mắt nhìn đám nô bộc, Phùng Uyển tức giận nói: “Các ngươi, các ngươi phải biết ai là chủ nhân viện này.”
Lúc mọi người đồng loạt cúi đầu, Vệ Tử Dương nghi ngờ cất tiếng: “A Uyển làm gì tức giận như vậy?” Chàng bất mãn nói: “Nhiều người nhìn chúng ta như vậy rất bất tiện mà.”
Phùng Uyển thở hổn hển trả lời: “Ta giữ họ lại đương nhiên không phải vì để cho họ nhìn.” Một câu giải thích vừa thốt ra, nàng liền xấu hổ thay ình.
Nàng lập tức đẩy mạnh chàng ra, quay ngoắt đầu lại, đôi mắt sáng ngời trừng Vệ Tử Dương, nổi giận nói: “Chàng, chàng về trước đi, muốn đến thì ban ngày lại đến.”
Điều này Vệ Tử Dương càng không hiểu. Chàng nhíu mày lại suy nghĩ, nghi ngờ nói: “A Uyển thích thân mật vào ban ngày à?”
Vèo một tiếng, Phùng Uyển đỏ cả lỗ tai, nàng khẽ rít lên: “Ai muốn thân mật với chàng vào ban ngày?”
Những lời này vốn có vẻ phẫn nộ, không để ý thể thống, những cô nương khác như vậy nói không chừng Vệ Tử Dương sẽ nổi giận. Nhưng đối mặt chàng là Phùng Uyển, một Phùng Uyển luôn điềm tĩnh, xử sự ung dung khéo léo, không bao giờ hỉ nộ vô thường. Hôm nay thấy nàng như một thiếu nữ bình thường, mất khống chế hét lên, không hiểu sao Vệ Tử Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái đến tận lỗ chân lông.
Chàng nhịn cười, gật đầu nghiêm túc trả lời: “Lời này của A Uyển rất đúng. Chúng ta phải thân mật phải vào buổi tối mới phải. Vào ban ngày thật rất bất tiện.”
Quả nhiên, chàng vừa thốt ra lời này, Phùng Uyển đã chao đảo thân thể. Vệ Tử Dương cả kinh vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ôm nàng vào lòng lần nữa. Một cánh tay ôm nàng, một tay khác đặt lên trán nàng, hoảng hốt nói: “Nóng quá, A Uyển, nàng bị bệnh rồi.”
Đây không phải là nghi vấn, đây là khẳng định. Vì vậy vừa nói xong chàng đã bế Phùng Uyển lên, vui mừng hớn hở đi vào phòng ngủ.
Phùng Uyển vừa thẹn vừa gấp, vừa giận vừa oán, nàng muốn thét to lên nhưng trong ngực bị nghẹn cứng. Không hít thở nổi làm sao mà nói chuyện?
Trong nháy mắt, Vệ Tử Dương đã ôm nàng vào phòng ngủ, chàng đá cửa đóng lại. Sau khi cửa phòng nặng nề đóng sầm, chàng vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt phượng vui vẻ quan sát biểu cảm của Phùng Uyển, miệng cất lời: “A Uyển, nàng bị phong hàn sao? Chắc chắn bị phong hàn rồi, trán nóng vô cùng nhưng thực tế thân thể lại lạnh lẽo. Nào, ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
Chàng vừa nói vừa đặt Phùng Uyển lên giường, bản thân cũng nằm xuống theo.
Lúc này Phùng Uyển rốt cuộc vất vả lắm mới tìm lại lý trí. Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghĩ thầm: Nếu như y cởi xiêm y ta, ta nhất định sẽ mắng y.
Vệ Tử Dương nằm song song với nàng như vậy, sau khi đẩy nàng vào trong một chút, chàng trở mình, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ngay cả hai chân của nàng cũng bị chàng kẹp chặt. Sau đó khuôn mặt chàng vùi vào cổ nàng, vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi. Khóe môi chàng nhoẻn lên, nở một nụ cười vui mừng rất ngây thơ.
Trong lúc Phùng Uyển căng thẳng, tay chàng đặt lên eo nàng chẳng hề càn quấy. Chỉ ôm chặt nàng như vậy, kề sát vào nàng, hơi thở chàng càng lúc càng bình ổn. Phùng Uyển thầm nghĩ: Lẽ nào căn bản chàng không nghĩ đến chuyện kia?
Suy nghĩ đến đây, tự nàng đỏ mặt lên. Vệ Tử Dương ôm người ngọc trong lòng cực kỳ thỏa mãn, chàng chỉ ôm lấy nàng sít sao, thỉnh thoảng cọ cọ trên cổ nàng, qua một hồi lâu mới cất tiếng: “Bệ hạ đã quyết định đưa Tứ công chúa đi hòa thân.”
Giọng nói của chàng hơi biếng nhác: “Lẽ ra bệ hạ định đưa Đại công chúa đi, thế nhưng tác phong và tính cách của Đại công chúa quá ngang ngược kiêu ngạo. Bệ hạ sợ ả thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ đành miễn cưỡng gả Tứ công chúa đi.”
Chàng chép miệng, bĩu môi nói: “Sau khi ả xấu xí kia biết chuyện, chạy đến ngoài cửa phủ ta khóc suốt một canh giờ. Hừ, làm hại đến giờ ta mới tới gặp A Uyển được.”
Lúc nghe thấy thế, Phùng Uyển mới hiểu được hóa ra trong mắt chàng, đa số nữ nhân đều là xấu xí. Rõ ràng Tứ công chúa kia rất xinh đẹp nhưng trong miệng chàng lại là ngang hàng với nàng.
Chàng cọ cọ trên cổ nàng lần nữa, lại bĩu môi nói: “Bây giờ đã bắt đầu vào đông, lần này nếu ta xuất chinh phải trong hai tháng mới kết thúc chiến sự. Nếu không thì phải hết đông mới có thể trở về. Nữ nhân xấu như nàng ngốc nghếch vô cùng, đến khi đó cũng không biết có bị họ Triệu kia mê hoặc hay không?”
Tuy tiếng cười khì kia nhẹ vô cùng nhưng lại rất vang dội trong đêm yên tĩnh này.
Triệu Tuấn ngẩng phắt đầu lên. Y nhìn chòng chọc về phía rừng cây. Nhưng lá cây sum xuê che kín, nào thấy người chứ? Mặt Triệu Tuấn trầm xuống, vừa muốn quát mắng thì bỗng nghĩ: Ngay trước mặt nhiều người như vậy, tên trong bóng tối kia bật cười chẳng hề kiêng dè, lẽ nào hắn vốn là người của bệ hạ phái đến?
Vừa nghĩ đến bệ hạ, sắc mặt y liền tái đi. Triệu Tuấn lập tức vội vàng thu hồi ánh mắt, nhấc chân hoang mang bỏ đi. Lúc đi ngang qua Phùng Uyển, y còn không nhịn được quay đầu lại. Dưới ánh trăng, vẻ mặt nàng điềm tĩnh duyên dáng, trong khoảng thời gian ngắn, nỗi khổ sở và mong muốn nhưng không được lại dâng trào trong lòng y.
Triệu Tuấn im lặng vội vã rời đi, Phùng Uyển nâng bình lên châm rượu rồi để xuống, mím môi sầu não nói: “Tướng quân đến à?” Cũng chỉ có chàng đến nên bọn hộ vệ của bệ hạ mới phớt lờ như vậy, cũng chỉ có chàng mới bật cười trong lúc này thôi.
Vệ Tử Dương vốn xuất quỷ nhập thần như vậy, lẽ nào chàng không biết đi cửa chính hay sao? Ngoài ra không biết là người này đã đến bao lâu, nghe lén được bao nhiêu rồi đây.
Lúc này Phùng Uyển nào còn vẻ mặt ung dung tao nhã như mới vừa rồi đối mặt với Triệu Tuấn nữa chứ? Hoàn toàn là bộ dáng của tiểu phụ nhân u sầu.
Một tiếng vèo nho nhỏ vang lên, chiếc bóng to lớn trùng lên chiếc bóng của Phùng Uyển. Vệ Tử Dương đi đến phía sau nàng, nhìn Phùng Uyển cúi đầu cố ra vẻ dịu dàng bình tĩnh dưới ánh trăng, chàng không nói lời nào.
Thấy chàng không lên tiếng, Phùng Uyên hơi tức giận khẽ nói: “Tướng quân là thân phận bậc nào, Bắc viện này chàng cứ đi thẳng vào cửa chính là được mà.” Bắc viện tự mở riêng một cửa chẳng phải là vì chàng hay sao? Lại nói chàng lén lút đến như vậy có khác gì trắng trợn lộ liễu đâu? Dù sao người cần biết cũng sẽ biết thôi.
Không ngờ Phùng Uyển buồn bực, chàng còn khó chịu hơn, tiếng nói hút hồn của chàng lạnh lùng vang lên: “Nếu không phải có cảnh khi nãy, ta cũng không biết hóa ra nàng cảm thấy hiện tại rất tốt.”
Tính sổ rồi đây. Phùng Uyển hiểu ra ngay, rõ ràng chàng đã nghe được câu nói kia của mình: “Sở dĩ thiếp không muốn tiến cung, cũng không phải là muốn gả cho Vệ Tử Dương chàng…”
Trong lúc Phùng Uyển giật mình, không biết phải làm sao mới đúng thì chàng đi đến phía sau, đưa tay ôm lấy chiếc eo thon thả của nàng. Gần như vừa chạm đến, Phùng Uyển liền thoáng run lên, nàng bất giác hạ giọng cầu xin: “Mau buông tay ra.” Lặng lẽ nhìn sang bọn người hầu, hộ vệ xung quanh, Phùng Uyển vội nói: “Có người đang ở đây.”
Chàng không màng đến, chẳng những ôm eo nàng mà còn vùi mặt vào cổ nàng, hít lấy hương thơm thuộc về cơ thể nàng, khẽ nói: “Nữ nhân xấu hôm nay hình như không xấu nữa.”
Nói đến đây, một tay khác của chàng đưa đến, hai tay cùng ôm lấy eo nàng. Vệ Tử Dương nghiêng đầu, ngắm nhìn Phùng Uyển không chớp mắt, lại nói: “Đã thay váy mới à, trông thật thoải mái.” Trong tiếng nói vô thức có vẻ dịu dàng và si mê.
Thật ra thì đây là buổi tối, dù Phùng Uyển đã thay váy mới cũng không thể hiện được vẻ thướt tha, sang trọng, xinh đẹp động lòng người. Phùng Uyển đỏ mặt lên, nàng lại nhìn về phía bọn người hầu đang cúi đầu, dè dặt xin chàng: “Mau buông tay đi mà.”
“Không buông.” – Vệ Tử Dương nói – “Lão già kia xây cái viện này cho nàng, cử nhiều người trông nom như vậy không phải là muốn biết vài chuyện thậm thụt của chúng ta sao?”
Phùng Uyển hơi giật mình. Tiếng nói Vệ Tử Dương tiếp tục vang lên thật khẽ bên tai nàng: “Chuyện trợ tá tạm thời ta sẽ không nói với bệ hạ.” Bàn tay to của chàng từ từ lướt xuống bên dưới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bao trọn tay nàng trong lòng bàn tay, chàng hạ giọng khẽ thì thầm: “Chúng ta làm chuyện lão giá đó muốn thấy đi… Hơn phân nửa là A Uyển phải thất vọng rồi, nàng có lấy ta hay không không thể do nàng nói là được.”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khóe mắt Phùng Uyển liếc sang, sau khi Vệ Tử Dương nói ra những lời này, chàng đắc ý nhoẻn môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng ngần, cực kỳ chói mắt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của nàng, Vệ Tử Dương lập tức thu hồi nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc.
Phùng Uyển đỏ mặt lên, đưa tay vỗ mạnh vào bàn tay chàng, khẽ nói: “Đừng như vậy.” Tiếng nói vô cùng nghiêm túc nhưng mặt lại đỏ tận mang tai.
Mãi lát sau, cũng không nghe thấy Vệ Tử Dương trả lời, Phùng Uyển hơi bối rối. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy chàng đang nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt nóng bỏng dường như có chút si mê.
Lần này mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn. Nàng nhìn khắp xung quanh, thật sự không muốn bị nhiều người vây xem như vậy. Nàng định nói: Trở về phòng hết đi, ta và y làm gì chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao?
Tay nàng đặt bên chân thả ra lại nắm chặt, nắm chặt lại thả ra. Gương mặt ửng đỏ, mắt như sao sáng, thật sự là dáng vẻ ngập ngừng e thẹn.
Vệ Tử Dương nghiêng đầu, rất thích thú nhìn nàng. Nhìn chốc lát chàng hạ giọng thì thầm có chút vui mừng, có chút dịu dàng: “A Uyển, mỗi lần gặp nàng, ta đều rất vui.” Hơi thở nóng rực kèm theo lời nói ấm áp khiến mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn nữa. Chàng lẩm bẩm bổ sung: “Trước kia nàng gặp ta luôn hờ hững nghiêm trang, hiện tại thấy ta muốn mắng lại không dám mắng, còn chưa nói gì mặt đã ửng đỏ. Thật đẹp.”
Chàng vừa thốt ra lời này, Phùng Uyển giận không biết để đâu cho hết. Nếu không phải chàng đối với nàng càng lúc càng cợt nhả, càng lúc càng to gan, làm sao nàng lưu lạc đến mức độ này?
Đương lúc nàng tức giận thở hổn hển, Vệ Tử Dương dời mặt đến gáy nàng, môi chạm vào làn da ngọc, hơi thở và mùi hương cơ thể giao hòa. Chàng vô cùng vui vẻ: “Quả nhiên buổi tối đến là hay nhất.”
Phùng Uyển nghẹn họng, giận đến suýt hôn mê bất tỉnh. Chỉ thấy sau khi Vệ Tử Dương hôn nhẹ lên cổ nàng, đôi mắt phượng liếc qua, trầm giọng quát lên: “Lui ra.”
Tiếng vừa thốt ra, chúng nô bộc không dám nói hai lời liền khom người lui xuống.
Nhìn thấy bọn họ định đi, Phùng Uyển hoảng hốt, bất chấp hết mọi thứ, lập tức quát lên: “Trở lại.”
Nàng cố trấn định lừ mắt nhìn đám nô bộc, Phùng Uyển tức giận nói: “Các ngươi, các ngươi phải biết ai là chủ nhân viện này.”
Lúc mọi người đồng loạt cúi đầu, Vệ Tử Dương nghi ngờ cất tiếng: “A Uyển làm gì tức giận như vậy?” Chàng bất mãn nói: “Nhiều người nhìn chúng ta như vậy rất bất tiện mà.”
Phùng Uyển thở hổn hển trả lời: “Ta giữ họ lại đương nhiên không phải vì để cho họ nhìn.” Một câu giải thích vừa thốt ra, nàng liền xấu hổ thay ình.
Nàng lập tức đẩy mạnh chàng ra, quay ngoắt đầu lại, đôi mắt sáng ngời trừng Vệ Tử Dương, nổi giận nói: “Chàng, chàng về trước đi, muốn đến thì ban ngày lại đến.”
Điều này Vệ Tử Dương càng không hiểu. Chàng nhíu mày lại suy nghĩ, nghi ngờ nói: “A Uyển thích thân mật vào ban ngày à?”
Vèo một tiếng, Phùng Uyển đỏ cả lỗ tai, nàng khẽ rít lên: “Ai muốn thân mật với chàng vào ban ngày?”
Những lời này vốn có vẻ phẫn nộ, không để ý thể thống, những cô nương khác như vậy nói không chừng Vệ Tử Dương sẽ nổi giận. Nhưng đối mặt chàng là Phùng Uyển, một Phùng Uyển luôn điềm tĩnh, xử sự ung dung khéo léo, không bao giờ hỉ nộ vô thường. Hôm nay thấy nàng như một thiếu nữ bình thường, mất khống chế hét lên, không hiểu sao Vệ Tử Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái đến tận lỗ chân lông.
Chàng nhịn cười, gật đầu nghiêm túc trả lời: “Lời này của A Uyển rất đúng. Chúng ta phải thân mật phải vào buổi tối mới phải. Vào ban ngày thật rất bất tiện.”
Quả nhiên, chàng vừa thốt ra lời này, Phùng Uyển đã chao đảo thân thể. Vệ Tử Dương cả kinh vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ôm nàng vào lòng lần nữa. Một cánh tay ôm nàng, một tay khác đặt lên trán nàng, hoảng hốt nói: “Nóng quá, A Uyển, nàng bị bệnh rồi.”
Đây không phải là nghi vấn, đây là khẳng định. Vì vậy vừa nói xong chàng đã bế Phùng Uyển lên, vui mừng hớn hở đi vào phòng ngủ.
Phùng Uyển vừa thẹn vừa gấp, vừa giận vừa oán, nàng muốn thét to lên nhưng trong ngực bị nghẹn cứng. Không hít thở nổi làm sao mà nói chuyện?
Trong nháy mắt, Vệ Tử Dương đã ôm nàng vào phòng ngủ, chàng đá cửa đóng lại. Sau khi cửa phòng nặng nề đóng sầm, chàng vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt phượng vui vẻ quan sát biểu cảm của Phùng Uyển, miệng cất lời: “A Uyển, nàng bị phong hàn sao? Chắc chắn bị phong hàn rồi, trán nóng vô cùng nhưng thực tế thân thể lại lạnh lẽo. Nào, ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
Chàng vừa nói vừa đặt Phùng Uyển lên giường, bản thân cũng nằm xuống theo.
Lúc này Phùng Uyển rốt cuộc vất vả lắm mới tìm lại lý trí. Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghĩ thầm: Nếu như y cởi xiêm y ta, ta nhất định sẽ mắng y.
Vệ Tử Dương nằm song song với nàng như vậy, sau khi đẩy nàng vào trong một chút, chàng trở mình, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ngay cả hai chân của nàng cũng bị chàng kẹp chặt. Sau đó khuôn mặt chàng vùi vào cổ nàng, vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi. Khóe môi chàng nhoẻn lên, nở một nụ cười vui mừng rất ngây thơ.
Trong lúc Phùng Uyển căng thẳng, tay chàng đặt lên eo nàng chẳng hề càn quấy. Chỉ ôm chặt nàng như vậy, kề sát vào nàng, hơi thở chàng càng lúc càng bình ổn. Phùng Uyển thầm nghĩ: Lẽ nào căn bản chàng không nghĩ đến chuyện kia?
Suy nghĩ đến đây, tự nàng đỏ mặt lên. Vệ Tử Dương ôm người ngọc trong lòng cực kỳ thỏa mãn, chàng chỉ ôm lấy nàng sít sao, thỉnh thoảng cọ cọ trên cổ nàng, qua một hồi lâu mới cất tiếng: “Bệ hạ đã quyết định đưa Tứ công chúa đi hòa thân.”
Giọng nói của chàng hơi biếng nhác: “Lẽ ra bệ hạ định đưa Đại công chúa đi, thế nhưng tác phong và tính cách của Đại công chúa quá ngang ngược kiêu ngạo. Bệ hạ sợ ả thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ đành miễn cưỡng gả Tứ công chúa đi.”
Chàng chép miệng, bĩu môi nói: “Sau khi ả xấu xí kia biết chuyện, chạy đến ngoài cửa phủ ta khóc suốt một canh giờ. Hừ, làm hại đến giờ ta mới tới gặp A Uyển được.”
Lúc nghe thấy thế, Phùng Uyển mới hiểu được hóa ra trong mắt chàng, đa số nữ nhân đều là xấu xí. Rõ ràng Tứ công chúa kia rất xinh đẹp nhưng trong miệng chàng lại là ngang hàng với nàng.
Chàng cọ cọ trên cổ nàng lần nữa, lại bĩu môi nói: “Bây giờ đã bắt đầu vào đông, lần này nếu ta xuất chinh phải trong hai tháng mới kết thúc chiến sự. Nếu không thì phải hết đông mới có thể trở về. Nữ nhân xấu như nàng ngốc nghếch vô cùng, đến khi đó cũng không biết có bị họ Triệu kia mê hoặc hay không?”
Tác giả :
Lâm Gia Thành