Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 93: Giằng co trong yên lặng
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mênh mông hắt vào căn phòng thanh tĩnh.
Hề Hề xoa hai má nóng bừng, cảm thấy lòng mình quay cuồng nóng rực như lốc xoáy đang không ngừng cuộn trào, nỗi lòng phức tạp.
Ngủ không được, Hề Hề đành ngồi dậy, đè nén tình cảm trong lòng xuống, bắt đầu niệm kinh Phật: “Tâm như mộc thạch vô phân biệt, tâm vô không sở hành. Tuệ nhật tự hiện, như vân khai nhật xuất tương tự, đãn hiết nhất thiết phàn duyến tham sân, cấu tịnh tình tẫn…”
Thật lâu sau, ngọn lửa trong lòng lặng xuống, lòng lại như mặt hồ yên tĩnh, Hề Hề mới lại nằm xuống.
Vừa mới mơ mơ màng màng chợp mắt, chợt nghe thấy bên ngoài dường như có âm thanh khác thường, Hề Hề nhẹ nhàng từ trên giường vọt đến bên cửa sổ, qua lớp màn ngọc bích mỏng, nhìn ra ngoài viện.
Ánh trăng như nước trút xuống, phản chiếu ra bóng mờ của cây nho, một bóng người rắn rỏi đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Sương mù dày hòa trong bóng đêm, trôi chảy qua cây kiểng trong sân viện, cuốn bay góc áo hắn. Bị sương mù và ánh trăng bao phủ, khiến hắn trở nên mông lung, tuy nhiên, đôi mắt ưng hẹp dài kia lại sáng quắc, xuyên qua màn đêm, nhìn về phía Hề Hề.
Lòng Hề Hề đình trệ, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo. Nàng hoài nghi đôi mắt sắc bén kia đã xuyên qua mành mỏng nhìn thấy nàng, thấy được nội tâm của nàng, nghĩ đến đây, mặt nóng hừng hực.
Hề Hề quay lại, nằm lên giường, nhưng lần này bất kể niệm kinh Phật thế nào, nàng cũng không ngủ được.
(Haizz một người đau khổ, một người vui sướng hạnh phúc…)
Cửa sổ bị mở toang ra, một trận gió mạnh xông vào, có bóng người nhanh nhẹn nhảy vào trong.
“Ai?” Hề Hề kêu khẽ lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.
“Đừng la lên, là ta.” Giọng Liệt Phong trầm thấp truyền ra trong bóng tối.
Hề Hề lúc này mới thấy rõ, người đang đứng bên trong một thân hắc y đúng là Hoàn Nhan Liệt Phong.
“Ngươi… Ngươi vào phòng ta làm gì?” Nghĩ đến trước đây hắn từng bỡn cợt mình, lòng Hề Hề dậy sóng, mặt lại vô thức nóng bừng lên.
“Ngươi đang xấu hổ sao?” Liệt Phong trêu chọc.
Hề Hề lúng túng, đang muốn tức giận, Liệt Phong liền thở dài nói: “Có người đến đây.”
Hề Hề lắng tai nghe, bên trong bóng đêm, tiếng gió cuồn cuộn, nếu không chú ý sẽ không thể nghe thấy, Liệt Phong ở trong viện thì đã sớm nghe được.
Là ai đang đến đây? Chẳng lẽ là Hàn Tuần, nhanh như vậy hắn đã tìm ra nơi này rồi sao? Hề Hề dùng đôi mắt trong trẻo dò hỏi Liệt Phong.
Liệt Phong gật gật đầu, mới vừa rồi cùng Hề Hề ý loạn tình mê, nhưng không hề phát hiện có người theo dõi phía sau, lần này sợ khó thoát, vì hắn cũng chẳng mang theo nhiều thị vệ, thị vệ bên cạnh hắn, tuy ai cũng có võ công cao cường, có thể một địch trăm, nhưng là, hắn biết Hàn Tuần cũng không phải hạng vừa, hắn là bang chủ của Nguyệt Thần, dưới trướng hiển nhiên có đủ loại người tài.
Liệt Phong quay đầu hỏi Hề Hề: “Công lực của ngươi đã hồi phục chưa?”
Hề Hề gật đầu, mới vừa rồi vận khí thử, phát hiện công lực đã hồi phục được tám phần.
Liệt Phong yên tâm gật đầu nói: “Thế này đi, ta và các thị vệ sẽ cầm chân bọn họ, ngươi hãy tùy thời bỏ chạy.”
“Như vậy sao được?” Hề Hề hiểu, giờ phút này không phải là lúc để Liệt Phong bảo vệ cho mình, mà nên là ngược lại, hắn dù gì cũng là Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc, nếu chết không rõ ràng hoặc bị bắt giữ ở Nam Triều, hậu quả sẽ khôn lường được.
Huống hồ, xem tình thế bên ngoài, có vẻ tám phần Hàn Tuần đã phát hiện ra thân phận của Liệt Phong, nếu không phải hắn mạo hiểm cứu nàng, Liệt Phong cũng không để lộ hành tung, nghĩ đến đây, không khỏi vạn phần xin lỗi nhìn Liệt Phong.
Vừa hay chạm phải ánh mắt của Liệt Phong, hai đôi mắt như dính vào nhau, mãi không thể thu lại.
Đúng lúc này, bốn phía bên ngoài căn phòng, có vô số hắc y nhân xuất hiện, bao vây chung quanh, nháy mắt sân nhỏ đã trở nên vô cùng khẩn trương, có một thị vệ quát lớn: “Người bên trong, còn không mau đầu hàng.”
Liệt Phong và Hề Hề bỗng đồng thanh cười nói: “Hai người chúng ta cùng hợp lực, nhất định có thể thoát được!”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, thị vệ của Liệt Phong và Linh Nhi cũng theo sát phía sau, bước ra ngoài.
Đây vốn chỉ là một cái sân nhỏ, trong một lúc lại có nhiều người như vậy, nên càng nhỏ hẹp hơn.
“Chủ nhân của các ngươi không tự mình đến sao?” Liệt Phong quét mắt một vòng, lạnh giọng nói, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tràn đầy khí phách.
Mấy thị vệ không ngờ bước ra từ căn phòng lại là một nam tử mười phần khí phách như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn, mấy thị vệ hắc y trái phải chậm chạp tách ra, một người vận áo trắng đeo mặt nạ xuất hiện.
Hắn ung dung lạnh lùng đứng đó, toàn thân tản mát hơi thở thâm u lạnh lẽo, tựa như ngọc sáng giữa đồng tuyết, ôn nhuận mà rét lạnh thăm thẳm. Ánh trăng bạc hắt lên mặt nạ thanh đồng, khúc xạ ra ánh sáng kim loại, đôi môi mỏng bên dưới mặt nạ hơi nhếch lên, bỗng nhìn thấy Liệt Phong và Hề Hề đương sóng vai đứng cùng một chỗ, đôi đồng tử sau lớp mặt nạ chợt co rút lại, như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong ánh mắt sáng tối rõ ràng ấy. Mặt nạ lạnh băng càng trở nên thâm sâu âm trầm hơn.
Liệt Phong không chút khách khí giương giọng nói: “Lãnh Nguyệt, cần gì phải lén lút giấu mặt như thế, đây không phải việc làm của quân tử!”
“Ta chưa bao giờ nhận mình là quân tử, vả lại, ta thấy Tả Hiền Vương cũng chẳng phải quân tử gì.” Lãnh Nguyệt không nhanh không chậm mở miệng, âm thanh của hắn lãnh đạm hờ hững nhưng cũng rất điềm tĩnh, tựa như trời sinh hắn đã sẵn ngữ điệu lạnh lùng ấy, mặc dù môi mang nụ cười thản nhiên, thì cũng chỉ là cầm chừng như thế, chứ không hề hòa hợp với ánh mắt.
Liệt Phong cao giọng cười: “Lãnh Nguyệt, không, phải gọi là bệ hạ chứ, bản vương đã sớm biết thân phận của ngươi, nhưng bản vương lại có chút không hiểu, đường đường là hoàng đế của Nam Triều lại không dám dùng khuôn mặt thật để gặp ngươi khác sao.”
Ánh mắt Lãnh Nguyệt chợt lóe hàn ý, thật ra từ lúc biết Hề Hề gặp Diệp Từ Dung, hắn đã biết Hề Hề nhất định đã đoán được thân phận thật của hắn. Nhưng hắn vẫn không dám đối mặt với nàng, nên mới lại đeo mặt nạ. Hiện giờ bị nói toạc ra, Hàn Tuần liền vươn tay tháo mặt nạ xuống.
Bên dưới ánh trăng nhàn nhạt, một khuôn mặt thư nhã ôn văn ung dung hé ra trước mắt mọi người, đôi mắt vừa thanh tao, vừa lạnh lùng sáng rõ, dáng người tuấn duật bạch y bay phấp phới.
Đúng là Hàn Tuần!
Hề Hề nhịn không được lùi về phía sau, ngay cả khi sớm biết Hàn Tuần là Lãnh Nguyệt, nhưng khi thật sự phải đối mặt, trái tim nàng vẫn không kiềm được đập loạn.
Hàn Tuần ôn nhuận thanh nhã hợp làm một với Lãnh Nguyệt âm trầm lạnh lùng.
Hề Hề có cảm giác, người hiện tại đang đứng trước mặt mình mới chính là Hàn Tuần thật sự, hai khí chất giao nhau hòa làm một, ôn nhã cũng chính là lãnh khốc, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo nụ cười nhã nhặn dịu dàng.
Hiện giờ Hề Hề mới hiểu được, vì sao gương mặt Hàn Tuần lại trắng nõn như thế, có lẽ là do luôn mang mặt nạ, nên chẳng chạm phải ánh mặt trời.
“Không nghĩ đến hoàng đế Nam Triều không những võ nghệ cao cường, mà diễn trò cũng siêu phàm thoát tục như thế, thật khiến bản vương bội phục, không biết hôm nay đến thăm, có phải do muốn xướng diễn thêm một màn nữa?” Liệt Phong chậm rãi mở miệng, hai tròng mắt chứa hàn ý, giống như tuyết tháng chạp, khiến kẻ khác không rét mà run.
“Chuyện này ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất chứ. Ngươi âm thầm lẻn vào Nam Triều của ta, nhất định là có bí mật không muốn cho ai biết, trẫm sao có thể thả ngươi đi. Huống chi, ngươi còn bắt cóc quý phi của trẫm, trẫm đương nhiên phải cứu nàng về.” Ánh mắt Hàn Tuần xẹt qua tia sáng lạnh, dung mạo ôn hòa bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị thâm tường, giọng điệu hờ hững, lạnh buốt như băng.
“Bắt cóc? Ngươi nói sai rồi, là ta bắt cóc nàng hay ngươi bắt cóc nàng, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Liệt Phong đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Tay hắn không tiếng động nắm lấy tay Hề Hề, tay hắn ấm áp, ngoài hơi ấm, còn có cảm giác rất an toàn.
Hề Hề không nói gì, mặc cho Liệt Phong nắm tay nàng.
Hai người nắm tay lọt vào mắt Hàn Tuần, hắn cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo tựa băng tuyết, đôi mắt thâm sâu, có tức giận chợt lóe rồi vụt biến mất.
Thật lâu sau hắn cũng không cất tiếng, sân nhỏ một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu. Sau cùng, hắn cũng mở miệng, mỗi một chữ một tiếng, đều hệt như tiếng kim loạt cắt vào ngọc thạch, làm cho nội tâm người khác phát run.
“Các ngươi nghĩ tối nay có thể toàn thây trở ra ư?” Trong bóng đêm, Hề Hề rõ ràng nhìn thấy một Hàn Tuần dịu dàng như nước đang đứng ở trước mắt, nhưng hiện tại một chút dịu dàng cũng không có, một chút dấu vết cũng không có, không còn nụ cười như trước nữa, khuôn mặt ngoài lạnh nhạt còn có hờ hững. Mà giọng nói của hắn, nghe không ra khả năng có thể thương lượng đường sống, làm cho Hề Hề đương nghĩ sẽ thương lượng với hắn, lòng hơi căng thẳng, sợ là phải xuất thủ.
“Hàn Tuần, thật sự là si tâm vọng tưởng, ngươi cho là Hề Hề sẽ quay về bên cạnh ngươi sao?” Liệt Phong chậm rãi nói, âm thanh xa xôi mà bình tĩnh, giống như tiếng sáo trầm bổng véo von dưới trăng non trong đêm tối.
Thật vậy sao? Mình thật sự đang vọng tưởng đúng như lời hắn nói sao?
Lòng Hàn Tuần ngưng trệ, lấy chút ánh sáng còn xót lại nơi khóe mắt khẽ liếc nhìn Hề Hề một cái.
Cho tới bây giờ, tại nơi đây, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào nàng, hiện giờ nhìn, lòng vẫn không kiềm được run lên.
Ánh trăng sáng tỏa, chiếu lên quần áo đơn bạc của nàng, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần cứ như vậy xinh đẹp, cũng là như vậy trong trẻo lạnh lùng.
Đôi mắt trong veo dưới ánh trăng mang theo một tầng sương mù óng ánh, đó là ánh sáng của quật cường mà xa cách. Hề Hề phát hiện, những điều ấy có chút đối lập với nam tử quý khí bức người, phong tư kiệt xuất tuấn mỹ này, ánh mắt hắn gắt gao vây chặt Hề Hề, khuôn mặt mang theo tình ý không chút che giấu.
“Hàn Tuần, nếu ngươi chính là Lãnh Nguyệt, hẳn ngươi phải biết thân phận của ta, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, càng không nghĩ sẽ làm quý phi gì của ngươi, chuyện này trước khi ngươi đăng cơ ta đã từng nói với ngươi rồi, ta giúp ngươi, ta không cần gì cả, ngươi là người thông minh, sao lại để tâm như thế.” Hề Hề nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.
Hàn Tuần thản nhiên cười, dịu dàng nói, ” Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ta chỉ biết ta phải giữ ngươi lại!” Hắn tựa như không hề nghe thấy những điều nàng nói, hơn nữa, những lời này của hắn, là vô lại đến cực điểm.
Hề Hề ngẩn ra, hiển nhiên không thể tin được Hàn Tuần sẽ nói ra mấy lời này, trong nhất thời giật mình cả kinh.
Ánh mắt đưa tình của Hàn Tuần khiến Liệt Phong đứng ở một bên cười lạnh, khuôn mặt vốn tuấn tú ấm áp, hiện tại trở nên lạnh lùng. Nhìn Hàn Tuần bằng ánh mắt sắc bén như đao kiếm, làm người khác rét run, hắn chậm rãi nói: “Hàn Tuần ta đã sớm nói ngươi si tâm vọng tưởng!”
Hàn Tuần nhìn Liệt Phong, hai đôi mắt đều cực kỳ lãnh khốc, không ai nói thêm lời nào, tựa như một trận giằng co quyết đấu trong im lặng.
Không khí xơ xác tiêu điều bao phủ khắp sân nhỏ, luồng khí xung quanh cũng đóng băng theo, rồi dần co rụt lại, khiến kẻ khác cũng khó thở, hô hấp không thông.
Hề Hề xoa hai má nóng bừng, cảm thấy lòng mình quay cuồng nóng rực như lốc xoáy đang không ngừng cuộn trào, nỗi lòng phức tạp.
Ngủ không được, Hề Hề đành ngồi dậy, đè nén tình cảm trong lòng xuống, bắt đầu niệm kinh Phật: “Tâm như mộc thạch vô phân biệt, tâm vô không sở hành. Tuệ nhật tự hiện, như vân khai nhật xuất tương tự, đãn hiết nhất thiết phàn duyến tham sân, cấu tịnh tình tẫn…”
Thật lâu sau, ngọn lửa trong lòng lặng xuống, lòng lại như mặt hồ yên tĩnh, Hề Hề mới lại nằm xuống.
Vừa mới mơ mơ màng màng chợp mắt, chợt nghe thấy bên ngoài dường như có âm thanh khác thường, Hề Hề nhẹ nhàng từ trên giường vọt đến bên cửa sổ, qua lớp màn ngọc bích mỏng, nhìn ra ngoài viện.
Ánh trăng như nước trút xuống, phản chiếu ra bóng mờ của cây nho, một bóng người rắn rỏi đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Sương mù dày hòa trong bóng đêm, trôi chảy qua cây kiểng trong sân viện, cuốn bay góc áo hắn. Bị sương mù và ánh trăng bao phủ, khiến hắn trở nên mông lung, tuy nhiên, đôi mắt ưng hẹp dài kia lại sáng quắc, xuyên qua màn đêm, nhìn về phía Hề Hề.
Lòng Hề Hề đình trệ, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo. Nàng hoài nghi đôi mắt sắc bén kia đã xuyên qua mành mỏng nhìn thấy nàng, thấy được nội tâm của nàng, nghĩ đến đây, mặt nóng hừng hực.
Hề Hề quay lại, nằm lên giường, nhưng lần này bất kể niệm kinh Phật thế nào, nàng cũng không ngủ được.
(Haizz một người đau khổ, một người vui sướng hạnh phúc…)
Cửa sổ bị mở toang ra, một trận gió mạnh xông vào, có bóng người nhanh nhẹn nhảy vào trong.
“Ai?” Hề Hề kêu khẽ lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.
“Đừng la lên, là ta.” Giọng Liệt Phong trầm thấp truyền ra trong bóng tối.
Hề Hề lúc này mới thấy rõ, người đang đứng bên trong một thân hắc y đúng là Hoàn Nhan Liệt Phong.
“Ngươi… Ngươi vào phòng ta làm gì?” Nghĩ đến trước đây hắn từng bỡn cợt mình, lòng Hề Hề dậy sóng, mặt lại vô thức nóng bừng lên.
“Ngươi đang xấu hổ sao?” Liệt Phong trêu chọc.
Hề Hề lúng túng, đang muốn tức giận, Liệt Phong liền thở dài nói: “Có người đến đây.”
Hề Hề lắng tai nghe, bên trong bóng đêm, tiếng gió cuồn cuộn, nếu không chú ý sẽ không thể nghe thấy, Liệt Phong ở trong viện thì đã sớm nghe được.
Là ai đang đến đây? Chẳng lẽ là Hàn Tuần, nhanh như vậy hắn đã tìm ra nơi này rồi sao? Hề Hề dùng đôi mắt trong trẻo dò hỏi Liệt Phong.
Liệt Phong gật gật đầu, mới vừa rồi cùng Hề Hề ý loạn tình mê, nhưng không hề phát hiện có người theo dõi phía sau, lần này sợ khó thoát, vì hắn cũng chẳng mang theo nhiều thị vệ, thị vệ bên cạnh hắn, tuy ai cũng có võ công cao cường, có thể một địch trăm, nhưng là, hắn biết Hàn Tuần cũng không phải hạng vừa, hắn là bang chủ của Nguyệt Thần, dưới trướng hiển nhiên có đủ loại người tài.
Liệt Phong quay đầu hỏi Hề Hề: “Công lực của ngươi đã hồi phục chưa?”
Hề Hề gật đầu, mới vừa rồi vận khí thử, phát hiện công lực đã hồi phục được tám phần.
Liệt Phong yên tâm gật đầu nói: “Thế này đi, ta và các thị vệ sẽ cầm chân bọn họ, ngươi hãy tùy thời bỏ chạy.”
“Như vậy sao được?” Hề Hề hiểu, giờ phút này không phải là lúc để Liệt Phong bảo vệ cho mình, mà nên là ngược lại, hắn dù gì cũng là Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc, nếu chết không rõ ràng hoặc bị bắt giữ ở Nam Triều, hậu quả sẽ khôn lường được.
Huống hồ, xem tình thế bên ngoài, có vẻ tám phần Hàn Tuần đã phát hiện ra thân phận của Liệt Phong, nếu không phải hắn mạo hiểm cứu nàng, Liệt Phong cũng không để lộ hành tung, nghĩ đến đây, không khỏi vạn phần xin lỗi nhìn Liệt Phong.
Vừa hay chạm phải ánh mắt của Liệt Phong, hai đôi mắt như dính vào nhau, mãi không thể thu lại.
Đúng lúc này, bốn phía bên ngoài căn phòng, có vô số hắc y nhân xuất hiện, bao vây chung quanh, nháy mắt sân nhỏ đã trở nên vô cùng khẩn trương, có một thị vệ quát lớn: “Người bên trong, còn không mau đầu hàng.”
Liệt Phong và Hề Hề bỗng đồng thanh cười nói: “Hai người chúng ta cùng hợp lực, nhất định có thể thoát được!”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, thị vệ của Liệt Phong và Linh Nhi cũng theo sát phía sau, bước ra ngoài.
Đây vốn chỉ là một cái sân nhỏ, trong một lúc lại có nhiều người như vậy, nên càng nhỏ hẹp hơn.
“Chủ nhân của các ngươi không tự mình đến sao?” Liệt Phong quét mắt một vòng, lạnh giọng nói, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tràn đầy khí phách.
Mấy thị vệ không ngờ bước ra từ căn phòng lại là một nam tử mười phần khí phách như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn, mấy thị vệ hắc y trái phải chậm chạp tách ra, một người vận áo trắng đeo mặt nạ xuất hiện.
Hắn ung dung lạnh lùng đứng đó, toàn thân tản mát hơi thở thâm u lạnh lẽo, tựa như ngọc sáng giữa đồng tuyết, ôn nhuận mà rét lạnh thăm thẳm. Ánh trăng bạc hắt lên mặt nạ thanh đồng, khúc xạ ra ánh sáng kim loại, đôi môi mỏng bên dưới mặt nạ hơi nhếch lên, bỗng nhìn thấy Liệt Phong và Hề Hề đương sóng vai đứng cùng một chỗ, đôi đồng tử sau lớp mặt nạ chợt co rút lại, như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong ánh mắt sáng tối rõ ràng ấy. Mặt nạ lạnh băng càng trở nên thâm sâu âm trầm hơn.
Liệt Phong không chút khách khí giương giọng nói: “Lãnh Nguyệt, cần gì phải lén lút giấu mặt như thế, đây không phải việc làm của quân tử!”
“Ta chưa bao giờ nhận mình là quân tử, vả lại, ta thấy Tả Hiền Vương cũng chẳng phải quân tử gì.” Lãnh Nguyệt không nhanh không chậm mở miệng, âm thanh của hắn lãnh đạm hờ hững nhưng cũng rất điềm tĩnh, tựa như trời sinh hắn đã sẵn ngữ điệu lạnh lùng ấy, mặc dù môi mang nụ cười thản nhiên, thì cũng chỉ là cầm chừng như thế, chứ không hề hòa hợp với ánh mắt.
Liệt Phong cao giọng cười: “Lãnh Nguyệt, không, phải gọi là bệ hạ chứ, bản vương đã sớm biết thân phận của ngươi, nhưng bản vương lại có chút không hiểu, đường đường là hoàng đế của Nam Triều lại không dám dùng khuôn mặt thật để gặp ngươi khác sao.”
Ánh mắt Lãnh Nguyệt chợt lóe hàn ý, thật ra từ lúc biết Hề Hề gặp Diệp Từ Dung, hắn đã biết Hề Hề nhất định đã đoán được thân phận thật của hắn. Nhưng hắn vẫn không dám đối mặt với nàng, nên mới lại đeo mặt nạ. Hiện giờ bị nói toạc ra, Hàn Tuần liền vươn tay tháo mặt nạ xuống.
Bên dưới ánh trăng nhàn nhạt, một khuôn mặt thư nhã ôn văn ung dung hé ra trước mắt mọi người, đôi mắt vừa thanh tao, vừa lạnh lùng sáng rõ, dáng người tuấn duật bạch y bay phấp phới.
Đúng là Hàn Tuần!
Hề Hề nhịn không được lùi về phía sau, ngay cả khi sớm biết Hàn Tuần là Lãnh Nguyệt, nhưng khi thật sự phải đối mặt, trái tim nàng vẫn không kiềm được đập loạn.
Hàn Tuần ôn nhuận thanh nhã hợp làm một với Lãnh Nguyệt âm trầm lạnh lùng.
Hề Hề có cảm giác, người hiện tại đang đứng trước mặt mình mới chính là Hàn Tuần thật sự, hai khí chất giao nhau hòa làm một, ôn nhã cũng chính là lãnh khốc, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo nụ cười nhã nhặn dịu dàng.
Hiện giờ Hề Hề mới hiểu được, vì sao gương mặt Hàn Tuần lại trắng nõn như thế, có lẽ là do luôn mang mặt nạ, nên chẳng chạm phải ánh mặt trời.
“Không nghĩ đến hoàng đế Nam Triều không những võ nghệ cao cường, mà diễn trò cũng siêu phàm thoát tục như thế, thật khiến bản vương bội phục, không biết hôm nay đến thăm, có phải do muốn xướng diễn thêm một màn nữa?” Liệt Phong chậm rãi mở miệng, hai tròng mắt chứa hàn ý, giống như tuyết tháng chạp, khiến kẻ khác không rét mà run.
“Chuyện này ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất chứ. Ngươi âm thầm lẻn vào Nam Triều của ta, nhất định là có bí mật không muốn cho ai biết, trẫm sao có thể thả ngươi đi. Huống chi, ngươi còn bắt cóc quý phi của trẫm, trẫm đương nhiên phải cứu nàng về.” Ánh mắt Hàn Tuần xẹt qua tia sáng lạnh, dung mạo ôn hòa bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị thâm tường, giọng điệu hờ hững, lạnh buốt như băng.
“Bắt cóc? Ngươi nói sai rồi, là ta bắt cóc nàng hay ngươi bắt cóc nàng, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Liệt Phong đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Tay hắn không tiếng động nắm lấy tay Hề Hề, tay hắn ấm áp, ngoài hơi ấm, còn có cảm giác rất an toàn.
Hề Hề không nói gì, mặc cho Liệt Phong nắm tay nàng.
Hai người nắm tay lọt vào mắt Hàn Tuần, hắn cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo tựa băng tuyết, đôi mắt thâm sâu, có tức giận chợt lóe rồi vụt biến mất.
Thật lâu sau hắn cũng không cất tiếng, sân nhỏ một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu. Sau cùng, hắn cũng mở miệng, mỗi một chữ một tiếng, đều hệt như tiếng kim loạt cắt vào ngọc thạch, làm cho nội tâm người khác phát run.
“Các ngươi nghĩ tối nay có thể toàn thây trở ra ư?” Trong bóng đêm, Hề Hề rõ ràng nhìn thấy một Hàn Tuần dịu dàng như nước đang đứng ở trước mắt, nhưng hiện tại một chút dịu dàng cũng không có, một chút dấu vết cũng không có, không còn nụ cười như trước nữa, khuôn mặt ngoài lạnh nhạt còn có hờ hững. Mà giọng nói của hắn, nghe không ra khả năng có thể thương lượng đường sống, làm cho Hề Hề đương nghĩ sẽ thương lượng với hắn, lòng hơi căng thẳng, sợ là phải xuất thủ.
“Hàn Tuần, thật sự là si tâm vọng tưởng, ngươi cho là Hề Hề sẽ quay về bên cạnh ngươi sao?” Liệt Phong chậm rãi nói, âm thanh xa xôi mà bình tĩnh, giống như tiếng sáo trầm bổng véo von dưới trăng non trong đêm tối.
Thật vậy sao? Mình thật sự đang vọng tưởng đúng như lời hắn nói sao?
Lòng Hàn Tuần ngưng trệ, lấy chút ánh sáng còn xót lại nơi khóe mắt khẽ liếc nhìn Hề Hề một cái.
Cho tới bây giờ, tại nơi đây, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào nàng, hiện giờ nhìn, lòng vẫn không kiềm được run lên.
Ánh trăng sáng tỏa, chiếu lên quần áo đơn bạc của nàng, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần cứ như vậy xinh đẹp, cũng là như vậy trong trẻo lạnh lùng.
Đôi mắt trong veo dưới ánh trăng mang theo một tầng sương mù óng ánh, đó là ánh sáng của quật cường mà xa cách. Hề Hề phát hiện, những điều ấy có chút đối lập với nam tử quý khí bức người, phong tư kiệt xuất tuấn mỹ này, ánh mắt hắn gắt gao vây chặt Hề Hề, khuôn mặt mang theo tình ý không chút che giấu.
“Hàn Tuần, nếu ngươi chính là Lãnh Nguyệt, hẳn ngươi phải biết thân phận của ta, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, càng không nghĩ sẽ làm quý phi gì của ngươi, chuyện này trước khi ngươi đăng cơ ta đã từng nói với ngươi rồi, ta giúp ngươi, ta không cần gì cả, ngươi là người thông minh, sao lại để tâm như thế.” Hề Hề nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.
Hàn Tuần thản nhiên cười, dịu dàng nói, ” Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ta chỉ biết ta phải giữ ngươi lại!” Hắn tựa như không hề nghe thấy những điều nàng nói, hơn nữa, những lời này của hắn, là vô lại đến cực điểm.
Hề Hề ngẩn ra, hiển nhiên không thể tin được Hàn Tuần sẽ nói ra mấy lời này, trong nhất thời giật mình cả kinh.
Ánh mắt đưa tình của Hàn Tuần khiến Liệt Phong đứng ở một bên cười lạnh, khuôn mặt vốn tuấn tú ấm áp, hiện tại trở nên lạnh lùng. Nhìn Hàn Tuần bằng ánh mắt sắc bén như đao kiếm, làm người khác rét run, hắn chậm rãi nói: “Hàn Tuần ta đã sớm nói ngươi si tâm vọng tưởng!”
Hàn Tuần nhìn Liệt Phong, hai đôi mắt đều cực kỳ lãnh khốc, không ai nói thêm lời nào, tựa như một trận giằng co quyết đấu trong im lặng.
Không khí xơ xác tiêu điều bao phủ khắp sân nhỏ, luồng khí xung quanh cũng đóng băng theo, rồi dần co rụt lại, khiến kẻ khác cũng khó thở, hô hấp không thông.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân