Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 71: Sự thật khác hẳn
Phí T là ai?
-Trong viện còn có ai họ Phí nữa?
-Đại nhân muốn nói đến Phí Lão?
-Ta đang nói đến lão quái vật ấy. – Phạm Nhàn đã làm xong hết, sai người bưng nước ấm tới, cẩn thận rửa tay, dùng khăn lau khô, mới nói với Ngôn Băng Vân:
-Ngươi thụ hình lâu quá, tâm mạch đã thụ thương, rất tổn hại đến tu vi võ đạo.
Nói xong lời này, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, nhận thấy Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như chưa hề nghe thấy gì, trong lòng thầm tán thưởng. Lại càng thêm quyết tâm nhất định phải thu con người nhìn như lạnh lùng nhưng kỳ thực lại cao ngạo đến cực điểm này vào dưới trướng.
-Sau khi về nước phải dĩnh dưỡng cẩn thận cũng không phải là trị không hết. Móng tay bị rút sau một thời gian nữa sẽ mọc lại, khớp xương đã bị lệch ta đã xếp lại bảy cái cho ngươi, ta sẽ kiên trì, thế nào cũng không thể để ngươi trở thành một lão thọt như Trần Bình Bình.
Phạm Nhàn cố ý nói đùa, Ngôn Băng Vân đã cảm thấy kỳ lạ. Tất cả Giám Sát Viện, mật thám trải khắp thiên hạ, bất luận không có một người nào dám trước mặt người khác gọi Trần viện trưởng là lão thọt.
Ngôn Băng Vân chậm chậm nhắm mắt, dường như muốn nhìn cho được sự thật bên trong. Phạm Nhàn, vì sao còn trẻ thế mà đã được làm Đề ti? Vừa lúc này một cảm giác nóng bỏng bốc lên từ trong ngực khiến hắn kiên định như thế cũng bất thình lình nhíu mày giật mình thống khổ.
-Không sao, chỉ là một cách để bức độc thôi. Vì không rõ trong cơ thể ngươi có độc gì, nên dùng nhiều dược liệu mạnh. Có điều có ta ở cạnh đây rồi, ngươi không chết được.
Phạm Nhàn không thèm quan tâm giữ quần áo hắn:
-Cố một chút nhé.
Trên trán Ngôn Băng Vân đã toát mồ hôi hột, rõ ràng thống khổ vô cùng, cố gắng nói ra tiếng:
-Mẹ nó! Còn khó chịu hơn cả bị trúng độc, đây là cái giải dược gì?
Phạm Nhàn rất vui mừng vỗ tay tán thưởng:
-Ngôn huynh vừa chửi mẹ nó, quá đã! Cứ bày bộ dáng lạnh như băng thế cho ai xem? Trước mặt Cẩm y vệ Bắc Tề làm bộ là được rồi, trước mặt ta còn chơi chiêu này, ta nhìn thật chán chết.
Hắn đã ngán cái vẻ ngoài này, tất nhiên là vì Ngũ Trúc thúc khốc suất đến tột bậc kia.
-Phương pháp giải độc này của ngươi là học của ai? Ta không tin ngươi.
Ngôn Băng Vân cảm thấy những nơi bên ngoài đang được lau thuốc trị thương cũng đang nóng rát lên, lạnh giọng hỏi.
-Lúc nãy đã nói rồi đó.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.
Hai mắt Ngôn Băng Vân chợt lóe sáng, dường như đã quên hết những đau đớn trong ngoài cơ thể, khàn khàn hỏi:
-Ngươi là đệ tử của Phí Giới?
Giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
-Phí Giới không có đệ tử như ngươi.
-Phí công ngươi khoe khoang biết hết việc của ta trước mười hai tuổi.
Phạm Nhàn bắt đầu thu xếp đống chai lọ trên giường, châm chọc:
-Ngay cả sư phụ của ta là ai mà cũng không biết!
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, im lặng một lát, Phạm Nhàn rất vô tội quay đầu nhìn lại, nhướn mày nhìn Ngôn Công tử trên người toàn băng:
-Ta không hiểu vì sao Ngôn huynh có vẻ như có gì đó tức giận với ta?
Đây là sự tìm hiểu đầu tiên của Phạm Nhàn, nếu muốn thu phục Ngôn Băng Vân, nhất định phải biết vì sao đối phương lại có vẻ chống đối mạnh mẽ với mình như thế, nếu không sau này nhất định sẽ không hay.
Trầm mặc thật lâu, Ngôn Băng Vân dường như vẫn không muốn nói về chuyện này, nhưng không biết vì sao, cảm giác bỏng rát trên cơ thể dần dần biến mất, vị đại đầu mục Giám Sát Viện ở phương bắc này đã hơi mơ màng, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Phạm Nhàn mà vô cớ thống hận, nghĩ tới nhiều năm sống cuộc sống kích thích ở Bắc Tề như vậy, lời nói dường như không khống chế nổi, thoát ra khỏi khóe môi:
-Đề ti đại nhân, không biết ngài còn nhớ không, năm năm trước, ở Đạm Châu từng có một hung án, vẫn chưa phá được án và bắt hung thủ.
Phạm Nhàn vẫn đang lúi húi đóng hòm thuốc, khựng lại một chút, trong ngực hơi giật mình. Đương nhiên hắn nhớ kỹ hung án này, đó là hai sự lựa chọn làm người của Phạm Nhàn, lần đầu tiên giết người, cho tới tận bây giờ, nhớ lại cái yết hầu của tên thích khách kia bị cứa bởi cây đao băng lãnh, dường như vẫn còn khiến bàn tay hắn run run.
-Ta biết ngươi nói cái gì.
Phạm Nhàn nhíu mày
-Chuyện này với ngươi có quan hệ gì?
Ngôn Băng Vân cười cổ quái:
-Tên thích khách kia là dưới sự quản lý của ta, cũng vì chuyện này mà ta mới phải như một con chuôt mà tới phương bắc.
-Vì thế nên ngươi hận ta?
Im lặng một lúc lâu, bỗng Phạm Nhàn nở ra nụ cười cực kỳ khoái ý:
-Ta cho rằng ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.
…
-Cái gì?
Choáng đầu hoa mắt, Ngôn Băng Vân cũng chỉ kinh ngạc một giây rồi khôi phục rất nhanh vẻ lạnh lùng.
Nhìn thẳng vào hai mắt họ Ngôn, Phạm Nhàn nhấn mạnh từng chữ từng tiếng:
-Bởi vì ta nhìn ra được, ngươi là một gián điệp trời sinh, ngươi thích cuộc sống thế này. Ta nghĩ bốn năm giấu mình ở Bắc Tề, ngày đêm lo lắng bất an, đối với ngươi mà nói, là một cuộc sống rất kích thích, rất phong phú.
-Nếu đại nhân người thích, thì cũng thử một chút đi.
Ngôn Băng Vân nói.
Phạm Nhàn cười cười ôm hòm thuốc, đi ra ngoài sương phòng như một thầy lang, trở tay đóng cửa lại, hắn nhún vai không đổi thái độ, ngón tay rờ rờ mê dược trong hòm, trong lòng tự cảnh cáo chính mình, dùng mê dược với người một nhà, chỉ được thử một lần, không được lặp lại. Ngôn Băng Vân quả nhiên lợi hại, dưới tác dụng của ca la phương mà có thể lập tức tỉnh lại, nếu như hắn dụng thủ đoạn, chỉ sợ quan hệ hai người không thể hòa hợp.
Nghe được cố sự này từ Ngôn Băng Vân, khiến Phạm Nhàn nhộn nhạo nhiều cảm xúc, tuy vậy biết được lý do làm sao đối phương không vừa mắt với mình, Phạm Nhàn cũng thoải mái hơn.
Thật không ngờ mình và Ngôn Băng Vân vậy mà lại có “duyên phận” sâu xa, năm năm trước, vì sự kiện mưu sát ở Đạm Châu, Ngôn Băng Vân phải chạy tới Bắc cương, sau cùng lại trở thành đầu mục mật thám của Giám Sát Viện ở Bắc Tề. Năm năm sau, lại là mình đón hắn về nước. Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn mỉm cười, thế gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
---
-Đại nhân, Thịnh lão bản của quán rượu tới.
Phạm Nhàn phất phất tay:
-Các ngươi tiếp đi, ta không muốn gặp.
Gã thuộc hạ vâng rồi ra, Phạm Nhàn nhíu đầu mày, mới chỉ dạy Thôi công tử mấy câu, Tín Dương có truyền tin, bà Trưởng công chúa kia thật đúng là truy được ngay. Đang nghĩ ngẫm, Vương Khải Niên đi từ ngoài vào, cầm trong tay một phong thư:
-Thịnh Hoài Nhân mang thư tới.
Xé mở niên phong, Phạm Nhàn cẩn thận đọc một lần, trong mắt mang theo một tia ưu sắc, lẩm bẩm:
-Rốt cuộc những người này đang chơi cái trò gì?
Nhíu chân mày, hắn đi vào hậu viện.
Ngôn Băng Vân thập phần cảnh giác, khi Phạm Nhàn đẩy cửa ra, tay hắn đã chạm tới bội đao bên người.
-Thả lỏng một chút!
Phạm Nhàn nhìn hắn vẫn đang nhắm hai mắt:
-Ở đây không có ai muốn giết ngươi đâu.
Ngôn Băng Vân từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, sẵng giọng mắng:
-Ngươi cho ta dùng cái thuốc gì thế? Vì sao đầu ta vẫn còn choáng váng?
-Thuốc an thần.
Phạm Nhàn vẫn rất bình tĩnh giải thích:
-Ngươi nội thương quá nặng, muốn có thể nhanh chóng phục hồi, tốt nhất là ngủ một giấc. Chỉ là thật không ngờ thân thể của ngươi lại có thể chống lại được thuốc, tác dụng không lớn lắm, thật đáng tiếc!
Những lời nhàn nhạt này đã che đi nguyên nhân phục mê dược lúc đầu, mặt Phạm Nhàn vẫn hồn nhiên như vô tội, quỷ kế âm mưu được ngụy trang quá tốt.
Ngôn Băng Vân biết đối phương quay vào phòng nhất định có chuyện muốn hỏi, ánh mắt rơi trên tay hắn, nhíu mày:
-Phạm đại nhân, có chuyện gì?
Phạm Nhàn lắc lắc bức thư trong tay, vừa cười vừa nói:
-Thư của Trưởng công chúa.
Ngôn Băng Vân hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt nói:
-Cái đó có quan hệ gì tới hạ quan?
-Trước khi quay về kinh, ngài vẫn là đầu lĩnh mật thám của Khánh quốc trú tại Bắc Tề.
Phạm Nhàn mỉm cười:
-Cho nên việc triều đình muốn, ta cũng muốn hỏi ý kiến ngài một chút.
-Xin đại nhân chỉ giáo
Sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn lạnh nhạt không đổi.
…
Khi Phạm Nhàn giải thích ý nghĩa của hai bức thư liên tục gửi từ Tín Dương tới, Ngôn Băng Vân cau chặt chân mày, lông mi hắn lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thật yếu đuối, hắn nhẹ giọng hỏi:
-Vì sao Trưởng công chúa muốn xen vào chuyện này?
-Ta chỉ tới hỏi ý kiến của ngài, chuyện này, có muốn nhúng tay hay không?
Ngôn Băng Vân lắc đầu:
-Trong viện muốn Tiếu Ân chết, Trưởng công chúa lại muốn chúng ta phối hợp cứu Tiếu Ân. Hai người hai mục đích khác nhau, làm sao chúng ta có thể dung hòa?
Phạm Nhàn ngồi xuống, nhìn Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng:
-Trước hết đừng nói đến vấn đề này vội, ta cần ngươi nói cho hay, hiện nay triều cục Bắc Tề đến tột cùng là đang như thế nào?
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, chìa ra ba ngón tay:
-Ba phe. Một là Thái hậu, một là Hoàng thượng, một là Thượng Sam Hổ. Bất quá nếu Thượng Sam Hổ bị triệu về kinh, thì thực lực của hắn sẽ bị hao tổn rất lớn, hắn phải chọn hoặc Thái hậu hoặc Hoàng đế.
Lời nói rất đơn giản, nhưng cũng là phán đoán đáng tin mười phần – Phạm Nhàn trầm ngâm ý bảo hắn tiếp tục, Ngôn Băng Vân lại tiếp:
-Theo như cách nói của đại nhân, nếu như Tiếu Ân là nghĩa phụ của Thượng Sam Hổ, mà Khổ Hà quốc sư không tin Tiếu Ân, vậy thì xem ra, cuối cùng Thượng Sam Hổ cũng phải về dưới trướng Hoàng đế thôi.
-Vì sao?
-Bởi vì Thái hậu nhất định sẽ nghe theo lời Khổ Hà!
Lông mi Phạm Nhàn khẽ run lên một cách vô thức, tần ngần hỏi:
-Thái hậu còn trẻ, đối với Khổ Hà quốc sư còn có lòng dạ nào khác sao?
Ngôn Băng Vân giật mình, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của vị đại nhân trẻ tuổi, bề ngoài thì thanh mĩ, nhưng bên trong lại tinh tế vô cùng này, khinh thường liếc hắn:
-Sự tình không phải theo cái kiểu như ngươi tưởng tượng đâu!
-Trong viện còn có ai họ Phí nữa?
-Đại nhân muốn nói đến Phí Lão?
-Ta đang nói đến lão quái vật ấy. – Phạm Nhàn đã làm xong hết, sai người bưng nước ấm tới, cẩn thận rửa tay, dùng khăn lau khô, mới nói với Ngôn Băng Vân:
-Ngươi thụ hình lâu quá, tâm mạch đã thụ thương, rất tổn hại đến tu vi võ đạo.
Nói xong lời này, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, nhận thấy Ngôn Băng Vân vẫn bình tĩnh như chưa hề nghe thấy gì, trong lòng thầm tán thưởng. Lại càng thêm quyết tâm nhất định phải thu con người nhìn như lạnh lùng nhưng kỳ thực lại cao ngạo đến cực điểm này vào dưới trướng.
-Sau khi về nước phải dĩnh dưỡng cẩn thận cũng không phải là trị không hết. Móng tay bị rút sau một thời gian nữa sẽ mọc lại, khớp xương đã bị lệch ta đã xếp lại bảy cái cho ngươi, ta sẽ kiên trì, thế nào cũng không thể để ngươi trở thành một lão thọt như Trần Bình Bình.
Phạm Nhàn cố ý nói đùa, Ngôn Băng Vân đã cảm thấy kỳ lạ. Tất cả Giám Sát Viện, mật thám trải khắp thiên hạ, bất luận không có một người nào dám trước mặt người khác gọi Trần viện trưởng là lão thọt.
Ngôn Băng Vân chậm chậm nhắm mắt, dường như muốn nhìn cho được sự thật bên trong. Phạm Nhàn, vì sao còn trẻ thế mà đã được làm Đề ti? Vừa lúc này một cảm giác nóng bỏng bốc lên từ trong ngực khiến hắn kiên định như thế cũng bất thình lình nhíu mày giật mình thống khổ.
-Không sao, chỉ là một cách để bức độc thôi. Vì không rõ trong cơ thể ngươi có độc gì, nên dùng nhiều dược liệu mạnh. Có điều có ta ở cạnh đây rồi, ngươi không chết được.
Phạm Nhàn không thèm quan tâm giữ quần áo hắn:
-Cố một chút nhé.
Trên trán Ngôn Băng Vân đã toát mồ hôi hột, rõ ràng thống khổ vô cùng, cố gắng nói ra tiếng:
-Mẹ nó! Còn khó chịu hơn cả bị trúng độc, đây là cái giải dược gì?
Phạm Nhàn rất vui mừng vỗ tay tán thưởng:
-Ngôn huynh vừa chửi mẹ nó, quá đã! Cứ bày bộ dáng lạnh như băng thế cho ai xem? Trước mặt Cẩm y vệ Bắc Tề làm bộ là được rồi, trước mặt ta còn chơi chiêu này, ta nhìn thật chán chết.
Hắn đã ngán cái vẻ ngoài này, tất nhiên là vì Ngũ Trúc thúc khốc suất đến tột bậc kia.
-Phương pháp giải độc này của ngươi là học của ai? Ta không tin ngươi.
Ngôn Băng Vân cảm thấy những nơi bên ngoài đang được lau thuốc trị thương cũng đang nóng rát lên, lạnh giọng hỏi.
-Lúc nãy đã nói rồi đó.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.
Hai mắt Ngôn Băng Vân chợt lóe sáng, dường như đã quên hết những đau đớn trong ngoài cơ thể, khàn khàn hỏi:
-Ngươi là đệ tử của Phí Giới?
Giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
-Phí Giới không có đệ tử như ngươi.
-Phí công ngươi khoe khoang biết hết việc của ta trước mười hai tuổi.
Phạm Nhàn bắt đầu thu xếp đống chai lọ trên giường, châm chọc:
-Ngay cả sư phụ của ta là ai mà cũng không biết!
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, im lặng một lát, Phạm Nhàn rất vô tội quay đầu nhìn lại, nhướn mày nhìn Ngôn Công tử trên người toàn băng:
-Ta không hiểu vì sao Ngôn huynh có vẻ như có gì đó tức giận với ta?
Đây là sự tìm hiểu đầu tiên của Phạm Nhàn, nếu muốn thu phục Ngôn Băng Vân, nhất định phải biết vì sao đối phương lại có vẻ chống đối mạnh mẽ với mình như thế, nếu không sau này nhất định sẽ không hay.
Trầm mặc thật lâu, Ngôn Băng Vân dường như vẫn không muốn nói về chuyện này, nhưng không biết vì sao, cảm giác bỏng rát trên cơ thể dần dần biến mất, vị đại đầu mục Giám Sát Viện ở phương bắc này đã hơi mơ màng, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Phạm Nhàn mà vô cớ thống hận, nghĩ tới nhiều năm sống cuộc sống kích thích ở Bắc Tề như vậy, lời nói dường như không khống chế nổi, thoát ra khỏi khóe môi:
-Đề ti đại nhân, không biết ngài còn nhớ không, năm năm trước, ở Đạm Châu từng có một hung án, vẫn chưa phá được án và bắt hung thủ.
Phạm Nhàn vẫn đang lúi húi đóng hòm thuốc, khựng lại một chút, trong ngực hơi giật mình. Đương nhiên hắn nhớ kỹ hung án này, đó là hai sự lựa chọn làm người của Phạm Nhàn, lần đầu tiên giết người, cho tới tận bây giờ, nhớ lại cái yết hầu của tên thích khách kia bị cứa bởi cây đao băng lãnh, dường như vẫn còn khiến bàn tay hắn run run.
-Ta biết ngươi nói cái gì.
Phạm Nhàn nhíu mày
-Chuyện này với ngươi có quan hệ gì?
Ngôn Băng Vân cười cổ quái:
-Tên thích khách kia là dưới sự quản lý của ta, cũng vì chuyện này mà ta mới phải như một con chuôt mà tới phương bắc.
-Vì thế nên ngươi hận ta?
Im lặng một lúc lâu, bỗng Phạm Nhàn nở ra nụ cười cực kỳ khoái ý:
-Ta cho rằng ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.
…
-Cái gì?
Choáng đầu hoa mắt, Ngôn Băng Vân cũng chỉ kinh ngạc một giây rồi khôi phục rất nhanh vẻ lạnh lùng.
Nhìn thẳng vào hai mắt họ Ngôn, Phạm Nhàn nhấn mạnh từng chữ từng tiếng:
-Bởi vì ta nhìn ra được, ngươi là một gián điệp trời sinh, ngươi thích cuộc sống thế này. Ta nghĩ bốn năm giấu mình ở Bắc Tề, ngày đêm lo lắng bất an, đối với ngươi mà nói, là một cuộc sống rất kích thích, rất phong phú.
-Nếu đại nhân người thích, thì cũng thử một chút đi.
Ngôn Băng Vân nói.
Phạm Nhàn cười cười ôm hòm thuốc, đi ra ngoài sương phòng như một thầy lang, trở tay đóng cửa lại, hắn nhún vai không đổi thái độ, ngón tay rờ rờ mê dược trong hòm, trong lòng tự cảnh cáo chính mình, dùng mê dược với người một nhà, chỉ được thử một lần, không được lặp lại. Ngôn Băng Vân quả nhiên lợi hại, dưới tác dụng của ca la phương mà có thể lập tức tỉnh lại, nếu như hắn dụng thủ đoạn, chỉ sợ quan hệ hai người không thể hòa hợp.
Nghe được cố sự này từ Ngôn Băng Vân, khiến Phạm Nhàn nhộn nhạo nhiều cảm xúc, tuy vậy biết được lý do làm sao đối phương không vừa mắt với mình, Phạm Nhàn cũng thoải mái hơn.
Thật không ngờ mình và Ngôn Băng Vân vậy mà lại có “duyên phận” sâu xa, năm năm trước, vì sự kiện mưu sát ở Đạm Châu, Ngôn Băng Vân phải chạy tới Bắc cương, sau cùng lại trở thành đầu mục mật thám của Giám Sát Viện ở Bắc Tề. Năm năm sau, lại là mình đón hắn về nước. Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn mỉm cười, thế gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
---
-Đại nhân, Thịnh lão bản của quán rượu tới.
Phạm Nhàn phất phất tay:
-Các ngươi tiếp đi, ta không muốn gặp.
Gã thuộc hạ vâng rồi ra, Phạm Nhàn nhíu đầu mày, mới chỉ dạy Thôi công tử mấy câu, Tín Dương có truyền tin, bà Trưởng công chúa kia thật đúng là truy được ngay. Đang nghĩ ngẫm, Vương Khải Niên đi từ ngoài vào, cầm trong tay một phong thư:
-Thịnh Hoài Nhân mang thư tới.
Xé mở niên phong, Phạm Nhàn cẩn thận đọc một lần, trong mắt mang theo một tia ưu sắc, lẩm bẩm:
-Rốt cuộc những người này đang chơi cái trò gì?
Nhíu chân mày, hắn đi vào hậu viện.
Ngôn Băng Vân thập phần cảnh giác, khi Phạm Nhàn đẩy cửa ra, tay hắn đã chạm tới bội đao bên người.
-Thả lỏng một chút!
Phạm Nhàn nhìn hắn vẫn đang nhắm hai mắt:
-Ở đây không có ai muốn giết ngươi đâu.
Ngôn Băng Vân từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, sẵng giọng mắng:
-Ngươi cho ta dùng cái thuốc gì thế? Vì sao đầu ta vẫn còn choáng váng?
-Thuốc an thần.
Phạm Nhàn vẫn rất bình tĩnh giải thích:
-Ngươi nội thương quá nặng, muốn có thể nhanh chóng phục hồi, tốt nhất là ngủ một giấc. Chỉ là thật không ngờ thân thể của ngươi lại có thể chống lại được thuốc, tác dụng không lớn lắm, thật đáng tiếc!
Những lời nhàn nhạt này đã che đi nguyên nhân phục mê dược lúc đầu, mặt Phạm Nhàn vẫn hồn nhiên như vô tội, quỷ kế âm mưu được ngụy trang quá tốt.
Ngôn Băng Vân biết đối phương quay vào phòng nhất định có chuyện muốn hỏi, ánh mắt rơi trên tay hắn, nhíu mày:
-Phạm đại nhân, có chuyện gì?
Phạm Nhàn lắc lắc bức thư trong tay, vừa cười vừa nói:
-Thư của Trưởng công chúa.
Ngôn Băng Vân hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhàn nhạt nói:
-Cái đó có quan hệ gì tới hạ quan?
-Trước khi quay về kinh, ngài vẫn là đầu lĩnh mật thám của Khánh quốc trú tại Bắc Tề.
Phạm Nhàn mỉm cười:
-Cho nên việc triều đình muốn, ta cũng muốn hỏi ý kiến ngài một chút.
-Xin đại nhân chỉ giáo
Sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn lạnh nhạt không đổi.
…
Khi Phạm Nhàn giải thích ý nghĩa của hai bức thư liên tục gửi từ Tín Dương tới, Ngôn Băng Vân cau chặt chân mày, lông mi hắn lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thật yếu đuối, hắn nhẹ giọng hỏi:
-Vì sao Trưởng công chúa muốn xen vào chuyện này?
-Ta chỉ tới hỏi ý kiến của ngài, chuyện này, có muốn nhúng tay hay không?
Ngôn Băng Vân lắc đầu:
-Trong viện muốn Tiếu Ân chết, Trưởng công chúa lại muốn chúng ta phối hợp cứu Tiếu Ân. Hai người hai mục đích khác nhau, làm sao chúng ta có thể dung hòa?
Phạm Nhàn ngồi xuống, nhìn Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng:
-Trước hết đừng nói đến vấn đề này vội, ta cần ngươi nói cho hay, hiện nay triều cục Bắc Tề đến tột cùng là đang như thế nào?
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, chìa ra ba ngón tay:
-Ba phe. Một là Thái hậu, một là Hoàng thượng, một là Thượng Sam Hổ. Bất quá nếu Thượng Sam Hổ bị triệu về kinh, thì thực lực của hắn sẽ bị hao tổn rất lớn, hắn phải chọn hoặc Thái hậu hoặc Hoàng đế.
Lời nói rất đơn giản, nhưng cũng là phán đoán đáng tin mười phần – Phạm Nhàn trầm ngâm ý bảo hắn tiếp tục, Ngôn Băng Vân lại tiếp:
-Theo như cách nói của đại nhân, nếu như Tiếu Ân là nghĩa phụ của Thượng Sam Hổ, mà Khổ Hà quốc sư không tin Tiếu Ân, vậy thì xem ra, cuối cùng Thượng Sam Hổ cũng phải về dưới trướng Hoàng đế thôi.
-Vì sao?
-Bởi vì Thái hậu nhất định sẽ nghe theo lời Khổ Hà!
Lông mi Phạm Nhàn khẽ run lên một cách vô thức, tần ngần hỏi:
-Thái hậu còn trẻ, đối với Khổ Hà quốc sư còn có lòng dạ nào khác sao?
Ngôn Băng Vân giật mình, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của vị đại nhân trẻ tuổi, bề ngoài thì thanh mĩ, nhưng bên trong lại tinh tế vô cùng này, khinh thường liếc hắn:
-Sự tình không phải theo cái kiểu như ngươi tưởng tượng đâu!
Tác giả :
Miêu Nị