Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 38: Bí mật của Ti Lý Lý
-Nàng muốn sống thật tốt không?
Ti Lý Lý ngẩn ra, nhìn mà không mời vào, nhiều ngày rồi không thấy Phạm Nhàn, trong lòng nàng không biết phải nói như thế nào. Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này có chút không hiểu vì sao, mỉm cười nói rằng:
-Con kiến hôi còn có cuộc sống của mình, huống chi là nô gia.
Phạm Nhàn không thích nghe nàng tự xưng là nô gia, nàng càng muốn xưng là nô gia, dù sao tâm tính thiếu nữ vẫn như vậy, nàng cũng không phải là một nữ nhân chua ngoa đanh đá gì.
Xe ngựa lúc này đang hướng tới phía trước, hơi bấp bênh một chút, hắn ngồi xuống bên cạnh Ti Lý Lý. Ti Lý Lý ngồi xe dịch sang bên cạnh một chút, dường như muốn bảo trì cự ly với hắn, Phạm Nhàn nhíu mày, nói thẳng:
-Thân thể của nàng có độc, ta tin rằng nàng cũng biết chuyện này.
Ti Lý Lý hai mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phạm Nhàn, trầm mặc hồi lâu mới yếu ớt nói rằng:
-Là thật sao?
-Ta xem nàng dường như cũng không giật mình.
-Lần này có thể sống sót từ trong lao ra, thiếp còn có thể giật mình chuyện gì đây?
Ti Lý Lý thở dài một hơi tự giễu, thanh âm thở dài của nàng phi thường mê người:
-Tiểu Phạm đại nhân tinh thông dụng độc, nếu ngài nói như vậy, tất nhiên là thật rồi. Giám Sát viện Khánh quốc luôn luôn có thủ đoạn khống chế thiếp, thiếp cũng đoán được điểm này.
Phạm Nhàn nhìn dung nhan mỹ lệ của nữ nhân này, một lát không nói gì. Kỳ thực từ khi vào kinh tới nay, chân chính nói tới hai từ mị diễm, trong những nữ nhân hắn từng gặp, chỉ có Ti Lý Lý là tới được mà thôi.
-Cái này không phải là thủ đoạn khống chế nàng.
Phạm Nhàn mỉm cười giải thích nói:
-Chỉ là thủ đoạn dùng để đối phó với hoàng đế Bắc Tề mà thôi.
Ti Lý Lý cũng không thể trấn tĩnh lại được nữa, giật mình che lấy đôi môi mình, sau một lát mới lo lắng nói rằng:
-Có ý gì vậy?
Phạm Nhàn nhìn phản ứng của nàng, chẳng hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, tuy rằng mình đoán được phản ứng của đối phương, nhưng khi phát hiện ra vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi vẫn có tầm quan trọng nhất định trong lòng của Ti Lý Lý thì… Hắn mỉm cười hồi phục bình tĩnh nói rằng:
-Loại độc này sẽ đi qua thân thể nàng, nhiễm vào người hoàng đế Bắc Tề.
Ti Lý Lý dõi theo hai mắt hắn, bỗng nhiên cắn môi căm hận nói rằng:
-Ngài vì sao muốn nói cho thiếp nghe chuyện này?
-Bởi vì ta biết nàng muốn cải biến chuyện này, trước khi nàng còn chưa đạt được mục tiêu.
Phạm Nhàn ôn hòa cười nói:
-Cho nên ta mong nàng nói cho ta biết, Trần Bình Bình rốt cuộc dùng phương pháp gì khống chế được nàng.
Ti Lý Lý trầm mặc xuống, không có trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nét mặt cười cười như hoa nói rằng:
-Đợi đợi, nếu Phạm đại nhân đã nói cho ta rồi, ta đi thượng kinh, tự nhiên có biện pháp giải độc rồi, thật phải cảm tạ ngài rồi.
Phạm Nhàn cười nhạo nói rằng:
-Loại độc này tuy không quá mạnh, nhưng ngoại trừ ta gra, trên đời này chỉ có ngự y trong hoàng cung may ra còn có thủ đoạn giải độc. Lẽ nào nàng có thể nói cho hoàng đế Bắc Tề, nơi riêng tư của nàng có loại độc này ư? Nếu như thật làm như vậy, bất luận là hoàng đế Bắc Tề rốt cuộc có tồn vài phần tình ý với nàng đi nữa, chỉ sợ nàng cả đời này cũng không thể tiến vào hoàng cung rồi.
Ti Lý Lý quật cường nói rằng:
-Không tiến vào cung thì sao? Cùng lắm thì làm kế hoạch Hồng Tụ Chiêu của Giám sát viện các người phá sản, có quan hệ gì với nô gia chứ.
Phạm Nhàn rốt cuộc nổi giận, quát mắng:
-Ta nói rồi, ta không thích nghe hai chữ nô gia.
Chẳng hiểu vì sao, viền mắt Ti Lý Lý đỏ lên, nhìn Phạm Nhàn, cắn răng hung hăng nói:
-Trong lòng đại nhân, chẳng lẽ thiếp ngay cả nô tỳ cũng không bằng sao?
Phạm Nhàn nhìn gương mặt thanh lệ của nàng, lông mày cau chặt lại, muốn phán đoán ở sâu trong lòng đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lát mới lẳng lặng nói rằng:
-Ta nghĩ Ti cô nương hẳn là hiểu tình huống hiện giờ, nhân sinh của nàng, chí ít hiện giờ xem ra đều không thể tự nàng nắm trong tay mình được…Về phần tương lai ra làm sao, là chuyện của tương lại. Hơn nữa ta nghĩ, cô ngươi cũng không có nghĩ tới chuyện vô căn cứ.
-Chuyện không có căn cứ?
Ti Lý Lý mang theo nụ cười nhạt nhìn hắn:
-Không sai, quả thực không có căn cứ, đại nhân cùng ta, chỉ là một đôi nam nữ tương phùng trên cuộc đời này thôi, lợi dụng lẫn nhau, cũng có chút chân thực, có chút tin cậy đi.
-Cô nương có thể hiểu được điều này, bản quan thật cao hứng.
Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời.
-Vì sao ngài đối với hiệp nghị của thiếp và Trần Bình Bình có hiếu kỳ như vậy?
Ti Lý Lý len lén xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ dùng góc áo lau đi khóe mắt, chợt hồi phục bình tĩnh, mỉm cười như hoa, nhẹ giọng nói rằng:
-Ngài là đề ti đại nhân Giám Sát viện, hẳn là đối với kế hoạch Hồng Tụ Chiêu rất tỉ mỉ cùng rõ ràng.
Phạm Nhàn tự giễu nói rằng:
-Lý giải của ta đối với kế hoạch Hồng Tụ Chiêu này hiện giờ không rõ ràng lắm. Trần viện trưởng đại nhân làm sao thuyết phục được nàng.
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm.
-Nếu cô nương biết mình chỉ là một quân cơ cho Trần Bình Bình dùng để truyền độc, vì sao không nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho ta biết?
-Nói cho ngài, có lợi gì?
Ti Lý Lý cố gắng bình tĩnh, nhìn khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi trẻ như ánh dương quang trước mặt, trong lòng hơi ngứa, chẳng hiểu vì sao, trong lữ trình này, nàng dần dần mê đắm khuôn mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngây thơ này. Nhưng vừa nghĩ tới lời nói tuyệt tình lạnh lùng của đối phương lúc trước, hận ý trong lòng nàng nổi lên, lạnh lùng nói rằng:
-Trần Bình Bình có thể cho thiếp cái gì, lẽ nào ngài có thể cho thiếp sao?
-Trần Bình Bình già rồi, ta còn trẻ.
…
Nói xong câu đó, Phạm Nhàn cùng Ti Lý Lý đồng thời nghĩ thấy không ổn, vốn đàm phán rất nghiêm tục nhưng dường như vừa mang vào một chút sắc màu có ý ve vãn ám muội rồi.
Trần Bình Bình có thể cho thiếp, lẽ nào ngài có thể cho?
Trần Bình Bình già rồi, ta còn trẻ.
Một khí tức ngại ngùng tràn ngập trong xe ngựa, Phạm Nhàn ho khái hai tiếng, Ti Lý Lý trên mặt lập tức ửng đỏ. Đôi nam nữ này trong lòng kỳ thực có quỷ, nếu không cũng không phải bởi vì hai câu nói đối thoại bình thường này mà có dáng dấp như vậy. Ti Lý Lý tròng mắt xoay chuyển, cẩn thận nghĩ lại đạo lý trong đó, xem ra Phạm Nhàn đối với mình cũng là “quân tử hảo cầu” bất giác không khỏi khóe môi vểnh lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng nhưng có chút kiêu ngạo.
Phạm Nhàn lại ho khái hai tiếng, giải thích nói:
-Kỳ thực ta có thể đoán được một chút, cô nương tính toán tất lớn, nhưng Trần Bình Bình dù sao tuổi đã già, nói không chừng qua hai năm nữa sẽ chết đi, nếu như cô nương nguyện ý hợp tác cùng ta, ta nghĩ có thể có lợi hơn một chút.
Ti Lý Lý hơi giận, nhưng vẫn ức chế cơn giận của mình, sau khi tự suy xét một chút nói rằng:
-Phạm đại nhân còn không nói cho thiếp biết, thiếp có lợi gì.
-Ta sẽ giải độc trên người nàng, một ngày tương lai ta chấp chưởng Giám Sát viện, nhất định vận dụng toàn bộ lực lượng Bắc vực, phụ tá cô nương trèo cao trong hoàng cung Bắc Tề.
Ti Lý Lý lắc đầu cười lạnh nói:
-Lãnh thổ hai nước cách xa nhau, Khánh quốc tuy rằng cường đại, mật thám Giám Sát viện tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không thể đặt chân vào trong hoàng cung của Bắc Tề. Hơn nữa ai nói cho ngài, thiếp muốn một vị trí trong hoàng cung Bắc Tề chứ?
Phạm Nhàn nhất thời không nói gì.
Ti Lý Lý con mắt bỗng nhiên vừa chuyển, đưa tay vẫy vẫy, giống như gọi sủng vật của mình vậy, cười quyến rũ nói
-Đại nhân ghé sát vào thiếp, việc này không thể truyền vào tai người ngoài.
Phạm Nhàn cười khổ, biết nữ nhân này muốn giải phóng tức giận mấy ngày nay bị mình lạnh nhát, còn chưa kịp nghe thanh âm, đã cảm thấy được hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mình. Trong lòng hắn nóng lên, mũi ngửi thấy từng mùi u hương của cơ thể, nhưng ngay lập tức đã bị nội dung tiếp theo làm cho kinh động tâm thần.
…
Hồi lâu, đối nam nữ trẻ tuổi xa nhau ra, Ti Lý Lý cười như không cười nhìn Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:
-Thiếp mạo hiểm nói hiệp nghị cho Phạm đại nhân nghe, xin đại nhân có thể giúp thiếp hoàn thành nhiệm vụ này.
Phạm Nhàn cau mày, còn chưa thoát khỏi khiếp sợ, lắc đầu nói:
-Ta không tin, Trần Bình Bình là người sao, cho dù hắn có tìm cách này, cũng sẽ không nói cho nàng.
Ti Lý Lý cười nói rằng:
-Ngay cả ngài cũng không tin, hắn tự nhiên không sợ ta nói ra, dù sao trên đời này cũng không có người tin tưởng lão nhân thọt kia, nghĩ ra cái cách này.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút liền hiểu được ngọn nguồn sự tình, mỉm cười nói rằng:
-Thì ra là như vậy.
Hắn nhìn Ti Lý Lý bỗng nhiên nói rằng:
-Năm đó trong kinh vẫn có tin đồn, nói Ti cô nương là di tôn của một vị hoàng tộc khai quốc. Vốn bách tính kinh đô cho rằng cô nương muốn tự đề cao giá trị của mình mà có thủ đoạn này, hôm nay xem ra, đúng là thật rồi.
Ti Lý Lý chậm rãi nhắm mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói rằng:
-Tên thực của thiếp là Lý Lý Tư.
Phạm Nhàn cười nhìn cái cằm bóng loáng của nàng, nhìn không được dùng ngón tay mình khẽ vuốt qua, thở dài một tiếng nói rằng:
-Thảo nào hoàng đế Bắc Tề không lưu ý thân phận của nàng, khó trách nàng cam tâm để cho Trần Bình Bình lợi dụng. Chỉ là ta muốn khuyên nàng một câu, nàng là một cô nương, cùng những lão độc xà âm trầm này thì còn quá non, cẩn thận một chút, nếu như có thể yên ổn ở trong hoàng cung Bắc Tề, trước tiên lên buông tha kế hoạch của Trần Bình Bình, không nên để ý tới hắn.
Ti Lý Lý nhìn hai mắt hắn, vô cùng kinh ngạc, có chút ấm áp, cười ngọt ngào nói rằng:
-Đa tạ đại nhân quan tâm, chỉ là nội dung hiệp nghị thiếp đã nói ra, chẳng hay đại nhân bao giờ giải độc đây.
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Bắt đầu từ mai đi, ta còn chuẩn bị một chút dược liệu, mặt khác…chuyện lần này trong sứ đoàn, ta sẽ nghĩ biện pháp tiếp nhận từ trong viện…Vị đệ đệ kia của cô nương, nói đúng ra, hẳn là vấn đề an toàn của vị thế tử kia, xin cô nương yên tâm, thủ hạ của ta, sẽ không để xuất hiện chuyện tình thế tử từ Bắc Tề len lén tới Khánh quốc nữa đâu.
Ti Lý Lý lặng lẽ không nói, trong buồng xe ngựa nhỏ hẹp đứng dậy, khó khăn vén áo thi lễ với Phạm Nhàn.
…
Trong xe ngựa phía trước, mái tóc bạc của Tiếu Ân được buộc thật chặt chẽ, lão nhân ầm trầm ngồi trên ghế, hai tay tạo thành một loại tư thế rất kỳ lạ, như là một đóa hoa sen sắp nở rộ vậy. Tai trái hơi vểnh lên, dán sát vào bên cạnh cái bồn cầu.
Chân khí trong cơ thể Tiếu Ân chậm rãi vận chuyển lên, một mùi vị khác thường bỗng nhiên nhàn nhạt nổi lên trong xe, một giọt dịch thể đặc quánh màu đen từ trong kinh mạch hắn được bức ra bên ngoài, dọc theo móng tay tay chậm rãi chảy vào trong bồn cầu.
Ti Lý Lý ngẩn ra, nhìn mà không mời vào, nhiều ngày rồi không thấy Phạm Nhàn, trong lòng nàng không biết phải nói như thế nào. Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này có chút không hiểu vì sao, mỉm cười nói rằng:
-Con kiến hôi còn có cuộc sống của mình, huống chi là nô gia.
Phạm Nhàn không thích nghe nàng tự xưng là nô gia, nàng càng muốn xưng là nô gia, dù sao tâm tính thiếu nữ vẫn như vậy, nàng cũng không phải là một nữ nhân chua ngoa đanh đá gì.
Xe ngựa lúc này đang hướng tới phía trước, hơi bấp bênh một chút, hắn ngồi xuống bên cạnh Ti Lý Lý. Ti Lý Lý ngồi xe dịch sang bên cạnh một chút, dường như muốn bảo trì cự ly với hắn, Phạm Nhàn nhíu mày, nói thẳng:
-Thân thể của nàng có độc, ta tin rằng nàng cũng biết chuyện này.
Ti Lý Lý hai mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phạm Nhàn, trầm mặc hồi lâu mới yếu ớt nói rằng:
-Là thật sao?
-Ta xem nàng dường như cũng không giật mình.
-Lần này có thể sống sót từ trong lao ra, thiếp còn có thể giật mình chuyện gì đây?
Ti Lý Lý thở dài một hơi tự giễu, thanh âm thở dài của nàng phi thường mê người:
-Tiểu Phạm đại nhân tinh thông dụng độc, nếu ngài nói như vậy, tất nhiên là thật rồi. Giám Sát viện Khánh quốc luôn luôn có thủ đoạn khống chế thiếp, thiếp cũng đoán được điểm này.
Phạm Nhàn nhìn dung nhan mỹ lệ của nữ nhân này, một lát không nói gì. Kỳ thực từ khi vào kinh tới nay, chân chính nói tới hai từ mị diễm, trong những nữ nhân hắn từng gặp, chỉ có Ti Lý Lý là tới được mà thôi.
-Cái này không phải là thủ đoạn khống chế nàng.
Phạm Nhàn mỉm cười giải thích nói:
-Chỉ là thủ đoạn dùng để đối phó với hoàng đế Bắc Tề mà thôi.
Ti Lý Lý cũng không thể trấn tĩnh lại được nữa, giật mình che lấy đôi môi mình, sau một lát mới lo lắng nói rằng:
-Có ý gì vậy?
Phạm Nhàn nhìn phản ứng của nàng, chẳng hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, tuy rằng mình đoán được phản ứng của đối phương, nhưng khi phát hiện ra vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi vẫn có tầm quan trọng nhất định trong lòng của Ti Lý Lý thì… Hắn mỉm cười hồi phục bình tĩnh nói rằng:
-Loại độc này sẽ đi qua thân thể nàng, nhiễm vào người hoàng đế Bắc Tề.
Ti Lý Lý dõi theo hai mắt hắn, bỗng nhiên cắn môi căm hận nói rằng:
-Ngài vì sao muốn nói cho thiếp nghe chuyện này?
-Bởi vì ta biết nàng muốn cải biến chuyện này, trước khi nàng còn chưa đạt được mục tiêu.
Phạm Nhàn ôn hòa cười nói:
-Cho nên ta mong nàng nói cho ta biết, Trần Bình Bình rốt cuộc dùng phương pháp gì khống chế được nàng.
Ti Lý Lý trầm mặc xuống, không có trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nét mặt cười cười như hoa nói rằng:
-Đợi đợi, nếu Phạm đại nhân đã nói cho ta rồi, ta đi thượng kinh, tự nhiên có biện pháp giải độc rồi, thật phải cảm tạ ngài rồi.
Phạm Nhàn cười nhạo nói rằng:
-Loại độc này tuy không quá mạnh, nhưng ngoại trừ ta gra, trên đời này chỉ có ngự y trong hoàng cung may ra còn có thủ đoạn giải độc. Lẽ nào nàng có thể nói cho hoàng đế Bắc Tề, nơi riêng tư của nàng có loại độc này ư? Nếu như thật làm như vậy, bất luận là hoàng đế Bắc Tề rốt cuộc có tồn vài phần tình ý với nàng đi nữa, chỉ sợ nàng cả đời này cũng không thể tiến vào hoàng cung rồi.
Ti Lý Lý quật cường nói rằng:
-Không tiến vào cung thì sao? Cùng lắm thì làm kế hoạch Hồng Tụ Chiêu của Giám sát viện các người phá sản, có quan hệ gì với nô gia chứ.
Phạm Nhàn rốt cuộc nổi giận, quát mắng:
-Ta nói rồi, ta không thích nghe hai chữ nô gia.
Chẳng hiểu vì sao, viền mắt Ti Lý Lý đỏ lên, nhìn Phạm Nhàn, cắn răng hung hăng nói:
-Trong lòng đại nhân, chẳng lẽ thiếp ngay cả nô tỳ cũng không bằng sao?
Phạm Nhàn nhìn gương mặt thanh lệ của nàng, lông mày cau chặt lại, muốn phán đoán ở sâu trong lòng đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lát mới lẳng lặng nói rằng:
-Ta nghĩ Ti cô nương hẳn là hiểu tình huống hiện giờ, nhân sinh của nàng, chí ít hiện giờ xem ra đều không thể tự nàng nắm trong tay mình được…Về phần tương lai ra làm sao, là chuyện của tương lại. Hơn nữa ta nghĩ, cô ngươi cũng không có nghĩ tới chuyện vô căn cứ.
-Chuyện không có căn cứ?
Ti Lý Lý mang theo nụ cười nhạt nhìn hắn:
-Không sai, quả thực không có căn cứ, đại nhân cùng ta, chỉ là một đôi nam nữ tương phùng trên cuộc đời này thôi, lợi dụng lẫn nhau, cũng có chút chân thực, có chút tin cậy đi.
-Cô nương có thể hiểu được điều này, bản quan thật cao hứng.
Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời.
-Vì sao ngài đối với hiệp nghị của thiếp và Trần Bình Bình có hiếu kỳ như vậy?
Ti Lý Lý len lén xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ dùng góc áo lau đi khóe mắt, chợt hồi phục bình tĩnh, mỉm cười như hoa, nhẹ giọng nói rằng:
-Ngài là đề ti đại nhân Giám Sát viện, hẳn là đối với kế hoạch Hồng Tụ Chiêu rất tỉ mỉ cùng rõ ràng.
Phạm Nhàn tự giễu nói rằng:
-Lý giải của ta đối với kế hoạch Hồng Tụ Chiêu này hiện giờ không rõ ràng lắm. Trần viện trưởng đại nhân làm sao thuyết phục được nàng.
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm.
-Nếu cô nương biết mình chỉ là một quân cơ cho Trần Bình Bình dùng để truyền độc, vì sao không nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho ta biết?
-Nói cho ngài, có lợi gì?
Ti Lý Lý cố gắng bình tĩnh, nhìn khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi trẻ như ánh dương quang trước mặt, trong lòng hơi ngứa, chẳng hiểu vì sao, trong lữ trình này, nàng dần dần mê đắm khuôn mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngây thơ này. Nhưng vừa nghĩ tới lời nói tuyệt tình lạnh lùng của đối phương lúc trước, hận ý trong lòng nàng nổi lên, lạnh lùng nói rằng:
-Trần Bình Bình có thể cho thiếp cái gì, lẽ nào ngài có thể cho thiếp sao?
-Trần Bình Bình già rồi, ta còn trẻ.
…
Nói xong câu đó, Phạm Nhàn cùng Ti Lý Lý đồng thời nghĩ thấy không ổn, vốn đàm phán rất nghiêm tục nhưng dường như vừa mang vào một chút sắc màu có ý ve vãn ám muội rồi.
Trần Bình Bình có thể cho thiếp, lẽ nào ngài có thể cho?
Trần Bình Bình già rồi, ta còn trẻ.
Một khí tức ngại ngùng tràn ngập trong xe ngựa, Phạm Nhàn ho khái hai tiếng, Ti Lý Lý trên mặt lập tức ửng đỏ. Đôi nam nữ này trong lòng kỳ thực có quỷ, nếu không cũng không phải bởi vì hai câu nói đối thoại bình thường này mà có dáng dấp như vậy. Ti Lý Lý tròng mắt xoay chuyển, cẩn thận nghĩ lại đạo lý trong đó, xem ra Phạm Nhàn đối với mình cũng là “quân tử hảo cầu” bất giác không khỏi khóe môi vểnh lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng nhưng có chút kiêu ngạo.
Phạm Nhàn lại ho khái hai tiếng, giải thích nói:
-Kỳ thực ta có thể đoán được một chút, cô nương tính toán tất lớn, nhưng Trần Bình Bình dù sao tuổi đã già, nói không chừng qua hai năm nữa sẽ chết đi, nếu như cô nương nguyện ý hợp tác cùng ta, ta nghĩ có thể có lợi hơn một chút.
Ti Lý Lý hơi giận, nhưng vẫn ức chế cơn giận của mình, sau khi tự suy xét một chút nói rằng:
-Phạm đại nhân còn không nói cho thiếp biết, thiếp có lợi gì.
-Ta sẽ giải độc trên người nàng, một ngày tương lai ta chấp chưởng Giám Sát viện, nhất định vận dụng toàn bộ lực lượng Bắc vực, phụ tá cô nương trèo cao trong hoàng cung Bắc Tề.
Ti Lý Lý lắc đầu cười lạnh nói:
-Lãnh thổ hai nước cách xa nhau, Khánh quốc tuy rằng cường đại, mật thám Giám Sát viện tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không thể đặt chân vào trong hoàng cung của Bắc Tề. Hơn nữa ai nói cho ngài, thiếp muốn một vị trí trong hoàng cung Bắc Tề chứ?
Phạm Nhàn nhất thời không nói gì.
Ti Lý Lý con mắt bỗng nhiên vừa chuyển, đưa tay vẫy vẫy, giống như gọi sủng vật của mình vậy, cười quyến rũ nói
-Đại nhân ghé sát vào thiếp, việc này không thể truyền vào tai người ngoài.
Phạm Nhàn cười khổ, biết nữ nhân này muốn giải phóng tức giận mấy ngày nay bị mình lạnh nhát, còn chưa kịp nghe thanh âm, đã cảm thấy được hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mình. Trong lòng hắn nóng lên, mũi ngửi thấy từng mùi u hương của cơ thể, nhưng ngay lập tức đã bị nội dung tiếp theo làm cho kinh động tâm thần.
…
Hồi lâu, đối nam nữ trẻ tuổi xa nhau ra, Ti Lý Lý cười như không cười nhìn Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:
-Thiếp mạo hiểm nói hiệp nghị cho Phạm đại nhân nghe, xin đại nhân có thể giúp thiếp hoàn thành nhiệm vụ này.
Phạm Nhàn cau mày, còn chưa thoát khỏi khiếp sợ, lắc đầu nói:
-Ta không tin, Trần Bình Bình là người sao, cho dù hắn có tìm cách này, cũng sẽ không nói cho nàng.
Ti Lý Lý cười nói rằng:
-Ngay cả ngài cũng không tin, hắn tự nhiên không sợ ta nói ra, dù sao trên đời này cũng không có người tin tưởng lão nhân thọt kia, nghĩ ra cái cách này.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút liền hiểu được ngọn nguồn sự tình, mỉm cười nói rằng:
-Thì ra là như vậy.
Hắn nhìn Ti Lý Lý bỗng nhiên nói rằng:
-Năm đó trong kinh vẫn có tin đồn, nói Ti cô nương là di tôn của một vị hoàng tộc khai quốc. Vốn bách tính kinh đô cho rằng cô nương muốn tự đề cao giá trị của mình mà có thủ đoạn này, hôm nay xem ra, đúng là thật rồi.
Ti Lý Lý chậm rãi nhắm mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói rằng:
-Tên thực của thiếp là Lý Lý Tư.
Phạm Nhàn cười nhìn cái cằm bóng loáng của nàng, nhìn không được dùng ngón tay mình khẽ vuốt qua, thở dài một tiếng nói rằng:
-Thảo nào hoàng đế Bắc Tề không lưu ý thân phận của nàng, khó trách nàng cam tâm để cho Trần Bình Bình lợi dụng. Chỉ là ta muốn khuyên nàng một câu, nàng là một cô nương, cùng những lão độc xà âm trầm này thì còn quá non, cẩn thận một chút, nếu như có thể yên ổn ở trong hoàng cung Bắc Tề, trước tiên lên buông tha kế hoạch của Trần Bình Bình, không nên để ý tới hắn.
Ti Lý Lý nhìn hai mắt hắn, vô cùng kinh ngạc, có chút ấm áp, cười ngọt ngào nói rằng:
-Đa tạ đại nhân quan tâm, chỉ là nội dung hiệp nghị thiếp đã nói ra, chẳng hay đại nhân bao giờ giải độc đây.
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Bắt đầu từ mai đi, ta còn chuẩn bị một chút dược liệu, mặt khác…chuyện lần này trong sứ đoàn, ta sẽ nghĩ biện pháp tiếp nhận từ trong viện…Vị đệ đệ kia của cô nương, nói đúng ra, hẳn là vấn đề an toàn của vị thế tử kia, xin cô nương yên tâm, thủ hạ của ta, sẽ không để xuất hiện chuyện tình thế tử từ Bắc Tề len lén tới Khánh quốc nữa đâu.
Ti Lý Lý lặng lẽ không nói, trong buồng xe ngựa nhỏ hẹp đứng dậy, khó khăn vén áo thi lễ với Phạm Nhàn.
…
Trong xe ngựa phía trước, mái tóc bạc của Tiếu Ân được buộc thật chặt chẽ, lão nhân ầm trầm ngồi trên ghế, hai tay tạo thành một loại tư thế rất kỳ lạ, như là một đóa hoa sen sắp nở rộ vậy. Tai trái hơi vểnh lên, dán sát vào bên cạnh cái bồn cầu.
Chân khí trong cơ thể Tiếu Ân chậm rãi vận chuyển lên, một mùi vị khác thường bỗng nhiên nhàn nhạt nổi lên trong xe, một giọt dịch thể đặc quánh màu đen từ trong kinh mạch hắn được bức ra bên ngoài, dọc theo móng tay tay chậm rãi chảy vào trong bồn cầu.
Tác giả :
Miêu Nị