Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 26: Trang bị âm hàn
Mấy quan viên Giám Sát Viện cổ quái này cứ lượn lờ săm soi Phạm Nhàn nói về vóc dáng hắn cũng chỉ có một ý: Vóc dáng hắn rất tiêu chuẩn, rất vừa với “tác phẩm” mới làm ra, không cần chỉnh sửa lại nữa, xuýt xoa nãy giờ cũng chỉ có vậy.
Phạm Nhàn mặc bộ đồ đó vào, nhíu nhíu mày, nhớ lại tối đó, khi mới năm tuổi, Phí Giới lão sư vào phòng ngủ của hắn cũng mặc bộ y phục như thế này, bộ này có độ co giãn đặc biệt tốt.
Lãnh đầu mục giải thích:
-Có khả năng chống cháy nhưng không mạnh lắm, lại có thể giảm bớt lực sát thương khi bị tấn công, nhưng nếu đối thủ dùng Khai Sơn phủ, thì tiểu sư đệ ngươi sẽ là một bông hoa đấy.
Phạm Nhàn cười khổ, mở hai tay ra bộ hỏi đã đúng mốt trong kinh hay chưa, chẳng qua chỉ là ẩn nhiều ý nghĩa hơn là một bộ y phục.
-Đem ám nỏ ra đây.
Lãnh đầu mục liếc mắt nhìn ám nỏ bên tay trái hắn.
Phạm Nhàn thở dài, hơi lưu luyến không nỡ rời xa người bạn đồng hành suốt chín năm, cực kỳ không cam tâm rút ám nỏ ra đặt trên bàn.
Lãnh đầu mục nhìn hình cỡ cánh tay của hắn một chút, mở ra một cái hộp trên bàn, lấy ra một bộ ám nỏ màu đen cực kỳ tinh xảo, tỉ mỉ đặt vào trong tay áo hắn, điều chỉnh lại một chút, nhìn thoáng qua ám nỏ Phạm Nhàn vừa gỡ xuống, nhíu mày:
-Cái thứ đó, suốt bảy năm qua ngươi vẫn dùng?
Phạm Nhàn cười khổ:
-Đủ là tốt rồi. Đệ thấy đủ.
Lãnh đầu mục cẩn thận giải thích tỉ mỉ về cấu tạo và nguyên lý phòng ám nỏ cho sư đệ:
-Đây là liên nỏ, có điều nhỏ quá, nên chỉ có thể đựng tam chi. Trên tam chi dùng tứ hào độc, sư đệ hẳn có biết.
Phạm Nhàn biết rõ, tứ hào độc này là nọc độc của kim qua cát, kiến huyết phong hầu, khẽ nhúc nhích ngón út đã thấy có cảm giác, nhíu mày:
-Đệ cần cự ly ba trượng.
-Chỉ có thể đảm bảo một trượng. Cự ly ba trượng, không thể đảm bảo sẽ bắn trúng yết hầu hoặc âm nang. Còn về chủy thủ của đệ, thì là món vũ khí Phí sư bá yêu thích nhất, sắc bén không gì sánh được, nên không cần đổi nữa. Ở đây có rất nhiều vũ khí đặc biệt, còn có dụng cụ hỗ trợ, ta không biết lần này đệ sẽ làm nhiệm vụ gì, nên chính đệ chọn lấy đi
Lãnh đầu mục bình tĩnh nói.
Phạm Nhàn biết sự lựa chọn lần này có ảnh hưởng rất lớn với mình trong chuyến đi Bắc Tề này, nên rất cẩn thận chăm chú thật lâu, sau cùng chọn lấy mấy thứ, nhưng không chọn một loại trảo trèo tường có thể bắn ra cao đến mười trượng.
Một bị quan viên cũng khá tò mò hỏi:
-Đề ti đại nhân, tuy hạ quan không biết rõ nhiệm vụ cụ thể của ngài, nhưng nghĩ chắc chắn thế nào cũng có đột nhập vào Hoàng cung Bắc Tề, xem có kiếm được gì thuận lợi không, tường Hoàng cung Bắc Tề cũng không kém tường cung của chúng ta đâu.
Lời này cũng thật hồn nhiên, thật thà, rất có phong cách của Vương Khải Niên, khiến cho Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn thiết trảo được thiết kế công phu kia, lắc đầu không giải thích – trên thế giới này người có thể trèo giỏi hơn hắn còn chưa xuất hiện.
-Còn về vấn đề độc dược, Phí sư bá có nói qua, là thiên phú tài học của đệ nên chúng ta cũng chuẩn bị.
Lãnh đầu mục cẩn thận kiểm tra đống trang bị trên người Phạm Nhàn một hồi, thỏa mãn gật đầu.
Phạm Nhàn chảy nước miếng:
-Đệ cần một ít tài liệu.
Lãnh đầu mục tò mò:
-Đệ thiếu cái gì?
-Miêu khấu tử, thân thạch, mã tiễn tử, nam hải chương.
-Miêu khấu tử quá đắng quá cay, cũng không thích hợp với kế hoạch lần này của ngươi. Thân thạch, mã tiễn tử đều quá thông thường.
Lãnh đầu mục hiếu kỳ hỏi.
Phạm Nhàn cười khổ:
-Thân phận hiện giờ của đệ thực là không có cách sai người đi mua những thứ này, rất dễ làm người khác chú ý.
-Vậy chút nữa thử nhi ca la phương đi. Năm kia sư phụ thí nghiệm ra, là mê dược rất tốt.
Lãnh đầu mục hào hứng
-Còn tốt hơn cả mã tiễn tử.
Phạm Nhàn lại càng hưng phấn hơn, gật đầu liên tục:
-Nhưng thân thạch nhất định phải có, ở Đạm Châu đệ cũng đã từng thử qua, thứ này dùng tốt, còn có phản ứng nhanh hơn hạ độc.
Sư huynh đệ hai người cứ đứng đó nói chuyện dộc này dược kia, bắt đầu ngứa nghề, càng hưng phấn. Ba quan viên bên cạnh hai người cũng là người trong nghề, nên cũng tham gia nhiệt tình thảo luận, tranh luận về các loại độc dược loại nào có thể khiến người ta chết chậm nhất, chết thống khổ nhất, loại nào là mê dược có thể khiến cho quả phụ được Ngự ban bảng vàng có thể trở thành thú vật bên bờ sông.
Nói chung, bộ phận thứ ba ở Giám Sát Viện là nơi biết thái nhất, và đang đứng ở đây là một đám biến thái nhất trong đó.
---
Từ khi ra ngoài Tam Xử, Vương Khải Niên nhận ra Phạm Đề ti đại nhân hôm nay không trầm lặng điềm tĩnh như thường ngày, khuôn mặt thanh tú giờ đỏ hồng lên vì phấn khởi, hình như… có chuyện…
Phạm Nhàn hớn hở tươi như hoa:
-Mỗi ngày đều phải diễn vai tài tử thực là khổ cực, chính xác là được ở những chỗ thế này thảo luận tìm cách giết người mới gọi là hạnh phúc.
Lão tổ tông biến thái của Tam Xử biến thái lão Phí Giới tiên sinh giờ mới bưng ra một ly trà, đứng ở đầu hành làng mỉm cười một mình nhìn cậu học sinh trẻ tuổi với vẻ thỏa mãn.
-Hay là ở lại Tam Xử đi.
Phí Giới đi tới trước mặt học trò.
-Bắc Tề không nên đi, triều quan cũng đừng làm, nội khố cũng không quan tâm, cứ ngoan ngoãn ở lại đây với ta cũng không tồi mà.
Phạm Nhàn trầm lặng, biết sư phụ đang lo cho mình.
-Khi còn bé ngươi rất ngoan, nhưng biết rất rõ mình muốn cái gì.
Giọng Phí Giới hơi khàn khàn, hai mắt nâu nhạt hơi mờ đi
-Từ khi vào kinh, lòng ngươi lại càng vững. Nhưng những thứ quyền lực lại rất dễ làm cho người ta mê đắm. Hình như ngươi vẫn không rõ chính mình muốn cái gì?
Phạm Nhàn trầm ngâm một lát, cung kính trả lời:
-Học trò biết.
Phí Giới bỗng cười khà khà:
-Nếu như ngươi còn muốn đi con đường kia, sẽ học được sát nhân. Bỏ được sát nhân, hưởng thụ sát thủ.
Phạm Nhàn đau khổ:
-Học trò đâu phải tiểu biến thái…
Phí Giới chớp chớp mắt có vẻ mệt mỏi, ho khan hai tiếng:
-Con đường này rất biến thái, nếu ngươi không biến thái thì làm sao đối mặt được?
Phạm Nhàn đứng trước mặt Phí Giới, nhớ lại năm đó mình là một thằng nhóc cầm gối đánh ông ta, ngọt ngào cười:
-Đối mặt cũng có rất nhiều cách. À đúng rồi sư phụ, vì sao lúc nãy viện trưởng đại nhân thấy đệ tử lại thở dài một tiếng?
-Ừ, có lẽ là có hơi thất vọng, ngươi không giống tiểu thư năm đó … um.. kiêu ngạo?
Phạm Nhàn sầu khổ:
-Đàn ông làm sao so sánh với phụ nữ.
Dứt lời, hắn lôi tay sư phụ tới Nhất Thạch Cư, hôm nay nhất định phải say một bữa, nói lại thì cả kinh đô đều biết quan hệ của hắn và Giám Sát Viện, còn ngại ngần cái gì. Chỉ khổ thân Vương Khải Niên, thở hồng hộc ôm một đống hồ sơ, biết những hồ sơ này đều là tuyệt mật tình báo, làm sao dám chậm trễ, lại càng không dám đi theo tới Nhất Thạch Cư uống rượu mua vui, đành vội vàng gọi đám thuộc hạ tới bảo vệ chủ nhân, đầy bất an leo lên xe ngựa về Phạm phủ.
---
Thái tử điện hạ mặt mày tăm tối ngồi trong Đông cung, tay cố sức cầm cho vững chén rượu, ngón tay run run, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi rít ra được một câu:
-Vì sao những nữ nhân trong cung này cho đến giờ cũng không học được an phận?
Thái Thường tự Tân Thiếu Khanh không dám nói gì. Hắn biết tâm tình Thái tử điện hạ hôm nay cực kỳ tệ, những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, thật là khiến cho cả Đông cung phẫn nộ và căm tức vô cùng, ngay cả Thái Phó đại nhân vốn luôn ôn hòa cũng cáu kỉnh nóng nảy đến mấy lần.
Đầu tiên là tệ án kỳ thi xuân. Kỳ thực trong tệ án này Đông cung bị hao tổn ít người nhất, hơn mười vị quan viên bị bắt thì thực sự thuộc về Đông cung có thể kể từng người. Tuy Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi đã rớt đài, trong mắt người khác thì Thái tử đã bị thương nặng, nhưng lần trước khi dạ yến, Thái tử phát hiện Quách Bảo Khôn mơ hồ như thể cũng nghe theo người khác, từng bước điều tra cũng ra, thì ra nhà họ Quách cũng là châu chấu bên phía Trưởng công chúa.
Cho nên lần này Phạm Nhàn đá Quách Du Chi, Thái tử không những không giận, lại còn thấy mơ hồ vui vui.
-Thật không ai ngờ, tiểu Phạm đại nhân lại là Đề ti Giám Sát Viện.
Tân Kỳ Vật khẽ nhíu mày, hắn cũng uống rượu cùng Phạm Nhàn nhiều lần, lần nào cũng thấy tiểu Phạm đại nhân ôn nhu một nước, ai mà ngờ lại là nhân viên cao cấp của cái tổ chức đặc vụ kia.
Thái tử Lý Thừa Càn lắc đầu, vẻ âm hàn trên mặt vẫn không tan:
-Phạm Nhàn là một người hiểu chuyện, hắn tố tệ án khoa trường chủ yếu là nhiệm vụ chức ti, trước đó cũng đã có nói chuyện với bản cung. Chỉ cần nhìn lại thấy Phạm Nhàn vẫn nể mặt mũi bản cung, ta cũng sẽ không quá mức trách hắn, huống chi hôm ấy Uyển Nhi muội muội cũng đã vào cung, đưa bức thư tự tay Phạm Nhàn viết cho ta. Ta tin hắn không có ý định nhằm vào Đông cung.
Tân Thiếu Khanh và Phạm Nhàn có giao hảo, đương nhiên càng mong muốn Đông cung có một đại nhân vật trong Giám Sát Viện như Phạm Nhàn tương trợ, liên tục gật đầu:
-Không sai. Phạm Đề Ti trước đó dù chưa nói, nhưng sau cũng có tìm cách hạn chế hậu quả… Đáng tiếc là hắn phải đi Bắc Tề ngay, nếu không hạ quan sẽ đưa hắn tới bái kiến Thái tử.
Thái tử hừ một tiếng trong cổ, nặng nề đặt chén rượu lên bàn, cả giận:
-Hôm nay muốn gặp, lẽ nào Phạm Nhàn còn dám một vốn một lời thành thật với bổn cung? Chuyện ở Hình bộ dư luận đang xôn xao, tuy Tể tướng và Phạm Thượng thư giờ vẫn chưa có động thái gì, nhưng bọn họ chẳng lẽ không biết quan hệ của Hàn Chí Duy và bổn cung? Chỉ sợ Phạm gia còn đang hận bổn cung còn không hết, nói gì đến nhập vào!
Tân Thiếu Khanh buồn bã không nói gì, biết Thái tử đây xử lý mọi việc có thể nói là cẩn thận sáng suốt, tiếc là không thể làm gì được, cũng vì Đông cung có hai vị chủ nhân.
Khi một chủ một thần hắn còn đang không cam lòng, chợt nghe bên ngoài có Thái giám cao giọng hô:
-Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Tâm Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Thái tử, dùng ánh mắt nhắc ý Điện hạ nhất định phải khống chế cảm xúc, sau đó lui sang một bên, thi lễ với Hoàng hậu vừa đẩy cửa mà vào, xin cáo lui ra.
Một đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Thái tử, Hoàng hậu vẫn lặng im không nói.
Thái tử mỉm cười vẫn cứ ngồi một bên, cũng không nói gì.
Hoàng hậu khẽ cắn môi dưới, trong mắt có cả thất vọng và bi thương, bỗng nhiên khoát tay – đó là một cái bạt tai!
Phạm Nhàn mặc bộ đồ đó vào, nhíu nhíu mày, nhớ lại tối đó, khi mới năm tuổi, Phí Giới lão sư vào phòng ngủ của hắn cũng mặc bộ y phục như thế này, bộ này có độ co giãn đặc biệt tốt.
Lãnh đầu mục giải thích:
-Có khả năng chống cháy nhưng không mạnh lắm, lại có thể giảm bớt lực sát thương khi bị tấn công, nhưng nếu đối thủ dùng Khai Sơn phủ, thì tiểu sư đệ ngươi sẽ là một bông hoa đấy.
Phạm Nhàn cười khổ, mở hai tay ra bộ hỏi đã đúng mốt trong kinh hay chưa, chẳng qua chỉ là ẩn nhiều ý nghĩa hơn là một bộ y phục.
-Đem ám nỏ ra đây.
Lãnh đầu mục liếc mắt nhìn ám nỏ bên tay trái hắn.
Phạm Nhàn thở dài, hơi lưu luyến không nỡ rời xa người bạn đồng hành suốt chín năm, cực kỳ không cam tâm rút ám nỏ ra đặt trên bàn.
Lãnh đầu mục nhìn hình cỡ cánh tay của hắn một chút, mở ra một cái hộp trên bàn, lấy ra một bộ ám nỏ màu đen cực kỳ tinh xảo, tỉ mỉ đặt vào trong tay áo hắn, điều chỉnh lại một chút, nhìn thoáng qua ám nỏ Phạm Nhàn vừa gỡ xuống, nhíu mày:
-Cái thứ đó, suốt bảy năm qua ngươi vẫn dùng?
Phạm Nhàn cười khổ:
-Đủ là tốt rồi. Đệ thấy đủ.
Lãnh đầu mục cẩn thận giải thích tỉ mỉ về cấu tạo và nguyên lý phòng ám nỏ cho sư đệ:
-Đây là liên nỏ, có điều nhỏ quá, nên chỉ có thể đựng tam chi. Trên tam chi dùng tứ hào độc, sư đệ hẳn có biết.
Phạm Nhàn biết rõ, tứ hào độc này là nọc độc của kim qua cát, kiến huyết phong hầu, khẽ nhúc nhích ngón út đã thấy có cảm giác, nhíu mày:
-Đệ cần cự ly ba trượng.
-Chỉ có thể đảm bảo một trượng. Cự ly ba trượng, không thể đảm bảo sẽ bắn trúng yết hầu hoặc âm nang. Còn về chủy thủ của đệ, thì là món vũ khí Phí sư bá yêu thích nhất, sắc bén không gì sánh được, nên không cần đổi nữa. Ở đây có rất nhiều vũ khí đặc biệt, còn có dụng cụ hỗ trợ, ta không biết lần này đệ sẽ làm nhiệm vụ gì, nên chính đệ chọn lấy đi
Lãnh đầu mục bình tĩnh nói.
Phạm Nhàn biết sự lựa chọn lần này có ảnh hưởng rất lớn với mình trong chuyến đi Bắc Tề này, nên rất cẩn thận chăm chú thật lâu, sau cùng chọn lấy mấy thứ, nhưng không chọn một loại trảo trèo tường có thể bắn ra cao đến mười trượng.
Một bị quan viên cũng khá tò mò hỏi:
-Đề ti đại nhân, tuy hạ quan không biết rõ nhiệm vụ cụ thể của ngài, nhưng nghĩ chắc chắn thế nào cũng có đột nhập vào Hoàng cung Bắc Tề, xem có kiếm được gì thuận lợi không, tường Hoàng cung Bắc Tề cũng không kém tường cung của chúng ta đâu.
Lời này cũng thật hồn nhiên, thật thà, rất có phong cách của Vương Khải Niên, khiến cho Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn thiết trảo được thiết kế công phu kia, lắc đầu không giải thích – trên thế giới này người có thể trèo giỏi hơn hắn còn chưa xuất hiện.
-Còn về vấn đề độc dược, Phí sư bá có nói qua, là thiên phú tài học của đệ nên chúng ta cũng chuẩn bị.
Lãnh đầu mục cẩn thận kiểm tra đống trang bị trên người Phạm Nhàn một hồi, thỏa mãn gật đầu.
Phạm Nhàn chảy nước miếng:
-Đệ cần một ít tài liệu.
Lãnh đầu mục tò mò:
-Đệ thiếu cái gì?
-Miêu khấu tử, thân thạch, mã tiễn tử, nam hải chương.
-Miêu khấu tử quá đắng quá cay, cũng không thích hợp với kế hoạch lần này của ngươi. Thân thạch, mã tiễn tử đều quá thông thường.
Lãnh đầu mục hiếu kỳ hỏi.
Phạm Nhàn cười khổ:
-Thân phận hiện giờ của đệ thực là không có cách sai người đi mua những thứ này, rất dễ làm người khác chú ý.
-Vậy chút nữa thử nhi ca la phương đi. Năm kia sư phụ thí nghiệm ra, là mê dược rất tốt.
Lãnh đầu mục hào hứng
-Còn tốt hơn cả mã tiễn tử.
Phạm Nhàn lại càng hưng phấn hơn, gật đầu liên tục:
-Nhưng thân thạch nhất định phải có, ở Đạm Châu đệ cũng đã từng thử qua, thứ này dùng tốt, còn có phản ứng nhanh hơn hạ độc.
Sư huynh đệ hai người cứ đứng đó nói chuyện dộc này dược kia, bắt đầu ngứa nghề, càng hưng phấn. Ba quan viên bên cạnh hai người cũng là người trong nghề, nên cũng tham gia nhiệt tình thảo luận, tranh luận về các loại độc dược loại nào có thể khiến người ta chết chậm nhất, chết thống khổ nhất, loại nào là mê dược có thể khiến cho quả phụ được Ngự ban bảng vàng có thể trở thành thú vật bên bờ sông.
Nói chung, bộ phận thứ ba ở Giám Sát Viện là nơi biết thái nhất, và đang đứng ở đây là một đám biến thái nhất trong đó.
---
Từ khi ra ngoài Tam Xử, Vương Khải Niên nhận ra Phạm Đề ti đại nhân hôm nay không trầm lặng điềm tĩnh như thường ngày, khuôn mặt thanh tú giờ đỏ hồng lên vì phấn khởi, hình như… có chuyện…
Phạm Nhàn hớn hở tươi như hoa:
-Mỗi ngày đều phải diễn vai tài tử thực là khổ cực, chính xác là được ở những chỗ thế này thảo luận tìm cách giết người mới gọi là hạnh phúc.
Lão tổ tông biến thái của Tam Xử biến thái lão Phí Giới tiên sinh giờ mới bưng ra một ly trà, đứng ở đầu hành làng mỉm cười một mình nhìn cậu học sinh trẻ tuổi với vẻ thỏa mãn.
-Hay là ở lại Tam Xử đi.
Phí Giới đi tới trước mặt học trò.
-Bắc Tề không nên đi, triều quan cũng đừng làm, nội khố cũng không quan tâm, cứ ngoan ngoãn ở lại đây với ta cũng không tồi mà.
Phạm Nhàn trầm lặng, biết sư phụ đang lo cho mình.
-Khi còn bé ngươi rất ngoan, nhưng biết rất rõ mình muốn cái gì.
Giọng Phí Giới hơi khàn khàn, hai mắt nâu nhạt hơi mờ đi
-Từ khi vào kinh, lòng ngươi lại càng vững. Nhưng những thứ quyền lực lại rất dễ làm cho người ta mê đắm. Hình như ngươi vẫn không rõ chính mình muốn cái gì?
Phạm Nhàn trầm ngâm một lát, cung kính trả lời:
-Học trò biết.
Phí Giới bỗng cười khà khà:
-Nếu như ngươi còn muốn đi con đường kia, sẽ học được sát nhân. Bỏ được sát nhân, hưởng thụ sát thủ.
Phạm Nhàn đau khổ:
-Học trò đâu phải tiểu biến thái…
Phí Giới chớp chớp mắt có vẻ mệt mỏi, ho khan hai tiếng:
-Con đường này rất biến thái, nếu ngươi không biến thái thì làm sao đối mặt được?
Phạm Nhàn đứng trước mặt Phí Giới, nhớ lại năm đó mình là một thằng nhóc cầm gối đánh ông ta, ngọt ngào cười:
-Đối mặt cũng có rất nhiều cách. À đúng rồi sư phụ, vì sao lúc nãy viện trưởng đại nhân thấy đệ tử lại thở dài một tiếng?
-Ừ, có lẽ là có hơi thất vọng, ngươi không giống tiểu thư năm đó … um.. kiêu ngạo?
Phạm Nhàn sầu khổ:
-Đàn ông làm sao so sánh với phụ nữ.
Dứt lời, hắn lôi tay sư phụ tới Nhất Thạch Cư, hôm nay nhất định phải say một bữa, nói lại thì cả kinh đô đều biết quan hệ của hắn và Giám Sát Viện, còn ngại ngần cái gì. Chỉ khổ thân Vương Khải Niên, thở hồng hộc ôm một đống hồ sơ, biết những hồ sơ này đều là tuyệt mật tình báo, làm sao dám chậm trễ, lại càng không dám đi theo tới Nhất Thạch Cư uống rượu mua vui, đành vội vàng gọi đám thuộc hạ tới bảo vệ chủ nhân, đầy bất an leo lên xe ngựa về Phạm phủ.
---
Thái tử điện hạ mặt mày tăm tối ngồi trong Đông cung, tay cố sức cầm cho vững chén rượu, ngón tay run run, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi rít ra được một câu:
-Vì sao những nữ nhân trong cung này cho đến giờ cũng không học được an phận?
Thái Thường tự Tân Thiếu Khanh không dám nói gì. Hắn biết tâm tình Thái tử điện hạ hôm nay cực kỳ tệ, những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, thật là khiến cho cả Đông cung phẫn nộ và căm tức vô cùng, ngay cả Thái Phó đại nhân vốn luôn ôn hòa cũng cáu kỉnh nóng nảy đến mấy lần.
Đầu tiên là tệ án kỳ thi xuân. Kỳ thực trong tệ án này Đông cung bị hao tổn ít người nhất, hơn mười vị quan viên bị bắt thì thực sự thuộc về Đông cung có thể kể từng người. Tuy Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi đã rớt đài, trong mắt người khác thì Thái tử đã bị thương nặng, nhưng lần trước khi dạ yến, Thái tử phát hiện Quách Bảo Khôn mơ hồ như thể cũng nghe theo người khác, từng bước điều tra cũng ra, thì ra nhà họ Quách cũng là châu chấu bên phía Trưởng công chúa.
Cho nên lần này Phạm Nhàn đá Quách Du Chi, Thái tử không những không giận, lại còn thấy mơ hồ vui vui.
-Thật không ai ngờ, tiểu Phạm đại nhân lại là Đề ti Giám Sát Viện.
Tân Kỳ Vật khẽ nhíu mày, hắn cũng uống rượu cùng Phạm Nhàn nhiều lần, lần nào cũng thấy tiểu Phạm đại nhân ôn nhu một nước, ai mà ngờ lại là nhân viên cao cấp của cái tổ chức đặc vụ kia.
Thái tử Lý Thừa Càn lắc đầu, vẻ âm hàn trên mặt vẫn không tan:
-Phạm Nhàn là một người hiểu chuyện, hắn tố tệ án khoa trường chủ yếu là nhiệm vụ chức ti, trước đó cũng đã có nói chuyện với bản cung. Chỉ cần nhìn lại thấy Phạm Nhàn vẫn nể mặt mũi bản cung, ta cũng sẽ không quá mức trách hắn, huống chi hôm ấy Uyển Nhi muội muội cũng đã vào cung, đưa bức thư tự tay Phạm Nhàn viết cho ta. Ta tin hắn không có ý định nhằm vào Đông cung.
Tân Thiếu Khanh và Phạm Nhàn có giao hảo, đương nhiên càng mong muốn Đông cung có một đại nhân vật trong Giám Sát Viện như Phạm Nhàn tương trợ, liên tục gật đầu:
-Không sai. Phạm Đề Ti trước đó dù chưa nói, nhưng sau cũng có tìm cách hạn chế hậu quả… Đáng tiếc là hắn phải đi Bắc Tề ngay, nếu không hạ quan sẽ đưa hắn tới bái kiến Thái tử.
Thái tử hừ một tiếng trong cổ, nặng nề đặt chén rượu lên bàn, cả giận:
-Hôm nay muốn gặp, lẽ nào Phạm Nhàn còn dám một vốn một lời thành thật với bổn cung? Chuyện ở Hình bộ dư luận đang xôn xao, tuy Tể tướng và Phạm Thượng thư giờ vẫn chưa có động thái gì, nhưng bọn họ chẳng lẽ không biết quan hệ của Hàn Chí Duy và bổn cung? Chỉ sợ Phạm gia còn đang hận bổn cung còn không hết, nói gì đến nhập vào!
Tân Thiếu Khanh buồn bã không nói gì, biết Thái tử đây xử lý mọi việc có thể nói là cẩn thận sáng suốt, tiếc là không thể làm gì được, cũng vì Đông cung có hai vị chủ nhân.
Khi một chủ một thần hắn còn đang không cam lòng, chợt nghe bên ngoài có Thái giám cao giọng hô:
-Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Tâm Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Thái tử, dùng ánh mắt nhắc ý Điện hạ nhất định phải khống chế cảm xúc, sau đó lui sang một bên, thi lễ với Hoàng hậu vừa đẩy cửa mà vào, xin cáo lui ra.
Một đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Thái tử, Hoàng hậu vẫn lặng im không nói.
Thái tử mỉm cười vẫn cứ ngồi một bên, cũng không nói gì.
Hoàng hậu khẽ cắn môi dưới, trong mắt có cả thất vọng và bi thương, bỗng nhiên khoát tay – đó là một cái bạt tai!
Tác giả :
Miêu Nị