Khánh Dư Niên
Quyển 1 - Chương 6: Người tới là khách
....Nhưng lúc này trong phòng ngủ của hắn vẫn còn một tên thích khách đang hôn mê bất tỉnh, cho nên căn bản không kịp hỏi cái gì, trực tiếp mở miệng nói:
- Có người tới giết ta, hiện giờ đã bị ta làm cho hôn mê rồi, đang nằm trong phòng.
Người thiếu niên mù hơi hơi nghiêng đầu, ngực hơi có chút động, nét mặt không một tia biểu tình, cúi đầu rồi thi lễ:
- Phạm thiếu gia nói bậy bạ cái gì đó?
- Ta không rảnh ở đây trêu đùa, ngươi dù sao cũng phải giúp ta.
Phạm Nhàn cười hì hì, nghĩ thầm tới lúc nào rồi mà ngươi còn trả vờ trả vịt ở chỗ này nữa, mặc kệ thế nào, liền lôi kéo cánh tay của thiếu niên mù hướng tới biệt phủ.
- Thiếu gia vẫn đang nói lung tung hả.
Người thiếu niên mù khẽ nhíu mày, dường như rất nghi hoặc tiểu hài tử trước mặt vì sao dường như là biết thân phận của mình --- Lúc hắn đưa Phạm Nhàn tới Đạm Châu thì Phạm Nhàn chỉ có mấy thắng tuổi, hẳn là phải không có ký ức mới đúng --- chẳng lẽ là lão phu nhân trong phủ bá tước nói ra thân phận của mình cho hắn sao?
Đêm đã khuya rồi, xa xa truyền tới vài tiếng chó sủa thê lương, chắc là chủ nhân nhà ai đó đi tiểu rồi vào nhầm phòng đây.
Người thiếu niên mù Ngũ Trúc sặc mặt lạnh lùng, nghiêng thân thể nghe Phạm Nhàn nói, rốt cuộc cũng động, đóng cửa tiệm tạp hóa lại rồi đi tới phủ bá tước. Phạm Nhàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước chân theo tới.
Đi tới bên ngoài phủ bá tước, hai người chui qua lỗ chó trở lại, đứng trong phòng ngủ, “nhìn” thích khách vẫn nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất.
Phạm Nhàn nhìn đối phương, không biết hắn sống hay chết, khó tránh khỏi có chút khẩn trương lại hỏi:
- Ngũ Trúc thúc, vài năm nay người vẫn đứng ở tiệm tạp hóa làm như không quen ta là vì sao vậy?
Người thiếu niên mù tên Ngũ Trúc lại nghiêng đầu, sau một lúc lâu mới mở miệng nói rằng:
- Tiểu chủ nhân, ngài thực sự làm cho ta rất giật mình.
Hắn quả thật có chút ngoài ý muốn, tuy rằng biết hài tử trước mặt này là con trai của tiểu thư, thì nhất định sẽ có chỗ không giống với người bình thường. Nhưng mà quả thật Ngũ Trúc không ngờ, đối phương mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, lại có vẻ thành thục như vậy, hơn nữa không ngờ có thể… ám toán được người tới từ kinh đô.
- Trước tiên xử lý người trước mắt này đã.
Phạm Nhàn có chút cố sức kéo thích khách nằm trên mặt đất này tới, gỡ khăn che mặt của hắn xuống, lộ ra chân diện mục của thích khách.
Khuôn mặt thích khách gầy gầy, tuổi đã có chút già nua, chòm râu trên mặt đã bắt đầu trắng, nhưng không biết vì sao, trong sắc trắng còn kèm theo một chút màu lục, nhìn qua có vẻ có chút ác tâm.
Phạm Nhàn lại càng hoảng sợ, nhảy tới phía sau Ngũ Trúc, cầm lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói:
- Thúc, tên thích khách này tướng mạo không tốt.
- Đây là chủ sự thứ ba của Giám Sát viện, Phí đại nhân.
Ngũ Trúc chậm rãi ngồi xổm xuống, mò lấy cằm thích khách.
- Là một trong ba người được công nhận là tinh thông dụng độc cùng giải độc tinh thâm nhất thiên hạ. Không ngờ lại bị thiếu gia dùng một chiếc gối bằng sứ đánh cho thành thế này. Không biết là vận khí của ngài quá tốt hay là vận khí của hắn quá kém đi.
- Là vận khí của hắn quá kém.
Phạm Nhàn trong lòng âm thầm nói, tuy rằng rất kinh ngạc bởi thân phận của người nằm đấy nhưng nghĩ tới đối phương đụng phải một người bên ngoài là trẻ con nhưng lại là quái vật trải qua hai kiếp, quả thực vận khí của đối phương không tốt lắm.
- Đừng lấy tay tìm tòi lung tung, vạn nhất trên người hắn có độc thì làm sao?
Phạm Nhàn nhắc nhở người thiếu niên mù Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc không có đình chỉ động tác, cũng không giải thích gì, vẫn tiếp tục làm cho Phạm Nhàn nghĩ đối phương biểu thị với mình, thế giới này không có độc vật nào có thể độc chết được hắn.
Phạm Nhàn nhíu mày, vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Thúc, người này phải làm gì bây giờ?
Tính tình của hắn từ trước tới nay không phải như vậy nhưng là trên thế giới này, người thiếu niên mù là người đầu tiên hắn quen biết, cũng là người duy nhất hắn cảm thấy tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa biết đối phương là cường giả rất lợi hái, cho nên tận lực ra vẻ khả ái, cung kính, “thúc” cái từ này không ngừng nói ra.
Ánh mắt hắn nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn xuống thanh đao, cắn răng thầm nghĩ hay là chọc chết tên Phí đại nhân này cho rồi.
Nhận thấy động tác của hắn, Ngũ Trúc đứng dậy lắc đầu:
- Tính tình của thiếu gia kém tiểu thư nhiều lắm, tuổi còn nhỏ mà dường như thủ đoạn ác độc, cũng không biết là ai đã dạy vậy.
- Tự học.
Phạm Nhàn không dám đắc tội với cường giả duy nhất mình có thể tin tưởng, rất cung kính nói:
- Chất nhi biết thúc vẫn ở tại tiệm tạp hóa trông chừng bảo vệ chất nhi, cũng biết thúc sợ cừu nhân của mẫu thân vì sự tồn tại của thúc mà tìm tới được ta, cho nên không có ở lại trong phủ bá tước, vì vậy chất nhi không thể làm gì khác đành phải hung ác một chút.
Ngũ Trúc lắc đầu, không nói gì thêm.
Phạm Nhàn biết người nô bộc cao thủ của mẫu thân mình đã bắt đầu khả nghi liền cười hì hì nói:
- Thúc, tiếp theo làm như thế nào?
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, loại chuyện giết người này để cho Ngũ Trúc thúc thúc làm là tốt nhất.
Không ngờ tới Ngũ Trúc nhàn nhạt nói rằng:
- Thiếu gia, ngài đánh nhầm người rồi.
- A? Đánh nhầm người ư?
Phạm Nhàn nhất thời ngây ngốc tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn thích khách mặt đầy máu tươi kia.
- Nhưng mà đánh thì cũng đánh rồi không cần phải lo lắng nhiều nữa.
Ngũ Trúc lẳng lặng nói rằng:
- Phí đại nhân là chủ sự phòng ba của Giám Sát Viện, thân phận ngầm ….chuẩn xác là thuộc hạ của phụ thân ngài. Cho nên lần này hắn tới Đạm Châu, hẳn là không phải tới giết ngài, nếu như hắn thật sự tới giết ngài, ta tin tưởng vô luận thiếu gia có bản lĩnh thế nào đi nữa, cũng đã chết vô số lần rồi.
Phạm Nhàn lúc này mới nghĩ tới, người thích khách nằm trên mặt đất này dường như có nói tới phụ thân mình phái hắn tới, nhưng…
….
Phí Giới mấy năm nay vẫn ở trong Giám Sát viện kinh đô, đã là lão đầu hơn năm mươi tuổi rồi, tuy rằng trên người vẫn còn những mỹ dự đại loại như đại hành gia dùng độc,…nhưng mà tổng thể mà nói, đã là trạng thái nửa về hưu rồi. Lần này nếu như không phải là một vị nhân sĩ có thế lực ủy thác lão tới Đạm Châu này dạy học, mà lão cũng không có dũng khí cự tuyệt, lão đã cương quyết không rời khỏi kinh đô rồi.
Nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt học sinh đã bị đối phương quấn thành bao, chảy không ít máu, suýt nữa mất mạng già.
Lão nhìn tiểu nam hài trước mặt, phát hiện ra vẻ mặt đối phương thiên chân khả ái, con mắt thật to vụt sáng vụt sáng, bên trong có chút sợ hãi cùng xấu hổ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như vậy, hơn nữa lại là một tiểu nam hài mới bốn tuổi, làm cho lão đầy bụng tức giận mà không thể nào phát tác ra được.
Quay đầu lại nhìn thấy một người có vẻ là người hầu, hắn chuẩn bị chuyển cơn giận của mình lên người đối phương:
- Ngươi đó! Còn không mau cởi ra cho ta! Ta là Phí lão sư được bá tước đại nhân dùng nhiều tiền mời tới.
Ai biết được người hầu này dường như so với lão còn kiêu ngạo hơn, căn bản không để ý tới lời hắn, lạnh lùng nói:
- Ta và cấp trên của ngươi đã có hiệp nghị, dường như không có liên quan tới lão sư ngươi thì phải.
- Ngũ đại nhân?
Phí Giới trừng mắt giọng khàn khàn, hai mắt mang theo chút màu nâu, nhìn kỹ lại hình dáng người hầu, kinh hãi nói:
- Ngũ đại nhân, thì ra là ngài.
Nghe thấy thích khách tỉnh lại tự xưng là Phí Giới, Phạm Nhàn nghĩ việc này quả nhiên khó lý giải đây.
- Có người tới giết ta, hiện giờ đã bị ta làm cho hôn mê rồi, đang nằm trong phòng.
Người thiếu niên mù hơi hơi nghiêng đầu, ngực hơi có chút động, nét mặt không một tia biểu tình, cúi đầu rồi thi lễ:
- Phạm thiếu gia nói bậy bạ cái gì đó?
- Ta không rảnh ở đây trêu đùa, ngươi dù sao cũng phải giúp ta.
Phạm Nhàn cười hì hì, nghĩ thầm tới lúc nào rồi mà ngươi còn trả vờ trả vịt ở chỗ này nữa, mặc kệ thế nào, liền lôi kéo cánh tay của thiếu niên mù hướng tới biệt phủ.
- Thiếu gia vẫn đang nói lung tung hả.
Người thiếu niên mù khẽ nhíu mày, dường như rất nghi hoặc tiểu hài tử trước mặt vì sao dường như là biết thân phận của mình --- Lúc hắn đưa Phạm Nhàn tới Đạm Châu thì Phạm Nhàn chỉ có mấy thắng tuổi, hẳn là phải không có ký ức mới đúng --- chẳng lẽ là lão phu nhân trong phủ bá tước nói ra thân phận của mình cho hắn sao?
Đêm đã khuya rồi, xa xa truyền tới vài tiếng chó sủa thê lương, chắc là chủ nhân nhà ai đó đi tiểu rồi vào nhầm phòng đây.
Người thiếu niên mù Ngũ Trúc sặc mặt lạnh lùng, nghiêng thân thể nghe Phạm Nhàn nói, rốt cuộc cũng động, đóng cửa tiệm tạp hóa lại rồi đi tới phủ bá tước. Phạm Nhàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước chân theo tới.
Đi tới bên ngoài phủ bá tước, hai người chui qua lỗ chó trở lại, đứng trong phòng ngủ, “nhìn” thích khách vẫn nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất.
Phạm Nhàn nhìn đối phương, không biết hắn sống hay chết, khó tránh khỏi có chút khẩn trương lại hỏi:
- Ngũ Trúc thúc, vài năm nay người vẫn đứng ở tiệm tạp hóa làm như không quen ta là vì sao vậy?
Người thiếu niên mù tên Ngũ Trúc lại nghiêng đầu, sau một lúc lâu mới mở miệng nói rằng:
- Tiểu chủ nhân, ngài thực sự làm cho ta rất giật mình.
Hắn quả thật có chút ngoài ý muốn, tuy rằng biết hài tử trước mặt này là con trai của tiểu thư, thì nhất định sẽ có chỗ không giống với người bình thường. Nhưng mà quả thật Ngũ Trúc không ngờ, đối phương mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, lại có vẻ thành thục như vậy, hơn nữa không ngờ có thể… ám toán được người tới từ kinh đô.
- Trước tiên xử lý người trước mắt này đã.
Phạm Nhàn có chút cố sức kéo thích khách nằm trên mặt đất này tới, gỡ khăn che mặt của hắn xuống, lộ ra chân diện mục của thích khách.
Khuôn mặt thích khách gầy gầy, tuổi đã có chút già nua, chòm râu trên mặt đã bắt đầu trắng, nhưng không biết vì sao, trong sắc trắng còn kèm theo một chút màu lục, nhìn qua có vẻ có chút ác tâm.
Phạm Nhàn lại càng hoảng sợ, nhảy tới phía sau Ngũ Trúc, cầm lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói:
- Thúc, tên thích khách này tướng mạo không tốt.
- Đây là chủ sự thứ ba của Giám Sát viện, Phí đại nhân.
Ngũ Trúc chậm rãi ngồi xổm xuống, mò lấy cằm thích khách.
- Là một trong ba người được công nhận là tinh thông dụng độc cùng giải độc tinh thâm nhất thiên hạ. Không ngờ lại bị thiếu gia dùng một chiếc gối bằng sứ đánh cho thành thế này. Không biết là vận khí của ngài quá tốt hay là vận khí của hắn quá kém đi.
- Là vận khí của hắn quá kém.
Phạm Nhàn trong lòng âm thầm nói, tuy rằng rất kinh ngạc bởi thân phận của người nằm đấy nhưng nghĩ tới đối phương đụng phải một người bên ngoài là trẻ con nhưng lại là quái vật trải qua hai kiếp, quả thực vận khí của đối phương không tốt lắm.
- Đừng lấy tay tìm tòi lung tung, vạn nhất trên người hắn có độc thì làm sao?
Phạm Nhàn nhắc nhở người thiếu niên mù Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc không có đình chỉ động tác, cũng không giải thích gì, vẫn tiếp tục làm cho Phạm Nhàn nghĩ đối phương biểu thị với mình, thế giới này không có độc vật nào có thể độc chết được hắn.
Phạm Nhàn nhíu mày, vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Thúc, người này phải làm gì bây giờ?
Tính tình của hắn từ trước tới nay không phải như vậy nhưng là trên thế giới này, người thiếu niên mù là người đầu tiên hắn quen biết, cũng là người duy nhất hắn cảm thấy tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa biết đối phương là cường giả rất lợi hái, cho nên tận lực ra vẻ khả ái, cung kính, “thúc” cái từ này không ngừng nói ra.
Ánh mắt hắn nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn xuống thanh đao, cắn răng thầm nghĩ hay là chọc chết tên Phí đại nhân này cho rồi.
Nhận thấy động tác của hắn, Ngũ Trúc đứng dậy lắc đầu:
- Tính tình của thiếu gia kém tiểu thư nhiều lắm, tuổi còn nhỏ mà dường như thủ đoạn ác độc, cũng không biết là ai đã dạy vậy.
- Tự học.
Phạm Nhàn không dám đắc tội với cường giả duy nhất mình có thể tin tưởng, rất cung kính nói:
- Chất nhi biết thúc vẫn ở tại tiệm tạp hóa trông chừng bảo vệ chất nhi, cũng biết thúc sợ cừu nhân của mẫu thân vì sự tồn tại của thúc mà tìm tới được ta, cho nên không có ở lại trong phủ bá tước, vì vậy chất nhi không thể làm gì khác đành phải hung ác một chút.
Ngũ Trúc lắc đầu, không nói gì thêm.
Phạm Nhàn biết người nô bộc cao thủ của mẫu thân mình đã bắt đầu khả nghi liền cười hì hì nói:
- Thúc, tiếp theo làm như thế nào?
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, loại chuyện giết người này để cho Ngũ Trúc thúc thúc làm là tốt nhất.
Không ngờ tới Ngũ Trúc nhàn nhạt nói rằng:
- Thiếu gia, ngài đánh nhầm người rồi.
- A? Đánh nhầm người ư?
Phạm Nhàn nhất thời ngây ngốc tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn thích khách mặt đầy máu tươi kia.
- Nhưng mà đánh thì cũng đánh rồi không cần phải lo lắng nhiều nữa.
Ngũ Trúc lẳng lặng nói rằng:
- Phí đại nhân là chủ sự phòng ba của Giám Sát Viện, thân phận ngầm ….chuẩn xác là thuộc hạ của phụ thân ngài. Cho nên lần này hắn tới Đạm Châu, hẳn là không phải tới giết ngài, nếu như hắn thật sự tới giết ngài, ta tin tưởng vô luận thiếu gia có bản lĩnh thế nào đi nữa, cũng đã chết vô số lần rồi.
Phạm Nhàn lúc này mới nghĩ tới, người thích khách nằm trên mặt đất này dường như có nói tới phụ thân mình phái hắn tới, nhưng…
….
Phí Giới mấy năm nay vẫn ở trong Giám Sát viện kinh đô, đã là lão đầu hơn năm mươi tuổi rồi, tuy rằng trên người vẫn còn những mỹ dự đại loại như đại hành gia dùng độc,…nhưng mà tổng thể mà nói, đã là trạng thái nửa về hưu rồi. Lần này nếu như không phải là một vị nhân sĩ có thế lực ủy thác lão tới Đạm Châu này dạy học, mà lão cũng không có dũng khí cự tuyệt, lão đã cương quyết không rời khỏi kinh đô rồi.
Nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt học sinh đã bị đối phương quấn thành bao, chảy không ít máu, suýt nữa mất mạng già.
Lão nhìn tiểu nam hài trước mặt, phát hiện ra vẻ mặt đối phương thiên chân khả ái, con mắt thật to vụt sáng vụt sáng, bên trong có chút sợ hãi cùng xấu hổ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như vậy, hơn nữa lại là một tiểu nam hài mới bốn tuổi, làm cho lão đầy bụng tức giận mà không thể nào phát tác ra được.
Quay đầu lại nhìn thấy một người có vẻ là người hầu, hắn chuẩn bị chuyển cơn giận của mình lên người đối phương:
- Ngươi đó! Còn không mau cởi ra cho ta! Ta là Phí lão sư được bá tước đại nhân dùng nhiều tiền mời tới.
Ai biết được người hầu này dường như so với lão còn kiêu ngạo hơn, căn bản không để ý tới lời hắn, lạnh lùng nói:
- Ta và cấp trên của ngươi đã có hiệp nghị, dường như không có liên quan tới lão sư ngươi thì phải.
- Ngũ đại nhân?
Phí Giới trừng mắt giọng khàn khàn, hai mắt mang theo chút màu nâu, nhìn kỹ lại hình dáng người hầu, kinh hãi nói:
- Ngũ đại nhân, thì ra là ngài.
Nghe thấy thích khách tỉnh lại tự xưng là Phí Giới, Phạm Nhàn nghĩ việc này quả nhiên khó lý giải đây.
Tác giả :
Miêu Nị