Khánh Dư Niên
Quyển 1 - Chương 30: Có người tới hát
- Cởi y phục ra!
Mộc côn của Ngũ Trúc hung hăng nện vào đỉnh đầu của Phạm Nhàn, phát ra tiếng kêu “binh” một cái.
Lúc này chân khí của Phạm Nhàn đang từ trong ấn đường hướng lên đỉnh phóng ra, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh sáng trong thần thức, nhất là trên đỉnh đầu biến ảo thành bảy loại màu sắc, nhưng đơn giản cùng dày đặc, thủy chung không nhìn thấy rõ, một cỗ phiền muộn từ chỗ tắc truyền tới, làm cho Phạm Nhàn rất khổ não, rất buồn bực, chỉ là ngẩng đầu lên bầu trời muốn được thoải mái một chút.
Vào lúc này, chỗ chân khí ứ đọng trên trán, lại bị trúng một côn của Ngũ Trúc.
Gậy gỗ nện vào thân thể của hắn, nhưng như là đánh sâu vào trong tâm linh của hắn vậy làm cho trong đầu hắn như bùng nổ, dường như trong đám mây đen kịt giăng khắp bầu trời có một tia sét bổ xuống, ánh sáng thanh lệ cứ như vậy mà tiêu sái đi xuống.
- Cởi y phục ra!
Những lời này là Khánh quốc Ngũ kinh --- một đoạn trong 《Túc Ngữ Lục》, tục truyền một trong tứ đại tông sư hiện giờ, thái sư tổ của quốc sư Khổ Hà của Bắc Tề quốc Căn Trần, trước đây đã từng được thiên phú tuyệt học, lúc ngộ đạo là đã nói, thân thể con người, đó là áo lót, chỉ có cởi ra, mới thành đại đạo.
Mà kiếp trước Phạm Nhàn xem qua sách phật giáo cũng từng có nói qua, Thanh viễn thiện sư Thường Vân: “Bỏ thịt như cởi áo, mới biết đi dạo là ngu si.”
(NV: Trứ nhục hãn sam như thoát liễu, phương tri bổng hát cuống ngu si
Đoạn này là một câu trong sách phật – dịch ra nói thật mình cũng rất mù mờ.)
Cho nên Phạm Nhàn đang lờ mờ trong thống khổ, vừa nghe thấy Ngũ Trúc nói những lời này, liền minh bạch ý tứ trong đó, gia tăng thông đạo đi qua đỉnh đầu, thiên quang tự hạ, tâm thần hồi phục thanh minh, ý thu vào nội phủ, toàn bộ đau đớn khắp các kinh mạch trong cơ thể, coi như biến mất trong thiên địa, chuyển người khác chịu đựng, không còn bất kỳ nửa điểm liên quan nào.
Buông bỏ hết thảy chấp nhất sinh mệnh, cảm giác trên thân thể vừa buông, lúc này mới ứng với tâm tình thông quan của quyển sách bá đạo.
Khí bá đạo trong thiên địa, căn bản là không thể dung nạp trong thân thể một người, cho nên chỉ có thể buông tha cho thân thể mình, mà thông suốt với thiên địa chân khí trở thành một phần của tự nhiên, mới có khả năng nắm lấy chân khí điên cuồng này.
Chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn dần dần bình phục, đại quan trên đỉnh đầu đã được khai thông, chân khí bằng phẳng hùng hồn mà chảy xuôi qua, sau đó dọc theo thiên trụ trực tiếp xuyên vào trong tuyết sơn.
Mà kỳ diệu nhất chính là, bên trong tuyết sơn vốn rất bình tĩnh như biển rộng, ngày hôm nay cũng xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, một ít chân khí bắt đầu chảy ra bổ sung cho đan điền của hắn.
Kể từ đó, chân khí trong cơ thể hắn rốt cục đã tuần hoàn theo một đường thẳng, hình thành một con đường luân chuyển hoàn mỹ, mà mơ hồ có cảm giác phối hợp chặt chẽ với cảnh vật chung quanh.
…
Thật lâu sau, Phạm Nhàn mới si ngốc tỉnh lại, dưới thân từ lâu đã hiện ra một vũng nước đen, mùi thối vô cùng. Hắn nhìn Ngũ Trúc vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, lộ ra nụ cười yếu ớt, cười khổ nói:
- Cảm tạ thúc, chỉ là … một côn này của người đập xuống thực rất hiểm.
Lúc này tuy rằng thân thể hắn cảm thấy suy yếu, nhưng tinh thần tràn đầy phấn chấn, nhắm mắt thăm dò tình huống trong cơ thể mình một chút, quen thuộc với xu thế lưu động của chân khí. Hắn cảm thấy chân khí thô bạo ban đầu tuy rằng cường đại hơn trước, nhưng rõ ràng cuồng loạn đã ít đi nhiều, lưu chuyển càng thêm thư sướng tự tại.
Phạm Nhàn thở dài, không nghĩ được mình rốt cuộc cũng luyện thành chân khí mà kiếp trước chỉ gặp qua trong các tiểu thuyết võ hiệp, một chút hứng thú không hiểu tràn ngập trong đầu hắn, trong vô thức, tay phải bên người hắn vỗ xuống phía dưới.
Phù một tiếng, giống như tiếng một cây vũ khí sắc bén được nung đỏ bổ xuống dưới.
Trên mặt đất thình lình xuất hiện một chưởng ấn nhợt nhạt, viền quanh chưởng ấn vô cùng nhẵn bóng!
Phạm Nhàn giơ tay phải mình lên, nhìn một chút, sau đó cúi đầu nhìn chưởng ấn trên mắt đá một chút, khoa tay múa chân một chút, xác nhận chưởng ấn này chính là do mình tiện tay đánh tới, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hồi lâu sau mới tỉnh lại, thở dài nói:
- Thực sự rất thần kỳ.
- Chân khí tràn đầy là tốt rồi!
Ngũ Trúc ở bên cạnh nói.
- Thúc, ngài không phải nói mình không luyện qua chân khí, cho nên không biết dạy ta thế nào sao?
- Ta xem người khác luyện qua, cho nên biết ngày hôm nay phải làm thế nào.
- Thì ra là dù chưa ăn qua thịt heo cũng không phải chưa từng nhìn thấy heo chạy.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ cảm thấy mình có cảm giác muốn mắng chửi, mỉm cười, tiếp tục nói:
- Quan khẩu vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, nếu như không phải có một gậy đấy, ta chắc chắc biến thành người sống đời thực vật mất.
- Người sống đời thực vật là cái gì?
Ngũ Trúc rất lãnh đạm hỏi.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn trời, như đi vào cõi thần tiên, hờ hững không trả lời.
Hắn chợt nghĩ tới, thì ra người mù Ngũ Trúc cũng là một người có kinh nghiệm, vậy… vạn nhất cây gậy vừa rồi không có gõ thông, mà làm cho mình hôn mê, chân khí trong cơ thể chạy tán loạn, đem lục phủ ngũ tạng mình trộn lẫn cả vào với nhau thì…
Rùng mình một cái, hắn thoát khỏi liên tưởng kinh khủng không gì sánh được, nhìn biển rộng trước mắt, lòng dạ thư sướng. Ngày hôm nay công pháp mới thành công, mơ hồ cảm thấy hưng phấn, rốt cuộc cũng thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng từ sự kiện thích khách vài ngày trước.
Mấy ngày qua, Phạm Nhàn vẫn nghĩ không minh bạch, vì sao thích khách lại dùng độc. Phí Giới truyền thụ cho mình bản lĩnh giải độc lẽ nào có thể đoán ngày này thực sự xảy ra? Việc này cũng không khỏi nhìn xa trông rộng một chút. Còn có vị nhị thái thái kia lá gan cũng quá lớn đi, bản thân mình có chỗ dựa nhà cao cửa rộng ở tận trong kinh đô, nhưng lại sử dụng biện pháp hạ độc, là không thèm để ý tớ tính mệnh của lão phu nhân, đó là vú em của hoàng đế bệ hạ cơ mà.
Phụ thân ở kinh đô lẽ nào không phát hiện ra một chút gì về chuyện này?
Đang lúc tự hỏi bản thân mình, dưới vách núi xa xa truyền tới một tiếng ca.
Gần vách núi chính là biển rộng, rời xa Đạm Châu, là hiểm địa, trước sườn núi là đá ngầm mọc lên san sát như rừng, thuyền đánh cá không thế tới gần, cho nên rất là yên tĩnh. Chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên Ngũ Trúc mới chọn chỗ này là nơi truyền kỹ năng giết người cho Phạm Nhàn. Ngày hôm nay bỗng nhiên nghe được tiếng ca, làm Phạm Nhàn không tự chủ được mà cảm thấy nghi hoặc.
Hắn tuy rằng khẩn trương, nhưng không có rối loạn, cẩn thận nhìn lên sườn dốc, cách một khối đá, nhìn tới nơi phát ra tiếng ca.
Ánh mắt vừa tới, trong sóng to gió lớn, một con thuyền nhỏ màu đen đang ngang qua dải đá ngầm, những phiến đá ngầm màu đen lúc ẩn lúc hiện trên mặt biển, thuyền nhỏ lại loạng choạng giữa chừng, nhìn qua dường như tùy thời có khả năng va vào đá ngầm, ngã một cái mà tan xương nát thịt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thuyền nhỏ cứ thản nhiên tự tại mà đi ngang qua.
Trên thuyền có một người ngồi, người nọ đội nón, tiếng ca chính là truyền từ trong miệng hắn ra: “Cành hoa chỉ nở trong thời khắc, nhưng so với đất đá nghìn năm, cũng không khác nhau mấy, mây bay cũng như vậy.”
Tiếng ca nhịu nhẹ, nhưng lẫn trong tiếng gào thét của sóng biển mà thanh âm vẫn truyền được tới vách núi.
Phạm Nhàn nghe lời ca, liền nghĩ tới kiếp trước có câu danh ngôn của thiền sư Tùng Vĩnh Trinh Đức ca ngợi buổi sáng vinh quang: “Chỉ sáng một thời khắc, nhưng so với tùng nghìn năm cũng không khác nhau mấy.” Chỉ cảm thấy người trên thuyền rất tiêu sái, vừa bí ẩn.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Ngũ Trúc:
- Trốn nhanh.
Phạm Nhàn vô ý thức nấp vào sau một tảng đá, phát hiện một bóng đen nhảy lên bên người mình, sau đó kinh khủng nhìn Ngũ Trúc trực tiếp nhảy từ trên vách núi cao hơn mười trượng xuống dưới.
Mộc côn của Ngũ Trúc hung hăng nện vào đỉnh đầu của Phạm Nhàn, phát ra tiếng kêu “binh” một cái.
Lúc này chân khí của Phạm Nhàn đang từ trong ấn đường hướng lên đỉnh phóng ra, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh sáng trong thần thức, nhất là trên đỉnh đầu biến ảo thành bảy loại màu sắc, nhưng đơn giản cùng dày đặc, thủy chung không nhìn thấy rõ, một cỗ phiền muộn từ chỗ tắc truyền tới, làm cho Phạm Nhàn rất khổ não, rất buồn bực, chỉ là ngẩng đầu lên bầu trời muốn được thoải mái một chút.
Vào lúc này, chỗ chân khí ứ đọng trên trán, lại bị trúng một côn của Ngũ Trúc.
Gậy gỗ nện vào thân thể của hắn, nhưng như là đánh sâu vào trong tâm linh của hắn vậy làm cho trong đầu hắn như bùng nổ, dường như trong đám mây đen kịt giăng khắp bầu trời có một tia sét bổ xuống, ánh sáng thanh lệ cứ như vậy mà tiêu sái đi xuống.
- Cởi y phục ra!
Những lời này là Khánh quốc Ngũ kinh --- một đoạn trong 《Túc Ngữ Lục》, tục truyền một trong tứ đại tông sư hiện giờ, thái sư tổ của quốc sư Khổ Hà của Bắc Tề quốc Căn Trần, trước đây đã từng được thiên phú tuyệt học, lúc ngộ đạo là đã nói, thân thể con người, đó là áo lót, chỉ có cởi ra, mới thành đại đạo.
Mà kiếp trước Phạm Nhàn xem qua sách phật giáo cũng từng có nói qua, Thanh viễn thiện sư Thường Vân: “Bỏ thịt như cởi áo, mới biết đi dạo là ngu si.”
(NV: Trứ nhục hãn sam như thoát liễu, phương tri bổng hát cuống ngu si
Đoạn này là một câu trong sách phật – dịch ra nói thật mình cũng rất mù mờ.)
Cho nên Phạm Nhàn đang lờ mờ trong thống khổ, vừa nghe thấy Ngũ Trúc nói những lời này, liền minh bạch ý tứ trong đó, gia tăng thông đạo đi qua đỉnh đầu, thiên quang tự hạ, tâm thần hồi phục thanh minh, ý thu vào nội phủ, toàn bộ đau đớn khắp các kinh mạch trong cơ thể, coi như biến mất trong thiên địa, chuyển người khác chịu đựng, không còn bất kỳ nửa điểm liên quan nào.
Buông bỏ hết thảy chấp nhất sinh mệnh, cảm giác trên thân thể vừa buông, lúc này mới ứng với tâm tình thông quan của quyển sách bá đạo.
Khí bá đạo trong thiên địa, căn bản là không thể dung nạp trong thân thể một người, cho nên chỉ có thể buông tha cho thân thể mình, mà thông suốt với thiên địa chân khí trở thành một phần của tự nhiên, mới có khả năng nắm lấy chân khí điên cuồng này.
Chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn dần dần bình phục, đại quan trên đỉnh đầu đã được khai thông, chân khí bằng phẳng hùng hồn mà chảy xuôi qua, sau đó dọc theo thiên trụ trực tiếp xuyên vào trong tuyết sơn.
Mà kỳ diệu nhất chính là, bên trong tuyết sơn vốn rất bình tĩnh như biển rộng, ngày hôm nay cũng xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, một ít chân khí bắt đầu chảy ra bổ sung cho đan điền của hắn.
Kể từ đó, chân khí trong cơ thể hắn rốt cục đã tuần hoàn theo một đường thẳng, hình thành một con đường luân chuyển hoàn mỹ, mà mơ hồ có cảm giác phối hợp chặt chẽ với cảnh vật chung quanh.
…
Thật lâu sau, Phạm Nhàn mới si ngốc tỉnh lại, dưới thân từ lâu đã hiện ra một vũng nước đen, mùi thối vô cùng. Hắn nhìn Ngũ Trúc vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, lộ ra nụ cười yếu ớt, cười khổ nói:
- Cảm tạ thúc, chỉ là … một côn này của người đập xuống thực rất hiểm.
Lúc này tuy rằng thân thể hắn cảm thấy suy yếu, nhưng tinh thần tràn đầy phấn chấn, nhắm mắt thăm dò tình huống trong cơ thể mình một chút, quen thuộc với xu thế lưu động của chân khí. Hắn cảm thấy chân khí thô bạo ban đầu tuy rằng cường đại hơn trước, nhưng rõ ràng cuồng loạn đã ít đi nhiều, lưu chuyển càng thêm thư sướng tự tại.
Phạm Nhàn thở dài, không nghĩ được mình rốt cuộc cũng luyện thành chân khí mà kiếp trước chỉ gặp qua trong các tiểu thuyết võ hiệp, một chút hứng thú không hiểu tràn ngập trong đầu hắn, trong vô thức, tay phải bên người hắn vỗ xuống phía dưới.
Phù một tiếng, giống như tiếng một cây vũ khí sắc bén được nung đỏ bổ xuống dưới.
Trên mặt đất thình lình xuất hiện một chưởng ấn nhợt nhạt, viền quanh chưởng ấn vô cùng nhẵn bóng!
Phạm Nhàn giơ tay phải mình lên, nhìn một chút, sau đó cúi đầu nhìn chưởng ấn trên mắt đá một chút, khoa tay múa chân một chút, xác nhận chưởng ấn này chính là do mình tiện tay đánh tới, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hồi lâu sau mới tỉnh lại, thở dài nói:
- Thực sự rất thần kỳ.
- Chân khí tràn đầy là tốt rồi!
Ngũ Trúc ở bên cạnh nói.
- Thúc, ngài không phải nói mình không luyện qua chân khí, cho nên không biết dạy ta thế nào sao?
- Ta xem người khác luyện qua, cho nên biết ngày hôm nay phải làm thế nào.
- Thì ra là dù chưa ăn qua thịt heo cũng không phải chưa từng nhìn thấy heo chạy.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ cảm thấy mình có cảm giác muốn mắng chửi, mỉm cười, tiếp tục nói:
- Quan khẩu vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, nếu như không phải có một gậy đấy, ta chắc chắc biến thành người sống đời thực vật mất.
- Người sống đời thực vật là cái gì?
Ngũ Trúc rất lãnh đạm hỏi.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn trời, như đi vào cõi thần tiên, hờ hững không trả lời.
Hắn chợt nghĩ tới, thì ra người mù Ngũ Trúc cũng là một người có kinh nghiệm, vậy… vạn nhất cây gậy vừa rồi không có gõ thông, mà làm cho mình hôn mê, chân khí trong cơ thể chạy tán loạn, đem lục phủ ngũ tạng mình trộn lẫn cả vào với nhau thì…
Rùng mình một cái, hắn thoát khỏi liên tưởng kinh khủng không gì sánh được, nhìn biển rộng trước mắt, lòng dạ thư sướng. Ngày hôm nay công pháp mới thành công, mơ hồ cảm thấy hưng phấn, rốt cuộc cũng thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng từ sự kiện thích khách vài ngày trước.
Mấy ngày qua, Phạm Nhàn vẫn nghĩ không minh bạch, vì sao thích khách lại dùng độc. Phí Giới truyền thụ cho mình bản lĩnh giải độc lẽ nào có thể đoán ngày này thực sự xảy ra? Việc này cũng không khỏi nhìn xa trông rộng một chút. Còn có vị nhị thái thái kia lá gan cũng quá lớn đi, bản thân mình có chỗ dựa nhà cao cửa rộng ở tận trong kinh đô, nhưng lại sử dụng biện pháp hạ độc, là không thèm để ý tớ tính mệnh của lão phu nhân, đó là vú em của hoàng đế bệ hạ cơ mà.
Phụ thân ở kinh đô lẽ nào không phát hiện ra một chút gì về chuyện này?
Đang lúc tự hỏi bản thân mình, dưới vách núi xa xa truyền tới một tiếng ca.
Gần vách núi chính là biển rộng, rời xa Đạm Châu, là hiểm địa, trước sườn núi là đá ngầm mọc lên san sát như rừng, thuyền đánh cá không thế tới gần, cho nên rất là yên tĩnh. Chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên Ngũ Trúc mới chọn chỗ này là nơi truyền kỹ năng giết người cho Phạm Nhàn. Ngày hôm nay bỗng nhiên nghe được tiếng ca, làm Phạm Nhàn không tự chủ được mà cảm thấy nghi hoặc.
Hắn tuy rằng khẩn trương, nhưng không có rối loạn, cẩn thận nhìn lên sườn dốc, cách một khối đá, nhìn tới nơi phát ra tiếng ca.
Ánh mắt vừa tới, trong sóng to gió lớn, một con thuyền nhỏ màu đen đang ngang qua dải đá ngầm, những phiến đá ngầm màu đen lúc ẩn lúc hiện trên mặt biển, thuyền nhỏ lại loạng choạng giữa chừng, nhìn qua dường như tùy thời có khả năng va vào đá ngầm, ngã một cái mà tan xương nát thịt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thuyền nhỏ cứ thản nhiên tự tại mà đi ngang qua.
Trên thuyền có một người ngồi, người nọ đội nón, tiếng ca chính là truyền từ trong miệng hắn ra: “Cành hoa chỉ nở trong thời khắc, nhưng so với đất đá nghìn năm, cũng không khác nhau mấy, mây bay cũng như vậy.”
Tiếng ca nhịu nhẹ, nhưng lẫn trong tiếng gào thét của sóng biển mà thanh âm vẫn truyền được tới vách núi.
Phạm Nhàn nghe lời ca, liền nghĩ tới kiếp trước có câu danh ngôn của thiền sư Tùng Vĩnh Trinh Đức ca ngợi buổi sáng vinh quang: “Chỉ sáng một thời khắc, nhưng so với tùng nghìn năm cũng không khác nhau mấy.” Chỉ cảm thấy người trên thuyền rất tiêu sái, vừa bí ẩn.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Ngũ Trúc:
- Trốn nhanh.
Phạm Nhàn vô ý thức nấp vào sau một tảng đá, phát hiện một bóng đen nhảy lên bên người mình, sau đó kinh khủng nhìn Ngũ Trúc trực tiếp nhảy từ trên vách núi cao hơn mười trượng xuống dưới.
Tác giả :
Miêu Nị