Khánh Dư Niên
Quyển 1 - Chương 25: Lão nhân thảm lông cừu
Ba phút sau, Phạm Nhàn đưa tay lấy đĩa cá chưng nóng hổi đặt lên bàn, thêm vào một chút nước tương quý giá từ miền nam đưa tới, chất lỏng như hổ phách, rất đẹp mắt. Cá chưng cùng nước trộn vào nhau, hương thơm nhất thời tràn ngập cả phòng bếp. Hắn tìm được một chút cơm thừa buổi tối, cá chưng với gừng cùng dấm, tất cả ăn một cách ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, lúc hắn đi thỉnh an lão phu nhân, hạ nhân báo cáo đêm qua ở phòng bếp có kẻ trộm mò vào, Phạm Nhàn lập tức minh bạch chuyện gì, không nhịn được nở nụ cười thầm, vừa xoa bóp vai lão phu nhân vừa nói với quản gia rằng:
- Đêm qua ta đi ăn thêm chút cơm thôi, đừng lo lắng.
Người nọ trừng mắt ngây ngốc, nghĩ thầm tiểu thiếu gia mới có chút tuổi như vậy sao không gọi hạ nhân làm việc, lại còn đi chơi đùa mấy thứ này, nếu như không cẩn thận thiêu rụi cả bếp thì chơi có vui không.
Phạm Nhàn biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhu thuận nói với lão phu nhân rằng:
- Tôn nhi gần đây tìm được một phương pháp chưng cá ở trong sách, cho nên muốn thử làm một chút, nếu như mùi vị tạm được, có thể chuẩn bị làm để hiếu kính với nãi nãi. Bởi vì muốn làm cho nãi nãi kinh hỉ, cho nên mới không dám để cho đám hạ nhân này biết, không ngờ lại làm kinh động nhiều người như vậy, tôn nhi biết sai rồi.
Câu chuyện này cực kỳ hợp tình hợp lý, người bình thường cũng không mò ra được khuyết điểm gì.
Lão phu nhân nghe xong câu này không có biểu tình gì, chỉ ôn hòa nói rằng:
- Thế nào cũng được, chỉ là bất luận làm chuyện gì, đều phải thu dọn sạch sẽ đó.
Lão phu nhân của bá tước biệt phủ đối với Phạm Nhàn luôn nghiêm khắc, loại ngữ khí ôn nhu này cực kỳ hiếm thấy, cho nên Phạm Nhàn trong lòng cảm thấy bất an, nghĩ rằng trong khẩu khí đó dường như lộ ra một chút thương tiếc đối với mình, đó là vì sao đây?
Lão phu nhân ôn hòa nói tiếp:
- Chuyện ngày hôm qua ta đã biết, Chu quản gia không dùng được rồi, giống như việc ngươi đi tới phòng bếp vào ban đêm vậy đều là chuyện nguy hiểm, cũng không có người phát hiện, thật sự rất tệ. Ta đã đưa hắn trở về về kinh đô rồi, cho cái gia đình lụn bại kia chỉnh đốn hắn đi.
Phạm Nhàn trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ lại mình sau khi giết người trở về, đã quên béng mất xử lý chuyện của Chu quản gia, rất rõ ràng lần này thích khách có thể xâm nhập vào biệt phủ bá tước hạ độc tất nhiên có quan hệ với vị quản gia này., nhưng mà mình lại không chú ý tới, quả nhiên rất kém cỏi rồi.
…
Ban ngày ở trong thư phòng không hề có tâm tình mà đọc thư tới từ kinh đô, Phạm Nhàn lần thứ hai rời phủ, vô ý thức lúc đi qua chợ rau mới minh bạch câu nói “Bất luận làm chuyện gì, đều phải thu dọn sạch sẽ vào” của nãi nãi là có ý tứ gì.
Một góc của chợ rau đã bị đốt thành một mảnh hoang phế, thần kỳ ở chỗ là không có lan tới bất kỳ kiến trúc chung quanh nào, chỉ là một căn nhà nhỏ bị thiêu sạch sẽ không còn lưu lại chút gì. Cư dân chung quanh đều nghị luận, Phạm Nhàn vóc dáng nhỏ bé, ở bên cạnh nghe, biết trận hỏa hoạn này làm hai người chết, nhưng diện mục hoàn toàn thay đổi.
Nơi bị thiêu rụi chính là căn nhà mà Phạm Nhàn đã giết người ngày hôm qua.
Hủy thi diệt tích?
Phạm Nhàn nghĩ tới chuyện nãi nãi vừa nói đưa Chu quản gia trở về kinh đô, lại liên hệ với một mảnh tro tàn trước mặt, nhất thời cả người phát lạnh, rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn thực sự không ngờ, nãi nãi đối với mình nghiêm khắc có thừa, thương yêu không đủ, vậy mà suy nghĩ kín đáo như vậy, để tôn tử an toàn thản nhiên làm ra những chuyện như thế này được.
Vừa nghĩ tới dáng dập ngày ngày nhắm mắt dưỡng thần như lão phật gia của lão phu nhân, Phạm Nhàn thực sự không thể nào tưởng tượng được bà lại có liên hệ với đống hoang toàn vẫn còn khói xanh bay lên kia.
Phạm Nhàn xen lẫn trong đám người, nhìn những mảnh gỗ đen do cháy sém trước mặt mới hiểu được mình lại vừa học được một bài học mới.
Người dân hai bên bắt đầu chú ý tới hắn, chuẩn bị nói cái gì đó thỉnh an tới hắn, Phạm Nhàn làm như không nghe thấy rời khỏi chợ rau, bất tri bất giác đi tới gian tạp hóa quen thuộc.
- Quản gia đã bị đuổi về kinh đô rồi.
Phạm Nhàn nói vậy.
Ngũ Trúc đứng ở trong điếm, thân thể an tĩnh quay ra đường, không có chút phản ứng gì, người dân chung quanh tới chợ rau xem náo nhiệt cho nên đường phố rất trống trải.
- Ngày hôm qua khi chúng ta đi thì tiểu lâu bị đốt.
Phạm Nhàn tiếp tục nói.
Ngũ Trúc vẫn không chút phản ứng.
Phạm Nhàn nhéo góc áo nhỏ của hắn hung hăng nói:
- Thúc có phải nghĩ ta quên xử lý chuyện của Chu quản gia là biểu hiện rất ngu xuẩn không? Còn nhờ tới nãi nãi giúp ta thu dọn sạch sẽ!
Ngũ Trúc xoay người sang chỗ khác, nói rằng:
- Ngươi muốn ta đồng tình với ngươi sao? Ngươi nghĩ tuổi mình còn nhỏ, đối với việc này không biết phải xử lý ra sao cũng là bình thường, hay lòng tự trọng của ngươi bị tổn thương, cho nên tìm kiếm chút an ủi sao?
Thanh âm của người mù xuất hiện một tia hiếu kỳ hiếm thấy, tâm tình cùng với bình thường có vẻ sinh động hơn rất nhiều.
Phạm Nhàn cười nói:
- Ta không có tự ái dư thừa, chỉ là cảm giác giết người rất không tốt. Hơn nữa…
Hắn câm miệng không nói, ở sâu trong nội tâm mình, mình xuyên qua đi tới thế giới này, nếu như không phải có Phí Giới cùng Ngũ Trúc dạy dỗ mình, chính bản thân hắn cũng sẽ không mạnh hơn so với con nhà quyền quý bao nhiêu, nói không chừng…sớm đã chết rồi. Ở đây giữa một cái nút thắt quyền lực, trong một bối cảnh bí ẩn trùng trùng, có nhiều hơn một chút tri thức, dường như không một chút lợi lộc gì, mỗi một người đứng trên đỉnh của quyền lực, ai mà không tinh thông vài thủ đoạn dơ bẩn chứ.
So sánh với bọn chúng, mình đúng thật chỉ là một nhi đồng ngây thơ mà thôi.
- Cảm giác giết người, cùng cảm giác bị giết, ngươi thích cái nào?
Ngũ Trúc hỏi.
Phạm Nhàn không biết phải trả lời thế nào, tự nhiên không ai nguyện ý bị người giết.
- Ngươi đã biết đáp án, vậy không nên hỏi lại nữa.
Ngũ Trúc đưa cho hắn một cái lệnh bài.
- Ngoài ra, ta nghĩ phải nói cho ngươi, lão phu nhân đuổi Chu quản gia ra khỏi Đạm Châu mà không giết hắn, là bởi vì không muốn trong nhà cũ của mình ở kinh đô vì chuyện này mà quá nháo loạn.
Phạm Nhàn nhìn lệnh bài quen thuộc, biết là lệnh bài của chấp sự trong bá tước phủ, khối lệnh bài này là của Chu quản gia. Hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Ngũ Trúc:
- Thúc đã giết hắn?
Ngũ Trúc gật đầu.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ tới thân phận của thích khách vò đầu hỏi:
- Vì sao thích khách dụng độc và thủ pháp sau đó rất giống với thủ đoạn của Giám Sát Viện?
- Hỏi Phí Giới đi.
…
Giữa năm Khánh Lịch, một ngày xuân tươi đẹp, tại thành tây ngăn nắp của kinh đô, có một kiến trúc mà tường ngoài một tầng màu tro đen, thoạt nhìn qua rất âm trầm kinh khủng. Trong một gian mật thất, một lão nhân tướng mạo gầy gò, quanh miệng trơn bóng không một cọng râu đang ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một tấm thảm bằng lông cừu mềm mại.
Cửa sổ thủy tinh của mật thất được che chắn bằng miếng vải đen, không một tia ánh sáng nào lọt được vào đây, vị lão nhân này rất nhiều năm trước ở phương Bắc mắc trọng bệnh, từ đó về sau bắt đầu có chút sợ ánh sáng.
- Phí lão, chuyện ở Đạm Châu, điều tra thế nào rồi?
Lão nhân nhìn người bạn cùng lứa tuổi có mái tóc hoa râm, tướng mạo quái dị, nhìn ánh mắt màu nâu, mỉm cười hỏi.
Phí Giới ngồi trên ghế uống trà, nhìn bên môi viện trưởng đại nhân lộ ra nụ cười quỷ dị, nghĩ thầm rốt cuộc mình với hắn ai mới chân chính là lão biến thái đây?
Sáng sớm hôm sau, lúc hắn đi thỉnh an lão phu nhân, hạ nhân báo cáo đêm qua ở phòng bếp có kẻ trộm mò vào, Phạm Nhàn lập tức minh bạch chuyện gì, không nhịn được nở nụ cười thầm, vừa xoa bóp vai lão phu nhân vừa nói với quản gia rằng:
- Đêm qua ta đi ăn thêm chút cơm thôi, đừng lo lắng.
Người nọ trừng mắt ngây ngốc, nghĩ thầm tiểu thiếu gia mới có chút tuổi như vậy sao không gọi hạ nhân làm việc, lại còn đi chơi đùa mấy thứ này, nếu như không cẩn thận thiêu rụi cả bếp thì chơi có vui không.
Phạm Nhàn biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhu thuận nói với lão phu nhân rằng:
- Tôn nhi gần đây tìm được một phương pháp chưng cá ở trong sách, cho nên muốn thử làm một chút, nếu như mùi vị tạm được, có thể chuẩn bị làm để hiếu kính với nãi nãi. Bởi vì muốn làm cho nãi nãi kinh hỉ, cho nên mới không dám để cho đám hạ nhân này biết, không ngờ lại làm kinh động nhiều người như vậy, tôn nhi biết sai rồi.
Câu chuyện này cực kỳ hợp tình hợp lý, người bình thường cũng không mò ra được khuyết điểm gì.
Lão phu nhân nghe xong câu này không có biểu tình gì, chỉ ôn hòa nói rằng:
- Thế nào cũng được, chỉ là bất luận làm chuyện gì, đều phải thu dọn sạch sẽ đó.
Lão phu nhân của bá tước biệt phủ đối với Phạm Nhàn luôn nghiêm khắc, loại ngữ khí ôn nhu này cực kỳ hiếm thấy, cho nên Phạm Nhàn trong lòng cảm thấy bất an, nghĩ rằng trong khẩu khí đó dường như lộ ra một chút thương tiếc đối với mình, đó là vì sao đây?
Lão phu nhân ôn hòa nói tiếp:
- Chuyện ngày hôm qua ta đã biết, Chu quản gia không dùng được rồi, giống như việc ngươi đi tới phòng bếp vào ban đêm vậy đều là chuyện nguy hiểm, cũng không có người phát hiện, thật sự rất tệ. Ta đã đưa hắn trở về về kinh đô rồi, cho cái gia đình lụn bại kia chỉnh đốn hắn đi.
Phạm Nhàn trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ lại mình sau khi giết người trở về, đã quên béng mất xử lý chuyện của Chu quản gia, rất rõ ràng lần này thích khách có thể xâm nhập vào biệt phủ bá tước hạ độc tất nhiên có quan hệ với vị quản gia này., nhưng mà mình lại không chú ý tới, quả nhiên rất kém cỏi rồi.
…
Ban ngày ở trong thư phòng không hề có tâm tình mà đọc thư tới từ kinh đô, Phạm Nhàn lần thứ hai rời phủ, vô ý thức lúc đi qua chợ rau mới minh bạch câu nói “Bất luận làm chuyện gì, đều phải thu dọn sạch sẽ vào” của nãi nãi là có ý tứ gì.
Một góc của chợ rau đã bị đốt thành một mảnh hoang phế, thần kỳ ở chỗ là không có lan tới bất kỳ kiến trúc chung quanh nào, chỉ là một căn nhà nhỏ bị thiêu sạch sẽ không còn lưu lại chút gì. Cư dân chung quanh đều nghị luận, Phạm Nhàn vóc dáng nhỏ bé, ở bên cạnh nghe, biết trận hỏa hoạn này làm hai người chết, nhưng diện mục hoàn toàn thay đổi.
Nơi bị thiêu rụi chính là căn nhà mà Phạm Nhàn đã giết người ngày hôm qua.
Hủy thi diệt tích?
Phạm Nhàn nghĩ tới chuyện nãi nãi vừa nói đưa Chu quản gia trở về kinh đô, lại liên hệ với một mảnh tro tàn trước mặt, nhất thời cả người phát lạnh, rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn thực sự không ngờ, nãi nãi đối với mình nghiêm khắc có thừa, thương yêu không đủ, vậy mà suy nghĩ kín đáo như vậy, để tôn tử an toàn thản nhiên làm ra những chuyện như thế này được.
Vừa nghĩ tới dáng dập ngày ngày nhắm mắt dưỡng thần như lão phật gia của lão phu nhân, Phạm Nhàn thực sự không thể nào tưởng tượng được bà lại có liên hệ với đống hoang toàn vẫn còn khói xanh bay lên kia.
Phạm Nhàn xen lẫn trong đám người, nhìn những mảnh gỗ đen do cháy sém trước mặt mới hiểu được mình lại vừa học được một bài học mới.
Người dân hai bên bắt đầu chú ý tới hắn, chuẩn bị nói cái gì đó thỉnh an tới hắn, Phạm Nhàn làm như không nghe thấy rời khỏi chợ rau, bất tri bất giác đi tới gian tạp hóa quen thuộc.
- Quản gia đã bị đuổi về kinh đô rồi.
Phạm Nhàn nói vậy.
Ngũ Trúc đứng ở trong điếm, thân thể an tĩnh quay ra đường, không có chút phản ứng gì, người dân chung quanh tới chợ rau xem náo nhiệt cho nên đường phố rất trống trải.
- Ngày hôm qua khi chúng ta đi thì tiểu lâu bị đốt.
Phạm Nhàn tiếp tục nói.
Ngũ Trúc vẫn không chút phản ứng.
Phạm Nhàn nhéo góc áo nhỏ của hắn hung hăng nói:
- Thúc có phải nghĩ ta quên xử lý chuyện của Chu quản gia là biểu hiện rất ngu xuẩn không? Còn nhờ tới nãi nãi giúp ta thu dọn sạch sẽ!
Ngũ Trúc xoay người sang chỗ khác, nói rằng:
- Ngươi muốn ta đồng tình với ngươi sao? Ngươi nghĩ tuổi mình còn nhỏ, đối với việc này không biết phải xử lý ra sao cũng là bình thường, hay lòng tự trọng của ngươi bị tổn thương, cho nên tìm kiếm chút an ủi sao?
Thanh âm của người mù xuất hiện một tia hiếu kỳ hiếm thấy, tâm tình cùng với bình thường có vẻ sinh động hơn rất nhiều.
Phạm Nhàn cười nói:
- Ta không có tự ái dư thừa, chỉ là cảm giác giết người rất không tốt. Hơn nữa…
Hắn câm miệng không nói, ở sâu trong nội tâm mình, mình xuyên qua đi tới thế giới này, nếu như không phải có Phí Giới cùng Ngũ Trúc dạy dỗ mình, chính bản thân hắn cũng sẽ không mạnh hơn so với con nhà quyền quý bao nhiêu, nói không chừng…sớm đã chết rồi. Ở đây giữa một cái nút thắt quyền lực, trong một bối cảnh bí ẩn trùng trùng, có nhiều hơn một chút tri thức, dường như không một chút lợi lộc gì, mỗi một người đứng trên đỉnh của quyền lực, ai mà không tinh thông vài thủ đoạn dơ bẩn chứ.
So sánh với bọn chúng, mình đúng thật chỉ là một nhi đồng ngây thơ mà thôi.
- Cảm giác giết người, cùng cảm giác bị giết, ngươi thích cái nào?
Ngũ Trúc hỏi.
Phạm Nhàn không biết phải trả lời thế nào, tự nhiên không ai nguyện ý bị người giết.
- Ngươi đã biết đáp án, vậy không nên hỏi lại nữa.
Ngũ Trúc đưa cho hắn một cái lệnh bài.
- Ngoài ra, ta nghĩ phải nói cho ngươi, lão phu nhân đuổi Chu quản gia ra khỏi Đạm Châu mà không giết hắn, là bởi vì không muốn trong nhà cũ của mình ở kinh đô vì chuyện này mà quá nháo loạn.
Phạm Nhàn nhìn lệnh bài quen thuộc, biết là lệnh bài của chấp sự trong bá tước phủ, khối lệnh bài này là của Chu quản gia. Hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Ngũ Trúc:
- Thúc đã giết hắn?
Ngũ Trúc gật đầu.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ tới thân phận của thích khách vò đầu hỏi:
- Vì sao thích khách dụng độc và thủ pháp sau đó rất giống với thủ đoạn của Giám Sát Viện?
- Hỏi Phí Giới đi.
…
Giữa năm Khánh Lịch, một ngày xuân tươi đẹp, tại thành tây ngăn nắp của kinh đô, có một kiến trúc mà tường ngoài một tầng màu tro đen, thoạt nhìn qua rất âm trầm kinh khủng. Trong một gian mật thất, một lão nhân tướng mạo gầy gò, quanh miệng trơn bóng không một cọng râu đang ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một tấm thảm bằng lông cừu mềm mại.
Cửa sổ thủy tinh của mật thất được che chắn bằng miếng vải đen, không một tia ánh sáng nào lọt được vào đây, vị lão nhân này rất nhiều năm trước ở phương Bắc mắc trọng bệnh, từ đó về sau bắt đầu có chút sợ ánh sáng.
- Phí lão, chuyện ở Đạm Châu, điều tra thế nào rồi?
Lão nhân nhìn người bạn cùng lứa tuổi có mái tóc hoa râm, tướng mạo quái dị, nhìn ánh mắt màu nâu, mỉm cười hỏi.
Phí Giới ngồi trên ghế uống trà, nhìn bên môi viện trưởng đại nhân lộ ra nụ cười quỷ dị, nghĩ thầm rốt cuộc mình với hắn ai mới chân chính là lão biến thái đây?
Tác giả :
Miêu Nị