Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Quyển 1 - Chương 56: Tống Tam Gia rớt đài
"Quả nhiên là chuyện này do súc sinh ngươi làm ra! ?"
"Ngươi cho là vu tội vô căn cứ có thể đạt mục đích sao?"
Hai câu nói đồng thời vang lên, lời nói của người trước so với lời nói người sau càng kịch liệt hơn rất nhiều, đủ để cho mọi người ở đây nghe được rành mạch.
Nguyên bản Tống Thu Hiên luôn có sắc mặt cao ngạo nháy mắt biến sắc, vẻ mặt trắng bệch phẫn hận nhìn Tống Thăng Vân.
Linh Cưu cảm thấy lúc này nhất định hắn ngay cả tâm giết cha cũng có , vỗ trán thở dài,
"Quả nhiên đều là đồng đội heo!"
"Ngươi... Các ngươi, các ngươi làm sao lại... Phốc!"
Tống lão phu nhân khó thở công tâm, mỗi một chữ trong miệng đều không nói nên lời, ức chế phun ra một búng máu.
"Bà nội! Bà nội! Ngươi đừng tức giận, bảo trọng thân mình!"
Nếu nói về người thật tình quan tâm Tống lão phu nhân cũng chỉ có Tống Lưu Giác, cũng không uổng Tống lão phu nhân yêu thương hắn.
Ngực Tống lão phu nhân phập phồng kịch liệt, coi như ngay sau đó có thể giảm bớt tức giận. Trong nháy mắt bà giống như già đi mười tuổi, nương theo Tống Lưu Giác, thong thả ngồi thẳng, ánh mắt nhìn quét toàn cảnh, đau lòng nhìn Tống Thu Hiên cùng Tống Thăng Vân, thời điểm nhìn ba người Tống Tuyết Y, chỉ còn lại nồng đậm lửa giận cùng chán ghét.
"Tống gia đã tạo nghiệt gì mới cưới con dâu tâm địa ác độc như ngươi đây, chẳng những khắc chết Chân nhi, lại còn cùng Chân nhi sinh ra một con sói mắt trắng như vậy (Nguyệt: Sói mắt trắn chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa ạ.)! Còn nhỏ thì chiếm lấy vị trí trưởng tôn, sau khi lớn lên lại gây tai họa cho thúc bá huynh đệ! Sớm biết như thế này ta sẽ không mềm lòng, không nên rước người ác độc bại hoại, không nhà không cửa như ngươi vào cửa!"
Vẻ mặt Tôn Cốc Lan lạnh lùng, thời điểm duy nhất khi nghe hai chữ Chân nhi, sắc mặt mới thoảng qua một chút cảm xúc biến hóa.
"Ai biết hắn có phải đứa nhỏ của đại ca hay không, nói không chừng là mụ la sát này cùng..."
Tống Thăng Vân trào phúng xen mồm.
"Tống Thăng Vân!"
Tôn Cốc Lan quát khẽ một tiếng, đánh gãy lời vũ nhục của hắn,
" Ngươi có thể chửi ta mắng ta, cũng không được làm bẩn trong sạch của Chân ca cùng Tuyết Y!"
"Ngươi nói không được thì không được sao?"
Tống Thăng Vân vẻ mặt dữ tợn đứng lên, giống như tùy thời đều có thể ra tay.
Trong mắt Tôn Cốc Lan toát ra một tia mỏi mệt.
"Chỉ là một cái gia tộc trong trấn nhỏ thôi, các ngươi thật sự cho rằng ta hiếm lạ gì điểm ấy của các ngươi? Nếu không phải bởi vì nơi này là nhà của Chân ca , gốc của Chân ca..."
"Tốt, ngươi không hiếm lạ, ngươi nói không hiếm lạ, nhưng vì sao tranh đoạt nhiều như vậy? Đừng làm kẻ trộm còn muốn lập đền thờ trinh tiết..."
Tống Thăng Vân vốn định nói càng nhiều, nhưng khi mặt nạ Tống Tuyết Y chuyển hướng đến hắn, làm hàm răng của hắn lại đau nhức, không khỏi ngừng miệng.
Lúc này Tôn Cốc Lan đã thu lại cảm xúc bị Tống Hòa Chân dẫn phát ra, cười lạnh nói:
"Ta tuy không hiếm lạ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ trơ mắt nhìn đồ vật gì đó của Tuyết Y bị người khác cướp đi! Nếu Tuyết Y không cần cũng thôi, nay nếu Tuyết Y muốn , ta liền vì hắn giành lại!"
Linh Cưu không khỏi nhìn về phía Tôn Cốc Lan.
Nữ tử có dung mạo ung dung đoan trang ,có tính cách cương liệt tinh tế này yêu Tống Tuyết Y hơn so với bất kì kẻ nào, có thể tưởng tượng ra nàng yêu nam nhân tên Tống Hòa Chân kia đến mức nào.
"Tôn Cốc Lan, Tống gia là nơi ngươi muốn làm gì thì làm sao!"
Tống lão phu nhân lớn tiếng mở miệng,
"Hôm nay lão thân nhất định phải thanh lý môn hộ!"
Đây là hoàn toànphá rách da mặt rồi! Linh Cưu nghĩ, không chút tiếng động bước đi, đến đứng ở bên người Tống Tuyết Y, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát.
"Thiên Ảnh! Bắt bọn họ lại, lấy tội sát hại người thân đến xử lý.”
Những lời này củaTống lão phu nhân ngang với việc đoạn tuyệt quan hệ cùng bọn Tống Tuyết Y, bức Tống Tuyết Y đến cùng đường—— Tống gia gia quy, sát hại người thân, nhốt vào trong thủy lao để sám hối.
"Có phải ngươi muốn đánh rớt Tống Tiểu Bạch, để Tống Lưu Giác thừa kế, có thể một mình không lo quản lí Tống gia?"
Linh Cưu thờ ơ nói một câu, chứng minh cảm giác tồn tại của mình với người ở đây .
"Ê, thiếu gia tốt? Ngươi muốn cùng ta làm địch đúng không?"
Con ngươi Linh Cưu chuyển động, đôi mắt thuần túy nhìn Tống Lưu Giác.
Tống Lưu Giác cả người run lên, bản năng bất giác lui về phía sau từng bước.
"Thiên Ảnh! Bắt! Đều bắt bọn họ lại, còn đứa nhỏ này! Giết nàng, liền xử quyết!"
Tống lão phu nhân cũng là người ngoan độc, nghĩ đến lời Tống Thu Hiên từng nói, không để Tống gia rước thêm phiền toái, đã nghĩ trực tiếp giết người diệt khẩu.
"Bà nội..."
Tống Thu Hiên còn trông cậy vào Linh Cưu có thể cho hắn hy vọng sống sót.
"Câm miệng!"
Tống lão phu nhân âm lệ nhìn hắn.
Tống Thu Hiên biến sắc, sắc mặt dần dần âm trầm, ánh mắt đảo qua bàn tay đang nắm chặt tay Tống Lưu Giác của Tống lão phu nhân, đáy mắt sát ý cùng lửa giận không ngừng bốc lên.
Người củaThiên Ảnh rất nhanh vây lại đám người Linh Cưu.
Trong tay Linh Cưu đã xuất hiện mấy tấm bùa vàng, khi tinh thần đang tập trung cao độ, lưng áo bỗng nhiên bị người ôm lấy .
Hơi thở quen thuộc làm nàng không kháng cự, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Tống Tuyết Y, chống lại con ngươi nhu hòa yên tĩnh của hắn, sau đó thả lỏng tay chân.
"Lời nói của gia chủ Tống gia mới là mệnh lệnh cao nhất của Thiên Ảnh."
Tống Tuyết Y ôm lấy Linh Cưu, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt,
" Thủ lĩnh Thiên Ảnh, bắt đầu từ hôm nay ta chính là Tống gia gia chủ, ngươi có dị nghị gì không?"
Một gã cả người bận đồ đen, diện mạo nam tử trung niên bình thường không tiếng động quỳ gối xuống đất.
"Tống đại thiếu có thể làm chủ Tống gia, là phúc của Tống gia."
Một quỳ này của hắn, kéo theo mọi người của Thiên Ảnh cũng quỳ xuống đất.
Đây là chuyện gì xảy ra? Bọn người Tống Thăng Vân bị một màn trước mắt làm cho ngơ ngác.
"Các ngươi phản ! Phản rồi!"
Mặt Tống lão phu nhân trắng bệch, nếu không phải Tống Lưu Giác chống đỡ bên cạnh, chỉ sợ sớm đã ngồi trên mặt đất,
"Đương gia Tống gia há để một con sói mắt trắng nói muốn làm thì làm? Vạn Nhất... Không, ngươi không phải Vạn Nhất, Vạn Nhất thật sự ở đâu! ? Ngươi cùng với hắn thông đồng làm bậy! ?"
" Mỗi đời thủ lĩnh Thiên Ảnh đều tên là Vạn Nhất, lão phu nhân gặp qua vị Vạn Nhất kia đã chết."
Tân nhậm Vạn Nhất đứng lên, bình tĩnh nói.
"Không! Giác nhi, Giác nhi, mau đưa ấn của gia chủ lên, ngươi mới là gia chủ Tống gia, ngươi mới là hy vọng của Tống gia!"
Tống lão phu nhân thúc giục Tống Lưu Giác.
"..."
Môi Tống Lưu Giác run lên, mím chặt không lên tiếng cũng không có động tác gì.
Khoảng cách của hắn gần với chủ ấn Tống gia như vậy, ngay tại bên chân hắn, nhưng hắn không dám đi lấy, thật sự không dám.
"Bắt đầu từ hôm nay, giam lỏng bọn họ ở trong viện."
Tống Tuyết Y nhẹ nhàng nói.
"Ngươi không thể làm như vậy!"
Tống Thăng Vân vẻ mặt điên cuồng xông lên.
Nửa đường bị Vạn Nhất đánh lui.
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu, nói với Tôn Cốc Lan đang có chút thất thần:
"Nương, chúng ta đi thôi, ta còn có chuyện muốn nói với người."
"Được, đi thôi."
Tôn Cốc Lan phức tạp nhìn Tống Tuyết Y.
Thân ảnh Vạn Nhất quay lại như gió, cùng với tiếng thét chói tai của Tống lão phu nhân, nhặt lại những thứ rơi ra bỏ vào hộp gấm đưa đến tay Linh Cưu.
"Ấn gia chủ nên đưa cho gia chủ giữ."
Linh Cưu nhận lấy. Hai tay Tống Tuyết Y đều ôm nàng , dĩ nhiên là nàng nhận.
"Tuyết Y, nhị thúc vẫn không đối đầu với ngươi, càng không làm tổn hại gì đến chuyện của Tống gia, ngươi cũng không thể giam lỏng nhị thúc chứ?"
Tống Quy Sinh đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nói với Tống Tuyết Y, tay trong áo đã sớm nắm chặt.
Tống Tri Họa cùng Tống Ly Yên tái nhợt nhìn Tống Tuyết Y.
Ai mà nghĩ đến, vận mệnh của các nàng sẽ có một ngày bị phế vật ma ốm trong mắt các nàng nắm trong tay?
"Ừm."
Bước chân của Tống Tuyết Y cũng không dừng lại, âm thanh trong lúc cúi đầu vang lên.
Tống Quy Sinh thở ra một hơi, nhìn theo đám người Tống Tuyết Y rời đi, một hồi sau mới thu lại ánh mắt nhìn đám người Tống Thăng Vân, cười nhẹ nói:
"Ta không chiếm được, các ngươi cũng không chiếm được."
Từ khi sinh ra đến giờ, hắn thủy chung không phải người xuất sắc nhất cũng không phải được sủng ái nhất, nhưng tồn tại ở Tống gia vững vàng nhất.
"Ngươi cho là vu tội vô căn cứ có thể đạt mục đích sao?"
Hai câu nói đồng thời vang lên, lời nói của người trước so với lời nói người sau càng kịch liệt hơn rất nhiều, đủ để cho mọi người ở đây nghe được rành mạch.
Nguyên bản Tống Thu Hiên luôn có sắc mặt cao ngạo nháy mắt biến sắc, vẻ mặt trắng bệch phẫn hận nhìn Tống Thăng Vân.
Linh Cưu cảm thấy lúc này nhất định hắn ngay cả tâm giết cha cũng có , vỗ trán thở dài,
"Quả nhiên đều là đồng đội heo!"
"Ngươi... Các ngươi, các ngươi làm sao lại... Phốc!"
Tống lão phu nhân khó thở công tâm, mỗi một chữ trong miệng đều không nói nên lời, ức chế phun ra một búng máu.
"Bà nội! Bà nội! Ngươi đừng tức giận, bảo trọng thân mình!"
Nếu nói về người thật tình quan tâm Tống lão phu nhân cũng chỉ có Tống Lưu Giác, cũng không uổng Tống lão phu nhân yêu thương hắn.
Ngực Tống lão phu nhân phập phồng kịch liệt, coi như ngay sau đó có thể giảm bớt tức giận. Trong nháy mắt bà giống như già đi mười tuổi, nương theo Tống Lưu Giác, thong thả ngồi thẳng, ánh mắt nhìn quét toàn cảnh, đau lòng nhìn Tống Thu Hiên cùng Tống Thăng Vân, thời điểm nhìn ba người Tống Tuyết Y, chỉ còn lại nồng đậm lửa giận cùng chán ghét.
"Tống gia đã tạo nghiệt gì mới cưới con dâu tâm địa ác độc như ngươi đây, chẳng những khắc chết Chân nhi, lại còn cùng Chân nhi sinh ra một con sói mắt trắng như vậy (Nguyệt: Sói mắt trắn chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa ạ.)! Còn nhỏ thì chiếm lấy vị trí trưởng tôn, sau khi lớn lên lại gây tai họa cho thúc bá huynh đệ! Sớm biết như thế này ta sẽ không mềm lòng, không nên rước người ác độc bại hoại, không nhà không cửa như ngươi vào cửa!"
Vẻ mặt Tôn Cốc Lan lạnh lùng, thời điểm duy nhất khi nghe hai chữ Chân nhi, sắc mặt mới thoảng qua một chút cảm xúc biến hóa.
"Ai biết hắn có phải đứa nhỏ của đại ca hay không, nói không chừng là mụ la sát này cùng..."
Tống Thăng Vân trào phúng xen mồm.
"Tống Thăng Vân!"
Tôn Cốc Lan quát khẽ một tiếng, đánh gãy lời vũ nhục của hắn,
" Ngươi có thể chửi ta mắng ta, cũng không được làm bẩn trong sạch của Chân ca cùng Tuyết Y!"
"Ngươi nói không được thì không được sao?"
Tống Thăng Vân vẻ mặt dữ tợn đứng lên, giống như tùy thời đều có thể ra tay.
Trong mắt Tôn Cốc Lan toát ra một tia mỏi mệt.
"Chỉ là một cái gia tộc trong trấn nhỏ thôi, các ngươi thật sự cho rằng ta hiếm lạ gì điểm ấy của các ngươi? Nếu không phải bởi vì nơi này là nhà của Chân ca , gốc của Chân ca..."
"Tốt, ngươi không hiếm lạ, ngươi nói không hiếm lạ, nhưng vì sao tranh đoạt nhiều như vậy? Đừng làm kẻ trộm còn muốn lập đền thờ trinh tiết..."
Tống Thăng Vân vốn định nói càng nhiều, nhưng khi mặt nạ Tống Tuyết Y chuyển hướng đến hắn, làm hàm răng của hắn lại đau nhức, không khỏi ngừng miệng.
Lúc này Tôn Cốc Lan đã thu lại cảm xúc bị Tống Hòa Chân dẫn phát ra, cười lạnh nói:
"Ta tuy không hiếm lạ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ trơ mắt nhìn đồ vật gì đó của Tuyết Y bị người khác cướp đi! Nếu Tuyết Y không cần cũng thôi, nay nếu Tuyết Y muốn , ta liền vì hắn giành lại!"
Linh Cưu không khỏi nhìn về phía Tôn Cốc Lan.
Nữ tử có dung mạo ung dung đoan trang ,có tính cách cương liệt tinh tế này yêu Tống Tuyết Y hơn so với bất kì kẻ nào, có thể tưởng tượng ra nàng yêu nam nhân tên Tống Hòa Chân kia đến mức nào.
"Tôn Cốc Lan, Tống gia là nơi ngươi muốn làm gì thì làm sao!"
Tống lão phu nhân lớn tiếng mở miệng,
"Hôm nay lão thân nhất định phải thanh lý môn hộ!"
Đây là hoàn toànphá rách da mặt rồi! Linh Cưu nghĩ, không chút tiếng động bước đi, đến đứng ở bên người Tống Tuyết Y, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát.
"Thiên Ảnh! Bắt bọn họ lại, lấy tội sát hại người thân đến xử lý.”
Những lời này củaTống lão phu nhân ngang với việc đoạn tuyệt quan hệ cùng bọn Tống Tuyết Y, bức Tống Tuyết Y đến cùng đường—— Tống gia gia quy, sát hại người thân, nhốt vào trong thủy lao để sám hối.
"Có phải ngươi muốn đánh rớt Tống Tiểu Bạch, để Tống Lưu Giác thừa kế, có thể một mình không lo quản lí Tống gia?"
Linh Cưu thờ ơ nói một câu, chứng minh cảm giác tồn tại của mình với người ở đây .
"Ê, thiếu gia tốt? Ngươi muốn cùng ta làm địch đúng không?"
Con ngươi Linh Cưu chuyển động, đôi mắt thuần túy nhìn Tống Lưu Giác.
Tống Lưu Giác cả người run lên, bản năng bất giác lui về phía sau từng bước.
"Thiên Ảnh! Bắt! Đều bắt bọn họ lại, còn đứa nhỏ này! Giết nàng, liền xử quyết!"
Tống lão phu nhân cũng là người ngoan độc, nghĩ đến lời Tống Thu Hiên từng nói, không để Tống gia rước thêm phiền toái, đã nghĩ trực tiếp giết người diệt khẩu.
"Bà nội..."
Tống Thu Hiên còn trông cậy vào Linh Cưu có thể cho hắn hy vọng sống sót.
"Câm miệng!"
Tống lão phu nhân âm lệ nhìn hắn.
Tống Thu Hiên biến sắc, sắc mặt dần dần âm trầm, ánh mắt đảo qua bàn tay đang nắm chặt tay Tống Lưu Giác của Tống lão phu nhân, đáy mắt sát ý cùng lửa giận không ngừng bốc lên.
Người củaThiên Ảnh rất nhanh vây lại đám người Linh Cưu.
Trong tay Linh Cưu đã xuất hiện mấy tấm bùa vàng, khi tinh thần đang tập trung cao độ, lưng áo bỗng nhiên bị người ôm lấy .
Hơi thở quen thuộc làm nàng không kháng cự, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Tống Tuyết Y, chống lại con ngươi nhu hòa yên tĩnh của hắn, sau đó thả lỏng tay chân.
"Lời nói của gia chủ Tống gia mới là mệnh lệnh cao nhất của Thiên Ảnh."
Tống Tuyết Y ôm lấy Linh Cưu, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt,
" Thủ lĩnh Thiên Ảnh, bắt đầu từ hôm nay ta chính là Tống gia gia chủ, ngươi có dị nghị gì không?"
Một gã cả người bận đồ đen, diện mạo nam tử trung niên bình thường không tiếng động quỳ gối xuống đất.
"Tống đại thiếu có thể làm chủ Tống gia, là phúc của Tống gia."
Một quỳ này của hắn, kéo theo mọi người của Thiên Ảnh cũng quỳ xuống đất.
Đây là chuyện gì xảy ra? Bọn người Tống Thăng Vân bị một màn trước mắt làm cho ngơ ngác.
"Các ngươi phản ! Phản rồi!"
Mặt Tống lão phu nhân trắng bệch, nếu không phải Tống Lưu Giác chống đỡ bên cạnh, chỉ sợ sớm đã ngồi trên mặt đất,
"Đương gia Tống gia há để một con sói mắt trắng nói muốn làm thì làm? Vạn Nhất... Không, ngươi không phải Vạn Nhất, Vạn Nhất thật sự ở đâu! ? Ngươi cùng với hắn thông đồng làm bậy! ?"
" Mỗi đời thủ lĩnh Thiên Ảnh đều tên là Vạn Nhất, lão phu nhân gặp qua vị Vạn Nhất kia đã chết."
Tân nhậm Vạn Nhất đứng lên, bình tĩnh nói.
"Không! Giác nhi, Giác nhi, mau đưa ấn của gia chủ lên, ngươi mới là gia chủ Tống gia, ngươi mới là hy vọng của Tống gia!"
Tống lão phu nhân thúc giục Tống Lưu Giác.
"..."
Môi Tống Lưu Giác run lên, mím chặt không lên tiếng cũng không có động tác gì.
Khoảng cách của hắn gần với chủ ấn Tống gia như vậy, ngay tại bên chân hắn, nhưng hắn không dám đi lấy, thật sự không dám.
"Bắt đầu từ hôm nay, giam lỏng bọn họ ở trong viện."
Tống Tuyết Y nhẹ nhàng nói.
"Ngươi không thể làm như vậy!"
Tống Thăng Vân vẻ mặt điên cuồng xông lên.
Nửa đường bị Vạn Nhất đánh lui.
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu, nói với Tôn Cốc Lan đang có chút thất thần:
"Nương, chúng ta đi thôi, ta còn có chuyện muốn nói với người."
"Được, đi thôi."
Tôn Cốc Lan phức tạp nhìn Tống Tuyết Y.
Thân ảnh Vạn Nhất quay lại như gió, cùng với tiếng thét chói tai của Tống lão phu nhân, nhặt lại những thứ rơi ra bỏ vào hộp gấm đưa đến tay Linh Cưu.
"Ấn gia chủ nên đưa cho gia chủ giữ."
Linh Cưu nhận lấy. Hai tay Tống Tuyết Y đều ôm nàng , dĩ nhiên là nàng nhận.
"Tuyết Y, nhị thúc vẫn không đối đầu với ngươi, càng không làm tổn hại gì đến chuyện của Tống gia, ngươi cũng không thể giam lỏng nhị thúc chứ?"
Tống Quy Sinh đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nói với Tống Tuyết Y, tay trong áo đã sớm nắm chặt.
Tống Tri Họa cùng Tống Ly Yên tái nhợt nhìn Tống Tuyết Y.
Ai mà nghĩ đến, vận mệnh của các nàng sẽ có một ngày bị phế vật ma ốm trong mắt các nàng nắm trong tay?
"Ừm."
Bước chân của Tống Tuyết Y cũng không dừng lại, âm thanh trong lúc cúi đầu vang lên.
Tống Quy Sinh thở ra một hơi, nhìn theo đám người Tống Tuyết Y rời đi, một hồi sau mới thu lại ánh mắt nhìn đám người Tống Thăng Vân, cười nhẹ nói:
"Ta không chiếm được, các ngươi cũng không chiếm được."
Từ khi sinh ra đến giờ, hắn thủy chung không phải người xuất sắc nhất cũng không phải được sủng ái nhất, nhưng tồn tại ở Tống gia vững vàng nhất.
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt