Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Quyển 1 - Chương 25: Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm
Edit: Tiểu Ngữ
“Để công bằng, nhờ thiếu gia làm nhân chứng, thiếu gia đứng ra làm cái, tiền đặt cược sẽ được đặt ở chỗ của thiếu gia.”
Linh Cưu không để Tống Lưu Giác có cơ hội cự tuyệt, liền đem hai miếng vỡ ngọc bội nhét vào tay Tống Lưu Giác.
Tống Lưu Giác đã tới đây xem trò vui một hồi lâu, không ngờ Linh Cưu lại kéo hắn xuống nước.
Ngọc bội được nhét vào trong tay hắn, đang muốn cự tuyệt lại nhận thấy bàn tay mềm mại của đối phương hơi run rẫy, không hiểu sao nhịp tim của hắn cũng rơi một nhịp, nhìn chằm chằm bàn tay được quấn khăn lụa trắng của nàng, không đành lòng từ chối.
Đúng lúc này, cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh nhanh chóng hiện lên vệt sáng thuần khiết: “Ta nghe nói thiếu gia là người rất công bằng, nhất định sẽ không thiên vị ai hết.”
“Haha.” Tống Lưu Giác kéo miệng cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm Linh Cưu, nhỏ giọng: “Tuy ta không biết ngươi đang giở trò quỷ quái gì, nhưng ta không cảm giác Giang Vô Mị sẽ thất bại, cho nên… nếu muốn cá cược, ta cũng muốn tham gia.”
Hắn cúi đầu liếc Tử Hà ngọc bội treo bên hông, nhíu mày rút một thanh chủy thủ có độ dài bằng nửa cánh tay hắn, chủy thủ được đặt trong vỏ màu vàng sẫm, trên vỏ được khảm từng viên đá quý màu xanh tím, đỏ sậm, thoạt nhìn rất đẹp và quý giá.
“Cây chủy thủ này của ta không rẻ, miếng ngọc bội vỡ của nàng không thể nào thay thế, Tống Lưu Giác cười híp mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu: “Nhưng không sao, nếu có thua, bảo đại đường ca trả nợ đi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi trả nợ, khi đó ta đi tìm đại đường ca đòi nợ cũng được.”
“Tam ca…” Lúc này, Tống Ly Yên kêu lên, Tống Lưu Giác liếc mắt làm lời nói của nàng nghẹn lại, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn Linh Cưu.
Linh Cưu tựa như không nhìn thấy, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Tống Lưu Giác, méo đầu cười nói: “Thiếu gia, ngươi cười thật đẹp.”
Lập tức Tống Ly Yên có xúc động ôm trán, không khỏi nghĩ: Lẽ nào đại đường ca xem trọng con nha đầu này là vì nó ngu ngốc?
Nếu như Linh Cưu biết ý nghĩ này của Tống Ly Yên, chắc chắn nàng sẽ dựng ngón tay cái lên.
Chỉ có trái tim Tống Lưu Giác không khỏi run rẩy, hắn có dự cảm xấu. Hắn nhớ, một tháng trước, nàng cũng nhìn hắn cười hồn nhiên như thế, nói với hắn: Tam thiếu gia, ngươi cười thật đẹp!
“Lưu Giác ca ca làm chứng là tuyệt nhất!” Lúc này, dù Khanh Linh Thước không muốn, nhưng vẫn vui vẻ đem bảo kiếm của Giang Vô Mị đưa cho Tống Lưu Giác.
Trong suy nghĩ của ả, Tống Lưu Giác cố ý chống lại Linh Cưu, hiển nhiên chứng tỏ hắn cùng phe với ả, vì vậy liền đem bảo kiếm đưa cho đồng bạn của mình, tự nhiên lại an toàn.
“Lưu Giác ca ca, nó không phải là người tốt!” Khanh Linh Thước tự nhiên đứng bên cạnh Tống Lưu Giác, nói.
Linh Cưu thản nhiên tiếp nhận đánh giá của ả.
“Ngươi và nàng, kẻ tám lạng người nửa cân.” Tống Lưu Giác cười khinh thường nói, nhận bảo kiếm rồi bước qua bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với Khanh Linh Thước.
Vẻ mặt Khanh Linh Thước liền xám ngoét, trong mắt bắn ra tia lửa, sau đó tức giận đem toàn bị trút hết lên đầu Linh Cưu.
Trừng, trừng, hận không thể trừng ra hai cái động to đùng trên người nàng ~ Linh Cưu hờ hững tiếp nhận ánh mắt rửa tội của ả.
Chuồng ngựa.
Phong Dịch Khởi không quan tâm đến ánh mắt trào phúng của đám nô tài ở xung quanh, đem lời bàn tán xì xào cùng khinh thường của bọn họ ném ra đằng sau ót.
Hắn không có oán giận bọn họ, cũng không giận vì bọn họ xem thường mình, bởi vì trận đấu hôm nay… hắn cũng không có nắm chắc phần thắng, lại càng không có lòng tin thắng được. Điều hắn có thể làm chính là buông tay đánh cược một trận, hắn không muốn bỏ qua đường sống duy nhất của mình.
Dù có thể không hận không giận, nhưng không có nghĩa hắn không cảm nhận được những lời nói ác ý và ánh mắt khinh thường kia.
Bước chân Phong Dịch Khởi trầm ổn, vẫn duy trì nhịp bước như bình thường đi vào chỗ sâu nhất của chuồng ngựa, bề ngoài nhìn thấy bộ dạng của hắn ổn định, kì thật hắn đang rất vội, dần dần ngăn cách ánh mắt của đám người kia, hắn âm thầm thở dài một hơi, đáy mắt lộ ra chút chát đắng.
Mất khoảng mười phút, hắn cầm dây cương con ngựa đen đi tới, nửa đường liền thấy một cô bé mặc quần áo màu tím xinh xắn đi tới trước mặt.
Trong lòng Phong Dịch Khởi nghi hoặc, bên trong chuồng ngựa rất bẩn, con gái của các đại gia tộc đều có phòng nuôi ngựa riêng cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối không bước vào nơi dơ bẩn này, nhìn quần áo cô bé này đoán chắc là hòn ngọc quý của nhà nào rồi.
Đáng lúc đi ngay qua người bé con, liền thấy bé con dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn cười tươi rói.
Phong Dịch Khởi ngẩn ra, nhíu chân mày.
Bé con này chính là Linh Cưu.
Nàng nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, tuy bộ dạng cau mày của hắn nhìn rất hung ác, vẻ mặt bực bội, nhưng bước chân của hắn rõ ràng đã ngừng lại, hờ hững đứng trước ngựa đen, giống như đề phòng con ngựa đột nhiên nổi điên làm nàng bị thương, cũng có thể ứng phó hết mọi tình huống.
Đó là loại người vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ mềm yếu.
Linh Cưu chớp chớp mắt, móc ra một vật hình tam giác, lá bùa vàng được dùng chỉ hồng buộc lại đưa cho hắn, thanh âm mềm mại lạnh lùng vang lên trong chuồng ngựa tối om càng lộ ra vẻ sạch sẽ: “Cưỡi ngựa bắn cung rất nguy hiểm. Hộ Thân Phù này tặng cho ngươi, có thể phù hồ ngươi bình an, có thể chúc phúc ngươi hoàn thanh tâm nguyện.”
Phong Dịch Khởi ngạc nhiên: “Nàng…”
Nếu không phải bé con này có nụ cười tươi mát, hắn chắc chắn cho là quý nữ nhà nào đó nhàm chán, cố tình tới tìm hắn giải trí.
Linh Cưu đem bùa Hộ Thân buộc vào cổ tay hắn, sau đó thản nhiên lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô lạnh lùng nghiêm nghị của thiếu niên trước mặt, cười nói: “Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định sẽ thành công.”
Lời này vừa nói dứt, bóng dáng nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng thản nhiên rời đi như lúc đến.
Mãi cho tới khi bên ngoai hối thúc, Phong Dịch Khởi mới bừng tĩnh, cúi đầu nhìn bùa hộ thân trên tay.
Lần thi đấu này, mọi người đều nói hắn sẽ thua, ngay cả người thân duy nhất của hắn cũng vậy. Có người nói hắn đang giãy dụa, cũng có người nói hắn không đụng tường thì không hết hi vọng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không nên đem mặt mũi và tôn nghiêm đều thua sạch, không có ai nói như nàng, nàng lại nói, huống chi cái loại ngụ ý nàng tựa như nói cho hắn biết -----
‘Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định sẽ thành công.’
Cổ họng Phong Dịch Khởi ngứa ngáy, mũi chua xót.
Thì ra, không phải hắn thật sự không sao, kì thật hắn vẫn rất muốn có người có thể nói những lời này với hắn, cho dù là một câu đơn giản cũng tốt.
“Tại sao, người này lại là tiểu thư của đại gia tộc.”
Đột nhiên Phong Dịch Khởi xiết chặt bàn tay, nắm dây cương ngựa đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi chuồng ngựa, hắn liền nhìn thấy đám đông vây quanh, một bộ quần áo cưỡi ngựa nhẹ nhàng, giống như chi lan ngọc thụ, thiếu niên xuất sắc.
Giang Vô Mị nhìn hắn, sau đó cưỡi lên con ngựa có bộ lông đỏ sậm, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung, làm cho người ta nghĩ hắn đã cầm chắc phần thắng.
“Nhìn đi, ngay cả một bộ quần áo cưỡi ngựa đúng đắn hắn cũng không có.”
“Chỉ dựa vào hắn còn muốn thắng Giang thiếu gia? Đừng có giỡn!”
“Có một số người chưa thấy quan tài thì không biết khóc, chờ xem kịch vui đi.”
Trong lúc mọi người nghị luận xôn xao, Phong Dịch Khởi không biết mình xuất phát từ loại tâm tình nào, ánh mắt càn quét qua một đám người ăn mặc xa hoa, cuối cùng dừng mắt trên bóng dáng màu tím rất nhàn nhã, ung dung kia, đáy mắt hắn hiện lên kiên định.
Ánh mắt cứng cỏi, chịu đựng như sói trong bóng đêm của thiếu niên, Linh Cưu không phát hiện cũng hơi khó.
Nàng nâng khóe môi lên, nhìn thiếu niên vẫy vẫy tay.
Phong Dịch Khởi không tự chủ được gật đầu với nàng một cái, giơ tay có bùa hộ thân lên.
May là hắn hoàn hồn đúng lúc, rụt tay lại, nét mặt hơi xấu hổ.
Nhưng, động tác của hắn bị Linh Cưu nhìn thấy, tươi cười trên môi nàng càng sáng lạn, đưa tay dựng ngón tay cái về trước.
Động tác tay này, hắn hiểu. Hắn nhìn nụ cười của bé, tươi sáng như hoa sen ra khỏi nước, sạch sẽ như ánh trăng chiếu xuống hồ sen, để hắn xúc động chính là ánh mắt tin tưởng của đối phương, cái loại in tưởng hắn sẽ thắng.
Ngay cả hắn cũng không tin mình có thể thắng, vì sao nàng lại tin hắn như thế?
Nếu Linh Cưu biết ý nghĩ này của hắn, nàng sẽ nói cho hắn biết: Thiếu niên ăn dưa bở, chị chỉ tin tưởng vào chính mình! Bệnh tự luyến, nên trị!
Cứ thế, hiểu lầm xinh đẹp sinh ra một cái lãng xẹt.
Phong Dịch Khởi hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định hơn lúc nãy, sau khi xoay người lên ngựa thì sắc mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như cũ, sâu trong lòng hắn đã đem bóng dáng nhỏ bé kia khắc sâu vào tim.
Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…
Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…
Nhất định sẽ thành công…
Nhất định sẽ thành công!!
“Để công bằng, nhờ thiếu gia làm nhân chứng, thiếu gia đứng ra làm cái, tiền đặt cược sẽ được đặt ở chỗ của thiếu gia.”
Linh Cưu không để Tống Lưu Giác có cơ hội cự tuyệt, liền đem hai miếng vỡ ngọc bội nhét vào tay Tống Lưu Giác.
Tống Lưu Giác đã tới đây xem trò vui một hồi lâu, không ngờ Linh Cưu lại kéo hắn xuống nước.
Ngọc bội được nhét vào trong tay hắn, đang muốn cự tuyệt lại nhận thấy bàn tay mềm mại của đối phương hơi run rẫy, không hiểu sao nhịp tim của hắn cũng rơi một nhịp, nhìn chằm chằm bàn tay được quấn khăn lụa trắng của nàng, không đành lòng từ chối.
Đúng lúc này, cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh nhanh chóng hiện lên vệt sáng thuần khiết: “Ta nghe nói thiếu gia là người rất công bằng, nhất định sẽ không thiên vị ai hết.”
“Haha.” Tống Lưu Giác kéo miệng cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm Linh Cưu, nhỏ giọng: “Tuy ta không biết ngươi đang giở trò quỷ quái gì, nhưng ta không cảm giác Giang Vô Mị sẽ thất bại, cho nên… nếu muốn cá cược, ta cũng muốn tham gia.”
Hắn cúi đầu liếc Tử Hà ngọc bội treo bên hông, nhíu mày rút một thanh chủy thủ có độ dài bằng nửa cánh tay hắn, chủy thủ được đặt trong vỏ màu vàng sẫm, trên vỏ được khảm từng viên đá quý màu xanh tím, đỏ sậm, thoạt nhìn rất đẹp và quý giá.
“Cây chủy thủ này của ta không rẻ, miếng ngọc bội vỡ của nàng không thể nào thay thế, Tống Lưu Giác cười híp mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu: “Nhưng không sao, nếu có thua, bảo đại đường ca trả nợ đi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi trả nợ, khi đó ta đi tìm đại đường ca đòi nợ cũng được.”
“Tam ca…” Lúc này, Tống Ly Yên kêu lên, Tống Lưu Giác liếc mắt làm lời nói của nàng nghẹn lại, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn Linh Cưu.
Linh Cưu tựa như không nhìn thấy, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Tống Lưu Giác, méo đầu cười nói: “Thiếu gia, ngươi cười thật đẹp.”
Lập tức Tống Ly Yên có xúc động ôm trán, không khỏi nghĩ: Lẽ nào đại đường ca xem trọng con nha đầu này là vì nó ngu ngốc?
Nếu như Linh Cưu biết ý nghĩ này của Tống Ly Yên, chắc chắn nàng sẽ dựng ngón tay cái lên.
Chỉ có trái tim Tống Lưu Giác không khỏi run rẩy, hắn có dự cảm xấu. Hắn nhớ, một tháng trước, nàng cũng nhìn hắn cười hồn nhiên như thế, nói với hắn: Tam thiếu gia, ngươi cười thật đẹp!
“Lưu Giác ca ca làm chứng là tuyệt nhất!” Lúc này, dù Khanh Linh Thước không muốn, nhưng vẫn vui vẻ đem bảo kiếm của Giang Vô Mị đưa cho Tống Lưu Giác.
Trong suy nghĩ của ả, Tống Lưu Giác cố ý chống lại Linh Cưu, hiển nhiên chứng tỏ hắn cùng phe với ả, vì vậy liền đem bảo kiếm đưa cho đồng bạn của mình, tự nhiên lại an toàn.
“Lưu Giác ca ca, nó không phải là người tốt!” Khanh Linh Thước tự nhiên đứng bên cạnh Tống Lưu Giác, nói.
Linh Cưu thản nhiên tiếp nhận đánh giá của ả.
“Ngươi và nàng, kẻ tám lạng người nửa cân.” Tống Lưu Giác cười khinh thường nói, nhận bảo kiếm rồi bước qua bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với Khanh Linh Thước.
Vẻ mặt Khanh Linh Thước liền xám ngoét, trong mắt bắn ra tia lửa, sau đó tức giận đem toàn bị trút hết lên đầu Linh Cưu.
Trừng, trừng, hận không thể trừng ra hai cái động to đùng trên người nàng ~ Linh Cưu hờ hững tiếp nhận ánh mắt rửa tội của ả.
Chuồng ngựa.
Phong Dịch Khởi không quan tâm đến ánh mắt trào phúng của đám nô tài ở xung quanh, đem lời bàn tán xì xào cùng khinh thường của bọn họ ném ra đằng sau ót.
Hắn không có oán giận bọn họ, cũng không giận vì bọn họ xem thường mình, bởi vì trận đấu hôm nay… hắn cũng không có nắm chắc phần thắng, lại càng không có lòng tin thắng được. Điều hắn có thể làm chính là buông tay đánh cược một trận, hắn không muốn bỏ qua đường sống duy nhất của mình.
Dù có thể không hận không giận, nhưng không có nghĩa hắn không cảm nhận được những lời nói ác ý và ánh mắt khinh thường kia.
Bước chân Phong Dịch Khởi trầm ổn, vẫn duy trì nhịp bước như bình thường đi vào chỗ sâu nhất của chuồng ngựa, bề ngoài nhìn thấy bộ dạng của hắn ổn định, kì thật hắn đang rất vội, dần dần ngăn cách ánh mắt của đám người kia, hắn âm thầm thở dài một hơi, đáy mắt lộ ra chút chát đắng.
Mất khoảng mười phút, hắn cầm dây cương con ngựa đen đi tới, nửa đường liền thấy một cô bé mặc quần áo màu tím xinh xắn đi tới trước mặt.
Trong lòng Phong Dịch Khởi nghi hoặc, bên trong chuồng ngựa rất bẩn, con gái của các đại gia tộc đều có phòng nuôi ngựa riêng cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối không bước vào nơi dơ bẩn này, nhìn quần áo cô bé này đoán chắc là hòn ngọc quý của nhà nào rồi.
Đáng lúc đi ngay qua người bé con, liền thấy bé con dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn cười tươi rói.
Phong Dịch Khởi ngẩn ra, nhíu chân mày.
Bé con này chính là Linh Cưu.
Nàng nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, tuy bộ dạng cau mày của hắn nhìn rất hung ác, vẻ mặt bực bội, nhưng bước chân của hắn rõ ràng đã ngừng lại, hờ hững đứng trước ngựa đen, giống như đề phòng con ngựa đột nhiên nổi điên làm nàng bị thương, cũng có thể ứng phó hết mọi tình huống.
Đó là loại người vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ mềm yếu.
Linh Cưu chớp chớp mắt, móc ra một vật hình tam giác, lá bùa vàng được dùng chỉ hồng buộc lại đưa cho hắn, thanh âm mềm mại lạnh lùng vang lên trong chuồng ngựa tối om càng lộ ra vẻ sạch sẽ: “Cưỡi ngựa bắn cung rất nguy hiểm. Hộ Thân Phù này tặng cho ngươi, có thể phù hồ ngươi bình an, có thể chúc phúc ngươi hoàn thanh tâm nguyện.”
Phong Dịch Khởi ngạc nhiên: “Nàng…”
Nếu không phải bé con này có nụ cười tươi mát, hắn chắc chắn cho là quý nữ nhà nào đó nhàm chán, cố tình tới tìm hắn giải trí.
Linh Cưu đem bùa Hộ Thân buộc vào cổ tay hắn, sau đó thản nhiên lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô lạnh lùng nghiêm nghị của thiếu niên trước mặt, cười nói: “Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định sẽ thành công.”
Lời này vừa nói dứt, bóng dáng nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng thản nhiên rời đi như lúc đến.
Mãi cho tới khi bên ngoai hối thúc, Phong Dịch Khởi mới bừng tĩnh, cúi đầu nhìn bùa hộ thân trên tay.
Lần thi đấu này, mọi người đều nói hắn sẽ thua, ngay cả người thân duy nhất của hắn cũng vậy. Có người nói hắn đang giãy dụa, cũng có người nói hắn không đụng tường thì không hết hi vọng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không nên đem mặt mũi và tôn nghiêm đều thua sạch, không có ai nói như nàng, nàng lại nói, huống chi cái loại ngụ ý nàng tựa như nói cho hắn biết -----
‘Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định sẽ thành công.’
Cổ họng Phong Dịch Khởi ngứa ngáy, mũi chua xót.
Thì ra, không phải hắn thật sự không sao, kì thật hắn vẫn rất muốn có người có thể nói những lời này với hắn, cho dù là một câu đơn giản cũng tốt.
“Tại sao, người này lại là tiểu thư của đại gia tộc.”
Đột nhiên Phong Dịch Khởi xiết chặt bàn tay, nắm dây cương ngựa đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi chuồng ngựa, hắn liền nhìn thấy đám đông vây quanh, một bộ quần áo cưỡi ngựa nhẹ nhàng, giống như chi lan ngọc thụ, thiếu niên xuất sắc.
Giang Vô Mị nhìn hắn, sau đó cưỡi lên con ngựa có bộ lông đỏ sậm, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung, làm cho người ta nghĩ hắn đã cầm chắc phần thắng.
“Nhìn đi, ngay cả một bộ quần áo cưỡi ngựa đúng đắn hắn cũng không có.”
“Chỉ dựa vào hắn còn muốn thắng Giang thiếu gia? Đừng có giỡn!”
“Có một số người chưa thấy quan tài thì không biết khóc, chờ xem kịch vui đi.”
Trong lúc mọi người nghị luận xôn xao, Phong Dịch Khởi không biết mình xuất phát từ loại tâm tình nào, ánh mắt càn quét qua một đám người ăn mặc xa hoa, cuối cùng dừng mắt trên bóng dáng màu tím rất nhàn nhã, ung dung kia, đáy mắt hắn hiện lên kiên định.
Ánh mắt cứng cỏi, chịu đựng như sói trong bóng đêm của thiếu niên, Linh Cưu không phát hiện cũng hơi khó.
Nàng nâng khóe môi lên, nhìn thiếu niên vẫy vẫy tay.
Phong Dịch Khởi không tự chủ được gật đầu với nàng một cái, giơ tay có bùa hộ thân lên.
May là hắn hoàn hồn đúng lúc, rụt tay lại, nét mặt hơi xấu hổ.
Nhưng, động tác của hắn bị Linh Cưu nhìn thấy, tươi cười trên môi nàng càng sáng lạn, đưa tay dựng ngón tay cái về trước.
Động tác tay này, hắn hiểu. Hắn nhìn nụ cười của bé, tươi sáng như hoa sen ra khỏi nước, sạch sẽ như ánh trăng chiếu xuống hồ sen, để hắn xúc động chính là ánh mắt tin tưởng của đối phương, cái loại in tưởng hắn sẽ thắng.
Ngay cả hắn cũng không tin mình có thể thắng, vì sao nàng lại tin hắn như thế?
Nếu Linh Cưu biết ý nghĩ này của hắn, nàng sẽ nói cho hắn biết: Thiếu niên ăn dưa bở, chị chỉ tin tưởng vào chính mình! Bệnh tự luyến, nên trị!
Cứ thế, hiểu lầm xinh đẹp sinh ra một cái lãng xẹt.
Phong Dịch Khởi hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định hơn lúc nãy, sau khi xoay người lên ngựa thì sắc mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như cũ, sâu trong lòng hắn đã đem bóng dáng nhỏ bé kia khắc sâu vào tim.
Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…
Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…
Nhất định sẽ thành công…
Nhất định sẽ thành công!!
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt