Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Quyển 1 - Chương 20: Tiểu Cưu Nhi đến trường
Edit: Tiểu Ngữ
Trong một tháng ngắn ngủi, Linh Cưu đã học xong những gì Tống Tuyết Y dạy trong sự tán thưởng của hắn, theo cách nói của Tống Tuyết Y, học thức của nàng so với những đứa trẻ cùng tuổi tuyết đối là xuất sắc.
Đối với từng lời khen ngợi của Tống Tuyết Y, cho dù là Linh Cưu cũng có chút đỏ mặt, nàng cũng không phải là con nít thật, biết nhiều một chút cũng không có gì vẻ vang, có được không!
Nhưng xét thấy biểu hiện của Tống Tuyết Y, đã kích thích động lực học tập của Linh Cưu, nàng muốn xuất sắc như lời hắn nói, thậm chí còn muốn giỏi hơn nữa, để hắn vui vẻ, thỏa mãn lộ ra nụ cười vui sướng.
Bốn, năm giờ sáng hôm nay, Tống Tuyết Y rời giường sớm.
Trước đây, Hà Nghiên được hắn phân phó, cho nên đúng giờ sẽ đem dụng cụ rửa mặt chải đầu đưa tới.
Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tống Tuyết Y ăn mặc chỉnh tề cẩn thận đứa bé trên giường.
“Thiếu gia.” Hà Nghiên nhỏ giọng nói.
Tống Tuyết Y phất tay một cái, ra hiệu cho người hầu bưng dụng cụ rửa mặt đến, sau đó ngồi trên giường, đem bé con đặt trên đùi mình, đích thân rửa mặt súc miệng cho nàng.
Nhìn một màn này Hà Nghiên và mấy nữ tỳ khác đã không còn kinh ngạc như lần đầu nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trong lòng mỗi người đều không nhịn được khẽ run, thầm nghĩ đại thiếu gia đối xử với Cưu chủ nhân thật là tốt, cho dù là cha mẹ yêu thương con cái cỡ nào cũng không chăm sóc cẩn thận như đại thiếu gia đối với Cưu chủ nhân.
“Ưm…” Linh Cưu lười biếng mở mắt, nhẹ liếc ra bên ngoài, lầm bầm: “Gà còn chưa có gáy, sao lại dậy sớm như vậy…”
“Cưu Nhi cứ ngủ tiếp đi.” Tống Tuyết Y không có giải thích chuyện sáng hôm nay dậy sớm, ôn hòa nói với Linh Cưu.
Linh Cưu gật đầu, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Tống Tuyết Y gọi Hà Nghiên đem quần áo tới, đem từng món mặc vào cho Linh Cưu, Linh Cưu thì cứ nhắm mắt, mặc kệ hắn lắc lư, giống hệt như con búp bê.
Một tháng cũng đủ để cho Tống Tuyết Y học được cách chải đầu cho Linh Cưu, làm quen với tính lười biếng của bé, cùng với bộ dạng không chút đề phòng rất đáng yêu của bé.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ, Tống Tuyết Y đem tóc tai bù xù của bé biến hóa ra hình ra dạng, thật sự là giống như búp bê bảo bổi được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy Linh Cưu mặc cái áo hở rốn, tay áo trên hẹp dưới rộng như đóa hoa nở rộ, màu tím nhạt thanh nhã, thêu nhiều hoa văn hoa quỳnh màu tím sậm cao quý. Bên trong mặc chiếc váy dài, cho nên bé Linh Cưu thật ra không có bị hở rốn ra ngoài, váy dài vừa tới chân của bé, trên làn váy cũng có thêu nhiều đó hoa quỳnh xinh đẹp, đường viền được thêu từ tơ vàng.
Lúc này, Tống Tuyết Y đem cái nơ con bướm gắn trên quần áo của Linh Cưu, sau đó lại đeo lên một vật trang sức bằng Bạch Ngọc Dương Chi được điêu khác khéo léo.
“Cưu Nhi có đẹp hay không?” Tống Tuyết Y cẩn thận quan sát, hắn phát hiện bé con trong lòng mặc kệ như thế nào cũng rất dễ khiến người khác yêu thích, Tống Tuyết Y ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nghiên hỏi.
Hà Nghiên không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngây người một giây mới nói: “Đương nhiên Cưu chủ nhân rất đẹp.”
Mặc kệ là đứa trẻ nào, chỉ cần không phải là kẻ xấu mặc cái gì cũng đều xinh đẹp!
Tống Tuyết Y cười khẽ, đặt Linh Cưu lên giường, mới xoay người rửa mặt cho bản thân, xong xuôi liền lấy giày mang vào cho bé lười, kế đó mới ôm bé ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, Linh Cưu ăn điểm tâm do Tống Tuyết Y đút trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chờ sau khi ăn xong Linh Cưu đột nhiên tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn Tống Tuyết Y, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Thuốc mà nàng nói chính là Tịnh Linh Phù nàng dùng pháp thuật hòa thành nước đặc biệt dành cho Tống Tuyết Y.
Trước kia, nàng muốn Tống Tuyết Y ngoan ngoãn, mỗi lần uống nước bùa cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều phải suy nghĩ tìm lí do để bắt hắn uống. Ai dè kết quả lại rất bất ngờ, nàng kêu hắn uống hắn liền uống, chỉ là nàng phải nhắc nhở hắn thường xuyên.
“Uống rồi.” Tống Tuyết Y cầm cái chén trong tay quơ quơ trước mặt nàng.
Linh Cưu liếc mắt nhìn qua cảm thấy rất vừa lòng gật đầu, sau đó tinh thần sảng khoái lại mơ mơ màng màng, lười biếng híp mắt, giơ tay lên che miệng nhỏ ngáp một cái, phát âm mơ hồ: “Sớm như vậy còn muốn đi đâu?”
“Học viện Thanh Vân.” Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Đường đi có chút xa, Cưu Nhi có thể ngủ tiếp.”
“À…” Linh Cưu mới nhớ, ngày hôm qua Tống Tuyết Y đã nói, nàng mới học, bây giờ chính thức mang nàng đến học viện nổi tiếng ghi danh nhập học.
Học viện Thanh Vân chiếm giữ nơi non xanh nước biếc của Ngự Hải Trấn, diện tích mấy ngàn mẫu, tầng tầng lớp lớp ngói xanh lầu gác, bố trí rất đẹp, lối vào của học viện nằm ở lưng chừng núi không cao không thấp, chiều cao hơn ba ngàn mét, chiều rộng gần năm mét, trên cửa có chạm trổ gồ ghề, hơi thở bang bạc đập vào mặt, xứng đáng là học viện hạng nhất trong mấy thành trấn xung quanh ở Ngự Hải Trấn.
Từng chiếc xe ngựa dừng lại dưới núi học viện Thanh Vân, có thể ngồi xe ngựa tới Thanh Vân Tuyết Sơn chỉ có con cái nhà quyền quý ở Ngự Hải Trấn.
Bây giờ, sắc trời vừa mới hừng sáng, không ít thiếu niên nhi đồng ăn mặc sang trọng từ xe ngựa nhà mình bước xuống, dưới sự phục dịch của thư đồng và người hầu, đi về phía lưng chừng núi.
“Ủa? Đó không phải là tỳ nữ bên người đại đường ca sao?” Tống gia tứ tiểu thư, Tống Ly Yên tinh mắt nhìn thấy Hà Nghiên điều khiển xe ngựa đi tới.
“Đại đường ca của Yên Nhi không phải là con ma ốm kia chứ?” Người con gái thanh tú mặc nho váy màu vàng nhạt, đầu chải Song Hoàn Tấn, dáng vẻ xinh đẹp động lòng, người đứng bên cạnh Tống Ly Yên, lúc này chu cái miệng nhỏ nhắn lên hỏi Tống Ly Yên.
Tống Ly Yên lườm nàng ta, không vui nói: “Con ma ốm! Khanh Linh Thước, ngươi đừng có nói lung tung nếu không ta mặc kệ ngươi!”
Nhóm người trẻ tuổi ở Tống gia đối với Tống Tuyết Y vừa hâm mộ lại ghen tỵ, cũng có nhiều người coi thường, nhưng thế gia vọng tộc đều dạy dỗ con cháu đều phải đem danh tiếng của gia tộc mình đặt ở vị trí hàng đầu. Tống Tuyết Y có như thế nào thì cũng chỉ có thể bàn tán trong gia tộc mà thôi, nhưng tuyệt đối không để cho người ngoài khua môi múa mép.
Khanh Linh Thước bĩu môi không nói gì, trong lòng vẫn nói thầm: Toàn bộ người trong Ngự Hải Trấn đều biết đại thiếu gia nhà họ Tống các ngươi là con ma ốm, ta nói thì có làm sao!
Bỗng nhiên ả nhớ tới, con nhỏ sao chổi kia bị đưa tới Tống gia làm con dâu nuôi từ bé, không biết nó chết chưa nhỉ.
Hiển nhiên, Tống Ly Yên không hề muốn gặp mặt Tống Tuyết Y, cho nên rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có nhìn thấy Hà Nghiên, tự mình mang theo tôi tớ đi lên núi.
Khanh Linh Thước nhìn một màn này, đương nhiên càng coi thường Tống đại thiếu gia, cũng vội đi theo sau.
Chỉ một chốc, xe ngựa đi tới chỗ các ả dừng chân khi nãy, Hà Nghiên xuống xe kéo rèm che lên: “Thiếu gia, đến rồi.”
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu nhẹ nhàng bước xuống xe.
Phía trước, Khanh Linh Thước tò mò ngoáy đầu nhìn thoáng qua hướng bên này ----
Thiếu niên mặc bạch y, ống tay áo thêu hoa văn màu xám bạc dưới ánh nắng ban mai rõ ràng lộ ra vr nhã nhặn, khiêm tốn. Nhất cử nhất động đều chậm chạp như mây trôi nước chảy.
Khanh Linh Thước dậm chân, đôi mắt ngây ngô mở lớn, hai đầu lông mày nhíu chặt.
Người này thật xinh đẹp…
Hiện tại, ả không có thời gian tìm hiểu phóng khoáng xuất trần, sạch sẽ không tỳ vết nghĩa là gì, chỉ cảm thấy vị ca ca trong tầm mắt này đẹp quá, khiến nước non xanh biếc ở xung quanh cũng ảm đạm xuống, rõ ràng người đang ở trước mắt lại giống như hư ảo khó chạm vào.
Ả chau mày, trong lòng không muốn thừa nhận con ma ốm làm sao có thể xinh đẹp! Lúc ấy, vừa vặn Tống Tuyết Y ngẩng đầu lên, cái mặt nạ quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt Khanh Linh Thước, làm ả hoảng sợ thụt lùi về phía sau, mọi ấn tượng tốt đẹp đều biến mất không còn một mảnh.
“Phi! Xấu muốn chết! Không bằng một sợi tóc của Mị ca ca nữa!” (Ngữ: đồ đàn bà lẳng lơ -_-)
Khanh Linh Thước phun nước bọt khinh bỉ xong liền xoay người đuổi theo Tống Ly Yên, không hề chú ý tới người trong lòng Tống Tuyết Y.
Trong một tháng ngắn ngủi, Linh Cưu đã học xong những gì Tống Tuyết Y dạy trong sự tán thưởng của hắn, theo cách nói của Tống Tuyết Y, học thức của nàng so với những đứa trẻ cùng tuổi tuyết đối là xuất sắc.
Đối với từng lời khen ngợi của Tống Tuyết Y, cho dù là Linh Cưu cũng có chút đỏ mặt, nàng cũng không phải là con nít thật, biết nhiều một chút cũng không có gì vẻ vang, có được không!
Nhưng xét thấy biểu hiện của Tống Tuyết Y, đã kích thích động lực học tập của Linh Cưu, nàng muốn xuất sắc như lời hắn nói, thậm chí còn muốn giỏi hơn nữa, để hắn vui vẻ, thỏa mãn lộ ra nụ cười vui sướng.
Bốn, năm giờ sáng hôm nay, Tống Tuyết Y rời giường sớm.
Trước đây, Hà Nghiên được hắn phân phó, cho nên đúng giờ sẽ đem dụng cụ rửa mặt chải đầu đưa tới.
Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tống Tuyết Y ăn mặc chỉnh tề cẩn thận đứa bé trên giường.
“Thiếu gia.” Hà Nghiên nhỏ giọng nói.
Tống Tuyết Y phất tay một cái, ra hiệu cho người hầu bưng dụng cụ rửa mặt đến, sau đó ngồi trên giường, đem bé con đặt trên đùi mình, đích thân rửa mặt súc miệng cho nàng.
Nhìn một màn này Hà Nghiên và mấy nữ tỳ khác đã không còn kinh ngạc như lần đầu nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trong lòng mỗi người đều không nhịn được khẽ run, thầm nghĩ đại thiếu gia đối xử với Cưu chủ nhân thật là tốt, cho dù là cha mẹ yêu thương con cái cỡ nào cũng không chăm sóc cẩn thận như đại thiếu gia đối với Cưu chủ nhân.
“Ưm…” Linh Cưu lười biếng mở mắt, nhẹ liếc ra bên ngoài, lầm bầm: “Gà còn chưa có gáy, sao lại dậy sớm như vậy…”
“Cưu Nhi cứ ngủ tiếp đi.” Tống Tuyết Y không có giải thích chuyện sáng hôm nay dậy sớm, ôn hòa nói với Linh Cưu.
Linh Cưu gật đầu, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Tống Tuyết Y gọi Hà Nghiên đem quần áo tới, đem từng món mặc vào cho Linh Cưu, Linh Cưu thì cứ nhắm mắt, mặc kệ hắn lắc lư, giống hệt như con búp bê.
Một tháng cũng đủ để cho Tống Tuyết Y học được cách chải đầu cho Linh Cưu, làm quen với tính lười biếng của bé, cùng với bộ dạng không chút đề phòng rất đáng yêu của bé.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ, Tống Tuyết Y đem tóc tai bù xù của bé biến hóa ra hình ra dạng, thật sự là giống như búp bê bảo bổi được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy Linh Cưu mặc cái áo hở rốn, tay áo trên hẹp dưới rộng như đóa hoa nở rộ, màu tím nhạt thanh nhã, thêu nhiều hoa văn hoa quỳnh màu tím sậm cao quý. Bên trong mặc chiếc váy dài, cho nên bé Linh Cưu thật ra không có bị hở rốn ra ngoài, váy dài vừa tới chân của bé, trên làn váy cũng có thêu nhiều đó hoa quỳnh xinh đẹp, đường viền được thêu từ tơ vàng.
Lúc này, Tống Tuyết Y đem cái nơ con bướm gắn trên quần áo của Linh Cưu, sau đó lại đeo lên một vật trang sức bằng Bạch Ngọc Dương Chi được điêu khác khéo léo.
“Cưu Nhi có đẹp hay không?” Tống Tuyết Y cẩn thận quan sát, hắn phát hiện bé con trong lòng mặc kệ như thế nào cũng rất dễ khiến người khác yêu thích, Tống Tuyết Y ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nghiên hỏi.
Hà Nghiên không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngây người một giây mới nói: “Đương nhiên Cưu chủ nhân rất đẹp.”
Mặc kệ là đứa trẻ nào, chỉ cần không phải là kẻ xấu mặc cái gì cũng đều xinh đẹp!
Tống Tuyết Y cười khẽ, đặt Linh Cưu lên giường, mới xoay người rửa mặt cho bản thân, xong xuôi liền lấy giày mang vào cho bé lười, kế đó mới ôm bé ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, Linh Cưu ăn điểm tâm do Tống Tuyết Y đút trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chờ sau khi ăn xong Linh Cưu đột nhiên tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn Tống Tuyết Y, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Thuốc mà nàng nói chính là Tịnh Linh Phù nàng dùng pháp thuật hòa thành nước đặc biệt dành cho Tống Tuyết Y.
Trước kia, nàng muốn Tống Tuyết Y ngoan ngoãn, mỗi lần uống nước bùa cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều phải suy nghĩ tìm lí do để bắt hắn uống. Ai dè kết quả lại rất bất ngờ, nàng kêu hắn uống hắn liền uống, chỉ là nàng phải nhắc nhở hắn thường xuyên.
“Uống rồi.” Tống Tuyết Y cầm cái chén trong tay quơ quơ trước mặt nàng.
Linh Cưu liếc mắt nhìn qua cảm thấy rất vừa lòng gật đầu, sau đó tinh thần sảng khoái lại mơ mơ màng màng, lười biếng híp mắt, giơ tay lên che miệng nhỏ ngáp một cái, phát âm mơ hồ: “Sớm như vậy còn muốn đi đâu?”
“Học viện Thanh Vân.” Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Đường đi có chút xa, Cưu Nhi có thể ngủ tiếp.”
“À…” Linh Cưu mới nhớ, ngày hôm qua Tống Tuyết Y đã nói, nàng mới học, bây giờ chính thức mang nàng đến học viện nổi tiếng ghi danh nhập học.
Học viện Thanh Vân chiếm giữ nơi non xanh nước biếc của Ngự Hải Trấn, diện tích mấy ngàn mẫu, tầng tầng lớp lớp ngói xanh lầu gác, bố trí rất đẹp, lối vào của học viện nằm ở lưng chừng núi không cao không thấp, chiều cao hơn ba ngàn mét, chiều rộng gần năm mét, trên cửa có chạm trổ gồ ghề, hơi thở bang bạc đập vào mặt, xứng đáng là học viện hạng nhất trong mấy thành trấn xung quanh ở Ngự Hải Trấn.
Từng chiếc xe ngựa dừng lại dưới núi học viện Thanh Vân, có thể ngồi xe ngựa tới Thanh Vân Tuyết Sơn chỉ có con cái nhà quyền quý ở Ngự Hải Trấn.
Bây giờ, sắc trời vừa mới hừng sáng, không ít thiếu niên nhi đồng ăn mặc sang trọng từ xe ngựa nhà mình bước xuống, dưới sự phục dịch của thư đồng và người hầu, đi về phía lưng chừng núi.
“Ủa? Đó không phải là tỳ nữ bên người đại đường ca sao?” Tống gia tứ tiểu thư, Tống Ly Yên tinh mắt nhìn thấy Hà Nghiên điều khiển xe ngựa đi tới.
“Đại đường ca của Yên Nhi không phải là con ma ốm kia chứ?” Người con gái thanh tú mặc nho váy màu vàng nhạt, đầu chải Song Hoàn Tấn, dáng vẻ xinh đẹp động lòng, người đứng bên cạnh Tống Ly Yên, lúc này chu cái miệng nhỏ nhắn lên hỏi Tống Ly Yên.
Tống Ly Yên lườm nàng ta, không vui nói: “Con ma ốm! Khanh Linh Thước, ngươi đừng có nói lung tung nếu không ta mặc kệ ngươi!”
Nhóm người trẻ tuổi ở Tống gia đối với Tống Tuyết Y vừa hâm mộ lại ghen tỵ, cũng có nhiều người coi thường, nhưng thế gia vọng tộc đều dạy dỗ con cháu đều phải đem danh tiếng của gia tộc mình đặt ở vị trí hàng đầu. Tống Tuyết Y có như thế nào thì cũng chỉ có thể bàn tán trong gia tộc mà thôi, nhưng tuyệt đối không để cho người ngoài khua môi múa mép.
Khanh Linh Thước bĩu môi không nói gì, trong lòng vẫn nói thầm: Toàn bộ người trong Ngự Hải Trấn đều biết đại thiếu gia nhà họ Tống các ngươi là con ma ốm, ta nói thì có làm sao!
Bỗng nhiên ả nhớ tới, con nhỏ sao chổi kia bị đưa tới Tống gia làm con dâu nuôi từ bé, không biết nó chết chưa nhỉ.
Hiển nhiên, Tống Ly Yên không hề muốn gặp mặt Tống Tuyết Y, cho nên rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có nhìn thấy Hà Nghiên, tự mình mang theo tôi tớ đi lên núi.
Khanh Linh Thước nhìn một màn này, đương nhiên càng coi thường Tống đại thiếu gia, cũng vội đi theo sau.
Chỉ một chốc, xe ngựa đi tới chỗ các ả dừng chân khi nãy, Hà Nghiên xuống xe kéo rèm che lên: “Thiếu gia, đến rồi.”
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu nhẹ nhàng bước xuống xe.
Phía trước, Khanh Linh Thước tò mò ngoáy đầu nhìn thoáng qua hướng bên này ----
Thiếu niên mặc bạch y, ống tay áo thêu hoa văn màu xám bạc dưới ánh nắng ban mai rõ ràng lộ ra vr nhã nhặn, khiêm tốn. Nhất cử nhất động đều chậm chạp như mây trôi nước chảy.
Khanh Linh Thước dậm chân, đôi mắt ngây ngô mở lớn, hai đầu lông mày nhíu chặt.
Người này thật xinh đẹp…
Hiện tại, ả không có thời gian tìm hiểu phóng khoáng xuất trần, sạch sẽ không tỳ vết nghĩa là gì, chỉ cảm thấy vị ca ca trong tầm mắt này đẹp quá, khiến nước non xanh biếc ở xung quanh cũng ảm đạm xuống, rõ ràng người đang ở trước mắt lại giống như hư ảo khó chạm vào.
Ả chau mày, trong lòng không muốn thừa nhận con ma ốm làm sao có thể xinh đẹp! Lúc ấy, vừa vặn Tống Tuyết Y ngẩng đầu lên, cái mặt nạ quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt Khanh Linh Thước, làm ả hoảng sợ thụt lùi về phía sau, mọi ấn tượng tốt đẹp đều biến mất không còn một mảnh.
“Phi! Xấu muốn chết! Không bằng một sợi tóc của Mị ca ca nữa!” (Ngữ: đồ đàn bà lẳng lơ -_-)
Khanh Linh Thước phun nước bọt khinh bỉ xong liền xoay người đuổi theo Tống Ly Yên, không hề chú ý tới người trong lòng Tống Tuyết Y.
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt