Khai Quốc Công Tặc
Quyển 4 - Chương 129: Thăng trầm (23)
Một hồi nguy cơ giương cung bạt kiếm trong vòng nửa canh giờ nhanh chóng hóa giải, tốc độ cực nhanh, đám tướng sĩ Bác vọng doanh không thể ngờ được, mà ngay cả đám tướng sĩ Minh Châu Doanh từ trước đến nay rất tín nhiệm giáo đầu của mình cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn.
Vương Đức Nhân đi rồi, bị giáo đầu nói mấy câu đi rồi! Đánh cũng không đánh, thu hồi lại lễ vật, mà Vương Đức Nhân cũng mặt dày lấy lại. Không những lấy lễ vật lại, trước khi y đi còn khảng khái để lại hai mươi con chiến mã. Mà chẳng những khẳng khái, còn hết sức cung kính, dường như đêm qua Trình Danh Chấn đã có ân tình lớn với núi Bác Vọng vậy.
Lạ thật, lạ thật mặt trời không phải mọc đằng tây đấy chứ? Trên dưới Minh Châu Quân khó hiểu, không ai biết Vương Đức Nhân hôm nay đã uống phải thuốc gì? Khó hiểu hơn nữa chính là nhóm lâu la dưới trướng của y đêm qua phạm phải sai lầm đang được Minh Châu Doanh che chở còn đang sợ bị trừng tội, lúc nhìn thấy truy binh đuổi đến, còn tưởng rằng khó mà bảo toàn tính mạng. Ai ngờ, Vương Đức Nhân chẳng đỏi hỏi gì Trình Danh Chấn, thậm chí còn cho hắn đám người phản bội này. Coi như họ không tồn tại ở núi Bác Doanh nữa, giống như ngọn cỏ, giọt sương không có dấu vết gì.
Loại cảm giác bị người xem nhẹ này rất không thoải mái, tuy khiến cho Vương đại đương gia chú ý nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt mà còn mang đến nguy hiểm cho mọi người. Thấy bóng lưng của đồng bạn đã đi xa, bọn họ muốn đuổi theo mà không dám, muốn gọi cũng không dám gọi, lúc nhất thời như những đứa trẻ lạc đường, cô độc.
Nếu là bình thường, khẳng định Trình Danh Chấn đã phát hiện ra cảm xúc dao động của nhóm lâu la, cũng sẽ có cách để trấn áp nhưng hôm nay tâm trạng của hắn không được tốt lắm. Từ sau khi Vương Đức Nhân đi, hắn cúi đầu không nói, cũng không ăn một miếng cơm nào.
Vương Nhị Mao thấy bạn ưu tư, đi đến cười đưa cho hắn một miếng thịt khô, cười hỏi:
- Sao vậy? Hối hận không giết Vương Đức Nhân hả? Nếu đêm qua giết y, chúng ta cũng khó mà thoát thân được.
- Không phải!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ, nhận miếng thịt khô cắn một miếng lớn:
- Ta nhớ đến mấy tin tức của Vương Đức Nhân trên bàn rượu. Lý Uyên mượn binh Đột Quyết Lưu Vũ Chu và Tiết Cửu cũng đã tiếp nhận danh hiệu gia tộc A Sử Na.
- Tranh thiên hạ sao? Nghĩ đến thủ đoạn nào chưa?
Suy nghĩ một lát hắn lắc đầu thở dài:
- Thà phụ người trong thiên hạ, chứ quyết không để thiên hạ phụ mình. Từ trước đến nay các đại anh hùng hào kiệp không phải cũng nói như vậy sao?
Trình Danh Chấn không phản bác, chỉ cười khổ thở dài. Không biết vì sao chỉ cần nhắc đến đám người Lý Uyên mượn thế lựa Đột Quyết xuôi về nam là hắn lại thấy sợ hãi. Có lẽ lúc còn bé cha ôm hắn vào ngực, những dấu vết phủ binh Đại Tùy bị đánh hạ, dù là cường đạo, trong xương cốt hắn vẫn cho mình là người Tùy. Mặc dù khái niệm này năm xưa đã chết trên phong hỏa đài của tòa Trường Thành nào đó rồi.
- Ngươi từ từ ăn đi, ta đi xem những huynh đệ mới nhập bọn.
Vương Nhị Mao thở dài không thể hiểu nổi Trình Danh Chấn, không nói nhiều nữa. Trong đời người có nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, đâu phải chuyện nào cũng hài lòng. Nhịn một chút, còn chưa là gì. Ngày mai còn phải tiếp tục, con người dù thế nào cũng không thể đấu lại được vận mệnh.
Nhóm lâu la núi Bác Vọng đêm qua đã chứng kiến sự gan dạ của Vương Nhị Mao, lúc này thấy anh ta cười hả hê đi về phía mình, họ vội bỏ bát cơm xuống đứng dậy thi lễ.
- Ăn cơm nhanh chóng, ăn xong còn tiếp tục lên đường, từ đây còn cách Minh Châu Quân xa lắm. Không tranh thủ thời gian, lương không mang theo không đủ ăn đâu.
Vương Nhị Mao khoát tay, lớn tiếng động viên.
Nhóm lâu la không ngờ anh ta lại đến đây nói như vậy, ngây người ra không biết làm thế nào, Vương Nhị Mao lại nhếch miệng cười cười, nói to hơn:
- Ăn cơm, ăn cơm đi, đừng lo lắng, nguội hết rồi. Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất. Ăn xong nếu ai muốn quay về núi Bác Vọng thì cứ việc về, còn không muốn quay về thì khi đến Bình Ân, mỗi người dược phân ba mươi mẫu đất, mà làm ăn sinh sống.
Huyện Hàm Đan thuộc sở trị của y năm nay mới bắt đầu đồn điền, lương thực và sức lao động đểu thiếu cả. Bây giờ khai thông con đường vận chuyển nhà kho Lê Dương, khó khăn trước mắt được giải quyết một nửa. Bởi vậy, vấn đề lao động đều đặt trên mặt bàn.
Đám người quy thuận không biết Vương Nhị Mao mang bọn họ về làm nông dân, nghe thấy được phân công ba mươi mẫu đất thì không còn lưu luyến gì núi Bác Vọng nữa. Họ xúm lại cả gan hỏi:
- Vương tướng quân nói có thật không? Chúng ta là người mới đến cũng được phân ba mươi mẫu đất sao?
- Mới đến thì không phải là người sao?
Vương Nhị Mao cười ha hả đáp lại:
- Các ngươi cứ đi hỏi thăm, quanh Minh Châu Quân ta, cho dù là ăn mày xa ngàn dặm cũng chạy tới, chỉ cần đến cửa nha môn là đã được phân một mảnh ruộng. Đương nhiên ba mươi mẫu ruộng này rất thuận nước, có người hữu dụng, có người vô dụng đãi ngộ chắc chắn là không giống nhau.
Chúng lâu la sau khi nghe xong, họ cao hứng, vây quanh Vương Nhị Mao, tiếp tục hỏi:
- Vậy thế nào mới được tính là người hữu dụng, người thế nào là vô dụng? Vương tướng quân có thể nói cho chúng ta biết không?
- Giống như ngươi, có thể nói cũng có mấy phần dũng khí đấy, gọi là hữu dụng.
Vương Nhị Mao chỉ vào người gần mình nhất, hỏi một tên lâu la cười trêu ghẹo:
- Nếu bình thường gặp gậy gộc không dám ra tay, kẻ cắp đến cửa mà không biết phản kháng, người như vậy là vô dụng. Không phải ta chướng mắt mà dù các ngươi có là ra cục vàng, quay đầu đi cũng bị người khác cướp đi thôi.
- Ha ha ha
Chúng lâu la cười ồ lên, trong lòng căng thẳng và bất an lùi xuống. Dám lên núi làm thổ phỉ đương nhiên cũng không phải là người chịu nhục. Có đầy đủ lý do để được đãi ngộ ba mươi mẫu đất. Nhưng cũng có người chán ghét kiểu kiếm ăn như vậy, dám tách ra hỏi:
- Nếu chúng ta đi theo Trình đại nhân hoặc đi theo tướng quân ngài? Ngài có thu nhận chúng ta không, có thể chia bao nhiêu đất?
- Đó, cái đó khác.
Vương Nhị Mao lắc đầu:
- Bây giờ ta và Trình đại nhân đều là quan văn, không cần nhiều quân tốt bên cạnh.
- Đại nhân, đại nhân, quan văn!
Chúng lâu latrừng to mắt, không ai tin Vương Nhị Mao nói là sự thật. Trời ơi! Có quan văn như vậy sao? Đêm qua lúc xông xuống núi, họ Trình và họ Vương kia còn mở đường máu. Nếu quan văn của Đậu gia quân đều như thế thì võ tướng chắc là Diêm vương mất.
- Bây giờ ta là huyện lệnh Hàm Đan.
Vương Nhị Mao biết họ không tin mình, chỉ vào mũi giải thích, rồi lại chỉ Trình Danh Chấn đang ngồi trên tảng đá đằng xa trầm tư:
- Hắn, các ngươi gọi là Trình đại đương gia ấy, bây giờ là Quận thủ hai quân Tướng quốc, Võ An.
- Hả?
Mọi người ngây người ta, vẻ mặt kỳ quái, không cảm xúc. Gần đây dù người không có bản lĩnh cũng cầm dao nhỏ, ý đồ trong phản loạn vớt phú quý, công danh, rõ ràng là có người tình nguyện làm quan sao? Thật là không hợp với lẽ thường nhưng nó lại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng thân thiết. Giống như huynh đệ trong nhà vậy, không cần phải lo mang đao đi cướp lương thực, cũng không cần phải đề phòng hậu viện nhà hắn có mấy bao nhiêu cây côn.
Có lẽ là quá nhiều cảnh tàn sát, ai cũng hi vọng được yên ổn! Vương Nhị Mao nói với họ những lời từ đáy lòng, một vài người ban đầu nghĩ gia nhập Minh Châu Quân có thể tiếp tục cầm đao kiếm ăn, tuy có cảm giác hơi thất vọng nhưng trong nội tâm lại thấy bình an. Bọn họ biết lần này rời khỏi núi Bác Vọng là đúng rồi, ít nhất sau này cũng không vì ngày hôm nay mà hối hận. Mặc dù làm nông dân lấy vợ sinh con ít nhất cũng có đường sống. Không giống dưới trướng của Vương đại đương gia suốt ngày chém giết, không biết kết cục của mình ở đâu?
- Thật sự không muốn trồng trọt, cũng không cần vội!
Nhân lúc mọi người còn đang hứng thú, Vương Nhị Mao giải thích chính sách cơ bản của Tướng Quốc:
- Mỗi huyện đều cần hai mươi cung mã thủ để trị an. Bên Minh Châu doanh cũng cần một ít. Nhưng hai vị trí này không dễ dàng mà có được, cần thi bằng võ công và bản lĩnh thực sự. Sau đó người được tuyển chọn mới có thể được ăn bát cơm này. Thi không qua thì dù là nhị đại gia của Hoàng thượng cũng phải về nhà trồng trọt.
Mọi người nghe thấy khôi hài cười to, sau đó mỗi người đều có tính toán cho mình. Buổi sáng ăn cơm vui vẻ, hai đội quân hợp lại một chỗ, tiếp tục xuất phát. Đi chưa đến hai, ba mươi dặm thì phía trước khói bụi mịt mù, thám báo phi ngựa xông đến.
- Vương đại đương gia phái người chặn đường!
Nhóm lâu la núi Bác Vọng giật mình, theo bản năng họ nghĩ đến Vương Đức Nhân không chịu được thiệt thòi hôm nay cho nên đến báo thù, vì hành vi hôm nay là trước đây vô cùng hiếm thấy trên người Vương đại đương gia. Hoặc là trước đó tình huống tương tự chưa từng phát sinh, mặc dù không phải là đối thủ của người khác nhưng Vương đại đương gia cũng phải nghĩ thủ đoạn để trả đòn một chút.
Đang lúc kinh ngạc, các huynh đệ Minh Châu Quân thúc giục cả đội, phác đao thủ đứng trước, giáo dài chặn ở giữa, cung tiễn ở đằng sau, tạo thành một tiểu trận dọc đồi núi quanh co, không cần chủ soái quan tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
- Hổ thẹn!
Nhóm lâu la Bác Lăng đỏ cả mặt, náo loạn rút binh khí ra, tạo trận với Minh Châu Quân. Đến gần đội ngũ, một vài tên thám báo nhanh chóng đến nơi, ở trên lưng ngựa khẽ khom người, lớn tiếng bẩm báo:
- Báo, Đô úy, tướng quân Vương Phục Bảo dẫn quân tới đón, cách chúng ta chưa đầy mười dặm.
Một lát sau, tên thám báo thứ hai lại mang về tin tức chính xác hơn:
- Báo, Đô úy, tướng quân Vương Phục Bảo, tướng quân Thạch Toản mang năm nghìn binh mã đến tiếp ứng, cách chúng ta tám dặm!
Thám báo gọi Đô úy chính là Ngũ Thiên Tích, chỉ thấy anh ta cũng không cần xin chỉ thị của Trình Danh Chấn, mà trầm giọng ra lệnh:
- Chủ động liên lạc với hai vị Vương, Thạch tướng quân, chúng ta lên đường bình an. Ơn viện chủ sau này gặp mặt xin bái tạ.
- Vâng!
Hai người thám báo quỳ xuống chắp tay, cưỡi ngựa đi xa, tay còn cầm cờ liên lạc với thám báo nơi xa. Một lát sau lại có một gã thám báo quay lại báo cáo tỉ mỉ với Ngũ Thiên Tích về tình hình bổ sung viện quân. Kỵ binh chắc chắn, bộ tốt chắc chắn, tình hình quân dung, đội ngũ tốc độ, chứa nhiều số liệu, không phải là trường hợp cá biệt.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, tên thám báo vừa rồi trở lại một chuyến chưa đầy một nửa tuần hương lại có tên thám báo thứ hai đến.
- Nhất định là họ có thủ pháp truyền tin tức!
Đám binh mới quy thuận cũng đủ thông minh, nghĩ một chút liền hiểu ngay vì sao thám báo quay lại nhanh như vậy. Đồng thời nhận thức về Minh Châu Quân cũng nhanh chóng tăng lên một bậc. Chả trách lúc sáng Vương đại đương gia chiến ưu thế hoàn toàn về binh lực nhưng vẫn không dám động thủ! Nếu như thực sự hai bên có động thủ thì chưa chắc họ đã thắng hai trăm tráng sĩ của Minh Châu Doanh. Một khi hai bên đánh một canh giờ cũng chưa xong thì viện quân của Minh Châu Quân đã tới, quân Bác Vọng chắc chắn thiệt thòi không nhỏ rồi.
Quân tinh nhuệ như vậy, dù xả thân trong đó cũng thấy vinh quang. Trong lúc nhất thời, rất nhiều nhóm lâu la vốn định giải giáp quy điền trong lòng lại nóng lên, hi vọng có thể qua thi cử của Ngũ Thiên Tích để gia nhập hàng ngũ chiến binh Minh Châu Doanh. Tinh nhuệ như thế, đi theo chủ tướng như thế, hơn trăm có thể sung đủ ngàn người, nếu toàn quân cao thấp năm ngàn người, cả Hà Bắc có chỗ nào mà không đi được chứ?
Vương Đức Nhân đi rồi, bị giáo đầu nói mấy câu đi rồi! Đánh cũng không đánh, thu hồi lại lễ vật, mà Vương Đức Nhân cũng mặt dày lấy lại. Không những lấy lễ vật lại, trước khi y đi còn khảng khái để lại hai mươi con chiến mã. Mà chẳng những khẳng khái, còn hết sức cung kính, dường như đêm qua Trình Danh Chấn đã có ân tình lớn với núi Bác Vọng vậy.
Lạ thật, lạ thật mặt trời không phải mọc đằng tây đấy chứ? Trên dưới Minh Châu Quân khó hiểu, không ai biết Vương Đức Nhân hôm nay đã uống phải thuốc gì? Khó hiểu hơn nữa chính là nhóm lâu la dưới trướng của y đêm qua phạm phải sai lầm đang được Minh Châu Doanh che chở còn đang sợ bị trừng tội, lúc nhìn thấy truy binh đuổi đến, còn tưởng rằng khó mà bảo toàn tính mạng. Ai ngờ, Vương Đức Nhân chẳng đỏi hỏi gì Trình Danh Chấn, thậm chí còn cho hắn đám người phản bội này. Coi như họ không tồn tại ở núi Bác Doanh nữa, giống như ngọn cỏ, giọt sương không có dấu vết gì.
Loại cảm giác bị người xem nhẹ này rất không thoải mái, tuy khiến cho Vương đại đương gia chú ý nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt mà còn mang đến nguy hiểm cho mọi người. Thấy bóng lưng của đồng bạn đã đi xa, bọn họ muốn đuổi theo mà không dám, muốn gọi cũng không dám gọi, lúc nhất thời như những đứa trẻ lạc đường, cô độc.
Nếu là bình thường, khẳng định Trình Danh Chấn đã phát hiện ra cảm xúc dao động của nhóm lâu la, cũng sẽ có cách để trấn áp nhưng hôm nay tâm trạng của hắn không được tốt lắm. Từ sau khi Vương Đức Nhân đi, hắn cúi đầu không nói, cũng không ăn một miếng cơm nào.
Vương Nhị Mao thấy bạn ưu tư, đi đến cười đưa cho hắn một miếng thịt khô, cười hỏi:
- Sao vậy? Hối hận không giết Vương Đức Nhân hả? Nếu đêm qua giết y, chúng ta cũng khó mà thoát thân được.
- Không phải!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ, nhận miếng thịt khô cắn một miếng lớn:
- Ta nhớ đến mấy tin tức của Vương Đức Nhân trên bàn rượu. Lý Uyên mượn binh Đột Quyết Lưu Vũ Chu và Tiết Cửu cũng đã tiếp nhận danh hiệu gia tộc A Sử Na.
- Tranh thiên hạ sao? Nghĩ đến thủ đoạn nào chưa?
Suy nghĩ một lát hắn lắc đầu thở dài:
- Thà phụ người trong thiên hạ, chứ quyết không để thiên hạ phụ mình. Từ trước đến nay các đại anh hùng hào kiệp không phải cũng nói như vậy sao?
Trình Danh Chấn không phản bác, chỉ cười khổ thở dài. Không biết vì sao chỉ cần nhắc đến đám người Lý Uyên mượn thế lựa Đột Quyết xuôi về nam là hắn lại thấy sợ hãi. Có lẽ lúc còn bé cha ôm hắn vào ngực, những dấu vết phủ binh Đại Tùy bị đánh hạ, dù là cường đạo, trong xương cốt hắn vẫn cho mình là người Tùy. Mặc dù khái niệm này năm xưa đã chết trên phong hỏa đài của tòa Trường Thành nào đó rồi.
- Ngươi từ từ ăn đi, ta đi xem những huynh đệ mới nhập bọn.
Vương Nhị Mao thở dài không thể hiểu nổi Trình Danh Chấn, không nói nhiều nữa. Trong đời người có nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, đâu phải chuyện nào cũng hài lòng. Nhịn một chút, còn chưa là gì. Ngày mai còn phải tiếp tục, con người dù thế nào cũng không thể đấu lại được vận mệnh.
Nhóm lâu la núi Bác Vọng đêm qua đã chứng kiến sự gan dạ của Vương Nhị Mao, lúc này thấy anh ta cười hả hê đi về phía mình, họ vội bỏ bát cơm xuống đứng dậy thi lễ.
- Ăn cơm nhanh chóng, ăn xong còn tiếp tục lên đường, từ đây còn cách Minh Châu Quân xa lắm. Không tranh thủ thời gian, lương không mang theo không đủ ăn đâu.
Vương Nhị Mao khoát tay, lớn tiếng động viên.
Nhóm lâu la không ngờ anh ta lại đến đây nói như vậy, ngây người ra không biết làm thế nào, Vương Nhị Mao lại nhếch miệng cười cười, nói to hơn:
- Ăn cơm, ăn cơm đi, đừng lo lắng, nguội hết rồi. Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất. Ăn xong nếu ai muốn quay về núi Bác Vọng thì cứ việc về, còn không muốn quay về thì khi đến Bình Ân, mỗi người dược phân ba mươi mẫu đất, mà làm ăn sinh sống.
Huyện Hàm Đan thuộc sở trị của y năm nay mới bắt đầu đồn điền, lương thực và sức lao động đểu thiếu cả. Bây giờ khai thông con đường vận chuyển nhà kho Lê Dương, khó khăn trước mắt được giải quyết một nửa. Bởi vậy, vấn đề lao động đều đặt trên mặt bàn.
Đám người quy thuận không biết Vương Nhị Mao mang bọn họ về làm nông dân, nghe thấy được phân công ba mươi mẫu đất thì không còn lưu luyến gì núi Bác Vọng nữa. Họ xúm lại cả gan hỏi:
- Vương tướng quân nói có thật không? Chúng ta là người mới đến cũng được phân ba mươi mẫu đất sao?
- Mới đến thì không phải là người sao?
Vương Nhị Mao cười ha hả đáp lại:
- Các ngươi cứ đi hỏi thăm, quanh Minh Châu Quân ta, cho dù là ăn mày xa ngàn dặm cũng chạy tới, chỉ cần đến cửa nha môn là đã được phân một mảnh ruộng. Đương nhiên ba mươi mẫu ruộng này rất thuận nước, có người hữu dụng, có người vô dụng đãi ngộ chắc chắn là không giống nhau.
Chúng lâu la sau khi nghe xong, họ cao hứng, vây quanh Vương Nhị Mao, tiếp tục hỏi:
- Vậy thế nào mới được tính là người hữu dụng, người thế nào là vô dụng? Vương tướng quân có thể nói cho chúng ta biết không?
- Giống như ngươi, có thể nói cũng có mấy phần dũng khí đấy, gọi là hữu dụng.
Vương Nhị Mao chỉ vào người gần mình nhất, hỏi một tên lâu la cười trêu ghẹo:
- Nếu bình thường gặp gậy gộc không dám ra tay, kẻ cắp đến cửa mà không biết phản kháng, người như vậy là vô dụng. Không phải ta chướng mắt mà dù các ngươi có là ra cục vàng, quay đầu đi cũng bị người khác cướp đi thôi.
- Ha ha ha
Chúng lâu la cười ồ lên, trong lòng căng thẳng và bất an lùi xuống. Dám lên núi làm thổ phỉ đương nhiên cũng không phải là người chịu nhục. Có đầy đủ lý do để được đãi ngộ ba mươi mẫu đất. Nhưng cũng có người chán ghét kiểu kiếm ăn như vậy, dám tách ra hỏi:
- Nếu chúng ta đi theo Trình đại nhân hoặc đi theo tướng quân ngài? Ngài có thu nhận chúng ta không, có thể chia bao nhiêu đất?
- Đó, cái đó khác.
Vương Nhị Mao lắc đầu:
- Bây giờ ta và Trình đại nhân đều là quan văn, không cần nhiều quân tốt bên cạnh.
- Đại nhân, đại nhân, quan văn!
Chúng lâu latrừng to mắt, không ai tin Vương Nhị Mao nói là sự thật. Trời ơi! Có quan văn như vậy sao? Đêm qua lúc xông xuống núi, họ Trình và họ Vương kia còn mở đường máu. Nếu quan văn của Đậu gia quân đều như thế thì võ tướng chắc là Diêm vương mất.
- Bây giờ ta là huyện lệnh Hàm Đan.
Vương Nhị Mao biết họ không tin mình, chỉ vào mũi giải thích, rồi lại chỉ Trình Danh Chấn đang ngồi trên tảng đá đằng xa trầm tư:
- Hắn, các ngươi gọi là Trình đại đương gia ấy, bây giờ là Quận thủ hai quân Tướng quốc, Võ An.
- Hả?
Mọi người ngây người ta, vẻ mặt kỳ quái, không cảm xúc. Gần đây dù người không có bản lĩnh cũng cầm dao nhỏ, ý đồ trong phản loạn vớt phú quý, công danh, rõ ràng là có người tình nguyện làm quan sao? Thật là không hợp với lẽ thường nhưng nó lại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng thân thiết. Giống như huynh đệ trong nhà vậy, không cần phải lo mang đao đi cướp lương thực, cũng không cần phải đề phòng hậu viện nhà hắn có mấy bao nhiêu cây côn.
Có lẽ là quá nhiều cảnh tàn sát, ai cũng hi vọng được yên ổn! Vương Nhị Mao nói với họ những lời từ đáy lòng, một vài người ban đầu nghĩ gia nhập Minh Châu Quân có thể tiếp tục cầm đao kiếm ăn, tuy có cảm giác hơi thất vọng nhưng trong nội tâm lại thấy bình an. Bọn họ biết lần này rời khỏi núi Bác Vọng là đúng rồi, ít nhất sau này cũng không vì ngày hôm nay mà hối hận. Mặc dù làm nông dân lấy vợ sinh con ít nhất cũng có đường sống. Không giống dưới trướng của Vương đại đương gia suốt ngày chém giết, không biết kết cục của mình ở đâu?
- Thật sự không muốn trồng trọt, cũng không cần vội!
Nhân lúc mọi người còn đang hứng thú, Vương Nhị Mao giải thích chính sách cơ bản của Tướng Quốc:
- Mỗi huyện đều cần hai mươi cung mã thủ để trị an. Bên Minh Châu doanh cũng cần một ít. Nhưng hai vị trí này không dễ dàng mà có được, cần thi bằng võ công và bản lĩnh thực sự. Sau đó người được tuyển chọn mới có thể được ăn bát cơm này. Thi không qua thì dù là nhị đại gia của Hoàng thượng cũng phải về nhà trồng trọt.
Mọi người nghe thấy khôi hài cười to, sau đó mỗi người đều có tính toán cho mình. Buổi sáng ăn cơm vui vẻ, hai đội quân hợp lại một chỗ, tiếp tục xuất phát. Đi chưa đến hai, ba mươi dặm thì phía trước khói bụi mịt mù, thám báo phi ngựa xông đến.
- Vương đại đương gia phái người chặn đường!
Nhóm lâu la núi Bác Vọng giật mình, theo bản năng họ nghĩ đến Vương Đức Nhân không chịu được thiệt thòi hôm nay cho nên đến báo thù, vì hành vi hôm nay là trước đây vô cùng hiếm thấy trên người Vương đại đương gia. Hoặc là trước đó tình huống tương tự chưa từng phát sinh, mặc dù không phải là đối thủ của người khác nhưng Vương đại đương gia cũng phải nghĩ thủ đoạn để trả đòn một chút.
Đang lúc kinh ngạc, các huynh đệ Minh Châu Quân thúc giục cả đội, phác đao thủ đứng trước, giáo dài chặn ở giữa, cung tiễn ở đằng sau, tạo thành một tiểu trận dọc đồi núi quanh co, không cần chủ soái quan tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
- Hổ thẹn!
Nhóm lâu la Bác Lăng đỏ cả mặt, náo loạn rút binh khí ra, tạo trận với Minh Châu Quân. Đến gần đội ngũ, một vài tên thám báo nhanh chóng đến nơi, ở trên lưng ngựa khẽ khom người, lớn tiếng bẩm báo:
- Báo, Đô úy, tướng quân Vương Phục Bảo dẫn quân tới đón, cách chúng ta chưa đầy mười dặm.
Một lát sau, tên thám báo thứ hai lại mang về tin tức chính xác hơn:
- Báo, Đô úy, tướng quân Vương Phục Bảo, tướng quân Thạch Toản mang năm nghìn binh mã đến tiếp ứng, cách chúng ta tám dặm!
Thám báo gọi Đô úy chính là Ngũ Thiên Tích, chỉ thấy anh ta cũng không cần xin chỉ thị của Trình Danh Chấn, mà trầm giọng ra lệnh:
- Chủ động liên lạc với hai vị Vương, Thạch tướng quân, chúng ta lên đường bình an. Ơn viện chủ sau này gặp mặt xin bái tạ.
- Vâng!
Hai người thám báo quỳ xuống chắp tay, cưỡi ngựa đi xa, tay còn cầm cờ liên lạc với thám báo nơi xa. Một lát sau lại có một gã thám báo quay lại báo cáo tỉ mỉ với Ngũ Thiên Tích về tình hình bổ sung viện quân. Kỵ binh chắc chắn, bộ tốt chắc chắn, tình hình quân dung, đội ngũ tốc độ, chứa nhiều số liệu, không phải là trường hợp cá biệt.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, tên thám báo vừa rồi trở lại một chuyến chưa đầy một nửa tuần hương lại có tên thám báo thứ hai đến.
- Nhất định là họ có thủ pháp truyền tin tức!
Đám binh mới quy thuận cũng đủ thông minh, nghĩ một chút liền hiểu ngay vì sao thám báo quay lại nhanh như vậy. Đồng thời nhận thức về Minh Châu Quân cũng nhanh chóng tăng lên một bậc. Chả trách lúc sáng Vương đại đương gia chiến ưu thế hoàn toàn về binh lực nhưng vẫn không dám động thủ! Nếu như thực sự hai bên có động thủ thì chưa chắc họ đã thắng hai trăm tráng sĩ của Minh Châu Doanh. Một khi hai bên đánh một canh giờ cũng chưa xong thì viện quân của Minh Châu Quân đã tới, quân Bác Vọng chắc chắn thiệt thòi không nhỏ rồi.
Quân tinh nhuệ như vậy, dù xả thân trong đó cũng thấy vinh quang. Trong lúc nhất thời, rất nhiều nhóm lâu la vốn định giải giáp quy điền trong lòng lại nóng lên, hi vọng có thể qua thi cử của Ngũ Thiên Tích để gia nhập hàng ngũ chiến binh Minh Châu Doanh. Tinh nhuệ như thế, đi theo chủ tướng như thế, hơn trăm có thể sung đủ ngàn người, nếu toàn quân cao thấp năm ngàn người, cả Hà Bắc có chỗ nào mà không đi được chứ?
Tác giả :
Tửu Đồ