Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 79: Triều lộ (5)
Giấc mộng luôn làm người khác toát lên sức sống gấp bội, cho dù giấc mơ này còn xa hơn cả nước Thiên Trúc. Rất nhanh cuộc họp bị lệch chủ đề, Trương Kim Xưng đã mấy lần mở miệng đều không thể kéo được đường về. Lấy đội quân Thanh Chương làm tiền tiêu, lấy đầm Cự Lộc làm tim gan, quét qua nửa quận Tương Quốc và quận Võ An, chờ thời cơ để thu lại hai nửa quận khác về. Ở hai quận có một trăm ngàn tinh binh, đây thực sự là đế vương chi nghiệp. Dù là Cao Đại đương gia Hà Bắc hay là Địch Đại đương gia Lục Lâm Đạo Hà Nam cho đến giờ cũng chưa đạt được đến độ cao này.
Rất nhanh, bản thân Trương Kim Xưng cũng bị đoàn người truyền thêm nhiệt huyết, cười ha hả chìm trong khao khát vào tương lai. Người đầu tiên đốt lên giấc mộng, ngược lại Trình Danh Chấn lại bị gạt sang một bên, ngốc nghếch mở to mắt nhìn thê tử Đỗ Quyên.
Mãi cho đến lúc sẩm tối, không khí sôi nổi của cuộc nghị sự hôm nay mới chấm dứt. Tất cả mọi người đều cao hứng, hai mắt tràn đầy sụ vui sướng. Đám người Trương Trư Bì và Hàn Thế Vượng cảm thấy thoải mái, vì trong thời gian ngắn bọn họ không phải lựa chọn tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không phải trơ mắt nhìn tình thế chuyển biến ngày một xấu đi, lại càng không phải tham dự vào cuộc nội chiến không phần thắng.
Rốt cuộc thì tảng đá trong lòng Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử cũng được trút bỏ. Bọn họ cũng không phải nhìn tai nạn phát sinh đang đến gần mà bất lực. Rốt cuộc bọn họ không cũng không cần phải ngày nào cũng đề phòng, vừa đề phòng lão huynh đệ đột nhiên gây khó dễ, vừa đề phòng người thanh niên bí quá làm liều. Rốt cuộc bọn họ cũng không phải lo lắng cho hàng ngũ của mình nữa, bởi vì chỉ hơi không cẩn thận rất có thể sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Duy chỉ có mấy người Đỗ Ba Lạt là không mấy vui vẻ. Chuyện đã hứa với con gái con rể không làm được, khiến ông cảm thấy vô cùng chua chát. Mà con gái con rể ông đến Thanh Chương đóng quân lại càng làm cho ông cảm thấy mất mát và khó từ bỏ được. Loáng thoáng, ông cảm thấy mình và con gái lần này có lẽ đã thực sự chia xa, cả đời này rất khó để gặp mặt.
- Hai, hai tháng lương thảo, có phải hơi thiếu không.
Trên đường trở về doanh trại, lão gia cứ nắm chặt góc áo con rể, thấp giọng hỏi:
- Hay là, ta đến chỗ Đại đương gia nói vài lời, để ông ta cho con thêm chút quân lương? Dù sao tất cả cũng đều là con cướp về được, không lẽ nào y lại không cho!
- Cha, ngài đừng quan tâm nữa.
Không đợi Trình Danh Chấn trả lời, Đỗ Quyên đã giành nói trước:
- Thanh Chương và đầm Cự Lộc không quá xa, lương thảo bất cứ lúc nào cũng sẽ được tiếp tế. Từ trước đến nay Đại đương gia cho phép vào mà không cho phép ra, nếu không có lý do đầy đủ mà đến chỗ ông ta cầu lương thực, đây không phải là sẽ khiến ông ta sinh nghi sao?
- Ừ, ừ, hài.
Đỗ Ba Lạt gật đầu đồng ý sau đó lại thở dài bất đắc dĩ:
- Thực ra, thực ra, Trương Nhị Bá của con không phải là loại người như vậy. Cũng chỉ là gần đây ông ta muốn xen vào nhiều chuyện, trong lòng cũng có chút rối loạn. Cũng được, các con đi ra ngoài, đợi một thời gian nữa ông ấy cân nhắc cũng không sao.
Đúng là ông già rồi, bất cứ việc gì cũng không muốn động tâm suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ về hướng lạc quan nhất. Trong lòng Trình Danh Chấn căn bản không hề tán thành cách nhìn nhận này, nhưng vì để Đỗ Quyên khỏi phải âu lo về sau, hắn đành cười an ủi:
- Cha cứ yên tâm, chúng con đến Thanh Chương chủ yếu vẫn là để đối phó với Ngụy Trưng! Đại đương gia có cha ở bên, chắc sẽ không phạm phải sai lầm gì. Hơn nữa, người trong một nhà, càng xa càng thân, càng gần càng phiền toái. Chúng con đến Thanh Chương đóng quân một thời gian ngắn, chỉ có lợi chứ không sợ có hại.
- Hài, cũng phải.
Đỗ Ba Lạt chớp mắt khô khốc, lại thở dài:
- Tiểu Cửu, lúc này Quyên tử hoàn toàn có thể giao cho con rồi. Ta là cha không quản giáo con tốt, sau này nó có làm gì không đúng thì hãy nể mặt lão già ta...
Đỗ Quyên nghe thấy liền đỏ mặt, hờn dỗi:
- Cha, cha nói gì thế? Con đâu có làm sai chuyện gì? Cha đừng lo lắng, qua một thời gian ngắn nữa biết rõ tình hình hai bên, hai chúng con sẽ đón cha đến.
- Nói bậy, phải đón, phải đón trước bà thông gia chứ lại!
Đỗ Ba Lạt vỗ tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc sửa lại:
- Con gả vào nhà Trình gia thì là vợ của Trình gia. Hết thảy đều phải lấy nhà chồng làm trọng.
Trình Danh Chấn nghe thấy vậy cảm động, cười thấp giọng đáp:
- Xem cha nói kìa, cứ như chúng ta không phải là người một nhà vậy. Cái gì mà Đỗ gia với Trình gia, chỉ cần ổn thỏa mọi chuyện, bất cứ lúc nào cha cũng có thể tới thăm chúng con!
Hắn hiểu được ý của Đỗ Ba Lạt là, nếu như mình noi theo Vương Ma Tử không về thì càng nên đón sớm mẹ và các huynh đệ ra đầm Cự Lộc càng tốt, để tránh tương lai vạn nhất hai bên càng lúc càng xa, những người già phụ nữ trẻ em còn lại ở lại trong đầm sẽ bị làm con tin.
Những lời này dù có thế nào cũng không thể nói rõ được, cho nên hắn chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích. Lão tiểu thương Đỗ Ba Lạt biết Trình Danh Chấn hiểu ý mình, vui mừng dặn dò:
- Phàm là chuyện gì cũng không thể miễn cưỡng. Có thể lùi một bước thì nên lùi. Quan binh đánh tới, không nắm chắc phần thắng thì đừng có đánh bừa. Tương Quốc, Võ An, Ngụy Quân toàn rãnh mương, sông, suối, không giấu được người. Quan binh là gió, chúng ta là cây cỏ. Gió thổi không được lâu, cây cỏ chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên được.
Ông còn rất nhiều kinh nghiệm giang hồ hữu dụng, những lục lâm kỵ húy, trước nay chưa kịp nói với vợ chồng son, bây giờ sắp đến lúc chia tay ông mới tổng kết lại đê nói. Có mấy danh ngôn có lý, có mấy lời cũng chỉ là tà thuyết ngụy biện, hiểu ông là có ý tốt, vợ chồng Trình Danh Chấn cũng không phản bác gì chỉ kiên trì nghe và ghi nhớ.
Phần còn lại là tiếp tục nói những lời vô nghĩa. Lại qua mấy ngày, Đỗ Ba Lạt lại lưu luyến dặn dò, hai vợ chồng Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên dẫn dắt toàn bộ chiến binh và quân nhu già yếu của Cẩm Tự Doanh rời khỏi đầm Cự Lộc. Bọn họ mới dọc theo bờ đông Minh Thủy Hà Đông xuất phát qua Xuân Tấn, xuyên qua bên này bị chiến hỏa đốt thành hoang dã, một đường đi về hướng nam. Đại bộ phận huynh đệ đều không biết mình đã bị trục xuất, còn tưởng mục đích của chuyến đi lần này là vì đi “đòi nợ”, hi hi ha ha vừa đi vừa chơi. Vì để mọi người có đầy đủ thời gian làm quen, Trình Danh Chấn cũng không vội đi, cứ cách hai, ba mươi dặm lại cho nghỉ một lần. Vừa sửa sang lại đội hình, vừa quan sát xung quanh xem đóng quân chỗ nào cho thích hợp khai hoang, phát triển.
Thực ra mà nói, đất ở hai bên bờ sông đều rất màu mỡ đều có thể làm ruộng trồng lúa tốt. Sông Sa, sông Chương, sông Tự, còn có nước tuyết tan từ Thanh Chương Thái Hành Sơn chảy xuống nhập vào sông mang nước đi nuôi cây cối xanh tốt. Không biết từ năm nào, quan phủ địa hai bên bờ sông đã đào kênh dẫn nước đi khắp nơi, giống như bầu sữa nuôi dưỡng thành thị và nông thôn chung quanh. Chỉ có điều chiến loạn tàn khốc đã phá hoại quá tàn khốc, các kênh dẫn nước trong thời gian dài không được người sửa chữa, chỗ nào cũng hỏng. Nguồn nước mát lành từ chỗ hổng chảy lan tràn xuống khiến một vùng ngập lụt.
Thôn trại ven đường hầu như không có bóng người, phòng ốc cửa sổ đầy phân chim, cáo, chồn sóc đứng trên nóc nhà nghển cổ nhìn đại đội binh mã đang đến. Chúng nó cô độc đã lâu, quên cả sự nguy hiểm của loài người. Thỉnh thoảng thấy ruộng lúa hai bên đường, cỏ dại mọc còn nhiều hơn cả lúa, không biết ruộng này có chủ không hay chỉ là ruộng lúa hoang, vốn dĩ cũng không thể thu hoạch được.
Trước kia Trình Danh Chấn dẫn theo binh mã đều rất điên cuồng, trong lòng không hề thấy trống trải. Ngày đó là đi cướp bóc, thổ địa có sản xuất hay không cũng không cần quan tâm. Còn bây giờ, họ chỉ cố gắng tìm một chỗ để sinh sống cho yên ổn, cảnh tượng trước mắt khiến họ thấy có nhiều tư vị khác biệt.
Dùng câu “xương trắng lộ tại miền quê, ngàn dặm cũng không có gà gáy” để hình dung một chút cũng không quá đáng, nghiệt chướng này rốt cuộc là do ai tạo ra. Quan phủ, Trương Kim Xưng bức ép làm mất đường sống của dân chúng. Khởi nghĩa vũ trang của ông ta đến đâu cũng làm cho ngọc nát đá tàn. Càng chiến loạn cuộc sống của dân chúng càng gian nan, càng dễ đừng lên tạo phản. Cứ trong vòng luẩn quẩn như vậy, không đến hai ba năm thành thị cũng hóa đống hoang tàn, thôn trại đều biến thành mộ hết.
Những phần đất hoang tàn tái sản xuất cũng hết sức khó khăn. Còn chưa đi tới mục đích, đám người Đoàn Thanh, Trương Cẩn đã cảm thấy tiền đồ xa vời. Vì để Trương Kim Xưng mất đi lòng nghi ngờ, Cẩm Tự Doanh chỉ dẫn theo hai tháng lương thảo. Nếu bọn họ không mau chóng tìm được lương thực để tiếp tế đến lúc, đến lúc đó Trương Kim Xưng chỉ cần cắt nguồn lương thảo thì họ cũng phải ngoan ngoãn mà trở về.
Mãi đến khi gần đến huyện Minh Thủy, bọn họ mới nhìn thấy khói bếp đầu tiên. Khói bếp này mọi người thấy hết sức nhạt, nếu không phải bởi vì ánh mặt trời lúc chạng vạng quá rực rỡ, thì mọi người đã không để ý khói bếp mờ nhạt này rồi. Trình Danh Chấn phái trăm kỵ binh đuổi tới, ngăn chặn đường thông ra ngoài của thị trấn, cuối cùng cũng ngăn được con số mười ngàn người, người nào cũng xanh xao vàng vọt, trên người chẳng có gì đáng giá để cướp đoạt. Trình Danh Chấn tìm một ông lão ôn hòa hỏi han. Ông ta sợ lắp bắp, một hồi lâu mới nói rõ thân phận. Hóa ra, ông ta cũng không phải là người địa phương mà là người chạt loạn đến nơi này, nhìn thấy thành trì hoang phế liền đánh liều ở lại đây. Nếu các hảo hán không vui, bọn họ có thể cả đêm đi thu thập tài sản mang về, chỉ mong các hảo hán giơ cao đánh khẽ không giết sạch mọi người[r đây, khiến gia đình họ phải tuyệt tự.
- Ít tài sản này của các ngươi hãy giữ lại mà dùng đi!
Trình Danh Chấn dở khóc dở cười, đành phải kiên trì tỏ vẻ an ủi:
- Ta cho các ngươi một nghìn cân gạo, các ngươi nấu cháo với rau, có lẽ cũng trụ được đến mùa thu!
- Hảo, hảo hán! Không cần, không cần đâu.
Ông lão không tin vào tai mình nữa, môi run lẩy bẩy rốt cuộc cũng nói được nửa câu:
- Hảo hán đã không quan tâm đến sự hiếu kính của ta, ta đã vô cùng cảm kích. Sao có thể lấy của các hảo hán được.
Nói xong những lời khách sáo, đương nhiên là ông ta cũng không chịu được sự hấp dẫn của một nghìn cân gạo, sâu trong nội tâm ông ra cũng đang đấu tranh mạnh mẽ.
- Giữ lại đi, người lớn ăn ít cũng không sao nhưng không thể để những đứa trẻ đói bụng được.
Trình Danh Chấn phất tay, thấp giọng ra lệnh. Đám người này hầu hết là lưu lạc từ bên ngoài tới, theo lý mà nói thì họ có sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn. Nhưng sâu trong nội tâm hắn cảm thấy có áp lực, áp lực đến mức không thể thở được.
- Đa tạ, đa tạ, hảo hán!
Ông lão lập tức quỳ xuống đất, khấu đầu. Dân chúng xung quanh quần áo rách nát cũng quỳ xuống theo, dập đầu niệm Phật vô cùng cảm kích.
- Đi thôi!
Trình Danh Chấn thở dài, quay đầu lại bảo các huynh đệ chạy tiếp. Đội ngũ vừa bắt đầu di chuyển ông lão kia lại quỳ gối đi lên:
- Hảo, hảo hán gia….
- Có chuyện gì vậy?
Trình Danh Chấn cưỡi ngựa, cau mày hỏi.
- Không, không có chuyện gì!
Ông lão sợ đến mức run rẩy, suýt nữa thì tê liệt trên mặt đất. Một lúc sau, thấy Trình Danh Chấn không phát hỏa nữa, rốt cuộc cũng lấy lại được dũng khí để hỏi:
- Đợi, đợi đến mùa thu. Hảo, hảo hán gia muốn lấy lại mấy phần lợi tức ạ?
Rất nhanh, bản thân Trương Kim Xưng cũng bị đoàn người truyền thêm nhiệt huyết, cười ha hả chìm trong khao khát vào tương lai. Người đầu tiên đốt lên giấc mộng, ngược lại Trình Danh Chấn lại bị gạt sang một bên, ngốc nghếch mở to mắt nhìn thê tử Đỗ Quyên.
Mãi cho đến lúc sẩm tối, không khí sôi nổi của cuộc nghị sự hôm nay mới chấm dứt. Tất cả mọi người đều cao hứng, hai mắt tràn đầy sụ vui sướng. Đám người Trương Trư Bì và Hàn Thế Vượng cảm thấy thoải mái, vì trong thời gian ngắn bọn họ không phải lựa chọn tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không phải trơ mắt nhìn tình thế chuyển biến ngày một xấu đi, lại càng không phải tham dự vào cuộc nội chiến không phần thắng.
Rốt cuộc thì tảng đá trong lòng Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử cũng được trút bỏ. Bọn họ cũng không phải nhìn tai nạn phát sinh đang đến gần mà bất lực. Rốt cuộc bọn họ không cũng không cần phải ngày nào cũng đề phòng, vừa đề phòng lão huynh đệ đột nhiên gây khó dễ, vừa đề phòng người thanh niên bí quá làm liều. Rốt cuộc bọn họ cũng không phải lo lắng cho hàng ngũ của mình nữa, bởi vì chỉ hơi không cẩn thận rất có thể sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Duy chỉ có mấy người Đỗ Ba Lạt là không mấy vui vẻ. Chuyện đã hứa với con gái con rể không làm được, khiến ông cảm thấy vô cùng chua chát. Mà con gái con rể ông đến Thanh Chương đóng quân lại càng làm cho ông cảm thấy mất mát và khó từ bỏ được. Loáng thoáng, ông cảm thấy mình và con gái lần này có lẽ đã thực sự chia xa, cả đời này rất khó để gặp mặt.
- Hai, hai tháng lương thảo, có phải hơi thiếu không.
Trên đường trở về doanh trại, lão gia cứ nắm chặt góc áo con rể, thấp giọng hỏi:
- Hay là, ta đến chỗ Đại đương gia nói vài lời, để ông ta cho con thêm chút quân lương? Dù sao tất cả cũng đều là con cướp về được, không lẽ nào y lại không cho!
- Cha, ngài đừng quan tâm nữa.
Không đợi Trình Danh Chấn trả lời, Đỗ Quyên đã giành nói trước:
- Thanh Chương và đầm Cự Lộc không quá xa, lương thảo bất cứ lúc nào cũng sẽ được tiếp tế. Từ trước đến nay Đại đương gia cho phép vào mà không cho phép ra, nếu không có lý do đầy đủ mà đến chỗ ông ta cầu lương thực, đây không phải là sẽ khiến ông ta sinh nghi sao?
- Ừ, ừ, hài.
Đỗ Ba Lạt gật đầu đồng ý sau đó lại thở dài bất đắc dĩ:
- Thực ra, thực ra, Trương Nhị Bá của con không phải là loại người như vậy. Cũng chỉ là gần đây ông ta muốn xen vào nhiều chuyện, trong lòng cũng có chút rối loạn. Cũng được, các con đi ra ngoài, đợi một thời gian nữa ông ấy cân nhắc cũng không sao.
Đúng là ông già rồi, bất cứ việc gì cũng không muốn động tâm suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ về hướng lạc quan nhất. Trong lòng Trình Danh Chấn căn bản không hề tán thành cách nhìn nhận này, nhưng vì để Đỗ Quyên khỏi phải âu lo về sau, hắn đành cười an ủi:
- Cha cứ yên tâm, chúng con đến Thanh Chương chủ yếu vẫn là để đối phó với Ngụy Trưng! Đại đương gia có cha ở bên, chắc sẽ không phạm phải sai lầm gì. Hơn nữa, người trong một nhà, càng xa càng thân, càng gần càng phiền toái. Chúng con đến Thanh Chương đóng quân một thời gian ngắn, chỉ có lợi chứ không sợ có hại.
- Hài, cũng phải.
Đỗ Ba Lạt chớp mắt khô khốc, lại thở dài:
- Tiểu Cửu, lúc này Quyên tử hoàn toàn có thể giao cho con rồi. Ta là cha không quản giáo con tốt, sau này nó có làm gì không đúng thì hãy nể mặt lão già ta...
Đỗ Quyên nghe thấy liền đỏ mặt, hờn dỗi:
- Cha, cha nói gì thế? Con đâu có làm sai chuyện gì? Cha đừng lo lắng, qua một thời gian ngắn nữa biết rõ tình hình hai bên, hai chúng con sẽ đón cha đến.
- Nói bậy, phải đón, phải đón trước bà thông gia chứ lại!
Đỗ Ba Lạt vỗ tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc sửa lại:
- Con gả vào nhà Trình gia thì là vợ của Trình gia. Hết thảy đều phải lấy nhà chồng làm trọng.
Trình Danh Chấn nghe thấy vậy cảm động, cười thấp giọng đáp:
- Xem cha nói kìa, cứ như chúng ta không phải là người một nhà vậy. Cái gì mà Đỗ gia với Trình gia, chỉ cần ổn thỏa mọi chuyện, bất cứ lúc nào cha cũng có thể tới thăm chúng con!
Hắn hiểu được ý của Đỗ Ba Lạt là, nếu như mình noi theo Vương Ma Tử không về thì càng nên đón sớm mẹ và các huynh đệ ra đầm Cự Lộc càng tốt, để tránh tương lai vạn nhất hai bên càng lúc càng xa, những người già phụ nữ trẻ em còn lại ở lại trong đầm sẽ bị làm con tin.
Những lời này dù có thế nào cũng không thể nói rõ được, cho nên hắn chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích. Lão tiểu thương Đỗ Ba Lạt biết Trình Danh Chấn hiểu ý mình, vui mừng dặn dò:
- Phàm là chuyện gì cũng không thể miễn cưỡng. Có thể lùi một bước thì nên lùi. Quan binh đánh tới, không nắm chắc phần thắng thì đừng có đánh bừa. Tương Quốc, Võ An, Ngụy Quân toàn rãnh mương, sông, suối, không giấu được người. Quan binh là gió, chúng ta là cây cỏ. Gió thổi không được lâu, cây cỏ chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên được.
Ông còn rất nhiều kinh nghiệm giang hồ hữu dụng, những lục lâm kỵ húy, trước nay chưa kịp nói với vợ chồng son, bây giờ sắp đến lúc chia tay ông mới tổng kết lại đê nói. Có mấy danh ngôn có lý, có mấy lời cũng chỉ là tà thuyết ngụy biện, hiểu ông là có ý tốt, vợ chồng Trình Danh Chấn cũng không phản bác gì chỉ kiên trì nghe và ghi nhớ.
Phần còn lại là tiếp tục nói những lời vô nghĩa. Lại qua mấy ngày, Đỗ Ba Lạt lại lưu luyến dặn dò, hai vợ chồng Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên dẫn dắt toàn bộ chiến binh và quân nhu già yếu của Cẩm Tự Doanh rời khỏi đầm Cự Lộc. Bọn họ mới dọc theo bờ đông Minh Thủy Hà Đông xuất phát qua Xuân Tấn, xuyên qua bên này bị chiến hỏa đốt thành hoang dã, một đường đi về hướng nam. Đại bộ phận huynh đệ đều không biết mình đã bị trục xuất, còn tưởng mục đích của chuyến đi lần này là vì đi “đòi nợ”, hi hi ha ha vừa đi vừa chơi. Vì để mọi người có đầy đủ thời gian làm quen, Trình Danh Chấn cũng không vội đi, cứ cách hai, ba mươi dặm lại cho nghỉ một lần. Vừa sửa sang lại đội hình, vừa quan sát xung quanh xem đóng quân chỗ nào cho thích hợp khai hoang, phát triển.
Thực ra mà nói, đất ở hai bên bờ sông đều rất màu mỡ đều có thể làm ruộng trồng lúa tốt. Sông Sa, sông Chương, sông Tự, còn có nước tuyết tan từ Thanh Chương Thái Hành Sơn chảy xuống nhập vào sông mang nước đi nuôi cây cối xanh tốt. Không biết từ năm nào, quan phủ địa hai bên bờ sông đã đào kênh dẫn nước đi khắp nơi, giống như bầu sữa nuôi dưỡng thành thị và nông thôn chung quanh. Chỉ có điều chiến loạn tàn khốc đã phá hoại quá tàn khốc, các kênh dẫn nước trong thời gian dài không được người sửa chữa, chỗ nào cũng hỏng. Nguồn nước mát lành từ chỗ hổng chảy lan tràn xuống khiến một vùng ngập lụt.
Thôn trại ven đường hầu như không có bóng người, phòng ốc cửa sổ đầy phân chim, cáo, chồn sóc đứng trên nóc nhà nghển cổ nhìn đại đội binh mã đang đến. Chúng nó cô độc đã lâu, quên cả sự nguy hiểm của loài người. Thỉnh thoảng thấy ruộng lúa hai bên đường, cỏ dại mọc còn nhiều hơn cả lúa, không biết ruộng này có chủ không hay chỉ là ruộng lúa hoang, vốn dĩ cũng không thể thu hoạch được.
Trước kia Trình Danh Chấn dẫn theo binh mã đều rất điên cuồng, trong lòng không hề thấy trống trải. Ngày đó là đi cướp bóc, thổ địa có sản xuất hay không cũng không cần quan tâm. Còn bây giờ, họ chỉ cố gắng tìm một chỗ để sinh sống cho yên ổn, cảnh tượng trước mắt khiến họ thấy có nhiều tư vị khác biệt.
Dùng câu “xương trắng lộ tại miền quê, ngàn dặm cũng không có gà gáy” để hình dung một chút cũng không quá đáng, nghiệt chướng này rốt cuộc là do ai tạo ra. Quan phủ, Trương Kim Xưng bức ép làm mất đường sống của dân chúng. Khởi nghĩa vũ trang của ông ta đến đâu cũng làm cho ngọc nát đá tàn. Càng chiến loạn cuộc sống của dân chúng càng gian nan, càng dễ đừng lên tạo phản. Cứ trong vòng luẩn quẩn như vậy, không đến hai ba năm thành thị cũng hóa đống hoang tàn, thôn trại đều biến thành mộ hết.
Những phần đất hoang tàn tái sản xuất cũng hết sức khó khăn. Còn chưa đi tới mục đích, đám người Đoàn Thanh, Trương Cẩn đã cảm thấy tiền đồ xa vời. Vì để Trương Kim Xưng mất đi lòng nghi ngờ, Cẩm Tự Doanh chỉ dẫn theo hai tháng lương thảo. Nếu bọn họ không mau chóng tìm được lương thực để tiếp tế đến lúc, đến lúc đó Trương Kim Xưng chỉ cần cắt nguồn lương thảo thì họ cũng phải ngoan ngoãn mà trở về.
Mãi đến khi gần đến huyện Minh Thủy, bọn họ mới nhìn thấy khói bếp đầu tiên. Khói bếp này mọi người thấy hết sức nhạt, nếu không phải bởi vì ánh mặt trời lúc chạng vạng quá rực rỡ, thì mọi người đã không để ý khói bếp mờ nhạt này rồi. Trình Danh Chấn phái trăm kỵ binh đuổi tới, ngăn chặn đường thông ra ngoài của thị trấn, cuối cùng cũng ngăn được con số mười ngàn người, người nào cũng xanh xao vàng vọt, trên người chẳng có gì đáng giá để cướp đoạt. Trình Danh Chấn tìm một ông lão ôn hòa hỏi han. Ông ta sợ lắp bắp, một hồi lâu mới nói rõ thân phận. Hóa ra, ông ta cũng không phải là người địa phương mà là người chạt loạn đến nơi này, nhìn thấy thành trì hoang phế liền đánh liều ở lại đây. Nếu các hảo hán không vui, bọn họ có thể cả đêm đi thu thập tài sản mang về, chỉ mong các hảo hán giơ cao đánh khẽ không giết sạch mọi người[r đây, khiến gia đình họ phải tuyệt tự.
- Ít tài sản này của các ngươi hãy giữ lại mà dùng đi!
Trình Danh Chấn dở khóc dở cười, đành phải kiên trì tỏ vẻ an ủi:
- Ta cho các ngươi một nghìn cân gạo, các ngươi nấu cháo với rau, có lẽ cũng trụ được đến mùa thu!
- Hảo, hảo hán! Không cần, không cần đâu.
Ông lão không tin vào tai mình nữa, môi run lẩy bẩy rốt cuộc cũng nói được nửa câu:
- Hảo hán đã không quan tâm đến sự hiếu kính của ta, ta đã vô cùng cảm kích. Sao có thể lấy của các hảo hán được.
Nói xong những lời khách sáo, đương nhiên là ông ta cũng không chịu được sự hấp dẫn của một nghìn cân gạo, sâu trong nội tâm ông ra cũng đang đấu tranh mạnh mẽ.
- Giữ lại đi, người lớn ăn ít cũng không sao nhưng không thể để những đứa trẻ đói bụng được.
Trình Danh Chấn phất tay, thấp giọng ra lệnh. Đám người này hầu hết là lưu lạc từ bên ngoài tới, theo lý mà nói thì họ có sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn. Nhưng sâu trong nội tâm hắn cảm thấy có áp lực, áp lực đến mức không thể thở được.
- Đa tạ, đa tạ, hảo hán!
Ông lão lập tức quỳ xuống đất, khấu đầu. Dân chúng xung quanh quần áo rách nát cũng quỳ xuống theo, dập đầu niệm Phật vô cùng cảm kích.
- Đi thôi!
Trình Danh Chấn thở dài, quay đầu lại bảo các huynh đệ chạy tiếp. Đội ngũ vừa bắt đầu di chuyển ông lão kia lại quỳ gối đi lên:
- Hảo, hảo hán gia….
- Có chuyện gì vậy?
Trình Danh Chấn cưỡi ngựa, cau mày hỏi.
- Không, không có chuyện gì!
Ông lão sợ đến mức run rẩy, suýt nữa thì tê liệt trên mặt đất. Một lúc sau, thấy Trình Danh Chấn không phát hỏa nữa, rốt cuộc cũng lấy lại được dũng khí để hỏi:
- Đợi, đợi đến mùa thu. Hảo, hảo hán gia muốn lấy lại mấy phần lợi tức ạ?
Tác giả :
Tửu Đồ