Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 7: Tiết thu (7)
Trình Danh Chấn im lặng không nói, chỉ mỉm cười gật đầu. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, đây là Trương Kim Xưng lo sợ mất hết thể diện từ đó về sau không cách nào tranh đoạt với Cao Sĩ Đạt. Quy củ của Lục lâm đạo là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nắm tay ai cứng, miệng lưỡi sắc bén thì kẻ đó là Tổng biểu bả tử chân chính; lục lâm lệnh, quần hùng đồng cử vân vân đều là mấy thứ lặt vặt không đáng nói. Cho nên trước mắt trận này chỉ có thể thắng không thể bại, thậm chí cho dù tổn thất cực lớn cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị trên giang hồ của Đầm Cự Lộc thậm chí cả bản thân.
Trương Kim Xưng nhìn thấy trên mặt Trình Danh Chấn tràn ngập tự tin, tâm tình thoáng bình tĩnh trở lại, tươi cười nói tiếp:
- Ngươi buông tay đánh một trận, bất kể là thắng hay thua đều có ta vị đại đương gia này chống đỡ cho ngươi. Chúng ta vốn là một đám dân nghèo, thua trận cùng lắm thì lui về Đầm Cự Lộc mà thôi, chân trần không sợ mang giày, cùng lắm thì nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, chúng ta làm lại từ đầu!
- Đại đương gia nói đúng, chúng ta không thể thua, Phùng Hiếu Từ cũng không thể thua!
Trình Danh Chấn mỉm cười, thấp giọng phụ họa.
- Uhm, đúng là cái lý này!
Trương Kim Xưng gật đầu, tiếp tục nói:
- Ngươi sai kỵ binh tới Thanh Chương, nhân số có ít không. Mặc dù huynh đệ kỵ binh kẻ nào kẻ nấy đều giỏi giang cả nhưng cũng không chống đỡ được Vũ Dương quận nhiều người...
- Ta đã nói với Trương Trư Bì nhìn thấy cờ hiệu của quận Vũ Dương thì lập tức tránh đi!
- Cái gì?
Trương Kim Xưng giật mình kinh hãi, không ngờ Trình Danh Chấn lại có khẩu vị nặng đến vậy, dĩ nhiên muốn thả quận binh của Vũ Dương quận qua sông Chương sau đó mới ăn luôn một thể.
- Vậy quận binh của quận Thanh Hà thì sao, ngươi có tính toán để bọn chúng chạy tới trước mặt không!
- Có!
Trình Danh Chấn cười gật đầu, sau đó ghé lại gần Trương Kim Xưng, kề tai lão nói nhỏ một câu:
- Kỵ binh...
- Con mẹ ngươi, quả thực là con bạc khát nước!
Trương Kim Xưng giật lùi về phía sau nửa bước, vẻ mặt khó tin:
- Ngươi thật sự tính toán như vậy? Con bà nó, người khác đều nói lão Trương không muốn sống, lần này lão Trương được mở mang kiến thức rồi!
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng buông một câu nhìn về phía Trương Kim Xưng, đầy vẻ chờ mong.
Bị ánh mắt của người trẻ tuổi nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, Trương Kim Xưng cắn răng hung hăng dậm chân:
- Nếu ngươi đã chuẩn bị làm như vậy thì làm đến cùng đi. Con bà nó, cùng lắm thì lão Trương cùng ngươi thua, thua sạch sẽ thì thôi!
Thua sạch thì thôi, người chết 'trứng' hướng lên trời. Làm hào kiệt một phương, bản thân Trương Kim Xưng khuyết thiếu rất nhiều khí chất cần thiết để có thể trở thành bá chủ lục lâm, duy nhất không thiếu đó là tính đỏ đen. Năm xưa lúc còn chưa tạo phản, vận chuyển hàng hóa qua vùng Yến sơn mã tặc hoành hành thật ra là đánh cược, cược bản thân vận khó tốt sẽ nửa được gặp phải tặc nhân đánh cướp hàng hóa rơi vào kết cục cả người cả hàng đều không còn! Cược thắng rồi, mỗi năm lập tức có thể thành thành thật thật trồng vài cây dưa cây táo. Dẫn đầu giết quan tạo phản vẫn là đánh cược. Cược một ván không chết trận lập tức có thể nở mày nở mặt dẫn theo vài ngàn người sống qua ngày. Sau này lão sống mãi với người bạn tốt Tôn An Tổ, đuổi Đậu Kiến Đức, tìm cơ hội loại bỏ Bát đương gia Lưu Triệu An, gần như không có lần nào là không đi trên bờ vực thẳm, thoáng lơ đễnh chút thôi là mất đi tính mạng. Nhưng mà, lão ta thắng liên tục hết lần này tới lần khác, thắng trong mạo hiểm kích thích, thắng tới mức tài sản kếch xù.
Cho nên, nghe xong kế hoạch hoàn chỉnh của Trình Danh Chấn, cơn khiếp sợ qua đi trong lòng lão ta càng nhiều hưng phấn. Trình Danh Chấn đưa ra cách chơi so với cách chơi trước đây của lão ta thì đã nghiền hơn rất nhiều, nếu như so sánh mấy lần trước đây của lão giống như chơi xúc sắc đặt cửa lớn nhỏ thì cách thức Trình Danh Chấn đưa ra đơn giản là song lục, thiên cửu, thậm chí mầu đen trắng, không đến bước cuối cùng rất khó nhìn được thắng thua.
- Cược, chúng ta muốn thắng thì phải thắng một trận lớn!
Sau khi phương án tiến thêm một bước của Trình Danh Chấn được Trương Kim Xưng chính miệng giới thiệu cho các vị trại chủ hạch tâm khác, biểu hiện của mọi người gần như giống hệt như Trương Kim Xưng khi mới lần đầu nghe nói về phương án này. Tuy rằng phương án mới càng nguy hiểm hơn so với dự định mà mọi người đã thương lượng lúc trước nhưng thu hoạch đằng sau đó lại khiến cho đám người hai mắt tham lam đỏ bừng. Đám người vốn đều là hai bàn tay trắng, thua sạch chẳng qua lại trở về hai bàn tay trắng thôi, gạch vỡ không sợ đập vào ngọc, cho dù đụng đến tan xương nát thịt chỉ cần ngọc kia rớt ra một miếng cũng đủ để mua mới vài xe gạch vỡ.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của vài tên trại chủ, Trương gia quân phóng ra từ bốn phía, trong vòng một tháng vơ vét sạch các huyện thành, bảo trại xung quanh Phủ sơn. Lính vào thành vơ vét tài sản, tiền lương, bắt cóc con tin đòi tiền chuộc, có mấy lần thậm chí đánh đến chân thành An Dương thuộc Ngụy quận, vây chặt bốn phía cổng thành mãi đến khi nhìn thấy cờ hiệu của viện quân mới nghênh ngang rời đi.
Thấy tặc quân khí thế hùng hổ kiêu ngạo như vậy, Hữu vũ hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ mang quân đuổi theo sát không bỏ. Trương quân về mặt nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, ở bờ bắc sông Hằng Thủy dĩ dật đãi lao*, nửa đường phản kích nhưng không làm gì được phủ binh đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh và trang bị hoàn mỹ. Hai bên đánh giết hơn hai canh giờ, Trương gia quân thua, bỏ lại hơn hai ngàn cỗ thi thể chạy trốn vào rừng sau. Mà phủ binh do Phùng Hiếu Từ chỉ huy thương vong không đến ba trăm, tổn thất gần như không đáng kể.
(*: trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh)
Ngay sau đó, thủ lĩnh phỉ tặc Hác Lão Đao dẫn binh tới báo thù, song phương đánh một trận lớn trên bờ nam sông Chương Thủy. Bằng vào sự vũ dũng cá nhân, Hác Lão Đao trong trận chém đầu ba tướng tùy tùng, cướp cờ năm mặt. Cuối cùng bởi vì năng lực chỉ huy khi lâm trận thua kém Phùng Hiếu Từ quá xa cho nên không thể không buông tha vùng đất phía nam sông Chương Thủy, lùi về khu vực gần huyện Phủ Dương hồi phục.
Bốn ngày sau, quan quân hồi phục lại tinh lực mạnh mẽ vượt Chương Thủy, một ngày liên tục phá bốn thành lũy của Trương gia quân. Toàn bộ tuyến phòng thủ sông Chương Thủy thất thủ, Hác Lão Đao ngăn cản không nổi dẫn theo tàn binh bại tướng lùi về đại trại ở Phủ sơn.
Phùng Hiếu Từ đi vào chiếm đóng huyện Phủ Dương, định tội thông đồng với địch tru sát toàn bộ từ huyện lệnh Dương Nghi, huyện thừa Dư Tử Minh cho đến Binh Tào, bộ khoái; sau đó huy quân tới Lâm Thủy, ở vùng đất bằng phẳng cách Phủ sơn mười dặm lập doanh trại tạm thời, đối diện với chủ trại Trương Kim Xưng cách đó xa xa.
- Ngươi tới nói với Trương Kim Xưng, lão phu tới rồi, mặc kệ hắn muốn làm gì, lão phu phụng bồi tới cùng!
Sau khi đánh cho huyện lệnh Lâm Thủy là Dương Văn Đỉnh hai mươi côn, Phùng Hiếu Từ ném chiến thư xuống trước mặt hắn, nộ khí trùng trùng ra lệnh.
- Tướng quân... tướng quân đại nhân, ti chức... Ti chức oan uổng! Ti chức thật sự oan uổng mà!
Dương Văn Đỉnh nằm sấp trên mặt đất không dam tiếp lệnh, nước mắt nước mũi tùm lum năn nỉ.
- Nếu đã ăn bổng lộc của Đại Tùy ta thì phải có giác ngộ chết vì xã tắc. Tặc quân từ Phủ sơn một đường đánh thẳng tới An Dương, huyện Lâm Thủy của ngươi chỉ cách doanh trại của Trương Kim Xưng trong gang tấc nhưng lại không chịu bất kỳ công kích nào. Lão phu nói ngươi không thông đồng với địch, thiên hạ này có kẻ nào tin tưởng sao?
Phùng Hiếu Từ hừ lạnh phất tay lệnh cho người kéo Dương Văn Đỉnh lên, ném ra ngoài trung quân.
- Nếu hôm nay Trương Kim Xưng giết chết ngươi, lão phu lập tức tấu lên triều đình, muốn triều đình hạ chỉ tuyên dương lòng trung thành của ngươi. Nếu như ngươi dám nửa đường bỏ chạy, hừ, lão phu đã giết sạch đám quan lại huyện Phủ Dương sẽ không ngại thanh lý thêm một lần nữa ở huyện Lâm Thủy này!
- Tướng quân đại nhân...
Tiếng năn nỉ của Dương Văn Đỉnh đột nhiên im bặt. Mặc dù Trương Kim Xưng không nói lý, tốt xấu gì cũng chỉ thu 'bảo an phú' sau đó thật sự không tấn công Lâm Thủy huyện thành; mà Phùng Hiếu Từ lão tướng quân so với Trương Kim Xưng càng không giảng đạo lý, thậm chí cò kè mặc cả đường sống lão cũng không cho, vừa tới nơi đã ép người vào chỗ chết.
Đao sáng loáng trước mắt, nói gì cũng vô ích, ngoại trừ kiên trì đi tới tặc doanh đưa chiến thư ra thì Dương Văn Đỉnh gần như không có bất kỳ lựa chọn nào khác. May mà gần đây tâm trạng của Trương Kim Xưng không tệ, sau khi nhận chiến thư cũng không làm khó người đưa thưa, trước là làm một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi một phen, sau đó đưa một phong thư hồi âm 'thân mật tự tay viết' cho Dương Văn Đỉnh, để hắn chuyển giao lại cho tướng quân Phùng Hiếu Từ.
- Đại...Đại đương gia...
Trương Kim Xưng nhìn thấy trên mặt Trình Danh Chấn tràn ngập tự tin, tâm tình thoáng bình tĩnh trở lại, tươi cười nói tiếp:
- Ngươi buông tay đánh một trận, bất kể là thắng hay thua đều có ta vị đại đương gia này chống đỡ cho ngươi. Chúng ta vốn là một đám dân nghèo, thua trận cùng lắm thì lui về Đầm Cự Lộc mà thôi, chân trần không sợ mang giày, cùng lắm thì nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, chúng ta làm lại từ đầu!
- Đại đương gia nói đúng, chúng ta không thể thua, Phùng Hiếu Từ cũng không thể thua!
Trình Danh Chấn mỉm cười, thấp giọng phụ họa.
- Uhm, đúng là cái lý này!
Trương Kim Xưng gật đầu, tiếp tục nói:
- Ngươi sai kỵ binh tới Thanh Chương, nhân số có ít không. Mặc dù huynh đệ kỵ binh kẻ nào kẻ nấy đều giỏi giang cả nhưng cũng không chống đỡ được Vũ Dương quận nhiều người...
- Ta đã nói với Trương Trư Bì nhìn thấy cờ hiệu của quận Vũ Dương thì lập tức tránh đi!
- Cái gì?
Trương Kim Xưng giật mình kinh hãi, không ngờ Trình Danh Chấn lại có khẩu vị nặng đến vậy, dĩ nhiên muốn thả quận binh của Vũ Dương quận qua sông Chương sau đó mới ăn luôn một thể.
- Vậy quận binh của quận Thanh Hà thì sao, ngươi có tính toán để bọn chúng chạy tới trước mặt không!
- Có!
Trình Danh Chấn cười gật đầu, sau đó ghé lại gần Trương Kim Xưng, kề tai lão nói nhỏ một câu:
- Kỵ binh...
- Con mẹ ngươi, quả thực là con bạc khát nước!
Trương Kim Xưng giật lùi về phía sau nửa bước, vẻ mặt khó tin:
- Ngươi thật sự tính toán như vậy? Con bà nó, người khác đều nói lão Trương không muốn sống, lần này lão Trương được mở mang kiến thức rồi!
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng buông một câu nhìn về phía Trương Kim Xưng, đầy vẻ chờ mong.
Bị ánh mắt của người trẻ tuổi nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, Trương Kim Xưng cắn răng hung hăng dậm chân:
- Nếu ngươi đã chuẩn bị làm như vậy thì làm đến cùng đi. Con bà nó, cùng lắm thì lão Trương cùng ngươi thua, thua sạch sẽ thì thôi!
Thua sạch thì thôi, người chết 'trứng' hướng lên trời. Làm hào kiệt một phương, bản thân Trương Kim Xưng khuyết thiếu rất nhiều khí chất cần thiết để có thể trở thành bá chủ lục lâm, duy nhất không thiếu đó là tính đỏ đen. Năm xưa lúc còn chưa tạo phản, vận chuyển hàng hóa qua vùng Yến sơn mã tặc hoành hành thật ra là đánh cược, cược bản thân vận khó tốt sẽ nửa được gặp phải tặc nhân đánh cướp hàng hóa rơi vào kết cục cả người cả hàng đều không còn! Cược thắng rồi, mỗi năm lập tức có thể thành thành thật thật trồng vài cây dưa cây táo. Dẫn đầu giết quan tạo phản vẫn là đánh cược. Cược một ván không chết trận lập tức có thể nở mày nở mặt dẫn theo vài ngàn người sống qua ngày. Sau này lão sống mãi với người bạn tốt Tôn An Tổ, đuổi Đậu Kiến Đức, tìm cơ hội loại bỏ Bát đương gia Lưu Triệu An, gần như không có lần nào là không đi trên bờ vực thẳm, thoáng lơ đễnh chút thôi là mất đi tính mạng. Nhưng mà, lão ta thắng liên tục hết lần này tới lần khác, thắng trong mạo hiểm kích thích, thắng tới mức tài sản kếch xù.
Cho nên, nghe xong kế hoạch hoàn chỉnh của Trình Danh Chấn, cơn khiếp sợ qua đi trong lòng lão ta càng nhiều hưng phấn. Trình Danh Chấn đưa ra cách chơi so với cách chơi trước đây của lão ta thì đã nghiền hơn rất nhiều, nếu như so sánh mấy lần trước đây của lão giống như chơi xúc sắc đặt cửa lớn nhỏ thì cách thức Trình Danh Chấn đưa ra đơn giản là song lục, thiên cửu, thậm chí mầu đen trắng, không đến bước cuối cùng rất khó nhìn được thắng thua.
- Cược, chúng ta muốn thắng thì phải thắng một trận lớn!
Sau khi phương án tiến thêm một bước của Trình Danh Chấn được Trương Kim Xưng chính miệng giới thiệu cho các vị trại chủ hạch tâm khác, biểu hiện của mọi người gần như giống hệt như Trương Kim Xưng khi mới lần đầu nghe nói về phương án này. Tuy rằng phương án mới càng nguy hiểm hơn so với dự định mà mọi người đã thương lượng lúc trước nhưng thu hoạch đằng sau đó lại khiến cho đám người hai mắt tham lam đỏ bừng. Đám người vốn đều là hai bàn tay trắng, thua sạch chẳng qua lại trở về hai bàn tay trắng thôi, gạch vỡ không sợ đập vào ngọc, cho dù đụng đến tan xương nát thịt chỉ cần ngọc kia rớt ra một miếng cũng đủ để mua mới vài xe gạch vỡ.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của vài tên trại chủ, Trương gia quân phóng ra từ bốn phía, trong vòng một tháng vơ vét sạch các huyện thành, bảo trại xung quanh Phủ sơn. Lính vào thành vơ vét tài sản, tiền lương, bắt cóc con tin đòi tiền chuộc, có mấy lần thậm chí đánh đến chân thành An Dương thuộc Ngụy quận, vây chặt bốn phía cổng thành mãi đến khi nhìn thấy cờ hiệu của viện quân mới nghênh ngang rời đi.
Thấy tặc quân khí thế hùng hổ kiêu ngạo như vậy, Hữu vũ hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ mang quân đuổi theo sát không bỏ. Trương quân về mặt nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, ở bờ bắc sông Hằng Thủy dĩ dật đãi lao*, nửa đường phản kích nhưng không làm gì được phủ binh đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh và trang bị hoàn mỹ. Hai bên đánh giết hơn hai canh giờ, Trương gia quân thua, bỏ lại hơn hai ngàn cỗ thi thể chạy trốn vào rừng sau. Mà phủ binh do Phùng Hiếu Từ chỉ huy thương vong không đến ba trăm, tổn thất gần như không đáng kể.
(*: trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh)
Ngay sau đó, thủ lĩnh phỉ tặc Hác Lão Đao dẫn binh tới báo thù, song phương đánh một trận lớn trên bờ nam sông Chương Thủy. Bằng vào sự vũ dũng cá nhân, Hác Lão Đao trong trận chém đầu ba tướng tùy tùng, cướp cờ năm mặt. Cuối cùng bởi vì năng lực chỉ huy khi lâm trận thua kém Phùng Hiếu Từ quá xa cho nên không thể không buông tha vùng đất phía nam sông Chương Thủy, lùi về khu vực gần huyện Phủ Dương hồi phục.
Bốn ngày sau, quan quân hồi phục lại tinh lực mạnh mẽ vượt Chương Thủy, một ngày liên tục phá bốn thành lũy của Trương gia quân. Toàn bộ tuyến phòng thủ sông Chương Thủy thất thủ, Hác Lão Đao ngăn cản không nổi dẫn theo tàn binh bại tướng lùi về đại trại ở Phủ sơn.
Phùng Hiếu Từ đi vào chiếm đóng huyện Phủ Dương, định tội thông đồng với địch tru sát toàn bộ từ huyện lệnh Dương Nghi, huyện thừa Dư Tử Minh cho đến Binh Tào, bộ khoái; sau đó huy quân tới Lâm Thủy, ở vùng đất bằng phẳng cách Phủ sơn mười dặm lập doanh trại tạm thời, đối diện với chủ trại Trương Kim Xưng cách đó xa xa.
- Ngươi tới nói với Trương Kim Xưng, lão phu tới rồi, mặc kệ hắn muốn làm gì, lão phu phụng bồi tới cùng!
Sau khi đánh cho huyện lệnh Lâm Thủy là Dương Văn Đỉnh hai mươi côn, Phùng Hiếu Từ ném chiến thư xuống trước mặt hắn, nộ khí trùng trùng ra lệnh.
- Tướng quân... tướng quân đại nhân, ti chức... Ti chức oan uổng! Ti chức thật sự oan uổng mà!
Dương Văn Đỉnh nằm sấp trên mặt đất không dam tiếp lệnh, nước mắt nước mũi tùm lum năn nỉ.
- Nếu đã ăn bổng lộc của Đại Tùy ta thì phải có giác ngộ chết vì xã tắc. Tặc quân từ Phủ sơn một đường đánh thẳng tới An Dương, huyện Lâm Thủy của ngươi chỉ cách doanh trại của Trương Kim Xưng trong gang tấc nhưng lại không chịu bất kỳ công kích nào. Lão phu nói ngươi không thông đồng với địch, thiên hạ này có kẻ nào tin tưởng sao?
Phùng Hiếu Từ hừ lạnh phất tay lệnh cho người kéo Dương Văn Đỉnh lên, ném ra ngoài trung quân.
- Nếu hôm nay Trương Kim Xưng giết chết ngươi, lão phu lập tức tấu lên triều đình, muốn triều đình hạ chỉ tuyên dương lòng trung thành của ngươi. Nếu như ngươi dám nửa đường bỏ chạy, hừ, lão phu đã giết sạch đám quan lại huyện Phủ Dương sẽ không ngại thanh lý thêm một lần nữa ở huyện Lâm Thủy này!
- Tướng quân đại nhân...
Tiếng năn nỉ của Dương Văn Đỉnh đột nhiên im bặt. Mặc dù Trương Kim Xưng không nói lý, tốt xấu gì cũng chỉ thu 'bảo an phú' sau đó thật sự không tấn công Lâm Thủy huyện thành; mà Phùng Hiếu Từ lão tướng quân so với Trương Kim Xưng càng không giảng đạo lý, thậm chí cò kè mặc cả đường sống lão cũng không cho, vừa tới nơi đã ép người vào chỗ chết.
Đao sáng loáng trước mắt, nói gì cũng vô ích, ngoại trừ kiên trì đi tới tặc doanh đưa chiến thư ra thì Dương Văn Đỉnh gần như không có bất kỳ lựa chọn nào khác. May mà gần đây tâm trạng của Trương Kim Xưng không tệ, sau khi nhận chiến thư cũng không làm khó người đưa thưa, trước là làm một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi một phen, sau đó đưa một phong thư hồi âm 'thân mật tự tay viết' cho Dương Văn Đỉnh, để hắn chuyển giao lại cho tướng quân Phùng Hiếu Từ.
- Đại...Đại đương gia...
Tác giả :
Tửu Đồ