Khai Quốc Công Tặc
Quyển 3 - Chương 127: Triều lộ (53)
- Mệnh lệnh gì? Không sai ngươi dẫn người đến hội hợp sao?
Trình Danh Chấn khẽ cau mày, tiếp tục truy hỏi. Theo như quy định khi hắn rời Đầm Cự Lộc năm đó, lúc hành quân đánh trận, nhất định sẽ lưu lại thủ hạ đắc lực để củng cố hậu phương, không để kẻ địch thừa cơ hội, đồng thời cũng đảm bảo được tin tức giữa tiền phương và hậu phương có thể kịp thời truyền đi. Rõ ràng, Trương Kim Xưng đã vứt bỏ hết mọi quy định cũ, thành Thanh Dương lớn như vậy, đám thuộc hạ ở lại trấn giữ chỉ hơn một trăm người. Người đứng đầu lại là kẻ thô kệch, hỏi mười câu thì hết chín câu nói không rõ ràng.
- Có. Nhưng đại đương gia chỉ sai ta nghĩ cách thu thập lương thảo! Kịp thời đưa qua cho ông ấy!
Tiểu đầu mục nhếch miệng, mặt đầy vẻ uất ức.
- Cửu đương gia, không phải là tiểu nhân không dốc sức. Ngài xem, trong thành Thanh Dương này còn đào đâu ra quân lương chứ. Nếu ngài gặp đại đương gia, nhất định phải cầu tình thay tiểu nhân. Tiểu nhân thật đã dốc toàn lực rồi, có mượn một trăm lá gan cũng không dám kháng mệnh đâu!
- Biết rồi!
Trình Danh Chấn chán nhất là loại người không có khí khái như thế này, lại thấy hỏi chẳng được tin tức mình cần, bèn xua xua tay, tỏ ý cho đối phương lui về nghỉ ngơi. Tiểu đầu mục đó cúi người từ từ đi ra ngoài được mấy bước, chần chừ một lát, rồi lại ngoảnh đầu chạy lại, xông đến trước mặt Trình Danh Chấn, quỳ "phịch" xuống đất, dập đầu van xin:
- Cửu đương gia nhất định phải nói giúp tiểu nhân vài câu công đạo. Từ sau khi ngài đi rồi, tính khí Đại đương gia luôn không tốt. Nếu ngài ấy tưởng rằng ta kháng mệnh bất tuân, nhất định sẽ lột da ta! Hu hu...
Một nam tử hán cao lớn như thế mà lại vừa nói vừa nghẹn ngào. Vương Nhị Mao chẳng nhìn nổi nữa, tiến lên trước kéo người này dậy, hung hăng giáo huấn:
- Xem chút tiền đồ của ngươi kìa. Đứng dậy nào, thật khiến Đầm Cự Lộc mất mặt. Đại đương gia sao mà hung dữ như thế, ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không cho ngươi sao?
- Đại đương gia, Đại đương gia thật sự rất hung dữ!
Tiểu đầu mục lau nước mắt nước mũi, khóc lóc tố cáo.
- Nửa năm nay, ông ấy giết biết bao nhiêu người rồi. Các huynh đệ đều sợ chết khiếp. Vương đường chủ, ngài quả thật chưa từng thấy đâu...
- Không sao, ta sẽ nói giúp ngươi. Quân lương của ta còn đủ, có thể chia một ít cho đại đương gia!
Trình Danh Chấn không cách nào nghe tiếp, tái mặt trả lời.
Trong lời của đầu mục tuy không có tin tức hắn cần, nhưng chí ít cũng nói rõ được hai việc. Thứ nhất, Trương gia quân vì bành trướng một cách mù quáng, áp lực lương thảo rất lớn. Thứ hai, Trương Kim Xưng đã khôi phục lại tác phong hung bạo hiếu sát của ông ta, hay nói đúng hơn, đó là bản tính của ông, chưa từng thay đổi, chỉ là kiềm hãm lại trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi.
Nghe Trình Danh Chấn chịu giúp đỡ, tiểu đầu mục cảm kích rơi nước mắt, mặc kệ Vương Nhị Mao ngăn cản thế nào, vẫn cố chấp quỳ gối khấu đầu lạy Trình Danh Chấn, sau đó đứng lên, vừa lùi lại vừa thử thăm dò:
- Cửu đương gia lần này trở về chắc không đi nữa đúng không?
- Có ý gì?
Trình Danh Chấn liếc gã một cái, tức giận hỏi.
- Các huynh đệ...
Tiểu đầu mục ấp úng một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, bất chấp khó khăn nói:
- Các huynh đệ đều... đều nói lúc Cửu đương gia còn cũng là lúc Đại đương gia tính khí dễ chịu nhất. Nếu lúc trước ngài không bỏ đi, có lẽ Đại đương gia sẽ không thay đổi nhanh như vậy. Kì thực Đại đương gia cũng chưa hẳn thật lòng muốn để ngài đi, nếu ngài có thể quay về, thiết nghĩ... thiết nghĩ trong lòng ngài ấy nhất định sẽ rất vui!
- Biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!
Trình Danh Chấn cười cười, không tỏ ý kiến gì. Nếu lúc trước ở lại Đầm Cự Lộc, e là đã sớm bị Trương Kim Xưng làm thịt rồi. Hắn biết đó gần như là kết quả đã định, nhưng những lời này, chẳng cần mỗi người nói một lượt, bản thân hắn cũng thấy rõ, mình kịp thời thoát khỏi, thế là đủ rồi.
Tiểu đầu mục thấy không lay chuyển được Trình Danh Chấn, cũng không dám khuyên thêm, thi lễ rồi bất mãn lui ra. Không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm trọng, ai cũng rõ, hiện nay Trương gia quân nhìn bề ngoài thì thanh thế cực kỳ to lớn, nhưng trên thực tế đã trở thành một cái vỏ rỗng. Một khi gặp phải cản trở, e là ngay cả gót chân cũng khó mà đứng vững ở quận Thanh Hà.
Tạ Ánh Đăng là khách tướng, vốn không nên nói chen vào, nhưng lại không nỡ nhìn tinh thần mọi ngươi nặng nề như vậy, bèn ho khan mấy tiếng, mỉm cười đề nghị:
- Trước mắt, chúng ta dù đã xông ra tiền tuyến, nhưng cũng chưa chắc đã có thể giúp được nhiều. Để vững chắc, chi bằng bắt tay vào củng cố các huyện lân cận...
- Vùng lân cận đất đai bằng phẳng, hoàn toàn không có địa thể hiểm trở để phòng thủ!
Trình Danh Chấn lắc đầu cắt ngang.
- Binh mã chúng ta vốn ít, sau khi phân tán, e là sẽ càng không có tác dụng gì.
- Ra vậy, ta thật thất sách!
Tạ Ánh Đăng nghĩ ngợi một hồi, sảng khoái thừa nhận sai lầm.
- Thế thì phái thám báo, thăm dò sát sao động tĩnh xung quanh. Không chỉ nghe ngóng bên phía quan phủ, mà còn phải theo dõi các phe lục lâm hào kiệt khác nữa!
Trình Danh Chấn gật đầu tiếp thu ý kiến, lập tức bắt tay vào tăng cường cảnh giới xung quanh. Đồng thời phái người đi đến vùng giáp ranh giữa hai quận Thanh Hà và Tương Quốc, kiểm tra lại lần nữa tình hình cầu nối trên Vận Hà và Chương Thủy. Đợi sau khi cẩn thận sắp đặt ổn thỏa đường lui, tuyết bên ngoài cũng đã hết. Bình minh lại đến, Minh Châu quân nhổ trại lên đường, tiếp tục đánh lên phía bắc.
Trên đường, các thôn trang làng mạc đa phần đều đã trở thành đống hoang tàn, những người dân sống sót sau trận cướp bóc đều trốn trong bụi cỏ, nhìn binh mã đi qua, mắt đầy thù hằn. Thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài tòa trang viên may mắn còn sót lại, đều là tường đá màu xanh, trên lầu mơ hồ lóe lên hàn quang của cường nỏ. Trông thấy cờ hiệu của Minh Châu quân, họ lập tức dùng dây thừng thả lương thực, thịt khô và tiền đồng xuống. Nguyên liệu định dùng để khao quân, thà táng gia bại sản, cũng xin các hảo hán sớm lên đường.
Ngoại trừ những người dân không có nhà để về, thường gặp nhất trên đường chính là những nhóm lục lâm hào kiệt đến đây nhờ cậy Trương Kim Xưng, vác cờ hiệu đủ màu sắc. Nói là tìm đến nương tựa, nhưng họ lại không vội vã đuổi về hướng bắc, mà lục soát lại lần nữa như vắt kiệt những thôn trại mà Trương gia quân đã từng vơ vét cướp bóc, cướp đoạt lấy chút lương thực và tài sản ít ỏi còn sót lại, để lại sau lưng mảnh đất tuyệt vọng.
Trông thấy Minh Châu quân, ánh mắt của bọn lục lâm hào kiệt này vô cùng xấu hổ. Họ không dám cướp bóc trước mặt Trình Danh Chấn, nhưng lại không muốn bỏ phí cơ hội trấn lột tiền của. May mà Trình Danh Chấn đang vội lên đường, cũng không làm khó bọn họ, chỉ gọi mấy tên đầu mục lại, hỏi vị trí có thể của Trương gia quân rồi quay đầu bỏ đi.
Lần theo sự chỉ điểm của các hào kệt trên đường đi, vượt qua Chương Thủy rồi quay đầu đi về hướng Đông, sau khi vào quận Tín Đô, đoàn người rốt cuộc cũng biết được vị trí chính xác của Trương Kim Xưng.
- Chính là vùng phụ cận cách Nam Cung thành một trăm dặm, có thể tiếp tục đuổi theo hướng đông bắc. Trương đại đương gia sai bọn ta đi tấn công Du huyện, giành lấy huyện thành, sau khi đoạt được quân lương thì đến hội họp với ngài ấy!
Gã thổ phỉ hung hãn Lôi Vạn Niên bị chặn đường bực bội trả lời.
Trong mắt y, Minh Châu quân toàn thân bùn đất, mệt mỏi uể oải căn bản đến là để chia lợi. Hai mươi vạn người dưới trướng Trương đại đương gia, tùy tiện chọn một tên lính giữ ngựa bất kì cũng đủ khí thế hơn đám người trước mắt đây. Muốn đánh trận, dùng bọn họ mà được sao? Có hào kiệt từ khắp bốn phương đổ về đã đủ rồi, mỗi người một ngụm nước bọt xông lên, cũng có thể nhấn chìm quân địch.
- Xin hỏi Lôi trại chủ, Trương đại đương gia mấy ngày trước không biết đã đánh đến thành Trường Lạc hay chưa?
Trình Danh Chấn giả bộ không thấy vẻ bực mình trên mặt đối phương, cung kính thỉnh giáo.
- Còn không phải là gã Dương Bạch Nhãn đó sao? Đánh trận không được, chạy thì lại nhanh. Ngoài thành Trường Lạc bị chúng ta xông lên, trong phút chốc đã đánh cho tan tành. Hắn vừa thấy sự tình không ổn, không dám đi về phía bắc ném mình vào sông hoành thủy, mà quay đầu đi về phía nam!
Lôi Vạn Niên lại quét mắt nhìn bọn Trình Danh Chấn, dương dương tự đắc giáo huấn.
- Nếu các ngươi đến sớm hơn một bước thì tốt rồi, chặn cửa ải bên phía Nam Cung sớm một bước thì gã Dương Bạch Nhãn ắt đã bị bọn ta bắt sống!
- Tiếc là chúng ta đến quá trễ, không trông thấy được phong thái anh hùng của Lôi trại chủ!
Tạ Ánh Đăng tiếp lời, vô cùng nghiêm túc nịnh nọt Lôi Vạn Niên. Lôi Vạn Niên được nịnh đến mức toàn thân nhũn ra, cười cười, toét miệng trả lời:
- Các ngươi đến giờ này cũng không gọi là quá trễ. Sau khi đánh hạ Trường Lạc, Trương đại đương gia đang định xưng đế. Các ngươi đuổi theo, nói không chừng cũng vớt vát được mấy chức tướng quân.
Nói rồi, y lại nhìn cờ hiệu trên đầu Trình Danh Chấn, giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi lại:
- Minh Châu quân? Minh Châu quân nào? Chẳng lẽ các ngươi là bộ hạ của Trình Danh Chấn?
- Đúng vậy!
Trình Danh Chấn mỉm cười gật đầu.
- Ờ, ờ, mắt ta thật là...
Lôi Vạn Niên vô cùng xấu hổ, liên tục vỗ ngực. Hai tháng trước y mới dẫn thuộc hạ đến nương nhờ dưới trướng Trương Kim Xưng, bất luận là về tư cách hay uy tín, đều còn lâu mới bằng Trình Danh Chấn. Đột nhiên cảm thấy mình đang múa rìu trước mặt Lỗ Ban, không khỏi vô cùng chột dạ. Sau khi ngực bị vỗ đến đỏ ửng, mới cười mỉa đề nghị:
- Ta không làm chậm trễ các vị hảo hán lên đường nữa. Ta phụng mệnh đi đánh Du Châu, phải gấp rút, đại đương gia đang đợi quân lương của ta!
Trình Danh Chấn vẫy tay tạm biệt đối phương, sau đó quay đầu quân, đi thẳng đến Nam Cung thành. Dựa vào trực giác của mấy năm cầm binh đánh trận trở lại đây, hắn cho rằng Dương Bách Nhãn dẫn Trương Kim Xưng đến quận Tín Đô ở phía Nam, e rằng không chỉ đơn giản là do hoảng sợ đến mức không chọn nổi đường đi. Phía sau nhất định có ẩn chứa âm mưu gì đó, nếu hắn đã đến trễ vậy rồi, có lẽ cũng không kịp nhắc nhở Trương Kim Xưng chú ý.
Trình Danh Chấn khẽ cau mày, tiếp tục truy hỏi. Theo như quy định khi hắn rời Đầm Cự Lộc năm đó, lúc hành quân đánh trận, nhất định sẽ lưu lại thủ hạ đắc lực để củng cố hậu phương, không để kẻ địch thừa cơ hội, đồng thời cũng đảm bảo được tin tức giữa tiền phương và hậu phương có thể kịp thời truyền đi. Rõ ràng, Trương Kim Xưng đã vứt bỏ hết mọi quy định cũ, thành Thanh Dương lớn như vậy, đám thuộc hạ ở lại trấn giữ chỉ hơn một trăm người. Người đứng đầu lại là kẻ thô kệch, hỏi mười câu thì hết chín câu nói không rõ ràng.
- Có. Nhưng đại đương gia chỉ sai ta nghĩ cách thu thập lương thảo! Kịp thời đưa qua cho ông ấy!
Tiểu đầu mục nhếch miệng, mặt đầy vẻ uất ức.
- Cửu đương gia, không phải là tiểu nhân không dốc sức. Ngài xem, trong thành Thanh Dương này còn đào đâu ra quân lương chứ. Nếu ngài gặp đại đương gia, nhất định phải cầu tình thay tiểu nhân. Tiểu nhân thật đã dốc toàn lực rồi, có mượn một trăm lá gan cũng không dám kháng mệnh đâu!
- Biết rồi!
Trình Danh Chấn chán nhất là loại người không có khí khái như thế này, lại thấy hỏi chẳng được tin tức mình cần, bèn xua xua tay, tỏ ý cho đối phương lui về nghỉ ngơi. Tiểu đầu mục đó cúi người từ từ đi ra ngoài được mấy bước, chần chừ một lát, rồi lại ngoảnh đầu chạy lại, xông đến trước mặt Trình Danh Chấn, quỳ "phịch" xuống đất, dập đầu van xin:
- Cửu đương gia nhất định phải nói giúp tiểu nhân vài câu công đạo. Từ sau khi ngài đi rồi, tính khí Đại đương gia luôn không tốt. Nếu ngài ấy tưởng rằng ta kháng mệnh bất tuân, nhất định sẽ lột da ta! Hu hu...
Một nam tử hán cao lớn như thế mà lại vừa nói vừa nghẹn ngào. Vương Nhị Mao chẳng nhìn nổi nữa, tiến lên trước kéo người này dậy, hung hăng giáo huấn:
- Xem chút tiền đồ của ngươi kìa. Đứng dậy nào, thật khiến Đầm Cự Lộc mất mặt. Đại đương gia sao mà hung dữ như thế, ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không cho ngươi sao?
- Đại đương gia, Đại đương gia thật sự rất hung dữ!
Tiểu đầu mục lau nước mắt nước mũi, khóc lóc tố cáo.
- Nửa năm nay, ông ấy giết biết bao nhiêu người rồi. Các huynh đệ đều sợ chết khiếp. Vương đường chủ, ngài quả thật chưa từng thấy đâu...
- Không sao, ta sẽ nói giúp ngươi. Quân lương của ta còn đủ, có thể chia một ít cho đại đương gia!
Trình Danh Chấn không cách nào nghe tiếp, tái mặt trả lời.
Trong lời của đầu mục tuy không có tin tức hắn cần, nhưng chí ít cũng nói rõ được hai việc. Thứ nhất, Trương gia quân vì bành trướng một cách mù quáng, áp lực lương thảo rất lớn. Thứ hai, Trương Kim Xưng đã khôi phục lại tác phong hung bạo hiếu sát của ông ta, hay nói đúng hơn, đó là bản tính của ông, chưa từng thay đổi, chỉ là kiềm hãm lại trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi.
Nghe Trình Danh Chấn chịu giúp đỡ, tiểu đầu mục cảm kích rơi nước mắt, mặc kệ Vương Nhị Mao ngăn cản thế nào, vẫn cố chấp quỳ gối khấu đầu lạy Trình Danh Chấn, sau đó đứng lên, vừa lùi lại vừa thử thăm dò:
- Cửu đương gia lần này trở về chắc không đi nữa đúng không?
- Có ý gì?
Trình Danh Chấn liếc gã một cái, tức giận hỏi.
- Các huynh đệ...
Tiểu đầu mục ấp úng một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, bất chấp khó khăn nói:
- Các huynh đệ đều... đều nói lúc Cửu đương gia còn cũng là lúc Đại đương gia tính khí dễ chịu nhất. Nếu lúc trước ngài không bỏ đi, có lẽ Đại đương gia sẽ không thay đổi nhanh như vậy. Kì thực Đại đương gia cũng chưa hẳn thật lòng muốn để ngài đi, nếu ngài có thể quay về, thiết nghĩ... thiết nghĩ trong lòng ngài ấy nhất định sẽ rất vui!
- Biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!
Trình Danh Chấn cười cười, không tỏ ý kiến gì. Nếu lúc trước ở lại Đầm Cự Lộc, e là đã sớm bị Trương Kim Xưng làm thịt rồi. Hắn biết đó gần như là kết quả đã định, nhưng những lời này, chẳng cần mỗi người nói một lượt, bản thân hắn cũng thấy rõ, mình kịp thời thoát khỏi, thế là đủ rồi.
Tiểu đầu mục thấy không lay chuyển được Trình Danh Chấn, cũng không dám khuyên thêm, thi lễ rồi bất mãn lui ra. Không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm trọng, ai cũng rõ, hiện nay Trương gia quân nhìn bề ngoài thì thanh thế cực kỳ to lớn, nhưng trên thực tế đã trở thành một cái vỏ rỗng. Một khi gặp phải cản trở, e là ngay cả gót chân cũng khó mà đứng vững ở quận Thanh Hà.
Tạ Ánh Đăng là khách tướng, vốn không nên nói chen vào, nhưng lại không nỡ nhìn tinh thần mọi ngươi nặng nề như vậy, bèn ho khan mấy tiếng, mỉm cười đề nghị:
- Trước mắt, chúng ta dù đã xông ra tiền tuyến, nhưng cũng chưa chắc đã có thể giúp được nhiều. Để vững chắc, chi bằng bắt tay vào củng cố các huyện lân cận...
- Vùng lân cận đất đai bằng phẳng, hoàn toàn không có địa thể hiểm trở để phòng thủ!
Trình Danh Chấn lắc đầu cắt ngang.
- Binh mã chúng ta vốn ít, sau khi phân tán, e là sẽ càng không có tác dụng gì.
- Ra vậy, ta thật thất sách!
Tạ Ánh Đăng nghĩ ngợi một hồi, sảng khoái thừa nhận sai lầm.
- Thế thì phái thám báo, thăm dò sát sao động tĩnh xung quanh. Không chỉ nghe ngóng bên phía quan phủ, mà còn phải theo dõi các phe lục lâm hào kiệt khác nữa!
Trình Danh Chấn gật đầu tiếp thu ý kiến, lập tức bắt tay vào tăng cường cảnh giới xung quanh. Đồng thời phái người đi đến vùng giáp ranh giữa hai quận Thanh Hà và Tương Quốc, kiểm tra lại lần nữa tình hình cầu nối trên Vận Hà và Chương Thủy. Đợi sau khi cẩn thận sắp đặt ổn thỏa đường lui, tuyết bên ngoài cũng đã hết. Bình minh lại đến, Minh Châu quân nhổ trại lên đường, tiếp tục đánh lên phía bắc.
Trên đường, các thôn trang làng mạc đa phần đều đã trở thành đống hoang tàn, những người dân sống sót sau trận cướp bóc đều trốn trong bụi cỏ, nhìn binh mã đi qua, mắt đầy thù hằn. Thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài tòa trang viên may mắn còn sót lại, đều là tường đá màu xanh, trên lầu mơ hồ lóe lên hàn quang của cường nỏ. Trông thấy cờ hiệu của Minh Châu quân, họ lập tức dùng dây thừng thả lương thực, thịt khô và tiền đồng xuống. Nguyên liệu định dùng để khao quân, thà táng gia bại sản, cũng xin các hảo hán sớm lên đường.
Ngoại trừ những người dân không có nhà để về, thường gặp nhất trên đường chính là những nhóm lục lâm hào kiệt đến đây nhờ cậy Trương Kim Xưng, vác cờ hiệu đủ màu sắc. Nói là tìm đến nương tựa, nhưng họ lại không vội vã đuổi về hướng bắc, mà lục soát lại lần nữa như vắt kiệt những thôn trại mà Trương gia quân đã từng vơ vét cướp bóc, cướp đoạt lấy chút lương thực và tài sản ít ỏi còn sót lại, để lại sau lưng mảnh đất tuyệt vọng.
Trông thấy Minh Châu quân, ánh mắt của bọn lục lâm hào kiệt này vô cùng xấu hổ. Họ không dám cướp bóc trước mặt Trình Danh Chấn, nhưng lại không muốn bỏ phí cơ hội trấn lột tiền của. May mà Trình Danh Chấn đang vội lên đường, cũng không làm khó bọn họ, chỉ gọi mấy tên đầu mục lại, hỏi vị trí có thể của Trương gia quân rồi quay đầu bỏ đi.
Lần theo sự chỉ điểm của các hào kệt trên đường đi, vượt qua Chương Thủy rồi quay đầu đi về hướng Đông, sau khi vào quận Tín Đô, đoàn người rốt cuộc cũng biết được vị trí chính xác của Trương Kim Xưng.
- Chính là vùng phụ cận cách Nam Cung thành một trăm dặm, có thể tiếp tục đuổi theo hướng đông bắc. Trương đại đương gia sai bọn ta đi tấn công Du huyện, giành lấy huyện thành, sau khi đoạt được quân lương thì đến hội họp với ngài ấy!
Gã thổ phỉ hung hãn Lôi Vạn Niên bị chặn đường bực bội trả lời.
Trong mắt y, Minh Châu quân toàn thân bùn đất, mệt mỏi uể oải căn bản đến là để chia lợi. Hai mươi vạn người dưới trướng Trương đại đương gia, tùy tiện chọn một tên lính giữ ngựa bất kì cũng đủ khí thế hơn đám người trước mắt đây. Muốn đánh trận, dùng bọn họ mà được sao? Có hào kiệt từ khắp bốn phương đổ về đã đủ rồi, mỗi người một ngụm nước bọt xông lên, cũng có thể nhấn chìm quân địch.
- Xin hỏi Lôi trại chủ, Trương đại đương gia mấy ngày trước không biết đã đánh đến thành Trường Lạc hay chưa?
Trình Danh Chấn giả bộ không thấy vẻ bực mình trên mặt đối phương, cung kính thỉnh giáo.
- Còn không phải là gã Dương Bạch Nhãn đó sao? Đánh trận không được, chạy thì lại nhanh. Ngoài thành Trường Lạc bị chúng ta xông lên, trong phút chốc đã đánh cho tan tành. Hắn vừa thấy sự tình không ổn, không dám đi về phía bắc ném mình vào sông hoành thủy, mà quay đầu đi về phía nam!
Lôi Vạn Niên lại quét mắt nhìn bọn Trình Danh Chấn, dương dương tự đắc giáo huấn.
- Nếu các ngươi đến sớm hơn một bước thì tốt rồi, chặn cửa ải bên phía Nam Cung sớm một bước thì gã Dương Bạch Nhãn ắt đã bị bọn ta bắt sống!
- Tiếc là chúng ta đến quá trễ, không trông thấy được phong thái anh hùng của Lôi trại chủ!
Tạ Ánh Đăng tiếp lời, vô cùng nghiêm túc nịnh nọt Lôi Vạn Niên. Lôi Vạn Niên được nịnh đến mức toàn thân nhũn ra, cười cười, toét miệng trả lời:
- Các ngươi đến giờ này cũng không gọi là quá trễ. Sau khi đánh hạ Trường Lạc, Trương đại đương gia đang định xưng đế. Các ngươi đuổi theo, nói không chừng cũng vớt vát được mấy chức tướng quân.
Nói rồi, y lại nhìn cờ hiệu trên đầu Trình Danh Chấn, giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi lại:
- Minh Châu quân? Minh Châu quân nào? Chẳng lẽ các ngươi là bộ hạ của Trình Danh Chấn?
- Đúng vậy!
Trình Danh Chấn mỉm cười gật đầu.
- Ờ, ờ, mắt ta thật là...
Lôi Vạn Niên vô cùng xấu hổ, liên tục vỗ ngực. Hai tháng trước y mới dẫn thuộc hạ đến nương nhờ dưới trướng Trương Kim Xưng, bất luận là về tư cách hay uy tín, đều còn lâu mới bằng Trình Danh Chấn. Đột nhiên cảm thấy mình đang múa rìu trước mặt Lỗ Ban, không khỏi vô cùng chột dạ. Sau khi ngực bị vỗ đến đỏ ửng, mới cười mỉa đề nghị:
- Ta không làm chậm trễ các vị hảo hán lên đường nữa. Ta phụng mệnh đi đánh Du Châu, phải gấp rút, đại đương gia đang đợi quân lương của ta!
Trình Danh Chấn vẫy tay tạm biệt đối phương, sau đó quay đầu quân, đi thẳng đến Nam Cung thành. Dựa vào trực giác của mấy năm cầm binh đánh trận trở lại đây, hắn cho rằng Dương Bách Nhãn dẫn Trương Kim Xưng đến quận Tín Đô ở phía Nam, e rằng không chỉ đơn giản là do hoảng sợ đến mức không chọn nổi đường đi. Phía sau nhất định có ẩn chứa âm mưu gì đó, nếu hắn đã đến trễ vậy rồi, có lẽ cũng không kịp nhắc nhở Trương Kim Xưng chú ý.
Tác giả :
Tửu Đồ