Khai Quốc Công Tặc
Quyển 2 - Chương 187: Đằng uyên (23)
Tới Trình Gia, bọn người khiêng kiệu không thể không dừng bước. Vương Nhị Mao ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba người phụ nữ béo mập thân rộng bốn thước giơ tay chặn cổng sân:
- Dọn đi cho ta!
Nữ tướng Hồng Lăng lệnh một tiếng, bọn nữ binh phụ trách đưa dâu ùa lên, người thì ôm tay, người thì ôm chân, lập tức nhấc bổng những người phụ nữ mà Trình Gia bỏ bao nhiêu tiền thuê về chặn cửa lên như nhấc lợn, cười ha hả. Sau đó đứng thành hai hàng ven cổng, bảo vệ kiệu hoa tiến về phía trước.
“Mở” con đường bắt buộc đi qua để vào trong sân, kiệu hoa cũng đã đến điểm đích. Ở trong kiệu, Đỗ Quyên buồn bực đến toát cả mồ hôi, theo quy định lại không thể thò đầu ra cho thông gió. Trong lúc thổi thổi quạt quạt, những tân khách mà Trình gia mời tới giúp đang đếm những miếng vải bố rực rỡ, rải từng miếng từng miếng xuống dưới chân kiệu. Khoảng cách giữa mỗi hai miếng vừa hay vượt qua hai thước, khiến cho tân nương tử “liên bước” vừa vặn không giẫm lên hai viền bên cạnh.
Chúng tân khách đợi tân nương tử xin khoan dung, nhưng không ngờ chút thủ đoạn này căn bản không làm khó nổi Thất đương gia đầm Cự Lộc. “Toàn Phúc Nhân” mà Trình mẫu mời đến vừa mới dùng chiếc đũa vén nhẹ màn kiệu ra, khẽ hát hỷ ca, nàng lập tức từ trong kiệu nhảy ra, hai tay nhấc áo cưới, hai chân nhẹ nhàng lướt qua vải bố như một con chim yến, đế giày không hề dính một chút bùn đất, ngược lại còn bay vút lên, vượt qua vô số những tấm vải bố, hoàn toàn không hề mượn lực ở phía trên.
- Hay!
Những tân khách xung quanh thấy cảnh lạ như vậy, quay đầu nhìn Đỗ Quyên, lại phát hiện tân nương tử vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ trên đỉnh đầu đã có khăn che mặt màu đỏ, tay cầm một dải tơ lụa đỏ, như một con chim nhỏ nép vào người Trình Danh Chấn, đi vào trong Chính Đường.
Tân lang tân nương đi vào Chính Đường, cả hôn lễ cũng đã đạt đến gần xong. Đại Đương Gia đầm Cự Lộc Trương Kim Xưng mặc một chiếc trường bào thêu trăn, đội một mũ cao có đỉnh đen, cười ha ha hát, chúc mừng, tiếp đón phu thê giao bái. Tiếp đó một người lớn tuổi nhất đám quần hùng thay mặt đồng đạo Lục Lâm Hà Bắc lên đọc diễn văn. Sau đó có người bưng một chiếc chén vàng có buộc sợi dây hồng, đổ đầy rượu trong đó, mời hai phu thê uống rượu Hợp Cẩn.
Uống xong rượu Hợp Cẩn, trong lời chúc phúc của các tân khách, lại có người tặng một cán cân dài, bên trên có ba chữ Phúc, Lộc, Thọ làm bằng vàng ròng. Lúc này, Trình Danh Chấn đã hạnh phúc đến nỗi choáng váng đầu óc, giống như sợi dây thừng trong tay người Giang Hồ, bị mọi người quăng đi quăng lại. Dưới sự hướng dẫn của Trương Kim Xưng, nhấc cán cân qua tấm khăn phủ đầu của Đỗ Quyên, các nữ binh đưa dâu lại ngăn lại, yêu cầu nghe Tân lang ngâm bài “Khước Phiến Thi” mới chịu tránh ra.
Các quan khách đến xem lễ đều là những tên lưu vong đao đã nhúng máu, Trình Danh Chấn sao có thể khoe khoang văn nhã. Hắn cười cười, nói gượng gạo:
- Các tỷ tỷ tha cho ta một lần, hôm nay ta thật sự rất vui, những văn thơ đã từng đọc qua, một chữ cũng không nhớ ra!
Các quần hùng bị chọc cho cười ha ha, đều cảm thấy người thanh niên này tính tình thẳng thắn, thật sự có thể coi là đồng đạo. Các thiếu nữ lại không chịu như vậy, nhất quyết muốn Trình Danh Chấn bộc lộ tài năng của mình. Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài đã lên đến đỉnh, trì hoãn chút nữa sẽ bỏ lỡ hỷ tiệc, Trình Danh Chấn do dự một chút, chắp tay nói:
- Văn không được, võ có được không? Dù dao múa chút đao, chính là nghề chính của ta.
- Đúng đúng, chúng ta đều là người luyện võ, không chơi cái này thì còn ra gì!
Trương Kim Xưng cũng muốn để Trình Danh Chấn có thêm thể diện trước mặt mọi người, cười ha ha đứng bên cạnh hát đệm.
Mấy ngày liên tiếp, Trình Danh Chấn vẫn luôn xuất hiện trong bộ dạng áo bào quan Nho, những quần hùng Hà Bắc không hiểu rõ về Đầm Cự Lộc sớm đã đem điều này coi như quân sư giống như Gia Cát Lượng và Tạ Huyền, tuyệt đối không nghĩ đến bị tân lang nhã nhặn trước mắt vẫn là võ phu có thể lên ngựa liều mạng cùng người khác. Nghe Trương Kim Xưng nói, lập tức có hứng thú, đám hỗn loạn bên cạnh ồn ào nói:
- Đúng, đúng, đừng đọc thơ nữa. Ngâm thơ cũng nghe không hiểu. Múa đao cũng được, dùng gậy cũng được, làm cho mọi người mở mang tầm mắt đi!
- Vậy cũng được, nhưng ngươi không được giả vờ cho có tư thế để lừa người.
Đám nữ binh cũng không muốn làm khó Trình Danh Chấn nữa, cười cười nói nói đồng ý.
Biết võ nghệ của Trình Danh Chấn chủ yếu là giả bộ cho có tư thế, Đỗ Quyên không khỏi có chút lo lắng cho hắn. Nhân lúc đoàn người cười vang, không có ai chú ý, nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của trượng phu.
Cảm giác được từng đợt ấm áp truyền đến từ ngón tay, Trình Danh Chấn trong lòng bỗng sinh hào khí, nhanh chóng nắm lấy ngón tay của Đỗ Quyên, sau đó chậm rãi buông ra, chắp tay thi lễ với những người xung quanh.
- Vậy hôm nay ta bêu xấu rồi! Nhị Mao, Đoàn Thanh, hai người giúp ta một chút. Lấy đại cung của Hách Ngũ Thúc tặng, giúp ta dựng hai bia ngắm ở ngoài.
- Ôi!
-
- Vương Nhị Mao và Đoàn Thanh vô cùng tin tưởng Trình Danh Chấn, đồng ý một tiếng, rảo bước đi ra. Giây lát sau, hai người bọn họ đem đại cung đến cho Trình Danh Chấn, lại treo một đồng tiền vàng dùng để luyện tiễn trên ngọn cây cách hai trăm năm mươi bước trong sân.
Trình Danh Chấn giơ cung lên tay, tản mọi người ra, bước nhanh ra. Dùng ánh mắt đo lượng, đứng vững người cách đồng tiền vàng khoảng hai trăm năm mươi bước. Lấy ra một Lang Nha Tiễn, chậm rãi kéo dây cung.
Các hào kiệt hôm qua nhìn thấy đại cung Lão Hách tặng, vẫn luôn hoài nghi uy lực thật sự của cung này. Nhìn thấy Trình Danh Chấn chuẩn bị thử cung trước mọi người, ai nấy trong lòng sốt ruột, đều đi ra ngoài.
Đợi người đến xem trò vui đến đông đủ, Trình Danh Chấn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Hôm nay các vị tiền bối tới tham dự hôn lễ của Trình mỗ, Trình Mỗ vô cùng cảm ơn. Bây giờ ta bắn một mũi tên vào đồng tiền bên ngoài kia, bói một quẻ cho hành trình phía trước của mọi người. Nếu như quần hùng Hà Bắc sau này có thể nắm tay nhau đồng tâm làm nên nghiệp lớn, thì mũi tên này ắt sẽ xuyên qua lỗ bên trong tiền vàng, không sai một li!
Lời nói vừa dứt, đám quần hùng nhất thời mặt biến sắc. Người sống bằng đao gươm, xưa nay đều chú ý lời nói, nếu như mũi tên này không trúng vào trong lỗ tiền vàng, vậy thì lần đi này của đám người Cự Lộc coi như hỏng. Còn nếu như mũi tên bắn trúng, đối với Trương Kim Xưng mà nói, đương nhiên là một điềm lành trời ban. Đối với các hào kiệt khác không cam tâm dưới trướng Trương Kim Xưng, cũng hoàn toàn không hay.
Đang lúc mọi người âm thầm hối hận, Trình Danh Chấn lại hít thở, cung nỏ căng như trăng tròn:
- Mong là ông trời phù hộ ta, từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, không nạn không tai!
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, nhìn thấy lỗ tròn giữa đồng tiền vàng xa xa dần dần thay đổi, rõ ràng hơn một chút, ngón tay bỗng nhiên buông lỏng.
Chỉ nghe “vù” một tiếng, mũi tên dài chừng ba thước lướt qua đoạn đường hai trăm bước, chui ngay vào chính giữa lỗ tròn trong tiền vàng.
- Dọn đi cho ta!
Nữ tướng Hồng Lăng lệnh một tiếng, bọn nữ binh phụ trách đưa dâu ùa lên, người thì ôm tay, người thì ôm chân, lập tức nhấc bổng những người phụ nữ mà Trình Gia bỏ bao nhiêu tiền thuê về chặn cửa lên như nhấc lợn, cười ha hả. Sau đó đứng thành hai hàng ven cổng, bảo vệ kiệu hoa tiến về phía trước.
“Mở” con đường bắt buộc đi qua để vào trong sân, kiệu hoa cũng đã đến điểm đích. Ở trong kiệu, Đỗ Quyên buồn bực đến toát cả mồ hôi, theo quy định lại không thể thò đầu ra cho thông gió. Trong lúc thổi thổi quạt quạt, những tân khách mà Trình gia mời tới giúp đang đếm những miếng vải bố rực rỡ, rải từng miếng từng miếng xuống dưới chân kiệu. Khoảng cách giữa mỗi hai miếng vừa hay vượt qua hai thước, khiến cho tân nương tử “liên bước” vừa vặn không giẫm lên hai viền bên cạnh.
Chúng tân khách đợi tân nương tử xin khoan dung, nhưng không ngờ chút thủ đoạn này căn bản không làm khó nổi Thất đương gia đầm Cự Lộc. “Toàn Phúc Nhân” mà Trình mẫu mời đến vừa mới dùng chiếc đũa vén nhẹ màn kiệu ra, khẽ hát hỷ ca, nàng lập tức từ trong kiệu nhảy ra, hai tay nhấc áo cưới, hai chân nhẹ nhàng lướt qua vải bố như một con chim yến, đế giày không hề dính một chút bùn đất, ngược lại còn bay vút lên, vượt qua vô số những tấm vải bố, hoàn toàn không hề mượn lực ở phía trên.
- Hay!
Những tân khách xung quanh thấy cảnh lạ như vậy, quay đầu nhìn Đỗ Quyên, lại phát hiện tân nương tử vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ trên đỉnh đầu đã có khăn che mặt màu đỏ, tay cầm một dải tơ lụa đỏ, như một con chim nhỏ nép vào người Trình Danh Chấn, đi vào trong Chính Đường.
Tân lang tân nương đi vào Chính Đường, cả hôn lễ cũng đã đạt đến gần xong. Đại Đương Gia đầm Cự Lộc Trương Kim Xưng mặc một chiếc trường bào thêu trăn, đội một mũ cao có đỉnh đen, cười ha ha hát, chúc mừng, tiếp đón phu thê giao bái. Tiếp đó một người lớn tuổi nhất đám quần hùng thay mặt đồng đạo Lục Lâm Hà Bắc lên đọc diễn văn. Sau đó có người bưng một chiếc chén vàng có buộc sợi dây hồng, đổ đầy rượu trong đó, mời hai phu thê uống rượu Hợp Cẩn.
Uống xong rượu Hợp Cẩn, trong lời chúc phúc của các tân khách, lại có người tặng một cán cân dài, bên trên có ba chữ Phúc, Lộc, Thọ làm bằng vàng ròng. Lúc này, Trình Danh Chấn đã hạnh phúc đến nỗi choáng váng đầu óc, giống như sợi dây thừng trong tay người Giang Hồ, bị mọi người quăng đi quăng lại. Dưới sự hướng dẫn của Trương Kim Xưng, nhấc cán cân qua tấm khăn phủ đầu của Đỗ Quyên, các nữ binh đưa dâu lại ngăn lại, yêu cầu nghe Tân lang ngâm bài “Khước Phiến Thi” mới chịu tránh ra.
Các quan khách đến xem lễ đều là những tên lưu vong đao đã nhúng máu, Trình Danh Chấn sao có thể khoe khoang văn nhã. Hắn cười cười, nói gượng gạo:
- Các tỷ tỷ tha cho ta một lần, hôm nay ta thật sự rất vui, những văn thơ đã từng đọc qua, một chữ cũng không nhớ ra!
Các quần hùng bị chọc cho cười ha ha, đều cảm thấy người thanh niên này tính tình thẳng thắn, thật sự có thể coi là đồng đạo. Các thiếu nữ lại không chịu như vậy, nhất quyết muốn Trình Danh Chấn bộc lộ tài năng của mình. Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài đã lên đến đỉnh, trì hoãn chút nữa sẽ bỏ lỡ hỷ tiệc, Trình Danh Chấn do dự một chút, chắp tay nói:
- Văn không được, võ có được không? Dù dao múa chút đao, chính là nghề chính của ta.
- Đúng đúng, chúng ta đều là người luyện võ, không chơi cái này thì còn ra gì!
Trương Kim Xưng cũng muốn để Trình Danh Chấn có thêm thể diện trước mặt mọi người, cười ha ha đứng bên cạnh hát đệm.
Mấy ngày liên tiếp, Trình Danh Chấn vẫn luôn xuất hiện trong bộ dạng áo bào quan Nho, những quần hùng Hà Bắc không hiểu rõ về Đầm Cự Lộc sớm đã đem điều này coi như quân sư giống như Gia Cát Lượng và Tạ Huyền, tuyệt đối không nghĩ đến bị tân lang nhã nhặn trước mắt vẫn là võ phu có thể lên ngựa liều mạng cùng người khác. Nghe Trương Kim Xưng nói, lập tức có hứng thú, đám hỗn loạn bên cạnh ồn ào nói:
- Đúng, đúng, đừng đọc thơ nữa. Ngâm thơ cũng nghe không hiểu. Múa đao cũng được, dùng gậy cũng được, làm cho mọi người mở mang tầm mắt đi!
- Vậy cũng được, nhưng ngươi không được giả vờ cho có tư thế để lừa người.
Đám nữ binh cũng không muốn làm khó Trình Danh Chấn nữa, cười cười nói nói đồng ý.
Biết võ nghệ của Trình Danh Chấn chủ yếu là giả bộ cho có tư thế, Đỗ Quyên không khỏi có chút lo lắng cho hắn. Nhân lúc đoàn người cười vang, không có ai chú ý, nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của trượng phu.
Cảm giác được từng đợt ấm áp truyền đến từ ngón tay, Trình Danh Chấn trong lòng bỗng sinh hào khí, nhanh chóng nắm lấy ngón tay của Đỗ Quyên, sau đó chậm rãi buông ra, chắp tay thi lễ với những người xung quanh.
- Vậy hôm nay ta bêu xấu rồi! Nhị Mao, Đoàn Thanh, hai người giúp ta một chút. Lấy đại cung của Hách Ngũ Thúc tặng, giúp ta dựng hai bia ngắm ở ngoài.
- Ôi!
-
- Vương Nhị Mao và Đoàn Thanh vô cùng tin tưởng Trình Danh Chấn, đồng ý một tiếng, rảo bước đi ra. Giây lát sau, hai người bọn họ đem đại cung đến cho Trình Danh Chấn, lại treo một đồng tiền vàng dùng để luyện tiễn trên ngọn cây cách hai trăm năm mươi bước trong sân.
Trình Danh Chấn giơ cung lên tay, tản mọi người ra, bước nhanh ra. Dùng ánh mắt đo lượng, đứng vững người cách đồng tiền vàng khoảng hai trăm năm mươi bước. Lấy ra một Lang Nha Tiễn, chậm rãi kéo dây cung.
Các hào kiệt hôm qua nhìn thấy đại cung Lão Hách tặng, vẫn luôn hoài nghi uy lực thật sự của cung này. Nhìn thấy Trình Danh Chấn chuẩn bị thử cung trước mọi người, ai nấy trong lòng sốt ruột, đều đi ra ngoài.
Đợi người đến xem trò vui đến đông đủ, Trình Danh Chấn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Hôm nay các vị tiền bối tới tham dự hôn lễ của Trình mỗ, Trình Mỗ vô cùng cảm ơn. Bây giờ ta bắn một mũi tên vào đồng tiền bên ngoài kia, bói một quẻ cho hành trình phía trước của mọi người. Nếu như quần hùng Hà Bắc sau này có thể nắm tay nhau đồng tâm làm nên nghiệp lớn, thì mũi tên này ắt sẽ xuyên qua lỗ bên trong tiền vàng, không sai một li!
Lời nói vừa dứt, đám quần hùng nhất thời mặt biến sắc. Người sống bằng đao gươm, xưa nay đều chú ý lời nói, nếu như mũi tên này không trúng vào trong lỗ tiền vàng, vậy thì lần đi này của đám người Cự Lộc coi như hỏng. Còn nếu như mũi tên bắn trúng, đối với Trương Kim Xưng mà nói, đương nhiên là một điềm lành trời ban. Đối với các hào kiệt khác không cam tâm dưới trướng Trương Kim Xưng, cũng hoàn toàn không hay.
Đang lúc mọi người âm thầm hối hận, Trình Danh Chấn lại hít thở, cung nỏ căng như trăng tròn:
- Mong là ông trời phù hộ ta, từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, không nạn không tai!
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, nhìn thấy lỗ tròn giữa đồng tiền vàng xa xa dần dần thay đổi, rõ ràng hơn một chút, ngón tay bỗng nhiên buông lỏng.
Chỉ nghe “vù” một tiếng, mũi tên dài chừng ba thước lướt qua đoạn đường hai trăm bước, chui ngay vào chính giữa lỗ tròn trong tiền vàng.
Tác giả :
Tửu Đồ