Khai Quốc Công Tặc
Quyển 1 - Chương 71: Đông Môn (23)
- Không...không...đệ...đệ chịu đựng được!
Bộ ngực dơ xương của Vương Nhị Mao ưỡn thẳng lên, cắn răng đáp lại.
Vừa dứt lời, bọn đồ tể đã đến gần. Không nói câu gì mà trói hai người thiếu niên lại như trói heo vậy. Sau đó dùng gậy gộc cột chân tay họ lại, kiêng về hướng lều da trâu.
- Cứu mạng….
Vương Nhị Mao kêu khàn cả cổ. Nước mắt, nước mũi chảy hết ra. Trình Danh Chấn biết hôm nay khó lòng mà thoát chết, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc đến đây, hắn không muốn cho người ta thấy sự yếu đuối của mình hắn hít vào một hơi rồi lớn tiếng quát:
- Thả ta xuống. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
- Kẻ này lông cũng giống đứa trẻ con. Trương Đại Vương nói, vừa ăn không bị mắc răng!
Một gã ác hán mặt sẹo đi đến gần Trình Danh Chấn, giơ tay lên nhéo hắn một cái rồi cười ha hả.
Hắn bị dầu tay của tên này làm cho ghê tởm, liền dùng sức tránh đi oán giận mắng nhiếc:
- Các ngươi quả là một đám súc sinh! Ông đây có biến thành ma cũng không tha cho các ngươi đâu.
- Thế thì ngươi phải xếp hàng rồi, muốn báo thù bọn ta cũng có đến hàng ngàn kẻ đây!
Tên đồ tể mặt sẹo không hề bị phật lòng, còn đấu võ mồm với hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt chờ chết. Vương Nhị Mao bên cạnh lại hét lên như heo bị giết:
- Cứu ta với, cứu ta với. Nha đầu họ Đỗ kia ngươi đã đồng ý cứu chúng ta cơ mà!
- Nhị Mao, chết thì chết!
Trình Danh Chấn nghe thấy liền phiền lòng, mở to hai mắt khuyên can.
- Không được. Nha đầu kia nói không giữ lời. Ta chết không nhắm mắt được!
Cổ họng Vương Nhị Mao như bị câm rồi nhưng vẫn không cam lòng:
- Nha đầu Đỗ Quyên chết tiệt. Lòng dạ nham hiểm, ngươi đã nói cứu chúng ta, ngươi nói không giữ lời, sau nay ngươi sẽ không sinh được con…
Y ta còn chưa mắng xong, trước mắt hai người đột nhiên tối sầm. Mùi mồ hôi khó ngửi nóng hầm hập xộc tới, nồng nặc đến gần như không thể thở nổi, ngay sau đó “bụp” một tiếng, một cái côn gỗ đập mạnh xuống, trước mắt hai người hiện lên vô số là kim tinh.
- A, ông đây thành quỷ cũng không…
Vương Nhị Mao lại kêu to, lăn lộn trên đất. Trình Danh Chấn ra sức dãy dụa, phát hiện tốn công vô ích, ngậm miệng lại, khônglàm cho người ta tiếp tục chế giễu.
Lúc này hắn ngửa mặt lên trời nhìn thấy đỉnh lều da trâu. Mấy thanh gỗ đã bị hun thành màu đen, rất bẩn cũng không biết là đã dùng bao lâu rồi. Phần dưới cột, cái cân bàn đều là làm bằng bạc sáng long lanh khiến người ta hoa cả mắt.
Họ Trương trước khi vào rừng làm cướp chẳng lẽ lại là người bán hàng rong? Trình Danh Chấn tò mò, trong lòng thầm chế nhạo, đang lúc mê man có người cười lớn hỏi:
- Nha đầu, đây có phải là hai tên thiếu niên hào kiệt mà ngươi nói không? Không có gì đặc biệt? Cổ họng kêu nhiều câm hết rồi hả?
- Ta trói ngươi cho vào nồi nấu, ngươi đừng có mà kêu đấy!
Vương Nhị Mao sợ run lên nhưng cũng không chịu thua.
- Người nói chuyện hẳn là Trương đại đương gia. Đại đương gia đối đãi chúng ta như vậy, Trình mỗ thật sự là vinh hạnh.
Miệng lưỡi hắn cũng không còn lương thiện gì nữa, bắt đầu chế nhạo theo lời Vương Nhị Mao.
Trong đại trướng lập tức được cười vang một trận:
- To gan, mạnh miệng, cắt lưỡi bọn chúng, lôi ra ngoài làm thịt!
Nhưng âm thành này liên tiếp rơi vào lỗ tai Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao, lại giống như tiếng nhạc vậy, trong lòng cũng bớt phần sợ hãi, nghiêng đầu nhìn nhau cười ha ha.
- Ha ha ha….
Tiếng cười khàn giọng cắt đứt những tiếng ồn ào trong trướng bồng. Trương Kim Xưng tức giận vỗ bàn:
- Câm ngay, cười cái gì mà cười. Chết đến nơi rồi còn cười à!
Vương Nhị Mao nháy mắt với Trình Danh Chấn, ra hiệu bảo hắn hãy nắm lấy thời cơ này, hắn gật đầu cao giọng đáp lại:
- Trương đại đương gia định giết hai chúng ta thì chỉ cần một đao là được cần gì phải phí sức năm lần bảy lượt đến gây sức ép làm gì. Nếu là hù dọa hai bọn ta thì chúng ta cũng bị rồi. Trương đại đương gia cũng nghiệm đủ rồi, tiếp theo là bình an vô sự đương nhiên là hai bọn ta phải cười to rồi.
- Hai các ngươi nghĩ hay nhỉ, không giết các ngươi, tính mạng của hơn ba trăm huynh đệ của ta tính thế nào đây?
Một âm thanh khàn khàn như vịt hầm hừ chất vấn.
- Trước làm tổn thương nhiều huynh đệ của chúng ta, sau lại đến doanh trại trá hàng! Ngươi nói xem, lý do mà chúng ta không thể giết ngươi?
Một người đàn ông nữa tức giận nói tiếp.
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng cười lạnh, không nói gì. Vương Nhị Mao thấy bạn điềm tĩnh, gan cũng mạnh dần lên, học bộ dạng cười lạnh của hắn.
- Sao không trả lời, câm à!
- Không lời nào để nói phải không? Thấy ngươi dám đến đây, vậy ông sẽ cho các ngươi chết một cách thoải mái.
Hán tử có giọng khàn khàn như vịt thở gấp tiếp tục truy hỏi.
Trình Danh Chấn không chịu mở miệng, để đối phương liên tiếp hỏi nhiều lần mới khinh thường đáp lại:
- Ta phụng lệnh Lâm huyện lệnh huyện Quán Đào đến xin hàng đây. Trương đại đương gia nếu có gì muốn hỏi đương nhiên sẽ để ta đứng dậy từ từ nói. Trói chặt như thế này chẳng qua chỉ là dê đợi làm thịt mà thôi, nói ra chỉ e lời mở đầu lại không có lời cuối, ta thật là không đảm đương nổi.
Mấy câu khen tặng châm ngòi này thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những tiếng ồn ào trong trướng dịu xuống. Những người muốn hắn chết đangcẩn thận nhìn Trương Kim Xưng, e rằng lão ta trách tội mình giọng khách át giọng chủ. Nhưng Trương Kim Xưng ngồi vị trí thống soái căn bản cũng không chịu mắc mưu, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn ra lệnh:
- Xem ra, ít nhất hôm nay ta cũng phải cắt lưỡi ngươi, để tránhbị ngươi làm loạn quân tâm. Người đâu, lôi hai tên này ra đánh hai mươi gậy!
Một đám tráng hán từ bên ngoài xông vào lập tức kéo hai người bọn họ đi. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cũng không xin khoan dung, hừ lạnh cười còn ra vẻ lợn chết không sợ bỏng, tùy cho đối phương gây sức ép.
Thấy hai người thiếu niên không sợ mình đe dọa, Trương Kim Xưng lại thấy có chút thú vị, lại gõ xuống bàn ra lệnh:
- Kéo lại, để ta hỏi chuyện hắn.
Đám tráng hán kia kéo họ về như kéo chó chết vậy, lôi thẳng đến chân bàn tướng soái. Lần này thì hắn có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của Trương Kim Xưng, mắt tam giác,bộ râu hoa râm, thêm vào bảy tám cái răng mọc lệch. Bộ dạng tuy khó coi một chút nhưng cũng không ác giống như trong truyền thuyết.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt Trương Kim Xưng nhìn tới, đối mắt với người thiếu niên. Lão tặc hung tợn trừng mắt lên, ý đồ đè bẹp hắn xuống, Trình Danh Chấn sớm đã bị sợ hãi mà sinh ra can đảm, tươi cười nhìn lão tặc, vẻ mặt quỷ dị.
- Ngươi cười cái gì?
Trương Kim Xưng bị cười sửng sốt, truy hỏi.
Trình Danh Chấn đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức đáp:
- Ta cười, từ nhỏ đến lớn ta chưa có tiền đồ, nhưng khi đến chỗ này lại bị trói, muốn bị ăn đánh quá.
Lúc này đến lượt Trương Kim Xưng nổi giận, y vỗ bàn lệnh cho đánh hắn nhưng ngẫm lại sợ lời nói của đối phương có bẫy, đến lúc đó khí thế của mình sẽ không bằng đối phương, nên cố nén giận, hét:
- Người đâu, cởi trói cho chúng, để chúng đứng lên nói chuyện. bên ngoài chuẩn bị nồi lớn, để Đại bản vương hỏi xong sẽ nấu sống chúng!
Thị vệ nhào tới, cởi trói cho họ. Trình Danh Chấn đứng lên, lui về sau mấy bước, lau bùn đất trên quần áo, chỉnh lại nhuyễn qua trên đầu, đợi xong xuôi rồi mới ngạo nghễ chấp tay hành lễ với Trương Kim Xưng:
- Binh Tào huyện Quán Đào Trình Danh Chấn phụng lệnh Huyện tôn đại nhân đến xin hàng.
p giọng an ủi Vương Nhị Mao:
- Đừng sợ, chúng ta càng sợ, Trương Kim Xưng càng vui.
Bộ ngực dơ xương của Vương Nhị Mao ưỡn thẳng lên, cắn răng đáp lại.
Vừa dứt lời, bọn đồ tể đã đến gần. Không nói câu gì mà trói hai người thiếu niên lại như trói heo vậy. Sau đó dùng gậy gộc cột chân tay họ lại, kiêng về hướng lều da trâu.
- Cứu mạng….
Vương Nhị Mao kêu khàn cả cổ. Nước mắt, nước mũi chảy hết ra. Trình Danh Chấn biết hôm nay khó lòng mà thoát chết, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc đến đây, hắn không muốn cho người ta thấy sự yếu đuối của mình hắn hít vào một hơi rồi lớn tiếng quát:
- Thả ta xuống. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
- Kẻ này lông cũng giống đứa trẻ con. Trương Đại Vương nói, vừa ăn không bị mắc răng!
Một gã ác hán mặt sẹo đi đến gần Trình Danh Chấn, giơ tay lên nhéo hắn một cái rồi cười ha hả.
Hắn bị dầu tay của tên này làm cho ghê tởm, liền dùng sức tránh đi oán giận mắng nhiếc:
- Các ngươi quả là một đám súc sinh! Ông đây có biến thành ma cũng không tha cho các ngươi đâu.
- Thế thì ngươi phải xếp hàng rồi, muốn báo thù bọn ta cũng có đến hàng ngàn kẻ đây!
Tên đồ tể mặt sẹo không hề bị phật lòng, còn đấu võ mồm với hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt chờ chết. Vương Nhị Mao bên cạnh lại hét lên như heo bị giết:
- Cứu ta với, cứu ta với. Nha đầu họ Đỗ kia ngươi đã đồng ý cứu chúng ta cơ mà!
- Nhị Mao, chết thì chết!
Trình Danh Chấn nghe thấy liền phiền lòng, mở to hai mắt khuyên can.
- Không được. Nha đầu kia nói không giữ lời. Ta chết không nhắm mắt được!
Cổ họng Vương Nhị Mao như bị câm rồi nhưng vẫn không cam lòng:
- Nha đầu Đỗ Quyên chết tiệt. Lòng dạ nham hiểm, ngươi đã nói cứu chúng ta, ngươi nói không giữ lời, sau nay ngươi sẽ không sinh được con…
Y ta còn chưa mắng xong, trước mắt hai người đột nhiên tối sầm. Mùi mồ hôi khó ngửi nóng hầm hập xộc tới, nồng nặc đến gần như không thể thở nổi, ngay sau đó “bụp” một tiếng, một cái côn gỗ đập mạnh xuống, trước mắt hai người hiện lên vô số là kim tinh.
- A, ông đây thành quỷ cũng không…
Vương Nhị Mao lại kêu to, lăn lộn trên đất. Trình Danh Chấn ra sức dãy dụa, phát hiện tốn công vô ích, ngậm miệng lại, khônglàm cho người ta tiếp tục chế giễu.
Lúc này hắn ngửa mặt lên trời nhìn thấy đỉnh lều da trâu. Mấy thanh gỗ đã bị hun thành màu đen, rất bẩn cũng không biết là đã dùng bao lâu rồi. Phần dưới cột, cái cân bàn đều là làm bằng bạc sáng long lanh khiến người ta hoa cả mắt.
Họ Trương trước khi vào rừng làm cướp chẳng lẽ lại là người bán hàng rong? Trình Danh Chấn tò mò, trong lòng thầm chế nhạo, đang lúc mê man có người cười lớn hỏi:
- Nha đầu, đây có phải là hai tên thiếu niên hào kiệt mà ngươi nói không? Không có gì đặc biệt? Cổ họng kêu nhiều câm hết rồi hả?
- Ta trói ngươi cho vào nồi nấu, ngươi đừng có mà kêu đấy!
Vương Nhị Mao sợ run lên nhưng cũng không chịu thua.
- Người nói chuyện hẳn là Trương đại đương gia. Đại đương gia đối đãi chúng ta như vậy, Trình mỗ thật sự là vinh hạnh.
Miệng lưỡi hắn cũng không còn lương thiện gì nữa, bắt đầu chế nhạo theo lời Vương Nhị Mao.
Trong đại trướng lập tức được cười vang một trận:
- To gan, mạnh miệng, cắt lưỡi bọn chúng, lôi ra ngoài làm thịt!
Nhưng âm thành này liên tiếp rơi vào lỗ tai Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao, lại giống như tiếng nhạc vậy, trong lòng cũng bớt phần sợ hãi, nghiêng đầu nhìn nhau cười ha ha.
- Ha ha ha….
Tiếng cười khàn giọng cắt đứt những tiếng ồn ào trong trướng bồng. Trương Kim Xưng tức giận vỗ bàn:
- Câm ngay, cười cái gì mà cười. Chết đến nơi rồi còn cười à!
Vương Nhị Mao nháy mắt với Trình Danh Chấn, ra hiệu bảo hắn hãy nắm lấy thời cơ này, hắn gật đầu cao giọng đáp lại:
- Trương đại đương gia định giết hai chúng ta thì chỉ cần một đao là được cần gì phải phí sức năm lần bảy lượt đến gây sức ép làm gì. Nếu là hù dọa hai bọn ta thì chúng ta cũng bị rồi. Trương đại đương gia cũng nghiệm đủ rồi, tiếp theo là bình an vô sự đương nhiên là hai bọn ta phải cười to rồi.
- Hai các ngươi nghĩ hay nhỉ, không giết các ngươi, tính mạng của hơn ba trăm huynh đệ của ta tính thế nào đây?
Một âm thanh khàn khàn như vịt hầm hừ chất vấn.
- Trước làm tổn thương nhiều huynh đệ của chúng ta, sau lại đến doanh trại trá hàng! Ngươi nói xem, lý do mà chúng ta không thể giết ngươi?
Một người đàn ông nữa tức giận nói tiếp.
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng cười lạnh, không nói gì. Vương Nhị Mao thấy bạn điềm tĩnh, gan cũng mạnh dần lên, học bộ dạng cười lạnh của hắn.
- Sao không trả lời, câm à!
- Không lời nào để nói phải không? Thấy ngươi dám đến đây, vậy ông sẽ cho các ngươi chết một cách thoải mái.
Hán tử có giọng khàn khàn như vịt thở gấp tiếp tục truy hỏi.
Trình Danh Chấn không chịu mở miệng, để đối phương liên tiếp hỏi nhiều lần mới khinh thường đáp lại:
- Ta phụng lệnh Lâm huyện lệnh huyện Quán Đào đến xin hàng đây. Trương đại đương gia nếu có gì muốn hỏi đương nhiên sẽ để ta đứng dậy từ từ nói. Trói chặt như thế này chẳng qua chỉ là dê đợi làm thịt mà thôi, nói ra chỉ e lời mở đầu lại không có lời cuối, ta thật là không đảm đương nổi.
Mấy câu khen tặng châm ngòi này thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những tiếng ồn ào trong trướng dịu xuống. Những người muốn hắn chết đangcẩn thận nhìn Trương Kim Xưng, e rằng lão ta trách tội mình giọng khách át giọng chủ. Nhưng Trương Kim Xưng ngồi vị trí thống soái căn bản cũng không chịu mắc mưu, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn ra lệnh:
- Xem ra, ít nhất hôm nay ta cũng phải cắt lưỡi ngươi, để tránhbị ngươi làm loạn quân tâm. Người đâu, lôi hai tên này ra đánh hai mươi gậy!
Một đám tráng hán từ bên ngoài xông vào lập tức kéo hai người bọn họ đi. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cũng không xin khoan dung, hừ lạnh cười còn ra vẻ lợn chết không sợ bỏng, tùy cho đối phương gây sức ép.
Thấy hai người thiếu niên không sợ mình đe dọa, Trương Kim Xưng lại thấy có chút thú vị, lại gõ xuống bàn ra lệnh:
- Kéo lại, để ta hỏi chuyện hắn.
Đám tráng hán kia kéo họ về như kéo chó chết vậy, lôi thẳng đến chân bàn tướng soái. Lần này thì hắn có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của Trương Kim Xưng, mắt tam giác,bộ râu hoa râm, thêm vào bảy tám cái răng mọc lệch. Bộ dạng tuy khó coi một chút nhưng cũng không ác giống như trong truyền thuyết.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt Trương Kim Xưng nhìn tới, đối mắt với người thiếu niên. Lão tặc hung tợn trừng mắt lên, ý đồ đè bẹp hắn xuống, Trình Danh Chấn sớm đã bị sợ hãi mà sinh ra can đảm, tươi cười nhìn lão tặc, vẻ mặt quỷ dị.
- Ngươi cười cái gì?
Trương Kim Xưng bị cười sửng sốt, truy hỏi.
Trình Danh Chấn đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức đáp:
- Ta cười, từ nhỏ đến lớn ta chưa có tiền đồ, nhưng khi đến chỗ này lại bị trói, muốn bị ăn đánh quá.
Lúc này đến lượt Trương Kim Xưng nổi giận, y vỗ bàn lệnh cho đánh hắn nhưng ngẫm lại sợ lời nói của đối phương có bẫy, đến lúc đó khí thế của mình sẽ không bằng đối phương, nên cố nén giận, hét:
- Người đâu, cởi trói cho chúng, để chúng đứng lên nói chuyện. bên ngoài chuẩn bị nồi lớn, để Đại bản vương hỏi xong sẽ nấu sống chúng!
Thị vệ nhào tới, cởi trói cho họ. Trình Danh Chấn đứng lên, lui về sau mấy bước, lau bùn đất trên quần áo, chỉnh lại nhuyễn qua trên đầu, đợi xong xuôi rồi mới ngạo nghễ chấp tay hành lễ với Trương Kim Xưng:
- Binh Tào huyện Quán Đào Trình Danh Chấn phụng lệnh Huyện tôn đại nhân đến xin hàng.
p giọng an ủi Vương Nhị Mao:
- Đừng sợ, chúng ta càng sợ, Trương Kim Xưng càng vui.
Tác giả :
Tửu Đồ