Khải Hoàn Ca
Quyển 1 - Chương 33
Đang ngủ yên ổn, Trong ý thức vang lên tiếng gầm gừ cảnh báo của Tiểu Ngao. Nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, ngồi dậy từ trên giường,trong bóng tối nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đen xì đang dựa vào tường gần cửa sổ thở gấp, dù không nhìn rõ biểu cảm của hắn nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm đề phòng cảnh giác với con chó hung dữ đối diện. Chưa có lệnh của nàng, nó sẽ không phát động công kích, trừ khi đối phương có hành động uy hiếp đến nàng.
Sau khi ánh mắt quen dần với bóng tối, nàng thấy rõ ràng hắn một thân hắc y, mặt nạ màu bạc che kín khuôn mặt. Có vẻ hắn đang gặp rắc rối rồi đây.
“Ngươi là ai?”.
Hắn định núp nhờ trong căn phòng này chờ lũ truy quân kia bỏ đi, không ngờ bị phát hiện. Vốn định khống chế đối phương uy hiếp không ngờ đụng phải đại cẩu hung tợn này. Lúc này nó đang trợn mắt nhe răng gầm gừ với hắn, móng vuốt sắc bén vươn ra khỏi đệm thịt, vận lực chờ phát lực.
Hắn không dám làm bừa, hiện tại thân thể của hắn rất tệ, vừa bị thương vừa trúng độc, hắn không nghĩ tình trạng hiện giờ hắn có thể đánh gục đối thủ to lớn trước mắt.Nghiêng mắt liếc nhìn chủ nhân căn phòng, nhỏ giọng thương lượng.
“Ta không có ý xấu, chỉ muốn tránh truy binh...”.
Hắn đang nói dở thì bên ngoài vang lên âm thanh rất ồn ào, đèn đuốc bỗng nhiên rực sáng khắp khách điếm. Khả năng là bây giờ muốn đuổi hắn đi đã không kịp, mà nếu hắn bị bắt gặp ở đây thì nàng cũng không tránh khỏi liên can.
“Tiểu Bạch, đánh ngất hắn, biết giấu vào đâu bây giờ...”.
Nàng vừa nói dứt lời, không đợi hắc y nhân kịp phản ứng, Tiểu Bạch bắn lên vai hắn, lấy ra cái chày đá vốn nàng dùng giã thuốc trước đó gửi nhờ trong không gian của nó, đỏi một phát dứt khoát vào gáy đối phương. Tiểu Ngao bước lên, dùng lưng đỡ lấy thân thể hắc y nhân đang trượt xuống, đề phòng gây tiếng động lớn khiến bên ngoài chú ý tới.
Nàng bước xuống giường, đến trước cửa sổ mở toang ra, tạo một cơn gió nhỏ thổi bay mùi máu tươi phảng phất trong không khí, lại kéo tấm nệm trải lên che đi vết máu đã bị gió thổi khô trên sàn rồi mới đóng cửa lại. Nàng quay lại định tìm chỗ giấu người thì không thấy đâu.
“Chủ nhân, Tiểu Bạch giấu kín người rồi”.
Nàng ngạc nhiên, giấu đi đâu rồi.Nhưng nàng không kịp hỏi nữa, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, nàng đành phải bỏ qua, bước ra mở cửa.
“Vị tiểu thư này, các vị quan gia đây muốn lục xoát toàn bộ phòng trong khách điếm, nói là có tội phạm giết người đào thoát, mong tiểu thư phối hợp một chút”.
Người nói là chưởng quầy, hắn tỏ ra rất áy náy khó xử. Nàng cũng biết hắn không quản được chuyện này, lùi lại cho quan binh bước vào kiểm tra. Hắn đảo mắt khắp phòng, bước tới kiểm tra sau bình phong, không thấy có gì khả nghi bèn tời đi, liếc qua con chó lớn đang nằm gần cửa sổ, sau đó thu tầm mắt lại. Đi tới gian phòng tiếp theo. Lần này nàng bước đi theo hắn, vì căn phòng bên cạnh chính là phòng 4 đệ đệ của nàng. Tuỳ ý người vào kiểm tra, nàng chỉ lo an ủi bọn đệ đệ bị tỉnh giấc giữa đêm. Chờ bọn quan binh đi rồi, mới dỗ các đệ đệ đi ngủ lại một lần nữa.
Sau khi chắc chắn quan binh đã rời xa khách điếm, nàng mới yên tâm hỏi lại chuyện vừa nãy.
“Tiểu Ngao, Tiểu Bạch giấu người đi đâu rồi”.
“Nó giấu vào không gian của nó rồi”.
“Không gian của Tiểu Bạch có thể để sinh vật sống đi vào hả”.
“Ta cũng bây giờ mới biết”.
“Ừ, cũng tại chúng ta không nghĩ tới, Tiểu Bạch lại không thể nói chuyện. Tiểu Bạch, thả người ra ngoài cho ta”.
Bộp, giữa không trung hư không xuất hiện một thân thể nam tính, rồi bị rơi bụp xuống sàn nhà. Hắn vẫn hôn mê, không biết do không gian hay do cú đập của Tiểu Bạch ban nãy. Nàng không biết hắn là người nào, không dám mạo hiểm, bèn quyết định dùng “giám định” với hắn.
Cảnh báo: nhân vật cần giám định sẽ khiến thời gian đóng băng kéo dài gấp đôi. Có chắc chắn sử dụng giám định hay không?
Vậy càng phải giám định chứ sao nữa. Dự là nhân vật có địa vị quyền lực gì đó rồi đây.
“Giám định”.
Tên: Lý Dật Phong. Đại thiếu gia Thứ sử Đan Châu. Ám danh: Dạ. Đường chủ Phong đường Thiên Sát Lâu. Tình trạng: đang bị phản đồ trong lâu đuổi giết.
Không ngờ nha. Hoá ra lại còn có nhiều thân phận như vậy. Nàng không biết Thiên Sát Lâu có địa vị gì, những chỉ riêng địa vị thiếu gia của Thứ sử Đan Châu này đã đủ để nàng cứu hắn rồi. Nên làm sao để có lợi nhất nhỉ, cũng không biết Thiên Sát Lâu này là gì, nghe tên cũng biết không phải dạng tốt lành gì, nhưng nếu có thể kiếm được lợi gì từ đó cũng không chừng.
Nàng lấy ra lọ thuốc ngửi chuyên dùng để giải trạng thái ngất, đưa qua đưa lại trước mũi hắn, lại cho hắn thêm ít phấn nhuyễn cốt tán nàng dựa theo sách y được hệ thống tặng mà chế ra. Thật ra theo nên nói là sách y độc mới đúng. Có Tiểu Bạch thật tốt, nàng có thể mang theo cả phòng thuốc của mình đi theo khắp nơi luôn. Hắc y nhân khẽ nhăn mày, mi mắt khẽ rung động rồi từ từ tỉnh lại. Nhưng hắn vốn có tính cảnh giác rất cao, ngay lập tức đã phát hiện mặt nạ của mình đã bị tháo xuống, thân thể mềm nhũn vô lực.
“Cô nương, đây là...”.
Hắn thật kinh hãi, vô tình vào phòng một cô nương nhỏ tuổi, không ngờ lại là cao thủ dụng độc. Hắn cũng không nghĩ ra lai lịch cô nương này như thế nào nữa.
“Ngươi là ai... Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ để Tiểu Ngao của ta cắn ngươi”.
Phối hợp với chủ nhân đã quen, Tiểu Ngao hợp thời đưa mặt lại gần mặt hắc y nhân, nhe răng gầm gừ doạ nạt hắn một chút, mặc dù nó thấy hành động này thật quá mất hình tượng, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể không theo a. (Tiểu Ngao, ngươi thậy sự chắc là ngươi không phải vì chơi rất vui mà lấy chủ nhân ra làm lá chắn chứ)
Ánh mắt hắc y nhân hơi run rẩy. Hắn dám thề dù là sát thủ máu lạnh nhất Ám đường cũng không thể mặt vô biểu tình nếu ở trong hoàn cảnh của hắn lúc này. Ở trong lòng hắn đã xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng, đang nghĩ xem nên bịa chuyện như thế nào để tránh bị lộ tẩy, thì âm thanh của tiểu cô nương kia lại vang lên.
“Ngươi đừng nghĩ tới chuyện nói dối qua mặt ta, ngươi có biết năng lực thức tỉnh của đại lục này không, năng lực của ta có thêt nhân ra lời nói dối của người. Vì vậy đừng để bản thân phải hối hận”.
Nội tâm hắn chấn động mạnh. Nàng lại biết tới năng lực thức tỉnh? Nàng là ai? Lại có thân phận gì? Đây là bí mật chỉ tầng lớp đỉnh của đại lục này mới có thể biết tới, hắn cũng là một lần phụ thân vô tình nhắc tới mới biết được. Nàng rốt cuộc là ai?
Dù đã choáng váng vì tin tức bất ngờ này, nhưng hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nàng nói. Vẫn tỏ ra bình tĩnh trả lời.
“Tại hạ Tống Thanh Phong, đa tạ ơn cứu giúp của cô nương, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”.
Hắn hỏi đại danh của nàng, ở Đại Chiêu quốc cũng không hề quá đáng. Nữ tử Đại Chiêu quốc rất có địa vị, ngoại trừ làm quan trên tiền triều không thể thì đều có thể lộ mặt bên ngoài làm ăn, đi học... Nhưng hắn lại đam nói dối nàng. Hừ...
“Tiểu Ngao, cắn hắn”.
Tiểu Bạch hợp tác cùng Tiểu Ngao đã quen, khi Tiểu Ngao vừa xông lên cắn người cũng ném luôn hạt thông đang gặm dở ra sau đầu, bắn tới vươn móng vuốt bịt chặt miệng tên đang nằm mềm nhũn trên sàn, không để hắn kêu ra tiếng.
“Aaaaa..ưm...ô ô ô.... ...”.
“Hừ... Đáng đời ngươi, lại dám nói dối ta. Ngươi còn lại một cơ hội duy nhất. Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi”.
Tiểu cô nương này lại ngoan độc như vậy. Nàng làm sao biết... Chẳng lẽ nàng thực sự có năng lực đó. Lần này hắn không dám đánh cược tính mạng mình nữa, nhanh chóng khai báo tên tuổi.
“Tại hạ Lý Dịch Phong, xin cô nương khai ân. Ta đang bị thương nặng, lại còn trúng độc, có thể giải độc cô nương hạ để cho ta băng bó vết thương được không”.
“Ngươi muốn giải nhuyễn cốt tán? Cũng không phải là không được. Hì hì. Vậy nói cho ta biết, Thiên Sát Lâu của các ngươi là làm cái gì”.
Mắt to tròn híp lại vui vẻ, trả hỏi rõ ràng, đối với nàng mới có lợi. Hắn nghe nàng nói, lần này thì triệt để hoảng sợ rồi. Nàng làm sao biết hắn là người Thiên Sát Lâu? Vậy thân phận còn lại...
“Cô... Cô nương... Ngươi làm sao biết...”.
“Ngươi không cần biết. Trả lời câu hỏi của ta là được”.
Nàng biết hắn thực tin nàng có nặng lực kỳ lạ rồi, nàng cần đúng là hiểu quả này. Như vậy mới có thể lừa gạt hắn càng thuận lợi a. Hi hi.
Hắn không dám nói dối nữa, một năm một mười kể rõ về Thiên Sát Lâu. Hoá ra đó là nơi chuyên buôn bán tin tức và tiếp nhận nhiệm vụ ám sát. Tuy nhiên chỉ ám sát người có tội, người ra nhiệm vụ cần đưa ra bằng chứng phạm tội của đối tượng muốn ám sát, hoặc cũng có thể thuê Thiên Sát Lâu tìm chứng cớ phậm tội, sau đó lại ra nhiệm vụ ám sát, tuy nhiên giá cả khi đó thì khỏi phải bàn.
Hắn càng nói càng đắc ý, dường như đã quên luôn bản thân đang là người bị uy hiếp thì phải. Nàng thì càng nghe càng vui vẻ, đây có vẻ là một sản nghiệp rất lớn a. Liệu nàng có nên thông qua tên Lý Dật Phong này thâu tóm một phần nho nhỏ hay không nhỉ. Ừm. Việc này thật đáng để suy xét nha.
Sau khi ánh mắt quen dần với bóng tối, nàng thấy rõ ràng hắn một thân hắc y, mặt nạ màu bạc che kín khuôn mặt. Có vẻ hắn đang gặp rắc rối rồi đây.
“Ngươi là ai?”.
Hắn định núp nhờ trong căn phòng này chờ lũ truy quân kia bỏ đi, không ngờ bị phát hiện. Vốn định khống chế đối phương uy hiếp không ngờ đụng phải đại cẩu hung tợn này. Lúc này nó đang trợn mắt nhe răng gầm gừ với hắn, móng vuốt sắc bén vươn ra khỏi đệm thịt, vận lực chờ phát lực.
Hắn không dám làm bừa, hiện tại thân thể của hắn rất tệ, vừa bị thương vừa trúng độc, hắn không nghĩ tình trạng hiện giờ hắn có thể đánh gục đối thủ to lớn trước mắt.Nghiêng mắt liếc nhìn chủ nhân căn phòng, nhỏ giọng thương lượng.
“Ta không có ý xấu, chỉ muốn tránh truy binh...”.
Hắn đang nói dở thì bên ngoài vang lên âm thanh rất ồn ào, đèn đuốc bỗng nhiên rực sáng khắp khách điếm. Khả năng là bây giờ muốn đuổi hắn đi đã không kịp, mà nếu hắn bị bắt gặp ở đây thì nàng cũng không tránh khỏi liên can.
“Tiểu Bạch, đánh ngất hắn, biết giấu vào đâu bây giờ...”.
Nàng vừa nói dứt lời, không đợi hắc y nhân kịp phản ứng, Tiểu Bạch bắn lên vai hắn, lấy ra cái chày đá vốn nàng dùng giã thuốc trước đó gửi nhờ trong không gian của nó, đỏi một phát dứt khoát vào gáy đối phương. Tiểu Ngao bước lên, dùng lưng đỡ lấy thân thể hắc y nhân đang trượt xuống, đề phòng gây tiếng động lớn khiến bên ngoài chú ý tới.
Nàng bước xuống giường, đến trước cửa sổ mở toang ra, tạo một cơn gió nhỏ thổi bay mùi máu tươi phảng phất trong không khí, lại kéo tấm nệm trải lên che đi vết máu đã bị gió thổi khô trên sàn rồi mới đóng cửa lại. Nàng quay lại định tìm chỗ giấu người thì không thấy đâu.
“Chủ nhân, Tiểu Bạch giấu kín người rồi”.
Nàng ngạc nhiên, giấu đi đâu rồi.Nhưng nàng không kịp hỏi nữa, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, nàng đành phải bỏ qua, bước ra mở cửa.
“Vị tiểu thư này, các vị quan gia đây muốn lục xoát toàn bộ phòng trong khách điếm, nói là có tội phạm giết người đào thoát, mong tiểu thư phối hợp một chút”.
Người nói là chưởng quầy, hắn tỏ ra rất áy náy khó xử. Nàng cũng biết hắn không quản được chuyện này, lùi lại cho quan binh bước vào kiểm tra. Hắn đảo mắt khắp phòng, bước tới kiểm tra sau bình phong, không thấy có gì khả nghi bèn tời đi, liếc qua con chó lớn đang nằm gần cửa sổ, sau đó thu tầm mắt lại. Đi tới gian phòng tiếp theo. Lần này nàng bước đi theo hắn, vì căn phòng bên cạnh chính là phòng 4 đệ đệ của nàng. Tuỳ ý người vào kiểm tra, nàng chỉ lo an ủi bọn đệ đệ bị tỉnh giấc giữa đêm. Chờ bọn quan binh đi rồi, mới dỗ các đệ đệ đi ngủ lại một lần nữa.
Sau khi chắc chắn quan binh đã rời xa khách điếm, nàng mới yên tâm hỏi lại chuyện vừa nãy.
“Tiểu Ngao, Tiểu Bạch giấu người đi đâu rồi”.
“Nó giấu vào không gian của nó rồi”.
“Không gian của Tiểu Bạch có thể để sinh vật sống đi vào hả”.
“Ta cũng bây giờ mới biết”.
“Ừ, cũng tại chúng ta không nghĩ tới, Tiểu Bạch lại không thể nói chuyện. Tiểu Bạch, thả người ra ngoài cho ta”.
Bộp, giữa không trung hư không xuất hiện một thân thể nam tính, rồi bị rơi bụp xuống sàn nhà. Hắn vẫn hôn mê, không biết do không gian hay do cú đập của Tiểu Bạch ban nãy. Nàng không biết hắn là người nào, không dám mạo hiểm, bèn quyết định dùng “giám định” với hắn.
Cảnh báo: nhân vật cần giám định sẽ khiến thời gian đóng băng kéo dài gấp đôi. Có chắc chắn sử dụng giám định hay không?
Vậy càng phải giám định chứ sao nữa. Dự là nhân vật có địa vị quyền lực gì đó rồi đây.
“Giám định”.
Tên: Lý Dật Phong. Đại thiếu gia Thứ sử Đan Châu. Ám danh: Dạ. Đường chủ Phong đường Thiên Sát Lâu. Tình trạng: đang bị phản đồ trong lâu đuổi giết.
Không ngờ nha. Hoá ra lại còn có nhiều thân phận như vậy. Nàng không biết Thiên Sát Lâu có địa vị gì, những chỉ riêng địa vị thiếu gia của Thứ sử Đan Châu này đã đủ để nàng cứu hắn rồi. Nên làm sao để có lợi nhất nhỉ, cũng không biết Thiên Sát Lâu này là gì, nghe tên cũng biết không phải dạng tốt lành gì, nhưng nếu có thể kiếm được lợi gì từ đó cũng không chừng.
Nàng lấy ra lọ thuốc ngửi chuyên dùng để giải trạng thái ngất, đưa qua đưa lại trước mũi hắn, lại cho hắn thêm ít phấn nhuyễn cốt tán nàng dựa theo sách y được hệ thống tặng mà chế ra. Thật ra theo nên nói là sách y độc mới đúng. Có Tiểu Bạch thật tốt, nàng có thể mang theo cả phòng thuốc của mình đi theo khắp nơi luôn. Hắc y nhân khẽ nhăn mày, mi mắt khẽ rung động rồi từ từ tỉnh lại. Nhưng hắn vốn có tính cảnh giác rất cao, ngay lập tức đã phát hiện mặt nạ của mình đã bị tháo xuống, thân thể mềm nhũn vô lực.
“Cô nương, đây là...”.
Hắn thật kinh hãi, vô tình vào phòng một cô nương nhỏ tuổi, không ngờ lại là cao thủ dụng độc. Hắn cũng không nghĩ ra lai lịch cô nương này như thế nào nữa.
“Ngươi là ai... Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ để Tiểu Ngao của ta cắn ngươi”.
Phối hợp với chủ nhân đã quen, Tiểu Ngao hợp thời đưa mặt lại gần mặt hắc y nhân, nhe răng gầm gừ doạ nạt hắn một chút, mặc dù nó thấy hành động này thật quá mất hình tượng, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể không theo a. (Tiểu Ngao, ngươi thậy sự chắc là ngươi không phải vì chơi rất vui mà lấy chủ nhân ra làm lá chắn chứ)
Ánh mắt hắc y nhân hơi run rẩy. Hắn dám thề dù là sát thủ máu lạnh nhất Ám đường cũng không thể mặt vô biểu tình nếu ở trong hoàn cảnh của hắn lúc này. Ở trong lòng hắn đã xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng, đang nghĩ xem nên bịa chuyện như thế nào để tránh bị lộ tẩy, thì âm thanh của tiểu cô nương kia lại vang lên.
“Ngươi đừng nghĩ tới chuyện nói dối qua mặt ta, ngươi có biết năng lực thức tỉnh của đại lục này không, năng lực của ta có thêt nhân ra lời nói dối của người. Vì vậy đừng để bản thân phải hối hận”.
Nội tâm hắn chấn động mạnh. Nàng lại biết tới năng lực thức tỉnh? Nàng là ai? Lại có thân phận gì? Đây là bí mật chỉ tầng lớp đỉnh của đại lục này mới có thể biết tới, hắn cũng là một lần phụ thân vô tình nhắc tới mới biết được. Nàng rốt cuộc là ai?
Dù đã choáng váng vì tin tức bất ngờ này, nhưng hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nàng nói. Vẫn tỏ ra bình tĩnh trả lời.
“Tại hạ Tống Thanh Phong, đa tạ ơn cứu giúp của cô nương, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”.
Hắn hỏi đại danh của nàng, ở Đại Chiêu quốc cũng không hề quá đáng. Nữ tử Đại Chiêu quốc rất có địa vị, ngoại trừ làm quan trên tiền triều không thể thì đều có thể lộ mặt bên ngoài làm ăn, đi học... Nhưng hắn lại đam nói dối nàng. Hừ...
“Tiểu Ngao, cắn hắn”.
Tiểu Bạch hợp tác cùng Tiểu Ngao đã quen, khi Tiểu Ngao vừa xông lên cắn người cũng ném luôn hạt thông đang gặm dở ra sau đầu, bắn tới vươn móng vuốt bịt chặt miệng tên đang nằm mềm nhũn trên sàn, không để hắn kêu ra tiếng.
“Aaaaa..ưm...ô ô ô.... ...”.
“Hừ... Đáng đời ngươi, lại dám nói dối ta. Ngươi còn lại một cơ hội duy nhất. Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi”.
Tiểu cô nương này lại ngoan độc như vậy. Nàng làm sao biết... Chẳng lẽ nàng thực sự có năng lực đó. Lần này hắn không dám đánh cược tính mạng mình nữa, nhanh chóng khai báo tên tuổi.
“Tại hạ Lý Dịch Phong, xin cô nương khai ân. Ta đang bị thương nặng, lại còn trúng độc, có thể giải độc cô nương hạ để cho ta băng bó vết thương được không”.
“Ngươi muốn giải nhuyễn cốt tán? Cũng không phải là không được. Hì hì. Vậy nói cho ta biết, Thiên Sát Lâu của các ngươi là làm cái gì”.
Mắt to tròn híp lại vui vẻ, trả hỏi rõ ràng, đối với nàng mới có lợi. Hắn nghe nàng nói, lần này thì triệt để hoảng sợ rồi. Nàng làm sao biết hắn là người Thiên Sát Lâu? Vậy thân phận còn lại...
“Cô... Cô nương... Ngươi làm sao biết...”.
“Ngươi không cần biết. Trả lời câu hỏi của ta là được”.
Nàng biết hắn thực tin nàng có nặng lực kỳ lạ rồi, nàng cần đúng là hiểu quả này. Như vậy mới có thể lừa gạt hắn càng thuận lợi a. Hi hi.
Hắn không dám nói dối nữa, một năm một mười kể rõ về Thiên Sát Lâu. Hoá ra đó là nơi chuyên buôn bán tin tức và tiếp nhận nhiệm vụ ám sát. Tuy nhiên chỉ ám sát người có tội, người ra nhiệm vụ cần đưa ra bằng chứng phạm tội của đối tượng muốn ám sát, hoặc cũng có thể thuê Thiên Sát Lâu tìm chứng cớ phậm tội, sau đó lại ra nhiệm vụ ám sát, tuy nhiên giá cả khi đó thì khỏi phải bàn.
Hắn càng nói càng đắc ý, dường như đã quên luôn bản thân đang là người bị uy hiếp thì phải. Nàng thì càng nghe càng vui vẻ, đây có vẻ là một sản nghiệp rất lớn a. Liệu nàng có nên thông qua tên Lý Dật Phong này thâu tóm một phần nho nhỏ hay không nhỉ. Ừm. Việc này thật đáng để suy xét nha.
Tác giả :
Mộng Điệp Ký