Khách Điếm Đại Long Môn
Quyển 2 - Chương 72: Lưỡng lự giữa vượt tường và đạo làm thê tử
Sáng sớm hôm sau, chim hót líu lo.
Long Tiểu Hoa bị cù cho tỉnh giấc. Dường như hôm qua nàng đã bị “cho ăn quá no”, hành động quá sôi sục. Nàng hoàn toàn quên mất sáng sớm lão gia nhà mình còn phải lên triều. Hắn cẩn thận rút tay ra khỏi eo nàng, vuốt mái tóc rối bời của nàng. Nàng nằm bò trên gối ngoái đầu liếc nhìn hắn.
Hắn đang ngáp. Bộ đồ ngủ hở phanh ngực, dây lưng lỏng lẻo vắt qua eo. Hắn giơ tay bóp bóp cánh tay tê mỏi, sau đó cào cào mái tóc rối giống như trẻ con. Hắn nhếch môi vẻ không hài lòng, như thể không muốn thức dậy vậy.
- Lão gia muốn ngủ nữa ư? - Sáng sớm ngày ra đã thể hiện sức mê hoặc cho ai xem chứ?
- Kẻ mắc tội không được lên tiếng. Nàng ngủ tiếp đi. - Hôn đi hôn lại đến tận canh ba nửa đêm. Cuối cùng nàng ngủ ngon lành, hắn chỉ biết ảo não đắp chăn cho nàng, lão gia hắn đang bị rút ngắn tuổi thọ mà nàng còn dám hả hê.
- Nữ chủ nhân vốn định làm đồ ăn sáng cho lão gia đấy ạ.
- Lại là mỳ suông ư? Đủ rồi. Tha cho lão gia ta đi.
Hắn nói xong thì vén chăn ra nhưng không để cho gió lạnh lùa vào. Hắn ngồi bên giường đi giày. Nàng dứt khoát bò ra khỏi chăn vươn mình.
- Nàng dậy sớm như vậy làm gì? - Hắn vừa xoay người hỏi, vừa mặc triều phục.
- Thiếp đi làm việc mà người vợ hiền thích làm nhất, đó là đi chợ.
- … Nàng vẫn muốn tiếp tục giành tình yêu của ta sao? - Định lấy danh yêu thương để ngược đãi hắn? Rốt cuộc nàng đang yêu thương hắn hay là trả thù việc hắn yêu thương ngược đãi nàng ở thành Đồng Khê vậy? Bây giờ hắn chẳng hề chắc chắn điều gì cả.
Nàng quỳ trên giường, giơ tay giúp hắn chỉnh lại dây lưng ngọc:
- Tan triều, lão gia nhớ đến thẳng nhà Tam ca nhé.
- Ừm. - Hắn đáp lại, mở cửa cho gia đinh bưng nước nóng vào phòng, chải tóc nhưng vẫn không quên dặn dò: - Nàng ra ngoài nhớ đem theo nhiều người một chút.
- Thiếp sẽ dẫn theo Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa đi.
- Ừm. Cũng phải đem cả gia đinh theo nữa. Đừng chỉ đem mỗi nha đầu.
- Đều là nam mà. - Lấy đâu ra nha đầu chứ?
- … - Hắn ngừng lau mặt, quay ra hỏi Ngô quản gia vẫn chưa bước vào cửa: - Phủ của ta có đàn ông tên là Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa sao?
Hắn không biết trong phủ của mình lại có những cái tên như thế.
- Thưa lão gia, nữ chủ nhân nói đến ba con chó mà lão gia nuôi đấy ạ.
- … - Hắn không nói gì, liếc nhìn kẻ đang cướp nước rửa mặt của hắn. Nàng có vẻ rất tự hào về những cái tên do mình đặt ra. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng rồi như dội một gáo nước lạnh lên đầu nàng: - Tên hay đấy, rất hợp với nàng. Sắc hoa bốn mùa đều đủ cả rồi.
- Hả? Thiếp ư? - Nàng là Tiểu Hoa, đâu có quy định là hoa nở vào mùa nào chứ.
- Hạnh hoa. - Loài thực vật luôn nở hoa lung tung.
- … - Hắn vẫn để ý chuyện nàng vượt tường trước đây. Xì! Thảo nào nàng yêu thương hắn đến mấy cũng vẫn không được động phòng.
Kể từ đó, ba con chó săn hung dữ trong phủ Huyên vương được đặt ba cái tên rất đáng yêu: “Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa”, không còn khí phách mạnh mẽ hung dữ như khi ở bên lão gia nữa. Dù sao thì chúng cũng ở trong tay nữ chủ nhân mà. Chúng lao hùng hục về phía chợ của kinh thành. Trước khi đi, nữ chủ nhân còn ngoái đầu lại nhìn lão gia trong bộ triều phục cao quý.
Long lão gia nhìn cái bóng của nàng và ba chú chó mà cong môi mỉm cười, nói với Ngô quản gia đứng bên cạnh:
- Nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo quá!
Ngô quản gia chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết nên trả lời lão gia thế nào? Cái gì gọi là nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo. Rõ ràng lão gia không mở to mắt ra mà cứ thả lỏng cho phu nhân mình đấy chứ. Nhưng thấy lão gia nói như vậy, trên mặt nở nụ cười tán thành việc Vương phi nhà mình dắt ba con chó đi mua ra thì có lẽ đại lão gia này còn kỳ quái hơn cả cô ấy ấy chứ. Làm quản gia, hắn có thể có ý kiến gì đây, chỉ có thể nói:
- Thường ngày, nữ chủ nhân rất gần gũi mọi người. Tính tình giản dị, đáng yêu. Hà hà hà hà… - Điệu cười khô khốc cuối cùng chẳng còn chút nước nào cả.
Long lão gia bàng hoàng quay lại nhìn chằm chằm vào Ngô quản gia khiến hắn lo lắng nghĩ mình đã nói sai điều gì. Khi hắn đang chuẩn bị nhận lỗi thì Long lão gia lại lên tiếng:
- Ngươi cũng cảm thấy nàng ấy rất đáng yêu sao?
- … - Cái gì gọi là “cũng cảm thấy”?
- Một tay ta nuôi lớn nàng ấy. Thì ra không chỉ mình ta cảm thấy… - Tiểu nữ này cũng có lúc đáng yêu, ngoan ngoãn. Hắn đâu ép người khác khen ngợi tiểu nữ do hắn nuôi dạy. Cuối cùng cũng có người chủ động khen Long Tiểu Hoa mà hắn nuôi nấng… rất thành thật! Lão gia hắn vui mừng lên tiếng: - Ngô quản gia, mỗi tháng tăng cho người hai lạng bạc.
- Hả? - Hóa ra khen nữ chủ nhân còn được tăng tiền công ư? Đây là quy định mới của phủ Huyên vương sao?
Thập cửu điện hạ đang định cất bước lên xe ngựa thì bỗng quay người lại hỏi:
- Gã họ Bạch đó đâu rồi?
- Bạch công tử ư? À, sáng sớm Bạch công tử đã hẹn dẫn nữ chủ nhân đi chợ rồi ạ.
- … Hôm nay nữ chủ nhân đã cho Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa ăn sáng chưa?
- Rồi ạ. Nữ chủ nhân rất lương thiện, đáng yêu, tốt bụng. Nữ chủ nhân còn cho Hà Hoa, Cúc Hoa và Mai Hoa ăn thêm ba khúc xương nữa ạ.
- … Ngươi cảm thấy nàng ấy lương thiện, đáng yêu, tốt bụng sao? - Hắn liếc nhìn quản gia của mình.
- Đúng vậy. Nữ chủ nhân đối xử tốt với mọi người, cũng đối xử tốt với loài vật, rất lương thiện, rất đáng yêu. - Khen nữ chủ nhân được thưởng tiền. Ngô quản gia đâu phải là kẻ ngốc chứ. Phải nhân cơ hội này khen thêm mấy câu mới được.
- Ngô quản gia, tiền công của ngươi vẫn như cũ.
- Hả?
- Ngươi dùng con mắt nào mà thấy nàng ấy lương thiện, tốt bụng chứ? - Hắn vén áo bước lên xe, đem theo cơn giận trong lòng.
- …
Ngô quản gia chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu. Đều là khen nữ chủ nhân mà, tại sao lại đối đãi với hắn hai cách hoàn toàn khác nhau như vậy. Tâm tư của các chủ nhân quả là khó hiểu.
Chợ thành Lâm Dương nằm ở phía tây thành, Long Tiểu Hoa rất đắc ý dẫn chó đi chợ. Mua xong đồ có thể bỏ vào giỏ treo trên cổ chó. Nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Cái gì là lương thiện, đáng yêu, tốt bụng? Nàng vốn chỉ cần tìm người xách làn cho mình mà thôi. Hơn nữa đó là khuynh hướng ngược đãi ấy chứ.
- Long Nhi, hành động của muội thật khiến cho người khác không muốn đứng bên cạnh muội chút nào.
Bạch Phong Ninh nhướng mày nhìn hành động của Long Tiểu Hoa. Hắn vốn rất muốn đi chợ cùng nàng. Nàng không còn ý định vượt tường, sẽ không đi chơi, nên bạch mã hoàng tử của nàng hết cả hứng thú. Nàng đi cùng ba con chó cũng giống như Long lão gia vậy, lúc nào cũng chỉ muốn nhe nanh với hắn. Hắn nói với nàng, đàn ông được ăn no rất dễ nói chuyện, chỉ có điều vẫn thiếu nửa câu sau. Nếu cứ cho ăn no mãi thì đối với đàn ông mà nói sẽ không thể nuốt nổi. Câu này đương nhiên đã bị lược bớt. Hắn không muốn thiếu phụ như nàng nhảy dựng lên vì khó hiểu.
Long Tiểu Hoa bỏ rau vào chiếc làn trên cổ Hà Hoa. Nàng đưa bàn tay lạnh buốt của mình lên hà hơi mà nói:
- Đây là phong cách lưu hành ở phủ Huyên vương. - Thân là nữ chủ nhân, nàng có trách nhiệm dẫn dắt mọi người hướng tới lối sống hiền thê lương thiện. Hạnh đỏ vượt tường là một việc hết sức giật gân, nữ nhân trong phủ không cần thiết phải bắt chước nếm thử, nếu không thì sẽ phải tự chịu hậu quả. Bây giờ nàng vẫn chưa được động phòng là đủ biết hậu quả ghê gớm thế nào.
Bạch Phong Ninh cong môi định trêu chọc nàng thì thấy một đại thẩm kéo tay Long Tiểu Hoa mà nói:
- Cô là người của phủ Huyên vương ư?
Long Tiểu Hoa ngây người nhưng Bạch Phong Ninh cảnh giác đẩy nàng lùi lại phía sau, nhìn đại thẩm đó cười hỏi:
- Đại thẩm, người của phủ Huyên vương thì sao ạ?
Đại thẩm đó không nói gì nhiều, chỉ xua tay nói với Long Tiểu Hoa:
- Tôi không bán rau cho người của phủ Huyên vương ăn. Cô trả lại rau cho tôi.
Long Tiểu Hoa liếc nhìn Bạch Phong Ninh nghiêng người hỏi:
- Thế là thế nào ạ? Người của phủ Huyên vương cũng ăn rau. Lão gia nhà tôi cũng thích ăn rau…
- Huyên vương lão gia ư? Xin lỗi nhé. Tôi càng không thể bán được. - Bà ta giơ tay ra, căn bản không hề sợ bộ dạng hung dữ của Hà Hoa, lấy rau trong làn lại. Đến cả Hà Hoa cũng sợ hãi lùi ra sau vì hành động của bà ta.
Bạch Phong Ninh bặm môi, cũng không nói gì nhiều, chỉ huých huých Long Tiểu Hoa đang ngây người, nói nhỏ:
- Bà ấy không bán, chúng ta đi mua chỗ khác.
Long Tiểu Hoa ngoái đầu liếc nhìn đại thẩm vẫn đang giận dữ đó mà không hiểu tại sao mình trả tiền vẫn bị người ta đá đi giống như khi không đủ tiền mua tiểu thuyết, ngồi trong phường sách đọc nên mới bị chủ tiệm sách đuổi đi vậy. Nàng đâu có ăn quỵt như Tiểu Bạch chứ? Trả lại nàng tiền đi.
Bạch Phong Ninh rẽ về hướng khác. Hắn vén vạt áo trắng, chẳng thèm để ý đến hình tượng công tử cao quý của mình mà thản nhiên ngồi xổm xuống, vẫy gọi Long Tiểu Hoa:
- Long Nhi, rau của đại thúc này rất ngon. Mua rau ở đây cũng thế mà.
- Ái chà! - Nàng quay người chạy đến trước mặt Bạch Phong Ninh, nhìn kẻ đang giúp mình chọn rau. Nàng nhìn đại thúc bán rau hỏi:
- Đại thúc, tại sao bà ấy lại không bán rau cho phủ Huyên vương ạ?
- Hả? - Đại thúc đó cười lúng túng trước câu hỏi của Long Tiểu Hoa: - Tiểu nha đầu, cô vừa vào kinh làm người hầu ở phủ Huyên vương sao?
- Đúng vậy. - Chính xác là nàng vừa bước vào phủ làm nữ chủ nhân.
- Danh tiếng của Huyên vương gia không tốt. Mọi người đều rất sợ Huyên vương gia.
- Danh tiếng của lão gia nhà tôi có gì không tốt vậy? - Nàng không vui. Nghĩ lại ở thành Đồng Khê, lão gia nhà nàng có rất nhiều cô nương theo đuổi, rất nhiều lão gia để ý đến hắn. Nếu nàng không sớm giữ lấy thì hắn đã bị người ta kéo đi mất rồi.
- Tiểu nha đầu. Cô vừa vào kinh thành nên có thể không biết. Huyên vương gia này chính là Thập cửu điện hạ mười năm trước đã hại kinh thành không có cơm ăn, quốc khố trống rỗng. Người trong kinh thành chết đói vô kể. Vị đại thẩm lúc nãy có năm đứa con thì ba đứa bị chết đói. Đừng nói là không muốn bán rau cho Huyên vương gia ăn mà nếu có gặp trên đường bà ấy cũng hận là không thể xách dao ra chém người nữa đấy.
- …
- Tiểu nha đầu, sau này cô muốn mua rau thì đừng nói mình là người của phủ Huyên vương. Nếu không thì e là cả chợ này đến quỷ cũng không muốn bán thức ăn cho cô đâu. Đây là chó của phủ Huyên vương các cô sao? Vị Huyên vương gia đó nuôi hả? Đúng là người thế nào thì nuôi chó thế ấy. Trông chúng thật đáng sợ! - Vị đại thúc bán rau nói, kéo thúng rau ra xa ba con chó một chút.
- Lão gia nhà tôi là người rất tốt. Lão gia dùng bàn tính rất giỏi, chưa bao giờ làm sai sổ sách. Hơn nữa, lại còn rất giỏi kiếm tiền. Lão gia không phải…
- Chính vì như vậy nên mới đáng ghét! Ai ngờ năm đó Hoàng thượng lại quá yêu quý vị điện hạ này, từ nhỏ đã cho hắn học sổ sách tính toán, chỉ mong hắn tiếp quản việc quản lý quốc khố nhưng cuối cùng một tay hắn chơi bời khiến cho quốc khố thâm hụt. Mười năm trôi qua, hắn cho rằng mình đã hết tội. Nhân cơ hội Hoàng thượng nhớ con mà hắn có thể trở về kinh thành và nghĩ rằng mọi người cũng giống như hắn đã quên trận đói khát mười năm trước.
- Lão gia nhà tôi không hề muốn quay về. Chỉ là… - Bị nàng đuổi đi thôi…
- Thật không ngờ vị điện hạ này vừa quay về còn không chịu yên phận đã trả thù vị quan thanh liêm Hữu tướng đại nhân, còn chiếm luôn cả con gái người ta. Thế là thế nào chứ? Gian thần bá đạo, quan tốt đoản thọ.
- …
- Còn có người đoán Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho hắn. Nếu thật sự như vậy thì… Haizzz! Dạo này, con gái tôi bị bệnh, phải cần rất nhiều tiền nên không thể chọn khách được. Hai người muốn mua gì?
- Ông chủ, bị ông làm cho tức chết còn mua gì nữa? - Bạch Phong Ninh đặt cây cải thảo xuống, từ từ đứng lên, ngoái đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang như kẻ mất hồn: - Muội muốn đi chưa?
Nàng cúi xuống lắc đầu:
- Tôi mua cây rau này. Nếu không mua thì sẽ không có ai chịu bán cho tôi đâu.
- …
Nàng ngồi xổm xuống nhặt rau nhét vào giỏ treo trên cổ Hà Hoa. Tay nàng run run cầm ngân lượng trả. Nàng dắt ba con chó đi ra khỏi khu chợ. Tiếng bàn tán xung quanh rộ lên. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng. Không giống như những lời bàn tán cười nhạo nàng ở thành Đồng Khê, đó là những ánh mắt nặng nỗi căm hận.
Nàng cũng không dám quay lại trừng mắt nhìn họ như ở thành Đồng Khê, chỉ kéo ba con chó đi thật nhanh. Đến khi rời khỏi khu chợ phía tây, nàng mới thở hổn hển, quay người lại liếc nhìn Bạch Phong Ninh vẫn đủng đỉnh phía sau. Nàng cho rằng dù nàng có chạy với tốc độ nhanh nhất trong lịch sử thì trong mắt hắn cũng chỉ là bước đi của một con rùa mà thôi.
- Họ đang nói dối phải không?
Bạch Phong Ninh không trả lời ngay mà im lặng một lúc rồi mới nói:
- Nửa thật nửa giả.
- Cái gì nửa thật nửa giả? Đều là giả dối hết. Huynh ấy keo kiệt, tiết kiệm thế nào, huynh có biết không?
- …
- Huynh ấy chưa bao giờ tiêu tiền vào những thứ linh tinh hay y phục. Đồ ăn thì ăn gì cũng được, ở thế nào cũng xong. Tất cả đều không hề cầu kỳ tốn kém.
- Người muội nói là Long Hiểu Ất, chứ không phải Thập cửu điện hạ.
- … Vốn không có gì khác nhau. Họ đều…
- Bây giờ huynh ấy là Thập cửu điện hạ đã từng làm thâm hụt quốc khố mười năm trước, chứ không phải là ông chủ của khách điếm Đại Long Môn.
- …
Nàng thấy sống mũi cay cay, tai nàng ù ù, ngây người kéo sợi dây xích ba con chó. Không phải là không có gì khác biệt mà là khác biệt quá lớn. Vì nàng vốn không hề quen vị Thập cửu điện hạ mà những người bán rau nói. Hình phạt của Long Hiểu Ất nhiều nhất thì cũng chỉ phạt nàng cầm cạnh hạnh đỏ, vừa mắng nàng không có khí chất nhưng lại vừa mua tiểu thuyết cho nàng đọc. Hắn giúp nàng quản lý cơ nghiệp, giữ gìn sản nghiệp cho nhà nàng. Chỉ vì tờ khế ước bán thân mà ở bên nàng suốt mười năm, để nàng ỷ lại không chịu khôn lớn. Còn Thập cửu điện hạ đó làm thâm hụt quốc khố, khiến bao người chết đói, bị Hoàng đế đuổi khỏi kinh thành. Vừa quay về hắn lại càng trở nên ghê gớm, ỷ thế ức hiếp người khác, hãm hại trung thần, cưỡng chiếm dân nữ.
Giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết vậy. Rất xấu xa! Rất xấu xa! Cuối cùng, kẻ đó sẽ bị nhân vật nam chính tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng tuôn trào nước mắt. Nàng chỉ vào Bạch Phong Ninh đứng phía sau mà nói:
- Tôi nói cho huynh biết. Dù huynh có là bạch mã hoàng tử thì cũng không thể giết huynh ấy. Nếu không thì tôi sẽ không để cho huynh yên đâu.
Lông mày đang nhíu lại của Bạch Phong Ninh bỗng giãn ra. Hắn không nhịn được cười:
- Long Nhi, vào lúc này, muội không thể giữ bình tĩnh một chút sao?
- Tôi đang cố giữ bình tĩnh đây. - Nước mắt nàng cứ thế tuôn trào. Làm sao không buồn được chứ? Nàng không muốn làm quả phụ đâu.
Bạch Phong Ninh thở dài, gõ đầu nàng:
- Ta nói một câu thẳng thắn. Muội đừng chê ta quê mùa nhé.
- Gì vậy? - Nàng gạt nước mắt mà vẫn không nhìn rõ hắn.
- Nhất định là kiếp trước ta đã nợ muội.
- Không quê mùa lắm. - Nghe vẫn có chút lãng mạn. Trong tiểu thuyết cũng có câu đó mà.
- Muội có thích không?
- Cũng được. - Nàng gạt nước mắt nhưng cảm thấy có gì đó không đúng: - Huynh kéo tôi đi đâu? - Hắn kéo tay nàng đi từ lúc nào thế? Hắn dắt tay nàng. Nàng dắt ba con chó Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa. Sao hình ảnh này có vẻ không được đẹp mắt cho lắm?
- Đưa muội đi bổ sung chút nguyên khí. - Nói xong, hắn dắt bốn bông hoa bốn mùa trong năm đi về phía tiệm sách đối diện.
Người chủ tiệm sách lấy làm lạ với hai vị khách dắt theo ba con chó. Những con chó còn đeo làn rau nữa. Vị khách kỳ dị như vậy mà để họ vào thì liệu có làm ăn buôn bán được không nhỉ? Ông ta nhếch môi đang định không cho họ đưa vật nuôi vào thì nhìn thấy vị công tử mặc áo trắng rút ra một tờ ngân phiếu, hào phóng nói:
- Ông chủ, tôi bao cả tiệm sách này vài canh giờ. Tôi sẽ không mang bất kỳ cuốn sách nào đi và cũng không làm hỏng bất kỳ cuốn sách nào. Tôi chỉ mượn chỗ của ông để đọc sách thôi. Ông thấy thế nào?
- Hả? - Ông chủ tiệm bàng hoàng. Hi! Có kẻ ngốc mới không đồng ý. Ông ta vội vàng cười đáp lại: - Ha ha! Quốc khố thu thuế cao, việc làm ăn khó khăn. Tiệm sách cũng chẳng kiếm được gì. Mời hai khách quan cứ tự nhiên. Hai vị có cần tiểu nhân đi rót trà không ạ?
- Không cần. - Bạch Phong Ninh lắc đầu. Kẻ phía sau chìa sợi dây xích mấy con chó ra cười nói: - Phiền ông chủ giúp tôi giữ mấy chú chó này. Tốt nhất là cho chúng ăn thứ gì đó. Nếu không tôi lại mang tiếng ngược đãi chúng.
- Được ạ, được ạ. Hai vị cứ tự nhiên. - Nói xong, ông chủ vui vẻ dắt mấy con chó săn đi dạo phố.
Bạch Phong Ninh xoay người nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đứng ngây ra, nhếch môi nói:
- Muội đi bổ sung nguyên khí đi.
- Ồ! Huynh coi tôi là yêu tinh tiểu thuyết cấm sao? - Loài sinh vật tồn tại bằng sinh khí từ những cuốn tiểu thuyết. Ồ! Tuy nàng rất muốn xem nhưng lại không muốn bị người khác vạch trần…
- Ta đâu có nói muội muốn đọc tiểu thuyết, là tự muội nói đấy chứ.
- … - Được rồi. Cứ tùy ý mà vạch trần nàng đi. Xì! Xem tiểu thuyết để bổ sung nguyên khí thật là một việc làm vĩ đại.
Nàng quyết định không ngần ngại nữa mà hướng ngay về chỗ tiểu thuyết mới. Hóa ra, khi nàng không đến phường tiểu thuyết lại xuất bản thêm nhiều sách mới như vậy. Nàng cứ nhìn rồi ngoái đầu lại hỏi Bạch Phong Ninh đang chọn sách:
- Mẹ huynh sắp ra sách chưa?
- Bà ấy ư? Chắc là chưa đâu. Thiếu nguồn cảm hứng từ muội, chắc bà ấy đau đầu lắm.
- Ôi! Không phải tôi đã tạo cảm hứng cho bà ấy viết cuốn Đại tẩu, tận hưởng đi rồi sao?
- … - Bạch Phong Ninh nhướng mày. Nguy hiểm quá! Nếu để nàng biết bộ tiểu thuyết về cha mà nàng thích cũng lấy cảm hứng từ câu chuyện của nàng thì nỗi khổ tâm của hắn sẽ uổng công vô ích mất.
- Ồ ố ô ô! Cuốn này hay đấy. Vào phòng xin thổi đèn. Tôi xem cuốn này. Còn huynh? - Nói xong, nàng ngồi bệt xuống, chống hai đầu gối lên, tựa vào giá sách, mở sách ra chuẩn bị “hít độc”.
Hắn dở một cuốn sách ra mà không trả lời ngay. Hắn đang đọc lướt một lượt. Bỗng hắn vén vạt áo quỳ xuống nhìn nàng, đôi mắt xám trở nên u buồn, môi hắn hé mở nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn ở bên muội. Còn muội?
- Xì!
- Sau này cũng chỉ có một mình muội mà thôi. Được không?
- Xì!
- … - Hắn nhìn phản ứng của nàng, chau mày rồi vứt cuốn sách đó xuống đất, đá đi: - Cuốn sách vớ vẩn! Căn bản chẳng có ích lợi gì cả.
- … Huynh lại lôi tôi ra làm thí nghiệm sao? - Làm gì mà cứ lôi nàng ra luyện tập những đoạn đối thoại trong tiểu thuyết vậy. Rõ ràng là hắn biết đẳng cấp hiền thê của nàng không cao, vốn không thể kháng cự nổi mà.
- Thí nghiệm thất bại! Nhân vật nữ người ta nghe xong hai câu này thì tự động nhảy lên giường. Còn muội thì sao? Muội chỉ biết “xì xì”. - Hắn liếc mắt nhìn nàng cười nhạt nhẽo: - Ừm! Vẫn còn biết đỏ mặt. Không tính là nằm ngoài phạm vi phản ứng của nữ nhi.
- … Tôi…
- Được rồi. Bây giờ đừng trả lời ta nữa. Muội muốn nói gì, ta đều có thể tưởng tượng ra được. - Hắn đặt tay lên đầu gối, tựa vào giá sách giống như nàng, lẩm bẩm: - Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết không phải câu trả lời tốt đẹp gì. Có điều, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Nàng lén liếc nhìn hắn thì thấy hắn đang cười đùa với mình. Từ đôi mắt xám đến đôi môi mỏng đều đang âm thầm trêu chọc nàng. Nàng không dám lên tiếng, chỉ lật trang sách và tiếp tục đọc nhưng vì hắn ngồi bên cạnh và toát ra vẻ mê hoặc nên nàng chẳng nhét nổi chữ nào vào đầu cả. Hỏng rồi. Nàng bắt đầu mất khả năng phòng độc rồi sao?
Tại sao nàng lại để mình lưỡng lự giữa việc vượt tường và làm người vợ hiền cơ chứ? Đau khổ quá đi mất! Ôi...
Long Tiểu Hoa bị cù cho tỉnh giấc. Dường như hôm qua nàng đã bị “cho ăn quá no”, hành động quá sôi sục. Nàng hoàn toàn quên mất sáng sớm lão gia nhà mình còn phải lên triều. Hắn cẩn thận rút tay ra khỏi eo nàng, vuốt mái tóc rối bời của nàng. Nàng nằm bò trên gối ngoái đầu liếc nhìn hắn.
Hắn đang ngáp. Bộ đồ ngủ hở phanh ngực, dây lưng lỏng lẻo vắt qua eo. Hắn giơ tay bóp bóp cánh tay tê mỏi, sau đó cào cào mái tóc rối giống như trẻ con. Hắn nhếch môi vẻ không hài lòng, như thể không muốn thức dậy vậy.
- Lão gia muốn ngủ nữa ư? - Sáng sớm ngày ra đã thể hiện sức mê hoặc cho ai xem chứ?
- Kẻ mắc tội không được lên tiếng. Nàng ngủ tiếp đi. - Hôn đi hôn lại đến tận canh ba nửa đêm. Cuối cùng nàng ngủ ngon lành, hắn chỉ biết ảo não đắp chăn cho nàng, lão gia hắn đang bị rút ngắn tuổi thọ mà nàng còn dám hả hê.
- Nữ chủ nhân vốn định làm đồ ăn sáng cho lão gia đấy ạ.
- Lại là mỳ suông ư? Đủ rồi. Tha cho lão gia ta đi.
Hắn nói xong thì vén chăn ra nhưng không để cho gió lạnh lùa vào. Hắn ngồi bên giường đi giày. Nàng dứt khoát bò ra khỏi chăn vươn mình.
- Nàng dậy sớm như vậy làm gì? - Hắn vừa xoay người hỏi, vừa mặc triều phục.
- Thiếp đi làm việc mà người vợ hiền thích làm nhất, đó là đi chợ.
- … Nàng vẫn muốn tiếp tục giành tình yêu của ta sao? - Định lấy danh yêu thương để ngược đãi hắn? Rốt cuộc nàng đang yêu thương hắn hay là trả thù việc hắn yêu thương ngược đãi nàng ở thành Đồng Khê vậy? Bây giờ hắn chẳng hề chắc chắn điều gì cả.
Nàng quỳ trên giường, giơ tay giúp hắn chỉnh lại dây lưng ngọc:
- Tan triều, lão gia nhớ đến thẳng nhà Tam ca nhé.
- Ừm. - Hắn đáp lại, mở cửa cho gia đinh bưng nước nóng vào phòng, chải tóc nhưng vẫn không quên dặn dò: - Nàng ra ngoài nhớ đem theo nhiều người một chút.
- Thiếp sẽ dẫn theo Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa đi.
- Ừm. Cũng phải đem cả gia đinh theo nữa. Đừng chỉ đem mỗi nha đầu.
- Đều là nam mà. - Lấy đâu ra nha đầu chứ?
- … - Hắn ngừng lau mặt, quay ra hỏi Ngô quản gia vẫn chưa bước vào cửa: - Phủ của ta có đàn ông tên là Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa sao?
Hắn không biết trong phủ của mình lại có những cái tên như thế.
- Thưa lão gia, nữ chủ nhân nói đến ba con chó mà lão gia nuôi đấy ạ.
- … - Hắn không nói gì, liếc nhìn kẻ đang cướp nước rửa mặt của hắn. Nàng có vẻ rất tự hào về những cái tên do mình đặt ra. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng rồi như dội một gáo nước lạnh lên đầu nàng: - Tên hay đấy, rất hợp với nàng. Sắc hoa bốn mùa đều đủ cả rồi.
- Hả? Thiếp ư? - Nàng là Tiểu Hoa, đâu có quy định là hoa nở vào mùa nào chứ.
- Hạnh hoa. - Loài thực vật luôn nở hoa lung tung.
- … - Hắn vẫn để ý chuyện nàng vượt tường trước đây. Xì! Thảo nào nàng yêu thương hắn đến mấy cũng vẫn không được động phòng.
Kể từ đó, ba con chó săn hung dữ trong phủ Huyên vương được đặt ba cái tên rất đáng yêu: “Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa”, không còn khí phách mạnh mẽ hung dữ như khi ở bên lão gia nữa. Dù sao thì chúng cũng ở trong tay nữ chủ nhân mà. Chúng lao hùng hục về phía chợ của kinh thành. Trước khi đi, nữ chủ nhân còn ngoái đầu lại nhìn lão gia trong bộ triều phục cao quý.
Long lão gia nhìn cái bóng của nàng và ba chú chó mà cong môi mỉm cười, nói với Ngô quản gia đứng bên cạnh:
- Nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo quá!
Ngô quản gia chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết nên trả lời lão gia thế nào? Cái gì gọi là nữ chủ nhân của nhà các ngươi kiêu ngạo. Rõ ràng lão gia không mở to mắt ra mà cứ thả lỏng cho phu nhân mình đấy chứ. Nhưng thấy lão gia nói như vậy, trên mặt nở nụ cười tán thành việc Vương phi nhà mình dắt ba con chó đi mua ra thì có lẽ đại lão gia này còn kỳ quái hơn cả cô ấy ấy chứ. Làm quản gia, hắn có thể có ý kiến gì đây, chỉ có thể nói:
- Thường ngày, nữ chủ nhân rất gần gũi mọi người. Tính tình giản dị, đáng yêu. Hà hà hà hà… - Điệu cười khô khốc cuối cùng chẳng còn chút nước nào cả.
Long lão gia bàng hoàng quay lại nhìn chằm chằm vào Ngô quản gia khiến hắn lo lắng nghĩ mình đã nói sai điều gì. Khi hắn đang chuẩn bị nhận lỗi thì Long lão gia lại lên tiếng:
- Ngươi cũng cảm thấy nàng ấy rất đáng yêu sao?
- … - Cái gì gọi là “cũng cảm thấy”?
- Một tay ta nuôi lớn nàng ấy. Thì ra không chỉ mình ta cảm thấy… - Tiểu nữ này cũng có lúc đáng yêu, ngoan ngoãn. Hắn đâu ép người khác khen ngợi tiểu nữ do hắn nuôi dạy. Cuối cùng cũng có người chủ động khen Long Tiểu Hoa mà hắn nuôi nấng… rất thành thật! Lão gia hắn vui mừng lên tiếng: - Ngô quản gia, mỗi tháng tăng cho người hai lạng bạc.
- Hả? - Hóa ra khen nữ chủ nhân còn được tăng tiền công ư? Đây là quy định mới của phủ Huyên vương sao?
Thập cửu điện hạ đang định cất bước lên xe ngựa thì bỗng quay người lại hỏi:
- Gã họ Bạch đó đâu rồi?
- Bạch công tử ư? À, sáng sớm Bạch công tử đã hẹn dẫn nữ chủ nhân đi chợ rồi ạ.
- … Hôm nay nữ chủ nhân đã cho Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa ăn sáng chưa?
- Rồi ạ. Nữ chủ nhân rất lương thiện, đáng yêu, tốt bụng. Nữ chủ nhân còn cho Hà Hoa, Cúc Hoa và Mai Hoa ăn thêm ba khúc xương nữa ạ.
- … Ngươi cảm thấy nàng ấy lương thiện, đáng yêu, tốt bụng sao? - Hắn liếc nhìn quản gia của mình.
- Đúng vậy. Nữ chủ nhân đối xử tốt với mọi người, cũng đối xử tốt với loài vật, rất lương thiện, rất đáng yêu. - Khen nữ chủ nhân được thưởng tiền. Ngô quản gia đâu phải là kẻ ngốc chứ. Phải nhân cơ hội này khen thêm mấy câu mới được.
- Ngô quản gia, tiền công của ngươi vẫn như cũ.
- Hả?
- Ngươi dùng con mắt nào mà thấy nàng ấy lương thiện, tốt bụng chứ? - Hắn vén áo bước lên xe, đem theo cơn giận trong lòng.
- …
Ngô quản gia chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu. Đều là khen nữ chủ nhân mà, tại sao lại đối đãi với hắn hai cách hoàn toàn khác nhau như vậy. Tâm tư của các chủ nhân quả là khó hiểu.
Chợ thành Lâm Dương nằm ở phía tây thành, Long Tiểu Hoa rất đắc ý dẫn chó đi chợ. Mua xong đồ có thể bỏ vào giỏ treo trên cổ chó. Nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Cái gì là lương thiện, đáng yêu, tốt bụng? Nàng vốn chỉ cần tìm người xách làn cho mình mà thôi. Hơn nữa đó là khuynh hướng ngược đãi ấy chứ.
- Long Nhi, hành động của muội thật khiến cho người khác không muốn đứng bên cạnh muội chút nào.
Bạch Phong Ninh nhướng mày nhìn hành động của Long Tiểu Hoa. Hắn vốn rất muốn đi chợ cùng nàng. Nàng không còn ý định vượt tường, sẽ không đi chơi, nên bạch mã hoàng tử của nàng hết cả hứng thú. Nàng đi cùng ba con chó cũng giống như Long lão gia vậy, lúc nào cũng chỉ muốn nhe nanh với hắn. Hắn nói với nàng, đàn ông được ăn no rất dễ nói chuyện, chỉ có điều vẫn thiếu nửa câu sau. Nếu cứ cho ăn no mãi thì đối với đàn ông mà nói sẽ không thể nuốt nổi. Câu này đương nhiên đã bị lược bớt. Hắn không muốn thiếu phụ như nàng nhảy dựng lên vì khó hiểu.
Long Tiểu Hoa bỏ rau vào chiếc làn trên cổ Hà Hoa. Nàng đưa bàn tay lạnh buốt của mình lên hà hơi mà nói:
- Đây là phong cách lưu hành ở phủ Huyên vương. - Thân là nữ chủ nhân, nàng có trách nhiệm dẫn dắt mọi người hướng tới lối sống hiền thê lương thiện. Hạnh đỏ vượt tường là một việc hết sức giật gân, nữ nhân trong phủ không cần thiết phải bắt chước nếm thử, nếu không thì sẽ phải tự chịu hậu quả. Bây giờ nàng vẫn chưa được động phòng là đủ biết hậu quả ghê gớm thế nào.
Bạch Phong Ninh cong môi định trêu chọc nàng thì thấy một đại thẩm kéo tay Long Tiểu Hoa mà nói:
- Cô là người của phủ Huyên vương ư?
Long Tiểu Hoa ngây người nhưng Bạch Phong Ninh cảnh giác đẩy nàng lùi lại phía sau, nhìn đại thẩm đó cười hỏi:
- Đại thẩm, người của phủ Huyên vương thì sao ạ?
Đại thẩm đó không nói gì nhiều, chỉ xua tay nói với Long Tiểu Hoa:
- Tôi không bán rau cho người của phủ Huyên vương ăn. Cô trả lại rau cho tôi.
Long Tiểu Hoa liếc nhìn Bạch Phong Ninh nghiêng người hỏi:
- Thế là thế nào ạ? Người của phủ Huyên vương cũng ăn rau. Lão gia nhà tôi cũng thích ăn rau…
- Huyên vương lão gia ư? Xin lỗi nhé. Tôi càng không thể bán được. - Bà ta giơ tay ra, căn bản không hề sợ bộ dạng hung dữ của Hà Hoa, lấy rau trong làn lại. Đến cả Hà Hoa cũng sợ hãi lùi ra sau vì hành động của bà ta.
Bạch Phong Ninh bặm môi, cũng không nói gì nhiều, chỉ huých huých Long Tiểu Hoa đang ngây người, nói nhỏ:
- Bà ấy không bán, chúng ta đi mua chỗ khác.
Long Tiểu Hoa ngoái đầu liếc nhìn đại thẩm vẫn đang giận dữ đó mà không hiểu tại sao mình trả tiền vẫn bị người ta đá đi giống như khi không đủ tiền mua tiểu thuyết, ngồi trong phường sách đọc nên mới bị chủ tiệm sách đuổi đi vậy. Nàng đâu có ăn quỵt như Tiểu Bạch chứ? Trả lại nàng tiền đi.
Bạch Phong Ninh rẽ về hướng khác. Hắn vén vạt áo trắng, chẳng thèm để ý đến hình tượng công tử cao quý của mình mà thản nhiên ngồi xổm xuống, vẫy gọi Long Tiểu Hoa:
- Long Nhi, rau của đại thúc này rất ngon. Mua rau ở đây cũng thế mà.
- Ái chà! - Nàng quay người chạy đến trước mặt Bạch Phong Ninh, nhìn kẻ đang giúp mình chọn rau. Nàng nhìn đại thúc bán rau hỏi:
- Đại thúc, tại sao bà ấy lại không bán rau cho phủ Huyên vương ạ?
- Hả? - Đại thúc đó cười lúng túng trước câu hỏi của Long Tiểu Hoa: - Tiểu nha đầu, cô vừa vào kinh làm người hầu ở phủ Huyên vương sao?
- Đúng vậy. - Chính xác là nàng vừa bước vào phủ làm nữ chủ nhân.
- Danh tiếng của Huyên vương gia không tốt. Mọi người đều rất sợ Huyên vương gia.
- Danh tiếng của lão gia nhà tôi có gì không tốt vậy? - Nàng không vui. Nghĩ lại ở thành Đồng Khê, lão gia nhà nàng có rất nhiều cô nương theo đuổi, rất nhiều lão gia để ý đến hắn. Nếu nàng không sớm giữ lấy thì hắn đã bị người ta kéo đi mất rồi.
- Tiểu nha đầu. Cô vừa vào kinh thành nên có thể không biết. Huyên vương gia này chính là Thập cửu điện hạ mười năm trước đã hại kinh thành không có cơm ăn, quốc khố trống rỗng. Người trong kinh thành chết đói vô kể. Vị đại thẩm lúc nãy có năm đứa con thì ba đứa bị chết đói. Đừng nói là không muốn bán rau cho Huyên vương gia ăn mà nếu có gặp trên đường bà ấy cũng hận là không thể xách dao ra chém người nữa đấy.
- …
- Tiểu nha đầu, sau này cô muốn mua rau thì đừng nói mình là người của phủ Huyên vương. Nếu không thì e là cả chợ này đến quỷ cũng không muốn bán thức ăn cho cô đâu. Đây là chó của phủ Huyên vương các cô sao? Vị Huyên vương gia đó nuôi hả? Đúng là người thế nào thì nuôi chó thế ấy. Trông chúng thật đáng sợ! - Vị đại thúc bán rau nói, kéo thúng rau ra xa ba con chó một chút.
- Lão gia nhà tôi là người rất tốt. Lão gia dùng bàn tính rất giỏi, chưa bao giờ làm sai sổ sách. Hơn nữa, lại còn rất giỏi kiếm tiền. Lão gia không phải…
- Chính vì như vậy nên mới đáng ghét! Ai ngờ năm đó Hoàng thượng lại quá yêu quý vị điện hạ này, từ nhỏ đã cho hắn học sổ sách tính toán, chỉ mong hắn tiếp quản việc quản lý quốc khố nhưng cuối cùng một tay hắn chơi bời khiến cho quốc khố thâm hụt. Mười năm trôi qua, hắn cho rằng mình đã hết tội. Nhân cơ hội Hoàng thượng nhớ con mà hắn có thể trở về kinh thành và nghĩ rằng mọi người cũng giống như hắn đã quên trận đói khát mười năm trước.
- Lão gia nhà tôi không hề muốn quay về. Chỉ là… - Bị nàng đuổi đi thôi…
- Thật không ngờ vị điện hạ này vừa quay về còn không chịu yên phận đã trả thù vị quan thanh liêm Hữu tướng đại nhân, còn chiếm luôn cả con gái người ta. Thế là thế nào chứ? Gian thần bá đạo, quan tốt đoản thọ.
- …
- Còn có người đoán Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho hắn. Nếu thật sự như vậy thì… Haizzz! Dạo này, con gái tôi bị bệnh, phải cần rất nhiều tiền nên không thể chọn khách được. Hai người muốn mua gì?
- Ông chủ, bị ông làm cho tức chết còn mua gì nữa? - Bạch Phong Ninh đặt cây cải thảo xuống, từ từ đứng lên, ngoái đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang như kẻ mất hồn: - Muội muốn đi chưa?
Nàng cúi xuống lắc đầu:
- Tôi mua cây rau này. Nếu không mua thì sẽ không có ai chịu bán cho tôi đâu.
- …
Nàng ngồi xổm xuống nhặt rau nhét vào giỏ treo trên cổ Hà Hoa. Tay nàng run run cầm ngân lượng trả. Nàng dắt ba con chó đi ra khỏi khu chợ. Tiếng bàn tán xung quanh rộ lên. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng. Không giống như những lời bàn tán cười nhạo nàng ở thành Đồng Khê, đó là những ánh mắt nặng nỗi căm hận.
Nàng cũng không dám quay lại trừng mắt nhìn họ như ở thành Đồng Khê, chỉ kéo ba con chó đi thật nhanh. Đến khi rời khỏi khu chợ phía tây, nàng mới thở hổn hển, quay người lại liếc nhìn Bạch Phong Ninh vẫn đủng đỉnh phía sau. Nàng cho rằng dù nàng có chạy với tốc độ nhanh nhất trong lịch sử thì trong mắt hắn cũng chỉ là bước đi của một con rùa mà thôi.
- Họ đang nói dối phải không?
Bạch Phong Ninh không trả lời ngay mà im lặng một lúc rồi mới nói:
- Nửa thật nửa giả.
- Cái gì nửa thật nửa giả? Đều là giả dối hết. Huynh ấy keo kiệt, tiết kiệm thế nào, huynh có biết không?
- …
- Huynh ấy chưa bao giờ tiêu tiền vào những thứ linh tinh hay y phục. Đồ ăn thì ăn gì cũng được, ở thế nào cũng xong. Tất cả đều không hề cầu kỳ tốn kém.
- Người muội nói là Long Hiểu Ất, chứ không phải Thập cửu điện hạ.
- … Vốn không có gì khác nhau. Họ đều…
- Bây giờ huynh ấy là Thập cửu điện hạ đã từng làm thâm hụt quốc khố mười năm trước, chứ không phải là ông chủ của khách điếm Đại Long Môn.
- …
Nàng thấy sống mũi cay cay, tai nàng ù ù, ngây người kéo sợi dây xích ba con chó. Không phải là không có gì khác biệt mà là khác biệt quá lớn. Vì nàng vốn không hề quen vị Thập cửu điện hạ mà những người bán rau nói. Hình phạt của Long Hiểu Ất nhiều nhất thì cũng chỉ phạt nàng cầm cạnh hạnh đỏ, vừa mắng nàng không có khí chất nhưng lại vừa mua tiểu thuyết cho nàng đọc. Hắn giúp nàng quản lý cơ nghiệp, giữ gìn sản nghiệp cho nhà nàng. Chỉ vì tờ khế ước bán thân mà ở bên nàng suốt mười năm, để nàng ỷ lại không chịu khôn lớn. Còn Thập cửu điện hạ đó làm thâm hụt quốc khố, khiến bao người chết đói, bị Hoàng đế đuổi khỏi kinh thành. Vừa quay về hắn lại càng trở nên ghê gớm, ỷ thế ức hiếp người khác, hãm hại trung thần, cưỡng chiếm dân nữ.
Giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết vậy. Rất xấu xa! Rất xấu xa! Cuối cùng, kẻ đó sẽ bị nhân vật nam chính tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng tuôn trào nước mắt. Nàng chỉ vào Bạch Phong Ninh đứng phía sau mà nói:
- Tôi nói cho huynh biết. Dù huynh có là bạch mã hoàng tử thì cũng không thể giết huynh ấy. Nếu không thì tôi sẽ không để cho huynh yên đâu.
Lông mày đang nhíu lại của Bạch Phong Ninh bỗng giãn ra. Hắn không nhịn được cười:
- Long Nhi, vào lúc này, muội không thể giữ bình tĩnh một chút sao?
- Tôi đang cố giữ bình tĩnh đây. - Nước mắt nàng cứ thế tuôn trào. Làm sao không buồn được chứ? Nàng không muốn làm quả phụ đâu.
Bạch Phong Ninh thở dài, gõ đầu nàng:
- Ta nói một câu thẳng thắn. Muội đừng chê ta quê mùa nhé.
- Gì vậy? - Nàng gạt nước mắt mà vẫn không nhìn rõ hắn.
- Nhất định là kiếp trước ta đã nợ muội.
- Không quê mùa lắm. - Nghe vẫn có chút lãng mạn. Trong tiểu thuyết cũng có câu đó mà.
- Muội có thích không?
- Cũng được. - Nàng gạt nước mắt nhưng cảm thấy có gì đó không đúng: - Huynh kéo tôi đi đâu? - Hắn kéo tay nàng đi từ lúc nào thế? Hắn dắt tay nàng. Nàng dắt ba con chó Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa. Sao hình ảnh này có vẻ không được đẹp mắt cho lắm?
- Đưa muội đi bổ sung chút nguyên khí. - Nói xong, hắn dắt bốn bông hoa bốn mùa trong năm đi về phía tiệm sách đối diện.
Người chủ tiệm sách lấy làm lạ với hai vị khách dắt theo ba con chó. Những con chó còn đeo làn rau nữa. Vị khách kỳ dị như vậy mà để họ vào thì liệu có làm ăn buôn bán được không nhỉ? Ông ta nhếch môi đang định không cho họ đưa vật nuôi vào thì nhìn thấy vị công tử mặc áo trắng rút ra một tờ ngân phiếu, hào phóng nói:
- Ông chủ, tôi bao cả tiệm sách này vài canh giờ. Tôi sẽ không mang bất kỳ cuốn sách nào đi và cũng không làm hỏng bất kỳ cuốn sách nào. Tôi chỉ mượn chỗ của ông để đọc sách thôi. Ông thấy thế nào?
- Hả? - Ông chủ tiệm bàng hoàng. Hi! Có kẻ ngốc mới không đồng ý. Ông ta vội vàng cười đáp lại: - Ha ha! Quốc khố thu thuế cao, việc làm ăn khó khăn. Tiệm sách cũng chẳng kiếm được gì. Mời hai khách quan cứ tự nhiên. Hai vị có cần tiểu nhân đi rót trà không ạ?
- Không cần. - Bạch Phong Ninh lắc đầu. Kẻ phía sau chìa sợi dây xích mấy con chó ra cười nói: - Phiền ông chủ giúp tôi giữ mấy chú chó này. Tốt nhất là cho chúng ăn thứ gì đó. Nếu không tôi lại mang tiếng ngược đãi chúng.
- Được ạ, được ạ. Hai vị cứ tự nhiên. - Nói xong, ông chủ vui vẻ dắt mấy con chó săn đi dạo phố.
Bạch Phong Ninh xoay người nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đứng ngây ra, nhếch môi nói:
- Muội đi bổ sung nguyên khí đi.
- Ồ! Huynh coi tôi là yêu tinh tiểu thuyết cấm sao? - Loài sinh vật tồn tại bằng sinh khí từ những cuốn tiểu thuyết. Ồ! Tuy nàng rất muốn xem nhưng lại không muốn bị người khác vạch trần…
- Ta đâu có nói muội muốn đọc tiểu thuyết, là tự muội nói đấy chứ.
- … - Được rồi. Cứ tùy ý mà vạch trần nàng đi. Xì! Xem tiểu thuyết để bổ sung nguyên khí thật là một việc làm vĩ đại.
Nàng quyết định không ngần ngại nữa mà hướng ngay về chỗ tiểu thuyết mới. Hóa ra, khi nàng không đến phường tiểu thuyết lại xuất bản thêm nhiều sách mới như vậy. Nàng cứ nhìn rồi ngoái đầu lại hỏi Bạch Phong Ninh đang chọn sách:
- Mẹ huynh sắp ra sách chưa?
- Bà ấy ư? Chắc là chưa đâu. Thiếu nguồn cảm hứng từ muội, chắc bà ấy đau đầu lắm.
- Ôi! Không phải tôi đã tạo cảm hứng cho bà ấy viết cuốn Đại tẩu, tận hưởng đi rồi sao?
- … - Bạch Phong Ninh nhướng mày. Nguy hiểm quá! Nếu để nàng biết bộ tiểu thuyết về cha mà nàng thích cũng lấy cảm hứng từ câu chuyện của nàng thì nỗi khổ tâm của hắn sẽ uổng công vô ích mất.
- Ồ ố ô ô! Cuốn này hay đấy. Vào phòng xin thổi đèn. Tôi xem cuốn này. Còn huynh? - Nói xong, nàng ngồi bệt xuống, chống hai đầu gối lên, tựa vào giá sách, mở sách ra chuẩn bị “hít độc”.
Hắn dở một cuốn sách ra mà không trả lời ngay. Hắn đang đọc lướt một lượt. Bỗng hắn vén vạt áo quỳ xuống nhìn nàng, đôi mắt xám trở nên u buồn, môi hắn hé mở nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn ở bên muội. Còn muội?
- Xì!
- Sau này cũng chỉ có một mình muội mà thôi. Được không?
- Xì!
- … - Hắn nhìn phản ứng của nàng, chau mày rồi vứt cuốn sách đó xuống đất, đá đi: - Cuốn sách vớ vẩn! Căn bản chẳng có ích lợi gì cả.
- … Huynh lại lôi tôi ra làm thí nghiệm sao? - Làm gì mà cứ lôi nàng ra luyện tập những đoạn đối thoại trong tiểu thuyết vậy. Rõ ràng là hắn biết đẳng cấp hiền thê của nàng không cao, vốn không thể kháng cự nổi mà.
- Thí nghiệm thất bại! Nhân vật nữ người ta nghe xong hai câu này thì tự động nhảy lên giường. Còn muội thì sao? Muội chỉ biết “xì xì”. - Hắn liếc mắt nhìn nàng cười nhạt nhẽo: - Ừm! Vẫn còn biết đỏ mặt. Không tính là nằm ngoài phạm vi phản ứng của nữ nhi.
- … Tôi…
- Được rồi. Bây giờ đừng trả lời ta nữa. Muội muốn nói gì, ta đều có thể tưởng tượng ra được. - Hắn đặt tay lên đầu gối, tựa vào giá sách giống như nàng, lẩm bẩm: - Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết không phải câu trả lời tốt đẹp gì. Có điều, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Nàng lén liếc nhìn hắn thì thấy hắn đang cười đùa với mình. Từ đôi mắt xám đến đôi môi mỏng đều đang âm thầm trêu chọc nàng. Nàng không dám lên tiếng, chỉ lật trang sách và tiếp tục đọc nhưng vì hắn ngồi bên cạnh và toát ra vẻ mê hoặc nên nàng chẳng nhét nổi chữ nào vào đầu cả. Hỏng rồi. Nàng bắt đầu mất khả năng phòng độc rồi sao?
Tại sao nàng lại để mình lưỡng lự giữa việc vượt tường và làm người vợ hiền cơ chứ? Đau khổ quá đi mất! Ôi...
Tác giả :
Tinh Dã Anh