Khác Thủ Tiên Quy
Chương 190: Thành phá 2
Phiến mây đen này không đến hai tức đã phá màn chắn trên không của Mạc thành. Nhưng Mục Ảnh nhìn biểu tình Phương Khác, đột nhiên sinh ra dự cảm không hay.
Phương Khác tựa hồ cảm giác được ông ta nhìn mình, quay sang hướng Mục Ảnh khẽ gật đầu cười.
Chính là lúc này.
Khi phiến mây đen áp xuống, một luồng kim quang sáng lên. Linh thú bay trên thành như đụng phải bức tường thành vô hình, tốp đầu lũ lượt rơi xuống, những linh thú đi sau cũng vì không kịp thắng lại mà tông lên, con kịp thắng thì lại bị con không kịp thắng phía sau đụng phải.
Mà lúc này trước mặt có một trận mưa tên bay đến, cùng với tu sĩ Côn Luân cưỡi linh thú.
Mục Ảnh đột nhiên vung tay, biến trận, nhưng đã trễ một bước.
“Không! Không thể nào.” Liễu Tửu kinh hô, nàng rõ ràng đã tra qua, trừ tầng chắn đầu tiên, không có dấu vết của phù trận hay trận pháp nào.
Mục Ảnh nhìn Liễu Tửu một cái thật sâu, nếu không phải tin vào thực lực của Liễu Tửu, sao ông lại định ra sách lược công thành này.
Tiếng kêu gào của linh thú xen lẫn với tiếng vun vút của mũi tên. Phái Thái Hành thất bại, nhưng sắc mặt mọi người Côn Luân không hề có một chút vui mừng, ngược lại bầu không khí càng thêm nặng nề.
Tu sĩ phái Thái Hành chỉnh tề đến mức đáng sợ. Mục Ảnh vừa biến đổi lệnh kỳ, phái Thái Hành lập tức biến trận, không có một chút đình trệ, nhịp bước chỉnh tề như một chỉnh thể, chân chính làm được kỷ luật nghiêm minh.
Càng đáng sợ hơn là, cả quá trình tu sĩ phái Thái Hành không phát ra chút âm thanh nào. Đúng, cả quá trình chỉ có tiếng kêu gào của linh thú tiếng quát hô của phái Côn Luân cùng với tiếng thi pháp. Mà tu sĩ Thái Hành ai ai cũng chỉ trầm mặc tiến tới tấn công, cho dù bị đao kiếm chém đứt tay chân cũng không hề gào lên.
Giống như con rối, nhưng con rối sao có thể có ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, cùng với sự phối hợp linh hoạt như vậy.
Đội quân như thế, thực sự đáng sợ đến cực điểm.
Gió lạnh thổi vù vù, cờ phái Thái Hành phần phật giữa không.
Phương Khác chống hai tay lên lan can đá, bình tĩnh nhìn xuống thành. Lúc thấy ánh mắt Liễu Tửu ném tới, khóe môi nhếch lên, rồi nhởn nhơ nói: “Ta muốn nhắc nhở các ngươi, là các ngươi tự không nghe thôi.”
Liễu Tửu hung tợn trừng Phương Khác, thấp giọng nói một câu với Mục Ảnh rồi cầm chiến kỳ cao bằng hai người nhảy vọt lên. Nàng nhắm mắt múa chiến kỳ trong tay, tay không ngừng bấm tính.
Còn Mục Ảnh thì lạnh lùng nhìn Phương Khác. Ông vung tay lên, một tu sĩ mặc ngân giáp giơ cung bước ra, Mục Ảnh cầm cung tiễn, kéo thật căng, chỉ thẳng Phương Khác.
Khổng Du Thanh vô thức muốn chắn cho Phương Khác, lại bị Chân Thông kéo lại.
Chân Thông lắc đầu, lúc này mà cản, nhuệ khí sẽ mất sạch, không có lợi cho sĩ khí trong quân. Huống chi, bọn họ nên tin tưởng đại nhân. Chân Thông nhìn thân ảnh Phương Khác, trong lòng kiên định.
Mục Ảnh cười lạnh một tiếng, buông tay, tiễn bắn.
Vút!
Tiếng phá không truyền tới, gần như thoáng cái mũi tên đã đến trước mặt Phương Khác. Màn chắn màu vàng lại xuất hiện lần nữa, ma sát với đầu mũi tên tạo ra một nhúm lửa.
Phương Khác vẫn bất động.
Mũi tên đó lại tiến tới một phần nữa!
Khổng Du Thanh càng thêm căng thẳng, phù này rốt cuộc có thể cản được mũi tên hay không, chưa ai thử qua, ai cũng không biết được.
Mục Ảnh nhanh chóng bắn thêm một mũi tên, nhắm ngay đuôi mũi tên đầu tiên. Vút một tiếng, mũi tên đó như lập tức sẽ đột phá màn chắn.
Vút! Mũi tên thứ ba lại đến.
Mũi tên đã đến chóp mũi Phương Khác.
Mục Ảnh lại bắn mũi tên thứ tư.
Vụt vụt bốn mũi tên, nhanh đến mức mọi người chỉ thấy được Mục Ảnh kéo cung một lần.
Phái Thái Hành vẫn trầm mặc như cũ, họ lặng lẽ nhìn lên thành trì. Đáy mắt là cuồng nhiệt không thể che lấp.
Côn Luân bên này có người vô thức nín thở.
Lẽ nào màn chắn cứ thế bị phá?
Phương Khác thở dài một tiếng như bất đắc dĩ. Hàn ý lộ ra từ mũi tên gần như đã đến chóp mũi của y, mũi tên đó vẫn đang tiếp tục tiến tới, lúc này sắc mặt Khổng Du Thanh tái nhợt, giẫy khỏi tay Chân Thông muốn tiến tới. Nhưng đã muộn, mũi tên quá nhanh quá hiểm.
Khổng Du Thanh không kìm được nhắm mắt lại.
Hắn nghe được tiếng hút khí, sau đó mở banh mắt ra, rồi cũng phải hít ngược một hơi khi thấy tất cả.
Một con hỏa phụng màu vàng miệng ngậm bốn mũi tên lao xuống Thái Hành.
Phái Thái Hành bắt đầu từ hàng tu sĩ đầu tiên cầm thuẫn nhất tề lùi ba bước. Liệt hỏa hỏa phụng mang đến thiêu đốt tất cả, không khí cũng phát ra tiếng lách tách.
Khổng Du Thanh lúc này mới phát hiện trên tường thành không biết từ khi nào treo lơ lửng mười hai ngọn đèn ***g. Một lá phù màu vàng cực lớn từ dưới chân thành trực tiếp xông thẳng lên trời xuất hiện trước mặt mọi người. Ánh sáng màu vàng đối lập với đại quân linh thú như mây đen của Thái Hành. Phù văn lưu quang nhấp nháy lưu chuyển trên phù chú, mơ hồ thấy được phía trên có mấy chục thú văn, trong đó rõ ràng nhất chính là phụng hoàng và rồng.
Trên mặt Mục Ảnh cuối cùng cũng xuất hiện vẻ động dung: “Không ngờ là phù chú vô phẩm.”
Liễu Tửu đứng trên một con tiên hạc, ngẩng đầu nhìn lá phù này. Tuy mượn sức của mười hai ngọn đèn ***g mới hình thành được, nhưng cảnh giới thể hiện trong lá phù này rất thiết thực, khó trách nàng chưa từng phát hiện, vì đây không phải trận pháp, chỉ là một lá phù thôi.
Một lá cự phù thông thiên.
“Nhưng Diệp Vu Thời đã lĩnh ngộ được giới ý rồi sao?” Phù chú trong thập phẩm là thuận theo ý thiên địa, lấy chế phù, làm cảnh. Phù chú vô phẩm, đã phá bỏ cảnh sáng tạo giới. Là thay trời đổi đất, dùng tâm mình chế phù, dùng thiên địa làm phù bút giấy phù.
Liễu Tửu tỏ vẻ tán thưởng, từ sau khi phù sư Ngụy Tiên qua đời, tu tiên giới mấy trăm năm chưa có ai chế được phù chú vô phẩm, trong ba ngàn năm cũng chưa từng có phù sư vô phẩm trẻ tuổi như thế. Cho dù phù này vẫn chưa hoàn hảo, vì nó không phải tự động hấp thu linh khí thiên địa mà dựa vào nhân lực duy trì.
Nhưng kế đó Liễu Tửu lại lạnh lùng nhìn Phương Khác nói: “Ngươi căn bản không phải đang thủ thành, mà đang kéo dài thời gian.”
Vì để duy trì lá phù này linh lực cần dùng nhiều đến đáng sợ, nhất định phải cần mấy trăm tu sĩ kỳ kim đan đồng thời truyền linh lực vào. Nếu không có tu sĩ kim đan, một kim đan cần phải trên trăm đến ngàn tu sĩ trúc cơ thay thế.
Tiêu hao như thế quả là đáng sợ. Huống chi người chế phù không có đây, không ai có thể thao tác nó chủ động tiến công, chỉ có thể bị động phòng thủ, nếu phái Thái Hành không tiến công, chỉ cần đợi vài ngày, phù tự động tan đi, mà trong thành không còn lực chiến đấu, không chiến mà bại.
Nếu tiến công, linh lực sẽ tiêu hao càng kịch liệt, lấy binh lực Thần Sách Doanh, tuyệt đối không thể thủ qua năm ngày.
Hành động như thế, mục đích cuối cùng của họ không phải là thủ thành, mà là kéo dài thời gian. Còn về kéo dài thời gian làm gì, Liễu Tửu nghĩ đến chẳng lẽ là có viện binh?
Liễu Tửu nhìn Phương Khác, muốn từ mặt y nhìn ra sơ hở, tiếc rằng Phương Khác vẫn duy trì sự bình tĩnh bất động như núi, thản nhiên nhìn họ.
Mục Ảnh nhíu mày, nhìn cự phù, điều Tả đại nhân muốn, là trong vòng ba ngày công hạ Mạc thành, nhưng…
Phụng Chi Tiếu cầm kiếm dẫn binh xuất chiến, kiếm khí quét đến đâu không một người sống.
Hai vị trưởng lão phái Thái Hành đã nôn nao muốn thử, lại bị Hàn Không ngăn cản. Hàn Không thản nhiên chỉ huy từng đội tu sĩ giao nhau xông lên.
Hai vị trưởng lão nhìn một lát, không khỏi giật mình sợ hãi, Hàn Không đây là lợi dụng lúc này để tu sĩ trong phái liên hệ lại vây sát tu sĩ cấp cao.
Hai vị trưởng lão nhìn Phụng Chi Tiếu bị kiềm hãm, lại nhìn Hàn Không, không khỏi nói: “Kiềm hãm Phụng Chi Tiếu, phá thành sẽ dễ như trở bàn tay.”
Không ngờ, Hàn Không lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không phải như thế, các ngươi nhìn binh lực Côn Luân đi.”
Hai vị trưởng lão nhìn qua, lúc này mới giật mình, binh lực Côn Luân vượt xa dự liệu của họ. Sau khi Phụng Chi Tiếu bị kiềm hãm, chỉ huy Côn Luân không hề xuất hiện chút rối loạn nào.
Hai vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, lẽ nào họ đã đánh giá sai binh lực Côn Luân. Theo như dự liệu của họ, tổng binh lực Côn Luân chẳng qua hai mươi lăm vạn người, binh lực chính môn ước chừng khoảng tám chín vạn, dù có bố trí binh lực cho chính môn nhiều hơn cũng không thể vượt quá mười vạn. Nhưng bây giờ xem ra, chính môn ít nhất có mười lăm vạn binh lực!
Phụng Chi Tiếu nhìn đệ tử Thái Hành vây tới, cười nhẹ.
Nhiều năm trôi qua, chỉ sợ rất nhiều người đã quên, Thiên Quân kiếm tại sao gọi là Thiên Quân kiếm. Thiên Quân, là một kiếm uy lực diệt ngàn quân, Thiên Quân kiếm chỉ có thể tránh, không thể cản!
Phụng Chi Tiếu chém trọng kiếm ra, động tác nhẹ mà chậm, kiếm quang đầy trời như mưa bão.
Thần sắc Hàn Không biến đổi, vung cờ trong tay, mọi người liền tản ra, nhưng đã muộn.
Đệ tử Thái Hành bị bao trùm trong kiếm quang, toàn bộ hóa thành một đống máu thịt.
Một kiếm xuất ra, Cửu Châu chấn động. Chính là thế này.
Hàn Không đứng trên chiến xa, không nhịn được thẳng người, hắn ngưng thần nhìn phía Phụng Chi Tiếu, trầm mặc rất lâu.
Hồi lâu sau mới nói: “Tra, binh lực Thần Sách Doanh từ đâu đến, hiện tại chính môn là ai đang chỉ huy.”
Triệu Lịch Duyệt đứng trên cửa thành, miệng không ngừng ra mệnh lệnh. Tay gõ trống sau lưng không ngừng thông qua tiếng gõ truyền đạt mệnh lệnh đến mỗi ngõ ngách trên chiến trường.
Triệu Lịch Duyệt bắt đầu hô hấp dồn dập hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ nói của hắn.
Hắn cảm thấy được bố cục của phái Thái Hành có một thoáng bị loạn, cho dù lập tức sửa đổi, cũng không thể che giấu một thoáng từng bị loạn đó.
Triệu Lịch Duyệt mỉm cười nhàn nhạt, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên rặng đỏ. Hắn mê đắm trong bầu không khí giết chóc trên chiến trường, đặc biệt mê say.
Thấy hai vị trưởng lão bên cạnh Hàn Không rời khỏi vị trí vốn dĩ của họ, trong nụ cười của Triệu Lịch Duyệt mang thêm mấy phần trào phúng.
Sau khi lại phun ra một mệnh lệnh, Triệu Lịch Duyệt nhìn Phụng Chi Tiếu trên chiến trường, nói với Hộ Lạc kế bên: “Ngươi đi cửa tây đi.”
Hộ Lạc ừ một tiếng, quay người liền đi, lại đột nhiên dừng bước nói: “Bên Phương Khác…”
“Sẽ không có chuyện gì.” Triệu Lịch Duyệt ngắt lời Hộ Lạc, chém đinh chặt sắt nói.
Hộ Lạc không chần chừ nữa, xuống thành, phi thân nhảy vọt vào trong thành trì, chạy tới cửa tây. Trong lúc đó hắn thấy được bách tính trong thành vẫn đang không ngừng vận chuyển đất đá đến cửa thành, chặn cửa thành. Cho dù mọi người đều biết nếu thành phá, những đất đá này căn bản không thể ngăn cản phái Thái Hành nửa phân, nhưng họ vẫn không dừng lại.
Vì, cho dù là châu chấu đá xe cũng còn tốt hơn ngồi yên chờ chết.
Triệu Lịch Duyệt chỉ huy Thần Sách Doanh, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt càng lúc càng bình tĩnh.
Binh lực Côn Luân từ đâu mà đến? Viện binh tự nhiên là không có.
Chẳng qua ai có thể ngờ được bên cửa đông Phương Khác đang thủ không khác gì thành trống?
Bên cửa đông chỉ có một vạn binh lực, mà một vạn binh lực này chỉ tồn tại để truyền linh lực.
Cách làm điên cuồng và to gan, lúc này nếu Thái Hành có thể thấy được tình huống trong thành, sẽ thấy được trong cửa thành đông, trên đường lớn ngõ nhỏ trên nóc nhà toàn là tu sĩ ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Hơn vạn tu sĩ luân biên đả tọa truyền linh lực vào, không chút tiếc thương cống hiến hết số linh lực ít ỏi trong người.
Phương Khác tựa hồ cảm giác được ông ta nhìn mình, quay sang hướng Mục Ảnh khẽ gật đầu cười.
Chính là lúc này.
Khi phiến mây đen áp xuống, một luồng kim quang sáng lên. Linh thú bay trên thành như đụng phải bức tường thành vô hình, tốp đầu lũ lượt rơi xuống, những linh thú đi sau cũng vì không kịp thắng lại mà tông lên, con kịp thắng thì lại bị con không kịp thắng phía sau đụng phải.
Mà lúc này trước mặt có một trận mưa tên bay đến, cùng với tu sĩ Côn Luân cưỡi linh thú.
Mục Ảnh đột nhiên vung tay, biến trận, nhưng đã trễ một bước.
“Không! Không thể nào.” Liễu Tửu kinh hô, nàng rõ ràng đã tra qua, trừ tầng chắn đầu tiên, không có dấu vết của phù trận hay trận pháp nào.
Mục Ảnh nhìn Liễu Tửu một cái thật sâu, nếu không phải tin vào thực lực của Liễu Tửu, sao ông lại định ra sách lược công thành này.
Tiếng kêu gào của linh thú xen lẫn với tiếng vun vút của mũi tên. Phái Thái Hành thất bại, nhưng sắc mặt mọi người Côn Luân không hề có một chút vui mừng, ngược lại bầu không khí càng thêm nặng nề.
Tu sĩ phái Thái Hành chỉnh tề đến mức đáng sợ. Mục Ảnh vừa biến đổi lệnh kỳ, phái Thái Hành lập tức biến trận, không có một chút đình trệ, nhịp bước chỉnh tề như một chỉnh thể, chân chính làm được kỷ luật nghiêm minh.
Càng đáng sợ hơn là, cả quá trình tu sĩ phái Thái Hành không phát ra chút âm thanh nào. Đúng, cả quá trình chỉ có tiếng kêu gào của linh thú tiếng quát hô của phái Côn Luân cùng với tiếng thi pháp. Mà tu sĩ Thái Hành ai ai cũng chỉ trầm mặc tiến tới tấn công, cho dù bị đao kiếm chém đứt tay chân cũng không hề gào lên.
Giống như con rối, nhưng con rối sao có thể có ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, cùng với sự phối hợp linh hoạt như vậy.
Đội quân như thế, thực sự đáng sợ đến cực điểm.
Gió lạnh thổi vù vù, cờ phái Thái Hành phần phật giữa không.
Phương Khác chống hai tay lên lan can đá, bình tĩnh nhìn xuống thành. Lúc thấy ánh mắt Liễu Tửu ném tới, khóe môi nhếch lên, rồi nhởn nhơ nói: “Ta muốn nhắc nhở các ngươi, là các ngươi tự không nghe thôi.”
Liễu Tửu hung tợn trừng Phương Khác, thấp giọng nói một câu với Mục Ảnh rồi cầm chiến kỳ cao bằng hai người nhảy vọt lên. Nàng nhắm mắt múa chiến kỳ trong tay, tay không ngừng bấm tính.
Còn Mục Ảnh thì lạnh lùng nhìn Phương Khác. Ông vung tay lên, một tu sĩ mặc ngân giáp giơ cung bước ra, Mục Ảnh cầm cung tiễn, kéo thật căng, chỉ thẳng Phương Khác.
Khổng Du Thanh vô thức muốn chắn cho Phương Khác, lại bị Chân Thông kéo lại.
Chân Thông lắc đầu, lúc này mà cản, nhuệ khí sẽ mất sạch, không có lợi cho sĩ khí trong quân. Huống chi, bọn họ nên tin tưởng đại nhân. Chân Thông nhìn thân ảnh Phương Khác, trong lòng kiên định.
Mục Ảnh cười lạnh một tiếng, buông tay, tiễn bắn.
Vút!
Tiếng phá không truyền tới, gần như thoáng cái mũi tên đã đến trước mặt Phương Khác. Màn chắn màu vàng lại xuất hiện lần nữa, ma sát với đầu mũi tên tạo ra một nhúm lửa.
Phương Khác vẫn bất động.
Mũi tên đó lại tiến tới một phần nữa!
Khổng Du Thanh càng thêm căng thẳng, phù này rốt cuộc có thể cản được mũi tên hay không, chưa ai thử qua, ai cũng không biết được.
Mục Ảnh nhanh chóng bắn thêm một mũi tên, nhắm ngay đuôi mũi tên đầu tiên. Vút một tiếng, mũi tên đó như lập tức sẽ đột phá màn chắn.
Vút! Mũi tên thứ ba lại đến.
Mũi tên đã đến chóp mũi Phương Khác.
Mục Ảnh lại bắn mũi tên thứ tư.
Vụt vụt bốn mũi tên, nhanh đến mức mọi người chỉ thấy được Mục Ảnh kéo cung một lần.
Phái Thái Hành vẫn trầm mặc như cũ, họ lặng lẽ nhìn lên thành trì. Đáy mắt là cuồng nhiệt không thể che lấp.
Côn Luân bên này có người vô thức nín thở.
Lẽ nào màn chắn cứ thế bị phá?
Phương Khác thở dài một tiếng như bất đắc dĩ. Hàn ý lộ ra từ mũi tên gần như đã đến chóp mũi của y, mũi tên đó vẫn đang tiếp tục tiến tới, lúc này sắc mặt Khổng Du Thanh tái nhợt, giẫy khỏi tay Chân Thông muốn tiến tới. Nhưng đã muộn, mũi tên quá nhanh quá hiểm.
Khổng Du Thanh không kìm được nhắm mắt lại.
Hắn nghe được tiếng hút khí, sau đó mở banh mắt ra, rồi cũng phải hít ngược một hơi khi thấy tất cả.
Một con hỏa phụng màu vàng miệng ngậm bốn mũi tên lao xuống Thái Hành.
Phái Thái Hành bắt đầu từ hàng tu sĩ đầu tiên cầm thuẫn nhất tề lùi ba bước. Liệt hỏa hỏa phụng mang đến thiêu đốt tất cả, không khí cũng phát ra tiếng lách tách.
Khổng Du Thanh lúc này mới phát hiện trên tường thành không biết từ khi nào treo lơ lửng mười hai ngọn đèn ***g. Một lá phù màu vàng cực lớn từ dưới chân thành trực tiếp xông thẳng lên trời xuất hiện trước mặt mọi người. Ánh sáng màu vàng đối lập với đại quân linh thú như mây đen của Thái Hành. Phù văn lưu quang nhấp nháy lưu chuyển trên phù chú, mơ hồ thấy được phía trên có mấy chục thú văn, trong đó rõ ràng nhất chính là phụng hoàng và rồng.
Trên mặt Mục Ảnh cuối cùng cũng xuất hiện vẻ động dung: “Không ngờ là phù chú vô phẩm.”
Liễu Tửu đứng trên một con tiên hạc, ngẩng đầu nhìn lá phù này. Tuy mượn sức của mười hai ngọn đèn ***g mới hình thành được, nhưng cảnh giới thể hiện trong lá phù này rất thiết thực, khó trách nàng chưa từng phát hiện, vì đây không phải trận pháp, chỉ là một lá phù thôi.
Một lá cự phù thông thiên.
“Nhưng Diệp Vu Thời đã lĩnh ngộ được giới ý rồi sao?” Phù chú trong thập phẩm là thuận theo ý thiên địa, lấy chế phù, làm cảnh. Phù chú vô phẩm, đã phá bỏ cảnh sáng tạo giới. Là thay trời đổi đất, dùng tâm mình chế phù, dùng thiên địa làm phù bút giấy phù.
Liễu Tửu tỏ vẻ tán thưởng, từ sau khi phù sư Ngụy Tiên qua đời, tu tiên giới mấy trăm năm chưa có ai chế được phù chú vô phẩm, trong ba ngàn năm cũng chưa từng có phù sư vô phẩm trẻ tuổi như thế. Cho dù phù này vẫn chưa hoàn hảo, vì nó không phải tự động hấp thu linh khí thiên địa mà dựa vào nhân lực duy trì.
Nhưng kế đó Liễu Tửu lại lạnh lùng nhìn Phương Khác nói: “Ngươi căn bản không phải đang thủ thành, mà đang kéo dài thời gian.”
Vì để duy trì lá phù này linh lực cần dùng nhiều đến đáng sợ, nhất định phải cần mấy trăm tu sĩ kỳ kim đan đồng thời truyền linh lực vào. Nếu không có tu sĩ kim đan, một kim đan cần phải trên trăm đến ngàn tu sĩ trúc cơ thay thế.
Tiêu hao như thế quả là đáng sợ. Huống chi người chế phù không có đây, không ai có thể thao tác nó chủ động tiến công, chỉ có thể bị động phòng thủ, nếu phái Thái Hành không tiến công, chỉ cần đợi vài ngày, phù tự động tan đi, mà trong thành không còn lực chiến đấu, không chiến mà bại.
Nếu tiến công, linh lực sẽ tiêu hao càng kịch liệt, lấy binh lực Thần Sách Doanh, tuyệt đối không thể thủ qua năm ngày.
Hành động như thế, mục đích cuối cùng của họ không phải là thủ thành, mà là kéo dài thời gian. Còn về kéo dài thời gian làm gì, Liễu Tửu nghĩ đến chẳng lẽ là có viện binh?
Liễu Tửu nhìn Phương Khác, muốn từ mặt y nhìn ra sơ hở, tiếc rằng Phương Khác vẫn duy trì sự bình tĩnh bất động như núi, thản nhiên nhìn họ.
Mục Ảnh nhíu mày, nhìn cự phù, điều Tả đại nhân muốn, là trong vòng ba ngày công hạ Mạc thành, nhưng…
Phụng Chi Tiếu cầm kiếm dẫn binh xuất chiến, kiếm khí quét đến đâu không một người sống.
Hai vị trưởng lão phái Thái Hành đã nôn nao muốn thử, lại bị Hàn Không ngăn cản. Hàn Không thản nhiên chỉ huy từng đội tu sĩ giao nhau xông lên.
Hai vị trưởng lão nhìn một lát, không khỏi giật mình sợ hãi, Hàn Không đây là lợi dụng lúc này để tu sĩ trong phái liên hệ lại vây sát tu sĩ cấp cao.
Hai vị trưởng lão nhìn Phụng Chi Tiếu bị kiềm hãm, lại nhìn Hàn Không, không khỏi nói: “Kiềm hãm Phụng Chi Tiếu, phá thành sẽ dễ như trở bàn tay.”
Không ngờ, Hàn Không lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không phải như thế, các ngươi nhìn binh lực Côn Luân đi.”
Hai vị trưởng lão nhìn qua, lúc này mới giật mình, binh lực Côn Luân vượt xa dự liệu của họ. Sau khi Phụng Chi Tiếu bị kiềm hãm, chỉ huy Côn Luân không hề xuất hiện chút rối loạn nào.
Hai vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, lẽ nào họ đã đánh giá sai binh lực Côn Luân. Theo như dự liệu của họ, tổng binh lực Côn Luân chẳng qua hai mươi lăm vạn người, binh lực chính môn ước chừng khoảng tám chín vạn, dù có bố trí binh lực cho chính môn nhiều hơn cũng không thể vượt quá mười vạn. Nhưng bây giờ xem ra, chính môn ít nhất có mười lăm vạn binh lực!
Phụng Chi Tiếu nhìn đệ tử Thái Hành vây tới, cười nhẹ.
Nhiều năm trôi qua, chỉ sợ rất nhiều người đã quên, Thiên Quân kiếm tại sao gọi là Thiên Quân kiếm. Thiên Quân, là một kiếm uy lực diệt ngàn quân, Thiên Quân kiếm chỉ có thể tránh, không thể cản!
Phụng Chi Tiếu chém trọng kiếm ra, động tác nhẹ mà chậm, kiếm quang đầy trời như mưa bão.
Thần sắc Hàn Không biến đổi, vung cờ trong tay, mọi người liền tản ra, nhưng đã muộn.
Đệ tử Thái Hành bị bao trùm trong kiếm quang, toàn bộ hóa thành một đống máu thịt.
Một kiếm xuất ra, Cửu Châu chấn động. Chính là thế này.
Hàn Không đứng trên chiến xa, không nhịn được thẳng người, hắn ngưng thần nhìn phía Phụng Chi Tiếu, trầm mặc rất lâu.
Hồi lâu sau mới nói: “Tra, binh lực Thần Sách Doanh từ đâu đến, hiện tại chính môn là ai đang chỉ huy.”
Triệu Lịch Duyệt đứng trên cửa thành, miệng không ngừng ra mệnh lệnh. Tay gõ trống sau lưng không ngừng thông qua tiếng gõ truyền đạt mệnh lệnh đến mỗi ngõ ngách trên chiến trường.
Triệu Lịch Duyệt bắt đầu hô hấp dồn dập hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ nói của hắn.
Hắn cảm thấy được bố cục của phái Thái Hành có một thoáng bị loạn, cho dù lập tức sửa đổi, cũng không thể che giấu một thoáng từng bị loạn đó.
Triệu Lịch Duyệt mỉm cười nhàn nhạt, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên rặng đỏ. Hắn mê đắm trong bầu không khí giết chóc trên chiến trường, đặc biệt mê say.
Thấy hai vị trưởng lão bên cạnh Hàn Không rời khỏi vị trí vốn dĩ của họ, trong nụ cười của Triệu Lịch Duyệt mang thêm mấy phần trào phúng.
Sau khi lại phun ra một mệnh lệnh, Triệu Lịch Duyệt nhìn Phụng Chi Tiếu trên chiến trường, nói với Hộ Lạc kế bên: “Ngươi đi cửa tây đi.”
Hộ Lạc ừ một tiếng, quay người liền đi, lại đột nhiên dừng bước nói: “Bên Phương Khác…”
“Sẽ không có chuyện gì.” Triệu Lịch Duyệt ngắt lời Hộ Lạc, chém đinh chặt sắt nói.
Hộ Lạc không chần chừ nữa, xuống thành, phi thân nhảy vọt vào trong thành trì, chạy tới cửa tây. Trong lúc đó hắn thấy được bách tính trong thành vẫn đang không ngừng vận chuyển đất đá đến cửa thành, chặn cửa thành. Cho dù mọi người đều biết nếu thành phá, những đất đá này căn bản không thể ngăn cản phái Thái Hành nửa phân, nhưng họ vẫn không dừng lại.
Vì, cho dù là châu chấu đá xe cũng còn tốt hơn ngồi yên chờ chết.
Triệu Lịch Duyệt chỉ huy Thần Sách Doanh, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt càng lúc càng bình tĩnh.
Binh lực Côn Luân từ đâu mà đến? Viện binh tự nhiên là không có.
Chẳng qua ai có thể ngờ được bên cửa đông Phương Khác đang thủ không khác gì thành trống?
Bên cửa đông chỉ có một vạn binh lực, mà một vạn binh lực này chỉ tồn tại để truyền linh lực.
Cách làm điên cuồng và to gan, lúc này nếu Thái Hành có thể thấy được tình huống trong thành, sẽ thấy được trong cửa thành đông, trên đường lớn ngõ nhỏ trên nóc nhà toàn là tu sĩ ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Hơn vạn tu sĩ luân biên đả tọa truyền linh lực vào, không chút tiếc thương cống hiến hết số linh lực ít ỏi trong người.
Tác giả :
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn