Khác Thủ Tiên Quy
Chương 183: Một người, tên Tả Khâu 2
Nhìn bóng lưng Tả Khâu rời đi, trong mắt Giang Trầm Chu hiện lên tia cuồng nhiệt, hắn lạnh lùng nhìn Mục Ảnh nói: “Ngươi nói, Thượng Quan gia và Tiêu gia từ đâu nhận được tin tức chứ?”
Tuy thành trì đã bị công phá, nhưng Thượng Quan gia có một phần đã sớm ngồi thuyền từ đường biển chạy mất, muốn bắt về rất khó, mà Tiêu gia cũng có một phần người không thấy.
Mục Ảnh nhíu mày, đáy mắt lộ ra một phần chán ghét, cố phun ra hai chữ: “Không biết.”
“Vậy sao?” Giang Trầm Chu mang thâm ý liếc Mục Ảnh một cái.
“Buông hài tử của ta ra!… Các ngươi muốn làm gì!”
Từ xa truyền đến một giọng nữ chói tai, sau đó tĩnh mịch bị phá vỡ, cả thành trì bắt đầu huyên náo. Tiếng đá mở cửa, tiếng cầu xin, tiếng khóc lóc, tiếng nhi đồng tru tréo.
Bắt đầu từ giờ khắc này, cả Phong thành, không… tất cả những mảnh đất bị phái Thái Hành xâm lược, những hài đồng còn chưa thể nhớ được chuyện gì bị tách khỏi phụ mẫu chúng, sau đó gom lại, tập trung đưa đến một chỗ ở Ngũ Hành sơn ‘giáo dưỡng’, sau đó trở thành một bộ phận kiên cố nhất trong Thái Hành. Có lẽ cả đời chúng cũng không cách nào biết được lai lịch của mình, chúng chỉ biết chúng là đệ tử Thái Hành, sau đó dâng hiến sự trung thành của mình.
Chúng không phải người, là công cụ, vì người sử dụng chúng.
Giang Trầm Chu bình tĩnh nói: “Thanh tẩy bắt đầu.”
“Thanh tẩy?” Mục Ảnh nhẹ giọng nói.
“Thế nào? Nghe như Mục trưởng lão rất không tán thành?” Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Mục Ảnh.
“Không, không hề có.”
“Vãn bối cho rằng như vậy nhân từ hơn tàn sát nhiều rồi, ngài nói phải không?” Giang Trầm Chu nhìn Mục Ảnh nói.
Mục Ảnh không lên tiếng.
Giang Trầm Chu sờ sờ cây roi giắt trên eo, tựa hồ cảm thấy không hứng thú.
Hắn nhàn nhạt nói: “Vậy vãn bối cáo từ rồi.”
Mục Ảnh nhíu mày nhìn bóng lưng người thanh niên có tốc độ vươn lên kinh người kia, trong lòng trào lên luồng hơi lạnh.
Ánh mặt trời đầu đông mang theo từng tia ấm áp chiếu lên người, cũng chiếu rọi thành trì này, nhưng không cách nào mang đến cho họ một chút ấm áp nào.
Cốt nhục phân ly, nhân gian thảm án.
Từ đây tên Giang Trầm Chu vang vọng khắp Cửu Châu, vì thảm án đoạt đi hài đồng không chút nhân tính này là kế sách do hắn hiến ra.
Ngoài thành Hi Hòa nghênh đón sự bình tĩnh tạm thời, cửa thành khai chiến, mấy trăm tu sĩ đẩy xe đang dọn dẹp chiến trường. Họ nâng các huynh đệ may mắn sống sót trong đống thi thể về, tùy tiện bồi thêm một đao cho kẻ địch còn thở.
Phương Khác nhân lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi này, ngay cả khôi giáp dính đầy máu hư hại nhiều chỗ trên người cũng không tháo xuống, đã chạy đến đây cáo biệt đám Hách Liên Đồng.
Hách Liên Đồng nhìn Phương Khác bước vội tới, mắt sáng lên.
Trong mắt Phương Khác phủ đầy tơ máu, nhưng cả người lại đầy tinh thần, tràn đầy khí thế, y giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ. Toàn thân tràn đầy sự lãnh liệt, hoàn toàn bất đồng với sự ôn hòa bình thường.
Trận đấu với phái Thiên Sơn kéo dài ba ngày bốn đêm. Kiếm trong tay y không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người. Đây là lần đầu tiên y lên chiến trường, lên chiến trường dưới sự chỉ huy của Diệp Vu Thời.
Phương Khác nhìn Hách Liên Đồng chạy tới đón đi bên cạnh mình, lại nhìn Thượng Quan Bình Cốt mắt đỏ bừng, đưa tay sờ đầu Hách Liên Đồng. Hiện nay biên cảnh nguy hiểm, những hài tử này chỉ có thể mau đưa về Côn Luân.
“Sư thúc, chúng tôi không thể lưu lại sao? Ta đã mười lăm tuổi rồi, đã không còn là tiểu hài tử.” Hách Liên Đồng mở to mắt nhìn Phương Khác nghiêm túc hỏi.
Phương Khác hơi cúi lưng nhìn vào mắt Hách Liên Đồng, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa trúc cơ, lưu lại đây không giúp được bao nhiêu, ngược lại cần nhiều người tới bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi chọn trở về môn phái, chúng ta sẽ an tâm một chút, cha mẹ ngươi cũng không phải lo lắng nhiều. Ngươi biết, hiện tại người họ không yên tâm được nhất chính là ngươi. Hơn nữa bây giờ chính là thời gian các ngươi học tập, trở về môn phái đi, nghiêm túc tu hành. Tìm kiếm đường tu hành của mình, đợi khi các ngươi trở nên cường đại, mới có thể bảo vệ người hoặc vật mình muốn bảo vệ.”
Hách Liên Đồng cắn môi, trầm mặc một lát, thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta biết phái Thái Hành đã đánh tới núi Trường Bạch, tổ phụ bị thương rất nặng… nhưng cha mẹ ta còn có Thập Cửu ca lợi hại như thế, bọn họ sẽ không sao.”
Sau đó Hách Liên Đồng cười sáng lán, trong nụ cười mang đầy sát khí nhìn Vương Lạc Dương nói: “Kế hoạch giết chết Phương Hiền Thanh giao cho ngươi rồi, ta ở phái Côn Luân đợi tin tốt của ngươi.”
Vương Lạc Dương đã thành công trúc cơ, cho nên nó muốn lưu lại Phương Khác liền đồng ý, đồng dạng lưu lại còn có Dư Sùng Lễ, Thượng Quan Bình Cốt và Tiêu Cảnh.
Nói xong, Hách Liên Đồng liền tiêu sái phẩy tay với mọi người: “Đợi ta trúc cơ sẽ trở lại.”
Sau đó bước lên thuyền bay về Côn Luân. Khi nó vừa bước chân lên, thấy Khổng Du Thanh vội vàng đuổi tới, liền dừng bước.
Khổng Du Thanh do dự nhìn Phương Khác, Phương Khác gật đầu hắn mới mở miệng: “Núi Trường Bạch bại rồi, Hách Liên gia chủ và Hách Liên Đoan chết, Ngưng Phương tiên tử vì mở bí cảnh, cũng đi theo. May mà phần lớn mọi người của Hách Liên gia được dời vào trong bí cảnh. Chỉ là… bí cảnh này sau khi mở một lần cần phải qua trăm năm mới có thể mở lần nữa. Hách Liên trưởng lão mang về môn phái ba mươi tu sĩ trên kim đan, Hách Liên Thập Cửu cũng ở trong đó. Tin tức truyền về rồi, nhưng không thấy tông tích bọn họ. Mà thuyền của Thượng Quan gia bị đuổi kịp, Thượng Quan trưởng lão đến nay chưa truyền tin tức tới.”
Toàn trường yên thin thít, ánh mắt mọi người đều không tự giác đặt lên người Hách Liên Đồng và Thượng Quan Bình Cốt, đương nhiên còn có Phương Khác.
Hách Liên gia chủ và Ngưng Phương thiên tử, chính là ngoại tổ phụ mẫu của ‘Phương Khác’. Thiếp mời Ngưng Phương tiên tử gửi cho y vẫn còn nằm trong nhẫn chứa đồ. Nhưng y vẫn chưa tới cửa bái phỏng. Mà thiện ý của Hách Liên Đoan với y, y cũng hiểu. Thoáng cái một vài cảm xúc nổi lên trong lòng Phương Khác.
Hách Liên Đồng chống tay trên lan can, siết lại thật chặt. Trời đất đảo lộn, nó cảm thấy thoáng cái cả thế giới đều tối tăm, nhưng nó cố gắng trấn định hỏi: “Vậy mẹ ta thì sao?”
Khổng Du Thanh lắc đầu, nhưng thấy Hách Liên Đồng cứ như lập tức sẽ ngã xuống, hắn bất giác nhẹ giọng nói: “Chắc ở cùng đám người Hách Liên trưởng lão, không có tin tức chính là tin tốt.” Nếu mẹ nó xảy ra chuyện, trên tin tức không thể không đề cập đến.
“Rồi sẽ có một ngày, ta muốn giết sạch bọn họ.” Thượng Quan Bình Cốt đột nhiên nói. Hài tử hằng ngày trông vô cùng bình thường lại có chút e thẹn giờ lộ ra biểu tình hung ác.
Phương Khác nhướng mày nhàn nhạt hỏi: “Rồi sẽ là khi nào?”
Y hỏi rất lạnh nhạt, nhưng vì bộ dạng hiện tại mà trở nên không lạnh nhạt.
Thượng Quan Bình Cốt cắn môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn Phương Khác. Trong mắt là hận ý không chút che giấu cùng với phẫn nộ do câu hỏi gần như mang theo nghi vấn của Phương Khác tạo ra cùng với sự hoảng loạn đang kiệt lực che giấu. Đúng, rồi sẽ có một ngày là ngày nào?
“Rồi sẽ có một ngày, là trước khi thù nhân già đi, trước khi bọn họ chết trên tay người khác. Nhưng nếu các ngươi muốn đợi được đến ngày này, đầu tiên các ngươi phải trở nên mạnh mẽ, sau đó tỉ mỉ mưu tính, cũng như lúc trước ta nói muốn giết Phương Hiền Thanh, được thôi, lấy phương án ra. Chuyện báo thù cũng cần phải có phương án, giống như trước kia. Ngươi phải hiểu nhược điểm của kẻ địch là gì, thích cái gì, quen làm gì. Sau đó đợi các ngươi cường đại rồi, giết chết họ, cần phải một kích tất trúng.” Phương Khác bình tĩnh nhìn Thượng Quan Bình Cốt nói.
“Nói không vô dụng, làm mới được.” Phương Khác dùng khẩu khí nghiêm khắc chưa từng có nói.
Cuối cùng, Hách Liên Đồng đỏ mắt về Côn Luân, Thượng Quan Bình Cốt đỏ mắt đi luyện kiếm.
Vương Lạc Dương theo cạnh Phương Khác như cái đuôi không dứt được.
“Kế hoạch đã bắt đầu rồi, Phương Hiền Thanh tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai.” Vương Lạc Dương chém đinh chặt sắt nói, ánh sáng loe lóe trong mắt.
Phương Khác gật đầu, không chút ngừng nghỉ thay khôi giáp mới cho mình. Tùy tiện nhét vào mấy viên đan dược, rồi lại nhìn sang cửa thành. Bọn họ đều không biết đợt công kích tiếp theo của Thương Nhược Tuyết là khi nào, cho nên mỗi giờ mỗi khắc đều phải trong trạng thái chuẩn bị hoàn mỹ.
“Đợi tin tốt của ngươi.” Phương Khác nói thế.
Vương Lạc Dương gật đầu, cuối cùng dừng lại không theo chân Phương Khác nữa. Trên mặt lộ sự lãnh khốc, trong lần vây công Hách Liên gia và Tiêu gia này, Phương gia xuất lực không ít, mà tên phản đồ Phương Hiền Thanh kia sớm đã nên chết.
Thời cơ lúc này là thích đáng nhất, lúc hắn ôm hy vọng và ảo tưởng lớn nhất, là lúc hắn chết.
Phương Hiền Thanh chết rồi, chết lặng yên không tiếng động cũng không hề kinh thiên động địa.
Chỉ đơn giản như một kẻ ăn xin bị đông chết hay đói chết. Trước khi chết Phương Hiền Thanh chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ chết như vậy.
Khi đó hắn đang làm gì?
À, khi đó hắn đang nghe tin tức mới nhất, uống mật tư khổ trà hắn thích nhất, nghe tiểu khúc, đầy vẻ hưởng thụ khoái ý.
Tiêu gia xong rồi, Thượng Quan gia xong rồi, Hách Liên gia cũng gần như vậy. Năm đại thế gia lúc trước chỉ có Phương gia hắn còn tồn tại tốt đẹp hơn nữa đang từng bước khuếch trương, hắn đương nhiên đắc ý.
Huống chi, Địch lão tổ đã đáp ứng truyền thụ hết sở học cả đời ông cho hắn.
Xem đi, hắn đã nói từ lâu rồi mà, hắn mới đúng, chim khôn chọn cành mà đậu, chọn phái Thái Hành mới là chọn lựa thông minh. Cho nên mấy gia tộc như Tiêu gia mới có ngày hôm nay. Phương Hiền Thanh muốn cười thật lớn tiếng, nhưng hắn không có, hắn chỉ lộ ra nụ cười nhạt, tự hào như tất cả nằm gọn trong tay.
Cho đến khí nữ thị đánh đàn dùng đôi mắt muốn nói lại thôi xấu hổ nhìn hắn, hắn phát hiện có lẽ tâm trạng hắn hôm nay cực tốt. Để nữ thị toàn thân không có chỗ nào hắn không thích lại gần, sau hắn phát hiện, trên người nữ thị dùng huân hương toàn loại hắn thích. Tiếp theo, một sợi tơ bạc mảnh rạch lên cổ họng hắn.
Phương Hiền Thanh trợn to mắt, sau đó hắn chết, không có đối thoại, không có đấu pháp, không có dạo đầu thậm chí hắn còn chưa kịp phát ra chút âm thanh nào, cứ thế mà chết.
Thượng Quan Bình Dao nhìn Phương Hiền Thanh một cái thật sâu, sau khi xác định hắn đã chết, liền thu xác Phương Hiền Thanh vào túi chứa đồ, rồi nàng ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ bắt đầu vẽ mi.
Trên bàn trang điểm nhỏ xuống mấy vệt nước.
Ngũ quan người trong gương chậm rãi biến thành Phương Hiền Thanh. Thượng Quan Bình Dao nhịn không được nhẹ cười một tiếng, nhớ tới câu ‘đừng phí lời’ của Vương Lạc Dương.
Sau đó nàng thay vào y sam giống hệt của Phương Hiền Thanh, mang vào ủng đặc chế, cước bộ không chút sai lệch bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Địch lão tổ tìm được Phương Hiền Thanh, hắn đang nửa nằm trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, lặng yên bất động.
Tuy thành trì đã bị công phá, nhưng Thượng Quan gia có một phần đã sớm ngồi thuyền từ đường biển chạy mất, muốn bắt về rất khó, mà Tiêu gia cũng có một phần người không thấy.
Mục Ảnh nhíu mày, đáy mắt lộ ra một phần chán ghét, cố phun ra hai chữ: “Không biết.”
“Vậy sao?” Giang Trầm Chu mang thâm ý liếc Mục Ảnh một cái.
“Buông hài tử của ta ra!… Các ngươi muốn làm gì!”
Từ xa truyền đến một giọng nữ chói tai, sau đó tĩnh mịch bị phá vỡ, cả thành trì bắt đầu huyên náo. Tiếng đá mở cửa, tiếng cầu xin, tiếng khóc lóc, tiếng nhi đồng tru tréo.
Bắt đầu từ giờ khắc này, cả Phong thành, không… tất cả những mảnh đất bị phái Thái Hành xâm lược, những hài đồng còn chưa thể nhớ được chuyện gì bị tách khỏi phụ mẫu chúng, sau đó gom lại, tập trung đưa đến một chỗ ở Ngũ Hành sơn ‘giáo dưỡng’, sau đó trở thành một bộ phận kiên cố nhất trong Thái Hành. Có lẽ cả đời chúng cũng không cách nào biết được lai lịch của mình, chúng chỉ biết chúng là đệ tử Thái Hành, sau đó dâng hiến sự trung thành của mình.
Chúng không phải người, là công cụ, vì người sử dụng chúng.
Giang Trầm Chu bình tĩnh nói: “Thanh tẩy bắt đầu.”
“Thanh tẩy?” Mục Ảnh nhẹ giọng nói.
“Thế nào? Nghe như Mục trưởng lão rất không tán thành?” Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Mục Ảnh.
“Không, không hề có.”
“Vãn bối cho rằng như vậy nhân từ hơn tàn sát nhiều rồi, ngài nói phải không?” Giang Trầm Chu nhìn Mục Ảnh nói.
Mục Ảnh không lên tiếng.
Giang Trầm Chu sờ sờ cây roi giắt trên eo, tựa hồ cảm thấy không hứng thú.
Hắn nhàn nhạt nói: “Vậy vãn bối cáo từ rồi.”
Mục Ảnh nhíu mày nhìn bóng lưng người thanh niên có tốc độ vươn lên kinh người kia, trong lòng trào lên luồng hơi lạnh.
Ánh mặt trời đầu đông mang theo từng tia ấm áp chiếu lên người, cũng chiếu rọi thành trì này, nhưng không cách nào mang đến cho họ một chút ấm áp nào.
Cốt nhục phân ly, nhân gian thảm án.
Từ đây tên Giang Trầm Chu vang vọng khắp Cửu Châu, vì thảm án đoạt đi hài đồng không chút nhân tính này là kế sách do hắn hiến ra.
Ngoài thành Hi Hòa nghênh đón sự bình tĩnh tạm thời, cửa thành khai chiến, mấy trăm tu sĩ đẩy xe đang dọn dẹp chiến trường. Họ nâng các huynh đệ may mắn sống sót trong đống thi thể về, tùy tiện bồi thêm một đao cho kẻ địch còn thở.
Phương Khác nhân lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi này, ngay cả khôi giáp dính đầy máu hư hại nhiều chỗ trên người cũng không tháo xuống, đã chạy đến đây cáo biệt đám Hách Liên Đồng.
Hách Liên Đồng nhìn Phương Khác bước vội tới, mắt sáng lên.
Trong mắt Phương Khác phủ đầy tơ máu, nhưng cả người lại đầy tinh thần, tràn đầy khí thế, y giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ. Toàn thân tràn đầy sự lãnh liệt, hoàn toàn bất đồng với sự ôn hòa bình thường.
Trận đấu với phái Thiên Sơn kéo dài ba ngày bốn đêm. Kiếm trong tay y không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người. Đây là lần đầu tiên y lên chiến trường, lên chiến trường dưới sự chỉ huy của Diệp Vu Thời.
Phương Khác nhìn Hách Liên Đồng chạy tới đón đi bên cạnh mình, lại nhìn Thượng Quan Bình Cốt mắt đỏ bừng, đưa tay sờ đầu Hách Liên Đồng. Hiện nay biên cảnh nguy hiểm, những hài tử này chỉ có thể mau đưa về Côn Luân.
“Sư thúc, chúng tôi không thể lưu lại sao? Ta đã mười lăm tuổi rồi, đã không còn là tiểu hài tử.” Hách Liên Đồng mở to mắt nhìn Phương Khác nghiêm túc hỏi.
Phương Khác hơi cúi lưng nhìn vào mắt Hách Liên Đồng, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa trúc cơ, lưu lại đây không giúp được bao nhiêu, ngược lại cần nhiều người tới bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi chọn trở về môn phái, chúng ta sẽ an tâm một chút, cha mẹ ngươi cũng không phải lo lắng nhiều. Ngươi biết, hiện tại người họ không yên tâm được nhất chính là ngươi. Hơn nữa bây giờ chính là thời gian các ngươi học tập, trở về môn phái đi, nghiêm túc tu hành. Tìm kiếm đường tu hành của mình, đợi khi các ngươi trở nên cường đại, mới có thể bảo vệ người hoặc vật mình muốn bảo vệ.”
Hách Liên Đồng cắn môi, trầm mặc một lát, thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta biết phái Thái Hành đã đánh tới núi Trường Bạch, tổ phụ bị thương rất nặng… nhưng cha mẹ ta còn có Thập Cửu ca lợi hại như thế, bọn họ sẽ không sao.”
Sau đó Hách Liên Đồng cười sáng lán, trong nụ cười mang đầy sát khí nhìn Vương Lạc Dương nói: “Kế hoạch giết chết Phương Hiền Thanh giao cho ngươi rồi, ta ở phái Côn Luân đợi tin tốt của ngươi.”
Vương Lạc Dương đã thành công trúc cơ, cho nên nó muốn lưu lại Phương Khác liền đồng ý, đồng dạng lưu lại còn có Dư Sùng Lễ, Thượng Quan Bình Cốt và Tiêu Cảnh.
Nói xong, Hách Liên Đồng liền tiêu sái phẩy tay với mọi người: “Đợi ta trúc cơ sẽ trở lại.”
Sau đó bước lên thuyền bay về Côn Luân. Khi nó vừa bước chân lên, thấy Khổng Du Thanh vội vàng đuổi tới, liền dừng bước.
Khổng Du Thanh do dự nhìn Phương Khác, Phương Khác gật đầu hắn mới mở miệng: “Núi Trường Bạch bại rồi, Hách Liên gia chủ và Hách Liên Đoan chết, Ngưng Phương tiên tử vì mở bí cảnh, cũng đi theo. May mà phần lớn mọi người của Hách Liên gia được dời vào trong bí cảnh. Chỉ là… bí cảnh này sau khi mở một lần cần phải qua trăm năm mới có thể mở lần nữa. Hách Liên trưởng lão mang về môn phái ba mươi tu sĩ trên kim đan, Hách Liên Thập Cửu cũng ở trong đó. Tin tức truyền về rồi, nhưng không thấy tông tích bọn họ. Mà thuyền của Thượng Quan gia bị đuổi kịp, Thượng Quan trưởng lão đến nay chưa truyền tin tức tới.”
Toàn trường yên thin thít, ánh mắt mọi người đều không tự giác đặt lên người Hách Liên Đồng và Thượng Quan Bình Cốt, đương nhiên còn có Phương Khác.
Hách Liên gia chủ và Ngưng Phương thiên tử, chính là ngoại tổ phụ mẫu của ‘Phương Khác’. Thiếp mời Ngưng Phương tiên tử gửi cho y vẫn còn nằm trong nhẫn chứa đồ. Nhưng y vẫn chưa tới cửa bái phỏng. Mà thiện ý của Hách Liên Đoan với y, y cũng hiểu. Thoáng cái một vài cảm xúc nổi lên trong lòng Phương Khác.
Hách Liên Đồng chống tay trên lan can, siết lại thật chặt. Trời đất đảo lộn, nó cảm thấy thoáng cái cả thế giới đều tối tăm, nhưng nó cố gắng trấn định hỏi: “Vậy mẹ ta thì sao?”
Khổng Du Thanh lắc đầu, nhưng thấy Hách Liên Đồng cứ như lập tức sẽ ngã xuống, hắn bất giác nhẹ giọng nói: “Chắc ở cùng đám người Hách Liên trưởng lão, không có tin tức chính là tin tốt.” Nếu mẹ nó xảy ra chuyện, trên tin tức không thể không đề cập đến.
“Rồi sẽ có một ngày, ta muốn giết sạch bọn họ.” Thượng Quan Bình Cốt đột nhiên nói. Hài tử hằng ngày trông vô cùng bình thường lại có chút e thẹn giờ lộ ra biểu tình hung ác.
Phương Khác nhướng mày nhàn nhạt hỏi: “Rồi sẽ là khi nào?”
Y hỏi rất lạnh nhạt, nhưng vì bộ dạng hiện tại mà trở nên không lạnh nhạt.
Thượng Quan Bình Cốt cắn môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn Phương Khác. Trong mắt là hận ý không chút che giấu cùng với phẫn nộ do câu hỏi gần như mang theo nghi vấn của Phương Khác tạo ra cùng với sự hoảng loạn đang kiệt lực che giấu. Đúng, rồi sẽ có một ngày là ngày nào?
“Rồi sẽ có một ngày, là trước khi thù nhân già đi, trước khi bọn họ chết trên tay người khác. Nhưng nếu các ngươi muốn đợi được đến ngày này, đầu tiên các ngươi phải trở nên mạnh mẽ, sau đó tỉ mỉ mưu tính, cũng như lúc trước ta nói muốn giết Phương Hiền Thanh, được thôi, lấy phương án ra. Chuyện báo thù cũng cần phải có phương án, giống như trước kia. Ngươi phải hiểu nhược điểm của kẻ địch là gì, thích cái gì, quen làm gì. Sau đó đợi các ngươi cường đại rồi, giết chết họ, cần phải một kích tất trúng.” Phương Khác bình tĩnh nhìn Thượng Quan Bình Cốt nói.
“Nói không vô dụng, làm mới được.” Phương Khác dùng khẩu khí nghiêm khắc chưa từng có nói.
Cuối cùng, Hách Liên Đồng đỏ mắt về Côn Luân, Thượng Quan Bình Cốt đỏ mắt đi luyện kiếm.
Vương Lạc Dương theo cạnh Phương Khác như cái đuôi không dứt được.
“Kế hoạch đã bắt đầu rồi, Phương Hiền Thanh tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai.” Vương Lạc Dương chém đinh chặt sắt nói, ánh sáng loe lóe trong mắt.
Phương Khác gật đầu, không chút ngừng nghỉ thay khôi giáp mới cho mình. Tùy tiện nhét vào mấy viên đan dược, rồi lại nhìn sang cửa thành. Bọn họ đều không biết đợt công kích tiếp theo của Thương Nhược Tuyết là khi nào, cho nên mỗi giờ mỗi khắc đều phải trong trạng thái chuẩn bị hoàn mỹ.
“Đợi tin tốt của ngươi.” Phương Khác nói thế.
Vương Lạc Dương gật đầu, cuối cùng dừng lại không theo chân Phương Khác nữa. Trên mặt lộ sự lãnh khốc, trong lần vây công Hách Liên gia và Tiêu gia này, Phương gia xuất lực không ít, mà tên phản đồ Phương Hiền Thanh kia sớm đã nên chết.
Thời cơ lúc này là thích đáng nhất, lúc hắn ôm hy vọng và ảo tưởng lớn nhất, là lúc hắn chết.
Phương Hiền Thanh chết rồi, chết lặng yên không tiếng động cũng không hề kinh thiên động địa.
Chỉ đơn giản như một kẻ ăn xin bị đông chết hay đói chết. Trước khi chết Phương Hiền Thanh chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ chết như vậy.
Khi đó hắn đang làm gì?
À, khi đó hắn đang nghe tin tức mới nhất, uống mật tư khổ trà hắn thích nhất, nghe tiểu khúc, đầy vẻ hưởng thụ khoái ý.
Tiêu gia xong rồi, Thượng Quan gia xong rồi, Hách Liên gia cũng gần như vậy. Năm đại thế gia lúc trước chỉ có Phương gia hắn còn tồn tại tốt đẹp hơn nữa đang từng bước khuếch trương, hắn đương nhiên đắc ý.
Huống chi, Địch lão tổ đã đáp ứng truyền thụ hết sở học cả đời ông cho hắn.
Xem đi, hắn đã nói từ lâu rồi mà, hắn mới đúng, chim khôn chọn cành mà đậu, chọn phái Thái Hành mới là chọn lựa thông minh. Cho nên mấy gia tộc như Tiêu gia mới có ngày hôm nay. Phương Hiền Thanh muốn cười thật lớn tiếng, nhưng hắn không có, hắn chỉ lộ ra nụ cười nhạt, tự hào như tất cả nằm gọn trong tay.
Cho đến khí nữ thị đánh đàn dùng đôi mắt muốn nói lại thôi xấu hổ nhìn hắn, hắn phát hiện có lẽ tâm trạng hắn hôm nay cực tốt. Để nữ thị toàn thân không có chỗ nào hắn không thích lại gần, sau hắn phát hiện, trên người nữ thị dùng huân hương toàn loại hắn thích. Tiếp theo, một sợi tơ bạc mảnh rạch lên cổ họng hắn.
Phương Hiền Thanh trợn to mắt, sau đó hắn chết, không có đối thoại, không có đấu pháp, không có dạo đầu thậm chí hắn còn chưa kịp phát ra chút âm thanh nào, cứ thế mà chết.
Thượng Quan Bình Dao nhìn Phương Hiền Thanh một cái thật sâu, sau khi xác định hắn đã chết, liền thu xác Phương Hiền Thanh vào túi chứa đồ, rồi nàng ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ bắt đầu vẽ mi.
Trên bàn trang điểm nhỏ xuống mấy vệt nước.
Ngũ quan người trong gương chậm rãi biến thành Phương Hiền Thanh. Thượng Quan Bình Dao nhịn không được nhẹ cười một tiếng, nhớ tới câu ‘đừng phí lời’ của Vương Lạc Dương.
Sau đó nàng thay vào y sam giống hệt của Phương Hiền Thanh, mang vào ủng đặc chế, cước bộ không chút sai lệch bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Địch lão tổ tìm được Phương Hiền Thanh, hắn đang nửa nằm trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, lặng yên bất động.
Tác giả :
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn