Khác Thủ Tiên Quy
Chương 160: Người Côn Luân 1
Tại sao người đưa ra chọn lựa không thể là chúng ta? Phương Khác liên tục suy đoán tình hình hiện tại trong đầu. Dù là nửa điểm liên tưởng cũng không bỏ qua. Tọa trấn thành Thái An là Chúc Cố Chi và Liễu Tửu. Chúc Cố Chi là chủ Liễu Tửu là phó. Hai người cùng Tả Khâu đều là Thái Hành Bát Tử. Cũng đều là đệ tử nhập môn của Tiêu Vân Dật.
Đợi lúc Phương Khác ra khỏi doanh trướng, trong mắt đã sáng tỏ. Y đã hiểu nên làm thế nào rồi.
Tiêu Xương Thu thấy Phương Khác đã đi lại vòng về, nghi hoặc nhướng mày. Sự nặng nề và nghi hoặc trong mắt Phương Khác đã biến mất, lưu lại là một thứ gì đó càng sắc bén hơn.
Trên đường đến Thái Hành. Hộ Lạc ngự kiếm mà đi, mắt nhìn thẳng hướng thành Thái An. Mày mắt lạnh như lưỡi kiếm, toàn thân tỏa ra uy thế đáng sợ.
Vương Dĩ An lo lắng nhìn Hộ Lạc.
Lúc này người không dễ chịu nhất đại khái chính là Hộ Lạc. Gần ngàn đệ tử kia, vốn đều dưới quyền Hộ Lạc. Trận huyết chiến năm đó, các đệ tử tự thỉnh đoạn hậu cho Hộ Lạc dẫn một ngàn năm trăm thiết kỵ binh đánh ra một đường máu chạy tới cầu trợ Tất Thập Tứ. Khổ nỗi Tất Thập Tứ do dự quá lâu, lỡ mất thời cơ. Mới dẫn đến đệ tử tử chiến hơn nửa, những người khác thì bị vây chết trong Hiệp cốc.
Bộ dạng Hộ Lạc khi đó, hắn vẫn còn nhớ như mới. Đẫm máu mà tới, sát khí ngập trời. Nếu không phải Tiêu thống soái khi đó gõ cho một kiếm ngất xỉu, chỉ sợ Hộ Lạc đã muốn một mình giết tới thành Thái An.
Từ đó về sau, Hộ Lạc khổ luyện không phân ngày đêm. Tu vi nhanh chóng tăng trưởng với tốc độ đáng sợ. Nếu không phải nghe thống lĩnh nói qua thì hắn cũng không ngờ Hộ Lạc không những đã thấu triệt kiếm ý mà còn luyện ra được kiếm tâm.
Nghĩ đến đây Vương Dĩ An không khỏi lo lắng nhìn Hộ Lạc: “Hộ huynh đệ, hai chúng ta đến Thái Hành chuyến này là kế hoãn binh, đến lúc đó ngươi đừng…”
“Ta biết, ta sẽ không xúc động. Ngươi yên tâm, mấy năm ta cũng đã nhịn, mấy ngày ta còn không nhịn được sao?” Hộ Lạc gật đầu nghiêm sắc nói.
Vương Dĩ An vội nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đến lúc đó chỉ sợ cảnh tượng rất khó xem, khi đó chúng ta nên nhớ kỹ lấy đại cục làm trọng. Cho dù nhịn nhục chịu khổ thì có ngại gì? Một khi đến lúc…”
Trong mắt Vương Dĩ An nồng đượm sát khí.
“Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng phải bắt Thái Hành trả giá.”
Giang Trầm Chu ngồi trên ghế, mất hứng nghịch cây roi trong tay. Hắn đảo mắt nhìn các đao phủ đã cầm đao đứng thành hàng. Trường đao mài đến sáng bóng tỏa ra ánh sáng làm người khác không cách nào nhìn thẳng. Trên mặt đất đã có một vũng máu, trên trụ gỗ đã treo hai ‘đồ trang trí’. Đó là cảnh cáo với tù binh Côn Luân ‘không an phận’.
Ngoài thành Thái An lúc này cực kỳ an tĩnh. Người Côn Luân trầm mặc quỳ, người Thái Hành trầm mặc đứng. Trong trầm mặc, vô thanh đối kháng.
“Canh giờ nào rồi? Người Côn Luân đến chưa?” Giang Trầm Chu hỏi.
“Đã đến giờ thân rồi. Còn chưa thấy Côn Luân phái sứ giả tới.” Một đệ tử sau lưng trả lời.
“Bảo người chuẩn bị tốt dây thừng để treo đầu người, còn cả đá mài đao nữa, vừa đến giờ sẽ động thủ.” Giang Trầm Chu nói, trong vẻ mặt không có một tia lo ngại, ngược lại mang vẻ nghiền ngẫm tàn khốc. Hắn vô cùng chuyên chú nhìn trụ gỗ, cứ như đang ảo tưởng trên đó treo đầy đầu người.
Chỉ là đệ tử đứng sau hắn không xác định lắm hỏi: “Giang đại nhân… thật sự giết sao?”
Chuyện giết tù binh này, trước nay vốn không chính đại, tượng trưng cho sự lãnh khốc tàn bạo và cực đoan. Nếu là bọn họ ở trên chiến trường, cũng cảm thấy chuyện giết hết toàn bộ người này không thể tin nổi.
“Thế nào? Ngươi đang hoài nghi mệnh lệnh của Tả đại nhân sao?” Giang Trầm Chu nhàn nhạt hỏi lại.
Đệ tử đó lập tức cong người nói: “Đệ tử không dám.”
Từ xa có một đôi mắt xinh đẹp đã chăm chú nhìn nơi này rất lâu. Nàng trốn trong đám người xem náo nhiệt trong thành, tay không ngừng run rẩy. Thượng Quan Bình Dao nhìn những đệ tử Côn Luân y sam rách rưới quỳ dưới đất, và hai đầu người treo trên cao, cố gắng khắc chế sự xúc động của mình. Mà lòng bàn tay nàng đã bị móng tay cào rách.
Lúc này, một cánh tay khô gầy gác lên vai nàng.
Trong một gian nội thất của một cửa hàng bình thường.
Thượng Quan Bình Dao quỳ sụp xuống đất, gần như nghẹn ngào nói: “Ngô trưởng lão, đệ tử…”
“Đứng lên.”
Thượng Quan Bình Dao ngẩng đầu, nhìn Ngô Thất nhưng không dám đứng lên.
“Đệ tử Côn Luân, quỳ trời quỳ đất quỳ sư tổ phụ mẫu. Sao có thể tùy tiện quỳ xuống?” Ngô Thất nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Bình Dao cắn môi, lúc này mới đứng lên cong người hành lễ: “Ngô trưởng lão, đệ tử phụ lệnh sư, thỉnh cầu trách phạt.”
Ngô Thất thờ ơ ừ một tiếng. Cánh tay khô gầy duỗi ra ngoài tay áo: “Tại sao ngươi lại ở đây, ngươi ở đây tại sao Phương Hiền Thanh vẫn sống?”
Mặt Thượng Quan Bình Dao trắng bệch, gần như lại muốn quỳ xuống.
Ngô Thất rũ mí mắt thờ ơ nói: “Ta không phải sư phụ ngươi, gánh không nổi sư mệnh. Nếu ngươi đã ở đây, thì đến Tả Thần Sách Doanh đi. Thuận tiện mang tình báo về. Chuyện ngươi thả Phương Hiền Thanh đợi sau khi về môn phái lại truy cứu.”
Thân hình Thượng Quan Bình Dao run run, nàng đã vào Ám Ti của Duy Pháp đường. Mà Ngô trưởng lão chính là một trong Tam Lệnh thần bí nhất, hắn chưởng quản hai Ti Minh Ám. Nàng nhận lệnh truy sát Phương Hiền Thanh, nhưng lâm thời lại không thể xuống tay. Ngược lại bị Phương Hiền Thanh đánh một chưởng trọng thương, bế quan hơn tháng mới hồi phục. Nếu không phải nàng thả Phương Hiền Thanh đi… nếu không thì, đáy mắt Thượng Quan Bình Dao đầy tự trách.
“Vâng.” Thượng Quan Bình Dao gật đầu đáp lời.
“Tất cả nghe theo điều động của Phương Khác.” Ngô Thất nói.
Thượng Quan Bình Dao ứng lời.
“Đại nhân, người Côn Luân đến rồi.”
Chúc Cố Chi ngừng một chút nói: “Dẫn họ vào thành.”
Hai bên Hộ Lạc có hai đội tu sĩ, dùng thế trận kìm kẹp vây hắn ở giữa.
“Hộ đại nhân…” Bên trong những người quỳ dưới đất, có người không tự chủ được lên tiếng. Gần như tất cả mọi người đều thoáng chốc ngẩng đầu nhìn Hộ Lạc. Từng gương mặt gầy gò không còn ra hình, từng đôi mắt bất chợt bùng lên hy vọng.
Hộ Lạc dừng bước, trầm mặc nhìn họ thật lâu.
Bọn họ vốn là đệ tử đắc ý của phái Côn Luân, từng người vốn đều bạch y khinh giáp hăng hái hăm hở, vốn là người Côn Luân thận trọng lại khiêu ngạo. Mà hiện giờ bị xích khóa tay chân cổ, dùng phương thức khuất nhục quỳ ở đây, y sam rách rưới cả người dơ bẩn gầy không còn ra hình.
Người chưa từng thấy qua người Côn Luân kiêu ngạo, không cách nào tưởng tượng được đây là khuất nhục lớn cỡ nào, đau đớn lớn cỡ nào.
Vương Dĩ An mím chặt môi, không nói một lời. Đồng thời có chút lo lắng nhìn Hộ Lạc.
Giang Trầm Chu liếc mắt nhìn hai người, đột nhiên phất roi trong tay nói: “Người đâu, bảo bọn họ quỳ sang hai bên đi, đừng cản đường vào thành.”
Hộ Lạc nhìn bọn họ bị xua đến một bên.
Vương Dĩ An kéo tay áo Hộ Lạc, nhẹ lắc đầu.
Hộ Lạc cất bước đi vào trong thành. Tay cầm kiếm của hắn luôn rất ổn, hiện tại vẫn rất ổn.
“Hộ đại nhân! Chúng tôi không muốn đổi tù binh! Đệ tử Côn Luân thà rằng chết, chứ sao có thể tham sanh úy tử? Chúng tôi chết thì thôi, chỉ cần mọi người nhớ báo thù cho chúng tôi là được!” Đột nhiên một người la lên.
“Đúng! Đại nhân, Côn Luân ta chỉ có tử chiến, không có đệ tử để đồng môn dùng mạng đổi mạng tham sống sợ chết!”
“Câm miệng!” Giang Trầm Chu lấy đao của một người, đi về phía người đầu tiên mở miệng.
Keng. Tiếng đao kiếm va nhau vang lên, đao bị đánh văng đi.
Hộ Lạc lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, chậm rãi thu kiếm lại, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ Thái Hành các ngươi toàn là một đám tiểu nhân hành sự mâu thuẫn sao? Hay Thái Hành các ngươi tôn thờ một vài thủ đoạn hạ tiện?”
Giang Trầm Chu lạnh lùng cười, nói: “Xem ra Côn Luân ngươi đã ra quyết định rồi, đã quyết định đổi tù binh đúng không? Nếu thế, quả thật là ta không phải. Nhưng Côn Luân các ngươi chắc hẳn có thể thông cảm, chờ câu trả lời của các ngươi đến sốt ruột cho nên mới ra tay dạy dỗ vài kẻ không nghe lời. Nhưng nguyện vọng của những tù binh chính trực dũng mãnh, không hề sợ chết đã không thể thực hiện rồi. Mà cũng không sao… ta tin, không lâu sau ta lại có thể nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc ở tù binh doanh.”
“Hiện tại thì xin mời vào thành thôi. Chúc đại nhân của chúng tôi đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.”
“Mời ngồi.” Chúc Cố Chi chỉ chỗ ngồi đối diện mình. Sau đó thờ ơ đảo mắt nhìn hai người: “Xem ra, Côn Luân đã ra quyết định rồi?”
“Phải. Thống lĩnh của chúng tôi đồng ý yêu cầu của các ngươi, dùng Tiêu Vân Dật và Phương Khác đổi lấy tất cả đệ tử Côn Luân. Thời gian nguyên định vào ba ngày sau, đổi tù binh trên Tuyết Đỉnh sơn.” Vương Dĩ An nói.
“Vậy sao? Nhưng ta lại không thấy được thành ý của Côn Luân.” Chúc Cố Chi nói.
“Thành ý?”
“Đúng vậy, nói miệng không bằng cứ. Ai biết Côn Luân các ngươi có cố ý kéo dài thời gian không?”
“Vậy muốn thế nào mới coi là có thành ý?” Hộ Lạc nhìn thanh niên trước mắt, lạnh lùng nói.
“Không ngại hai người tạm thời lưu lại đây làm khách, cho đến ngày đổi tù binh đi, thế nào?” Chúc Cố Chi quay sang nhìn Hộ Lạc, bình thản mỉm cười.
“Ngươi muốn giam giữ chúng ta?” Vương Dĩ An nghe thế, đứng bật dậy.
“Không phải thế, chỉ là hôm nay Thái Hành ta tin lời nói ngoài miệng của Côn Luân ngươi, không giết năm trăm người đó. Tương ứng Côn Luân ngươi cũng phải lấy ra thành ý đáng cho ta không giết năm trăm người đó….” Chúc Cố Chi bình tĩnh nói, ánh mắt trầm tĩnh.
“Được.” Hộ Lạc nhìn Chúc Cố Chi phun ra một chữ.
Ánh mắt Chúc Cố Chi nhấp nháy, đại khái hắn cũng không ngờ Hộ Lạc lại đáp ứng sảng khoái như thế. Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, đại khái lần này Thái Hành thật sự đã bóp đúng mệnh môn của Côn Luân. Sau hắn lại nghĩ, nếu tình hình lúc này thay đổi, Tả Khâu sẽ làm thế nào?
Liễu Tửu ngồi sau bình phong, mím môi không nói. Nàng chưa từng nghĩ đến Côn Luân thật sự sẽ đáp ứng, lúc còn rất nhỏ sư phụ từng nói đùa, đại lục Cửu Châu có tứ bảo, xương người Côn Luân, tâm người Thái Hành, máu người Thiên Sơn, kinh người phật môn. Người Côn Luân duy chỉ có xương cốt không thể gãy. Sự kiên trì và ngạo mạn của họ có lúc người khác không cách nào lý giải.
Nghĩ nghĩ Liễu Tửu bất giác cười khổ, lúc này rồi mà nàng vẫn còn đang suy nghĩ tại sao kẻ địch lại bẻ cong xương họ từ bỏ nguyên tắc của họ. Nếu vậy còn không bằng suy nghĩ, tại sao phái Thái Hành lại biến thành hiện tại. Giết tù binh, cầm chân sứ giả…
Đợi lúc Phương Khác ra khỏi doanh trướng, trong mắt đã sáng tỏ. Y đã hiểu nên làm thế nào rồi.
Tiêu Xương Thu thấy Phương Khác đã đi lại vòng về, nghi hoặc nhướng mày. Sự nặng nề và nghi hoặc trong mắt Phương Khác đã biến mất, lưu lại là một thứ gì đó càng sắc bén hơn.
Trên đường đến Thái Hành. Hộ Lạc ngự kiếm mà đi, mắt nhìn thẳng hướng thành Thái An. Mày mắt lạnh như lưỡi kiếm, toàn thân tỏa ra uy thế đáng sợ.
Vương Dĩ An lo lắng nhìn Hộ Lạc.
Lúc này người không dễ chịu nhất đại khái chính là Hộ Lạc. Gần ngàn đệ tử kia, vốn đều dưới quyền Hộ Lạc. Trận huyết chiến năm đó, các đệ tử tự thỉnh đoạn hậu cho Hộ Lạc dẫn một ngàn năm trăm thiết kỵ binh đánh ra một đường máu chạy tới cầu trợ Tất Thập Tứ. Khổ nỗi Tất Thập Tứ do dự quá lâu, lỡ mất thời cơ. Mới dẫn đến đệ tử tử chiến hơn nửa, những người khác thì bị vây chết trong Hiệp cốc.
Bộ dạng Hộ Lạc khi đó, hắn vẫn còn nhớ như mới. Đẫm máu mà tới, sát khí ngập trời. Nếu không phải Tiêu thống soái khi đó gõ cho một kiếm ngất xỉu, chỉ sợ Hộ Lạc đã muốn một mình giết tới thành Thái An.
Từ đó về sau, Hộ Lạc khổ luyện không phân ngày đêm. Tu vi nhanh chóng tăng trưởng với tốc độ đáng sợ. Nếu không phải nghe thống lĩnh nói qua thì hắn cũng không ngờ Hộ Lạc không những đã thấu triệt kiếm ý mà còn luyện ra được kiếm tâm.
Nghĩ đến đây Vương Dĩ An không khỏi lo lắng nhìn Hộ Lạc: “Hộ huynh đệ, hai chúng ta đến Thái Hành chuyến này là kế hoãn binh, đến lúc đó ngươi đừng…”
“Ta biết, ta sẽ không xúc động. Ngươi yên tâm, mấy năm ta cũng đã nhịn, mấy ngày ta còn không nhịn được sao?” Hộ Lạc gật đầu nghiêm sắc nói.
Vương Dĩ An vội nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đến lúc đó chỉ sợ cảnh tượng rất khó xem, khi đó chúng ta nên nhớ kỹ lấy đại cục làm trọng. Cho dù nhịn nhục chịu khổ thì có ngại gì? Một khi đến lúc…”
Trong mắt Vương Dĩ An nồng đượm sát khí.
“Cho dù tan xương nát thịt, ta cũng phải bắt Thái Hành trả giá.”
Giang Trầm Chu ngồi trên ghế, mất hứng nghịch cây roi trong tay. Hắn đảo mắt nhìn các đao phủ đã cầm đao đứng thành hàng. Trường đao mài đến sáng bóng tỏa ra ánh sáng làm người khác không cách nào nhìn thẳng. Trên mặt đất đã có một vũng máu, trên trụ gỗ đã treo hai ‘đồ trang trí’. Đó là cảnh cáo với tù binh Côn Luân ‘không an phận’.
Ngoài thành Thái An lúc này cực kỳ an tĩnh. Người Côn Luân trầm mặc quỳ, người Thái Hành trầm mặc đứng. Trong trầm mặc, vô thanh đối kháng.
“Canh giờ nào rồi? Người Côn Luân đến chưa?” Giang Trầm Chu hỏi.
“Đã đến giờ thân rồi. Còn chưa thấy Côn Luân phái sứ giả tới.” Một đệ tử sau lưng trả lời.
“Bảo người chuẩn bị tốt dây thừng để treo đầu người, còn cả đá mài đao nữa, vừa đến giờ sẽ động thủ.” Giang Trầm Chu nói, trong vẻ mặt không có một tia lo ngại, ngược lại mang vẻ nghiền ngẫm tàn khốc. Hắn vô cùng chuyên chú nhìn trụ gỗ, cứ như đang ảo tưởng trên đó treo đầy đầu người.
Chỉ là đệ tử đứng sau hắn không xác định lắm hỏi: “Giang đại nhân… thật sự giết sao?”
Chuyện giết tù binh này, trước nay vốn không chính đại, tượng trưng cho sự lãnh khốc tàn bạo và cực đoan. Nếu là bọn họ ở trên chiến trường, cũng cảm thấy chuyện giết hết toàn bộ người này không thể tin nổi.
“Thế nào? Ngươi đang hoài nghi mệnh lệnh của Tả đại nhân sao?” Giang Trầm Chu nhàn nhạt hỏi lại.
Đệ tử đó lập tức cong người nói: “Đệ tử không dám.”
Từ xa có một đôi mắt xinh đẹp đã chăm chú nhìn nơi này rất lâu. Nàng trốn trong đám người xem náo nhiệt trong thành, tay không ngừng run rẩy. Thượng Quan Bình Dao nhìn những đệ tử Côn Luân y sam rách rưới quỳ dưới đất, và hai đầu người treo trên cao, cố gắng khắc chế sự xúc động của mình. Mà lòng bàn tay nàng đã bị móng tay cào rách.
Lúc này, một cánh tay khô gầy gác lên vai nàng.
Trong một gian nội thất của một cửa hàng bình thường.
Thượng Quan Bình Dao quỳ sụp xuống đất, gần như nghẹn ngào nói: “Ngô trưởng lão, đệ tử…”
“Đứng lên.”
Thượng Quan Bình Dao ngẩng đầu, nhìn Ngô Thất nhưng không dám đứng lên.
“Đệ tử Côn Luân, quỳ trời quỳ đất quỳ sư tổ phụ mẫu. Sao có thể tùy tiện quỳ xuống?” Ngô Thất nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Bình Dao cắn môi, lúc này mới đứng lên cong người hành lễ: “Ngô trưởng lão, đệ tử phụ lệnh sư, thỉnh cầu trách phạt.”
Ngô Thất thờ ơ ừ một tiếng. Cánh tay khô gầy duỗi ra ngoài tay áo: “Tại sao ngươi lại ở đây, ngươi ở đây tại sao Phương Hiền Thanh vẫn sống?”
Mặt Thượng Quan Bình Dao trắng bệch, gần như lại muốn quỳ xuống.
Ngô Thất rũ mí mắt thờ ơ nói: “Ta không phải sư phụ ngươi, gánh không nổi sư mệnh. Nếu ngươi đã ở đây, thì đến Tả Thần Sách Doanh đi. Thuận tiện mang tình báo về. Chuyện ngươi thả Phương Hiền Thanh đợi sau khi về môn phái lại truy cứu.”
Thân hình Thượng Quan Bình Dao run run, nàng đã vào Ám Ti của Duy Pháp đường. Mà Ngô trưởng lão chính là một trong Tam Lệnh thần bí nhất, hắn chưởng quản hai Ti Minh Ám. Nàng nhận lệnh truy sát Phương Hiền Thanh, nhưng lâm thời lại không thể xuống tay. Ngược lại bị Phương Hiền Thanh đánh một chưởng trọng thương, bế quan hơn tháng mới hồi phục. Nếu không phải nàng thả Phương Hiền Thanh đi… nếu không thì, đáy mắt Thượng Quan Bình Dao đầy tự trách.
“Vâng.” Thượng Quan Bình Dao gật đầu đáp lời.
“Tất cả nghe theo điều động của Phương Khác.” Ngô Thất nói.
Thượng Quan Bình Dao ứng lời.
“Đại nhân, người Côn Luân đến rồi.”
Chúc Cố Chi ngừng một chút nói: “Dẫn họ vào thành.”
Hai bên Hộ Lạc có hai đội tu sĩ, dùng thế trận kìm kẹp vây hắn ở giữa.
“Hộ đại nhân…” Bên trong những người quỳ dưới đất, có người không tự chủ được lên tiếng. Gần như tất cả mọi người đều thoáng chốc ngẩng đầu nhìn Hộ Lạc. Từng gương mặt gầy gò không còn ra hình, từng đôi mắt bất chợt bùng lên hy vọng.
Hộ Lạc dừng bước, trầm mặc nhìn họ thật lâu.
Bọn họ vốn là đệ tử đắc ý của phái Côn Luân, từng người vốn đều bạch y khinh giáp hăng hái hăm hở, vốn là người Côn Luân thận trọng lại khiêu ngạo. Mà hiện giờ bị xích khóa tay chân cổ, dùng phương thức khuất nhục quỳ ở đây, y sam rách rưới cả người dơ bẩn gầy không còn ra hình.
Người chưa từng thấy qua người Côn Luân kiêu ngạo, không cách nào tưởng tượng được đây là khuất nhục lớn cỡ nào, đau đớn lớn cỡ nào.
Vương Dĩ An mím chặt môi, không nói một lời. Đồng thời có chút lo lắng nhìn Hộ Lạc.
Giang Trầm Chu liếc mắt nhìn hai người, đột nhiên phất roi trong tay nói: “Người đâu, bảo bọn họ quỳ sang hai bên đi, đừng cản đường vào thành.”
Hộ Lạc nhìn bọn họ bị xua đến một bên.
Vương Dĩ An kéo tay áo Hộ Lạc, nhẹ lắc đầu.
Hộ Lạc cất bước đi vào trong thành. Tay cầm kiếm của hắn luôn rất ổn, hiện tại vẫn rất ổn.
“Hộ đại nhân! Chúng tôi không muốn đổi tù binh! Đệ tử Côn Luân thà rằng chết, chứ sao có thể tham sanh úy tử? Chúng tôi chết thì thôi, chỉ cần mọi người nhớ báo thù cho chúng tôi là được!” Đột nhiên một người la lên.
“Đúng! Đại nhân, Côn Luân ta chỉ có tử chiến, không có đệ tử để đồng môn dùng mạng đổi mạng tham sống sợ chết!”
“Câm miệng!” Giang Trầm Chu lấy đao của một người, đi về phía người đầu tiên mở miệng.
Keng. Tiếng đao kiếm va nhau vang lên, đao bị đánh văng đi.
Hộ Lạc lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, chậm rãi thu kiếm lại, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ Thái Hành các ngươi toàn là một đám tiểu nhân hành sự mâu thuẫn sao? Hay Thái Hành các ngươi tôn thờ một vài thủ đoạn hạ tiện?”
Giang Trầm Chu lạnh lùng cười, nói: “Xem ra Côn Luân ngươi đã ra quyết định rồi, đã quyết định đổi tù binh đúng không? Nếu thế, quả thật là ta không phải. Nhưng Côn Luân các ngươi chắc hẳn có thể thông cảm, chờ câu trả lời của các ngươi đến sốt ruột cho nên mới ra tay dạy dỗ vài kẻ không nghe lời. Nhưng nguyện vọng của những tù binh chính trực dũng mãnh, không hề sợ chết đã không thể thực hiện rồi. Mà cũng không sao… ta tin, không lâu sau ta lại có thể nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc ở tù binh doanh.”
“Hiện tại thì xin mời vào thành thôi. Chúc đại nhân của chúng tôi đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.”
“Mời ngồi.” Chúc Cố Chi chỉ chỗ ngồi đối diện mình. Sau đó thờ ơ đảo mắt nhìn hai người: “Xem ra, Côn Luân đã ra quyết định rồi?”
“Phải. Thống lĩnh của chúng tôi đồng ý yêu cầu của các ngươi, dùng Tiêu Vân Dật và Phương Khác đổi lấy tất cả đệ tử Côn Luân. Thời gian nguyên định vào ba ngày sau, đổi tù binh trên Tuyết Đỉnh sơn.” Vương Dĩ An nói.
“Vậy sao? Nhưng ta lại không thấy được thành ý của Côn Luân.” Chúc Cố Chi nói.
“Thành ý?”
“Đúng vậy, nói miệng không bằng cứ. Ai biết Côn Luân các ngươi có cố ý kéo dài thời gian không?”
“Vậy muốn thế nào mới coi là có thành ý?” Hộ Lạc nhìn thanh niên trước mắt, lạnh lùng nói.
“Không ngại hai người tạm thời lưu lại đây làm khách, cho đến ngày đổi tù binh đi, thế nào?” Chúc Cố Chi quay sang nhìn Hộ Lạc, bình thản mỉm cười.
“Ngươi muốn giam giữ chúng ta?” Vương Dĩ An nghe thế, đứng bật dậy.
“Không phải thế, chỉ là hôm nay Thái Hành ta tin lời nói ngoài miệng của Côn Luân ngươi, không giết năm trăm người đó. Tương ứng Côn Luân ngươi cũng phải lấy ra thành ý đáng cho ta không giết năm trăm người đó….” Chúc Cố Chi bình tĩnh nói, ánh mắt trầm tĩnh.
“Được.” Hộ Lạc nhìn Chúc Cố Chi phun ra một chữ.
Ánh mắt Chúc Cố Chi nhấp nháy, đại khái hắn cũng không ngờ Hộ Lạc lại đáp ứng sảng khoái như thế. Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, đại khái lần này Thái Hành thật sự đã bóp đúng mệnh môn của Côn Luân. Sau hắn lại nghĩ, nếu tình hình lúc này thay đổi, Tả Khâu sẽ làm thế nào?
Liễu Tửu ngồi sau bình phong, mím môi không nói. Nàng chưa từng nghĩ đến Côn Luân thật sự sẽ đáp ứng, lúc còn rất nhỏ sư phụ từng nói đùa, đại lục Cửu Châu có tứ bảo, xương người Côn Luân, tâm người Thái Hành, máu người Thiên Sơn, kinh người phật môn. Người Côn Luân duy chỉ có xương cốt không thể gãy. Sự kiên trì và ngạo mạn của họ có lúc người khác không cách nào lý giải.
Nghĩ nghĩ Liễu Tửu bất giác cười khổ, lúc này rồi mà nàng vẫn còn đang suy nghĩ tại sao kẻ địch lại bẻ cong xương họ từ bỏ nguyên tắc của họ. Nếu vậy còn không bằng suy nghĩ, tại sao phái Thái Hành lại biến thành hiện tại. Giết tù binh, cầm chân sứ giả…
Tác giả :
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn