Khác Thủ Tiên Quy
Chương 139: Bậc 2
Từng mũi kiếm mang theo hàn khí ngập trời mà đến. Phương Khác nghiêng đầu né đi hai mũi, bên má có thêm một vệt máu.
Cấp thiết và sóng gợn trong mắt Phương Khác đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một vùng tĩnh lặng. Tình huống trước mắt, rất giống khi y ở dưới lòng sông đối diện với thủy lưu.
Sóng nước lưu động, góc độ chém kiếm ra, lực độ thích đáng nhất, chỉ có vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Xung quanh đã an tĩnh lại, kiếm ý sắc bén bức người cũng mất đi mũi nhọn vốn có.
Mục đích tồn tại của kiếm chiêu là để giết địch, chứ không phải vì để có kiếm chiêu sử ra, kiếm chiêu không phải bản chất, kiếm trong tay mới phải.
Tuy y học được tất cả biến hóa kiếm chiêu của Sâm La kiếm quyết, nhưng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý của Sâm La kiếm quyết. Tức chỉ có vỏ không có ruột.
Phương Khác giơ ngang kiếm, không dùng bất cứ kiếm chiêu nào y biết, chỉ đơn giản đâm ra một kiếm.
Keng!
Một tiếng vọng dài, như sóng lớn vỡ bờ, thanh thế to lớn.
Một luồng khí mát khuếch tán trong người, Sâm La kiếm khí vốn dung làm một thể với Thái A kiếm khí lại đột nhiên khuếch tán. Thái A kiếm ý luôn bá đạo sắc bén vậy mà chìm ngập trong Sâm La kiếm ý cuồn cuộn. Phương Khác nhìn vào trong chỉ thấy một vùng kiếm khí trắng xóa tràn đầy cả đan điền, sau đó chậm rãi chuyển động, màu sắc càng lúc càng nhạt. Cho đến cuối cùng trong đan điền chỉ còn kim đan chuyển động.
Vô hình, vô tích. Sở dĩ gọi Sâm La Vạn Tượng, là vì có thể dung chứa ngàn vạn.
Phương Khác thu kiếm lại, ngồi khoanh gối nhập định.
Phương Khác ‘nhìn thấy’ biển cả mênh mông, sóng hoa tuyết trắng, thủy lưu cuồn cuộn. Mặt biển khi thì bình tĩnh khi thì cuộn trào. Y đứng trên mặt biển, cảm thụ biến hóa của sóng biển, có cảm giác như dung nhập vào vùng biển này.
Một lần cảm ngộ cứ thế qua thật lâu thật lâu.
Đợi khi Phương Khác mở mắt lần nữa, cự thạch lớn khắc chữ ‘khí’ vẫn không có gì khác trước. Phương Khác lại gần tảng đá, chỉ thấy trên tảng đá chi chít vết cắt, trong đó phần nhiều là do kiếm tạo ra, kiếm ý tàn lưu cũng nhiều.
Phương Khác sờ vết cắt mới khắc lên, mỉm cười.
Vỗ vỗ bụi vốn không tồn tại trên y bào, Phương Khác vòng qua tảng đá tiếp tục đi tới.
Nhưng sau tảng đá này y gặp được người đầu tiên từ lúc vào núi đến nay.
Sau cự thạch, một thanh niên bạch y khoanh chân ngồi tựa cự thạch, diện mạo tuấn mỹ. Trông thập phần vô hại, chỉ là mai rùa mặc ngọc trên tay rất đáng chú ý.
Tựa hồ cảm giác được có người nhìn mình, bạch y nhân chậm rãi mở mắt nhìn Phương Khác. Phương Khác vô thức động động ngón tay.
Ánh mắt người này rất giống Diệp Vu Thời. Bạch y nhân sau khi mở mắt dường như thoáng cái đã phủi sạch sự vô hại đổi sang lạnh lẽo, đôi mắt khiến người ta có cảm giác hàn khí lạnh buốt.
“Tại hạ Phương Khác, không biết các hạ là…” Phương Khác mỉm cười chắp tay nói.
Bạch y nhân chậm rãi đứng lên nâng mai rùa trả lễ: “Chào Phương sư đệ, tại hạ Vệ Thoán.” Động tác không bới được chút sai lầm nào, chỉ là Phương Khác vẫn nhìn ra được Vệ Thoán đối với y có chút bài xích chán ghét.
Phương Khác mím môi nhẹ cười: “Thì ra là Vệ sư huynh, khó trách những sư huynh khác không tìm được ngươi, thì ra ngươi đã vào núi rồi.” Vệ Thoán này có địa vị rất đặc thù trong môn phái. Vì hắn là truyền nhân của phe tướng sĩ trong Côn Luân, mà trong phái Côn Luân trước nay tướng sĩ chỉ đơn truyền nhất mạch, từ sau khi sư phụ Trí Hậu mất, phái Côn Luân chỉ còn mình hắn là tướng sĩ.
Trước khi lên núi y đã từng nghe không ít lời đồn về vị sư huynh này. Có người thậm chí còn gọi Vệ Thoán và Tiêu Xương Thu là Côn Luân nhị lãnh.
Vệ Thoán ôm mai rùa đứng dậy, dịch dịch chân nhàn nhạt nói: “Mời sư đệ đi trước.”
Phương Khác mỉm cười, không bận tâm bước đi. Trước nay y không tin mấy thứ như bói quẻ hay định mệnh, đối với tướng sĩ không tôn sùng cũng không chán ghét. Chỉ là rất lâu không thấy được người, lúc này thấy được đồng môn có hơi vui mừng mà thôi. Phương Khác tiếp tục đi tới, bước chân chậm rãi nhưng không đình trệ, không biết bậc tiếp theo y gặp phải sẽ là gì?
“Đợi đã.” Vệ Thoán đột nhiên gọi.
Phương Khác quay lại nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Gặp mặt tức có duyên, Vệ Thoán ta bói một quẻ cho ngươi, thế nào?” Vệ Thoán lạnh nhạt nhìn Phương Khác.
“Được thôi, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Phương Khác sửng sốt một chút liền cười nói: “Cần ta làm gì không?”
“Không cần. Chỉ là nếu bói quẻ ngươi cần phải đứng trong phạm vi ba trượng quanh ta.” Vệ Thoán nói, thấy đã nhận được sự đồng ý của Phương Khác, hắn liền khoanh gối ngồi xuống, lòng bàn tay lật lên. Một ngọn lửa màu cam bùng lên, đặt mai rùa lên lửa. Qua một lát mai rùa kêu tanh tách, phía trên nó xuất hiện vết nứt.
Vệ Thoán lạnh lùng đảo mắt nhìn đường nứt, sau đó nói với Phương Khác: “Phía nam hung hiểm. Sau khi ngươi hạ sơn nhớ đừng đi về phía nam.”
Phương Khác sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi, Vệ Thoán đã lạnh lùng ngắt lời: “Lời đã nói hết, không cần hỏi thêm.”
Phương Khác chớp chớp mắt, câu ‘sao ngươi lại bói lợi hại thế’ đành nuốt lại.
Vệ Thoán đưa tay về hướng núi, ý tiễn khách. Phương Khác sờ mũi, lưu lại một câu đa tạ rồi quay người đi. Điệu bộ tiễn khách của vị sư huynh này rất thuần thục.
Nhớ đến những gì Vệ Thoán vừa nói, Phương Khác trầm tư một chút. Phía nam hung hiểm, thuật tướng sĩ này quả nhiên tinh chuẩn, sau khi rời khỏi đây nơi y muốn đi quả thật là phía nam.
Vệ Thoán nhìn bóng lưng Phương Khác, lại nhìn nhìn mai rùa.
Hai người trong quẻ của sư phụ, hiện nay có thể xác định một trong đó là Phương Khác. Người còn lại là ai? Lần trước hắn đã tính qua Diệp Vu Thời không phải là người trong quẻ, vậy lẽ nào một người khác sẽ là nhân sĩ ngoài phái? Nhưng nếu hiện tại đã biết Phương Khác không phải là điều xấu với Côn Luân, vậy hắn an tâm rồi. Chỉ là đối với dấu hiệu đại hung của Phương Khác, Vệ Thoán không muốn bói thêm. Nếu hắn đã nói với Phương Khác phía nam hung hiểm, chỉ cần sau khi hạ sơn Phương Khác không đi về phía nam tự nhiên có thể bình yên vô sự. Mà nếu y đi, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn.
Vệ Thoán thu mai rùa lại quay người hạ sơn.
Vệ Thoán và Phương Khác vừa khéo xoay lưng vào nhau mà đi.
Từ sau khi gặp Vệ Thoán, nói chính xác hơn là sau khi lĩnh ngộ được Sâm La kiếm quyết, tu vi của Phương Khác cứ tăng trưởng với một tốc độ có thể gọi là khủng bố, theo cách nói của Phương Khác chính là giống như ăn tiên đan, nhưng cuối cùng tại lúc kim đan đại viên mãn thì dừng lại. Đường lên núi vẫn gian nan, nhưng Phương Khác chưa từng ngừng lại, sau khi qua bậc đầu tiên, y lại qua tiếp một bậc. Gian nan trong đó giống như… giống như lúc này y không thể tìm được một cái áo khoác nào sạch sẽ hoàn chỉnh.
Cho đến một ngày, Phương Khác càng lúc càng chậm, thậm chí một ngày chỉ có thể bước một bước, sau đó một bước cũng không nổi.
Phương Khác mặc y sam màu đen, chống kiếm thở dốc. Y cảm thấy được nếu bước thêm một bước nữa, ngũ tạng lục phủ của y sẽ bị nghiền nát.
“Bao nhiêu bước rồi?” Phương Khác hỏi.
“Hai vạn lẻ ba bước.” Thái A nói.
Phương Khác mỉm cười, tùy tiện cột lại mái tóc đã dài ra rất nhiều, nói: “Hơn hai năm rồi, chúng ta hạ sơn thôi.” Nói xong, Phương Khác không hề do dự quay người hạ sơn. Y biết rõ nếu còn tiến tới trừ khi y ngộ ra kiếm tâm hoặc kết anh, nhưng kiếm tâm sao dễ ngộ thế được? Kết anh? Vậy thì càng là chuyện đùa, không có kết anh đan y dám kết anh sao?
Một đường hạ sơn, thần thanh khí sảng, gặp được không ít các sư huynh đệ đồng môn dù không thể bước tiếp nhưng vẫn cố chấp tiến lên. Phương Khác chỉ mỉm cười đáp lại ánh mắt quái dị của những người đó. Người đã vào Vấn Đạo phong rồi dừng lại tại đây không ít, cho dù có vài người biết rõ mình đã đến ‘cực hạn’ nhưng vẫn không từ bỏ, muốn thử phá vỡ ‘cực hạn’, đụng tường nam vẫn không nản lòng. Kiên trì đương nhiên tốt, nhưng có lúc phải hiểu tự lượng sức mình, quá mức như thế này, vậy chính là ngốc.
Vấn Đạo phong, y sẽ còn trở lại. Phương Khác híp mắt nhìn ngọn núi không thấy đỉnh, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ đứng trên chỗ cao nhất ngọn núi này.
Ra khỏi Vấn Đạo phong, Phương Khác bật cười, hơn mười con hạc giấy từ lòng bàn tay bay đến các hướng khác nhau.
Đợi Phương Khác ngự kiếm bay lên, nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, một con hạc giấy bay tới.
“A Khác, huynh đang ở đại lục Hoang Mạc.”
Phương Khác nghe tiếng Diệp Vu Thời, thoáng mím môi cười rồi nhíu mày thở dài: “Quả nhiên đã đến đại lục Hoang Mạc.”
Trong lúc thở dài, mấy đạo linh khí nhắm thẳng tới chỗ y.
Phương Khác tươi cười vui vẻ nhìn mấy thân ảnh quen thuộc.
“Phương sư huynh, cuối cùng ngươi cũng ra rồi.”
“Phương sư huynh, đám nhóc con ở Thận Hành nhai muốn nhốt bao lâu? Hai năm nay ta thật sự là bị quấy nhiễu đủ rồi…”
“Chủ tử, Huyền Cực mời ngài đến ôn chuyện….”
Phương Khác vừa đi tới rừng Phùng Thu, vừa nghe vài người thuật lại thế cục hai năm nay, trên đường không thấy một bóng người nhàn tản nào, ai ai cũng bận rộn vội vàng, có vài người còn mặc giáp đằng.
Đợi sau khi đoàn người vào ngồi trong thư phòng của Phương Khác, Trần Chử và Viên Kim kể lại tình trạng hiện giờ.
Thế lực trong môn phái hiện nay không khác mấy với dự liệu của y, điều duy nhất ngoài dự liệu là, Phương gia sớm đã câu kết với phái Thái Hành, lại bị Trí Tiêu phát giác dị động, thế là hạ lệnh truy xét nội gian trong môn phái. Kết quả mấy đệ tử Phương gia với Phương Minh Sùng đi đầu suốt đêm chạy khỏi Côn Luân. Không ngờ bị Phụng Chi Tiếu đương trường giết chết, mà Phương Hiền Thanh là gia chủ đời sau của Phương gia lại sớm chuồn về Tần Lĩnh, nhưng điều đáng bất ngờ là Phương Hiền Hoa vẫn ở lại môn phái.
“Thì ra là thế…” Phương Khác nhẹ gõ lên bàn, nếu không phát hiện chuyện này sớm, hậu quả sẽ khó mà tưởng nổi. Dù sao lực ảnh hưởng của Phương Hiền Thanh trong Côn Luân rất lớn. Mà khuynh hướng nguy hiểm của Phương gia e rằng khi ở đại hội Cửu Châu đã xuất hiện dấu hiệu. Khi đó phái Thái Hành vây núi, người Phương gia lại rời đi từ sớm. Về sau cũng không có chút tương trợ nào với minh hữu Côn Luân. Chỉ không ngờ câu y hỏi Phương Hiền Thanh khi đó hiện tại lại được Phương Hiền Thanh dùng một cách khác trả lời.
“Đại lục Cửu Châu hiện nay đâu đâu cũng là chiến hỏa. Phái Thái Hành đã thu cả phía bắc vào túi. Với lại gần đây, đại lục Cửu Châu liên tục xuất hiện bóng dáng yêu ma tu, Đông Thanh Diệm đã nắm chặt Đông Thanh gia trong lòng bàn tay, hắn nói với chúng ta đại lục Thanh Hoa bây giờ cũng không thái bình. Yêu phủ liên tục có hành động, Thanh Minh thần bí cũng hiện lên mặt nước. Còn về đại lục Hoang Mạc…” Trần Chử liếc Phương Khác, thanh giọng nói: “Ta đã thay đệ làm chủ kết minh với Diệp Vu Thời rồi. Đệ sẽ không trách ta tự chủ trương chứ?”
Phương Khác nhướng mày nhìn Trần Chử: “Chúng ta và Diệp Vu Thời không phải luôn là đồng minh sao?”
Trần Chử mắc nghẹn bởi thái độ của Phương Khác, thầm nghĩ, khi nào thì họ đã là đồng minh? Căn bản chưa từng đề cập đến được chưa? Được rồi, cho dù ai ai cũng biết hai người này có gian tình nhưng không phải là chưa kết làm đạo lữ sao?
“Khụ… chuyện đại lục Hoang Mạc đều giao cho Triệu Lịch Duyệt xử lý rồi, đợi hắn về lại hồi báo với Phương sư huynh.”
“Chủ tử, ngài rốt cuộc định xử lý đệ tử đời ba mươi bảy thế nào?…”
Phương Khác cứ thế mặc đồ đen rách nát, cả miếng nước cũng chưa uống, đã cùng mấy người này ngồi trong thư phòng bàn đến trời sáng. Cho đến khi một đệ tử gõ cửa viện của Phương Khác, truyền đạt một câu của Trí Tiêu.
Mặt Phương Khác dại ra, rồi lập tức hồi phục bình thường. Bảo y sẽ lập tức đến Cùng sơn cốc, đệ tử kia nhận được câu trả lời mong muốn cũng cười tươi bỏ đi.
Chỉ là đám Trần Chử mang theo vài phần thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ đệ xuất quan quên thông báo cho chưởng môn?”
Phương Khác liếc nhìn Trần Chử: “Ta là loại người này sao?”
Trần Chử đảo mắt không tiếp lời, chỉ cười.
“Chủ tử, ngài vừa xuất quan không lập tức đến Cùng sơn cốc bái kiến chưởng môn… lại trực tiếp…” Chân Thông ngượng ngùng lắp bắp nói không rõ ràng.
Mọi người trong phòng liền mang vẻ hiểu rõ, thi nhau nhìn Phương Khác, Phương Khác lúng túng khụ một tiếng: “Ta cũng không thể mặc y sam rách rưới đi bái kiến sư phụ chứ, phải tắm rửa trước chứ. Ta tắm xong sẽ đi ngay.”
Mọi người lặng yên không nói, trên mặt lại viết rõ – ngươi không cần giải thích nữa.
Cấp thiết và sóng gợn trong mắt Phương Khác đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một vùng tĩnh lặng. Tình huống trước mắt, rất giống khi y ở dưới lòng sông đối diện với thủy lưu.
Sóng nước lưu động, góc độ chém kiếm ra, lực độ thích đáng nhất, chỉ có vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Xung quanh đã an tĩnh lại, kiếm ý sắc bén bức người cũng mất đi mũi nhọn vốn có.
Mục đích tồn tại của kiếm chiêu là để giết địch, chứ không phải vì để có kiếm chiêu sử ra, kiếm chiêu không phải bản chất, kiếm trong tay mới phải.
Tuy y học được tất cả biến hóa kiếm chiêu của Sâm La kiếm quyết, nhưng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý của Sâm La kiếm quyết. Tức chỉ có vỏ không có ruột.
Phương Khác giơ ngang kiếm, không dùng bất cứ kiếm chiêu nào y biết, chỉ đơn giản đâm ra một kiếm.
Keng!
Một tiếng vọng dài, như sóng lớn vỡ bờ, thanh thế to lớn.
Một luồng khí mát khuếch tán trong người, Sâm La kiếm khí vốn dung làm một thể với Thái A kiếm khí lại đột nhiên khuếch tán. Thái A kiếm ý luôn bá đạo sắc bén vậy mà chìm ngập trong Sâm La kiếm ý cuồn cuộn. Phương Khác nhìn vào trong chỉ thấy một vùng kiếm khí trắng xóa tràn đầy cả đan điền, sau đó chậm rãi chuyển động, màu sắc càng lúc càng nhạt. Cho đến cuối cùng trong đan điền chỉ còn kim đan chuyển động.
Vô hình, vô tích. Sở dĩ gọi Sâm La Vạn Tượng, là vì có thể dung chứa ngàn vạn.
Phương Khác thu kiếm lại, ngồi khoanh gối nhập định.
Phương Khác ‘nhìn thấy’ biển cả mênh mông, sóng hoa tuyết trắng, thủy lưu cuồn cuộn. Mặt biển khi thì bình tĩnh khi thì cuộn trào. Y đứng trên mặt biển, cảm thụ biến hóa của sóng biển, có cảm giác như dung nhập vào vùng biển này.
Một lần cảm ngộ cứ thế qua thật lâu thật lâu.
Đợi khi Phương Khác mở mắt lần nữa, cự thạch lớn khắc chữ ‘khí’ vẫn không có gì khác trước. Phương Khác lại gần tảng đá, chỉ thấy trên tảng đá chi chít vết cắt, trong đó phần nhiều là do kiếm tạo ra, kiếm ý tàn lưu cũng nhiều.
Phương Khác sờ vết cắt mới khắc lên, mỉm cười.
Vỗ vỗ bụi vốn không tồn tại trên y bào, Phương Khác vòng qua tảng đá tiếp tục đi tới.
Nhưng sau tảng đá này y gặp được người đầu tiên từ lúc vào núi đến nay.
Sau cự thạch, một thanh niên bạch y khoanh chân ngồi tựa cự thạch, diện mạo tuấn mỹ. Trông thập phần vô hại, chỉ là mai rùa mặc ngọc trên tay rất đáng chú ý.
Tựa hồ cảm giác được có người nhìn mình, bạch y nhân chậm rãi mở mắt nhìn Phương Khác. Phương Khác vô thức động động ngón tay.
Ánh mắt người này rất giống Diệp Vu Thời. Bạch y nhân sau khi mở mắt dường như thoáng cái đã phủi sạch sự vô hại đổi sang lạnh lẽo, đôi mắt khiến người ta có cảm giác hàn khí lạnh buốt.
“Tại hạ Phương Khác, không biết các hạ là…” Phương Khác mỉm cười chắp tay nói.
Bạch y nhân chậm rãi đứng lên nâng mai rùa trả lễ: “Chào Phương sư đệ, tại hạ Vệ Thoán.” Động tác không bới được chút sai lầm nào, chỉ là Phương Khác vẫn nhìn ra được Vệ Thoán đối với y có chút bài xích chán ghét.
Phương Khác mím môi nhẹ cười: “Thì ra là Vệ sư huynh, khó trách những sư huynh khác không tìm được ngươi, thì ra ngươi đã vào núi rồi.” Vệ Thoán này có địa vị rất đặc thù trong môn phái. Vì hắn là truyền nhân của phe tướng sĩ trong Côn Luân, mà trong phái Côn Luân trước nay tướng sĩ chỉ đơn truyền nhất mạch, từ sau khi sư phụ Trí Hậu mất, phái Côn Luân chỉ còn mình hắn là tướng sĩ.
Trước khi lên núi y đã từng nghe không ít lời đồn về vị sư huynh này. Có người thậm chí còn gọi Vệ Thoán và Tiêu Xương Thu là Côn Luân nhị lãnh.
Vệ Thoán ôm mai rùa đứng dậy, dịch dịch chân nhàn nhạt nói: “Mời sư đệ đi trước.”
Phương Khác mỉm cười, không bận tâm bước đi. Trước nay y không tin mấy thứ như bói quẻ hay định mệnh, đối với tướng sĩ không tôn sùng cũng không chán ghét. Chỉ là rất lâu không thấy được người, lúc này thấy được đồng môn có hơi vui mừng mà thôi. Phương Khác tiếp tục đi tới, bước chân chậm rãi nhưng không đình trệ, không biết bậc tiếp theo y gặp phải sẽ là gì?
“Đợi đã.” Vệ Thoán đột nhiên gọi.
Phương Khác quay lại nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Gặp mặt tức có duyên, Vệ Thoán ta bói một quẻ cho ngươi, thế nào?” Vệ Thoán lạnh nhạt nhìn Phương Khác.
“Được thôi, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Phương Khác sửng sốt một chút liền cười nói: “Cần ta làm gì không?”
“Không cần. Chỉ là nếu bói quẻ ngươi cần phải đứng trong phạm vi ba trượng quanh ta.” Vệ Thoán nói, thấy đã nhận được sự đồng ý của Phương Khác, hắn liền khoanh gối ngồi xuống, lòng bàn tay lật lên. Một ngọn lửa màu cam bùng lên, đặt mai rùa lên lửa. Qua một lát mai rùa kêu tanh tách, phía trên nó xuất hiện vết nứt.
Vệ Thoán lạnh lùng đảo mắt nhìn đường nứt, sau đó nói với Phương Khác: “Phía nam hung hiểm. Sau khi ngươi hạ sơn nhớ đừng đi về phía nam.”
Phương Khác sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi, Vệ Thoán đã lạnh lùng ngắt lời: “Lời đã nói hết, không cần hỏi thêm.”
Phương Khác chớp chớp mắt, câu ‘sao ngươi lại bói lợi hại thế’ đành nuốt lại.
Vệ Thoán đưa tay về hướng núi, ý tiễn khách. Phương Khác sờ mũi, lưu lại một câu đa tạ rồi quay người đi. Điệu bộ tiễn khách của vị sư huynh này rất thuần thục.
Nhớ đến những gì Vệ Thoán vừa nói, Phương Khác trầm tư một chút. Phía nam hung hiểm, thuật tướng sĩ này quả nhiên tinh chuẩn, sau khi rời khỏi đây nơi y muốn đi quả thật là phía nam.
Vệ Thoán nhìn bóng lưng Phương Khác, lại nhìn nhìn mai rùa.
Hai người trong quẻ của sư phụ, hiện nay có thể xác định một trong đó là Phương Khác. Người còn lại là ai? Lần trước hắn đã tính qua Diệp Vu Thời không phải là người trong quẻ, vậy lẽ nào một người khác sẽ là nhân sĩ ngoài phái? Nhưng nếu hiện tại đã biết Phương Khác không phải là điều xấu với Côn Luân, vậy hắn an tâm rồi. Chỉ là đối với dấu hiệu đại hung của Phương Khác, Vệ Thoán không muốn bói thêm. Nếu hắn đã nói với Phương Khác phía nam hung hiểm, chỉ cần sau khi hạ sơn Phương Khác không đi về phía nam tự nhiên có thể bình yên vô sự. Mà nếu y đi, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn.
Vệ Thoán thu mai rùa lại quay người hạ sơn.
Vệ Thoán và Phương Khác vừa khéo xoay lưng vào nhau mà đi.
Từ sau khi gặp Vệ Thoán, nói chính xác hơn là sau khi lĩnh ngộ được Sâm La kiếm quyết, tu vi của Phương Khác cứ tăng trưởng với một tốc độ có thể gọi là khủng bố, theo cách nói của Phương Khác chính là giống như ăn tiên đan, nhưng cuối cùng tại lúc kim đan đại viên mãn thì dừng lại. Đường lên núi vẫn gian nan, nhưng Phương Khác chưa từng ngừng lại, sau khi qua bậc đầu tiên, y lại qua tiếp một bậc. Gian nan trong đó giống như… giống như lúc này y không thể tìm được một cái áo khoác nào sạch sẽ hoàn chỉnh.
Cho đến một ngày, Phương Khác càng lúc càng chậm, thậm chí một ngày chỉ có thể bước một bước, sau đó một bước cũng không nổi.
Phương Khác mặc y sam màu đen, chống kiếm thở dốc. Y cảm thấy được nếu bước thêm một bước nữa, ngũ tạng lục phủ của y sẽ bị nghiền nát.
“Bao nhiêu bước rồi?” Phương Khác hỏi.
“Hai vạn lẻ ba bước.” Thái A nói.
Phương Khác mỉm cười, tùy tiện cột lại mái tóc đã dài ra rất nhiều, nói: “Hơn hai năm rồi, chúng ta hạ sơn thôi.” Nói xong, Phương Khác không hề do dự quay người hạ sơn. Y biết rõ nếu còn tiến tới trừ khi y ngộ ra kiếm tâm hoặc kết anh, nhưng kiếm tâm sao dễ ngộ thế được? Kết anh? Vậy thì càng là chuyện đùa, không có kết anh đan y dám kết anh sao?
Một đường hạ sơn, thần thanh khí sảng, gặp được không ít các sư huynh đệ đồng môn dù không thể bước tiếp nhưng vẫn cố chấp tiến lên. Phương Khác chỉ mỉm cười đáp lại ánh mắt quái dị của những người đó. Người đã vào Vấn Đạo phong rồi dừng lại tại đây không ít, cho dù có vài người biết rõ mình đã đến ‘cực hạn’ nhưng vẫn không từ bỏ, muốn thử phá vỡ ‘cực hạn’, đụng tường nam vẫn không nản lòng. Kiên trì đương nhiên tốt, nhưng có lúc phải hiểu tự lượng sức mình, quá mức như thế này, vậy chính là ngốc.
Vấn Đạo phong, y sẽ còn trở lại. Phương Khác híp mắt nhìn ngọn núi không thấy đỉnh, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ đứng trên chỗ cao nhất ngọn núi này.
Ra khỏi Vấn Đạo phong, Phương Khác bật cười, hơn mười con hạc giấy từ lòng bàn tay bay đến các hướng khác nhau.
Đợi Phương Khác ngự kiếm bay lên, nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, một con hạc giấy bay tới.
“A Khác, huynh đang ở đại lục Hoang Mạc.”
Phương Khác nghe tiếng Diệp Vu Thời, thoáng mím môi cười rồi nhíu mày thở dài: “Quả nhiên đã đến đại lục Hoang Mạc.”
Trong lúc thở dài, mấy đạo linh khí nhắm thẳng tới chỗ y.
Phương Khác tươi cười vui vẻ nhìn mấy thân ảnh quen thuộc.
“Phương sư huynh, cuối cùng ngươi cũng ra rồi.”
“Phương sư huynh, đám nhóc con ở Thận Hành nhai muốn nhốt bao lâu? Hai năm nay ta thật sự là bị quấy nhiễu đủ rồi…”
“Chủ tử, Huyền Cực mời ngài đến ôn chuyện….”
Phương Khác vừa đi tới rừng Phùng Thu, vừa nghe vài người thuật lại thế cục hai năm nay, trên đường không thấy một bóng người nhàn tản nào, ai ai cũng bận rộn vội vàng, có vài người còn mặc giáp đằng.
Đợi sau khi đoàn người vào ngồi trong thư phòng của Phương Khác, Trần Chử và Viên Kim kể lại tình trạng hiện giờ.
Thế lực trong môn phái hiện nay không khác mấy với dự liệu của y, điều duy nhất ngoài dự liệu là, Phương gia sớm đã câu kết với phái Thái Hành, lại bị Trí Tiêu phát giác dị động, thế là hạ lệnh truy xét nội gian trong môn phái. Kết quả mấy đệ tử Phương gia với Phương Minh Sùng đi đầu suốt đêm chạy khỏi Côn Luân. Không ngờ bị Phụng Chi Tiếu đương trường giết chết, mà Phương Hiền Thanh là gia chủ đời sau của Phương gia lại sớm chuồn về Tần Lĩnh, nhưng điều đáng bất ngờ là Phương Hiền Hoa vẫn ở lại môn phái.
“Thì ra là thế…” Phương Khác nhẹ gõ lên bàn, nếu không phát hiện chuyện này sớm, hậu quả sẽ khó mà tưởng nổi. Dù sao lực ảnh hưởng của Phương Hiền Thanh trong Côn Luân rất lớn. Mà khuynh hướng nguy hiểm của Phương gia e rằng khi ở đại hội Cửu Châu đã xuất hiện dấu hiệu. Khi đó phái Thái Hành vây núi, người Phương gia lại rời đi từ sớm. Về sau cũng không có chút tương trợ nào với minh hữu Côn Luân. Chỉ không ngờ câu y hỏi Phương Hiền Thanh khi đó hiện tại lại được Phương Hiền Thanh dùng một cách khác trả lời.
“Đại lục Cửu Châu hiện nay đâu đâu cũng là chiến hỏa. Phái Thái Hành đã thu cả phía bắc vào túi. Với lại gần đây, đại lục Cửu Châu liên tục xuất hiện bóng dáng yêu ma tu, Đông Thanh Diệm đã nắm chặt Đông Thanh gia trong lòng bàn tay, hắn nói với chúng ta đại lục Thanh Hoa bây giờ cũng không thái bình. Yêu phủ liên tục có hành động, Thanh Minh thần bí cũng hiện lên mặt nước. Còn về đại lục Hoang Mạc…” Trần Chử liếc Phương Khác, thanh giọng nói: “Ta đã thay đệ làm chủ kết minh với Diệp Vu Thời rồi. Đệ sẽ không trách ta tự chủ trương chứ?”
Phương Khác nhướng mày nhìn Trần Chử: “Chúng ta và Diệp Vu Thời không phải luôn là đồng minh sao?”
Trần Chử mắc nghẹn bởi thái độ của Phương Khác, thầm nghĩ, khi nào thì họ đã là đồng minh? Căn bản chưa từng đề cập đến được chưa? Được rồi, cho dù ai ai cũng biết hai người này có gian tình nhưng không phải là chưa kết làm đạo lữ sao?
“Khụ… chuyện đại lục Hoang Mạc đều giao cho Triệu Lịch Duyệt xử lý rồi, đợi hắn về lại hồi báo với Phương sư huynh.”
“Chủ tử, ngài rốt cuộc định xử lý đệ tử đời ba mươi bảy thế nào?…”
Phương Khác cứ thế mặc đồ đen rách nát, cả miếng nước cũng chưa uống, đã cùng mấy người này ngồi trong thư phòng bàn đến trời sáng. Cho đến khi một đệ tử gõ cửa viện của Phương Khác, truyền đạt một câu của Trí Tiêu.
Mặt Phương Khác dại ra, rồi lập tức hồi phục bình thường. Bảo y sẽ lập tức đến Cùng sơn cốc, đệ tử kia nhận được câu trả lời mong muốn cũng cười tươi bỏ đi.
Chỉ là đám Trần Chử mang theo vài phần thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ đệ xuất quan quên thông báo cho chưởng môn?”
Phương Khác liếc nhìn Trần Chử: “Ta là loại người này sao?”
Trần Chử đảo mắt không tiếp lời, chỉ cười.
“Chủ tử, ngài vừa xuất quan không lập tức đến Cùng sơn cốc bái kiến chưởng môn… lại trực tiếp…” Chân Thông ngượng ngùng lắp bắp nói không rõ ràng.
Mọi người trong phòng liền mang vẻ hiểu rõ, thi nhau nhìn Phương Khác, Phương Khác lúng túng khụ một tiếng: “Ta cũng không thể mặc y sam rách rưới đi bái kiến sư phụ chứ, phải tắm rửa trước chứ. Ta tắm xong sẽ đi ngay.”
Mọi người lặng yên không nói, trên mặt lại viết rõ – ngươi không cần giải thích nữa.
Tác giả :
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn