Khác Thủ Tiên Quy
Chương 133: Núi đổ
Trước khi chết trong mắt Tạ An vẫn là không dám tin. Nó không ngờ Phương Khác thật sự dám giết mình, nó cho rằng chỉ cần nó nhận lỗi là được. Trong nhân sinh mười hai năm trời của nó rất ít khi nhận lỗi, cũng chưa từng có ai dám thật sự làm gì nó.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn máu chảy ra ở nơi Tạ An ôm cổ. Bọn họ trợn to mắt muốn chứng minh bản thân nhìn nhầm. Nhưng, Tạ An ngã xuống đã chứng minh đó là thật. Hầu như tất cả đều cảm thấy chấn động, y điên rồi sao? Y thật sự dám giết chết tôn tử của Tạ trưởng lão ngay trước mặt ông. Mà sự chấn động của họ còn chưa kịp hiện lên mặt, đã bị một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ chấn trụ.
Ngay lúc Tạ An ôm cổ ngã xuống, uy áp trên người Tạ trưởng lão đã tăng lên mức lớn nhất, tay áo ông thoáng cái phồng lên, quanh người hình thành gió lốc.
Trong tiếng nổ vang khi không khí bị xé rách, tay cầm kiếm của Phương Khác dần bị mồ hôi thấm ướt. Áp lực đè lên người như một ngọn núi lớn, khiến y thở không nổi, động cũng không thể động, thậm chí cả chớp mắt cũng không thể. Y chỉ có thể gồng mình đứng thẳng, nhìn Tạ trưởng lão bước từng bước chậm rãi, nặng nề lại chỗ y.
Sắc mặt Trần Chử tái nhợt cắn chặt răng, hắn muốn giữ cho hàm răng đang run cầm cập dừng lại, nhưng chỉ uổng phí. Hắn chỉ có thể lo lắng nhìn Phương Khác.
Tiêu trưởng lão túa mồ hôi, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn gào lên với Tạ trưởng lão: “Tạ lão, hôm nay Duy Pháp đường chết oan mười một đệ tử.”
Tạ trưởng lão trầm mặc lại gần Phương Khác, làm như không nghe thấy lời Tiêu trưởng lão. Từ đầu đến cuối ông chỉ nhìn Tạ An, đôi mắt phượng trợn to giống hệt phụ thân nó hiện tại đã không còn chút thần thái gì, thẻ ngọc ông cho nó đã rớt ra khỏi cổ áo…
Tim Phương Khác đập như trống gõ, giọng nói xa xăm của Thái A vang lên: “Người này cách nhữ gần như thế, nếu xuất thủ, ngô cũng khó chống lại.”
Phương Khác cười khổ: “Ta cho rằng đến lúc này sư phụ ta vẫn chưa xuất hiện nhất định là giúp ta ổn định đám người Tạ trưởng lão, ai biết ta nghĩ sai rồi.”
Nói xong, nhờ sự ‘giúp đỡ’ của Thái A, Phương Khác nhẹ lùi chân trái ra sau một bước. Kiếm trong tay nâng ngang lên, tiến có thể công lùi có thể thủ.
Không ngờ, từ đầu đến cuối Tạ trưởng lão không nhìn Phương Khác một cái.
Ông chỉ cúi xuống ôm Tạ An lên, ngừng lại một chút rồi chậm rãi xoay đi. Bước chân lúc đến và lúc đi của ông đều giống nhau, tốc độ không chút khác biệt. Chỉ là thân hình thẳng tắp phản phất như thoáng cái còng xuống. Trông như thể chớp mắt đã già đi hơn mười tuổi. Thậm chí Phương Khác còn cảm giác như y nhìn thấy trong mấy chục bước này, Tạ trưởng lão chậm rãi già đi, thần khí gì đều trôi mất.
Nhưng dù thấy Tạ trưởng lão đang dần cách xa mình, y vẫn không dám thả lỏng chút nào. Cho đến khi Tạ trưởng lão đi ra ngoài sân diễn luyện, mới thầm thở ra một cái. Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng thở ra, hợp lại thành ra thanh thế kinh người. Thì ra không chỉ đám Trần Chử mà ngay cả đám Tiêu trưởng lão đứng khá xa cũng đều vô thức thở phào.
Lúc này, Tạ trưởng lão sớm đã không thấy bóng dáng bỗng cất tiếng như lôi đình.
“Trí Tiêu, hôm nay lão hủ từ chức tại Duy Pháp đường.”
Vừa nghe thế, Vương trưởng lão trực tiếp quỳ xuống, mà đáy mắt đệ tử Duy Pháp đường toàn là mê mang… mất đi ngọn núi Tạ lão, Duy Pháp đường còn là Duy Pháp đường sao? Ngọn núi của Duy Pháp đường đã đổ rồi!
Tại nơi khác.
Trong đại điện Côn Luân, ảnh chiếu trôi nổi giữa điện trung thực miêu tả lại tất cả những gì phát sinh ở sân diễn luyện. Vị trí đầu tiên bên phải Trí Tiêu trống không.
Trí Tiêu quả thật ổn định một đám trưởng lão như Phương Khác nghĩ, chỉ là khi Tạ lão đi ông không ngăn cản mà thôi. Vì Tạ lão là ngọn núi của Duy Pháp đường, ông ta là môn quy sống của phái Côn Luân. Chỉ cần ông ta còn ở Duy Pháp đường một ngày ông ta sẽ tận hết nỗ lực của mình duy trì công chính cho Duy Pháp đường. Tạ lão chưa từng vị tình riêng…
Trí Tiêu chỉ nhìn ảnh chiếu, không nói gì, lúc Phương Khác vung kiếm đó, ông chỉ thoáng kinh ngạc rồi lập tức hiện lên vẻ vừa lòng. Thậm chí còn thở ra nhẹ nhõm, nếu Phương Khác không giết Tạ An vậy chỉ sợ Tạ lão sẽ phải đích thân ra tay đó mới chân chính là tàn khốc.
Đợi khi nghe Tạ lão nói muốn từ chức ở Duy Pháp đường, Trí Tiêu mới nhíu mày, quay sang nói vài câu cùng Tào Đoạt.
Các trưởng lão ngồi hai bên đại điện lúc này đã không còn tâm tình suy đoán Trí Tiêu nói gì, ánh mắt họ đều đặt lên nhi tử hay tôn tử tôn nữ nhà mình. Ngay cả độc tôn của Tạ lão mà Phương Khác cũng dám giết, hài tử của họ không biết sẽ bị thế nào đây!
Nhìn tình hình, Dương Tài Hoa ngồi không ổn nữa, nàng nhảy bật khỏi chỗ ngồi như bị thứ gì cắn, rồi muốn lao ra khỏi điện.
“Ngồi xuống.” Dư lão lạnh lùng nói.
Dương Tài Hoa lập tức ngã ngồi lại chỗ cũ, nhìn Dư lão nói: “Sư phụ, ngài mau đi cứu Sùng Lễ đi! Phải chịu đánh năm mươi Sát Uy bổng, Sùng Lễ còn đường sống sao?”
“Từ mẫu ra bại nhi. Chính do ngươi hằng ngày sủng ái quá mức, mới khiến Sùng Lễ thành như hôm nay, ủ thành đại họa! Còn không ngậm miệng.” Dư lão lạnh giọng nói, ánh mắt sắc như dao nhìn Dương Tài Hoa.
Dương Tài Hoa nhất thời suy sụp, chuyển mắt nhìn nhi tử trong ảnh chiếu, sau đó lại hung ác nhìn Phương Khác. Hôm nay Phương Khác dám phạt nhi tử của nàng, nhất định ngày sau nàng sẽ hoàn trả gấp mười!
Tuy Phương Khác không thấy được biểu tình của các trưởng lão lúc này, nhưng cũng có thể biết được tâm tình của họ.
Y thờ ơ nhìn quanh, sau đó chuyển mắt nhìn đám nhóc Dư Sùng Lễ. Bọn chúng đều nhịn không được run lên, trong mắt đầy sợ hãi. Cả đám tái mặt ngay cả thở mạnh cũng không dám, ai cũng biết lúc này thật sự không người nào có thể cứu chúng được nữa.
“Trước trượng phạt năm mươi, rồi đưa đến Thận Hành nhai, chuyện trừng phạt về sau hãy bàn.”
Sau đó là tiếng kêu gào không dứt cùng tiếng gậy đánh lên da thịt. Triệu Lịch Duyệt đứng một bên giám sát, hợp thời nhét đan dược vào miệng đứa chịu không nổi. Nhưng trong lòng lại nghĩ, Phương Khác chỉ nói đưa đến Thận Hành nhai nhưng không nói thời gian cụ thể. Rốt cuộc là có dự tính gì? Qua hôm nay, nếu những trưởng lão kia muốn đưa người ra khỏi Thận Hành nhai, chỉ sợ Phương Khác cũng không thể ngăn cản được bao nhiêu. Như vậy trừng phạt dành cho đám nhóc này thành ra không đủ. Đã thế hôm nay Phương Khác đã kết thù với những đứa bị đánh năm mươi gậy rồi, y tính hóa giải thế nào?
Bốn chữ về sau lại bàn, nội dung hàm chứa rất phong phú.
Triệu Lịch Duyệt nhướng mày nhìn các thiếu niên đau đớn vặn vẹo, kêu gào dữ tợn, trong mắt thỉnh thoảng còn hiện lên hận ý. Hắn ra hiệu cho đệ tử đang đánh càng dụng tâm hơn, tiếng kêu gào thoáng cái càng ghê rợn.
Da tróc thịt bong, tiếng kêu thét vang trời, người vây xem vừa thấy không nỡ vừa giải hận. Đám tiểu bá vương này tuy nhỏ tuổi, nhưng bình thường hoành hành bá đạo sỉ nhục không ít người. Mà hôm nay nghe được tội trạng của chúng quả thật làm người phải sợ, ai có thể nghĩ được một đám thiếu niên như vậy lại hành sự vô pháp vô thiên, đặc biệt là Tạ An còn vạch ra chuyện trong rừng Phùng Thu, làm người giận sôi. Mười một đệ tử Duy Pháp đường kia chết quá oan. Nghĩ thế, lòng đồng tình dành cho đám nhóc này gần như đã biến sạch, đối với Phương Khác thì có thêm mấy phần kính phục.
Đổi góc độ khác suy ngẫm, nếu bọn họ là Phương Khác, họ sẽ làm gì? Bọn họ dám bắt đám tiểu bá vương này sao? Dám giết Tạ An sao?
“Ta không hiểu y đang nghĩ gì nữa.” Phương Hiền Thanh không biết xuất hiện sau lưng đám Tiêu trưởng lão từ lúc nào, nói. Hắn nhìn hai vị trưởng lão Vương Lý bị xích lại giải đi, nhìn những đệ tử tham gia vào chuyện này cũng bị khóa lại.
Tiêu Xương Thu không để ý đến lời Phương Hiền Thanh, chỉ suy nghĩ Phương Khác tiếp theo sẽ làm gì, làm sao giải quyết nguy hiểm trước mắt.
“Y là đang tự tìm đường chết.” Phương Hiền Thanh lại nói, ngữ khí gần như chắc chắn cuối cùng khiến Tiêu Xương Thu ngước mắt nhìn hắn một cái.
“Nếu người gặp phải chuyện này là ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Giọng nói thanh lãnh của Tiêu Xương Thu vang lên.
“Ta sẽ…” Ta sẽ không đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, mà âm thầm giao cho các trưởng lão xử lý. Như vậy những đệ tử này vừa bị quản giáo, mà các trưởng lão vừa thiếu ta một món nợ ân tình. Phương Khác nghĩ thế nhưng không nói ra.
“Phương Khác làm thế thật sự rất ngu xuẩn. Ta nghĩ ta vĩnh viễn không thể thích y, cũng vĩnh viễn không thể đứng cùng một phía với y.” Phương Hiền Thanh nói.
Tiêu Xương Thu liếc Phương Hiền Thanh một cái, lạnh nhạt nói: “Người ngu xuẩn luôn thích phê phán người khác rất ngu xuẩn.”
Có lẽ Phương Hiền Thanh không nhìn ra được, lúc Phương Khác giết Tạ An trượng phạt những đệ tử này đương nhiên đã đắc tội rất nhiều người. Nhưng càng nhiều người đã thay đổi cách nhìn về y. Kính phục hoặc kính sợ, cũng có lẽ Phương Hiền Thanh đã thấy, nhưng hắn cho rằng nó không quan trọng.
Trong những tiếng kêu gào liên tiếp không dứt, phía đông đã phiếm trắng.
Đám người vây xem đã tản đi, các đệ tử đời ba mươi bảy được Phương Khác đồng ý cũng đi, chỉ còn lại đám người Phương Khác, cùng đám thiếu niên nằm trên cáng vẫn không ngừng kêu gào.
“Đây là phù lệnh của Thận Hành nhai.” Tiêu trưởng lão lạnh giọng nói với Phương Khác.
Phương Khác chắp tay hành lễ với Tiêu trưởng lão, thành khẩn nói: “Hôm nay đa tạ Tiêu trưởng lão.” Trong tình huống lúc đó, Tiêu trưởng lão nguyện ý vì y nói một câu với Tạ lão đã không phải dễ.
Tiêu trưởng lão nghe lời này chỉ cười khổ phủi tay: “Ta thật hối hận đã nói câu đó… vậy khác gì đâm đao vào đầu Tạ lão chứ. Nhưng vậy thì có thể thế nào, cũng không thể trân mắt nhìn tiểu tử ngươi chết chứ? Kết quả ta vẫn uổng công làm tiểu nhân, Tạ lão quả thật là không vị tình riêng.”
Nói xong, Tiêu trưởng lão không muốn nhiều lời nữa, quay người rời khỏi đây cùng đám người Duy Pháp đường.
Phương Khác nhìn Tiêu trưởng lão bỏ đi, phân phó Triệu Lịch Duyệt và Trần Chử vài câu, bảo họ đem người nhốt vào Thận Hành nhai, rồi một mình rời khỏi.
Trần Chử ngây ngốc nhìn Triệu Lịch Duyệt nói: “Vừa rồi y nói nhốt bọn chúng bao lâu? Ba năm hay năm năm? Hay mười năm?”
“Y không nói, chỉ nói đến lúc đó còn cần chúng ta đi thả người.” Triệu Lịch Duyệt vuốt cằm, nghĩ thủ đoạn trừng phạt những đứa này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nhốt vào Thận Hành nhai, nhất định còn có đường lui.
Mà các thiếu niên trên cáng khi nghe được ba năm hay năm năm có vài đứa trợn trắng mắt trực tiếp ngất xỉu. Tu chân đúng là không màn năm tháng, ba năm năm không tính là dài. Nhưng bảo một đám còn chưa trúc cơ như chúng đến Thận Hành nhai ở ba năm năm năm vậy một thân tu vi sẽ bị phế sạch.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn máu chảy ra ở nơi Tạ An ôm cổ. Bọn họ trợn to mắt muốn chứng minh bản thân nhìn nhầm. Nhưng, Tạ An ngã xuống đã chứng minh đó là thật. Hầu như tất cả đều cảm thấy chấn động, y điên rồi sao? Y thật sự dám giết chết tôn tử của Tạ trưởng lão ngay trước mặt ông. Mà sự chấn động của họ còn chưa kịp hiện lên mặt, đã bị một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ chấn trụ.
Ngay lúc Tạ An ôm cổ ngã xuống, uy áp trên người Tạ trưởng lão đã tăng lên mức lớn nhất, tay áo ông thoáng cái phồng lên, quanh người hình thành gió lốc.
Trong tiếng nổ vang khi không khí bị xé rách, tay cầm kiếm của Phương Khác dần bị mồ hôi thấm ướt. Áp lực đè lên người như một ngọn núi lớn, khiến y thở không nổi, động cũng không thể động, thậm chí cả chớp mắt cũng không thể. Y chỉ có thể gồng mình đứng thẳng, nhìn Tạ trưởng lão bước từng bước chậm rãi, nặng nề lại chỗ y.
Sắc mặt Trần Chử tái nhợt cắn chặt răng, hắn muốn giữ cho hàm răng đang run cầm cập dừng lại, nhưng chỉ uổng phí. Hắn chỉ có thể lo lắng nhìn Phương Khác.
Tiêu trưởng lão túa mồ hôi, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn gào lên với Tạ trưởng lão: “Tạ lão, hôm nay Duy Pháp đường chết oan mười một đệ tử.”
Tạ trưởng lão trầm mặc lại gần Phương Khác, làm như không nghe thấy lời Tiêu trưởng lão. Từ đầu đến cuối ông chỉ nhìn Tạ An, đôi mắt phượng trợn to giống hệt phụ thân nó hiện tại đã không còn chút thần thái gì, thẻ ngọc ông cho nó đã rớt ra khỏi cổ áo…
Tim Phương Khác đập như trống gõ, giọng nói xa xăm của Thái A vang lên: “Người này cách nhữ gần như thế, nếu xuất thủ, ngô cũng khó chống lại.”
Phương Khác cười khổ: “Ta cho rằng đến lúc này sư phụ ta vẫn chưa xuất hiện nhất định là giúp ta ổn định đám người Tạ trưởng lão, ai biết ta nghĩ sai rồi.”
Nói xong, nhờ sự ‘giúp đỡ’ của Thái A, Phương Khác nhẹ lùi chân trái ra sau một bước. Kiếm trong tay nâng ngang lên, tiến có thể công lùi có thể thủ.
Không ngờ, từ đầu đến cuối Tạ trưởng lão không nhìn Phương Khác một cái.
Ông chỉ cúi xuống ôm Tạ An lên, ngừng lại một chút rồi chậm rãi xoay đi. Bước chân lúc đến và lúc đi của ông đều giống nhau, tốc độ không chút khác biệt. Chỉ là thân hình thẳng tắp phản phất như thoáng cái còng xuống. Trông như thể chớp mắt đã già đi hơn mười tuổi. Thậm chí Phương Khác còn cảm giác như y nhìn thấy trong mấy chục bước này, Tạ trưởng lão chậm rãi già đi, thần khí gì đều trôi mất.
Nhưng dù thấy Tạ trưởng lão đang dần cách xa mình, y vẫn không dám thả lỏng chút nào. Cho đến khi Tạ trưởng lão đi ra ngoài sân diễn luyện, mới thầm thở ra một cái. Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng thở ra, hợp lại thành ra thanh thế kinh người. Thì ra không chỉ đám Trần Chử mà ngay cả đám Tiêu trưởng lão đứng khá xa cũng đều vô thức thở phào.
Lúc này, Tạ trưởng lão sớm đã không thấy bóng dáng bỗng cất tiếng như lôi đình.
“Trí Tiêu, hôm nay lão hủ từ chức tại Duy Pháp đường.”
Vừa nghe thế, Vương trưởng lão trực tiếp quỳ xuống, mà đáy mắt đệ tử Duy Pháp đường toàn là mê mang… mất đi ngọn núi Tạ lão, Duy Pháp đường còn là Duy Pháp đường sao? Ngọn núi của Duy Pháp đường đã đổ rồi!
Tại nơi khác.
Trong đại điện Côn Luân, ảnh chiếu trôi nổi giữa điện trung thực miêu tả lại tất cả những gì phát sinh ở sân diễn luyện. Vị trí đầu tiên bên phải Trí Tiêu trống không.
Trí Tiêu quả thật ổn định một đám trưởng lão như Phương Khác nghĩ, chỉ là khi Tạ lão đi ông không ngăn cản mà thôi. Vì Tạ lão là ngọn núi của Duy Pháp đường, ông ta là môn quy sống của phái Côn Luân. Chỉ cần ông ta còn ở Duy Pháp đường một ngày ông ta sẽ tận hết nỗ lực của mình duy trì công chính cho Duy Pháp đường. Tạ lão chưa từng vị tình riêng…
Trí Tiêu chỉ nhìn ảnh chiếu, không nói gì, lúc Phương Khác vung kiếm đó, ông chỉ thoáng kinh ngạc rồi lập tức hiện lên vẻ vừa lòng. Thậm chí còn thở ra nhẹ nhõm, nếu Phương Khác không giết Tạ An vậy chỉ sợ Tạ lão sẽ phải đích thân ra tay đó mới chân chính là tàn khốc.
Đợi khi nghe Tạ lão nói muốn từ chức ở Duy Pháp đường, Trí Tiêu mới nhíu mày, quay sang nói vài câu cùng Tào Đoạt.
Các trưởng lão ngồi hai bên đại điện lúc này đã không còn tâm tình suy đoán Trí Tiêu nói gì, ánh mắt họ đều đặt lên nhi tử hay tôn tử tôn nữ nhà mình. Ngay cả độc tôn của Tạ lão mà Phương Khác cũng dám giết, hài tử của họ không biết sẽ bị thế nào đây!
Nhìn tình hình, Dương Tài Hoa ngồi không ổn nữa, nàng nhảy bật khỏi chỗ ngồi như bị thứ gì cắn, rồi muốn lao ra khỏi điện.
“Ngồi xuống.” Dư lão lạnh lùng nói.
Dương Tài Hoa lập tức ngã ngồi lại chỗ cũ, nhìn Dư lão nói: “Sư phụ, ngài mau đi cứu Sùng Lễ đi! Phải chịu đánh năm mươi Sát Uy bổng, Sùng Lễ còn đường sống sao?”
“Từ mẫu ra bại nhi. Chính do ngươi hằng ngày sủng ái quá mức, mới khiến Sùng Lễ thành như hôm nay, ủ thành đại họa! Còn không ngậm miệng.” Dư lão lạnh giọng nói, ánh mắt sắc như dao nhìn Dương Tài Hoa.
Dương Tài Hoa nhất thời suy sụp, chuyển mắt nhìn nhi tử trong ảnh chiếu, sau đó lại hung ác nhìn Phương Khác. Hôm nay Phương Khác dám phạt nhi tử của nàng, nhất định ngày sau nàng sẽ hoàn trả gấp mười!
Tuy Phương Khác không thấy được biểu tình của các trưởng lão lúc này, nhưng cũng có thể biết được tâm tình của họ.
Y thờ ơ nhìn quanh, sau đó chuyển mắt nhìn đám nhóc Dư Sùng Lễ. Bọn chúng đều nhịn không được run lên, trong mắt đầy sợ hãi. Cả đám tái mặt ngay cả thở mạnh cũng không dám, ai cũng biết lúc này thật sự không người nào có thể cứu chúng được nữa.
“Trước trượng phạt năm mươi, rồi đưa đến Thận Hành nhai, chuyện trừng phạt về sau hãy bàn.”
Sau đó là tiếng kêu gào không dứt cùng tiếng gậy đánh lên da thịt. Triệu Lịch Duyệt đứng một bên giám sát, hợp thời nhét đan dược vào miệng đứa chịu không nổi. Nhưng trong lòng lại nghĩ, Phương Khác chỉ nói đưa đến Thận Hành nhai nhưng không nói thời gian cụ thể. Rốt cuộc là có dự tính gì? Qua hôm nay, nếu những trưởng lão kia muốn đưa người ra khỏi Thận Hành nhai, chỉ sợ Phương Khác cũng không thể ngăn cản được bao nhiêu. Như vậy trừng phạt dành cho đám nhóc này thành ra không đủ. Đã thế hôm nay Phương Khác đã kết thù với những đứa bị đánh năm mươi gậy rồi, y tính hóa giải thế nào?
Bốn chữ về sau lại bàn, nội dung hàm chứa rất phong phú.
Triệu Lịch Duyệt nhướng mày nhìn các thiếu niên đau đớn vặn vẹo, kêu gào dữ tợn, trong mắt thỉnh thoảng còn hiện lên hận ý. Hắn ra hiệu cho đệ tử đang đánh càng dụng tâm hơn, tiếng kêu gào thoáng cái càng ghê rợn.
Da tróc thịt bong, tiếng kêu thét vang trời, người vây xem vừa thấy không nỡ vừa giải hận. Đám tiểu bá vương này tuy nhỏ tuổi, nhưng bình thường hoành hành bá đạo sỉ nhục không ít người. Mà hôm nay nghe được tội trạng của chúng quả thật làm người phải sợ, ai có thể nghĩ được một đám thiếu niên như vậy lại hành sự vô pháp vô thiên, đặc biệt là Tạ An còn vạch ra chuyện trong rừng Phùng Thu, làm người giận sôi. Mười một đệ tử Duy Pháp đường kia chết quá oan. Nghĩ thế, lòng đồng tình dành cho đám nhóc này gần như đã biến sạch, đối với Phương Khác thì có thêm mấy phần kính phục.
Đổi góc độ khác suy ngẫm, nếu bọn họ là Phương Khác, họ sẽ làm gì? Bọn họ dám bắt đám tiểu bá vương này sao? Dám giết Tạ An sao?
“Ta không hiểu y đang nghĩ gì nữa.” Phương Hiền Thanh không biết xuất hiện sau lưng đám Tiêu trưởng lão từ lúc nào, nói. Hắn nhìn hai vị trưởng lão Vương Lý bị xích lại giải đi, nhìn những đệ tử tham gia vào chuyện này cũng bị khóa lại.
Tiêu Xương Thu không để ý đến lời Phương Hiền Thanh, chỉ suy nghĩ Phương Khác tiếp theo sẽ làm gì, làm sao giải quyết nguy hiểm trước mắt.
“Y là đang tự tìm đường chết.” Phương Hiền Thanh lại nói, ngữ khí gần như chắc chắn cuối cùng khiến Tiêu Xương Thu ngước mắt nhìn hắn một cái.
“Nếu người gặp phải chuyện này là ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Giọng nói thanh lãnh của Tiêu Xương Thu vang lên.
“Ta sẽ…” Ta sẽ không đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, mà âm thầm giao cho các trưởng lão xử lý. Như vậy những đệ tử này vừa bị quản giáo, mà các trưởng lão vừa thiếu ta một món nợ ân tình. Phương Khác nghĩ thế nhưng không nói ra.
“Phương Khác làm thế thật sự rất ngu xuẩn. Ta nghĩ ta vĩnh viễn không thể thích y, cũng vĩnh viễn không thể đứng cùng một phía với y.” Phương Hiền Thanh nói.
Tiêu Xương Thu liếc Phương Hiền Thanh một cái, lạnh nhạt nói: “Người ngu xuẩn luôn thích phê phán người khác rất ngu xuẩn.”
Có lẽ Phương Hiền Thanh không nhìn ra được, lúc Phương Khác giết Tạ An trượng phạt những đệ tử này đương nhiên đã đắc tội rất nhiều người. Nhưng càng nhiều người đã thay đổi cách nhìn về y. Kính phục hoặc kính sợ, cũng có lẽ Phương Hiền Thanh đã thấy, nhưng hắn cho rằng nó không quan trọng.
Trong những tiếng kêu gào liên tiếp không dứt, phía đông đã phiếm trắng.
Đám người vây xem đã tản đi, các đệ tử đời ba mươi bảy được Phương Khác đồng ý cũng đi, chỉ còn lại đám người Phương Khác, cùng đám thiếu niên nằm trên cáng vẫn không ngừng kêu gào.
“Đây là phù lệnh của Thận Hành nhai.” Tiêu trưởng lão lạnh giọng nói với Phương Khác.
Phương Khác chắp tay hành lễ với Tiêu trưởng lão, thành khẩn nói: “Hôm nay đa tạ Tiêu trưởng lão.” Trong tình huống lúc đó, Tiêu trưởng lão nguyện ý vì y nói một câu với Tạ lão đã không phải dễ.
Tiêu trưởng lão nghe lời này chỉ cười khổ phủi tay: “Ta thật hối hận đã nói câu đó… vậy khác gì đâm đao vào đầu Tạ lão chứ. Nhưng vậy thì có thể thế nào, cũng không thể trân mắt nhìn tiểu tử ngươi chết chứ? Kết quả ta vẫn uổng công làm tiểu nhân, Tạ lão quả thật là không vị tình riêng.”
Nói xong, Tiêu trưởng lão không muốn nhiều lời nữa, quay người rời khỏi đây cùng đám người Duy Pháp đường.
Phương Khác nhìn Tiêu trưởng lão bỏ đi, phân phó Triệu Lịch Duyệt và Trần Chử vài câu, bảo họ đem người nhốt vào Thận Hành nhai, rồi một mình rời khỏi.
Trần Chử ngây ngốc nhìn Triệu Lịch Duyệt nói: “Vừa rồi y nói nhốt bọn chúng bao lâu? Ba năm hay năm năm? Hay mười năm?”
“Y không nói, chỉ nói đến lúc đó còn cần chúng ta đi thả người.” Triệu Lịch Duyệt vuốt cằm, nghĩ thủ đoạn trừng phạt những đứa này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nhốt vào Thận Hành nhai, nhất định còn có đường lui.
Mà các thiếu niên trên cáng khi nghe được ba năm hay năm năm có vài đứa trợn trắng mắt trực tiếp ngất xỉu. Tu chân đúng là không màn năm tháng, ba năm năm không tính là dài. Nhưng bảo một đám còn chưa trúc cơ như chúng đến Thận Hành nhai ở ba năm năm năm vậy một thân tu vi sẽ bị phế sạch.
Tác giả :
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn