Khả Liên Trùng Đích Hạnh Vận
Chương 2
Thân thể kẻ bất hạnh đột nhiên được thả ra, nặng nề mà ngã trên mặt đất, vô cùng đau đớn, bên tai nghe được giọng nói hoảng sợ đến tột cùng của A Long A Hổ, không biết lấy sức lực ở đâu ra, kẻ bất hạnh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hai người kia.
Thật uy nghiêm, cũng thật xinh đẹp.
Kẻ bất hạnh nhìn thẳng hai người kia, rõ ràng còn đang trong độ tuổi thiếu niên, đi phía trước là thiếu niên mặc một thân áo trắng, ngay cả dây buộc tóc cũng là màu trắng, vô cùng xinh đẹp, thật giống như đóa sen trắng trong hồ nước ở sau hoa viên. Đứng ở đằng sau thiếu niên là một người mặc đồ đen, trông thật nghiêm túc, bộ dạng cũng rất đẹp, tựa như ánh trăng ở trên bầu trời, xa xôi không thể với tới, ánh mắt toát lên một vẻ uy nghiêm cao quý, nhưng biểu tình lại vô cùng lạnh lùng khiến cho trái tim người ta cũng lạnh buốt theo.
Người mặc áo đen kia nhất định là thiếu thành chủ, còn người mặc đồ trắng hẳn là thư đồng của y. Kẻ bất hạnh nhắm hai mắt lại, hắn nhìn ra được trong mắt của thiếu thành chủ lẫn thư đồng của y là sự hèn mọn, trong đầu không khỏi nhớ tới câu nói của đại tổng quản.
“Người như ngươi, có thể vừa mắt được thiếu thành chủ hay sao…”
Đây là lần đầu tiên kẻ bất hạnh nhìn thấy thiếu thành chủ, kết quả, A Long A Hổ chịu hình phạt bị đánh ba mươi trượng, mà kẻ bất hạnh, lại bị treo lên cây thị chúng ba ngày.
Lúc kẻ bất hạnh bị treo ở trên cây, có rất nhiều hạ nhân chạy đến xem náo nhiệt, bọn họ chỉ trỏ, cười nhạo kẻ bất hạnh không thôi, tựa như việc làm nhục kẻ bất hạnh có thể làm cho cuộc sống vốn luôn khúm núm của họ trở nên sôi động hơn, ít nhất là khi đối mặt với kẻ bất hạnh, bọn họ cũng cảm thấy bản thân có chút cao quý. Còn những người có chức vụ cao hơn, biểu hiện lại càng không kiêng nể gì, bọn họ lớn tiếng cười dưới tàng cây, chạy tới chạy lui, chê bai dè bỉu kẻ bất hạnh nửa thân trần trụi, còn lấy những hòn đá nhỏ ném hắn.
Kẻ bất hạnh bắt đầu khóc, nước mắt tẩy sạch ánh mắt hắn tựa như bầu trời ở trên đỉnh đầu, sạch sẽ và trong suốt, hắn dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Làm ơn cứu giúp hắn, đây không phải là lỗi của hắn, ai đó đến giúp hắn với. Nước mắt của kẻ bất hạnh lấp lánh trong suốt dưới ánh mặt trời, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ này hắn nhìn thấy cả những người quen lẫn không quen, vì sao bọn họ lại cười nhạo hắn, không phải lỗi của hắn, không phải hắn quyến rũ A Long A Hổ, hắn không muốn thế, hắn chỉ là đang đợi lão Trương trở về, hắn chỉ vội vã muốn được mặc quần áo mới.
Trên người đau quá, nhưng trong lòng càng đau hơn, vì sao không có ai đến giúp hắn, hắn không cần ai thả hắn xuống cả, hắn chỉ cần bọn họ đừng vây quanh nơi này nữa, đừng cười nhạo hắn, đừng dùng đá ném hắn.
Một viên đá ném thẳng đến trước mắt, trúng vào trên trán, có thứ gì đó theo trán chảy xuống dưới, là máu, rất ấm áp, lại làm cho tâm của kẻ bất hạnh hóa lạnh. Không ai giúp hắn, bọn họ đều đang cười nhạo, thậm chí còn cổ vũ cho mấy đứa nhỏ đang ném đá vào người hắn, được cổ vũ, tụi nhỏ ném đá lại càng nhiều.
Kẻ bất hạnh ngừng khóc, hắn mở thật to mắt, trống rỗng nhìn vào những con người đang đứng dưới tàng cây, như là đang quan sát biểu tình của họ, cũng tựa như đang nhớ kỹ những khuôn mặt không hề hé ra dù chỉ là nửa phần thương hại này, hắn nhìn thật lâu thật lâu, những người đó rốt cục cũng rời đi, có lẽ bởi vì kẻ bất hạnh không khóc nữa làm cho bọn họ cảm thấy hết hứng thú, cũng có lẽ vì trong lòng bọn họ rốt cục nảy sinh chút bất an, giờ chỉ còn lại những đứa nhỏ không hiểu chuyện, chơi đến cao hứng, vẫn cứ xem kẻ bất hạnh như bia ngắm, hết lần này đến lần khác tập luyện kĩ thuật ném đá.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay!”
Rốt cục cũng có người đến đây, chất vấn những đứa nhỏ không hiểu chuyện rồi giải tán chúng nó. Kẻ bất hạnh bị những tiếng chất vấn này gọi dậy từ trong cơn hôn mê, đập vào mắt là một tà áo trắng, sạch sẽ như hoa sen trắng.
Là thư đồng của thiếu thành chủ, trước mắt kẻ bất hạnh tựa như lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp kia, thật uy nghiêm, cũng thật cao quý, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo toát ra lửa giận.
“Đem tên hạ nhân không biết liêm sỉ này treo lên, ba ngày!”
Giọng nói kia giống như còn đang quanh quẩn ở bên tai, kẻ bất hạnh không tự chủ được mà lại run rẩy.
“Rất đau đớn có phải không?” Tà áo trắng tiến lại gần, trong mắt có một chút cảm thương, “Những đứa nhỏ đó rất nghịch ngợm, ngươi cố gắng nhẫn nhịn, thiếu thành chủ vẫn còn đang giận, y có tính sạch sẽ, ghét nhất là bị nhìn phải những chuyện dơ bẩn, ngươi cũng thật là, rõ ràng là ban ngày ban mặt lại… Thôi quên đi, nhìn ngươi cũng thật bất hạnh, chờ đến khi thành chủ hết giận, ta sẽ giúp ngươi nói một chút, để y cho người thả ngươi xuống.”
Người kia nói xong liền bỏ đi, kẻ bất hạnh nhìn theo bóng hình màu trắng đang dần đi xa, ánh mắt trống rỗng lại dấy lên một tia hy vọng. Vẫn còn có người muốn giúp đỡ hắn, không phải ai cũng đều ác độc như vậy.
Cũng không biết người thư đồng trông thanh nhã như đóa sen trắng kia có tài cán gì, thế nhưng lại nói giúp được cho hắn, vốn tưởng rằng lời nói lúc ấy chỉ là thuận miệng nói ra, về sau sẽ quên mất, nói tóm lại kẻ bất hạnh bị treo lên khoảng chừng ba ngày mới được thả xuống. Thật ra, từ đêm của ngày hôm trước kẻ bất hạnh đã hôn mê rồi. Trong lúc này, chỉ có mỗi mình lão Trương ban đêm lén lút, liều mạng thử thách xương cốt già yếu, leo lên cây đút cho hắn vài ngụm nước, nhờ vậy mà cái mạng nhỏ của kẻ bất hạnh mới được cứu về.
Ngày thứ ba, lúc kẻ bất hạnh được thả từ trên cây xuống, thân thể hắn đã gần như cứng còng, hai tay bị giơ lên cao vẫn cứ duy trì tư thế không thể thả xuống, trên mặt còn có những vệt máu khô khiến cho lão Trương vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng người này hẳn đã chết rồi, lão Trương vội vàng sờ lên ngực kẻ bất hạnh, thấy còn có chút phập phồng ngay lập tức không dám trì hoãn, nhanh chóng ôm lấy kẻ bất hạnh mang về phòng mình.
Phòng ở nằm trong một góc của hoa viên, thường ngày bị cây đại thụ che lấp nên chỉ thấy thấp thoáng, ngay khi lão Trương ôm kẻ bất hạnh đi vào, cửa bên trong liền mở ra, một bà lão bước đến.
“Bà Lí, bà Lí, nước ấm đã chuẩn bị sẵn chưa?”
Bà lão tiến đến hai bước, vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của kẻ bất hạnh, nhất thời hai mắt đỏ hoe, nói: “Đứa nhỏ này, sao lại đáng thương đến vậy, phạm phải lỗi lầm gì mà lại bị trừng phạt như thế chứ, lão Trương, nhanh, nhanh vào trong, nước ấm đã được chuẩn bị tốt rồi, còn có một lọ rượu thuốc nữa, để ở trên cái bàn cạnh thùng nước.”
“Bà Lí, đa tạ bà. Thật là, ở trong phủ này cũng chỉ còn bà là còn có chút lương tâm, vất vả cho bà rồi.” Lão Trương thở dài một hơi, ôm kẻ bất hạnh vào trong phòng.
“Bà lão ta đây cũng chỉ là một người giúp việc trong nhà bếp mà thôi, có thể giúp được thì nên giúp chứ, khoan hãy vội nói chuyện, đứa nhỏ bất hạnh này đã bị treo ba ngày, trong bụng không có lấy một hạt cơm, để ta đi xem nhà bếp còn thừa đồ ăn gì không.”
Bà lão vốn hay mềm lòng, nói xong khóe mắt đều đã ươn ướt, xoa xoa mí mắt rồi chạy nhanh đi tìm. Lão Trương lại thở dài một hơi, đem kẻ bất hạnh đặt vào trong thùng nước ấm. Nước ấm ít nhiều giúp lưu thông khí huyết, thân thể cứng còng của kẻ bất hạnh lúc này mềm ra được vài phần, nhưng mà hai cánh tay vẫn không bỏ xuống được, lão Trương đổ rượu thuốc ra xoa bóp hai vai và các đốt ngón tay cho hắn, xoa bóp nóng lên được một hồi, hai tay của kẻ bất hạnh rốt cuộc cũng thả được xuống dưới, buông thỏng ở hai bên sườn, còn lại chút rượu thuốc, lão Trương đổ hết vào trong thùng nước ấm, khí huyết bị đình trệ của kẻ bất hạnh rốt cuộc cũng nhờ dược tính và nước ấm kích thích, dần dần khôi phục lại như thường mà vận hành, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng hiện ra chút đỏ ửng.
Có lẽ từ trong cơn hôn mê cảm giác được gì đó, mí mắt kẻ bất hạnh khẽ giật giật, cúi đầu rên rỉ một tiếng, lão Trương tưởng hắn sắp tỉnh lại, mừng rỡ đem hắn ra khỏi thùng nước, lau khô thân thể rồi đặt lên trên giường, liên tục kêu: “Con ơi… Con ơi…”
Gọi vài tiếng, mí mắt của kẻ bất hạnh vẫn chỉ giật giật chứ không có tỉnh lại. Lão Trương lắc đầu, tìm một mảnh vải sạch sẽ rồi băng bó cái trán bị thương của kẻ bất hạnh. Lúc vừa băng bó xong, tiếng gọi của bà Lí cũng truyền từ bên ngoài vào.
“Lão Trương.”
“Ừ, bà Lí, mau vào đi.”
Bà Lí đẩy cửa ra, mùi cháo thơm thơm lan tỏa theo bước chân của bà.
“Số thật hên, ở nhà bếp còn một ít thức ăn, ta lấy được một chén cháo mang đến, vốn là nấu cho phu nhân nhưng phu nhân không ăn, bên trong có cả tổ yến đấy, đúng lúc có thể giúp đứa nhỏ này bồi bổ thân thể.”
Kẻ bất hạnh vừa hôn mê vừa hít hít cái mũi, không ngờ lại nhờ mùi cháo này mà tỉnh lại, mí mắt lay động vài lần rồi rốt cục mở mắt ra, chỉ là trong mắt vẫn còn rất mê man, môi mấp máy không phát ra được câu nào.
“A, cậu nhỏ, tỉnh rồi sao.” Bà Lí ngồi lên trên giường, đẩy lão Trương ra, vừa lấy thìa múc cháo ra thổi thổi rồi đút vào miệng kẻ bất hạnh, vừa nói: “Đói bụng lắm đúng không, ăn no để còn lấy sức, cháo này rất thơm, số ngươi thật tốt mới có thể ăn được đấy.”
Thần trí của kẻ bất hạnh lúc này vẫn chỉ là một khoảng mơ hồ, làm sao nghe được bà Lí đang nói cái gì, chỉ là mấy ngày rồi không được ăn cơm, nhờ nghe được mùi cháo mới tỉnh lại, muốn cử động một chút cũng không có sức, chỉ cảm thấy trong miệng được đút thứ gì đó vào, theo bản năng nuốt vào trong bụng. Ăn được nửa bát cháo, cuối cùng cũng có chút tinh thần, người cũng tỉnh táo lên nhiều, nhìn thấy bà Lí và lão Trương đang ngồi bên giường, đột nhiên hai hàng nước mắt của hắn chảy dài.
Tai họa này qua đi, lá gan của kẻ bất hạnh lại càng trở nên bé nhỏ, bình thường chỉ dám đi theo lão Trương phụ giúp chăm sóc cây cối, lúc không có lão Trương ở bên, hắn luôn trốn ở trong phòng không dám đi ra ngoài. Chỉ là số mệnh làm sao có thể để cho hắn được như ý, lão Trương dù thế nào cũng chỉ là một hạ nhân, phải làm rất nhiều việc, làm sao có thể lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cho kẻ bất hạnh được.
Hôm nay, lúc hai ông cháu đang tưới hoa ở trong vườn thì một tiểu nha hoàn xinh đẹp đi đến.
“Này, ông lão, ở Tây viện đang cần gấp hoa hồng nhiều màu, mỗi màu hai mươi cành, chốc nữa bảo tên gầy yếu kia mang đến.”
Tên gầy yếu đó chính là kẻ bất hạnh. Tây viện, vừa nghe đến từ này, sắc mặt kẻ bất hạnh liền trắng bệch, ánh mắt cầu xin nhìn về phía lão Trương. Hắn sợ Tây viện cũng là vì đại tổng quản, con sói ăn thịt người kia đã trở thành cơn ác mộng của hắn trong suốt hai năm qua.
Lão Trương vỗ vỗ đầu kẻ bất hạnh, tươi cười nói với tiểu nha đầu: “Tuyết cô nương, ngươi xem đứa nhỏ này tay chân vụng về, ngươi yên tâm nhờ hắn chứ giao việc cho hắn lão chẳng yên tâm chút nào, chỉ có chừng đó hoa hồng, chốc nữa lão sẽ mang đến cho ngươi.”
Tiểu nha đầu tròng mắt trợn ngược, nói: “Ngươi thì biết cái gì, hoa này là do đích danh nhị công tử yêu cầu, nhị công tử rất ghét mấy ông bà già các người, chê các người nói nhiều lại bốc mùi hôi thối, cứ để cho tên gầy yếu kia đi đi.”
Nói đến người này, kẻ bất hạnh không đi cũng không được. Lão Trương nhìn hắn đang vô cùng sợ hãi, hai mắt che kín hai màn hơi nước sắp khóc đến nơi, chỉ có thể an ủi nói: “Con ơi, đừng sợ, nhị công tử chỉ thích đùa bỡn với mỹ nhân, đối với hạ nhân không có nghiêm khắc như thành chủ, khuôn mặt của con chưa chắc đã vừa mắt nhị công tử, con chỉ cần cúi đầu mà đi, đừng liếc ngang liếc dọc xem này xem nọ, mang hoa đến xong rồi chạy nhanh về đây.”
Kẻ bất hạnh chỉ có thể nuốt lệ mà gật đầu, đi theo lão Trương hái hoa, mỗi loại hai mươi cành màu đỏ, trắng, hồng, vàng trăng. Vì cành hồng có gai nên để cho kẻ bất hạnh tiện ôm, lão Trương tìm một mảnh vải bố cũ, bọc lại tám mươi càng hoa. Thân thể của kẻ bất hạnh nhỏ bé, lại phải ôm một bó hoa lớn như vậy làm sao có thể thấy rõ đường đi ở dưới chân, trong ánh mắt lo lắng của lão Trương hắn chầm chầm mà đi đến Tây viện.
– Hết chương thứ hai –
Thật uy nghiêm, cũng thật xinh đẹp.
Kẻ bất hạnh nhìn thẳng hai người kia, rõ ràng còn đang trong độ tuổi thiếu niên, đi phía trước là thiếu niên mặc một thân áo trắng, ngay cả dây buộc tóc cũng là màu trắng, vô cùng xinh đẹp, thật giống như đóa sen trắng trong hồ nước ở sau hoa viên. Đứng ở đằng sau thiếu niên là một người mặc đồ đen, trông thật nghiêm túc, bộ dạng cũng rất đẹp, tựa như ánh trăng ở trên bầu trời, xa xôi không thể với tới, ánh mắt toát lên một vẻ uy nghiêm cao quý, nhưng biểu tình lại vô cùng lạnh lùng khiến cho trái tim người ta cũng lạnh buốt theo.
Người mặc áo đen kia nhất định là thiếu thành chủ, còn người mặc đồ trắng hẳn là thư đồng của y. Kẻ bất hạnh nhắm hai mắt lại, hắn nhìn ra được trong mắt của thiếu thành chủ lẫn thư đồng của y là sự hèn mọn, trong đầu không khỏi nhớ tới câu nói của đại tổng quản.
“Người như ngươi, có thể vừa mắt được thiếu thành chủ hay sao…”
Đây là lần đầu tiên kẻ bất hạnh nhìn thấy thiếu thành chủ, kết quả, A Long A Hổ chịu hình phạt bị đánh ba mươi trượng, mà kẻ bất hạnh, lại bị treo lên cây thị chúng ba ngày.
Lúc kẻ bất hạnh bị treo ở trên cây, có rất nhiều hạ nhân chạy đến xem náo nhiệt, bọn họ chỉ trỏ, cười nhạo kẻ bất hạnh không thôi, tựa như việc làm nhục kẻ bất hạnh có thể làm cho cuộc sống vốn luôn khúm núm của họ trở nên sôi động hơn, ít nhất là khi đối mặt với kẻ bất hạnh, bọn họ cũng cảm thấy bản thân có chút cao quý. Còn những người có chức vụ cao hơn, biểu hiện lại càng không kiêng nể gì, bọn họ lớn tiếng cười dưới tàng cây, chạy tới chạy lui, chê bai dè bỉu kẻ bất hạnh nửa thân trần trụi, còn lấy những hòn đá nhỏ ném hắn.
Kẻ bất hạnh bắt đầu khóc, nước mắt tẩy sạch ánh mắt hắn tựa như bầu trời ở trên đỉnh đầu, sạch sẽ và trong suốt, hắn dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Làm ơn cứu giúp hắn, đây không phải là lỗi của hắn, ai đó đến giúp hắn với. Nước mắt của kẻ bất hạnh lấp lánh trong suốt dưới ánh mặt trời, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ này hắn nhìn thấy cả những người quen lẫn không quen, vì sao bọn họ lại cười nhạo hắn, không phải lỗi của hắn, không phải hắn quyến rũ A Long A Hổ, hắn không muốn thế, hắn chỉ là đang đợi lão Trương trở về, hắn chỉ vội vã muốn được mặc quần áo mới.
Trên người đau quá, nhưng trong lòng càng đau hơn, vì sao không có ai đến giúp hắn, hắn không cần ai thả hắn xuống cả, hắn chỉ cần bọn họ đừng vây quanh nơi này nữa, đừng cười nhạo hắn, đừng dùng đá ném hắn.
Một viên đá ném thẳng đến trước mắt, trúng vào trên trán, có thứ gì đó theo trán chảy xuống dưới, là máu, rất ấm áp, lại làm cho tâm của kẻ bất hạnh hóa lạnh. Không ai giúp hắn, bọn họ đều đang cười nhạo, thậm chí còn cổ vũ cho mấy đứa nhỏ đang ném đá vào người hắn, được cổ vũ, tụi nhỏ ném đá lại càng nhiều.
Kẻ bất hạnh ngừng khóc, hắn mở thật to mắt, trống rỗng nhìn vào những con người đang đứng dưới tàng cây, như là đang quan sát biểu tình của họ, cũng tựa như đang nhớ kỹ những khuôn mặt không hề hé ra dù chỉ là nửa phần thương hại này, hắn nhìn thật lâu thật lâu, những người đó rốt cục cũng rời đi, có lẽ bởi vì kẻ bất hạnh không khóc nữa làm cho bọn họ cảm thấy hết hứng thú, cũng có lẽ vì trong lòng bọn họ rốt cục nảy sinh chút bất an, giờ chỉ còn lại những đứa nhỏ không hiểu chuyện, chơi đến cao hứng, vẫn cứ xem kẻ bất hạnh như bia ngắm, hết lần này đến lần khác tập luyện kĩ thuật ném đá.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay!”
Rốt cục cũng có người đến đây, chất vấn những đứa nhỏ không hiểu chuyện rồi giải tán chúng nó. Kẻ bất hạnh bị những tiếng chất vấn này gọi dậy từ trong cơn hôn mê, đập vào mắt là một tà áo trắng, sạch sẽ như hoa sen trắng.
Là thư đồng của thiếu thành chủ, trước mắt kẻ bất hạnh tựa như lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp kia, thật uy nghiêm, cũng thật cao quý, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo toát ra lửa giận.
“Đem tên hạ nhân không biết liêm sỉ này treo lên, ba ngày!”
Giọng nói kia giống như còn đang quanh quẩn ở bên tai, kẻ bất hạnh không tự chủ được mà lại run rẩy.
“Rất đau đớn có phải không?” Tà áo trắng tiến lại gần, trong mắt có một chút cảm thương, “Những đứa nhỏ đó rất nghịch ngợm, ngươi cố gắng nhẫn nhịn, thiếu thành chủ vẫn còn đang giận, y có tính sạch sẽ, ghét nhất là bị nhìn phải những chuyện dơ bẩn, ngươi cũng thật là, rõ ràng là ban ngày ban mặt lại… Thôi quên đi, nhìn ngươi cũng thật bất hạnh, chờ đến khi thành chủ hết giận, ta sẽ giúp ngươi nói một chút, để y cho người thả ngươi xuống.”
Người kia nói xong liền bỏ đi, kẻ bất hạnh nhìn theo bóng hình màu trắng đang dần đi xa, ánh mắt trống rỗng lại dấy lên một tia hy vọng. Vẫn còn có người muốn giúp đỡ hắn, không phải ai cũng đều ác độc như vậy.
Cũng không biết người thư đồng trông thanh nhã như đóa sen trắng kia có tài cán gì, thế nhưng lại nói giúp được cho hắn, vốn tưởng rằng lời nói lúc ấy chỉ là thuận miệng nói ra, về sau sẽ quên mất, nói tóm lại kẻ bất hạnh bị treo lên khoảng chừng ba ngày mới được thả xuống. Thật ra, từ đêm của ngày hôm trước kẻ bất hạnh đã hôn mê rồi. Trong lúc này, chỉ có mỗi mình lão Trương ban đêm lén lút, liều mạng thử thách xương cốt già yếu, leo lên cây đút cho hắn vài ngụm nước, nhờ vậy mà cái mạng nhỏ của kẻ bất hạnh mới được cứu về.
Ngày thứ ba, lúc kẻ bất hạnh được thả từ trên cây xuống, thân thể hắn đã gần như cứng còng, hai tay bị giơ lên cao vẫn cứ duy trì tư thế không thể thả xuống, trên mặt còn có những vệt máu khô khiến cho lão Trương vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng người này hẳn đã chết rồi, lão Trương vội vàng sờ lên ngực kẻ bất hạnh, thấy còn có chút phập phồng ngay lập tức không dám trì hoãn, nhanh chóng ôm lấy kẻ bất hạnh mang về phòng mình.
Phòng ở nằm trong một góc của hoa viên, thường ngày bị cây đại thụ che lấp nên chỉ thấy thấp thoáng, ngay khi lão Trương ôm kẻ bất hạnh đi vào, cửa bên trong liền mở ra, một bà lão bước đến.
“Bà Lí, bà Lí, nước ấm đã chuẩn bị sẵn chưa?”
Bà lão tiến đến hai bước, vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của kẻ bất hạnh, nhất thời hai mắt đỏ hoe, nói: “Đứa nhỏ này, sao lại đáng thương đến vậy, phạm phải lỗi lầm gì mà lại bị trừng phạt như thế chứ, lão Trương, nhanh, nhanh vào trong, nước ấm đã được chuẩn bị tốt rồi, còn có một lọ rượu thuốc nữa, để ở trên cái bàn cạnh thùng nước.”
“Bà Lí, đa tạ bà. Thật là, ở trong phủ này cũng chỉ còn bà là còn có chút lương tâm, vất vả cho bà rồi.” Lão Trương thở dài một hơi, ôm kẻ bất hạnh vào trong phòng.
“Bà lão ta đây cũng chỉ là một người giúp việc trong nhà bếp mà thôi, có thể giúp được thì nên giúp chứ, khoan hãy vội nói chuyện, đứa nhỏ bất hạnh này đã bị treo ba ngày, trong bụng không có lấy một hạt cơm, để ta đi xem nhà bếp còn thừa đồ ăn gì không.”
Bà lão vốn hay mềm lòng, nói xong khóe mắt đều đã ươn ướt, xoa xoa mí mắt rồi chạy nhanh đi tìm. Lão Trương lại thở dài một hơi, đem kẻ bất hạnh đặt vào trong thùng nước ấm. Nước ấm ít nhiều giúp lưu thông khí huyết, thân thể cứng còng của kẻ bất hạnh lúc này mềm ra được vài phần, nhưng mà hai cánh tay vẫn không bỏ xuống được, lão Trương đổ rượu thuốc ra xoa bóp hai vai và các đốt ngón tay cho hắn, xoa bóp nóng lên được một hồi, hai tay của kẻ bất hạnh rốt cuộc cũng thả được xuống dưới, buông thỏng ở hai bên sườn, còn lại chút rượu thuốc, lão Trương đổ hết vào trong thùng nước ấm, khí huyết bị đình trệ của kẻ bất hạnh rốt cuộc cũng nhờ dược tính và nước ấm kích thích, dần dần khôi phục lại như thường mà vận hành, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng hiện ra chút đỏ ửng.
Có lẽ từ trong cơn hôn mê cảm giác được gì đó, mí mắt kẻ bất hạnh khẽ giật giật, cúi đầu rên rỉ một tiếng, lão Trương tưởng hắn sắp tỉnh lại, mừng rỡ đem hắn ra khỏi thùng nước, lau khô thân thể rồi đặt lên trên giường, liên tục kêu: “Con ơi… Con ơi…”
Gọi vài tiếng, mí mắt của kẻ bất hạnh vẫn chỉ giật giật chứ không có tỉnh lại. Lão Trương lắc đầu, tìm một mảnh vải sạch sẽ rồi băng bó cái trán bị thương của kẻ bất hạnh. Lúc vừa băng bó xong, tiếng gọi của bà Lí cũng truyền từ bên ngoài vào.
“Lão Trương.”
“Ừ, bà Lí, mau vào đi.”
Bà Lí đẩy cửa ra, mùi cháo thơm thơm lan tỏa theo bước chân của bà.
“Số thật hên, ở nhà bếp còn một ít thức ăn, ta lấy được một chén cháo mang đến, vốn là nấu cho phu nhân nhưng phu nhân không ăn, bên trong có cả tổ yến đấy, đúng lúc có thể giúp đứa nhỏ này bồi bổ thân thể.”
Kẻ bất hạnh vừa hôn mê vừa hít hít cái mũi, không ngờ lại nhờ mùi cháo này mà tỉnh lại, mí mắt lay động vài lần rồi rốt cục mở mắt ra, chỉ là trong mắt vẫn còn rất mê man, môi mấp máy không phát ra được câu nào.
“A, cậu nhỏ, tỉnh rồi sao.” Bà Lí ngồi lên trên giường, đẩy lão Trương ra, vừa lấy thìa múc cháo ra thổi thổi rồi đút vào miệng kẻ bất hạnh, vừa nói: “Đói bụng lắm đúng không, ăn no để còn lấy sức, cháo này rất thơm, số ngươi thật tốt mới có thể ăn được đấy.”
Thần trí của kẻ bất hạnh lúc này vẫn chỉ là một khoảng mơ hồ, làm sao nghe được bà Lí đang nói cái gì, chỉ là mấy ngày rồi không được ăn cơm, nhờ nghe được mùi cháo mới tỉnh lại, muốn cử động một chút cũng không có sức, chỉ cảm thấy trong miệng được đút thứ gì đó vào, theo bản năng nuốt vào trong bụng. Ăn được nửa bát cháo, cuối cùng cũng có chút tinh thần, người cũng tỉnh táo lên nhiều, nhìn thấy bà Lí và lão Trương đang ngồi bên giường, đột nhiên hai hàng nước mắt của hắn chảy dài.
Tai họa này qua đi, lá gan của kẻ bất hạnh lại càng trở nên bé nhỏ, bình thường chỉ dám đi theo lão Trương phụ giúp chăm sóc cây cối, lúc không có lão Trương ở bên, hắn luôn trốn ở trong phòng không dám đi ra ngoài. Chỉ là số mệnh làm sao có thể để cho hắn được như ý, lão Trương dù thế nào cũng chỉ là một hạ nhân, phải làm rất nhiều việc, làm sao có thể lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cho kẻ bất hạnh được.
Hôm nay, lúc hai ông cháu đang tưới hoa ở trong vườn thì một tiểu nha hoàn xinh đẹp đi đến.
“Này, ông lão, ở Tây viện đang cần gấp hoa hồng nhiều màu, mỗi màu hai mươi cành, chốc nữa bảo tên gầy yếu kia mang đến.”
Tên gầy yếu đó chính là kẻ bất hạnh. Tây viện, vừa nghe đến từ này, sắc mặt kẻ bất hạnh liền trắng bệch, ánh mắt cầu xin nhìn về phía lão Trương. Hắn sợ Tây viện cũng là vì đại tổng quản, con sói ăn thịt người kia đã trở thành cơn ác mộng của hắn trong suốt hai năm qua.
Lão Trương vỗ vỗ đầu kẻ bất hạnh, tươi cười nói với tiểu nha đầu: “Tuyết cô nương, ngươi xem đứa nhỏ này tay chân vụng về, ngươi yên tâm nhờ hắn chứ giao việc cho hắn lão chẳng yên tâm chút nào, chỉ có chừng đó hoa hồng, chốc nữa lão sẽ mang đến cho ngươi.”
Tiểu nha đầu tròng mắt trợn ngược, nói: “Ngươi thì biết cái gì, hoa này là do đích danh nhị công tử yêu cầu, nhị công tử rất ghét mấy ông bà già các người, chê các người nói nhiều lại bốc mùi hôi thối, cứ để cho tên gầy yếu kia đi đi.”
Nói đến người này, kẻ bất hạnh không đi cũng không được. Lão Trương nhìn hắn đang vô cùng sợ hãi, hai mắt che kín hai màn hơi nước sắp khóc đến nơi, chỉ có thể an ủi nói: “Con ơi, đừng sợ, nhị công tử chỉ thích đùa bỡn với mỹ nhân, đối với hạ nhân không có nghiêm khắc như thành chủ, khuôn mặt của con chưa chắc đã vừa mắt nhị công tử, con chỉ cần cúi đầu mà đi, đừng liếc ngang liếc dọc xem này xem nọ, mang hoa đến xong rồi chạy nhanh về đây.”
Kẻ bất hạnh chỉ có thể nuốt lệ mà gật đầu, đi theo lão Trương hái hoa, mỗi loại hai mươi cành màu đỏ, trắng, hồng, vàng trăng. Vì cành hồng có gai nên để cho kẻ bất hạnh tiện ôm, lão Trương tìm một mảnh vải bố cũ, bọc lại tám mươi càng hoa. Thân thể của kẻ bất hạnh nhỏ bé, lại phải ôm một bó hoa lớn như vậy làm sao có thể thấy rõ đường đi ở dưới chân, trong ánh mắt lo lắng của lão Trương hắn chầm chầm mà đi đến Tây viện.
– Hết chương thứ hai –
Tác giả :
Thụy Giả