Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)
Chương 12: Dự tiệc
Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Khánh Vân
Bởi vì cái hôn quỷ dị kia, sau đó hai người không nói chuyện.
Diệp Nam Kỳ ngủ ở mép giường, sau khi tắt đèn trong phòng liền im ắng, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều rõ ràng. Cả người cậu không được tự nhiên, lung tung rối loạn mà suy nghĩ một đống việc, mới nhớ tới tiệc rượu ngày mai.
Theo lời Văn Sâm nói, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều sẽ tới. Loại tiệc rượu này, đương nhiên sẽ có rất nhiều người gan dạ muốn trèo cao, là cơ hội tốt để mở rộng kết giao bạn bè…… Chắc hẳn là cũng có người của tập đoàn Vinh Vũ tới.
Suy nghĩ đắn đo thật lâu, Diệp Nam Kỳ lập tức buộc chính mình mau chóng đi vào giấc ngủ. Cậu cần phải bảo trì trạng thái tốt nhất, đây cũng là ngụy trang và vũ khí tốt nhất.
Lúc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, Diệp Nam Kỳ cảm giác chính mình bị người khác kéo tay, từ mép giường dịch tới giữa giường.
Đại khái là tâm tư quá nặng, nghĩ quá nhiều. Diệp Mi đã lâu không có đi vào giấc mộng, đêm nay lại tới.
Cô mặc váy trắng như tuyết mà cô thích nhất, đẹp đẽ nhưng lại tái nhợt giống bóng ma, ngồi ở trước cái bàn, mở ra sổ nhật ký, viết.
“…… Mình thật sự muốn vai này, có thể kiếm thật nhiều tiền, đôi mắt em gái còn có thể cứu chữa…… Người đầu tư ám chỉ với mình, qua mấy ngày theo hắn đi một cái tiệc rượu. Phương ca nói giới giải trí nhiều người, nếu có thể leo lên tập đoàn Vinh Vũ…… Nhưng mình không nghĩ tới……”
“……”
“……”
“Sử Thiết Sinh nói, theo vận mệnh, không được nói về lẽ phải. Như vậy, con đường nào sẽ cứu rỗi hết thảy bất hạnh?”
“…… Thì ra tội ác có thể được tha thứ, đê tiện cũng có thể được cho phép.”
“Mình giống như có một ác mộng rất dài rất dài……”
“Hiện tại mình muốn tỉnh.”
Diệp Nam Kỳ nhìn Diệp Mi buông bút, đi từng bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió vù vù thổi vào. Cô gái yếu đuối mong manh dường như khẽ run lên, lại không chút do dự bước lên trên cửa sổ.
Cô nhìn xuống dưới lầu, hình như lại do dự, ở trên bệ cửa sổ ngồi xổm xuống, nhìn về nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì, bóng dáng gầy yếu, phảng phất một trận gió đều có thể thổi cô xuống.
Diệp Nam Kỳ lạnh cả người, lại không thể động đậy. Cậu điên cuồng giãy giụa, giấc mộng này không phải do cậu làm chủ.
Không biết nhìn bao lâu, Diệp Mi yếu ớt quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, mặt mày thê lương thảm thiết, cô chảy nước mắt nói: “Em trai à, chị lạnh quá……”
Trái tim Diệp Nam Kỳ kinh hoàng, cậu há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
Chị ơi……
Hốc mắt Diệp Nam Kỳ đỏ ửng.
Chị đừng đi về phía trước, dừng lại, được không?
Diệp Mi lại dứt khoát mà quay đầu lại, đứng lên, mở hai tay ra, giống chim ưng nhỏ lần đầu tiên tập bay, đón gió, nhảy xuống.
Diệp Nam Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân mình không tự chủ được mà run, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, còn đắm chìm ở trong mộng này đến khó có thể tự kiềm chế.
Cho đến khi Thẩm Độ gõ xuống đầu cậu: “Choáng váng?”
Nghe được giọng nói của Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ rớt một cái, trở về hiện thực, chậm chạp nhớ lại, Diệp Mi tám năm trước đã nhảy lầu tự sát.
Chị ấy đã…… đã chết rất nhiều năm.
Thẩm Độ lại gõ xuống đầu Diệp Nam Kỳ: “Vừa rồi vẫn luôn siết cổ tôi kêu không cần, mơ thấy mộng xuân?”
Diệp Nam Kỳ hoàn toàn hoàn hồn, phát hiện sắc trời đã hơi sáng, giật mình, mới khôi phục thái độ bình thường, hai tròng mắt nhíu lại, nói: “Tôi mơ thấy cậu cưỡng gian tôi, bị tôi siết đến chết.”
Nói xong liền xuống giường, chuẩn bị đi tắm rửa trước.
Thẩm Độ cười nhạo: “Cưỡng gian anh, còn không bằng tôi đi tìm vịt.”
Diệp Nam Kỳ mặc kệ hắn.
Thẩm Độ á khẩu, nhìn Diệp Nam Kỳ đi vào phòng tắm, sờ sờ cằm.
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ khi tỉnh lại, mù mới có thể cảm thấy anh ta mơ thấy loại mộng kiều diễm đó.
Nhưng mà…… nếu Diệp Nam Kỳ không muốn cho hắn biết, hắn cũng sẽ vờ như cái gì cũng không biết.
Ăn xong cơm sáng ở Thẩm gia, trong ánh mắt yên tâm của mẹ Thẩm Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ cười ha hả đi ra cửa, vừa đi ra, trong lòng hiểu rõ không cần nói ra, đường ai nấy đi.
Tiệc rượu buổi tối 6 giờ bắt đầu, Diệp Nam Kỳ về nhà Thẩm Độ trước, mở ra rương mật mã mình mang lại theo, lục ra tư liệu thật lâu trước kia cậu nhờ thám tử tư tra được.
Vân Vũ là một tập đoàn có hình thức gia tộc, đại bộ phận cổ đông đều là người trong gia tộc. Loại tập đoàn như vậy, tầng lớp thượng lưu cực kỳ phức tạp, yêu cầu tuyển nhận nhân viên của tập đoàn cũng rất cao.
Lúc trước Diệp Nam Kỳ cân nhắc việc theo học ngành kinh tế, có thể tiếp cận người của tập đoàn Vân Vũ càng nhanh hơn. Đáng tiếc cậu chỉ là một người bình thường, không có khả năng đem bối cảnh của mình che giấu đến không còn dấu vết, chỉ cần đối phương tra một chút, liền sẽ tra ra cậu là em trai Diệp Mi.
Khúc tuyến cứu quốc [1], nếu đi con đường mà Diệp Mi đã từng đi, luôn sẽ có cơ hội tiếp cận tập đoàn Vân Vũ.
[1] Khúc tuyến cứu quốc: Cứu quốc gia theo cách gián tiếp.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm tư liệu một lát đã ngây ra.
Nếu không phải kết hôn ngoài ý muốn với Thẩm Độ, cậu đã sớm chuẩn bị đưa mẹ và em gái ra nước ngoài, kế tiếp chỉ cần có thể tiếp cận kẻ thù, cậu sẽ liều mạng mà bò qua.
Nội tâm cậu kỳ thật cũng lạnh lẽo, phức tạp vô cùng, chưa bao giờ là ánh mặt trời ấm áp mà các fan hướng tới.
Lấy lại tinh thần, Diệp Nam Kỳ lật từng tờ từng tờ qua.
Đây là tư liệu về mấy gã trẻ tuổi thượng lưu của tập đoàn Vân Vũ.
Tuy rằng tư liệu rất ít.
Trong nhật ký, Diệp Mi có đề cập qua, người cưỡng bức cô trong đó, là một công tử trong tập đoàn Vân Vũ, trên đùi có khối bớt hình trăng non.
Diệp Nam Kỳ đến bây giờ khi nhớ lại, thân mình đều nhịn không được mà phát run. Một ngọn lửa vô danh thiêu cháy linh hồn của cậu, làm cậu mất đi lý trí, rồi lại ở trong hiện thực lạnh băng mà tỉnh táo lại.
Cậu thật sự không dám suy nghĩ sâu xa.
Vì sao Diệp Mi biết trên đùi người kia có bớt?
Mà nếu mang cái suy nghĩ đáng sợ này, “Một người trong đó” mấy chữ càng làm người không rét mà run.
Đến bây giờ, cậu cũng không dám nghĩ lại, người kia…… Hoặc là nói, những người đó, đã làm gì Diệp Mi.
Chị ấy là người hiếu thắng như vậy……
Diệp Nam Kỳ tay run run, trên tay gân xanh nổi lên, thiếu chút nữa xé đống tư liệu không dễ tìm được này.
Đáng tiếc tư liệu vốn dĩ không tường tận, càng không thể miêu tả khối bớt của mấy người bọn họ ở đâu.
Làm sao có thể biết? Lên giường cùng từng người trong bọn họ? Vốn dĩ cậu tính toán như vậy, tự sa ngã, chỉ nghĩ muốn đồng quy vu tận.
Nhưng Thẩm Độ cố tình ngáng chân một cái, đột nhiên phá hủy chuyện của cậu.
Diệp Nam Kỳ ở trong phòng trầm lặng ngồi ngốc đến chiều, cậu ngồi thẳng tắp ở trên ghế, lật qua lật lại mấy tờ tư liệu kia mà xem, cho dù đã sớm thuộc nằm lòng, vẫn phí công nhìn, hy vọng có thể nhìn ra một cái gì đó.
Cho đến khi Văn Sâm gọi điện thoại tới, không khí trong phòng dường như cả ngày ngưng đọng đột nhiên một lần nữa chuyển động. Diệp Nam Kỳ thu lại vẻ thù hận, lập tức đặt tư liệu xuống, tiếp điện thoại.
Văn Sâm bảo cậu đến công ty trước một chuyến, thay đồ trang điểm.
Diệp Nam Kỳ nhìn cây khô tàn lụi ngoài cửa sổ, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, ánh mắt lãnh đạm trống rỗng, âm thanh lại rất ôn hòa: “Được.”
Khi đến công ty, Diệp Nam Kỳ đã khống chế tốt cảm xúc, khẽ mỉm cười nhìn chuyên viên trang điểm gật gật đầu, nói câu “Phiền cô rồi”, liền ngồi để cô ta tự phát huy.
Một ít nghệ sĩ luôn có bất mãn với chuyên viên trang điểm, thậm chí là làm khó dễ. Diệp Nam Kỳ lại rất dễ nói chuyện, toàn bộ để chuyên viên trang điểm làm chủ, đối phương nói chuyện dễ gần, tính tình tốt vô cùng, đến chỗ nào cũng đều được yêu thích.
Chờ trang điểm xong lên xe, Văn Sâm mới nói: “Đều là có gia đình hết cả, có thể đừng trêu mấy em gái được không?”
Diệp Nam Kỳ nói: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em trêu gái?”
“Ôi, Nam Kỳ da của anh thật đẹp, ngày thường dưỡng da như thế nào?” Văn Sâm đột nhiên nheo nhéo giọng bắt chước cô gái lúc nãy nói chuyện, nói xong lại chuyển âm điệu, “Da của cô mới đẹp, đàn ông cùng phụ nữ làm sao có thể so sánh được."
Diệp Nam Kỳ: “……”
Văn Sâm trách móc: “Mặt con gái nhà người ta đỏ hết cả lên.”
Nói xong duỗi tay bấm một cái trên mặt Diệp Nam Kỳ: “Làn da không tồi.”
“Anh mà bấm một chút nữa, em mách chị dâu anh trêu chọc em. Lớp trang điểm này một chút đều là tiền.”
Văn Sâm thu tay về, rạo rực nói: “Lớn lên đẹp chính là đẹp, anh mang đi ra ngoài đều cảm thấy có mặt mũi.”
Diệp Nam Kỳ cười như không cười, lười nhác dựa lưng ngồi, rũ mi mắt xuống, không rõ tâm tình.
Văn Sâm nhìn đến giật mình: “Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, em làm sao lại bắt đầu phát xuân.”
“Em đây là chuẩn bị đàn áp lẳng lơ, hoa thơm cỏ lạ.” Diệp Nam Kỳ trừng anh một cái, lấy di động chơi trò chơi cho qua thời gian.
Khi tới hội trường thì không sớm không muộn, vừa vặn 6 giờ.
Vẫn là Diệp Nam Kỳ gặp may lần đầu tiên tham gia loại hình tiệc rượu lớn này, bồi bàn quanh đi quẩn lại, rượu chảy như nước, y hương tấn ảnh [2], trong không khí đều có hơi thở xa hoa lãng phí.
[2] Y hương tấn ảnh: mặc y phục đẹp ở nơi đông người.
Văn Sâm không đi vào, nhìn Diệp Nam Kỳ rời đi, trong lòng có chút khẩn trương, cúi đầu bấm bấm bấm mà gửi tin nhắn an ủi Diệp Nam Kỳ, làm cậu bình tĩnh một chút.
Diệp Nam Kỳ cảm nhận được di động vừa rung lên, lấy ra nhìn thoáng qua, không nói gì.
Vốn dĩ không khẩn trương, nhưng Văn Sâm làm loạn lên như vậy, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.
Mục tiêu của cậu là người tập đoàn Vân Vũ, tay tùy ý cầm lấy ly champagne, nhấp một ngụm, quét mắt nhìn khắp nơi. Đêm nay rất nhiều người tới, các mối quan hệ luẩn quẩn đều có, Diệp Nam Kỳ còn nhìn thấy mấy gương mặt đã từng diễn cùng.
Tiệc rượu đã bắt đầu, ăn uống linh đình, Diệp Nam Kỳ ở trong đám người qua lại như con thoi, tự nhiên mà hướng người khác chào hỏi. Cũng có người nhìn thấy Diệp Nam Kỳ thì chủ động đến nói chuyện, nhưng đều bị cậu dăm ba câu không dấu vết mà đuổi đi rồi.
Dạo qua một vòng cũng chưa nhìn thấy người, Diệp Nam Kỳ có chút buồn bực, vừa định tìm một góc nghỉ ngơi một chút, đột nhiên bị một người gọi lại.
Gọi Diệp Nam Kỳ chính là người hợp tác cùng một bộ phim trước kia, Diệp Nam Kỳ nhờ bộ này mà sự nghiệp phất lên, anh ta thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Vị bạn từng hợp tác đã lâu không gặp này kéo tay một người đàn ông, cười nhẹ nhàng mà chào hỏi Diệp Nam Kỳ: “Đã lâu không thấy, không nghĩ tới hôm nay anh cũng tới.”
Diệp Nam Kỳ nhìn anh ta lễ phép gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến mặt của người anh ta kéo, nháy mắt có cảm giác huyết khí dâng trào.
Bạn từng hợp tác không phát hiện cậu đang bất thường, nhiệt tình giới thiệu: “Vị này chính là Tiết thiếu của tâp đoàn Vân Vũ. Tiết thiếu, đây là cộng sự của em lúc trước, ha ha, cậu ấy gần đây rất nổi, nói không chừng anh đã nghe qua.”
Người đàn ông bên cạnh đúng là người trong tư liệu của Diệp Nam Kỳ. Tập đoàn Vân Vũ là một tập đoàn gia tộc, đương nhiên sẽ có các loại nhánh thân thích.
Người này tương đối đặc thù, là con riêng. Con riêng thì con riêng, nhưng con riêng lưu lạc bên ngoài của Tiết gia đại khái có thể tổ chức một đoàn khai hoang đánh phó bản —— trọng điểm là anh ta còn được ôm trở về nuôi, trưởng thành lại quang minh chính đại mà xuất hiện ở công ty Tiết gia.
Vị con riêng quang minh chính đại này của Tiết gia có khuôn mặt tuấn mỹ, ngày thường hay có dáng vẻ phong lưu, vừa thấy chính là tay già đời thường xuyên hái hoa. Anh ta dùng một loại ánh mắt quái dị từ trên xuống dưới đánh Diệp Nam Kỳ, mới mỉm cười, xoa nhẹ eo người trong lồng ngực, cười nhưng không cười.
“Không, chưa từng nghe qua.”
Beta: Khánh Vân
Bởi vì cái hôn quỷ dị kia, sau đó hai người không nói chuyện.
Diệp Nam Kỳ ngủ ở mép giường, sau khi tắt đèn trong phòng liền im ắng, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều rõ ràng. Cả người cậu không được tự nhiên, lung tung rối loạn mà suy nghĩ một đống việc, mới nhớ tới tiệc rượu ngày mai.
Theo lời Văn Sâm nói, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều sẽ tới. Loại tiệc rượu này, đương nhiên sẽ có rất nhiều người gan dạ muốn trèo cao, là cơ hội tốt để mở rộng kết giao bạn bè…… Chắc hẳn là cũng có người của tập đoàn Vinh Vũ tới.
Suy nghĩ đắn đo thật lâu, Diệp Nam Kỳ lập tức buộc chính mình mau chóng đi vào giấc ngủ. Cậu cần phải bảo trì trạng thái tốt nhất, đây cũng là ngụy trang và vũ khí tốt nhất.
Lúc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, Diệp Nam Kỳ cảm giác chính mình bị người khác kéo tay, từ mép giường dịch tới giữa giường.
Đại khái là tâm tư quá nặng, nghĩ quá nhiều. Diệp Mi đã lâu không có đi vào giấc mộng, đêm nay lại tới.
Cô mặc váy trắng như tuyết mà cô thích nhất, đẹp đẽ nhưng lại tái nhợt giống bóng ma, ngồi ở trước cái bàn, mở ra sổ nhật ký, viết.
“…… Mình thật sự muốn vai này, có thể kiếm thật nhiều tiền, đôi mắt em gái còn có thể cứu chữa…… Người đầu tư ám chỉ với mình, qua mấy ngày theo hắn đi một cái tiệc rượu. Phương ca nói giới giải trí nhiều người, nếu có thể leo lên tập đoàn Vinh Vũ…… Nhưng mình không nghĩ tới……”
“……”
“……”
“Sử Thiết Sinh nói, theo vận mệnh, không được nói về lẽ phải. Như vậy, con đường nào sẽ cứu rỗi hết thảy bất hạnh?”
“…… Thì ra tội ác có thể được tha thứ, đê tiện cũng có thể được cho phép.”
“Mình giống như có một ác mộng rất dài rất dài……”
“Hiện tại mình muốn tỉnh.”
Diệp Nam Kỳ nhìn Diệp Mi buông bút, đi từng bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió vù vù thổi vào. Cô gái yếu đuối mong manh dường như khẽ run lên, lại không chút do dự bước lên trên cửa sổ.
Cô nhìn xuống dưới lầu, hình như lại do dự, ở trên bệ cửa sổ ngồi xổm xuống, nhìn về nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì, bóng dáng gầy yếu, phảng phất một trận gió đều có thể thổi cô xuống.
Diệp Nam Kỳ lạnh cả người, lại không thể động đậy. Cậu điên cuồng giãy giụa, giấc mộng này không phải do cậu làm chủ.
Không biết nhìn bao lâu, Diệp Mi yếu ớt quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, mặt mày thê lương thảm thiết, cô chảy nước mắt nói: “Em trai à, chị lạnh quá……”
Trái tim Diệp Nam Kỳ kinh hoàng, cậu há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
Chị ơi……
Hốc mắt Diệp Nam Kỳ đỏ ửng.
Chị đừng đi về phía trước, dừng lại, được không?
Diệp Mi lại dứt khoát mà quay đầu lại, đứng lên, mở hai tay ra, giống chim ưng nhỏ lần đầu tiên tập bay, đón gió, nhảy xuống.
Diệp Nam Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân mình không tự chủ được mà run, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, còn đắm chìm ở trong mộng này đến khó có thể tự kiềm chế.
Cho đến khi Thẩm Độ gõ xuống đầu cậu: “Choáng váng?”
Nghe được giọng nói của Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ rớt một cái, trở về hiện thực, chậm chạp nhớ lại, Diệp Mi tám năm trước đã nhảy lầu tự sát.
Chị ấy đã…… đã chết rất nhiều năm.
Thẩm Độ lại gõ xuống đầu Diệp Nam Kỳ: “Vừa rồi vẫn luôn siết cổ tôi kêu không cần, mơ thấy mộng xuân?”
Diệp Nam Kỳ hoàn toàn hoàn hồn, phát hiện sắc trời đã hơi sáng, giật mình, mới khôi phục thái độ bình thường, hai tròng mắt nhíu lại, nói: “Tôi mơ thấy cậu cưỡng gian tôi, bị tôi siết đến chết.”
Nói xong liền xuống giường, chuẩn bị đi tắm rửa trước.
Thẩm Độ cười nhạo: “Cưỡng gian anh, còn không bằng tôi đi tìm vịt.”
Diệp Nam Kỳ mặc kệ hắn.
Thẩm Độ á khẩu, nhìn Diệp Nam Kỳ đi vào phòng tắm, sờ sờ cằm.
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ khi tỉnh lại, mù mới có thể cảm thấy anh ta mơ thấy loại mộng kiều diễm đó.
Nhưng mà…… nếu Diệp Nam Kỳ không muốn cho hắn biết, hắn cũng sẽ vờ như cái gì cũng không biết.
Ăn xong cơm sáng ở Thẩm gia, trong ánh mắt yên tâm của mẹ Thẩm Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ cười ha hả đi ra cửa, vừa đi ra, trong lòng hiểu rõ không cần nói ra, đường ai nấy đi.
Tiệc rượu buổi tối 6 giờ bắt đầu, Diệp Nam Kỳ về nhà Thẩm Độ trước, mở ra rương mật mã mình mang lại theo, lục ra tư liệu thật lâu trước kia cậu nhờ thám tử tư tra được.
Vân Vũ là một tập đoàn có hình thức gia tộc, đại bộ phận cổ đông đều là người trong gia tộc. Loại tập đoàn như vậy, tầng lớp thượng lưu cực kỳ phức tạp, yêu cầu tuyển nhận nhân viên của tập đoàn cũng rất cao.
Lúc trước Diệp Nam Kỳ cân nhắc việc theo học ngành kinh tế, có thể tiếp cận người của tập đoàn Vân Vũ càng nhanh hơn. Đáng tiếc cậu chỉ là một người bình thường, không có khả năng đem bối cảnh của mình che giấu đến không còn dấu vết, chỉ cần đối phương tra một chút, liền sẽ tra ra cậu là em trai Diệp Mi.
Khúc tuyến cứu quốc [1], nếu đi con đường mà Diệp Mi đã từng đi, luôn sẽ có cơ hội tiếp cận tập đoàn Vân Vũ.
[1] Khúc tuyến cứu quốc: Cứu quốc gia theo cách gián tiếp.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm tư liệu một lát đã ngây ra.
Nếu không phải kết hôn ngoài ý muốn với Thẩm Độ, cậu đã sớm chuẩn bị đưa mẹ và em gái ra nước ngoài, kế tiếp chỉ cần có thể tiếp cận kẻ thù, cậu sẽ liều mạng mà bò qua.
Nội tâm cậu kỳ thật cũng lạnh lẽo, phức tạp vô cùng, chưa bao giờ là ánh mặt trời ấm áp mà các fan hướng tới.
Lấy lại tinh thần, Diệp Nam Kỳ lật từng tờ từng tờ qua.
Đây là tư liệu về mấy gã trẻ tuổi thượng lưu của tập đoàn Vân Vũ.
Tuy rằng tư liệu rất ít.
Trong nhật ký, Diệp Mi có đề cập qua, người cưỡng bức cô trong đó, là một công tử trong tập đoàn Vân Vũ, trên đùi có khối bớt hình trăng non.
Diệp Nam Kỳ đến bây giờ khi nhớ lại, thân mình đều nhịn không được mà phát run. Một ngọn lửa vô danh thiêu cháy linh hồn của cậu, làm cậu mất đi lý trí, rồi lại ở trong hiện thực lạnh băng mà tỉnh táo lại.
Cậu thật sự không dám suy nghĩ sâu xa.
Vì sao Diệp Mi biết trên đùi người kia có bớt?
Mà nếu mang cái suy nghĩ đáng sợ này, “Một người trong đó” mấy chữ càng làm người không rét mà run.
Đến bây giờ, cậu cũng không dám nghĩ lại, người kia…… Hoặc là nói, những người đó, đã làm gì Diệp Mi.
Chị ấy là người hiếu thắng như vậy……
Diệp Nam Kỳ tay run run, trên tay gân xanh nổi lên, thiếu chút nữa xé đống tư liệu không dễ tìm được này.
Đáng tiếc tư liệu vốn dĩ không tường tận, càng không thể miêu tả khối bớt của mấy người bọn họ ở đâu.
Làm sao có thể biết? Lên giường cùng từng người trong bọn họ? Vốn dĩ cậu tính toán như vậy, tự sa ngã, chỉ nghĩ muốn đồng quy vu tận.
Nhưng Thẩm Độ cố tình ngáng chân một cái, đột nhiên phá hủy chuyện của cậu.
Diệp Nam Kỳ ở trong phòng trầm lặng ngồi ngốc đến chiều, cậu ngồi thẳng tắp ở trên ghế, lật qua lật lại mấy tờ tư liệu kia mà xem, cho dù đã sớm thuộc nằm lòng, vẫn phí công nhìn, hy vọng có thể nhìn ra một cái gì đó.
Cho đến khi Văn Sâm gọi điện thoại tới, không khí trong phòng dường như cả ngày ngưng đọng đột nhiên một lần nữa chuyển động. Diệp Nam Kỳ thu lại vẻ thù hận, lập tức đặt tư liệu xuống, tiếp điện thoại.
Văn Sâm bảo cậu đến công ty trước một chuyến, thay đồ trang điểm.
Diệp Nam Kỳ nhìn cây khô tàn lụi ngoài cửa sổ, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, ánh mắt lãnh đạm trống rỗng, âm thanh lại rất ôn hòa: “Được.”
Khi đến công ty, Diệp Nam Kỳ đã khống chế tốt cảm xúc, khẽ mỉm cười nhìn chuyên viên trang điểm gật gật đầu, nói câu “Phiền cô rồi”, liền ngồi để cô ta tự phát huy.
Một ít nghệ sĩ luôn có bất mãn với chuyên viên trang điểm, thậm chí là làm khó dễ. Diệp Nam Kỳ lại rất dễ nói chuyện, toàn bộ để chuyên viên trang điểm làm chủ, đối phương nói chuyện dễ gần, tính tình tốt vô cùng, đến chỗ nào cũng đều được yêu thích.
Chờ trang điểm xong lên xe, Văn Sâm mới nói: “Đều là có gia đình hết cả, có thể đừng trêu mấy em gái được không?”
Diệp Nam Kỳ nói: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em trêu gái?”
“Ôi, Nam Kỳ da của anh thật đẹp, ngày thường dưỡng da như thế nào?” Văn Sâm đột nhiên nheo nhéo giọng bắt chước cô gái lúc nãy nói chuyện, nói xong lại chuyển âm điệu, “Da của cô mới đẹp, đàn ông cùng phụ nữ làm sao có thể so sánh được."
Diệp Nam Kỳ: “……”
Văn Sâm trách móc: “Mặt con gái nhà người ta đỏ hết cả lên.”
Nói xong duỗi tay bấm một cái trên mặt Diệp Nam Kỳ: “Làn da không tồi.”
“Anh mà bấm một chút nữa, em mách chị dâu anh trêu chọc em. Lớp trang điểm này một chút đều là tiền.”
Văn Sâm thu tay về, rạo rực nói: “Lớn lên đẹp chính là đẹp, anh mang đi ra ngoài đều cảm thấy có mặt mũi.”
Diệp Nam Kỳ cười như không cười, lười nhác dựa lưng ngồi, rũ mi mắt xuống, không rõ tâm tình.
Văn Sâm nhìn đến giật mình: “Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, em làm sao lại bắt đầu phát xuân.”
“Em đây là chuẩn bị đàn áp lẳng lơ, hoa thơm cỏ lạ.” Diệp Nam Kỳ trừng anh một cái, lấy di động chơi trò chơi cho qua thời gian.
Khi tới hội trường thì không sớm không muộn, vừa vặn 6 giờ.
Vẫn là Diệp Nam Kỳ gặp may lần đầu tiên tham gia loại hình tiệc rượu lớn này, bồi bàn quanh đi quẩn lại, rượu chảy như nước, y hương tấn ảnh [2], trong không khí đều có hơi thở xa hoa lãng phí.
[2] Y hương tấn ảnh: mặc y phục đẹp ở nơi đông người.
Văn Sâm không đi vào, nhìn Diệp Nam Kỳ rời đi, trong lòng có chút khẩn trương, cúi đầu bấm bấm bấm mà gửi tin nhắn an ủi Diệp Nam Kỳ, làm cậu bình tĩnh một chút.
Diệp Nam Kỳ cảm nhận được di động vừa rung lên, lấy ra nhìn thoáng qua, không nói gì.
Vốn dĩ không khẩn trương, nhưng Văn Sâm làm loạn lên như vậy, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.
Mục tiêu của cậu là người tập đoàn Vân Vũ, tay tùy ý cầm lấy ly champagne, nhấp một ngụm, quét mắt nhìn khắp nơi. Đêm nay rất nhiều người tới, các mối quan hệ luẩn quẩn đều có, Diệp Nam Kỳ còn nhìn thấy mấy gương mặt đã từng diễn cùng.
Tiệc rượu đã bắt đầu, ăn uống linh đình, Diệp Nam Kỳ ở trong đám người qua lại như con thoi, tự nhiên mà hướng người khác chào hỏi. Cũng có người nhìn thấy Diệp Nam Kỳ thì chủ động đến nói chuyện, nhưng đều bị cậu dăm ba câu không dấu vết mà đuổi đi rồi.
Dạo qua một vòng cũng chưa nhìn thấy người, Diệp Nam Kỳ có chút buồn bực, vừa định tìm một góc nghỉ ngơi một chút, đột nhiên bị một người gọi lại.
Gọi Diệp Nam Kỳ chính là người hợp tác cùng một bộ phim trước kia, Diệp Nam Kỳ nhờ bộ này mà sự nghiệp phất lên, anh ta thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Vị bạn từng hợp tác đã lâu không gặp này kéo tay một người đàn ông, cười nhẹ nhàng mà chào hỏi Diệp Nam Kỳ: “Đã lâu không thấy, không nghĩ tới hôm nay anh cũng tới.”
Diệp Nam Kỳ nhìn anh ta lễ phép gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến mặt của người anh ta kéo, nháy mắt có cảm giác huyết khí dâng trào.
Bạn từng hợp tác không phát hiện cậu đang bất thường, nhiệt tình giới thiệu: “Vị này chính là Tiết thiếu của tâp đoàn Vân Vũ. Tiết thiếu, đây là cộng sự của em lúc trước, ha ha, cậu ấy gần đây rất nổi, nói không chừng anh đã nghe qua.”
Người đàn ông bên cạnh đúng là người trong tư liệu của Diệp Nam Kỳ. Tập đoàn Vân Vũ là một tập đoàn gia tộc, đương nhiên sẽ có các loại nhánh thân thích.
Người này tương đối đặc thù, là con riêng. Con riêng thì con riêng, nhưng con riêng lưu lạc bên ngoài của Tiết gia đại khái có thể tổ chức một đoàn khai hoang đánh phó bản —— trọng điểm là anh ta còn được ôm trở về nuôi, trưởng thành lại quang minh chính đại mà xuất hiện ở công ty Tiết gia.
Vị con riêng quang minh chính đại này của Tiết gia có khuôn mặt tuấn mỹ, ngày thường hay có dáng vẻ phong lưu, vừa thấy chính là tay già đời thường xuyên hái hoa. Anh ta dùng một loại ánh mắt quái dị từ trên xuống dưới đánh Diệp Nam Kỳ, mới mỉm cười, xoa nhẹ eo người trong lồng ngực, cười nhưng không cười.
“Không, chưa từng nghe qua.”
Tác giả :
Thanh Đoan