Kết Hôn Sai Lầm
Chương 8: Trừ phi – hoặc là
Ngày hôm sau Hạ Tiểu Tinh tỉnh vô cùng sớm, trong lòng cô bề bộn rất nhiều việc: mẹ, cơ quan, cả chuyện chuyển nhà, hôm nay là một ngày bận rộn.
Mở mắt ra cô liền nhìn thấy Âu Vũ Thanh, anh còn đang ngủ, lẳng lặng kề sát cô, một cánh tay còn quàng lỏng qua eo cô.
Cô gối lên tay anh, bị anh ôm cả đêm. Hình như hai buổi tối nay anh đều ôm cô ngủ như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gợi cảm, anh tuấn, chín chắn đang kề sát, Âu Vũ Thanh vẫn ngủ say, khép lại đôi mắt như ánh sao bức người, trên mặt nhất thời không có vẻ lạnh lùng và khí phách khi tỉnh táo, chỉ còn một vẻ khiến tim cô đập nhanh, ấm áp và hài hòa.
Trong lòng cô bỗng dưng thấy đau xót.
Vươn tay, cô nhẹ nhàng xoa lên môi anh, đôi môi mỏng kiên nghị, thường xuyên nói ra những lời có phần làm tổn tương cô, giờ phút này, ở dưới ngón tay cô lại thật mềm mại.
Nhớ tới cô không lâu trước kia, mỗi khi sáng sớm tỉnh dậy tại đây, sẽ chơi xấu trong lồng ngực anh, cho dù khi tỉnh lại Âu Vũ Thanh không kiên nhẫn muốn tránh xa cô, cô cũng sẽ mặt dày mặt dạn dính chặt lấy anh một lúc.
Sau này cô sẽ không còn làm thế nữa. Không thể tiếp tục được nữa.
Cho dù không ly hôn, cuộc hôn nhân của Âu Vũ Thanh và cô cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Âu Vũ Thanh, cô rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt, cô đem đồ trang điểm và vật dụng tắm rửa xếp hết vào một cái túi nhựa to, chỉ chừa một tuýp kem đánh răng, một chiếc bàn chải và một chiếc khăn mặt cho Âu Vũ Thanh.
Sau đó cô vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh chỉ có sữa chua và trứng chim, vì phải chuyển nhà nên cô căn bản không mua sắm.
Nhìn tủ lạnh, cô đứng một lúc, sau đó mang mấy quả trứng chim bỏ vào trong nồi, sữa chua cùng trứng chim, coi như là bữa sáng từ biệt Hạ Tiểu Tinh dành cho Âu Vũ Thanh.
Nước một lát đã sôi, trứng chim “ùng ục ùng ục” lăn lộn, cô đứng trước bếp, nhìn hơi nước lượn lờ bay lên, khói trắng tràn ngập, tai nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền đến, tiếp theo là tiếng nước “ào ào” trong phòng vệ sinh, cô từ đầu đến cuối vẫn đứng không nhúc nhích.
Khi Âu Vũ Thanh ra khỏi phòng vệ sinh, cô đang bày biện trứng chim cùng sữa chua lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy anh, Hạ Tiểu Tinh giương vẻ mặt vô cảm, chỉ lạnh nhạt nói với anh: “Chỉ có thế này, nếu anh không muốn ăn thì tự mình xuống phố mua.” Phảng phất như bộ dạng trước kia của anh.
Anh nhìn lại cô, ánh mắt Hạ Tiểu Tinh chỉ lướt qua mắt anh một giây, rồi bước qua anh đi về phía phòng ngủ.
Từ nay về sau cô đối với Âu Vũ Thanh có lẽ đều là vẻ mặt này, cô sẽ không tiếp tục cười với anh nữa.
Thay xong quần áo, cô xách túi đi vào phòng khách, Âu Vũ Thanh vẫn đứng cạnh bàn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Thấy cô đi ra, anh nâng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt mang ý dò xét nghiên cứu.
Cô còn có cái gì anh nhìn không thấu sao?
Hạ Tiểu Tinh đi thẳng về phía cửa, cúi đầu đổi giày, miệng nói: “Anh lúc đi bập khóa cửa lại là được, xế chiều hôm nay em sẽ chuyển nhà, từ nay nơi này không cần đến nữa.
Không sống cùng nhà nữa, cùng vĩnh viễn không cần trở về.
Không quay đầu lại, cô đưa tay mở cửa, phía sau truyền đến tiếng gọi: “Hạ Tiểu Tinh!”
Taycô run rẩy hạ xuống, dừng một thoáng mới thong thả xoay người.
Âu Vũ Thanh đã bước tới gần cô.
“Anh đi công tác hai, ba ngày sẽ về, đợi anh trở lại rồi nói, được không?” Kỳ thật anh cũng không xác định được rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ là nhìn thấy Hạ Tiểu Tinh như vậy, anh cảm thấy không thể không nói thế.
Nhìn nét mặt cô không chút thay đổi, giọng nói của Âu Vũ Thanh trầm xuống: “Em nghe có hiểu không?”
Cô nghe không hiểu.
Chờ anh trở về nói sau, nói cái gì? Chuyện của cha, hay là chuyện ly hôn?
Việc của cha cô đã giải quyết xong, chỉ cần liên hệ luật sư là coi như ổn. Việc ly hôn, có lẽ anh hiện tại không muốn, nhưng không phải chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi sao? Trước khi kết hôn, trên hợp đồng năm năm viết rõ ràng, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do trì hoãn hoặc cự tuyệt. Cô hà tất phải tiếp tục thêm hai năm, đem mình hãm sâu thảm hại như vậy.
Âu Vũ Thanh thấy cô không trả lời, nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại nói một câu: “Nghe thấy lời anh nói không?”
Hạ Tiểu Tinh trong mắt lại nhấp nhoáng tia bướng bỉnh: “Không có gì, khi anh trở về, chúng ta sẽ thương lượng chuyện ly hôn một chút.”
Ánh mắt Âu Vũ Thanh chợt tối sầm, lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh không phải đã nói không muốn bị người ta đâm chọc, bàn tán sau lưng sao? Chẳng lẽ còn muốn anh nói lần thứ hai?”
Hạ Tiểu Tinh ngẩng mặt, lớn tiếng: “Mặt mũi thì trị giá bao nhiêu tiền một cân? Em sớm giải thoát cho anh, anh hẳn là…”
Lời con chưa nói xong, cô đã bị Âu Vũ Thanh ấn lên trên cửa: “Anh đã nói, lần này không phải em là người quyết định.”
Vai Hạ Tiểu Tinh bị anh đè chặt, giọng lại càng lớn: “Anh tưởng anh là ai? Âu Vũ Thanh, anh cho rằng tôi vẫn Hạ Tiểu Tinh một hai tháng trước chăm chăm lấy lòng anh sao? Anh đừng có nằm mơ!” Hạ Tiểu Tinh không chơi đùa với anh nữa.
Âu Vũ Thanh nâng mặt cô lên, hạ ánh mắt nhìn cô: “Em không lấy lòng anh? Em làm được sao?” Dứt lời, anh bất ngờ hôn lên môi cô.
Thân thể Hạ Tiểu Tinh cứng đờ, từ từ nhắm hai mắt muốn giãy giụa, bất đắc dĩ sức lực quá yếu, căn bản tránh không thoát.
Cô muốn xoay mặt, nhưng Âu Vũ Thanh nắm chặt cằm cô, cảm giác được môi của anh mang theo sức mạnh, ấm nóng che phủ môi cô. Cô muốn ngăn cản anh tiến vào, mím môi, nhưng đầu lưỡi của anh hơi dùng lực, hàm răng của cô đã bị anh cạy mở. Trong miệng anh vốn là hương vị kem đánh răng mát lạnh, một thoáng liền biến thành từng luồng sóng nhiệt, Hạ Tiểu Tinh dán trên cửa vặn vẹo hai cái rồi lặng yên trở lại.
Thân thể đôi khi không do não bộ khống chế.
Cô không nhớ được Âu Vũ Thanh có lần nào hôn cô mà không ở trên giường, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau ngoài phạm vi cái giường.
Cô không tự chủ bắt đầu đáp lại, độ ấm trên môi cùng xúc giác đều là thứ cô quen thuộc, cũng là thứ cô thích, chúng có thể đoạt đi suy nghĩ của cô.
Cô dần dần biến thành vô lực.
Mê muội.
Đột nhiên trên môi trống không, sự mềm mại dịu dàng kia cũng không còn, toàn bộ cảm giác trong nháy mát bị hút ra, cô mở mắt, ánh mắt Âu Vũ Thanh từ phía trên nhìn xuống cô, anh dùng âm điệu không còn dịu dàng, khẽ nói:
“Đến khi nào anh hôn mà em không có cảm giác, hoặc em yêu người đàn ông khác, khi ấy hãy nói ly hôn với anh.”
Dứt lời, anh đi đến bàn trà cầm lấy túi của mình, trở lại trước cửa kéo cô ra: “Trứng chim hàm lượng cholesterol rất cao, em nên ăn hai quả thôi, anh phải ra sân bay, chờ anh trở lại nói sau, nghe không?”
Thấy cô vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, anh đưa tay nhéo khuôn mặt cô, xỏ giày rồi ra khỏi cửa.
Hạ Tiểu Tinh nghe tiếng cửa “lạnh cạch” khép lại ở phía sau, người vẫn còn sững sờ, đứng ngây ra, rồi mới đột nhiên tỉnh lại.
Xoay người xông ra ban công, vừa vặn thấy Âu Vũ Thanh từ hành lang đi ra, cô nhặt một chiếc lon bia từ ban công ném xuống dưới: “Âu Vũ Thanh, tôi sẽ chiếu theo lời anh mà làm!” Yêu người đàn ông khác, để đến khi anh hôn tôi không còn cảm giác, sau đó nói ly hôn với anh!
Lon bia rơi trên mặt đất cách Âu Vũ Thanh một thước, phát ra hai tiếng “lọc cọc” rồi lăn ra ven đường, Âu Vũ Thanh ngẩng mặt lên nhìn thấy cô, khóe miệng bỗng kéo lên một độ cong đẹp đẽ, xoay người sải bước rời đi.
Hạ Tiểu Tinh đứng trên ban công, nhìn bóng dáng đi xa kia, trong lòng hết thảy đều là cảm giác hỗn độn.
Anh không phải đang ỷ vào cô thích anh sao? Hạ Tiểu Tinh, ngươi thật vô dụng, ngươi liệu có thể có chút tức giận hay không!
Trên đường đến bệnh viện, cô ổn định tâm tình của mình, mang bữa sáng cho mẹ. Từ Thục Vân nói với cô muốn về nhà tĩnh dưỡng, cô khuyên bà ở thêm hai ngày nữa, sau đó giúp bà sắp xếp bữa trưa bữa tối rồi vội cùng đến cơ quan.
Không thấy mấy ai đi làm, trong tòa nhà rất im ắng.
Cô đi đến phòng làm việc của mình, mở tủ sắt mang tài liệu cần phát cho học viên ra, cô ngồi gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc cho công ty dọn nhà, một cuộc cho luật sư. Luật sư là nữ, cô tự giới thiệu mình là con gái của Hạ Văn Cường, báo với cô ấy là cô đã lo liệu đủ tiền, nhà và xe cũng có thể nộp lên trên đúng hạn, hai người hẹn ngày mai cùng đến viện kiểm sát.
Tuy rằng Âu Vũ Thanh nói cha cô không bị phán nhanh như vậy, nhưng cô cảm giác sớm một chút đem tiền tham ô nộp đầy đủ, dường như cha có thể giảm vài ngày lao tù.
Hơn chín giờ, lục tục có học viên đến nhận tài liệu, cô phát cho từng người, lần lượt yêu cầu bọn họ kí tên, từ hành lang truyền đến giọng nói vang dội của nữ hiệu trưởng lão luyện.
Đảo mắt giọng nói kia đã đến cửa, bà Đặng đẩy cửa nghiêng nửa người vào thăm hỏi: “Tiểu Tinh, phát xong tài liệu đến phòng làm việc của tôi nhé.” Cô ngẩng đầu đáp ứng, trong lòng lại phỏng đoán, nghĩ buổi chiều cần chuyển nhà, mong là đừng giao cho cô việc gì đi không thoát nữa.
Đến hơn mười giờ, cô gõ cửa phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Bà buông tờ báo trên tay, lấy ra một tờ danh thiếp từ ngăn kéo: “Tiểu Tinh, việc lên lớp không giúp được cô, tôi có phần áy náy. Ngoài ra tôi tìm được cho cô việc này không tệ, đây là công ty học trò của tôi mở, làm về quảng cáo, bọn họ cần vài nhân viên có nhiều mối quan hệ chạy nghiệp vụ cho họ, sau khi thành công sẽ được trích phần trăm không ít, nếu cô có thể chịu khổ thì làm thử một thời gian xem.
Hạ Tiểu Tinh không nghĩ tới bà Đặng tìm cô vì chuyện này, tiếp nhận danh thiếp, không khỏi cười cảm tạ với bà: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Bà phất tay: “Không cần cảm tạ tôi, đây cũng đâu phải công việc tốt lành, là cần cúi đầu xin người khác giúp đỡ, tôi thấy cô cũng là đứa trẻ hiểu chuyện nên mới giúp. Tôi đã gọi điện thoại cho học trò của mình, nếu cô đồng ý thì đến đó một chuyến đi, công ty này ở ngay gần đây.”
Hạ Tiểu Tinh cười nói: “Vâng, tôi đi ngay.”
Bà Đặng lại phất phất tay: “Đi đi, đi đi, buổi chiều cô không cần đến đây nữa.”
Tâm tình cô nháy mắt tốt hơn không ít, ra khỏi trụ sở trường đảng, cô xem địa chỉ trên danh thiếp, hình như ngay tại một cao ốc cách đó không xa, lái xe, qua hai điểm dừng, cô đã thấy trụ sở công ty kia.
Một công ty quảng cáo qui mô không nhỏ, chiếm cứ trọn một tầng lầu. Cô báo với nhân viên lễ tân mình đến tìm quản lý Đồng, cô gái kia lập tức dẫn cô vào một văn phòng.
Sau tiếng gõ cửa, từ bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi.”
Cô chỉnh lại quần áo mới bước vào, tính tới giờ, đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Tiểu Tinh đến phỏng vấn xin việc.
Trước kia, cô quả thật là một con sâu gạo nuôi trong phòng ấm.
Chuyện như vậy, sau này có lẽ sẽ rất nhiều.
Trong văn phòng có hai người đàn ông, một người chừng ba mươi tuổi, ngồi sau một chiếc bàn rộng lớn, một người khác tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi, đang đứng cạnh bàn.
Hạ Tiểu Tinh lập tức đoán rằng người ngồi đó chắc là người trên danh thiếp, Đồng Nhan.
Cô đứng cách bàn hai thước, vừa định tự giới hiệu, Đồng Nhan đã nói: “Cô là người cô giáo tôi tiến cử tới phải không, cô ấy lại vừa gọi điện thoại.”
Hạ Tiểu Tinh nhanh chóng gật đầu: “Vâng, là tôi”. Trước kia cô không biết bà Đặng là một người tốt như vậy, giờ khắc này trong lòng cô chân chính cảm tạ bà.
Đồng Nhan kia nhìn có vẻ là một người thẳng thắn rõ ràng, vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
“Cô giáo tôi có lẽ đã nói cô biết, tôi cần người có kinh nghiệm và các mối quan hệ giúp tôi chạy nghiệp vụ, làm bán thời gian cũng được. Cô ấy đại khái đã nói qua trường hợp của cô, cô tương đối đặc biệt, trước kia chưa từng làm qua loại việc này, là một người học việc, nhưng nếu cô giáo tôi đã tiến cử, vậy cứ thử một thời gian đi. Cô tên Hạ Tiểu Tinh?”
Cô nhanh chóng đáp :”Phải.”
“Cô giáo tôi nói cha cô trước kia làm quan chức, tôi muốn hiểu rõ đôi chút cha cô trước kia làm chức vụ gì, bởi vì các mối quan hệ đối với chúng ta là điều vô cùng quan trọng. Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi thẳng như vậy.”
Hạ Tiểu Tinh nhất thời đứng im không nói gì.
Đồng Nhân lập tức nhận ra, liền nói: “Thật xin lỗi, nếu cô cảm thấy không tiện nói ra cũng có thể không nói.”
Hạ Tiểu Tinh ngừng vài giây, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi có thể nói cho anh biết, có lẽ anh đã nghe nói đến cha tôi, chính là Hạ Văn Cường không lâu trước đã xảy ra chuyện. Nếu nghiệp vụ của các anh đều cần đi cửa sau xây dựng quan hệ mới làm được, thì tôi hiện tại nỏi thẳng, tôi không hề có cửa sau nào, khiến các anh thất vọng rồi.”
Hai người đàn ông đối diện với cô hiển nhiên đều sửng sốt, cách một hồi lâu, Đồng Nhan mới nói: “Xin lỗi cô, có lẽ phương thức biểu đạt của tôi có vấn đề. Chúng tôi chủ yếu vẫn là dựa vào thực lực, mối quan hệ chỉ là một chất xúc tác, nếu có đương nhiên là tốt, không có cũng không phải không được.”
Hạ Tiểu Tinh nắm chặt tay mình, cô không muốn để tuột mất một chút hy vọng nào: “Tôi cũng muốn dùng thực lực của chính mình, nếu anh tin được lời tiến cử của hiệu trưởng Đặng, không ngại cho tôi một cơ hội để thử sức, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Cô nợ một trăm vặn! Chỉ cần có một chút cơ hội, cô nhất định sẽ tranh thủ.
Hai mắt Đồng Nhan nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Tiểu Tinh đón tầm mắt của anh ta, cùng anh ta mặt đối mặt, một lát sau, Đồng Nhan tựa hồ hạ quyết tâm: “Nếu đã vậy, tôi sẽ đem nghiệp vụ công ty Âu Long giao cho cô, cô không có ý kiến gì chứ?”
Nam nhân viên trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức quay đầu nhìn Đồng Nhan.
Hạ Tiểu Tinh trong lòng vui vẻ, nhưng tiếp đó lại có phần nghi hoặc, vì sao anh ta phải hỏi cô có ý kiến gì hay không? Điều này có vẻ… quá lễ độ.
Mà dù sao cơ hội đã tới, trên môi cô lộ ra ý cười: “Tôi nhất định sẽ làm hết sức.” Nói xong, trong lòng chung qui vẫn thấy khó thở, cô không yên, hỏi: “Đó là công ty gì? Tôi còn… chưa từng nghe nói đến.”
Cô là con sâu gạo, cũng là loại ếch ngồi đáy giếng, chỉ sinh hoạt trong thế giới tinh thần riêng của mình, rất ít khi quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Cô vừa dứt lời, chỉ thấy Đồng Nhan vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt nhìn cô một lúc lâu mới chần chừ hỏi: “Cha cô… đúng là Hạ Văn Cường, thị trưởng Hạ sao?”
Ý cười trên môi Hạ Tiểu Tinh lập tức biến mất: “… Đúng vậy, nhưng ông ấy hiện tại… đã không còn là thị trưởng.” Sao tự dưng lại nhắc đến cha cô?
Đồng Nhan dường như càng kinh ngạc, lại trợn mắt nhìn cô nửa ngày, tựa như đang phán đoán biểu tình trên mặt cô là thật hay giả, cuối cùng thấy vẻ mặt cô đầy nghi hoặc cùng mờ mịt, bỗng nhiên cúi đầu che miệng ho khan hai tiếng.
“Được rồi, sẽ có người nói cho cô biết thông tin cụ thể về công ty này.” Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi: “Tiểu Trâu, cậu đưa cô Hạ đến phòng kế hoạch, đem tư liệu công ty Âu Long cho cô ấy xem, rồi tìm người giảng giải cụ thể cho cô ấy.”
Quay đầu lại, anh ta mỉm cười với Hạ Tiểu Tinh: “Hoan nghênh chô gia nhập công ty chúng tôi, từ giờ trở đi, cô là nhân viên bán thời gian chính thức của chúng tôi, đãi ngộ không cao, lương thử việc chỉ có tám trăm tệ, nhưng đây thật ra là tiền đi lại, tiền lương chủ yếu chính là phần trăm trích từ nghiệp vụ của cô, tôi tin cô nhất định sẽ làm tốt.”
Hạ Tiểu Tinh trên mặt lộ sự kinh hỉ, công việc này, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, suy cho cùng trong lòng cô vẫn có điểm nghi hoặc, nhưng tóm lại vẫn là một công việc, tuy rằng cô đối với nghiệp vụ này hoàn toàn không biết gì, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng đã có mục tiêu đầu tiên để nỗ lực hết mình.
Vài phút sau, người thanh niên đưa cô ra ngoài rồi quay về văn phòng vừa rồi, đóng cửa lại, cậu ta lập tức kêu toáng lên: “Anh Đồng, anh không phải đang nói đùa đấy chứ, giao nghiệp vụ công ty Âu Long cho cô ta? Cô ta chỉ là người học nghề, cho tới giờ chưa từng chạy nghiệp vụ, chẳng lẽ anh thấy cô ta bề ngoài xinh đẹp nên nhất thời hồ đồ?”
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi là người háo sắc như thế sao?”
“Vậy anh vì cái gì?”
Đồng Nhan hơi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế dựa: “Tiểu Trâu, nghiệp vụ mà công ty chúng ta gần đây muốn giành được nhất là gì?”
“Đương nhiên chính là quảng cáo của công ty Âu Long.”
“Đó là công ty thế nào?”
“Công ty có tiềm năng bậc nhất thành phố C.”
“Ông chủ của nó là ai?”
“Đó là một công ty hợp doanh (1)”
Đồng Nhan ngắt lời cậu ta: “Tôi đang hỏi cậu, công ty đó do ai định đoạt?”
“Đương nhiên là Âu Vũ Thanh, anh ta là người nắm quyền cao nhất.”
“Vậy cậu có biết Âu Vũ Thanh có quan hệ thế nào với Hạ Văn Cường không?”
Tiểu Trâu nóng nảy: “Anh Đồng, anh đừng đánh đố em nữa.”
Đồng Nhan liếc xéo cậu ta: “Đồ ngốc! Ai cũng biết Âu Vũ Thanh là con rể của thị trưởng Hạ, sao cậu lại không biết gì?”
Tiểu Trâu thoáng ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gái kia… sao lại không biết công ty Âu Long là công ty nào?”
Đồng Nhan cũng nhăn mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi cũng nghĩ không thông, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi cô ấy chưa bao giờ hỏi Âu Vũ Thanh đang làm gì, hoặc là, Âu Vũ Thanh chưa bao giờ nói cho vợ anh ta biết công việc của mình.” Tiểu Trâu miệng há hốc: “Có vợ chồng như vậy sao?”
“Thế giới rộng lớn, thiếu gì cái lạ, có lẽ chúng ta lại đụng phải một cái”.
Mở mắt ra cô liền nhìn thấy Âu Vũ Thanh, anh còn đang ngủ, lẳng lặng kề sát cô, một cánh tay còn quàng lỏng qua eo cô.
Cô gối lên tay anh, bị anh ôm cả đêm. Hình như hai buổi tối nay anh đều ôm cô ngủ như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gợi cảm, anh tuấn, chín chắn đang kề sát, Âu Vũ Thanh vẫn ngủ say, khép lại đôi mắt như ánh sao bức người, trên mặt nhất thời không có vẻ lạnh lùng và khí phách khi tỉnh táo, chỉ còn một vẻ khiến tim cô đập nhanh, ấm áp và hài hòa.
Trong lòng cô bỗng dưng thấy đau xót.
Vươn tay, cô nhẹ nhàng xoa lên môi anh, đôi môi mỏng kiên nghị, thường xuyên nói ra những lời có phần làm tổn tương cô, giờ phút này, ở dưới ngón tay cô lại thật mềm mại.
Nhớ tới cô không lâu trước kia, mỗi khi sáng sớm tỉnh dậy tại đây, sẽ chơi xấu trong lồng ngực anh, cho dù khi tỉnh lại Âu Vũ Thanh không kiên nhẫn muốn tránh xa cô, cô cũng sẽ mặt dày mặt dạn dính chặt lấy anh một lúc.
Sau này cô sẽ không còn làm thế nữa. Không thể tiếp tục được nữa.
Cho dù không ly hôn, cuộc hôn nhân của Âu Vũ Thanh và cô cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Âu Vũ Thanh, cô rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt, cô đem đồ trang điểm và vật dụng tắm rửa xếp hết vào một cái túi nhựa to, chỉ chừa một tuýp kem đánh răng, một chiếc bàn chải và một chiếc khăn mặt cho Âu Vũ Thanh.
Sau đó cô vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh chỉ có sữa chua và trứng chim, vì phải chuyển nhà nên cô căn bản không mua sắm.
Nhìn tủ lạnh, cô đứng một lúc, sau đó mang mấy quả trứng chim bỏ vào trong nồi, sữa chua cùng trứng chim, coi như là bữa sáng từ biệt Hạ Tiểu Tinh dành cho Âu Vũ Thanh.
Nước một lát đã sôi, trứng chim “ùng ục ùng ục” lăn lộn, cô đứng trước bếp, nhìn hơi nước lượn lờ bay lên, khói trắng tràn ngập, tai nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền đến, tiếp theo là tiếng nước “ào ào” trong phòng vệ sinh, cô từ đầu đến cuối vẫn đứng không nhúc nhích.
Khi Âu Vũ Thanh ra khỏi phòng vệ sinh, cô đang bày biện trứng chim cùng sữa chua lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy anh, Hạ Tiểu Tinh giương vẻ mặt vô cảm, chỉ lạnh nhạt nói với anh: “Chỉ có thế này, nếu anh không muốn ăn thì tự mình xuống phố mua.” Phảng phất như bộ dạng trước kia của anh.
Anh nhìn lại cô, ánh mắt Hạ Tiểu Tinh chỉ lướt qua mắt anh một giây, rồi bước qua anh đi về phía phòng ngủ.
Từ nay về sau cô đối với Âu Vũ Thanh có lẽ đều là vẻ mặt này, cô sẽ không tiếp tục cười với anh nữa.
Thay xong quần áo, cô xách túi đi vào phòng khách, Âu Vũ Thanh vẫn đứng cạnh bàn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Thấy cô đi ra, anh nâng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt mang ý dò xét nghiên cứu.
Cô còn có cái gì anh nhìn không thấu sao?
Hạ Tiểu Tinh đi thẳng về phía cửa, cúi đầu đổi giày, miệng nói: “Anh lúc đi bập khóa cửa lại là được, xế chiều hôm nay em sẽ chuyển nhà, từ nay nơi này không cần đến nữa.
Không sống cùng nhà nữa, cùng vĩnh viễn không cần trở về.
Không quay đầu lại, cô đưa tay mở cửa, phía sau truyền đến tiếng gọi: “Hạ Tiểu Tinh!”
Taycô run rẩy hạ xuống, dừng một thoáng mới thong thả xoay người.
Âu Vũ Thanh đã bước tới gần cô.
“Anh đi công tác hai, ba ngày sẽ về, đợi anh trở lại rồi nói, được không?” Kỳ thật anh cũng không xác định được rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ là nhìn thấy Hạ Tiểu Tinh như vậy, anh cảm thấy không thể không nói thế.
Nhìn nét mặt cô không chút thay đổi, giọng nói của Âu Vũ Thanh trầm xuống: “Em nghe có hiểu không?”
Cô nghe không hiểu.
Chờ anh trở về nói sau, nói cái gì? Chuyện của cha, hay là chuyện ly hôn?
Việc của cha cô đã giải quyết xong, chỉ cần liên hệ luật sư là coi như ổn. Việc ly hôn, có lẽ anh hiện tại không muốn, nhưng không phải chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi sao? Trước khi kết hôn, trên hợp đồng năm năm viết rõ ràng, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do trì hoãn hoặc cự tuyệt. Cô hà tất phải tiếp tục thêm hai năm, đem mình hãm sâu thảm hại như vậy.
Âu Vũ Thanh thấy cô không trả lời, nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại nói một câu: “Nghe thấy lời anh nói không?”
Hạ Tiểu Tinh trong mắt lại nhấp nhoáng tia bướng bỉnh: “Không có gì, khi anh trở về, chúng ta sẽ thương lượng chuyện ly hôn một chút.”
Ánh mắt Âu Vũ Thanh chợt tối sầm, lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh không phải đã nói không muốn bị người ta đâm chọc, bàn tán sau lưng sao? Chẳng lẽ còn muốn anh nói lần thứ hai?”
Hạ Tiểu Tinh ngẩng mặt, lớn tiếng: “Mặt mũi thì trị giá bao nhiêu tiền một cân? Em sớm giải thoát cho anh, anh hẳn là…”
Lời con chưa nói xong, cô đã bị Âu Vũ Thanh ấn lên trên cửa: “Anh đã nói, lần này không phải em là người quyết định.”
Vai Hạ Tiểu Tinh bị anh đè chặt, giọng lại càng lớn: “Anh tưởng anh là ai? Âu Vũ Thanh, anh cho rằng tôi vẫn Hạ Tiểu Tinh một hai tháng trước chăm chăm lấy lòng anh sao? Anh đừng có nằm mơ!” Hạ Tiểu Tinh không chơi đùa với anh nữa.
Âu Vũ Thanh nâng mặt cô lên, hạ ánh mắt nhìn cô: “Em không lấy lòng anh? Em làm được sao?” Dứt lời, anh bất ngờ hôn lên môi cô.
Thân thể Hạ Tiểu Tinh cứng đờ, từ từ nhắm hai mắt muốn giãy giụa, bất đắc dĩ sức lực quá yếu, căn bản tránh không thoát.
Cô muốn xoay mặt, nhưng Âu Vũ Thanh nắm chặt cằm cô, cảm giác được môi của anh mang theo sức mạnh, ấm nóng che phủ môi cô. Cô muốn ngăn cản anh tiến vào, mím môi, nhưng đầu lưỡi của anh hơi dùng lực, hàm răng của cô đã bị anh cạy mở. Trong miệng anh vốn là hương vị kem đánh răng mát lạnh, một thoáng liền biến thành từng luồng sóng nhiệt, Hạ Tiểu Tinh dán trên cửa vặn vẹo hai cái rồi lặng yên trở lại.
Thân thể đôi khi không do não bộ khống chế.
Cô không nhớ được Âu Vũ Thanh có lần nào hôn cô mà không ở trên giường, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau ngoài phạm vi cái giường.
Cô không tự chủ bắt đầu đáp lại, độ ấm trên môi cùng xúc giác đều là thứ cô quen thuộc, cũng là thứ cô thích, chúng có thể đoạt đi suy nghĩ của cô.
Cô dần dần biến thành vô lực.
Mê muội.
Đột nhiên trên môi trống không, sự mềm mại dịu dàng kia cũng không còn, toàn bộ cảm giác trong nháy mát bị hút ra, cô mở mắt, ánh mắt Âu Vũ Thanh từ phía trên nhìn xuống cô, anh dùng âm điệu không còn dịu dàng, khẽ nói:
“Đến khi nào anh hôn mà em không có cảm giác, hoặc em yêu người đàn ông khác, khi ấy hãy nói ly hôn với anh.”
Dứt lời, anh đi đến bàn trà cầm lấy túi của mình, trở lại trước cửa kéo cô ra: “Trứng chim hàm lượng cholesterol rất cao, em nên ăn hai quả thôi, anh phải ra sân bay, chờ anh trở lại nói sau, nghe không?”
Thấy cô vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, anh đưa tay nhéo khuôn mặt cô, xỏ giày rồi ra khỏi cửa.
Hạ Tiểu Tinh nghe tiếng cửa “lạnh cạch” khép lại ở phía sau, người vẫn còn sững sờ, đứng ngây ra, rồi mới đột nhiên tỉnh lại.
Xoay người xông ra ban công, vừa vặn thấy Âu Vũ Thanh từ hành lang đi ra, cô nhặt một chiếc lon bia từ ban công ném xuống dưới: “Âu Vũ Thanh, tôi sẽ chiếu theo lời anh mà làm!” Yêu người đàn ông khác, để đến khi anh hôn tôi không còn cảm giác, sau đó nói ly hôn với anh!
Lon bia rơi trên mặt đất cách Âu Vũ Thanh một thước, phát ra hai tiếng “lọc cọc” rồi lăn ra ven đường, Âu Vũ Thanh ngẩng mặt lên nhìn thấy cô, khóe miệng bỗng kéo lên một độ cong đẹp đẽ, xoay người sải bước rời đi.
Hạ Tiểu Tinh đứng trên ban công, nhìn bóng dáng đi xa kia, trong lòng hết thảy đều là cảm giác hỗn độn.
Anh không phải đang ỷ vào cô thích anh sao? Hạ Tiểu Tinh, ngươi thật vô dụng, ngươi liệu có thể có chút tức giận hay không!
Trên đường đến bệnh viện, cô ổn định tâm tình của mình, mang bữa sáng cho mẹ. Từ Thục Vân nói với cô muốn về nhà tĩnh dưỡng, cô khuyên bà ở thêm hai ngày nữa, sau đó giúp bà sắp xếp bữa trưa bữa tối rồi vội cùng đến cơ quan.
Không thấy mấy ai đi làm, trong tòa nhà rất im ắng.
Cô đi đến phòng làm việc của mình, mở tủ sắt mang tài liệu cần phát cho học viên ra, cô ngồi gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc cho công ty dọn nhà, một cuộc cho luật sư. Luật sư là nữ, cô tự giới thiệu mình là con gái của Hạ Văn Cường, báo với cô ấy là cô đã lo liệu đủ tiền, nhà và xe cũng có thể nộp lên trên đúng hạn, hai người hẹn ngày mai cùng đến viện kiểm sát.
Tuy rằng Âu Vũ Thanh nói cha cô không bị phán nhanh như vậy, nhưng cô cảm giác sớm một chút đem tiền tham ô nộp đầy đủ, dường như cha có thể giảm vài ngày lao tù.
Hơn chín giờ, lục tục có học viên đến nhận tài liệu, cô phát cho từng người, lần lượt yêu cầu bọn họ kí tên, từ hành lang truyền đến giọng nói vang dội của nữ hiệu trưởng lão luyện.
Đảo mắt giọng nói kia đã đến cửa, bà Đặng đẩy cửa nghiêng nửa người vào thăm hỏi: “Tiểu Tinh, phát xong tài liệu đến phòng làm việc của tôi nhé.” Cô ngẩng đầu đáp ứng, trong lòng lại phỏng đoán, nghĩ buổi chiều cần chuyển nhà, mong là đừng giao cho cô việc gì đi không thoát nữa.
Đến hơn mười giờ, cô gõ cửa phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Bà buông tờ báo trên tay, lấy ra một tờ danh thiếp từ ngăn kéo: “Tiểu Tinh, việc lên lớp không giúp được cô, tôi có phần áy náy. Ngoài ra tôi tìm được cho cô việc này không tệ, đây là công ty học trò của tôi mở, làm về quảng cáo, bọn họ cần vài nhân viên có nhiều mối quan hệ chạy nghiệp vụ cho họ, sau khi thành công sẽ được trích phần trăm không ít, nếu cô có thể chịu khổ thì làm thử một thời gian xem.
Hạ Tiểu Tinh không nghĩ tới bà Đặng tìm cô vì chuyện này, tiếp nhận danh thiếp, không khỏi cười cảm tạ với bà: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Bà phất tay: “Không cần cảm tạ tôi, đây cũng đâu phải công việc tốt lành, là cần cúi đầu xin người khác giúp đỡ, tôi thấy cô cũng là đứa trẻ hiểu chuyện nên mới giúp. Tôi đã gọi điện thoại cho học trò của mình, nếu cô đồng ý thì đến đó một chuyến đi, công ty này ở ngay gần đây.”
Hạ Tiểu Tinh cười nói: “Vâng, tôi đi ngay.”
Bà Đặng lại phất phất tay: “Đi đi, đi đi, buổi chiều cô không cần đến đây nữa.”
Tâm tình cô nháy mắt tốt hơn không ít, ra khỏi trụ sở trường đảng, cô xem địa chỉ trên danh thiếp, hình như ngay tại một cao ốc cách đó không xa, lái xe, qua hai điểm dừng, cô đã thấy trụ sở công ty kia.
Một công ty quảng cáo qui mô không nhỏ, chiếm cứ trọn một tầng lầu. Cô báo với nhân viên lễ tân mình đến tìm quản lý Đồng, cô gái kia lập tức dẫn cô vào một văn phòng.
Sau tiếng gõ cửa, từ bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi.”
Cô chỉnh lại quần áo mới bước vào, tính tới giờ, đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Tiểu Tinh đến phỏng vấn xin việc.
Trước kia, cô quả thật là một con sâu gạo nuôi trong phòng ấm.
Chuyện như vậy, sau này có lẽ sẽ rất nhiều.
Trong văn phòng có hai người đàn ông, một người chừng ba mươi tuổi, ngồi sau một chiếc bàn rộng lớn, một người khác tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi, đang đứng cạnh bàn.
Hạ Tiểu Tinh lập tức đoán rằng người ngồi đó chắc là người trên danh thiếp, Đồng Nhan.
Cô đứng cách bàn hai thước, vừa định tự giới hiệu, Đồng Nhan đã nói: “Cô là người cô giáo tôi tiến cử tới phải không, cô ấy lại vừa gọi điện thoại.”
Hạ Tiểu Tinh nhanh chóng gật đầu: “Vâng, là tôi”. Trước kia cô không biết bà Đặng là một người tốt như vậy, giờ khắc này trong lòng cô chân chính cảm tạ bà.
Đồng Nhan kia nhìn có vẻ là một người thẳng thắn rõ ràng, vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
“Cô giáo tôi có lẽ đã nói cô biết, tôi cần người có kinh nghiệm và các mối quan hệ giúp tôi chạy nghiệp vụ, làm bán thời gian cũng được. Cô ấy đại khái đã nói qua trường hợp của cô, cô tương đối đặc biệt, trước kia chưa từng làm qua loại việc này, là một người học việc, nhưng nếu cô giáo tôi đã tiến cử, vậy cứ thử một thời gian đi. Cô tên Hạ Tiểu Tinh?”
Cô nhanh chóng đáp :”Phải.”
“Cô giáo tôi nói cha cô trước kia làm quan chức, tôi muốn hiểu rõ đôi chút cha cô trước kia làm chức vụ gì, bởi vì các mối quan hệ đối với chúng ta là điều vô cùng quan trọng. Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi thẳng như vậy.”
Hạ Tiểu Tinh nhất thời đứng im không nói gì.
Đồng Nhân lập tức nhận ra, liền nói: “Thật xin lỗi, nếu cô cảm thấy không tiện nói ra cũng có thể không nói.”
Hạ Tiểu Tinh ngừng vài giây, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi có thể nói cho anh biết, có lẽ anh đã nghe nói đến cha tôi, chính là Hạ Văn Cường không lâu trước đã xảy ra chuyện. Nếu nghiệp vụ của các anh đều cần đi cửa sau xây dựng quan hệ mới làm được, thì tôi hiện tại nỏi thẳng, tôi không hề có cửa sau nào, khiến các anh thất vọng rồi.”
Hai người đàn ông đối diện với cô hiển nhiên đều sửng sốt, cách một hồi lâu, Đồng Nhan mới nói: “Xin lỗi cô, có lẽ phương thức biểu đạt của tôi có vấn đề. Chúng tôi chủ yếu vẫn là dựa vào thực lực, mối quan hệ chỉ là một chất xúc tác, nếu có đương nhiên là tốt, không có cũng không phải không được.”
Hạ Tiểu Tinh nắm chặt tay mình, cô không muốn để tuột mất một chút hy vọng nào: “Tôi cũng muốn dùng thực lực của chính mình, nếu anh tin được lời tiến cử của hiệu trưởng Đặng, không ngại cho tôi một cơ hội để thử sức, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Cô nợ một trăm vặn! Chỉ cần có một chút cơ hội, cô nhất định sẽ tranh thủ.
Hai mắt Đồng Nhan nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Tiểu Tinh đón tầm mắt của anh ta, cùng anh ta mặt đối mặt, một lát sau, Đồng Nhan tựa hồ hạ quyết tâm: “Nếu đã vậy, tôi sẽ đem nghiệp vụ công ty Âu Long giao cho cô, cô không có ý kiến gì chứ?”
Nam nhân viên trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức quay đầu nhìn Đồng Nhan.
Hạ Tiểu Tinh trong lòng vui vẻ, nhưng tiếp đó lại có phần nghi hoặc, vì sao anh ta phải hỏi cô có ý kiến gì hay không? Điều này có vẻ… quá lễ độ.
Mà dù sao cơ hội đã tới, trên môi cô lộ ra ý cười: “Tôi nhất định sẽ làm hết sức.” Nói xong, trong lòng chung qui vẫn thấy khó thở, cô không yên, hỏi: “Đó là công ty gì? Tôi còn… chưa từng nghe nói đến.”
Cô là con sâu gạo, cũng là loại ếch ngồi đáy giếng, chỉ sinh hoạt trong thế giới tinh thần riêng của mình, rất ít khi quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Cô vừa dứt lời, chỉ thấy Đồng Nhan vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt nhìn cô một lúc lâu mới chần chừ hỏi: “Cha cô… đúng là Hạ Văn Cường, thị trưởng Hạ sao?”
Ý cười trên môi Hạ Tiểu Tinh lập tức biến mất: “… Đúng vậy, nhưng ông ấy hiện tại… đã không còn là thị trưởng.” Sao tự dưng lại nhắc đến cha cô?
Đồng Nhan dường như càng kinh ngạc, lại trợn mắt nhìn cô nửa ngày, tựa như đang phán đoán biểu tình trên mặt cô là thật hay giả, cuối cùng thấy vẻ mặt cô đầy nghi hoặc cùng mờ mịt, bỗng nhiên cúi đầu che miệng ho khan hai tiếng.
“Được rồi, sẽ có người nói cho cô biết thông tin cụ thể về công ty này.” Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi: “Tiểu Trâu, cậu đưa cô Hạ đến phòng kế hoạch, đem tư liệu công ty Âu Long cho cô ấy xem, rồi tìm người giảng giải cụ thể cho cô ấy.”
Quay đầu lại, anh ta mỉm cười với Hạ Tiểu Tinh: “Hoan nghênh chô gia nhập công ty chúng tôi, từ giờ trở đi, cô là nhân viên bán thời gian chính thức của chúng tôi, đãi ngộ không cao, lương thử việc chỉ có tám trăm tệ, nhưng đây thật ra là tiền đi lại, tiền lương chủ yếu chính là phần trăm trích từ nghiệp vụ của cô, tôi tin cô nhất định sẽ làm tốt.”
Hạ Tiểu Tinh trên mặt lộ sự kinh hỉ, công việc này, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, suy cho cùng trong lòng cô vẫn có điểm nghi hoặc, nhưng tóm lại vẫn là một công việc, tuy rằng cô đối với nghiệp vụ này hoàn toàn không biết gì, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng đã có mục tiêu đầu tiên để nỗ lực hết mình.
Vài phút sau, người thanh niên đưa cô ra ngoài rồi quay về văn phòng vừa rồi, đóng cửa lại, cậu ta lập tức kêu toáng lên: “Anh Đồng, anh không phải đang nói đùa đấy chứ, giao nghiệp vụ công ty Âu Long cho cô ta? Cô ta chỉ là người học nghề, cho tới giờ chưa từng chạy nghiệp vụ, chẳng lẽ anh thấy cô ta bề ngoài xinh đẹp nên nhất thời hồ đồ?”
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi là người háo sắc như thế sao?”
“Vậy anh vì cái gì?”
Đồng Nhan hơi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế dựa: “Tiểu Trâu, nghiệp vụ mà công ty chúng ta gần đây muốn giành được nhất là gì?”
“Đương nhiên chính là quảng cáo của công ty Âu Long.”
“Đó là công ty thế nào?”
“Công ty có tiềm năng bậc nhất thành phố C.”
“Ông chủ của nó là ai?”
“Đó là một công ty hợp doanh (1)”
Đồng Nhan ngắt lời cậu ta: “Tôi đang hỏi cậu, công ty đó do ai định đoạt?”
“Đương nhiên là Âu Vũ Thanh, anh ta là người nắm quyền cao nhất.”
“Vậy cậu có biết Âu Vũ Thanh có quan hệ thế nào với Hạ Văn Cường không?”
Tiểu Trâu nóng nảy: “Anh Đồng, anh đừng đánh đố em nữa.”
Đồng Nhan liếc xéo cậu ta: “Đồ ngốc! Ai cũng biết Âu Vũ Thanh là con rể của thị trưởng Hạ, sao cậu lại không biết gì?”
Tiểu Trâu thoáng ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gái kia… sao lại không biết công ty Âu Long là công ty nào?”
Đồng Nhan cũng nhăn mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi cũng nghĩ không thông, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi cô ấy chưa bao giờ hỏi Âu Vũ Thanh đang làm gì, hoặc là, Âu Vũ Thanh chưa bao giờ nói cho vợ anh ta biết công việc của mình.” Tiểu Trâu miệng há hốc: “Có vợ chồng như vậy sao?”
“Thế giới rộng lớn, thiếu gì cái lạ, có lẽ chúng ta lại đụng phải một cái”.
Tác giả :
Si Mộng Nhân