Kết Hôn Sai Lầm
Chương 44: Sinh nhật vui vẻ
Diệp Phong người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh rất có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy.
_____________________________
Âu Vũ Thanh vội vã ra sân, lúc gần lên xe anh đứng cạnh bồn hoa như có lời gì muốn nói cùng cô nhưng đến cuối cùng anh chỉ nói ra bốn chữ: “Đợi anh trở về.” bộ dạng muốn nói rồi lại không dường như nội tâm đang tranh đấu rồi lại muốn thuận theo ý trời.
Biểu cảm như vậy cô đã từng thấy qua trên mặt Diệp Phong, nhưng nét mặt lại không giống nhau, một người thì dịu dàng tao nhã, một người thì lạnh lùng nghiêm nghị chỉ có ánh mắt nhìn cô lúc này là giống hệt nhau.
Đó là không muốn rời đi, không nỡ xa, cô có thể nhìn hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự tin rằng Âu Vũ Thanh có lẽ thật sự yêu cô.
Cô đến chung cư của anh giúp anh lấy quần áo.
Trong nhà hơi bừa bộn, trên bàn vẫn còn hộp cơm ăn lúc sáng trên sofa thì một đống quần áo thay ra chưa dọn, hai chiếc vớ rơi trên mặt đất, cô nhìn bỗng nhiên thấy đau lòng. Thật ra hơn ba năm kết hôn, phần lớn thời gian anh đều sống đơn độc trong căn phòng này. Ngoại trừ mỗi tuần nấu cho anh ba bữa cơm thỉnh thoảng cách một hai ngày giúp anh giặt áo sơ mi và nội y thì anh rất ít làm phiền đến cô. Người làm vợ như cô rất thoải mái chỉ cần mỗi tháng nhận tiền từ chồng sau đó chỉ lo cho bản thân mình là được.
Bây giờ nghĩ lại Âu Vũ Thanh ngoài việc không yêu cô gần như mọi mặt khác anh đều rất bao dung cô.
Cô giúp anh dọn dẹp nhà cửa, mang quần áo bỏ vào máy giặt rồi mở tủ ra chọn mấy áo sơ mi và quần tây phù hợp, lúc kéo hộc tủ lấy nội y cô lại phát hiện trong một ngăn tủ toàn là quần áo con gái còn có áo hoodie, quần cotton, váy ngủ thắt lưng, hai chiếc quần lót, tất cả đều mới toanh và được xếp ngay ngắn.
Cô nhớ lần trước cô đến ở đây không có đồ con gái.
Cô lấy quần lót ra xem nhãn hiệu, là size cô mặc trên tấm nhãn hiệu lụa nhỏ in dòng chữ Triumph thương hiệu cô thích, cô nhớ một ngày rất lâu về trước, Âu Vũ Thanh dựa vào đầu giường đọc sách, cô ở bên cạnh quấn anh líu ríu bắt anh trò chuyện cùng, nghĩ đến chuyện gì là nói chuyện đó, giống như lảm nhảm niệm vào đầu anh về sở thích ăn mặc của cô, cô cho rằng khi ấy là cô tự biên tự diễn mà Âu Vũ Thanh căn bản chẳng nghe lọt hóa ra anh đều ghi nhớ.
Anh vẫn luôn bất lực với vẻ mặt hờ hững mỗi khi cô quấy nhiễu anh.
Mấy quần áo này là anh tự mua hay nhờ người mua? Nếu là tự mình đi mua, người như sao có thể vứt bỏ mặc mũi như vậy?
Hạ Tiểu Tinh băng qua sông về nhà mới, mấy ngày nay cô đã không đến.
Nhà không người ở, trong nhà cửa ra vào và cửa sổ đóng kín, không khí có vẻ cô đơn, cô mở cửa cho không khí vào, từng đợt gió mang theo hơi ấm thổi vào thay đổi không khí lạnh lẽo của căn nhà, cô đổi gra giường và mền, lau bàn và nhà, làm xong hết cô vẫn cảm thấy ở đây xa lạ, không giống khái niệm nhà lắm, có lẽ chỉ đợi sau khi Âu Vũ Thanh cắm rễ ở đây cô mới có thể dần dần yêu thích nó.
Trời gần tối cô mới rời đi, về đến nhà mẹ hỏi cô cả ngày nay chạy đi đâu, cô nói Âu Vũ Thanh đã về nước rồi nhưng lại phải đi công tác, mẹ nói với cô một câu: “Vũ Thanh về rồi, con cũng nên về nhà mình đi.”
Cô là con gái đã gả đi, đây là nhà mẹ đẻ, im lặng hai giây cô mới “Dạ.” một tiếng.
Cô không đến bệnh viện cũng không gọi điện cho anh, cô biết mình nên dừng lại, không chỉ cô biết, Diệp Phong cũng biết, hai ngày tiếp theo anh cũng không tìm cô.
Ngày 8 tháng 5, sinh nhật cô, cô vẫn đi làm bình thường còn cố ý tìm nhiều việc để làm, lúc về nhà cũng gần 6 giờ tối , mẹ cô làm nhiều món phong phú hơn bình thường, ngày sinh của con gái là ngày khó khăn của mẹ nên mỗi người mẹ đều ghi nhớ, cô gọi một tiếng “Mẹ.” rồi rửa tay xong liền ngồi xuống ăn.
Từ Thục Vân vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Vũ Thanh khi nào về?”
Cô cúi đầu ăn: “Ngày mai.”
Từ Thục Vân dừng đũa: “...Nếu hôm nay về thì tốt rồi, một nhà ba người có thể cùng ăn cơm cùng đón sinh nhật con.”
Cô ngẩng đầu lên: “Anh ấy bận.” Từ Thục Vân cũng không nói gì nữa im lặng ăn cơm. Cô dần dần không phân biệt mùi vị đang nhai trong miệng là cái gì, co thể là một miếng gà hay một miếng thịt bò đang lăn qua lăn lại giữa răng và lưỡi cô vài lần rồi nuốt xuống, chỉ để lại khuôn miệng trống không.
Cô bận rộn cả ngày để bản thân không nhớ đến Âu Vũ Thanh nhưng giờ bị mẹ nhắc đến mọi cố gắng của cô hôm nay đều trở nên hoài phí, Âu Vũ Thanh cả ngày nay chẳng gọi cho cô, anh chắc là đã không nhớ nay là sinh nhật cô rồi.
Ăn xong cô về phòng lướt web, xem mọi thứ bát quát để dời sự chú ý của mình, điện thoại đặt bên cạnh máy tính, cô đang chờ điện thoại reo lên, nếu không đợi được điện thoại của Âu Vũ Thanh thì sẽ nghe được điện thoại của Diệp Phong, cô nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút đợi Âu Vũ Thanh chúc mừng sinh nhật cô sau đó sẽ đến Diệp Phong.
Không ngờ lại đợi được điện thoại của Hứa Thanh Lan.
Bạn thân đương nhiên sẽ nhớ sinh nhật cô, chúc sinh nhật xong cô ấy kể về Trần Khải, nói Trần Khải vẫn báo trả nhà còn xin được cử đi công tác ở Châu Phi 3 năm vì như vậy mới được tăng gấp đôi lương và còn có nhiều khoản phụ cấp cao khác, chắc không lâu nữa sẽ được phê duyệt vì người tình nguyện đi không nhiều, bởi vì điều kiện sống ở đó rất khó khăn lại không an toàn nên mặc dù lương rất cao nhưng vẫn rất ít người tình nguyện đi.
Hứa Thanh Lam nói Trần Khải không yên lòng vẫn muốn trả lại số tiền đó, cuối cùng Hứa Thanh Lan nói: “Tiểu Tinh, mình sẽ đợi anh ấy.” lúc ấy anh ấy đỡ mình một cái, anh ấy vẫn sẽ là người tốt.
Để điện thoại xuống, cô cảm thấy chua xót vì Hứa Thanh Lan.
Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe tiếng gõ bàn phím, trời qua 9 giờ đã tối lắm rồi, đột nhiên nghe âm thanh xào xạc bên ngoài, nghe thấy mẹ trong phòng khách nói: “Có phải trời mưa không?”
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, rèm bị gió thổi bay phấp phới, gió lùa vào lạnh lẽo, lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên.
Không phải Âu Vũ Thanh, là Diệp Phong, anh đợi sau 9 giờ mới gọi điện cho cô, chắc anh nghĩ rằng Âu Vũ Thanh chúc mừng sinh nhật cô bây giờ đã xong.
Cô “Um.” một tiếng thì nghe Diệp Phong bên kia nói: “Tiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ.” Cô “Um.” một tiếng bằng âm mũi.
Giọng Diệp Phong hơi do dự: “Tiểu Tinh, em có thể ra ngoài không?”
Cô hỏi: “Anh mua bánh kem chưa?”
Diệp Phong im một lúc mới vu vẻ nói: “Mua rồi, chiều nay anh đi lấy rồi.”
Cô đứng lên: “Vậy anh đợi em, bây giờ em qua đó.”
Diệp Phong liền đáp: “Um, Um, được anh ở phòng bệnh đợi em.” Nghe đến phòng bệnh cô muốn mắng anh nhưng nhịn xuống.
Cô có hỏi qua anh của Diệp Phong thực ra tháng trước anh có thể xuất viện rồi nhưng anh không xuất viện cô biết nguyên nhân là vì đợi cô đến thăm anh. Cô biết mình phải một lần lạnh nhạt với anh.
Cô tính rằng nếu như Âu Vũ Thanh không về, cô sẽ đáp ứng nguyện vọng của Diệp Phong để anh giúp cô đốt nến sinh nhật sau đó ở trước mắt anh nhắm mắt cầu nguyện, điều ước ấy là mong sức khỏe của anh sau là sẽ tốt lên. Rồi sẽ cùng anh ăn bánh sinh nhất, sau đó nói với anh, Diệp Phong đây là lần cuối cùng lần sau em sẽ không đến thăm anh nữa, hay là anh xuất viện đi, anh họ anh nói rồi rời xa em tim anh sẽ anh an toàn hơn, anh nghe em một lần đi.
Cô đi rửa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, Diệp Phong trong điện thoại vô cùng vui vẻ, cô không thể tiếp tục mềm lòng được, Âu Vũ Thanh về rồi, cô nhất định phải nói mấy lời này.
Mấy tháng trước anh có nói anh ra nước ngoài cô còn nhẫn tâm đuổi anh đi mau, giống như mấy năm trước.
Sau khi ngồi trước máy tính hơn 2 tiếng, mặt cô hơi đờ ra, mắt cũng hơi mơ màng, cô bôi kem dưỡng da, đánh chút phấn mắt, mặt trở nên hồng hào hơn cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ mẹ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, lập tức hỏi cô đi ra ngoài à, cô cũng không giấu mẹ, nói cô phải chúc mừng sinh nhật cùng Diệp Phong, Từ Thục Vân liếc nhìn đồng hồ, nghiêm mặt: “Tiểu Tinh, trễ quá rồi.” Tâm tư của Diệp Phong với con gái mình bà đều nhìn rõ.
Cô nói với mẹ: “Mẹ, con có chừng mực.”
Cô về phòng thay quần áo, cuối cùng vẫn quyết định mặc áo sơ mi, gió thổi ngoài cửa sổ mang theo tiếng vi vu lạnh lẽo, cô mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài, trời mưa thật rồi, từng hạt mưa tí tách rơi thưa thớt, cô dưa tay ra hứng, mưa khá to, vài hạt mưa đọng trong lòng bàn tay cô như có như không vang lên một tiếng “tách.”
Cô lấy ra một chiếc áo may ô xanh, vừa mặt đồ lên người, cô nghe phòng khác truyền đến tiếng chuông cửa, cô nghe tiếng mẹ ra ngoài mở cửa đón người: “Vũ Thanh à, mau vào đi.”
Cô ngừng tay, người cô bất động.
Dưới lầu lại truyền lên tiếng bước chân quen thuộc đi lên rất nhanh, không lâu lại truyền đến tiếng Âu Vũ Thanh: “Mẹ.” Mẹ rất vui vẻ trả lời, Cô đi ra khỏi phòng nhìn thấy Âu Vũ Thanh vưa bước vào đang tháo giầy, tóc và mặt anh đều ướt mưa.
Âu Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nuông chiều, cô sững sờ không thốt nên lời.
Cô không dám mong chờ xa xỉ anh trở về, cô chỉ mong nhận được một cuộc điện thoại của anh, biết anh không quên sinh nhật cô là đủ rồi, anh phong trần mệt mỏi đứng trước mặt cô, đúng là bất ngờ còn có vui vẻ, cô nên cười hạnh phúc nhưng cô không lộ ra nụ cười ngọt ngào như trong tâm trí cô. Là bởi vì Diệp Phong, cô biết mình phải thất hứa rồi, sớm biết như vậy ăn cơm tối xong cô liền đến bệnh viện.
Từ Thục Vân đi vào phòng bếp pha trà cho con rể, Âu Vũ Thanh đến trước mặt cô, cô mới chợt tỉnh: “Làm gì không gọi điện thoại, sao lại đột kích bất ngờ vậy?”
“Muốn cho em bất ngờ không được sao?” Âu Vũ Thanh vừa nói vừa đưa tay véo mặt cô: “Anh còn cho rẳng em sẽ nhào vào lòng anh.”
Cô trừng mắt với anh: “Tay anh có sạch không đó?”, hai người đang nói ,Từ Thục Vân bưng trà từ phòng bếp đi ra, Âu Vũ Thanh đi rửa tay.
Lúc ra Từ Thục Vân hỏi anh có phải vừa xuống máy bay hay không, anh gật đầu liền hỏi đã ăn cơm hay chưa, ăn nói đã ăn ít trên máy báy rồi, Hạ Tiểu Tinh vừa nghe đã biết ăn không no rồi, cô xoay đi vào bếp Âu Vũ Thanh nói với theo: “Anh chỉ cần ăn mì trường thọ là được rồi.”
Cô quay đầu hỏi: “Sinh nhật em, anh ăn mì trường thọ làm gi?” Âu Vũ Thanh cười: “Anh ăn cùng em.”
Từ Thục Vân cười nói: “Thằng nhóc này.” rồi bảo con rể ngồi ở sofa nghỉ ngơi, mình cùng con gái vào phòng bếp.
Lúc đợi nước sôi, Hạ Tiểu Tinh lấy điện thoại trên tủ lạnh nhắn cho Diệp Phong một tin: Diệp Phong, đừng đợi em, em không đến nữa, Âu Vũ Thanh từ Thượng Hải trở về cùng em đón sinh nhật, anh ấy vừa về đến nhà.
Cô ấn gửi xong thì đến xem mẹ bỏ mì vào nước dùng, sau đó bỏ thịt vào, mấy phút sau Diệp Phong trả lời: Trước đó sao em không nói với anh Âu Vũ Thanh không ở thành phố C? Anh chỉ muốn đốt nên sinh nhật cho em, việc đó chỉ cần vài phút mà thôi.
Cô ấn vào xem tin nhắn, môi cắn chặt.
Âu Vũ Thanh đang nhận điện thoại ở phòng khách, tiếp một cuộc rồi lại nhận thêm một cuộc, điện theo không ngừng reo lên, cô nghe thấy anh không nhẫn nại nói: “... tôi biết rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ qua đó.”
Cô bưng mì ra, Âu Vũ Thanh cúp điện thoại ngồi xuống cạnh bàn.
Mẹ đi vào phòng để lại không gian phòng khách cho họ, cô hỏi: “Muốn thêm tương ớt không.”
Âu Vũ Thanh gắp mì lên thổi thổi: Không cần đâu, vừa ăn rồi,” ăn một miếng anh mới ngước mắt hỏi cô: “Em có muốn ăn mấy đũa không?”
Cô lắc đầu: “Em ăn no rồi.”
“Sinh nhật em mà.” Âu Vũ Thanh nói rồi đưa đũa đến trước mặt cô: “Ăn một miếng đi.”
Cô đẩy lại: “Không cần, buối sáng mẹ làm cho em ăn rồi.”
Âu Vũ Thanh nhìn cô, anh đặt đũa trên bát: “Sợ nước bọt anh à?”
Cô trừng anh, anh vẫn ngồi yên, cô đành phải lấy đũa của anh gắp vài miếng bỏ vào miệng, Âu Vũ Thanh mới cười đón lại bát.
Đợi anh ăn no, hai người đi vào phòng cô, Âu Vũ Thanh ngồi trên ghế tròn, nắm lấy một tay cô: “Hôm nay, xém chút nữa là không về được.”
Cô đứng cạnh ghế: “Vậy anh gọi một cuộc là được, cần gì mà phải về.”
“Là sinh nhật đầu tiên em trở về bên cạnh anh, anh nhất định phải ở cùng em.” Âu Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn cô: “Đáng tiếc là ngày mai anh phải đi rồi.”
Cô vừa nghe thấy: “Vẫn phải đi Thượng Hải nữa à?”
“Không phải, đi Tứ Xuyên, Thành Đô và mấy nơi xung quanh đó, Âu Vũ Thanh kéo tay cô để cô ngồi trên đùi anh, anh vòng tay ôm cô, hỏi: “Em có muốn đi cùng anh không? Anh đưa em đi chơi ở Cửu Trại Câu**, nơi đó em chưa đi qua.”
Hạ Tiểu Tinh sững sờ: “...Em còn phải đi làm.”
“Xin nghỉ 2 ngày là được rồi, thêm thứ bảy chủ nhật, đi 4 ngày rồi về, công ty quảng cáo gọi điện là được, trường Đảng không có em cũng không sao, nếu không được thì xin nghỉ bệnh,
Cô nhìn Âu Vũ Thanh, ánh mắt lúc này của anh cô chưa từng thấy qua, đôi mắt nóng hầm hập, con ngươi phát sáng như có ngọn lửa đang đốt trong ấy, cô dường như cũng bị anh đốt nóng, cuối cùng cô cũng bị anh cám dỗ: “Hôm nay trễ quá rồi, mai em sẽ gọi cho hiệu trưởng nói một tiếng.”
Đây được xem là cô đồng ý rồi, Âu Vũ Thanh mỉm cười buông cô ra, đứng lên lấy điện thoại của anh đặt trên bàn, lúc này Hạ Tiểu Tinh thấy điện thoại mình vang lên tiếng tin nhắn đến: “Ting ting ting ting.”
Mỗi người cầm điện thoại của mình, Âu Vũ Thanh đang bấm số, cô xem tin nhắn, hai người đều đang cúi đầu.
Là tin nhắn của Diệp Phong: Tiểu Tinh, anh đang ở trên cầu đá ở cổng sau Tân Hồ đại học A thay em đón sinh nhật, đợi một lát anh sẽ tự đốt nên rồi thổi giúp em, bánh kem anh ăn một mình. Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tinh.
Tay cô nắm chặt điện thoại.
Đóng tin nhắn, cô nghe thấy Âu Vũ Thanh nói: “... đúng rồi, đặt thêm một vé, Hạ Tiểu Tinh, Hạ trong mùa hạ, Tiểu trong lớn nhỏ, Tinh trong ngôi sao…”
Cô không ngẩng đầu lên được.
Diệp Phong điên rồi, chạy đến cổng sau Tân Hồ đại học A một mình đón sinh nhật cô, anh thật sự điên rồi.
Cô đi đến cạnh cửa sổ, gió thổi thèm cửa phất lên mặt cô, cô nghe thấy âm thanh xào xạc bên ngoài, mưa vẫn đang rơi, có lẽ không lớn và thưa thớt, nhưng nếu cứ tiếp tục vậy sẽ ướt sũng.
Âu Vũ Thanh gọi điện thoại xong đi sau lưng cô: “Tiểu Tinh.” mãi một lúc sau cổ mới hồi tỉnh, Âu Vũ Thanh cầm một tay cô, tay anh không biết lúc nào đã cầm một chiếc vòng tay, anh kéo tay cô đeo vòng vào, chiếc vòng nhẹ nhàng khép lại nằm ngay ngắn trên cổ tay cô.
Ngọc trắng tinh không tỳ vết, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ấm áp ngọt ngào, dù cô không rành về ngọc cũng biết đây là đồ vô cùng quý giá.
Ngẩng đầu nhìn Âu Vũ Thanh, anh cười ám áp: “Quà sinh nhật, lúc trước sinh nhật em anh đều tặng tiền, lần này không tặng tiền nữa, tặng đồ cho em.”
“Mua bao nhiêu tiền?” cô hỏi.
Âu Vũ Thanh vẫn cười: “Em không cần lo, chồng em mua nổi.”
“Ngọc mỡ trừu*?” cô cũng biết chút chút.
“Um, giá trị bảo tồn cao, nếu như không có việc gì thì đừng tháo ra.”
Cô ngẩn người, vậy chẳng khác nào anh một chiếc xe đeo lên tay cô, sau này cái cổ tay này có thể dơ lên nổi không?
Đầu cô lóe lên một suy nghĩ, có nên nói chuyện của Diệp Phong với Âu Vũ Thanh không, lúc này Âu Vũ Thanh đang ôm cô trong tay: “Nói với mẹ một tiếng, về nhà mới với anh, tối nay anh muốn ôm em ngủ.” cô nói không nên lời.
Hai người ra khỏi nhà, xe Âu Vũ Thanh đậu đối diện nhà chỉ cách 7 - 8 mét, vài giọt mưa vương trên mặt cô, vẫn là giọt mưa lớn, thưa thớt.
Cô tưởng tượng những hạt mưa này rơi trên mặt nước, từng giọt mưa rõ ràng rơi xuống rồi tung tóe trên mặt nước biến mất, trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng: “ Trong một màn mưa mờ ảo thấp thoáng một cây cầu đá dài kéo dài qua hồ, xung quanh đều là tiếng mưa rơi, vậy mà trong bức tranh mưa ấy lại có một người đang đốt nến.
Âu Vũ Thanh khởi động xe, cô quay mặt nói với anh: “Chúng ta đi hóng gió một chút, mưa như thế này đi dạo quanh hồ ngắm cảnh đêm chắc là tuyệt lắm, có muốn trải nghiệm thử không?”
Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô, cô cố nặn ra một nụ cười với anh, Âu Vũ Thanh khẽ dừng lại, đưa tay sờ lên mặt cô, dường như biểu cảm của cô khiến anh muốn cười: “Được thôi, hôm nay là sinh nhật em, em muốn gì cũng được.”
Cô mím môi.
Xe đi về hướng hồ, nửa tiếng sau đã đến gần đại học A.
Âu Vũ Thanh khẽ quay đầu nhìn cô một cái, cô đang nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh hồ ban đêm, có một ngọn đèn bên hồ cách mười mấy mét phát ra ánh sáng mờ ảo phủ lên mặt cô, chiếc mũi nhỏ và đôi môi thanh tú của cô như chìm trong màn khói mờ, anh cười, cả đoạn đường cô đều yên tĩnh dường như cô thật đang chìm trong thú vui hóng gió thưởng thức cảnh đêm, vậy sau này anh cùng cô đi hóng gió vậy.
Xe của anh từ từ đi chậm lại ven đường, Đại học A là trường cũ của cô, trước mặt là cửa sau Tân Hồ Đại học A nổi tiếng, ở đây vào mùa hạ rất náo nhiệt, Hạ Tiểu Tinh bất động nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ dường như cô nhìn thấy gì đó, anh nhìn dọc theo tầm mắt cô, đó là cât cầu đá bắt ngang hồ tầm hàng chục mét, ở cuối cầu có một cái bục đá, vào lúc này vậy mà có một người đang ngồi trên đó đốt nến.
Trời mưa tuy không lớn nhưng vẫn là mưa, gió cũng lớn, những ngọn nến lắc lư trong gió nhưng không tắt như thể được đặt trong một cái ly thủy tinh.
Có một vài sinh viên nhìn về phía bờ hồ chỉ chỉ.
Đây nếu không phải là đang quay phim thì đúng là hành động của một người đang thất tình hoặc điên cuồng vì tình yêu.
Xe của anh từ từ trượt trên đường, Hạ Tiểu Tinh ngoảnh mặt về phía sau vẫn chú tâm nhìn, anh hỏi cô: “Có phải còn muốn nhìn người đó?” trong trường học mấy chuyện như vậy là thường tình.
Hạ Tiểu Tinh không đáp.
Anh gọi cô: “Tiểu Tinh.”
Dường như không nghe thấy.
Anh cuối cùng cũng nhận thấy có gì khác thường, không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tim anh bỗng nhiên run lên.
Anh cũng quay đầu nhìn, cách cả trăm mét, mặt hồ tối om điểm lên những ngọn nến lung linh như một viễn cảnh không thực, giữa những ngọn nến lắc lư, anh như có một linh cảm mãnh liệt.
Diệp Phong người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh rất có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Anh nhìn qua Hạ Tiểu Tinh, cô đột nhiên nói muốn hóng gió, còn nói muốn đi quang hồ, cả đường đều trầm mặc không nói, lẽ nào cô không phải đang thưởng thức gió đêm mà đang lo cho Diệp Phong.
Anh sao có thể ngốc như vậy.
Anh đạp phanh xe, nắm lấy vai Hạ Tiểu Tinh quay về phía mình.
Mắt cô tràn ngập nước mắt trong vắt.
Người đó, thật sự là Diệp Phong!
__________________
*Ngọc mỡ trừu: Từ thời Hán, Trung Hoa mới biết đến nephrite trắng ở Khotan. Ngọc nephrit (nephrite) hoặc ngọc bích, độ trong suốt đục đến không thấu quang.Triều đình chuộng hơn cả vàng và ngà, không để lọt ra ngoài miếng nào, đặt tên là ngọc mỡ trừu/mutton-fat jade/yangzhi yu. Đội thợ cung đình mài giũa chạm khắc thành ngọc tỷ, hốt, đồ trang sức, nghiên mực, ly chén, thắt lưng… cho hoàng gia, và ban nhỏ giọt cho đại thần. Họ còn giữ bí mật tuyệt đối, không cho biết bạch ngọc nephrite trắng xuất xứ từ đâu.
**Thắng cảnh Cửu Trại Câu, (tiếng Trung: 九寨溝, tiếng Tây Tạng: Sicadêgu có nghĩa là "Thung lũng chín làng") là khu bảo tồn thiên nhiên, vườn quốc gia thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc TạngA Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Khu phong cảnh Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôitrầm tích thuộc các cạnh của cao nguyên Tây Tạng, nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng và các đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992, khu dự trữ sinh quyển thế giới vào năm 1997. Độ cao của Cửu Trại Câu dao động từ 2.000 cho đến 4.500 mét (6.600 đến 14.800 ft) so với mực nước biển. Năm 1990, khu phong cảnh này được đánh giá là một trong 40 khu du lịch đẹp nhất của Trung Quốc.
_____________________________
Âu Vũ Thanh vội vã ra sân, lúc gần lên xe anh đứng cạnh bồn hoa như có lời gì muốn nói cùng cô nhưng đến cuối cùng anh chỉ nói ra bốn chữ: “Đợi anh trở về.” bộ dạng muốn nói rồi lại không dường như nội tâm đang tranh đấu rồi lại muốn thuận theo ý trời.
Biểu cảm như vậy cô đã từng thấy qua trên mặt Diệp Phong, nhưng nét mặt lại không giống nhau, một người thì dịu dàng tao nhã, một người thì lạnh lùng nghiêm nghị chỉ có ánh mắt nhìn cô lúc này là giống hệt nhau.
Đó là không muốn rời đi, không nỡ xa, cô có thể nhìn hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự tin rằng Âu Vũ Thanh có lẽ thật sự yêu cô.
Cô đến chung cư của anh giúp anh lấy quần áo.
Trong nhà hơi bừa bộn, trên bàn vẫn còn hộp cơm ăn lúc sáng trên sofa thì một đống quần áo thay ra chưa dọn, hai chiếc vớ rơi trên mặt đất, cô nhìn bỗng nhiên thấy đau lòng. Thật ra hơn ba năm kết hôn, phần lớn thời gian anh đều sống đơn độc trong căn phòng này. Ngoại trừ mỗi tuần nấu cho anh ba bữa cơm thỉnh thoảng cách một hai ngày giúp anh giặt áo sơ mi và nội y thì anh rất ít làm phiền đến cô. Người làm vợ như cô rất thoải mái chỉ cần mỗi tháng nhận tiền từ chồng sau đó chỉ lo cho bản thân mình là được.
Bây giờ nghĩ lại Âu Vũ Thanh ngoài việc không yêu cô gần như mọi mặt khác anh đều rất bao dung cô.
Cô giúp anh dọn dẹp nhà cửa, mang quần áo bỏ vào máy giặt rồi mở tủ ra chọn mấy áo sơ mi và quần tây phù hợp, lúc kéo hộc tủ lấy nội y cô lại phát hiện trong một ngăn tủ toàn là quần áo con gái còn có áo hoodie, quần cotton, váy ngủ thắt lưng, hai chiếc quần lót, tất cả đều mới toanh và được xếp ngay ngắn.
Cô nhớ lần trước cô đến ở đây không có đồ con gái.
Cô lấy quần lót ra xem nhãn hiệu, là size cô mặc trên tấm nhãn hiệu lụa nhỏ in dòng chữ Triumph thương hiệu cô thích, cô nhớ một ngày rất lâu về trước, Âu Vũ Thanh dựa vào đầu giường đọc sách, cô ở bên cạnh quấn anh líu ríu bắt anh trò chuyện cùng, nghĩ đến chuyện gì là nói chuyện đó, giống như lảm nhảm niệm vào đầu anh về sở thích ăn mặc của cô, cô cho rằng khi ấy là cô tự biên tự diễn mà Âu Vũ Thanh căn bản chẳng nghe lọt hóa ra anh đều ghi nhớ.
Anh vẫn luôn bất lực với vẻ mặt hờ hững mỗi khi cô quấy nhiễu anh.
Mấy quần áo này là anh tự mua hay nhờ người mua? Nếu là tự mình đi mua, người như sao có thể vứt bỏ mặc mũi như vậy?
Hạ Tiểu Tinh băng qua sông về nhà mới, mấy ngày nay cô đã không đến.
Nhà không người ở, trong nhà cửa ra vào và cửa sổ đóng kín, không khí có vẻ cô đơn, cô mở cửa cho không khí vào, từng đợt gió mang theo hơi ấm thổi vào thay đổi không khí lạnh lẽo của căn nhà, cô đổi gra giường và mền, lau bàn và nhà, làm xong hết cô vẫn cảm thấy ở đây xa lạ, không giống khái niệm nhà lắm, có lẽ chỉ đợi sau khi Âu Vũ Thanh cắm rễ ở đây cô mới có thể dần dần yêu thích nó.
Trời gần tối cô mới rời đi, về đến nhà mẹ hỏi cô cả ngày nay chạy đi đâu, cô nói Âu Vũ Thanh đã về nước rồi nhưng lại phải đi công tác, mẹ nói với cô một câu: “Vũ Thanh về rồi, con cũng nên về nhà mình đi.”
Cô là con gái đã gả đi, đây là nhà mẹ đẻ, im lặng hai giây cô mới “Dạ.” một tiếng.
Cô không đến bệnh viện cũng không gọi điện cho anh, cô biết mình nên dừng lại, không chỉ cô biết, Diệp Phong cũng biết, hai ngày tiếp theo anh cũng không tìm cô.
Ngày 8 tháng 5, sinh nhật cô, cô vẫn đi làm bình thường còn cố ý tìm nhiều việc để làm, lúc về nhà cũng gần 6 giờ tối , mẹ cô làm nhiều món phong phú hơn bình thường, ngày sinh của con gái là ngày khó khăn của mẹ nên mỗi người mẹ đều ghi nhớ, cô gọi một tiếng “Mẹ.” rồi rửa tay xong liền ngồi xuống ăn.
Từ Thục Vân vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Vũ Thanh khi nào về?”
Cô cúi đầu ăn: “Ngày mai.”
Từ Thục Vân dừng đũa: “...Nếu hôm nay về thì tốt rồi, một nhà ba người có thể cùng ăn cơm cùng đón sinh nhật con.”
Cô ngẩng đầu lên: “Anh ấy bận.” Từ Thục Vân cũng không nói gì nữa im lặng ăn cơm. Cô dần dần không phân biệt mùi vị đang nhai trong miệng là cái gì, co thể là một miếng gà hay một miếng thịt bò đang lăn qua lăn lại giữa răng và lưỡi cô vài lần rồi nuốt xuống, chỉ để lại khuôn miệng trống không.
Cô bận rộn cả ngày để bản thân không nhớ đến Âu Vũ Thanh nhưng giờ bị mẹ nhắc đến mọi cố gắng của cô hôm nay đều trở nên hoài phí, Âu Vũ Thanh cả ngày nay chẳng gọi cho cô, anh chắc là đã không nhớ nay là sinh nhật cô rồi.
Ăn xong cô về phòng lướt web, xem mọi thứ bát quát để dời sự chú ý của mình, điện thoại đặt bên cạnh máy tính, cô đang chờ điện thoại reo lên, nếu không đợi được điện thoại của Âu Vũ Thanh thì sẽ nghe được điện thoại của Diệp Phong, cô nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút đợi Âu Vũ Thanh chúc mừng sinh nhật cô sau đó sẽ đến Diệp Phong.
Không ngờ lại đợi được điện thoại của Hứa Thanh Lan.
Bạn thân đương nhiên sẽ nhớ sinh nhật cô, chúc sinh nhật xong cô ấy kể về Trần Khải, nói Trần Khải vẫn báo trả nhà còn xin được cử đi công tác ở Châu Phi 3 năm vì như vậy mới được tăng gấp đôi lương và còn có nhiều khoản phụ cấp cao khác, chắc không lâu nữa sẽ được phê duyệt vì người tình nguyện đi không nhiều, bởi vì điều kiện sống ở đó rất khó khăn lại không an toàn nên mặc dù lương rất cao nhưng vẫn rất ít người tình nguyện đi.
Hứa Thanh Lam nói Trần Khải không yên lòng vẫn muốn trả lại số tiền đó, cuối cùng Hứa Thanh Lan nói: “Tiểu Tinh, mình sẽ đợi anh ấy.” lúc ấy anh ấy đỡ mình một cái, anh ấy vẫn sẽ là người tốt.
Để điện thoại xuống, cô cảm thấy chua xót vì Hứa Thanh Lan.
Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe tiếng gõ bàn phím, trời qua 9 giờ đã tối lắm rồi, đột nhiên nghe âm thanh xào xạc bên ngoài, nghe thấy mẹ trong phòng khách nói: “Có phải trời mưa không?”
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, rèm bị gió thổi bay phấp phới, gió lùa vào lạnh lẽo, lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên.
Không phải Âu Vũ Thanh, là Diệp Phong, anh đợi sau 9 giờ mới gọi điện cho cô, chắc anh nghĩ rằng Âu Vũ Thanh chúc mừng sinh nhật cô bây giờ đã xong.
Cô “Um.” một tiếng thì nghe Diệp Phong bên kia nói: “Tiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ.” Cô “Um.” một tiếng bằng âm mũi.
Giọng Diệp Phong hơi do dự: “Tiểu Tinh, em có thể ra ngoài không?”
Cô hỏi: “Anh mua bánh kem chưa?”
Diệp Phong im một lúc mới vu vẻ nói: “Mua rồi, chiều nay anh đi lấy rồi.”
Cô đứng lên: “Vậy anh đợi em, bây giờ em qua đó.”
Diệp Phong liền đáp: “Um, Um, được anh ở phòng bệnh đợi em.” Nghe đến phòng bệnh cô muốn mắng anh nhưng nhịn xuống.
Cô có hỏi qua anh của Diệp Phong thực ra tháng trước anh có thể xuất viện rồi nhưng anh không xuất viện cô biết nguyên nhân là vì đợi cô đến thăm anh. Cô biết mình phải một lần lạnh nhạt với anh.
Cô tính rằng nếu như Âu Vũ Thanh không về, cô sẽ đáp ứng nguyện vọng của Diệp Phong để anh giúp cô đốt nến sinh nhật sau đó ở trước mắt anh nhắm mắt cầu nguyện, điều ước ấy là mong sức khỏe của anh sau là sẽ tốt lên. Rồi sẽ cùng anh ăn bánh sinh nhất, sau đó nói với anh, Diệp Phong đây là lần cuối cùng lần sau em sẽ không đến thăm anh nữa, hay là anh xuất viện đi, anh họ anh nói rồi rời xa em tim anh sẽ anh an toàn hơn, anh nghe em một lần đi.
Cô đi rửa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, Diệp Phong trong điện thoại vô cùng vui vẻ, cô không thể tiếp tục mềm lòng được, Âu Vũ Thanh về rồi, cô nhất định phải nói mấy lời này.
Mấy tháng trước anh có nói anh ra nước ngoài cô còn nhẫn tâm đuổi anh đi mau, giống như mấy năm trước.
Sau khi ngồi trước máy tính hơn 2 tiếng, mặt cô hơi đờ ra, mắt cũng hơi mơ màng, cô bôi kem dưỡng da, đánh chút phấn mắt, mặt trở nên hồng hào hơn cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ mẹ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, lập tức hỏi cô đi ra ngoài à, cô cũng không giấu mẹ, nói cô phải chúc mừng sinh nhật cùng Diệp Phong, Từ Thục Vân liếc nhìn đồng hồ, nghiêm mặt: “Tiểu Tinh, trễ quá rồi.” Tâm tư của Diệp Phong với con gái mình bà đều nhìn rõ.
Cô nói với mẹ: “Mẹ, con có chừng mực.”
Cô về phòng thay quần áo, cuối cùng vẫn quyết định mặc áo sơ mi, gió thổi ngoài cửa sổ mang theo tiếng vi vu lạnh lẽo, cô mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài, trời mưa thật rồi, từng hạt mưa tí tách rơi thưa thớt, cô dưa tay ra hứng, mưa khá to, vài hạt mưa đọng trong lòng bàn tay cô như có như không vang lên một tiếng “tách.”
Cô lấy ra một chiếc áo may ô xanh, vừa mặt đồ lên người, cô nghe phòng khác truyền đến tiếng chuông cửa, cô nghe tiếng mẹ ra ngoài mở cửa đón người: “Vũ Thanh à, mau vào đi.”
Cô ngừng tay, người cô bất động.
Dưới lầu lại truyền lên tiếng bước chân quen thuộc đi lên rất nhanh, không lâu lại truyền đến tiếng Âu Vũ Thanh: “Mẹ.” Mẹ rất vui vẻ trả lời, Cô đi ra khỏi phòng nhìn thấy Âu Vũ Thanh vưa bước vào đang tháo giầy, tóc và mặt anh đều ướt mưa.
Âu Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nuông chiều, cô sững sờ không thốt nên lời.
Cô không dám mong chờ xa xỉ anh trở về, cô chỉ mong nhận được một cuộc điện thoại của anh, biết anh không quên sinh nhật cô là đủ rồi, anh phong trần mệt mỏi đứng trước mặt cô, đúng là bất ngờ còn có vui vẻ, cô nên cười hạnh phúc nhưng cô không lộ ra nụ cười ngọt ngào như trong tâm trí cô. Là bởi vì Diệp Phong, cô biết mình phải thất hứa rồi, sớm biết như vậy ăn cơm tối xong cô liền đến bệnh viện.
Từ Thục Vân đi vào phòng bếp pha trà cho con rể, Âu Vũ Thanh đến trước mặt cô, cô mới chợt tỉnh: “Làm gì không gọi điện thoại, sao lại đột kích bất ngờ vậy?”
“Muốn cho em bất ngờ không được sao?” Âu Vũ Thanh vừa nói vừa đưa tay véo mặt cô: “Anh còn cho rẳng em sẽ nhào vào lòng anh.”
Cô trừng mắt với anh: “Tay anh có sạch không đó?”, hai người đang nói ,Từ Thục Vân bưng trà từ phòng bếp đi ra, Âu Vũ Thanh đi rửa tay.
Lúc ra Từ Thục Vân hỏi anh có phải vừa xuống máy bay hay không, anh gật đầu liền hỏi đã ăn cơm hay chưa, ăn nói đã ăn ít trên máy báy rồi, Hạ Tiểu Tinh vừa nghe đã biết ăn không no rồi, cô xoay đi vào bếp Âu Vũ Thanh nói với theo: “Anh chỉ cần ăn mì trường thọ là được rồi.”
Cô quay đầu hỏi: “Sinh nhật em, anh ăn mì trường thọ làm gi?” Âu Vũ Thanh cười: “Anh ăn cùng em.”
Từ Thục Vân cười nói: “Thằng nhóc này.” rồi bảo con rể ngồi ở sofa nghỉ ngơi, mình cùng con gái vào phòng bếp.
Lúc đợi nước sôi, Hạ Tiểu Tinh lấy điện thoại trên tủ lạnh nhắn cho Diệp Phong một tin: Diệp Phong, đừng đợi em, em không đến nữa, Âu Vũ Thanh từ Thượng Hải trở về cùng em đón sinh nhật, anh ấy vừa về đến nhà.
Cô ấn gửi xong thì đến xem mẹ bỏ mì vào nước dùng, sau đó bỏ thịt vào, mấy phút sau Diệp Phong trả lời: Trước đó sao em không nói với anh Âu Vũ Thanh không ở thành phố C? Anh chỉ muốn đốt nên sinh nhật cho em, việc đó chỉ cần vài phút mà thôi.
Cô ấn vào xem tin nhắn, môi cắn chặt.
Âu Vũ Thanh đang nhận điện thoại ở phòng khách, tiếp một cuộc rồi lại nhận thêm một cuộc, điện theo không ngừng reo lên, cô nghe thấy anh không nhẫn nại nói: “... tôi biết rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ qua đó.”
Cô bưng mì ra, Âu Vũ Thanh cúp điện thoại ngồi xuống cạnh bàn.
Mẹ đi vào phòng để lại không gian phòng khách cho họ, cô hỏi: “Muốn thêm tương ớt không.”
Âu Vũ Thanh gắp mì lên thổi thổi: Không cần đâu, vừa ăn rồi,” ăn một miếng anh mới ngước mắt hỏi cô: “Em có muốn ăn mấy đũa không?”
Cô lắc đầu: “Em ăn no rồi.”
“Sinh nhật em mà.” Âu Vũ Thanh nói rồi đưa đũa đến trước mặt cô: “Ăn một miếng đi.”
Cô đẩy lại: “Không cần, buối sáng mẹ làm cho em ăn rồi.”
Âu Vũ Thanh nhìn cô, anh đặt đũa trên bát: “Sợ nước bọt anh à?”
Cô trừng anh, anh vẫn ngồi yên, cô đành phải lấy đũa của anh gắp vài miếng bỏ vào miệng, Âu Vũ Thanh mới cười đón lại bát.
Đợi anh ăn no, hai người đi vào phòng cô, Âu Vũ Thanh ngồi trên ghế tròn, nắm lấy một tay cô: “Hôm nay, xém chút nữa là không về được.”
Cô đứng cạnh ghế: “Vậy anh gọi một cuộc là được, cần gì mà phải về.”
“Là sinh nhật đầu tiên em trở về bên cạnh anh, anh nhất định phải ở cùng em.” Âu Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn cô: “Đáng tiếc là ngày mai anh phải đi rồi.”
Cô vừa nghe thấy: “Vẫn phải đi Thượng Hải nữa à?”
“Không phải, đi Tứ Xuyên, Thành Đô và mấy nơi xung quanh đó, Âu Vũ Thanh kéo tay cô để cô ngồi trên đùi anh, anh vòng tay ôm cô, hỏi: “Em có muốn đi cùng anh không? Anh đưa em đi chơi ở Cửu Trại Câu**, nơi đó em chưa đi qua.”
Hạ Tiểu Tinh sững sờ: “...Em còn phải đi làm.”
“Xin nghỉ 2 ngày là được rồi, thêm thứ bảy chủ nhật, đi 4 ngày rồi về, công ty quảng cáo gọi điện là được, trường Đảng không có em cũng không sao, nếu không được thì xin nghỉ bệnh,
Cô nhìn Âu Vũ Thanh, ánh mắt lúc này của anh cô chưa từng thấy qua, đôi mắt nóng hầm hập, con ngươi phát sáng như có ngọn lửa đang đốt trong ấy, cô dường như cũng bị anh đốt nóng, cuối cùng cô cũng bị anh cám dỗ: “Hôm nay trễ quá rồi, mai em sẽ gọi cho hiệu trưởng nói một tiếng.”
Đây được xem là cô đồng ý rồi, Âu Vũ Thanh mỉm cười buông cô ra, đứng lên lấy điện thoại của anh đặt trên bàn, lúc này Hạ Tiểu Tinh thấy điện thoại mình vang lên tiếng tin nhắn đến: “Ting ting ting ting.”
Mỗi người cầm điện thoại của mình, Âu Vũ Thanh đang bấm số, cô xem tin nhắn, hai người đều đang cúi đầu.
Là tin nhắn của Diệp Phong: Tiểu Tinh, anh đang ở trên cầu đá ở cổng sau Tân Hồ đại học A thay em đón sinh nhật, đợi một lát anh sẽ tự đốt nên rồi thổi giúp em, bánh kem anh ăn một mình. Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tinh.
Tay cô nắm chặt điện thoại.
Đóng tin nhắn, cô nghe thấy Âu Vũ Thanh nói: “... đúng rồi, đặt thêm một vé, Hạ Tiểu Tinh, Hạ trong mùa hạ, Tiểu trong lớn nhỏ, Tinh trong ngôi sao…”
Cô không ngẩng đầu lên được.
Diệp Phong điên rồi, chạy đến cổng sau Tân Hồ đại học A một mình đón sinh nhật cô, anh thật sự điên rồi.
Cô đi đến cạnh cửa sổ, gió thổi thèm cửa phất lên mặt cô, cô nghe thấy âm thanh xào xạc bên ngoài, mưa vẫn đang rơi, có lẽ không lớn và thưa thớt, nhưng nếu cứ tiếp tục vậy sẽ ướt sũng.
Âu Vũ Thanh gọi điện thoại xong đi sau lưng cô: “Tiểu Tinh.” mãi một lúc sau cổ mới hồi tỉnh, Âu Vũ Thanh cầm một tay cô, tay anh không biết lúc nào đã cầm một chiếc vòng tay, anh kéo tay cô đeo vòng vào, chiếc vòng nhẹ nhàng khép lại nằm ngay ngắn trên cổ tay cô.
Ngọc trắng tinh không tỳ vết, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ấm áp ngọt ngào, dù cô không rành về ngọc cũng biết đây là đồ vô cùng quý giá.
Ngẩng đầu nhìn Âu Vũ Thanh, anh cười ám áp: “Quà sinh nhật, lúc trước sinh nhật em anh đều tặng tiền, lần này không tặng tiền nữa, tặng đồ cho em.”
“Mua bao nhiêu tiền?” cô hỏi.
Âu Vũ Thanh vẫn cười: “Em không cần lo, chồng em mua nổi.”
“Ngọc mỡ trừu*?” cô cũng biết chút chút.
“Um, giá trị bảo tồn cao, nếu như không có việc gì thì đừng tháo ra.”
Cô ngẩn người, vậy chẳng khác nào anh một chiếc xe đeo lên tay cô, sau này cái cổ tay này có thể dơ lên nổi không?
Đầu cô lóe lên một suy nghĩ, có nên nói chuyện của Diệp Phong với Âu Vũ Thanh không, lúc này Âu Vũ Thanh đang ôm cô trong tay: “Nói với mẹ một tiếng, về nhà mới với anh, tối nay anh muốn ôm em ngủ.” cô nói không nên lời.
Hai người ra khỏi nhà, xe Âu Vũ Thanh đậu đối diện nhà chỉ cách 7 - 8 mét, vài giọt mưa vương trên mặt cô, vẫn là giọt mưa lớn, thưa thớt.
Cô tưởng tượng những hạt mưa này rơi trên mặt nước, từng giọt mưa rõ ràng rơi xuống rồi tung tóe trên mặt nước biến mất, trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng: “ Trong một màn mưa mờ ảo thấp thoáng một cây cầu đá dài kéo dài qua hồ, xung quanh đều là tiếng mưa rơi, vậy mà trong bức tranh mưa ấy lại có một người đang đốt nến.
Âu Vũ Thanh khởi động xe, cô quay mặt nói với anh: “Chúng ta đi hóng gió một chút, mưa như thế này đi dạo quanh hồ ngắm cảnh đêm chắc là tuyệt lắm, có muốn trải nghiệm thử không?”
Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô, cô cố nặn ra một nụ cười với anh, Âu Vũ Thanh khẽ dừng lại, đưa tay sờ lên mặt cô, dường như biểu cảm của cô khiến anh muốn cười: “Được thôi, hôm nay là sinh nhật em, em muốn gì cũng được.”
Cô mím môi.
Xe đi về hướng hồ, nửa tiếng sau đã đến gần đại học A.
Âu Vũ Thanh khẽ quay đầu nhìn cô một cái, cô đang nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh hồ ban đêm, có một ngọn đèn bên hồ cách mười mấy mét phát ra ánh sáng mờ ảo phủ lên mặt cô, chiếc mũi nhỏ và đôi môi thanh tú của cô như chìm trong màn khói mờ, anh cười, cả đoạn đường cô đều yên tĩnh dường như cô thật đang chìm trong thú vui hóng gió thưởng thức cảnh đêm, vậy sau này anh cùng cô đi hóng gió vậy.
Xe của anh từ từ đi chậm lại ven đường, Đại học A là trường cũ của cô, trước mặt là cửa sau Tân Hồ Đại học A nổi tiếng, ở đây vào mùa hạ rất náo nhiệt, Hạ Tiểu Tinh bất động nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ dường như cô nhìn thấy gì đó, anh nhìn dọc theo tầm mắt cô, đó là cât cầu đá bắt ngang hồ tầm hàng chục mét, ở cuối cầu có một cái bục đá, vào lúc này vậy mà có một người đang ngồi trên đó đốt nến.
Trời mưa tuy không lớn nhưng vẫn là mưa, gió cũng lớn, những ngọn nến lắc lư trong gió nhưng không tắt như thể được đặt trong một cái ly thủy tinh.
Có một vài sinh viên nhìn về phía bờ hồ chỉ chỉ.
Đây nếu không phải là đang quay phim thì đúng là hành động của một người đang thất tình hoặc điên cuồng vì tình yêu.
Xe của anh từ từ trượt trên đường, Hạ Tiểu Tinh ngoảnh mặt về phía sau vẫn chú tâm nhìn, anh hỏi cô: “Có phải còn muốn nhìn người đó?” trong trường học mấy chuyện như vậy là thường tình.
Hạ Tiểu Tinh không đáp.
Anh gọi cô: “Tiểu Tinh.”
Dường như không nghe thấy.
Anh cuối cùng cũng nhận thấy có gì khác thường, không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tim anh bỗng nhiên run lên.
Anh cũng quay đầu nhìn, cách cả trăm mét, mặt hồ tối om điểm lên những ngọn nến lung linh như một viễn cảnh không thực, giữa những ngọn nến lắc lư, anh như có một linh cảm mãnh liệt.
Diệp Phong người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh rất có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Anh nhìn qua Hạ Tiểu Tinh, cô đột nhiên nói muốn hóng gió, còn nói muốn đi quang hồ, cả đường đều trầm mặc không nói, lẽ nào cô không phải đang thưởng thức gió đêm mà đang lo cho Diệp Phong.
Anh sao có thể ngốc như vậy.
Anh đạp phanh xe, nắm lấy vai Hạ Tiểu Tinh quay về phía mình.
Mắt cô tràn ngập nước mắt trong vắt.
Người đó, thật sự là Diệp Phong!
__________________
*Ngọc mỡ trừu: Từ thời Hán, Trung Hoa mới biết đến nephrite trắng ở Khotan. Ngọc nephrit (nephrite) hoặc ngọc bích, độ trong suốt đục đến không thấu quang.Triều đình chuộng hơn cả vàng và ngà, không để lọt ra ngoài miếng nào, đặt tên là ngọc mỡ trừu/mutton-fat jade/yangzhi yu. Đội thợ cung đình mài giũa chạm khắc thành ngọc tỷ, hốt, đồ trang sức, nghiên mực, ly chén, thắt lưng… cho hoàng gia, và ban nhỏ giọt cho đại thần. Họ còn giữ bí mật tuyệt đối, không cho biết bạch ngọc nephrite trắng xuất xứ từ đâu.
**Thắng cảnh Cửu Trại Câu, (tiếng Trung: 九寨溝, tiếng Tây Tạng: Sicadêgu có nghĩa là "Thung lũng chín làng") là khu bảo tồn thiên nhiên, vườn quốc gia thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc TạngA Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Khu phong cảnh Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôitrầm tích thuộc các cạnh của cao nguyên Tây Tạng, nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng và các đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới vào năm 1992, khu dự trữ sinh quyển thế giới vào năm 1997. Độ cao của Cửu Trại Câu dao động từ 2.000 cho đến 4.500 mét (6.600 đến 14.800 ft) so với mực nước biển. Năm 1990, khu phong cảnh này được đánh giá là một trong 40 khu du lịch đẹp nhất của Trung Quốc.
Tác giả :
Si Mộng Nhân