Kết Hôn Rồi Yêu
Chương 5
Sau tân hôn, bọn họ không lập tức đi hưởng tuần trăng mật, ngày thứ ba là ngày về nhà vợ, Trình Dịch Dương đưa Thẩm Kiều trở lại Thẩm gia.
Nụ cười trên mặt Hà Thanh Hồng vẫn không ngừng, ngay cả người luôn nghiêm túc như Thẩm Nhược Định cũng có nét vui vẻ trên mặt, Trình Dịch Dương làm con rể thật được lòng hai cụ. Trước không nói quà hồi môn bao lớn bao nhỏ, chỉ tính quà tặng hắc đặc biệt lựa chọn cho cha mẹ vợ, cũng đã biết người đàn ông này là người cực kỳ tỷ mỉ.
Tặng Thẩm Nhược Định là một bộ cờ vây cổ hương cổ sắc, nghe nói, Trình Dịch Dương phải tìm kiếm thật lâu mới mua được, bộ cờ cổ từ Minh triều này làm cho người yêu cờ như mạng như Thẩm Nhược Định có thể không vui vẻ muốn chết sao? Từ phút chốc khi thấy bàn cờ vây kia, ông liền nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay, lôi Trình Dịch Dương vào thư phòng đánh cờ luôn.
Chuẩn bị cho Hà Thanh Hồng là một bộ sườn xám dày công phu, thủ công tinh xảo, vải hảo hạng, màu sắc thanh nhã, bà cầm trong tay, mắt vui mừng sáng lên. Sau khi Thẩm Kiều nghe mẹ nói mới biết, thì ra thợ may bộ quần áo này là người mẹ thích nhất, nhưng người đó đã lớn tuổi nên trở về Phúc Kiến định cư dưỡng già, qua nhiều năm Hà Thanh Hồng vẫn nhớ mãi thủ nghệ của người đó không quên. Hiện nay, y phục may thủ công thật ít, cho dù có cũng khó tìm được người xuất sắc như vậy. Khó như vậy mà Trình Dịch Dương vẫn tìm được quà tặng hợp với ý bà như vậy.
Thẩm Kiều miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chiếc gối to đùng, thấy mẹ xem bộ sườn xám này làm bảo bối, còn cẩn thận vuốt ve, vô cùng khó hiểu: "Mẹ, chỉ có mỗi bộ y phục mẹ có cần thiết cao hứng như vậy không?" Người xưa nay rất có chủ kiến như mẹ sao dễ dàng bị thu phục như vậy?
"Đứa trẻ này đúng là chẳng hiểu gì." Hà Thanh Hồng trừng mắt nhìn cô. "Khiến mẹ vui vẻ không chỉ là y phục mà là tâm ý của A Dương." Có con rể như thế này bà không mong gì hơn nữa.
"Vâng vâng." Cô lăn qua lăn lại trên giường, rồi nằm vào phía trong.
"Suy nghĩ sinh cho mẹ hai đứa cháu, A Luật thì không nói rồi, cả ngày chỉ biết giận dỗi cha con, đứa con gái như con từ nhỏ đưa ra nước ngoài giờ về trừ bỏ mặt mũi dáng dấp dễ coi một chút, tính tình thì đặc biệt cẩu thả, cái gì cũng không biết..."
"Mẹ, con có phải con của mẹ không đó?" nghe mẹ nói mình cẩu thả cô vội vàng kháng nghị, oán trách mẹ không để cô trong mắt.
"Nói thật cho con nghe." Hà Thanh Hồng dí dí ngón tay vào trán cô, "Tuy con không có ưu điểm khác, nhưng vận số không tệ lắm, may mắn con nhặt được người chồng hoàn hảo, lần này mẹ mới yên tâm thật sự. Nếu như mà kết hôn cùng tên tiểu tử Kling, chỉ sợ....."
"Mẹ!" Thẩm Kiều vội vàng cắt đứt lời mẹ, khẽ nhíu mày, mặc dù bây giờ đã gả cho Trình Dịch Dương, nhưng mà tình cảm với Kling, cũng không lập tức nói quên liền hoàn toàn quên. Nhắc tới hắn, trong lòng cô vẫn còn có chút không thoải mái.
"Được rồi, không nói." Hà Thanh Hồng coi như hiểu con gái, vội vàng nói sang chuyện khác, "A Dương có nói dẫn con đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?"
"À, có đề cập tới."
Ba ngày tân hôn, trên căn bản chỉ lăn qua lăn lại ở trên giường, bọn họ không có thời gian thảo luận chuyện khác, nghĩ đến việc mấy hôm nay luôn làm, ngay cả to gan như Thẩm Kiều cũng đỏ mặt vội vàng vùi sâu vào gối, miễn cho mẹ phát hiện.
Dục vọng của Trình Dịch Dương thật là mạnh đến mức đáng sợ, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau nhức, nghĩ đến kích tình mỗi ngày mỗi đêm, nhịp tim lại mất khống chế.
"Vậy các con định đi nơi đâu? Có ra nước ngoài không?" Bây giờ mấy đứa trẻ đi hưởng tuần trăng mật đều thích đi nước ngoài.
"Anh ấy không tính vậy, chúng con định đi Khẩn Đinh."
"Hửm, A Dương này đúng là cuồng công việc, cho tới bây giờ đều không nghỉ phép, làm sao mà chịu được? Tuổi của hắn giờ cũng không ít?" Mẹ Thẩm vô cùng kỳ quái.
"Haizz, con không biết nữa." Thẩm Kiều ngược lại không quan tâm việc trăng mật lắm, cũng không nhất định phải ra nước ngoài, nhiều năm ở nước ngoài như vậy, thích nhất là đi du lịch. Phần lớn các nước xinh đẹp cô đều đã đi qua, cũng không thấy có cảm giác mới mẻ nhiều, ngược lại ở Đài Loan cô lại biết tương đối ít, Hắn nói đi Khẩn Đinh chơi hai ngày vừa hợp ý cô.
"Suy nghĩ của cô dâu mới như con mẹ không quan tâm." Mẹ Thẩm lắc đầu, biết tính con gái quật cường, người khác ép hỏi càng không nói, "Mẹ đi nấu cơm, con theo mẹ học một chút đi, kết hôn rồi nên biết nấu ăn mới tốt."
"Không cần, con không thích." Cô cau mày, cự tuyệt. Không biết vì sao nữa, cô vô cùng chán ghét chuyện bếp núc, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thà ăn ngoài cũng không muốn tự mình động thủ, dù sao bây giờ thế giới hội nhập, cửa hàng ăn mọc lên san sát, cô sẽ không chết đói, muốn ăn món Trung Quốc không khó.
"Đứa trẻ này, có cô gái nào kết hôn mà không chịu làm cơm..."
"Anh ấy biết làm mà." Ba ngày nay đều là hắn xuống bếp, thì ra thủ nghệ của hắn thật đúng là rất tốt, nấu ra hương sắc hương vị đủ cả, cô được ăn nên mặt mày hớn hở, miễn cưỡng tha thứ hắn không chịu tiết chế về "Phương diện kia".
"Cũng không thể..."
"Mẹ, mẹ mà không đi nấu cơm, một hồi nữa ba sẽ tức giận." Thẩm Kiều vội vàng đẩy mẹ ra ngoài, chỉ mong bên tai được yên.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Hà Thanh Hồng vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Hai tiếng sau, cả nhà bọn họ ngồi ở bàn ăn, một bàn tràn đầy những món ngon, có thể thấy được Hà Thanh Hồng dùng bao nhiêu ý định để khoản đãi con rể này, bà không ngừng gắp đồ vào bát Trình Dịch Dương, vẻ mặt tươi cười.
Trình Dịch Dương nên là con của Thẩm gia, cô và Thẩm Luật chắc là bị ôm nhầm rồi, Thẩm Kiều có phần tức giận mãnh liệt vùi đầu ăn.
"Dịch Dương, bộ cờ kia chắc tốn không ít tiền, đứa trẻ này cũng thật là..." Nhàn nhạt lên tiếng trách cứ song rõ ràng là vui sướng, xem ra quà tặng Trình Dịch Dương rất được lòng Thẩm Nhược Định.
"Không sao, chỉ cần ba thích là được." Trình Dịch Dương nhìn Thẩm Kiều một cái, "Phải là con cảm ơn ba mới đúng."
Thẩm Kiều thiếu chút bị sặc cơm, gương mặt của cô lập tức liền thay đổi sang đỏ bừng. Trời ạ, người đàn ông này, thật là, lời nói rõ ràng chứa đầy hàm ý, cô biết, hắn nhất định là đang nói chuyện kia.
Nghĩ đến đêm đó, hắn hỏi cô tại sao kết giao với nhiều người như vậy vẫn còn là xử nữ, cô liền trực tiếp nói cho hắn biết, năm đó cô ra nước ngoài thì ba nói, không có yêu cầu nhiều với cô, chỉ hi vọng cô yêu chinh bản thân mình.
Lời nói mặc dù không rõ ràng, nhưng cô đã nghe hiểu ý tứ của ba, nếu đây là yêu cầu duy nhất đối với cô thì cô đương nhiên có thể cố gắng làm được, cho nên cô liền quyết định, đêm đầu tiên của cô muốn giữ đến đêm tân hôn cho chồng mình. Ý niệm như vậy có thể thật vô cùng bảo thủ vô và quê mùa, chỉ là, chính cô cảm thấy bản thân mình không hư, nhiều năm qua, dù qua lại vô số bạn trai, nhưng mà chuyện Thẩm Kiều quyết định, liền nhất định sẽ kiên trì tới cùng.
Coi như là rất thích Kling, hắn cũng cầu xin rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thối lui.
Cô nhớ sau khi Trình Dịch Dương nghe xong, chỉ nói một câu: "Xem ra, thật là phải cảm ơn cha vợ biết nhìn xa trông rộng."
Heo đất! Thì ra Trình Dịch Dương cũng là một tên heo đất không hơn không kém, có xử nữ tình kết (thích xử nữ).
Bây giờ nghe hắn nói cảm ơn, cô lại nghĩ đến ý tứ kia, muốn không đỏ mặt cũng rất khó khăn, mà Thẩm Nhược Định cũng không có hỏi nhiều, chẳng qua là nhàn nhạt dặn dò Trình Dịch Dương ăn nhiều một chút. Một bữa cơm Trình Dịch Dương mặc dù không nói nhiều nhưng một nhà bốn người cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Khẩn Đinh, thật rất đẹp, khắp nơi đều đẹp như tranh.
Bầu trời đặc biệt xanh, biển rộng và sâu thật xinh đẹp, cơn gió biển nhẹ thổi qua mang hơi nước mằn mặn. Tuy chỉ có hai ngày, nhưng Thẩm Kiều chơi rất vui vẻ. Ban ngày, bọn họ giống như những đứa trẻ, xây lâu đài ở trên bờ cát, xuống biển lướt sóng. Trình Dịch Dương là một người quy củ, làm việc giống như tính cách, vô cùng ổn trọng, cho nên trong một thời gian rất ngắn, một lâu đài xinh đẹp hiện ra, mà Thẩm Kiều là một người tính nôn nóng, đắp lên lại đổ xuống. Sau đó tính nhẫn nại hao hết, nhảy đến chỗ hắn ăn vạ, dùng sức đạp đổ, cười hứng thú khiêu khích.
Hắn cũng không tức giận, chẳng qua khoanh tay ôm ngực, nhìn cô cười duyên phá hư hết công trình, đợi cô đắc chí thỏa mãn xong, hắn tiến đến ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn, hôn tới tấp để đòi lại thù lao của mình.
Mà cô sẽ không phản kháng, ngược lại vô cùng hưởng thụ nụ hôn của Trình Dịch Dương, hắn không phải là người đàn ông có nhiều kỹ xảo, nhưng nụ hôn của hắn vô cùng ấm áp, đầu lưỡi càn quấy mang theo hơi thở nam tính, cô phát hiện mình rất thích thú khi đắm chìm vào đó.
Hắn ôm lấy hông cô, đi qua những chỗ phong cảnh đầy xuân sắc, nghe cô vui vẻ nói chuyện, mặt mày hớn hở.
Ban đêm, nằm nghỉ ở tại nhà dân, trong phòng khách sạch sẽ, hắn sẽ ôm cô điên cuồng triền miên. Cô phát hiện chính mình yêu cái loại tứ chi thân mật quấn quít này. Trình Dịch Dương, là một tình nhân xuất sắc, thể lực hắn tuyệt cao, hơn nữa hết sức săn sóc cô, sẽ không chỉ lo tự mình hưởng lạc, ân ái với hắn, giống như hưởng thụ một bữa tiệc kích tình, niềm vui tràn trề.
Thẩm Kiều nguyên bản chính là một cô gái nhiệt tình, cô sẽ không che giấu cảm giác của mình, trừ đêm đầu không lưu loát lắm, những ngày kế tiếp, bọn họ phối hợp vô cùng tốt ở trên giường, cô càng ngày càng có thể đuổi theo bước tiến của hắn, cùng hắn leo lên đỉnh dục vọng.
Không thể không nói, sau khi gả cho Trình Dịch Dương, cô cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ thật là không tệ.
Loại cảm giác hài lòng này sau ngày thứ hai trở về đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Sáu giờ sáng, cô còn ngủ thẳng không biết tỉnh, gió mát mẻ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, cô ôm chăn mỏng ngủ cực kỳ thoải mái.
Nhưng người đàn ông kia không để cho cô như vậy, dám kêu cô dậy rồi kéo cô cùng đi chạy bộ, làm ơn, tối qua bọn họ đến hai giờ mới ngủ, trời giết hắn đi, mới sáu giờ đã lôi cô dậy đi chạy bộ.
Cô muốn làm thịt hắn! Mặc quần áo thể thao, thở hồng hộc theo sát phía sau thân hình cao lớn, âm thầm cắn răng.
Bọn họ chạy một đường lên núi, trấn nhỏ kề núi gần sông, phong cảnh đẹp vô cùng, trước kia cô thấy đây là một mảnh non xanh nước biếc thật đẹp nhưng hôm nay cô hận, hận núi này, thật cao và dốc làm cô sắp tắt thở.
Không được, chạy hết nổi rồi. Cô chống hai tay trên đùi, nặng nề thở gấp, từng giọt mồ hôi từ trán cô chảy xuống, rơi xuống mặt đất. Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.
"Chạy tiếp nào, chúng ta còn chưa chạy được nửa đướng." Hắn thoải mái chạy về bên cạnh cô, đưa tay đỡ cô.
"Không... Không muốn... Thật... Mệt quá..." Thở hổn hển đến nỗi ngay cả lời nói cũng không ra hơi. Cõi đời này, có cô gái nào bi thảm như cô, mới xong tuần trăng mật, còn chưa kịp hưởng thụ liền bị chồng mình lôi đi chạy bộ buổi sáng.
"Làm việc phải đến nơi đến chốn." Bàn tay dùng lực kéo cô, tiếp tục đi về phía trước.
Sự thật chứng minh, chuyện Trình Dịch Dương muốn làm, không có cái gì không làm được, ý chí của hắn siêu cường, Thẩm Kiều căn bản không cưỡng được hắn, may mắn cô bình thường cũng là một người mê vận động, thể lực từ trước đến giờ cũng không tệ, mặc dù mệt chết đi, thở rất gấp, nhưng mà vẫn miễn cưỡng đuổi theo bước chạy của hắn, chạy lên đỉnh núi, hít khí trời mát mẻ trong công viên nhỏ, nhìn đám người trong công viên lại có cảm giác yên tĩnh.
Thì ra mỗi sáng sớm sáu giờ Trình Dịch Dương đều chạy bộ lên núi, tới nơi này dạy một đám người già luyện Thái Cực quyền.
Thật là, khó mà tin rồi.
Nghĩ người như Trình Dịch Dương, nếu như nói hắn Teawondo, Judo thậm chí quyền anh rất lợi hại, cô đều sẽ không hoài nghi, dù sao một thân bắp thịt rắn chắc, không phải nói giỡn, nhưng mà Thái Cực quyền... phụt... thật là quá khôi hài rồi.
Dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên mặt, hưởng thêm gió trời nhẹ nhàng. Nhiệt độ trên núi vốn không coi là cao, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc, ngồi không tới một hồi, hơi thở của cô đã vững vàng, trên người cũng khô mát.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đang cẩn thận tỷ mỉ múa Thái Cực quyền, thật sự là kỳ lạ, loại quyền dành cho người già này có lực đạo và động tác thật chậm, nhưng Trình Dịch Dương múa thật sự rất đẹp.
Thẩm Kiều tựa vào thanh lan can bằng gỗ, nhận thấy mình cứ nhiên nhìn hắn không dứt ra được, hắn đứng trước mặt mấy ông già, đưa tay, nhấc chân, vận khí, ngưng thần, Thái Cực quyền là loại võ thiên về nhu, chậm và vận khí, hắn làm cực kỳ hoàn mỹ. Mỗi động tác cho dù cô là ngoại môn cũng cảm thấy hắn phải là một cao thủ. Cũng phải, với tính tình như hắn mới có thể luyện Thái Cực quyền giỏi như vậy.
Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ luyện rất nghiêm túc, mà cô xem cũng vô cùng nghiêm túc, mãi cho đến khi hắn thu lại, chậm rãi thở ra một hơi, rồi tỉ mỉ chỉ cho từng người mấu chốt của những động tác phức tạp. Sau khi tập xong, mấy ông già vui vẻ vỗ vai hắn: "A Dương, mới vừa kết hôn đã vội vã tới dạy cho chúng ta tập Thái Cực, không ở nhà chăm sóc vợ?"
Trình Dịch Dương nhìn cô phía xa, nhẹ nhàng cười: "Hôm nay cô ấy cùng đi với cháu."
Thẩm Kiều vội vàng đứng lên chào mọi người.
"A, thì ra là cô là vợ của A Dương."
"Tôi đã nói rồi, hôm nay có một đại mỹ nữ ngồi ở đây, thì ra là vợ của cháu"
"Dáng dấp thật là đẹp à."
Đông đảo cụ già liền tranh lên nói chuyện với cô, khen tặng chồng cô, nói tính tình hắn tốt thế nào, tâm địa thiện lương thế nào, vô cùng nhẫn nại đối với người già, ngày ngày lên núi giúp họ luyện quyền ròng rã năm năm rồi. Nói hắn tỉ mỉ săn sóc, cô đúng là đã tìm được ông chồng tốt.
"Cô nhìn dáng dấp hắn một chút này, cô gái nhỏ, cô thật rất tính phúc nha." Một bà ở bên tai cô, mập mờ thấp giọng trêu đùa.
Mà Thẩm Kiều nhìn về phía xa kia, nơi Trình Dịch Dương đang uống nước, hắn bỏ bình lên miệng, dòng nước một đường từ cổ họng xuống dưới, trong nháy mắt, cô cảm thấy hắn ngay cả uống nước cũng hấp dẫn vạn phần. Cho dù mặc quần áo thể thao đơn giản, nhưng vóc người bền chắc vẫn làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thì ra cô thật đã gả cho một người đàn ông rất tốt.
Thẩm Kiều tà tà cười một tiếng, không chút nào xấu hổ, thì thầm vào tai bà đã "Rỉ tai" cô: "bác cũng cảm thấy con có phúc à, nói cho bác biết nha, vóc người của hắn, thật tốt vô cùng đó, nhất là lồng ngực..."
"Cơ ngực của hắn có phải rất to hay không?". Một bà khác cũng tiến lên hỏi thăm.
"Nhìn chiều rộng và độ dầy, so với mãnh nam trên ti vi còn đã mắt hơn."
"Có cơ bụng hay không? Mấy múi?"
Bao nhiêu vấn đề hỗn tạp ào ào tuôn ra, cuối cùng tổng kết thành câu nói: "Cô thật làm người ta hâm mộ à!" Đám tam cô lục bà (mấy bà tám) kéo dài giọng nhìn chằm chằm vào Trình Dịch Dương, tiếc hận mình không được nhìn "cảnh đẹp" một phen, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, hận không thể xé tan y phục hắn để ngắm.
"Thẩm Kiều" người đàn ông có tư cách đạo đức tốt thực sự không chịu nổi ánh mắt như sói như hổ đang chằm chằm nhìn mình, trợn mắt nhìn người khởi xướng nào đó. Cô gái này, thật không biết ngượng ngùng, ngay cả những lời như vậy cũng tùy tiện nói ra.
"Ha ha, bác xem, chồng con đang xấu hổ." Thẩm Kiều ôm tay bà lão, "Bác yên tâm, lần sau có cơ hội, con chụp mấy tấm hình rồi đưa cho bác."
"Vậy cô nhất định phải nhớ nha."
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn." Một đám người già mê Trình Dịch Dương tranh nhau đăng ký.
"Được, được được, người nào cũng có phần hết, không thiếu của ai hết." Cô cười nhẹ, khuôn mặt nghịch ngợm.
Cô gái này, Trình Dịch Dương có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn trên khuôn mặt của cô nở nụ cười sáng rõ nhẹ nhõm, và thật đáng yêu, lại cảm thấy không tức giận được.
Thẩm Kiều cười, cảm thấy nhẹ nhõm lại tự tại. Cô biết những cụ già này thật lòng thích Trình Dịch Dương mới có thể đùa giỡn với cô như vậy. Bởi vì hắn nên họ đương nhiên sẽ tiếp nhận cô.Trình Dịch Dương đến tột cùng có bao nhiêu phương diện mà cô chưa biết, biết được một phần cô càng thấy đúng, người đàn ông này ừ thật là không tệ.
Nghỉ ngơi xong, nhìn đồng hồ, nhìn cô gái cùng những người già tán gẫu rất vui vẻ trong lòng chợt mềm mại. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
"Thẩm Kiều, thời gian không còn sớm chúng ta về nhà thôi." Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Oh." Cô vội vã tạm biệt những người già đang lưu luyến không rời kia, rồi đi về phía hắn, "Oa, chân em vẫn hơi mỏi, thật may là đi bộ xuống núi khỏe hơn."
"Ai nói chúng ta đi bộ trở về?"
"Hử?" Bước chân bỗng chốc ngừng lại, "Không phải..."
"Chúng ta sẽ chạy về nhà, đến đây đi." Kéo tay cô, chạy về phía trước.
Hức, người đàn ông này!
Thẩm Kiều vô lực rũ bả vai xuống, nghĩ đến đoạn đường về nhà chân cô tựa hồ mềm nhũn.
Cuộc sống của bọn họ, từ từ đi vào quỹ đạo, giống như đôi với vợ chồng mới cưới bình thường, đều quen thuộc nhau, thích ứng nhau.
Sau sớm chiều chung đụng, Thẩm Kiều mới phát hiện thì ra cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Trình Dịch Dương giống như bề ngoài của hắn, có quy luật hơn nữa vô cùng đúng giờ. Mỗi ngày hắn sẽ rời giường đúng sáu rưỡi, lôi cô cùng chạy bộ theo. Ước chừng chừng bảy giờ rưỡi, bọn họ sẽ về nhà, sau đó cô tắm, hắn cũng sẽ nhanh chóng tắm rửa xong rồi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Tài nấu nướng của Trình Dịch Dương thật khá, nhìn bữa sáng theo truyền thống Trung Quốc của bọn họ, có cháo trắng, bánh tiêu, sữa đậu nành, bánh bao, các loại trứng luộc, đa dạng phong phú. Trừ bánh tiêu và bánh bao hắn mua bên ngoài, cháo trắng và sữa đậu nành hắn đều đích thân làm, ngay cả bánh bột trứng hắn cũng làm. Mỗi ngày vận động xong, ăn bữa sáng phong phú sẽ cảm thấy tinh lực vô cùng dồi dào.
Ăn xong bữa ăn sáng, hắn sẽ dọn dẹp phòng một chút, sau đó đúng tám giờ rưỡi sẽ rời nhà đi làm.
Hắn sẽ để thức ăn đã chuẩn bị xong ở trong tủ lạnh, đến buổi trưa thì cô chỉ việc bỏ vào lò viba hâm nóng thì sẽ có thức ăn ngon để dùng.
Đúng năm rưỡi chiều hắn sẽ tan sở về nhà, chuẩn bị cơm tối. Cô vô cùng thích cảm giác ngồi chung với hắn trên bàn lớn để ăn cơm, mỗi lần cô đều sẽ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô rất dịu dàng.
Ăn xong cơm tối, bọn họ sẽ tay nắm tay cùng đi ra ngoài tản bộ. Đi ở con đường lớn, hai bên đều là cây xanh cao lớn, chiều tối gió thổi nhẹ, đi qua đi lại bên cạnh đều là hàng xóm, sẽ tiến đến chào hỏi lẫn nhau, bọn họ thích đến công viên nhỏ cách nhà không xa, ngồi ở chỗ đó hoặc là thoải mái nói chuyện phiếm hoặc là nhìn các cụ già và trẻ em đang chơi đùa trong công viên, không khí yên tĩnh khác thường thật là tốt.
Thỉnh thoảng, bọn họ lượn quanh siêu thị mua đồ dùng hàng ngày sẽ ở trên đường về nhà.
Sau khi về nhà, tắm xong cùng nhau ngồi ở trên ghế sofa, đợi hắn tắm xong rồi gọt hoa quả, xem tivi. Mười một giờ đêm là lúc lên giường.
Hắn là một người đàn ông tinh lực đầy mình, mỗi đêm sẽ ôm cô điên cuồng ân ái, mà cô cũng vui vẻ phối hợp.
Thời gian bình thản như nước, cuộc sống cứ lướt qua như thế. Mỗi chủ nhật, bọn họ đều qua nhà cô ăn cơm. Mỗi tháng, hắn với cô sẽ đi xe khoảng hơn hai mươi phút đến nhà hắn một chuyến.
Nửa năm trước, hoặc là hai ba tháng trước, Thẩm Kiều tuyệt đối không thể tưởng tượng mình sẽ có cuộc sống bình thản tựa như cuộc sống của đôi vợ chồng già. Vì trong suốt hai lăm năm cuộc đời, nơi nào náo nhiệt hiếu động thì nơi đó sẽ có bóng dáng Thẩm Kiều.
Đi học ở nước Mỹ thì trừ những buổi đến lớp, sau khi tan học cô sẽ kéo bạn trai lượn khắp nơi, tham gia đủ loại party, hoặc là đến phòng thể dục tập cho vãi mồ hôi hoặc là nhảy nhót ở trên vũ đài night club.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, cô lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Trình Dịch Dương thật sự là người đàn ông trọng lời hứa, những điều ban đầu đã đáp ứng cô hắn đều làm được hết. Việc nhà tất cả một tay hắn làm, phàm là nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo, đổ rác... đường đường là nam tử hán mà lông mày không nhíu một tý nào, làm tất cả hơn nữa không một chút oán hận. So với những lời hứa ban đầu hắn thậm chí còn làm tốt hơn cả tưởng tượng của cô. Mỗi ngày nhìn hắn mặc tạp dề, đứng ở phòng bếp bận rộn, hoặc là cầm máy hút bụi dọn dẹp, rõ ràng hành động chẳng hề manly một chút nào nhưng Trình Dịch Dương làm lại chẳng hề hao tổn hình tượng nam tính của hắn một chút nào.
Cô biết hắn làm Kiểm sát trưởng công việc bận rộn, không hề rảnh rỗi nhưng hắn đã đáp ứng cô, không có việc gì đặc biệt sẽ nhất định tan sở đúng giờ hắn cũng làm được. Trước kia mẹ nói hắn là người cuồng công việc, bây giờ nhìn lại hắn thật biết thu xếp.
Ngược lại với những người ở nhà ăn không ngồi rồi, Thẩm Kiều không phải loại người đó, cô thích thiết kế bên trong phòng, sở thích của cô là sáng tạo, bốn năm đại học cùng với ba năm làm nghiên cứu, hiện tại đương nhiên cô muốn theo công việc này.
Cô thành lập một phòng làm việc nhỏ trên mạng, đămg các tác phẩm trước kia cô đã thiết kế tại trường, còn thêm vài tác phẩm cô vừa mới đột phá. Lúc ban đầu, có một cô gái tìm cô, vô cùng thích thú thiết kế của cô vì cùng ý tưởng, nhờ cô giúp một tay. Cô ấy cần thiết kế căn phòng chừng 20m2. Không tính là không gian lớn nhưng có thể phát huy được thực lực của cô, đây chính là ý nghĩa công việc đầu tiên, cô tốn rất nhiều suy nghĩ, đặc biệt lên Đài Bắc một chuyến, đem máy ảnh chụp không gian căn phòng rồi cầm tài liệu căn phòng, thảo luận cặn kẽ cùng chủ nhà để xác định thiết kế phù hợp.
Trải qua một tuần lễ cực khổ làm việc, không ngừng đồ họa, sửa đổi, rốt cục cô cũng đã hoàn thành bản sơ thảo, mang theo tác phẩm lên Đài Bắc giảng giải, thảo luận với chủ nhà, sau mới thống nhất. Sau nửa tháng giám sát, căn phòng tràn đầy phong cách Hy Lạp hiện ra, nhìn vẻ mặt chủ nhà vui mừng hài lòng, cô thở phào, vuốt ve cái ghế được chế tác thủ công, khóe miệng khẽ cười thỏa mãn. Lấy di động từ trong túi ra gọi vào dãy số đã quen thộc.
"Em đã làm xong!" Tâm tình hưng phấn nói to vào loa.
"... Vậy sao? Chúc mừng."
Giọng đàn ông thật trầm thấp vang vọng vào tai cô khiến cho cô có cảm giác run rẩy cám dỗ.
"Anh vui vì em sao?"
"Ừ."
"Thế có muốn ăn mừng với em?" Cô thật muốn mở sâm banh ăn mừng.
"... Em về nhà, anh sẽ cho em biết anh vui đến mức nào, được không?"
Nụ cười trên mặt Hà Thanh Hồng vẫn không ngừng, ngay cả người luôn nghiêm túc như Thẩm Nhược Định cũng có nét vui vẻ trên mặt, Trình Dịch Dương làm con rể thật được lòng hai cụ. Trước không nói quà hồi môn bao lớn bao nhỏ, chỉ tính quà tặng hắc đặc biệt lựa chọn cho cha mẹ vợ, cũng đã biết người đàn ông này là người cực kỳ tỷ mỉ.
Tặng Thẩm Nhược Định là một bộ cờ vây cổ hương cổ sắc, nghe nói, Trình Dịch Dương phải tìm kiếm thật lâu mới mua được, bộ cờ cổ từ Minh triều này làm cho người yêu cờ như mạng như Thẩm Nhược Định có thể không vui vẻ muốn chết sao? Từ phút chốc khi thấy bàn cờ vây kia, ông liền nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay, lôi Trình Dịch Dương vào thư phòng đánh cờ luôn.
Chuẩn bị cho Hà Thanh Hồng là một bộ sườn xám dày công phu, thủ công tinh xảo, vải hảo hạng, màu sắc thanh nhã, bà cầm trong tay, mắt vui mừng sáng lên. Sau khi Thẩm Kiều nghe mẹ nói mới biết, thì ra thợ may bộ quần áo này là người mẹ thích nhất, nhưng người đó đã lớn tuổi nên trở về Phúc Kiến định cư dưỡng già, qua nhiều năm Hà Thanh Hồng vẫn nhớ mãi thủ nghệ của người đó không quên. Hiện nay, y phục may thủ công thật ít, cho dù có cũng khó tìm được người xuất sắc như vậy. Khó như vậy mà Trình Dịch Dương vẫn tìm được quà tặng hợp với ý bà như vậy.
Thẩm Kiều miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chiếc gối to đùng, thấy mẹ xem bộ sườn xám này làm bảo bối, còn cẩn thận vuốt ve, vô cùng khó hiểu: "Mẹ, chỉ có mỗi bộ y phục mẹ có cần thiết cao hứng như vậy không?" Người xưa nay rất có chủ kiến như mẹ sao dễ dàng bị thu phục như vậy?
"Đứa trẻ này đúng là chẳng hiểu gì." Hà Thanh Hồng trừng mắt nhìn cô. "Khiến mẹ vui vẻ không chỉ là y phục mà là tâm ý của A Dương." Có con rể như thế này bà không mong gì hơn nữa.
"Vâng vâng." Cô lăn qua lăn lại trên giường, rồi nằm vào phía trong.
"Suy nghĩ sinh cho mẹ hai đứa cháu, A Luật thì không nói rồi, cả ngày chỉ biết giận dỗi cha con, đứa con gái như con từ nhỏ đưa ra nước ngoài giờ về trừ bỏ mặt mũi dáng dấp dễ coi một chút, tính tình thì đặc biệt cẩu thả, cái gì cũng không biết..."
"Mẹ, con có phải con của mẹ không đó?" nghe mẹ nói mình cẩu thả cô vội vàng kháng nghị, oán trách mẹ không để cô trong mắt.
"Nói thật cho con nghe." Hà Thanh Hồng dí dí ngón tay vào trán cô, "Tuy con không có ưu điểm khác, nhưng vận số không tệ lắm, may mắn con nhặt được người chồng hoàn hảo, lần này mẹ mới yên tâm thật sự. Nếu như mà kết hôn cùng tên tiểu tử Kling, chỉ sợ....."
"Mẹ!" Thẩm Kiều vội vàng cắt đứt lời mẹ, khẽ nhíu mày, mặc dù bây giờ đã gả cho Trình Dịch Dương, nhưng mà tình cảm với Kling, cũng không lập tức nói quên liền hoàn toàn quên. Nhắc tới hắn, trong lòng cô vẫn còn có chút không thoải mái.
"Được rồi, không nói." Hà Thanh Hồng coi như hiểu con gái, vội vàng nói sang chuyện khác, "A Dương có nói dẫn con đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?"
"À, có đề cập tới."
Ba ngày tân hôn, trên căn bản chỉ lăn qua lăn lại ở trên giường, bọn họ không có thời gian thảo luận chuyện khác, nghĩ đến việc mấy hôm nay luôn làm, ngay cả to gan như Thẩm Kiều cũng đỏ mặt vội vàng vùi sâu vào gối, miễn cho mẹ phát hiện.
Dục vọng của Trình Dịch Dương thật là mạnh đến mức đáng sợ, đến bây giờ xương cốt vẫn còn đau nhức, nghĩ đến kích tình mỗi ngày mỗi đêm, nhịp tim lại mất khống chế.
"Vậy các con định đi nơi đâu? Có ra nước ngoài không?" Bây giờ mấy đứa trẻ đi hưởng tuần trăng mật đều thích đi nước ngoài.
"Anh ấy không tính vậy, chúng con định đi Khẩn Đinh."
"Hửm, A Dương này đúng là cuồng công việc, cho tới bây giờ đều không nghỉ phép, làm sao mà chịu được? Tuổi của hắn giờ cũng không ít?" Mẹ Thẩm vô cùng kỳ quái.
"Haizz, con không biết nữa." Thẩm Kiều ngược lại không quan tâm việc trăng mật lắm, cũng không nhất định phải ra nước ngoài, nhiều năm ở nước ngoài như vậy, thích nhất là đi du lịch. Phần lớn các nước xinh đẹp cô đều đã đi qua, cũng không thấy có cảm giác mới mẻ nhiều, ngược lại ở Đài Loan cô lại biết tương đối ít, Hắn nói đi Khẩn Đinh chơi hai ngày vừa hợp ý cô.
"Suy nghĩ của cô dâu mới như con mẹ không quan tâm." Mẹ Thẩm lắc đầu, biết tính con gái quật cường, người khác ép hỏi càng không nói, "Mẹ đi nấu cơm, con theo mẹ học một chút đi, kết hôn rồi nên biết nấu ăn mới tốt."
"Không cần, con không thích." Cô cau mày, cự tuyệt. Không biết vì sao nữa, cô vô cùng chán ghét chuyện bếp núc, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thà ăn ngoài cũng không muốn tự mình động thủ, dù sao bây giờ thế giới hội nhập, cửa hàng ăn mọc lên san sát, cô sẽ không chết đói, muốn ăn món Trung Quốc không khó.
"Đứa trẻ này, có cô gái nào kết hôn mà không chịu làm cơm..."
"Anh ấy biết làm mà." Ba ngày nay đều là hắn xuống bếp, thì ra thủ nghệ của hắn thật đúng là rất tốt, nấu ra hương sắc hương vị đủ cả, cô được ăn nên mặt mày hớn hở, miễn cưỡng tha thứ hắn không chịu tiết chế về "Phương diện kia".
"Cũng không thể..."
"Mẹ, mẹ mà không đi nấu cơm, một hồi nữa ba sẽ tức giận." Thẩm Kiều vội vàng đẩy mẹ ra ngoài, chỉ mong bên tai được yên.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Hà Thanh Hồng vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Hai tiếng sau, cả nhà bọn họ ngồi ở bàn ăn, một bàn tràn đầy những món ngon, có thể thấy được Hà Thanh Hồng dùng bao nhiêu ý định để khoản đãi con rể này, bà không ngừng gắp đồ vào bát Trình Dịch Dương, vẻ mặt tươi cười.
Trình Dịch Dương nên là con của Thẩm gia, cô và Thẩm Luật chắc là bị ôm nhầm rồi, Thẩm Kiều có phần tức giận mãnh liệt vùi đầu ăn.
"Dịch Dương, bộ cờ kia chắc tốn không ít tiền, đứa trẻ này cũng thật là..." Nhàn nhạt lên tiếng trách cứ song rõ ràng là vui sướng, xem ra quà tặng Trình Dịch Dương rất được lòng Thẩm Nhược Định.
"Không sao, chỉ cần ba thích là được." Trình Dịch Dương nhìn Thẩm Kiều một cái, "Phải là con cảm ơn ba mới đúng."
Thẩm Kiều thiếu chút bị sặc cơm, gương mặt của cô lập tức liền thay đổi sang đỏ bừng. Trời ạ, người đàn ông này, thật là, lời nói rõ ràng chứa đầy hàm ý, cô biết, hắn nhất định là đang nói chuyện kia.
Nghĩ đến đêm đó, hắn hỏi cô tại sao kết giao với nhiều người như vậy vẫn còn là xử nữ, cô liền trực tiếp nói cho hắn biết, năm đó cô ra nước ngoài thì ba nói, không có yêu cầu nhiều với cô, chỉ hi vọng cô yêu chinh bản thân mình.
Lời nói mặc dù không rõ ràng, nhưng cô đã nghe hiểu ý tứ của ba, nếu đây là yêu cầu duy nhất đối với cô thì cô đương nhiên có thể cố gắng làm được, cho nên cô liền quyết định, đêm đầu tiên của cô muốn giữ đến đêm tân hôn cho chồng mình. Ý niệm như vậy có thể thật vô cùng bảo thủ vô và quê mùa, chỉ là, chính cô cảm thấy bản thân mình không hư, nhiều năm qua, dù qua lại vô số bạn trai, nhưng mà chuyện Thẩm Kiều quyết định, liền nhất định sẽ kiên trì tới cùng.
Coi như là rất thích Kling, hắn cũng cầu xin rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thối lui.
Cô nhớ sau khi Trình Dịch Dương nghe xong, chỉ nói một câu: "Xem ra, thật là phải cảm ơn cha vợ biết nhìn xa trông rộng."
Heo đất! Thì ra Trình Dịch Dương cũng là một tên heo đất không hơn không kém, có xử nữ tình kết (thích xử nữ).
Bây giờ nghe hắn nói cảm ơn, cô lại nghĩ đến ý tứ kia, muốn không đỏ mặt cũng rất khó khăn, mà Thẩm Nhược Định cũng không có hỏi nhiều, chẳng qua là nhàn nhạt dặn dò Trình Dịch Dương ăn nhiều một chút. Một bữa cơm Trình Dịch Dương mặc dù không nói nhiều nhưng một nhà bốn người cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Khẩn Đinh, thật rất đẹp, khắp nơi đều đẹp như tranh.
Bầu trời đặc biệt xanh, biển rộng và sâu thật xinh đẹp, cơn gió biển nhẹ thổi qua mang hơi nước mằn mặn. Tuy chỉ có hai ngày, nhưng Thẩm Kiều chơi rất vui vẻ. Ban ngày, bọn họ giống như những đứa trẻ, xây lâu đài ở trên bờ cát, xuống biển lướt sóng. Trình Dịch Dương là một người quy củ, làm việc giống như tính cách, vô cùng ổn trọng, cho nên trong một thời gian rất ngắn, một lâu đài xinh đẹp hiện ra, mà Thẩm Kiều là một người tính nôn nóng, đắp lên lại đổ xuống. Sau đó tính nhẫn nại hao hết, nhảy đến chỗ hắn ăn vạ, dùng sức đạp đổ, cười hứng thú khiêu khích.
Hắn cũng không tức giận, chẳng qua khoanh tay ôm ngực, nhìn cô cười duyên phá hư hết công trình, đợi cô đắc chí thỏa mãn xong, hắn tiến đến ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn, hôn tới tấp để đòi lại thù lao của mình.
Mà cô sẽ không phản kháng, ngược lại vô cùng hưởng thụ nụ hôn của Trình Dịch Dương, hắn không phải là người đàn ông có nhiều kỹ xảo, nhưng nụ hôn của hắn vô cùng ấm áp, đầu lưỡi càn quấy mang theo hơi thở nam tính, cô phát hiện mình rất thích thú khi đắm chìm vào đó.
Hắn ôm lấy hông cô, đi qua những chỗ phong cảnh đầy xuân sắc, nghe cô vui vẻ nói chuyện, mặt mày hớn hở.
Ban đêm, nằm nghỉ ở tại nhà dân, trong phòng khách sạch sẽ, hắn sẽ ôm cô điên cuồng triền miên. Cô phát hiện chính mình yêu cái loại tứ chi thân mật quấn quít này. Trình Dịch Dương, là một tình nhân xuất sắc, thể lực hắn tuyệt cao, hơn nữa hết sức săn sóc cô, sẽ không chỉ lo tự mình hưởng lạc, ân ái với hắn, giống như hưởng thụ một bữa tiệc kích tình, niềm vui tràn trề.
Thẩm Kiều nguyên bản chính là một cô gái nhiệt tình, cô sẽ không che giấu cảm giác của mình, trừ đêm đầu không lưu loát lắm, những ngày kế tiếp, bọn họ phối hợp vô cùng tốt ở trên giường, cô càng ngày càng có thể đuổi theo bước tiến của hắn, cùng hắn leo lên đỉnh dục vọng.
Không thể không nói, sau khi gả cho Trình Dịch Dương, cô cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ thật là không tệ.
Loại cảm giác hài lòng này sau ngày thứ hai trở về đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Sáu giờ sáng, cô còn ngủ thẳng không biết tỉnh, gió mát mẻ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, cô ôm chăn mỏng ngủ cực kỳ thoải mái.
Nhưng người đàn ông kia không để cho cô như vậy, dám kêu cô dậy rồi kéo cô cùng đi chạy bộ, làm ơn, tối qua bọn họ đến hai giờ mới ngủ, trời giết hắn đi, mới sáu giờ đã lôi cô dậy đi chạy bộ.
Cô muốn làm thịt hắn! Mặc quần áo thể thao, thở hồng hộc theo sát phía sau thân hình cao lớn, âm thầm cắn răng.
Bọn họ chạy một đường lên núi, trấn nhỏ kề núi gần sông, phong cảnh đẹp vô cùng, trước kia cô thấy đây là một mảnh non xanh nước biếc thật đẹp nhưng hôm nay cô hận, hận núi này, thật cao và dốc làm cô sắp tắt thở.
Không được, chạy hết nổi rồi. Cô chống hai tay trên đùi, nặng nề thở gấp, từng giọt mồ hôi từ trán cô chảy xuống, rơi xuống mặt đất. Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.
"Chạy tiếp nào, chúng ta còn chưa chạy được nửa đướng." Hắn thoải mái chạy về bên cạnh cô, đưa tay đỡ cô.
"Không... Không muốn... Thật... Mệt quá..." Thở hổn hển đến nỗi ngay cả lời nói cũng không ra hơi. Cõi đời này, có cô gái nào bi thảm như cô, mới xong tuần trăng mật, còn chưa kịp hưởng thụ liền bị chồng mình lôi đi chạy bộ buổi sáng.
"Làm việc phải đến nơi đến chốn." Bàn tay dùng lực kéo cô, tiếp tục đi về phía trước.
Sự thật chứng minh, chuyện Trình Dịch Dương muốn làm, không có cái gì không làm được, ý chí của hắn siêu cường, Thẩm Kiều căn bản không cưỡng được hắn, may mắn cô bình thường cũng là một người mê vận động, thể lực từ trước đến giờ cũng không tệ, mặc dù mệt chết đi, thở rất gấp, nhưng mà vẫn miễn cưỡng đuổi theo bước chạy của hắn, chạy lên đỉnh núi, hít khí trời mát mẻ trong công viên nhỏ, nhìn đám người trong công viên lại có cảm giác yên tĩnh.
Thì ra mỗi sáng sớm sáu giờ Trình Dịch Dương đều chạy bộ lên núi, tới nơi này dạy một đám người già luyện Thái Cực quyền.
Thật là, khó mà tin rồi.
Nghĩ người như Trình Dịch Dương, nếu như nói hắn Teawondo, Judo thậm chí quyền anh rất lợi hại, cô đều sẽ không hoài nghi, dù sao một thân bắp thịt rắn chắc, không phải nói giỡn, nhưng mà Thái Cực quyền... phụt... thật là quá khôi hài rồi.
Dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên mặt, hưởng thêm gió trời nhẹ nhàng. Nhiệt độ trên núi vốn không coi là cao, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc, ngồi không tới một hồi, hơi thở của cô đã vững vàng, trên người cũng khô mát.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đang cẩn thận tỷ mỉ múa Thái Cực quyền, thật sự là kỳ lạ, loại quyền dành cho người già này có lực đạo và động tác thật chậm, nhưng Trình Dịch Dương múa thật sự rất đẹp.
Thẩm Kiều tựa vào thanh lan can bằng gỗ, nhận thấy mình cứ nhiên nhìn hắn không dứt ra được, hắn đứng trước mặt mấy ông già, đưa tay, nhấc chân, vận khí, ngưng thần, Thái Cực quyền là loại võ thiên về nhu, chậm và vận khí, hắn làm cực kỳ hoàn mỹ. Mỗi động tác cho dù cô là ngoại môn cũng cảm thấy hắn phải là một cao thủ. Cũng phải, với tính tình như hắn mới có thể luyện Thái Cực quyền giỏi như vậy.
Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ luyện rất nghiêm túc, mà cô xem cũng vô cùng nghiêm túc, mãi cho đến khi hắn thu lại, chậm rãi thở ra một hơi, rồi tỉ mỉ chỉ cho từng người mấu chốt của những động tác phức tạp. Sau khi tập xong, mấy ông già vui vẻ vỗ vai hắn: "A Dương, mới vừa kết hôn đã vội vã tới dạy cho chúng ta tập Thái Cực, không ở nhà chăm sóc vợ?"
Trình Dịch Dương nhìn cô phía xa, nhẹ nhàng cười: "Hôm nay cô ấy cùng đi với cháu."
Thẩm Kiều vội vàng đứng lên chào mọi người.
"A, thì ra là cô là vợ của A Dương."
"Tôi đã nói rồi, hôm nay có một đại mỹ nữ ngồi ở đây, thì ra là vợ của cháu"
"Dáng dấp thật là đẹp à."
Đông đảo cụ già liền tranh lên nói chuyện với cô, khen tặng chồng cô, nói tính tình hắn tốt thế nào, tâm địa thiện lương thế nào, vô cùng nhẫn nại đối với người già, ngày ngày lên núi giúp họ luyện quyền ròng rã năm năm rồi. Nói hắn tỉ mỉ săn sóc, cô đúng là đã tìm được ông chồng tốt.
"Cô nhìn dáng dấp hắn một chút này, cô gái nhỏ, cô thật rất tính phúc nha." Một bà ở bên tai cô, mập mờ thấp giọng trêu đùa.
Mà Thẩm Kiều nhìn về phía xa kia, nơi Trình Dịch Dương đang uống nước, hắn bỏ bình lên miệng, dòng nước một đường từ cổ họng xuống dưới, trong nháy mắt, cô cảm thấy hắn ngay cả uống nước cũng hấp dẫn vạn phần. Cho dù mặc quần áo thể thao đơn giản, nhưng vóc người bền chắc vẫn làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thì ra cô thật đã gả cho một người đàn ông rất tốt.
Thẩm Kiều tà tà cười một tiếng, không chút nào xấu hổ, thì thầm vào tai bà đã "Rỉ tai" cô: "bác cũng cảm thấy con có phúc à, nói cho bác biết nha, vóc người của hắn, thật tốt vô cùng đó, nhất là lồng ngực..."
"Cơ ngực của hắn có phải rất to hay không?". Một bà khác cũng tiến lên hỏi thăm.
"Nhìn chiều rộng và độ dầy, so với mãnh nam trên ti vi còn đã mắt hơn."
"Có cơ bụng hay không? Mấy múi?"
Bao nhiêu vấn đề hỗn tạp ào ào tuôn ra, cuối cùng tổng kết thành câu nói: "Cô thật làm người ta hâm mộ à!" Đám tam cô lục bà (mấy bà tám) kéo dài giọng nhìn chằm chằm vào Trình Dịch Dương, tiếc hận mình không được nhìn "cảnh đẹp" một phen, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, hận không thể xé tan y phục hắn để ngắm.
"Thẩm Kiều" người đàn ông có tư cách đạo đức tốt thực sự không chịu nổi ánh mắt như sói như hổ đang chằm chằm nhìn mình, trợn mắt nhìn người khởi xướng nào đó. Cô gái này, thật không biết ngượng ngùng, ngay cả những lời như vậy cũng tùy tiện nói ra.
"Ha ha, bác xem, chồng con đang xấu hổ." Thẩm Kiều ôm tay bà lão, "Bác yên tâm, lần sau có cơ hội, con chụp mấy tấm hình rồi đưa cho bác."
"Vậy cô nhất định phải nhớ nha."
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn." Một đám người già mê Trình Dịch Dương tranh nhau đăng ký.
"Được, được được, người nào cũng có phần hết, không thiếu của ai hết." Cô cười nhẹ, khuôn mặt nghịch ngợm.
Cô gái này, Trình Dịch Dương có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn trên khuôn mặt của cô nở nụ cười sáng rõ nhẹ nhõm, và thật đáng yêu, lại cảm thấy không tức giận được.
Thẩm Kiều cười, cảm thấy nhẹ nhõm lại tự tại. Cô biết những cụ già này thật lòng thích Trình Dịch Dương mới có thể đùa giỡn với cô như vậy. Bởi vì hắn nên họ đương nhiên sẽ tiếp nhận cô.Trình Dịch Dương đến tột cùng có bao nhiêu phương diện mà cô chưa biết, biết được một phần cô càng thấy đúng, người đàn ông này ừ thật là không tệ.
Nghỉ ngơi xong, nhìn đồng hồ, nhìn cô gái cùng những người già tán gẫu rất vui vẻ trong lòng chợt mềm mại. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
"Thẩm Kiều, thời gian không còn sớm chúng ta về nhà thôi." Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Oh." Cô vội vã tạm biệt những người già đang lưu luyến không rời kia, rồi đi về phía hắn, "Oa, chân em vẫn hơi mỏi, thật may là đi bộ xuống núi khỏe hơn."
"Ai nói chúng ta đi bộ trở về?"
"Hử?" Bước chân bỗng chốc ngừng lại, "Không phải..."
"Chúng ta sẽ chạy về nhà, đến đây đi." Kéo tay cô, chạy về phía trước.
Hức, người đàn ông này!
Thẩm Kiều vô lực rũ bả vai xuống, nghĩ đến đoạn đường về nhà chân cô tựa hồ mềm nhũn.
Cuộc sống của bọn họ, từ từ đi vào quỹ đạo, giống như đôi với vợ chồng mới cưới bình thường, đều quen thuộc nhau, thích ứng nhau.
Sau sớm chiều chung đụng, Thẩm Kiều mới phát hiện thì ra cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Trình Dịch Dương giống như bề ngoài của hắn, có quy luật hơn nữa vô cùng đúng giờ. Mỗi ngày hắn sẽ rời giường đúng sáu rưỡi, lôi cô cùng chạy bộ theo. Ước chừng chừng bảy giờ rưỡi, bọn họ sẽ về nhà, sau đó cô tắm, hắn cũng sẽ nhanh chóng tắm rửa xong rồi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Tài nấu nướng của Trình Dịch Dương thật khá, nhìn bữa sáng theo truyền thống Trung Quốc của bọn họ, có cháo trắng, bánh tiêu, sữa đậu nành, bánh bao, các loại trứng luộc, đa dạng phong phú. Trừ bánh tiêu và bánh bao hắn mua bên ngoài, cháo trắng và sữa đậu nành hắn đều đích thân làm, ngay cả bánh bột trứng hắn cũng làm. Mỗi ngày vận động xong, ăn bữa sáng phong phú sẽ cảm thấy tinh lực vô cùng dồi dào.
Ăn xong bữa ăn sáng, hắn sẽ dọn dẹp phòng một chút, sau đó đúng tám giờ rưỡi sẽ rời nhà đi làm.
Hắn sẽ để thức ăn đã chuẩn bị xong ở trong tủ lạnh, đến buổi trưa thì cô chỉ việc bỏ vào lò viba hâm nóng thì sẽ có thức ăn ngon để dùng.
Đúng năm rưỡi chiều hắn sẽ tan sở về nhà, chuẩn bị cơm tối. Cô vô cùng thích cảm giác ngồi chung với hắn trên bàn lớn để ăn cơm, mỗi lần cô đều sẽ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô rất dịu dàng.
Ăn xong cơm tối, bọn họ sẽ tay nắm tay cùng đi ra ngoài tản bộ. Đi ở con đường lớn, hai bên đều là cây xanh cao lớn, chiều tối gió thổi nhẹ, đi qua đi lại bên cạnh đều là hàng xóm, sẽ tiến đến chào hỏi lẫn nhau, bọn họ thích đến công viên nhỏ cách nhà không xa, ngồi ở chỗ đó hoặc là thoải mái nói chuyện phiếm hoặc là nhìn các cụ già và trẻ em đang chơi đùa trong công viên, không khí yên tĩnh khác thường thật là tốt.
Thỉnh thoảng, bọn họ lượn quanh siêu thị mua đồ dùng hàng ngày sẽ ở trên đường về nhà.
Sau khi về nhà, tắm xong cùng nhau ngồi ở trên ghế sofa, đợi hắn tắm xong rồi gọt hoa quả, xem tivi. Mười một giờ đêm là lúc lên giường.
Hắn là một người đàn ông tinh lực đầy mình, mỗi đêm sẽ ôm cô điên cuồng ân ái, mà cô cũng vui vẻ phối hợp.
Thời gian bình thản như nước, cuộc sống cứ lướt qua như thế. Mỗi chủ nhật, bọn họ đều qua nhà cô ăn cơm. Mỗi tháng, hắn với cô sẽ đi xe khoảng hơn hai mươi phút đến nhà hắn một chuyến.
Nửa năm trước, hoặc là hai ba tháng trước, Thẩm Kiều tuyệt đối không thể tưởng tượng mình sẽ có cuộc sống bình thản tựa như cuộc sống của đôi vợ chồng già. Vì trong suốt hai lăm năm cuộc đời, nơi nào náo nhiệt hiếu động thì nơi đó sẽ có bóng dáng Thẩm Kiều.
Đi học ở nước Mỹ thì trừ những buổi đến lớp, sau khi tan học cô sẽ kéo bạn trai lượn khắp nơi, tham gia đủ loại party, hoặc là đến phòng thể dục tập cho vãi mồ hôi hoặc là nhảy nhót ở trên vũ đài night club.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, cô lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Trình Dịch Dương thật sự là người đàn ông trọng lời hứa, những điều ban đầu đã đáp ứng cô hắn đều làm được hết. Việc nhà tất cả một tay hắn làm, phàm là nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo, đổ rác... đường đường là nam tử hán mà lông mày không nhíu một tý nào, làm tất cả hơn nữa không một chút oán hận. So với những lời hứa ban đầu hắn thậm chí còn làm tốt hơn cả tưởng tượng của cô. Mỗi ngày nhìn hắn mặc tạp dề, đứng ở phòng bếp bận rộn, hoặc là cầm máy hút bụi dọn dẹp, rõ ràng hành động chẳng hề manly một chút nào nhưng Trình Dịch Dương làm lại chẳng hề hao tổn hình tượng nam tính của hắn một chút nào.
Cô biết hắn làm Kiểm sát trưởng công việc bận rộn, không hề rảnh rỗi nhưng hắn đã đáp ứng cô, không có việc gì đặc biệt sẽ nhất định tan sở đúng giờ hắn cũng làm được. Trước kia mẹ nói hắn là người cuồng công việc, bây giờ nhìn lại hắn thật biết thu xếp.
Ngược lại với những người ở nhà ăn không ngồi rồi, Thẩm Kiều không phải loại người đó, cô thích thiết kế bên trong phòng, sở thích của cô là sáng tạo, bốn năm đại học cùng với ba năm làm nghiên cứu, hiện tại đương nhiên cô muốn theo công việc này.
Cô thành lập một phòng làm việc nhỏ trên mạng, đămg các tác phẩm trước kia cô đã thiết kế tại trường, còn thêm vài tác phẩm cô vừa mới đột phá. Lúc ban đầu, có một cô gái tìm cô, vô cùng thích thú thiết kế của cô vì cùng ý tưởng, nhờ cô giúp một tay. Cô ấy cần thiết kế căn phòng chừng 20m2. Không tính là không gian lớn nhưng có thể phát huy được thực lực của cô, đây chính là ý nghĩa công việc đầu tiên, cô tốn rất nhiều suy nghĩ, đặc biệt lên Đài Bắc một chuyến, đem máy ảnh chụp không gian căn phòng rồi cầm tài liệu căn phòng, thảo luận cặn kẽ cùng chủ nhà để xác định thiết kế phù hợp.
Trải qua một tuần lễ cực khổ làm việc, không ngừng đồ họa, sửa đổi, rốt cục cô cũng đã hoàn thành bản sơ thảo, mang theo tác phẩm lên Đài Bắc giảng giải, thảo luận với chủ nhà, sau mới thống nhất. Sau nửa tháng giám sát, căn phòng tràn đầy phong cách Hy Lạp hiện ra, nhìn vẻ mặt chủ nhà vui mừng hài lòng, cô thở phào, vuốt ve cái ghế được chế tác thủ công, khóe miệng khẽ cười thỏa mãn. Lấy di động từ trong túi ra gọi vào dãy số đã quen thộc.
"Em đã làm xong!" Tâm tình hưng phấn nói to vào loa.
"... Vậy sao? Chúc mừng."
Giọng đàn ông thật trầm thấp vang vọng vào tai cô khiến cho cô có cảm giác run rẩy cám dỗ.
"Anh vui vì em sao?"
"Ừ."
"Thế có muốn ăn mừng với em?" Cô thật muốn mở sâm banh ăn mừng.
"... Em về nhà, anh sẽ cho em biết anh vui đến mức nào, được không?"
Tác giả :
Chu Khinh