Kết Hôn Lần Thứ Hai
Chương 37: Em Nhớ Anh
Sau khi Chung Soái đi, Tiếu Tử Hàm trở về thành phố C làm thủ tục bàn giao công việc, một đám đồng nghiệp la hét tổ chức cho cô buổi tiệc chia tay vui vẻ, mặc dù không thích tiệc tùng, nhưng cô không từ chối, trong lòng cũng không bỏ được tình nghĩa nhiều năm.
Lẽ ra chỉ là bữa tiệc nhỏ, không biết là do nhân duyên của cô quá tốt, hay là cô đánh giá thấp uy lực của lệnh trực tiếp điều động nhân sự, mà từ bữa tiệc nhỏ lại trở thành đại yến, tất cả nhân viên chi nhánh ngân hàng đều đến. Tiệc vui ăn uống linh đình, ly lớn chén nhỏ, có khách sáo, có chân thành, cũng không thiếu lời nói chứa đầy hàm ý, tính toán.
Tiếu Tử Hàm cứ nghe, cứ nhàn nhạt cười, lễ phép khách khí mời rượu, rồi đáp lễ, không cự tuyệt ai đến, rượu uống không ít, cũng may đến lúc tan tiệc nhờ một chị gái can ngăn, mọi người mới đồng ý thả cô về.
Về đến nhà, cô gục đầu vào bồn cầu ói đến rối tinh rối mù, ói xong chóng mặt dựa vào cửa kính phòng tắm, rồi trượt xuống ngồi trên nền gạch men sứ lạnh lẽo, trong đầu hiện lên những lời nói của bà ngoại.
"Tiểu Hàm, con có thể tìm được người tốt như vậy, bà ngoại vui mừng thay con. Nhưng bà ngoại cũng rất lo lắng, con như vậy một thân một mình ở bên ngoài, lỡ có bị ức hiếp cũng không có ai ra mặt làm chủ cho con."
"Bà ngoại, không đâu! Cháu gái của bà mạnh mẽ lắm!" Tiếu Tử Hàm an ủi bà.
"Con bé ngốc, bà mà không biết tính khí của con à, mặt lúc nào cũng cười hì hì, thực chất toàn là cố nuốt đau khổ vào bụng." Bà đau lòng vuốt đầu cô.
Tiếu Tử Hàm đặt tay lên bàn tay bà ngoại già nua, cười hì hì nói, "Bà ngoại, không phải bà vẫn dạy con bụng bự mới chứa được chuyện khó tha thứ của thiên hạ, con đây gọi lòng mang Nhược Cốc!"
Bà ngoại nhìn khuôn mặt tươi cười của cháu gái, “Ta đang hối hận vì sao lúc xưa không dạy con thành tính tình cay cú, xem còn ai dám ức hiếp con!”, sau đó bà lại ý vị sâu xa nói, “Con bé này, con nhớ lấy, dù có ra sao cũng phải đối xử tốt với bản thân mình! Cái này thì không gọi là ích kỷ, hiểu chưa?”
"Dạ." Tiếu Tử Hàm như có sở ngộ gật đầu.
Trước khi chia tay, cô không nỡ rời đi, bà ngoại lại đẩy cô ra cửa, trong miệng la hét, "Đi đi, đi đi, sau này cũng đừng quay về nữa, khi nào ta chết sẽ nói thím thông báo cho con!”
Đi! Rời đi!
Đúng, cô sẽ phải rời nơi mình đã sinh ra và lớn lên, mặc dù nơi này tràn đầy những điều không vui, cũng mang lại cho cô rất nhiều đau đớn, nhưng… Nghĩ đến việc phải rời khỏi đây, vẫn cảm thấy đau khổ không thôi, giống như phải cố vứt bỏ sự luống cuống đến độ loạn chó cắn người, rõ ràng là rất chán ghét nó, nhưng đến lúc vứt bỏ thì nhớ lại, tất cả những gì nó mang lại đều tốt!
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, mang theo tất cả cảm giác không nỡ kia, cũng mang theo hết thảy khổ đau. Đang khóc không thành tiếng thì tiếng chuông dành riêng cho Chung Soái vang lên từ phòng khách, cô chống thân thể đứng lên rửa mặt rồi xuống lầu lấy điện thoại.
Mới vừa bắt máy liền nghe đầu bên kia vang lên thanh âm lo lắng, “Em không sao chứ?”
Hôm qua Tiếu Tử Hàm có nói anh biết tối nay cô tham gia tiệc, vừa rồi điện thoại reo lâu mà không bắt, chắc anh khẳng định là cô say rồi!
Cô ngã ngồi lên ghế sofa, giả bộ trấn định nói, "Không sao, chỉ uống chút rượu!"
Chung Soái lập tức nghe ra trong thanh âm của cô nồng đậm giọng mũi, chân mày bỗng dưng siết chặt, "Em khóc?"
Tiếu Tử Hàm không muốn giấu giếm, ưm ừ một tiếng.
Nghe cô thoải mái thừa nhận, Chung Soái chân mày chau càng chặt hơn, trong lòng khó chịu, hận không thể mọc cánh bay đến bên người cô, kéo cô vào lòng nhẹ giọng an ủi.
Nhưng thân bất do kỷ, biết có gấp cũng không được gì, chỉ có thể nhờ vào sóng điện thoại kiên nhẫn dụ dỗ cô, “Sao rồi? Uống nhiều quá nên khó chịu, hay còn bị gì khác không?”
"Nhức đầu, dạ dày cũng khó chịu!" Cô lẩm bẩm kể khổ.
"Đau bao tử? Trong nhà còn mật ong không, pha một ly mật ong uống đi.”
"Không có, cái gì còn dùng được ở bếp em đem hết sang nhà bà ngoại rồi!”
Nghe đến đó, Chung Soái có chút hiểu vì sao cô khóc, chắc là nhìn thấy bà ngoại, trong lòng không kiềm được. Anh thở dài, nhẹ giọng an ủi, "Cô ngốc này, về sau chúng ta có thể quay về thường xuyên mà, cũng có thể đưa bà ngoại lên Bắc Kinh chơi mà!”
Tiếu Tử Hàm cảm động biết anh hiểu tâm sự mình, nước mắt lại rơi, nghẹn ngào nói, “Chung Soái, thật ra em không muốn khóc.”
"Anh hiểu, không muốn khóc thì đừng khóc được không?”
"Đừng khóc, khóc đến đau hết cổ họng rồi!" Rượu phát huy tác dụng, Tiếu Tử Hàm nói chuyện không cần đại não duyệt lời.
Đầu bên kia điện thoại Chung Soái bị cô đột nhiên nói một câu chọc cười, ngón tay gõ gõ mặt bàn, khóe miệng không ngừng nhếch lên, nhưng ngữ điệu vô cùng dịu dàng, “Được rồi, đừng khóc. Vậy em đi rửa mặt, rồi ngủ đi, ngày mai dậy sẽ không khó chịu nữa!”
"Được!" Cô kéo dài thanh âm trả lời.
"Vậy anh cúp máy nhé?" Chung Soái thử dò xét hỏi.
"Ừ!"
Đúng lúc Chung Soái muốn bấm tắt cuộc gọi thì trong ống nghe chợt truyền đến thanh âm của cô, “Ông xã, em nhớ anh!”
Anh còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã tắt! Câu “Anh cũng nhớ em!” đành phải nuốt lại.
Nhìn màn hình tắt mất, Chung Soái nắm điện thoại si ngốc đứng tại chỗ. Cô ngốc này chỉ lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng lại mang theo âm vị nghẹn ngào khiến tim anh nhíu lại, anh từng rất tận trung với sự nghiệp, từng kế to chí lớn, từng muốn vứt tất cả những thứ khác sang một bên. Đâu ngờ giờ phút này anh chỉ muốn là một người chồng xứng chức, khi vợ mình cô đơn, đau lòng thì canh giữ bên cạnh cô, ôm cô, an ủi cô.
Anh vẫn đang vùi mình vào cảm xúc tự trách, thì Trần Du từ sau lưng ho khan hai tiếng thể hiện sự tồn tại, anh nghe thấy mới phục hồi tinh thần, trên mặt lại khôi phục vẻ tỉnh táo tâm tình lạnh nhạt, “Chuẩn bị xong rồi?”
"Vâng. Đây là phương án luyện tập!" Trần Du đưa lên mấy trang giấy.
Chung Soái nhận lấy, nhìn sơ qua một lần, rồi trầm ổn bố trí nhiệm vụ, “Việc điều tra để tôi làm, cậu phụ trách tam doanh, truyền tin ra ngoài, lần này tiếng là đối kháng chứ thật ra là chuẩn bị cho lục binh chọn người.”
"Chọn người? Thiệt hay giả!" Trần Du vừa nghe lục binh muốn tới chọn người, có vẻ rất hưng phấn.
Chung Soái khóe miệng khẽ nhếch, nghiêng mắt nhìn hắn, không nhẹ không chậm hỏi ngược lại, "Cậu nói thử xem?"
Còn nói gì? Trần Du vừa nhìn vẻ mặt này liền hiểu rõ, đoàn trưởng của bọn hắn lại muốn lừa đám binh Dát Tử đáng thương kia á.
5555, dĩ nhiên cũng thuận tiện lừa hắn. Tin tức này là hắn nghe, đến lúc đó tra chúc không thật nồi đen tự nhiên hắn tới gánh. Nhưng mà hắn hiểu cách làm của đoàn trưởng, vốn chỉ là luyện binh bình thường, nhiều nhất là xuất tám phần lực, nhưng dính đến chọn binh, đám người kia chắc chắn cần phải ngươi chết ta sống mới được.
Chiến đội lục binh? Ai không muốn vào, đó là lực lượng còn tinh anh hơn tam quân bộ đội, binh sĩ trong đó năng lực tác chiến và trang bị toàn là đỉnh của đỉnh, bên trong vinh quang, bên ngoài tinh anh.
À không, người trước mắt không phải là ví dụ tốt nhất sao. Nhìn thì tư tư văn văn, nhưng trong đoàn thậm chí toàn quân đúng là không có mấy người một chọi một mà qua được anh! Đây chính là điển hình của sự bại hoại!
Ha ha, thành ngữ này hình như không dùng được? Dù thế nào đi nữa đoàn trưởng bọn hắn lúc lừa người tuyệt đối có thể xưng tụng hai chữ “Bại hoại!” Trần Du oán thầm, cũng tự hỏi là rốt cuộc ai tung tin đồn này.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Chung Soái hỏi hắn, "Trần Du, cậu có bao giờ nghĩ đến việc chuyển nghề không?”
Đầu óc hắn nháy mắt co rút lại, cái này có nhanh quá rồi không, sao tự nhiên từ luyện binh chuyển sang vấn đề nghề nghiệp rồi?
Đợi chút, chuyển nghề, chẳng lẽ hắn không được làm quân nhân nữa? Không phải đâu, mặc dù biết không nhất định phải làm quân nhân cả đời, nhưng trong lòng Trần Du rất thích làm quân nhân, chưa từng nghĩ sớm như vậy đã rời bộ đội.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ giả bộ trấn định mà thăm dò, "Đoàn trưởng, có phải cấp trên đã có sắp xếp gì không?”
Chung Soái nghe ra sự chần chừ của hắn, ngay lập tức phản ứng được là hắn hiểu lầm, vội vàng khoác tay giải thích, “Không có gì, là tôi tự mình suy tính đến chuyện chuyển nghề!”
Trần Du nghe vậy nhẹ một hơi, tay đang nắm chặt quả đấm cũng buông lỏng. Không phải cho hắn đi? Vậy thì tốt quá á! Mà không đúng, vừa rồi đoàn trưởng nói gì? Ai muốn chuyển nghề?
Trần Du trợn to hai mắt không dám tin hỏi, "Đoàn trưởng, anh nói anh nghĩ đến chuyện chuyển nghề?"
Chung Soái không trả lời, chỉ dùng bàn tay vuốt ve điện thoại. Thật ra thì đừng bảo là Trần Du ngạc nhiên, lúc ý niệm này nhô ra chính anh cũng giật mình, tòng quân bao năm nay, đây là lần đầu tiên muốn rời khỏi bộ đội, ngay cả khi Chung Dao nói không muốn đến thành phố X với anh, anh cũng không nghĩ đến chuyện chuyển nghề. Anh không biết là thanh âm “Nhớ anh” kia của Tiếu Tử Hàm đã rung chuyển ý niệm của anh, phần nữa cũng là do tuổi tác, trách nhiệm càng nặng nề.
Trần Du thấy Chung Soái chau mày lại vùi lấp trong trầm tư, liền nhớ lại lúc mới đến hắn vào cửa nghe được này mấy tiếng an ủi nhu tình đến chảy nước, trong lòng có chút hiểu được.
"Đoàn trưởng, có phải chị dâu xảy ra chuyện gì hay không?" Hắn đánh bạo hỏi.
Chung Soái lắc đầu, chậm rãi nói nhỏ, "Không có chuyện gì, tôi chính là cảm thấy để cô ấy một mình như vậy, thật có lỗi!"
Trần Du vừa nghe ha ha mà cười, hóa ra đoàn trưởng là không bỏ được vợ, cũng đúng, cho dù ai ném cô dâu xinh xắn động lòng ở nhà cũng sẽ không an lòng thôi. Nhưng bọn hắn là quân nhân, gánh vác trách nhiệm và sứ mạng, cùng ca xướng, "Có nhân tài của đất nước, ngươi không đứng nghiêm ta làm sao đứng nghiêm, ai bảo vệ tổ quốc của ta, ai bảo vệ nhà ta, ai bảo vệ người ấy?”
Làm vợ quân nhân, so với người khác thì phải cho đi nhiều lắm. Nhưng mà hắn không hiểu, theo cấp bậc đoàn trưởng, chị dâu hoàn toàn có thể nhập ngũ mà? Tại sao phải hai người hai nơi, chẳng lẽ lời đồn có thật, đoàn trưởng sớm muộn cũng về hải tư?
Trần Du vẫn còn suy nghỉ khả năng Chung Soái tính rời đi, bên kia Chung Soái lại mở miệng hỏi vấn đề lúc trước hắn tò mò, "Trần Du, sao cậu không mang em dâu vào doanh?”
"Cô ấy không muốn!" Trần Du bất đắc dĩ nói.
Vừa nhắc tới cái vấn đề này hắn liền đau đầu, ai nói hắn không muốn có bà xã nằm đầu giường? Có ai biết hàng đêm hắn nghĩ đến cô, ảo tưởng ra dáng vẻ của cô, rồi tay trái tay phải vùng lên, tự mình giải quyết? Ai làm hắn phải than ngoài nữ bác sĩ đây? Người ta muốn độc lập tự chủ, tuyệt không muốn vào doanh, chỉ muốn là người phụ nữ hiện đại mạnh mẽ.
555, khóc chết hắn, cũng khổ chết hắn á!
Vẫn là cổ nhân nói đúng, con gái vô tài mới là đức. Về sau nếu hắn sinh con gái quyết không để cho nó giống mẹ đọc nhiều sách như vậy, cũng học thành Diệt Tuyệt sư thái, mẫn diệt bản tính người nguyên thủy!
Chung Soái nhìn hắn mặt sầu khổ, nhớ tới tin đồn trong đoàn có liên quan vợ hắn cường hãn vô cùng, đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn. Mặc dù Tiếu Tử Hàm tính tình bướng bỉnh, nhưng chỉ cần không đụng phải ranh giới cuối cùng của cô, tuyệt đối sẽ là dịu dàng từ trong ra ngoài, tiêu chuẩn vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, trả hết được… trên giường!
Hỏng bét, vừa nghĩ tới trên giường cô kiều mỵ, Chung Soái liền ép không được lửa nóng bốc lên, cậu em Chung gia càng thêm bất trị, liều mạng sưng lên, làm anh mơ hồ đau.
Phải, lần này hai người chồng có bà xã lại nhìn không tới ăn không được ai cũng đừng hòng chê cười được ai, ai cũng không hâm mộ được ai, tự mình trở về ký túc xá dập lửa, nghĩ đến bà xã thôi!
Đêm đến, trong ký túc xá, Trần Du nỉ non tên vợ, thứ trên tay gầm nhẹ bộc phát, đầu óc lại nghĩ ra, đoàn trưởng bọn hắn lúc này nảy sinh độc ác thao luyện binh mã, sẽ không giống mình bị nghẹn hỏa, không tìm được chỗ phát tiết chứ?
Ai, không được, hắn gửi gấp cái tin nhắn báo cho vợ, "Đàn ông không thể nhịn lâu được, nếu không sẽ thành chứng chưa thỏa mãn dục vọng.”
Lẽ ra chỉ là bữa tiệc nhỏ, không biết là do nhân duyên của cô quá tốt, hay là cô đánh giá thấp uy lực của lệnh trực tiếp điều động nhân sự, mà từ bữa tiệc nhỏ lại trở thành đại yến, tất cả nhân viên chi nhánh ngân hàng đều đến. Tiệc vui ăn uống linh đình, ly lớn chén nhỏ, có khách sáo, có chân thành, cũng không thiếu lời nói chứa đầy hàm ý, tính toán.
Tiếu Tử Hàm cứ nghe, cứ nhàn nhạt cười, lễ phép khách khí mời rượu, rồi đáp lễ, không cự tuyệt ai đến, rượu uống không ít, cũng may đến lúc tan tiệc nhờ một chị gái can ngăn, mọi người mới đồng ý thả cô về.
Về đến nhà, cô gục đầu vào bồn cầu ói đến rối tinh rối mù, ói xong chóng mặt dựa vào cửa kính phòng tắm, rồi trượt xuống ngồi trên nền gạch men sứ lạnh lẽo, trong đầu hiện lên những lời nói của bà ngoại.
"Tiểu Hàm, con có thể tìm được người tốt như vậy, bà ngoại vui mừng thay con. Nhưng bà ngoại cũng rất lo lắng, con như vậy một thân một mình ở bên ngoài, lỡ có bị ức hiếp cũng không có ai ra mặt làm chủ cho con."
"Bà ngoại, không đâu! Cháu gái của bà mạnh mẽ lắm!" Tiếu Tử Hàm an ủi bà.
"Con bé ngốc, bà mà không biết tính khí của con à, mặt lúc nào cũng cười hì hì, thực chất toàn là cố nuốt đau khổ vào bụng." Bà đau lòng vuốt đầu cô.
Tiếu Tử Hàm đặt tay lên bàn tay bà ngoại già nua, cười hì hì nói, "Bà ngoại, không phải bà vẫn dạy con bụng bự mới chứa được chuyện khó tha thứ của thiên hạ, con đây gọi lòng mang Nhược Cốc!"
Bà ngoại nhìn khuôn mặt tươi cười của cháu gái, “Ta đang hối hận vì sao lúc xưa không dạy con thành tính tình cay cú, xem còn ai dám ức hiếp con!”, sau đó bà lại ý vị sâu xa nói, “Con bé này, con nhớ lấy, dù có ra sao cũng phải đối xử tốt với bản thân mình! Cái này thì không gọi là ích kỷ, hiểu chưa?”
"Dạ." Tiếu Tử Hàm như có sở ngộ gật đầu.
Trước khi chia tay, cô không nỡ rời đi, bà ngoại lại đẩy cô ra cửa, trong miệng la hét, "Đi đi, đi đi, sau này cũng đừng quay về nữa, khi nào ta chết sẽ nói thím thông báo cho con!”
Đi! Rời đi!
Đúng, cô sẽ phải rời nơi mình đã sinh ra và lớn lên, mặc dù nơi này tràn đầy những điều không vui, cũng mang lại cho cô rất nhiều đau đớn, nhưng… Nghĩ đến việc phải rời khỏi đây, vẫn cảm thấy đau khổ không thôi, giống như phải cố vứt bỏ sự luống cuống đến độ loạn chó cắn người, rõ ràng là rất chán ghét nó, nhưng đến lúc vứt bỏ thì nhớ lại, tất cả những gì nó mang lại đều tốt!
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, mang theo tất cả cảm giác không nỡ kia, cũng mang theo hết thảy khổ đau. Đang khóc không thành tiếng thì tiếng chuông dành riêng cho Chung Soái vang lên từ phòng khách, cô chống thân thể đứng lên rửa mặt rồi xuống lầu lấy điện thoại.
Mới vừa bắt máy liền nghe đầu bên kia vang lên thanh âm lo lắng, “Em không sao chứ?”
Hôm qua Tiếu Tử Hàm có nói anh biết tối nay cô tham gia tiệc, vừa rồi điện thoại reo lâu mà không bắt, chắc anh khẳng định là cô say rồi!
Cô ngã ngồi lên ghế sofa, giả bộ trấn định nói, "Không sao, chỉ uống chút rượu!"
Chung Soái lập tức nghe ra trong thanh âm của cô nồng đậm giọng mũi, chân mày bỗng dưng siết chặt, "Em khóc?"
Tiếu Tử Hàm không muốn giấu giếm, ưm ừ một tiếng.
Nghe cô thoải mái thừa nhận, Chung Soái chân mày chau càng chặt hơn, trong lòng khó chịu, hận không thể mọc cánh bay đến bên người cô, kéo cô vào lòng nhẹ giọng an ủi.
Nhưng thân bất do kỷ, biết có gấp cũng không được gì, chỉ có thể nhờ vào sóng điện thoại kiên nhẫn dụ dỗ cô, “Sao rồi? Uống nhiều quá nên khó chịu, hay còn bị gì khác không?”
"Nhức đầu, dạ dày cũng khó chịu!" Cô lẩm bẩm kể khổ.
"Đau bao tử? Trong nhà còn mật ong không, pha một ly mật ong uống đi.”
"Không có, cái gì còn dùng được ở bếp em đem hết sang nhà bà ngoại rồi!”
Nghe đến đó, Chung Soái có chút hiểu vì sao cô khóc, chắc là nhìn thấy bà ngoại, trong lòng không kiềm được. Anh thở dài, nhẹ giọng an ủi, "Cô ngốc này, về sau chúng ta có thể quay về thường xuyên mà, cũng có thể đưa bà ngoại lên Bắc Kinh chơi mà!”
Tiếu Tử Hàm cảm động biết anh hiểu tâm sự mình, nước mắt lại rơi, nghẹn ngào nói, “Chung Soái, thật ra em không muốn khóc.”
"Anh hiểu, không muốn khóc thì đừng khóc được không?”
"Đừng khóc, khóc đến đau hết cổ họng rồi!" Rượu phát huy tác dụng, Tiếu Tử Hàm nói chuyện không cần đại não duyệt lời.
Đầu bên kia điện thoại Chung Soái bị cô đột nhiên nói một câu chọc cười, ngón tay gõ gõ mặt bàn, khóe miệng không ngừng nhếch lên, nhưng ngữ điệu vô cùng dịu dàng, “Được rồi, đừng khóc. Vậy em đi rửa mặt, rồi ngủ đi, ngày mai dậy sẽ không khó chịu nữa!”
"Được!" Cô kéo dài thanh âm trả lời.
"Vậy anh cúp máy nhé?" Chung Soái thử dò xét hỏi.
"Ừ!"
Đúng lúc Chung Soái muốn bấm tắt cuộc gọi thì trong ống nghe chợt truyền đến thanh âm của cô, “Ông xã, em nhớ anh!”
Anh còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã tắt! Câu “Anh cũng nhớ em!” đành phải nuốt lại.
Nhìn màn hình tắt mất, Chung Soái nắm điện thoại si ngốc đứng tại chỗ. Cô ngốc này chỉ lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng lại mang theo âm vị nghẹn ngào khiến tim anh nhíu lại, anh từng rất tận trung với sự nghiệp, từng kế to chí lớn, từng muốn vứt tất cả những thứ khác sang một bên. Đâu ngờ giờ phút này anh chỉ muốn là một người chồng xứng chức, khi vợ mình cô đơn, đau lòng thì canh giữ bên cạnh cô, ôm cô, an ủi cô.
Anh vẫn đang vùi mình vào cảm xúc tự trách, thì Trần Du từ sau lưng ho khan hai tiếng thể hiện sự tồn tại, anh nghe thấy mới phục hồi tinh thần, trên mặt lại khôi phục vẻ tỉnh táo tâm tình lạnh nhạt, “Chuẩn bị xong rồi?”
"Vâng. Đây là phương án luyện tập!" Trần Du đưa lên mấy trang giấy.
Chung Soái nhận lấy, nhìn sơ qua một lần, rồi trầm ổn bố trí nhiệm vụ, “Việc điều tra để tôi làm, cậu phụ trách tam doanh, truyền tin ra ngoài, lần này tiếng là đối kháng chứ thật ra là chuẩn bị cho lục binh chọn người.”
"Chọn người? Thiệt hay giả!" Trần Du vừa nghe lục binh muốn tới chọn người, có vẻ rất hưng phấn.
Chung Soái khóe miệng khẽ nhếch, nghiêng mắt nhìn hắn, không nhẹ không chậm hỏi ngược lại, "Cậu nói thử xem?"
Còn nói gì? Trần Du vừa nhìn vẻ mặt này liền hiểu rõ, đoàn trưởng của bọn hắn lại muốn lừa đám binh Dát Tử đáng thương kia á.
5555, dĩ nhiên cũng thuận tiện lừa hắn. Tin tức này là hắn nghe, đến lúc đó tra chúc không thật nồi đen tự nhiên hắn tới gánh. Nhưng mà hắn hiểu cách làm của đoàn trưởng, vốn chỉ là luyện binh bình thường, nhiều nhất là xuất tám phần lực, nhưng dính đến chọn binh, đám người kia chắc chắn cần phải ngươi chết ta sống mới được.
Chiến đội lục binh? Ai không muốn vào, đó là lực lượng còn tinh anh hơn tam quân bộ đội, binh sĩ trong đó năng lực tác chiến và trang bị toàn là đỉnh của đỉnh, bên trong vinh quang, bên ngoài tinh anh.
À không, người trước mắt không phải là ví dụ tốt nhất sao. Nhìn thì tư tư văn văn, nhưng trong đoàn thậm chí toàn quân đúng là không có mấy người một chọi một mà qua được anh! Đây chính là điển hình của sự bại hoại!
Ha ha, thành ngữ này hình như không dùng được? Dù thế nào đi nữa đoàn trưởng bọn hắn lúc lừa người tuyệt đối có thể xưng tụng hai chữ “Bại hoại!” Trần Du oán thầm, cũng tự hỏi là rốt cuộc ai tung tin đồn này.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Chung Soái hỏi hắn, "Trần Du, cậu có bao giờ nghĩ đến việc chuyển nghề không?”
Đầu óc hắn nháy mắt co rút lại, cái này có nhanh quá rồi không, sao tự nhiên từ luyện binh chuyển sang vấn đề nghề nghiệp rồi?
Đợi chút, chuyển nghề, chẳng lẽ hắn không được làm quân nhân nữa? Không phải đâu, mặc dù biết không nhất định phải làm quân nhân cả đời, nhưng trong lòng Trần Du rất thích làm quân nhân, chưa từng nghĩ sớm như vậy đã rời bộ đội.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ giả bộ trấn định mà thăm dò, "Đoàn trưởng, có phải cấp trên đã có sắp xếp gì không?”
Chung Soái nghe ra sự chần chừ của hắn, ngay lập tức phản ứng được là hắn hiểu lầm, vội vàng khoác tay giải thích, “Không có gì, là tôi tự mình suy tính đến chuyện chuyển nghề!”
Trần Du nghe vậy nhẹ một hơi, tay đang nắm chặt quả đấm cũng buông lỏng. Không phải cho hắn đi? Vậy thì tốt quá á! Mà không đúng, vừa rồi đoàn trưởng nói gì? Ai muốn chuyển nghề?
Trần Du trợn to hai mắt không dám tin hỏi, "Đoàn trưởng, anh nói anh nghĩ đến chuyện chuyển nghề?"
Chung Soái không trả lời, chỉ dùng bàn tay vuốt ve điện thoại. Thật ra thì đừng bảo là Trần Du ngạc nhiên, lúc ý niệm này nhô ra chính anh cũng giật mình, tòng quân bao năm nay, đây là lần đầu tiên muốn rời khỏi bộ đội, ngay cả khi Chung Dao nói không muốn đến thành phố X với anh, anh cũng không nghĩ đến chuyện chuyển nghề. Anh không biết là thanh âm “Nhớ anh” kia của Tiếu Tử Hàm đã rung chuyển ý niệm của anh, phần nữa cũng là do tuổi tác, trách nhiệm càng nặng nề.
Trần Du thấy Chung Soái chau mày lại vùi lấp trong trầm tư, liền nhớ lại lúc mới đến hắn vào cửa nghe được này mấy tiếng an ủi nhu tình đến chảy nước, trong lòng có chút hiểu được.
"Đoàn trưởng, có phải chị dâu xảy ra chuyện gì hay không?" Hắn đánh bạo hỏi.
Chung Soái lắc đầu, chậm rãi nói nhỏ, "Không có chuyện gì, tôi chính là cảm thấy để cô ấy một mình như vậy, thật có lỗi!"
Trần Du vừa nghe ha ha mà cười, hóa ra đoàn trưởng là không bỏ được vợ, cũng đúng, cho dù ai ném cô dâu xinh xắn động lòng ở nhà cũng sẽ không an lòng thôi. Nhưng bọn hắn là quân nhân, gánh vác trách nhiệm và sứ mạng, cùng ca xướng, "Có nhân tài của đất nước, ngươi không đứng nghiêm ta làm sao đứng nghiêm, ai bảo vệ tổ quốc của ta, ai bảo vệ nhà ta, ai bảo vệ người ấy?”
Làm vợ quân nhân, so với người khác thì phải cho đi nhiều lắm. Nhưng mà hắn không hiểu, theo cấp bậc đoàn trưởng, chị dâu hoàn toàn có thể nhập ngũ mà? Tại sao phải hai người hai nơi, chẳng lẽ lời đồn có thật, đoàn trưởng sớm muộn cũng về hải tư?
Trần Du vẫn còn suy nghỉ khả năng Chung Soái tính rời đi, bên kia Chung Soái lại mở miệng hỏi vấn đề lúc trước hắn tò mò, "Trần Du, sao cậu không mang em dâu vào doanh?”
"Cô ấy không muốn!" Trần Du bất đắc dĩ nói.
Vừa nhắc tới cái vấn đề này hắn liền đau đầu, ai nói hắn không muốn có bà xã nằm đầu giường? Có ai biết hàng đêm hắn nghĩ đến cô, ảo tưởng ra dáng vẻ của cô, rồi tay trái tay phải vùng lên, tự mình giải quyết? Ai làm hắn phải than ngoài nữ bác sĩ đây? Người ta muốn độc lập tự chủ, tuyệt không muốn vào doanh, chỉ muốn là người phụ nữ hiện đại mạnh mẽ.
555, khóc chết hắn, cũng khổ chết hắn á!
Vẫn là cổ nhân nói đúng, con gái vô tài mới là đức. Về sau nếu hắn sinh con gái quyết không để cho nó giống mẹ đọc nhiều sách như vậy, cũng học thành Diệt Tuyệt sư thái, mẫn diệt bản tính người nguyên thủy!
Chung Soái nhìn hắn mặt sầu khổ, nhớ tới tin đồn trong đoàn có liên quan vợ hắn cường hãn vô cùng, đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn. Mặc dù Tiếu Tử Hàm tính tình bướng bỉnh, nhưng chỉ cần không đụng phải ranh giới cuối cùng của cô, tuyệt đối sẽ là dịu dàng từ trong ra ngoài, tiêu chuẩn vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, trả hết được… trên giường!
Hỏng bét, vừa nghĩ tới trên giường cô kiều mỵ, Chung Soái liền ép không được lửa nóng bốc lên, cậu em Chung gia càng thêm bất trị, liều mạng sưng lên, làm anh mơ hồ đau.
Phải, lần này hai người chồng có bà xã lại nhìn không tới ăn không được ai cũng đừng hòng chê cười được ai, ai cũng không hâm mộ được ai, tự mình trở về ký túc xá dập lửa, nghĩ đến bà xã thôi!
Đêm đến, trong ký túc xá, Trần Du nỉ non tên vợ, thứ trên tay gầm nhẹ bộc phát, đầu óc lại nghĩ ra, đoàn trưởng bọn hắn lúc này nảy sinh độc ác thao luyện binh mã, sẽ không giống mình bị nghẹn hỏa, không tìm được chỗ phát tiết chứ?
Ai, không được, hắn gửi gấp cái tin nhắn báo cho vợ, "Đàn ông không thể nhịn lâu được, nếu không sẽ thành chứng chưa thỏa mãn dục vọng.”
Tác giả :
Hạ Mạt Thu