Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 56: Quyến rũ em rể
Ôn Ninh nghe mà ngẩn người, trong ấn tượng của cô, Lục Tấn Uyên vẫn luôn là người lạnh lùng, cao không với tới. Anh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức giống như thần linh không thể lại gần vậy, khiến người khác vô thức cảm thấy xa cách.
Nhưng hóa ra, anh cũng sẽ tỏ ra dịu dàng với một người như này. Không phải anh lạnh lùng, mà anh chỉ ấm áp đối với một số người mà thôi.
Mà những người đó không bao gồm cô, Ôn Ninh nghĩ đến đây thì sự chua xót lập tức dâng lên xâm chiếm trái tim cô.
Lúc này, Lục Tấn Uyên đã gọi điện thoại xong. Anh vừa trở về đã nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Ôn Ninh, cơ thể cô cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, mới nhịn không được hỏi han: “Cô đang làm gì?”
Ôn Ninh nghe anh hỏi thì mới bừng tỉnh, dáng vẻ hấp tấp giả vờ như đang tìm đồ. Nếu như Lục Tấn Uyên biết cô nghe lén anh nói chuyện thì chắc chắn sẽ tức giận: "Không có gì, tôi tìm đồ thôi.”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt có chút hoảng loạn của cô, hỏi: “Tìm cái gì?”
"Chỉ là một món đồ không quan trọng. Ôn Ninh lắc lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên về nhà sớm một chút.”
Lục Tấn Uyên gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng. Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trở lại nhà họ Lục, thời gian ăn tối, Lục Tấn Uyên nhân lúc này mà thông báo cho ông cụ biết chuyện mình chuẩn bị ra nước ngoài một thời gian.
Đương nhiên ông cụ sẽ không ngăn cản, không những vậy còn gật đầu đồng ý: “Đừng tưởng rằng ông không biết cháu ra ngoài làm gì, thế nào, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa?”
Hiện tại, Mộ Yên Nhiên đã là diễn viên có chút danh tiếng ở nước ngoài, bình thường ông cụ cũng sẽ để ý đôi chút về tin tức của cô ta.
Bỗng chốc, đôi tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn của Ôn Ninh dừng lại, ánh mắt tối sầm mù mịt. Cô nghe thấy trong lời nói của ông cụ có ý trêu đùa, thế nhưng chuyện mà ông trêu đùa là chuyện mà cô vĩnh viễn không biết được.
Chắc hẳn Lục Tấn Uyên muốn đi tìm người hôm nay nói chuyện điện thoại với anh. Người có thể để cho anh thể hiện ra một mặt dịu dàng như vậy, nhất định là một người phụ nữ rất hấp dẫn.
Lúc này, Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, nhưng cô đã che giấu sự lúng túng vừa rồi từ lâu, khôi phục sự bình tĩnh trên mặt.
"Cô không có lời gì muốn nói sao?” Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Ôn Ninh thì dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô.
"Đương nhiên không có, có... Chúc anh đi đường bình an?” Ôn Ninh trả lời nhàn nhàt, nói chuyện thỏa đáng xong thì cô lập tức đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước."
Chờ đến khi Ôn Ninh đi rồi, ông cụ mới gật gù nói: “Nhìn dáng vẻ này của con bé cũng xem như biết điều, chờ đến khi cháu thật sự nghĩ kỹ xem muốn ở bên cạnh ai, thì chắc chuyện ly hôn với Ôn Ninh cũng không gặp rắc rối gì, như vậy là tốt nhất.”
Sẽ không gặp rắc rối gì...
Lục Tấn Uyên nhìn vì trí trống không mà lúc nãy Ôn Ninh từng ngồi, không biết vì sao, việc cô biết điều lại không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ...
Ngày hôm sau, Lục Tấn Uyên thức dậy rất sớm, bởi vì là cuối tuần nên Ôn Ninh vẫn đang ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ say của cô, anh đột nhiên cảm thấy khó chịu mà không biết lý do vì sao.
Biết anh phải đi mà còn ngủ say như lợn chết thế này là sao, người phụ nữ này cứ không tim không phổi như thế à?
Nghĩ một lát, Lục Tấn Uyên đi ngang qua bên người Ôn Ninh, lại còn giả vờ như không cẩn thận đá vào chân cô.
"Làm sao?" Thực ra Ôn Ninh cũng chỉ mơ mơ màng màng nằm trên giường mà thôi, không hề ngủ say giấc, đột nhiên bị người ta đá thì lập tức ngồi dậy, còn cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi phải đi rồi” Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn cô một cái.
“Ừm.” Ôn Ninh từ từ xoay người lại, trả lời anh bằng một câu rất thơ ơ.
Ừm là có ý gì? Loại biểu cảm bình thản này của Ôn Ninh càng khiến Lục Tấn Uyên không vui hơn: “Cô không muốn nói điều gì sao?”
Ôn Ninh cảm thấy hơi buồn cười rồi liếc mắt nhìn anh.
Cô lại không phải kẻ ngốc, ngày hôm qua, sau khi trở về cô đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ sợ rằng Lục Tấn Uyên có mục tiêu theo đuổi nên mới nhiều lần tìm người mỉa mai bắt chẹp cô, không để cho cô có ý định không an phận.
Vậy cô cần phải có phản ứng gì đây? Chẳng lẽ kêu trời kêu đất, khóc lóc cầu xin anh không ly hôn với cô, hay là tỏ ra đau khổ tột độ như thể đã phải chịu đả kích to lớn?
Cho dù có làm như vậy thì Lục Tấn Uyên cũng sẽ không ở bên cạnh người như cô. Chẳng bằng, cô cố gắng giữ lại một chút thể diện, một chút tôn nghiêm này, như vậy, nhà họ Lục còn có thể nhớ đến chút điểm tốt này mà sau này không làm khó cô.
"Không có lời gì muốn nói, hi vọng anh đi đường vui vẻ”
Ôn Ninh nói xong cũng cảm thấy chán nản nên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lục Tấn Uyên nhìn bóng dáng tinh tế kia biến mất trước mắt, ấn đường hơi nhíu lại.
Lúc Ôn Ninh đi ra khỏi phòng tắm thì Lục Tấn Uyên đã đi rồi. Cô nhìn lại căn phòng trống không, bỗng nhiên trên mặt hiện lên nụ cười bất lực.
Có lẽ, cô cũng không ở chỗ này được bao lâu nữa phải không?
Có nên đi ra ngoài tìm một ngôi nhà dể chuẩn bị cho những rắc rối sau này hay không nhỉ?
Ôn Ninh suy nghĩ một lát thì cảm thấy rất cần thiết, vậy nên cô thu dọn đồ đạc một lát rồi ra ngoài, dự định đi xem xem có chỗ nào thích hợp không.
Chỉ là, cô vừa mới xuống khỏi xe buýt, còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại di động đã reo lên, là một số lạ gọi đến.
Ôn Ninh vừa ấn nghe, một loạt tiếng chửi rủa lập tức ùa đến: “Cô chính là người thứ ba phá hoại tình yêu của Lam Lam nhà chúng tôi đúng không, tại sao cô lại để tiện như thế, cô thích quyến rũ bạn trai của người khác lắm sao?”
Ôn Ninh nghe đến đây thì đen mặt cúp điện thoại ngay lập tức, khuôn mặt cô tràn đầy sự khó hiểu, đây là chuyện gì, Ôn Lam lại giở thủ đoạn gì nữa? Sao có ta có thể tẻ nhạt như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng như vậy là có thể khiến cho cô sụp đổ?
Thế nhưng, không lâu sau, Ôn Ninh thật sự không thể nghĩ tiếp như vậy. Bởi vì từ sau cú điện thoại kia, điện thoại di động của cô bắt đầu bị vô vàn số điện thoại lạ gọi đến liên tục. Cô không nhận, nhưng các cuộc điện thoại vẫn cứ nối đuôi nhau kéo đến, những tin nhắn chửi bới nhanh chóng tràn đầy hộp thư đến của cô.
Bởi vì những cuộc điện thoại này đến quá nhanh và quá nhiều, khiến cho điện thoại của Ôn Ninh cũng bị đơ, chỉ trong chốc lát, số lượng pin đã hao hết một nửa.
Lúc này, Ôn Ninh mới ý thức được sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Cô lấy sim điện thoại ra và tìm chỗ để kết nối wifi, sau đó mới hấp tấp mở điện thoại ra và nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại di động của chính mình, chắc chắn đã có ai đó để lộ số điện thoại của cô nên mới xảy ra chuyện như này.
Ngay sau đó, dưới thanh tìm kiếm lập tức hiện ra một bài đăng trên diễn đàn.
Ôn Ninh mở to mắt nhìn tiêu đề bên trên: "Ngày mười tám tháng tám, chị gái ghen tỵ với em gái từ nhỏ, vì trả thù đã quyến rũ em rể."
Không cần phải nói, nhân vật chính trong bài viết này chắc chắn là cô.
Ôn Ninh chịu đựng lửa giận dưới đáy lòng, tiếp tục đọc bài viết.
Trình độ kể chuyện xưa của người viết bài này tương đối khá, trong này có nhiều mẩu chuyện cũ nửa thật nửa giả về việc chị gái nhiều lần gây khó dễ cho em gái vừa học giỏi lại tốt bụng hào phóng.
Trong đó, cô em gái bị oan ức đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, mà chị gái lại giống hệt như người phụ nữ xấu xa, chuyên làm việc ác ở trong truyện cổ tích.
Nếu như Ôn Ninh không biết người chị gái được nhắc đến trong bài viết này chính là mình, chỉ sợ cảm xúc của cô cũng sẽ bị khuấy dộng.
Nhưng hóa ra, anh cũng sẽ tỏ ra dịu dàng với một người như này. Không phải anh lạnh lùng, mà anh chỉ ấm áp đối với một số người mà thôi.
Mà những người đó không bao gồm cô, Ôn Ninh nghĩ đến đây thì sự chua xót lập tức dâng lên xâm chiếm trái tim cô.
Lúc này, Lục Tấn Uyên đã gọi điện thoại xong. Anh vừa trở về đã nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Ôn Ninh, cơ thể cô cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, mới nhịn không được hỏi han: “Cô đang làm gì?”
Ôn Ninh nghe anh hỏi thì mới bừng tỉnh, dáng vẻ hấp tấp giả vờ như đang tìm đồ. Nếu như Lục Tấn Uyên biết cô nghe lén anh nói chuyện thì chắc chắn sẽ tức giận: "Không có gì, tôi tìm đồ thôi.”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt có chút hoảng loạn của cô, hỏi: “Tìm cái gì?”
"Chỉ là một món đồ không quan trọng. Ôn Ninh lắc lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên về nhà sớm một chút.”
Lục Tấn Uyên gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng. Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trở lại nhà họ Lục, thời gian ăn tối, Lục Tấn Uyên nhân lúc này mà thông báo cho ông cụ biết chuyện mình chuẩn bị ra nước ngoài một thời gian.
Đương nhiên ông cụ sẽ không ngăn cản, không những vậy còn gật đầu đồng ý: “Đừng tưởng rằng ông không biết cháu ra ngoài làm gì, thế nào, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa?”
Hiện tại, Mộ Yên Nhiên đã là diễn viên có chút danh tiếng ở nước ngoài, bình thường ông cụ cũng sẽ để ý đôi chút về tin tức của cô ta.
Bỗng chốc, đôi tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn của Ôn Ninh dừng lại, ánh mắt tối sầm mù mịt. Cô nghe thấy trong lời nói của ông cụ có ý trêu đùa, thế nhưng chuyện mà ông trêu đùa là chuyện mà cô vĩnh viễn không biết được.
Chắc hẳn Lục Tấn Uyên muốn đi tìm người hôm nay nói chuyện điện thoại với anh. Người có thể để cho anh thể hiện ra một mặt dịu dàng như vậy, nhất định là một người phụ nữ rất hấp dẫn.
Lúc này, Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, nhưng cô đã che giấu sự lúng túng vừa rồi từ lâu, khôi phục sự bình tĩnh trên mặt.
"Cô không có lời gì muốn nói sao?” Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Ôn Ninh thì dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô.
"Đương nhiên không có, có... Chúc anh đi đường bình an?” Ôn Ninh trả lời nhàn nhàt, nói chuyện thỏa đáng xong thì cô lập tức đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, về phòng nghỉ ngơi trước."
Chờ đến khi Ôn Ninh đi rồi, ông cụ mới gật gù nói: “Nhìn dáng vẻ này của con bé cũng xem như biết điều, chờ đến khi cháu thật sự nghĩ kỹ xem muốn ở bên cạnh ai, thì chắc chuyện ly hôn với Ôn Ninh cũng không gặp rắc rối gì, như vậy là tốt nhất.”
Sẽ không gặp rắc rối gì...
Lục Tấn Uyên nhìn vì trí trống không mà lúc nãy Ôn Ninh từng ngồi, không biết vì sao, việc cô biết điều lại không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ...
Ngày hôm sau, Lục Tấn Uyên thức dậy rất sớm, bởi vì là cuối tuần nên Ôn Ninh vẫn đang ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ say của cô, anh đột nhiên cảm thấy khó chịu mà không biết lý do vì sao.
Biết anh phải đi mà còn ngủ say như lợn chết thế này là sao, người phụ nữ này cứ không tim không phổi như thế à?
Nghĩ một lát, Lục Tấn Uyên đi ngang qua bên người Ôn Ninh, lại còn giả vờ như không cẩn thận đá vào chân cô.
"Làm sao?" Thực ra Ôn Ninh cũng chỉ mơ mơ màng màng nằm trên giường mà thôi, không hề ngủ say giấc, đột nhiên bị người ta đá thì lập tức ngồi dậy, còn cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi phải đi rồi” Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn cô một cái.
“Ừm.” Ôn Ninh từ từ xoay người lại, trả lời anh bằng một câu rất thơ ơ.
Ừm là có ý gì? Loại biểu cảm bình thản này của Ôn Ninh càng khiến Lục Tấn Uyên không vui hơn: “Cô không muốn nói điều gì sao?”
Ôn Ninh cảm thấy hơi buồn cười rồi liếc mắt nhìn anh.
Cô lại không phải kẻ ngốc, ngày hôm qua, sau khi trở về cô đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ sợ rằng Lục Tấn Uyên có mục tiêu theo đuổi nên mới nhiều lần tìm người mỉa mai bắt chẹp cô, không để cho cô có ý định không an phận.
Vậy cô cần phải có phản ứng gì đây? Chẳng lẽ kêu trời kêu đất, khóc lóc cầu xin anh không ly hôn với cô, hay là tỏ ra đau khổ tột độ như thể đã phải chịu đả kích to lớn?
Cho dù có làm như vậy thì Lục Tấn Uyên cũng sẽ không ở bên cạnh người như cô. Chẳng bằng, cô cố gắng giữ lại một chút thể diện, một chút tôn nghiêm này, như vậy, nhà họ Lục còn có thể nhớ đến chút điểm tốt này mà sau này không làm khó cô.
"Không có lời gì muốn nói, hi vọng anh đi đường vui vẻ”
Ôn Ninh nói xong cũng cảm thấy chán nản nên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lục Tấn Uyên nhìn bóng dáng tinh tế kia biến mất trước mắt, ấn đường hơi nhíu lại.
Lúc Ôn Ninh đi ra khỏi phòng tắm thì Lục Tấn Uyên đã đi rồi. Cô nhìn lại căn phòng trống không, bỗng nhiên trên mặt hiện lên nụ cười bất lực.
Có lẽ, cô cũng không ở chỗ này được bao lâu nữa phải không?
Có nên đi ra ngoài tìm một ngôi nhà dể chuẩn bị cho những rắc rối sau này hay không nhỉ?
Ôn Ninh suy nghĩ một lát thì cảm thấy rất cần thiết, vậy nên cô thu dọn đồ đạc một lát rồi ra ngoài, dự định đi xem xem có chỗ nào thích hợp không.
Chỉ là, cô vừa mới xuống khỏi xe buýt, còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại di động đã reo lên, là một số lạ gọi đến.
Ôn Ninh vừa ấn nghe, một loạt tiếng chửi rủa lập tức ùa đến: “Cô chính là người thứ ba phá hoại tình yêu của Lam Lam nhà chúng tôi đúng không, tại sao cô lại để tiện như thế, cô thích quyến rũ bạn trai của người khác lắm sao?”
Ôn Ninh nghe đến đây thì đen mặt cúp điện thoại ngay lập tức, khuôn mặt cô tràn đầy sự khó hiểu, đây là chuyện gì, Ôn Lam lại giở thủ đoạn gì nữa? Sao có ta có thể tẻ nhạt như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng như vậy là có thể khiến cho cô sụp đổ?
Thế nhưng, không lâu sau, Ôn Ninh thật sự không thể nghĩ tiếp như vậy. Bởi vì từ sau cú điện thoại kia, điện thoại di động của cô bắt đầu bị vô vàn số điện thoại lạ gọi đến liên tục. Cô không nhận, nhưng các cuộc điện thoại vẫn cứ nối đuôi nhau kéo đến, những tin nhắn chửi bới nhanh chóng tràn đầy hộp thư đến của cô.
Bởi vì những cuộc điện thoại này đến quá nhanh và quá nhiều, khiến cho điện thoại của Ôn Ninh cũng bị đơ, chỉ trong chốc lát, số lượng pin đã hao hết một nửa.
Lúc này, Ôn Ninh mới ý thức được sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Cô lấy sim điện thoại ra và tìm chỗ để kết nối wifi, sau đó mới hấp tấp mở điện thoại ra và nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại di động của chính mình, chắc chắn đã có ai đó để lộ số điện thoại của cô nên mới xảy ra chuyện như này.
Ngay sau đó, dưới thanh tìm kiếm lập tức hiện ra một bài đăng trên diễn đàn.
Ôn Ninh mở to mắt nhìn tiêu đề bên trên: "Ngày mười tám tháng tám, chị gái ghen tỵ với em gái từ nhỏ, vì trả thù đã quyến rũ em rể."
Không cần phải nói, nhân vật chính trong bài viết này chắc chắn là cô.
Ôn Ninh chịu đựng lửa giận dưới đáy lòng, tiếp tục đọc bài viết.
Trình độ kể chuyện xưa của người viết bài này tương đối khá, trong này có nhiều mẩu chuyện cũ nửa thật nửa giả về việc chị gái nhiều lần gây khó dễ cho em gái vừa học giỏi lại tốt bụng hào phóng.
Trong đó, cô em gái bị oan ức đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, mà chị gái lại giống hệt như người phụ nữ xấu xa, chuyên làm việc ác ở trong truyện cổ tích.
Nếu như Ôn Ninh không biết người chị gái được nhắc đến trong bài viết này chính là mình, chỉ sợ cảm xúc của cô cũng sẽ bị khuấy dộng.
Tác giả :
Sênh Sênh