Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 374: Sự trừng phạt tàn nhẫn
"A... Anh muốn làm gì, buông tôi ra, tránh ra."
Ai cũng sợ những nỗi sợ không tên, nhất là khi vừa mới nhìn vết xe đổ của hai người kia xong thì trong lòng Lâm Tú Loan càng sợ hãi.
An Thần lấy một bình thủy tinh nhỏ trong suốt ra, ở trong chứa một chất bột màu trắng, không ai biết đó là thứ gì, chỉ thấy anh ta mở bình ra, rắc chất bột đó xuống bãi cỏ dưới chân.
Bột phấn màu trắng được rắc thành một vòng tròn chứa được tầm năm, sáu người trưởng thành, tên đàn em trói Lâm Tú Loan lập tức kéo cô ta ra ném vào trong vòng tròn đó.
Một tên đàn em khác cầm một chiếc túi màu đen đi đến, đứng ngoài vòng tròn đợi lệnh.
Lục Tấn Uyên nhìn cô gái vừa thét chói tai vừa giãy dụa không ngừng trong vòng tròn, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng: "Yên tâm, hình phạt này nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
"Cô thích rắn như thế thì để cho chúng ra chơi với cô nhé."
Anh nhẹ nhàng nói, nhưng Lâm Tú Loan vừa mới nghe xong câu ấy thì mặt cứng đờ, cô ta nghĩ đến thứ gì đó rồi trắng bệch cả mặt, dùng hết sức mình thét lên, liên tục lắc đầu.
Mặt của hai vợ chồng nhà họ Lâm đứng bên ngoài đều vặn vẹo, dù bọn họ có cầu xin như thế nào thì bọn họ chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đứa con gái duy nhất của mình chịu sự dằn vặt đó.
Mồ hôi lạnh của Võ Anh Tú rơi như tắm, nhưng ông ta vẫn chưa dám mở miệng, ông ta đã cố gắng cứu Lâm Tú Loan nhưng cuối cùng cũng bất lực rồi, không lẽ bây giờ ông ta còn tự chuốc thêm phiền phức à? Ông ta suy nghĩ xong hết rồi.
Sau câu nói của Lục Tấn Uyên, tên đàn em cầm túi đen lập tức bước lên một bước, mở miệng túi ra, đổ mạnh xuống đất. Ngay lập tức, từng bóng đen nho nhỏ rơi xuống, đập hết lên người
Lâm Tú Loan.
A...
A...
Những tiếng hét vì sợ hãi vang lên không ngừng trong đám người, nhưng lập tức bị tiếng hét của Lâm Tú Loan lấn át.
Vốn dĩ mọi người đã bị dọa sợ bởi màn thê thảm ban nãy của hai tên tạp vụ, nhưng bây giờ bọn họ mới chấn động thật sự.
Vì loại thuốc bột đó nên những con rắn kia không thể rời khỏi vòng tròn, còn dây thừng trói tay chân Lâm Tú Loan thì được tẩm một loại thuốc đặc biệt,
Loại thuốc này không có tác dụng gì quan trọng lắm nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng với rắn.
Mọi người nhìn chằm chằm cảnh tượng kinh khủng đó. Trong vòng tròn, những con rắn màu đen đang hưng phấn bò qua bò lại trên người Lâm Tú Loan, chúng nó chui vào trong lễ phục của cô ta.
Cảnh tượng này có thể hù chết người nhìn chứ đừng nói là người chịu đựng chuyện này như Lâm Tú Loan.
Sử dụng thủ đoạn này với một cô gái nhỏ chưa đủ tuổi thành niên đúng là quá mức tàn nhẫn, nhưng Lục Tấn Uyên giống kiểu người quan tâm tới chuyện đó lắm sao?
Anh chỉ nghĩ đến khi dáng vẻ của Vô Ưu khi anh vừa mới bước vào phòng thấy quần áo thôi là anh hận không thể giết chết luôn Lâm Tú Loan.
Một buổi tiệc náo nhiệt, xung quanh
toàn là đồ vật xa xỉ nhưng những người tập trung lại chỗ đó đều im lặng, trong lòng đều lẳng lặng nảy sinh một ý nghĩ lạnh lẽo không thể xóa nhòa.
Bọn họ biết rằng cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành cảnh tượng không thể nào quên được trong lòng bọn họ.
Mẹ Lâm đã khóc đến mức hôn mê từ lâu rồi.
"Có lẽ cô nên thấy may mắn vì cô không thả rắn độc vào, nếu không thì..." Thanh âm của Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng vang lên lần thứ hai.
Tuy anh chưa nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý anh, nếu những con rắn kia có độc thì kết cục của Lâm Tú Loan sẽ thảm hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Lâm Tú Loan không thể đáp lời anh, cô ta không thể nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, ngoại trừ sự sợ hãi thì cô ta không còn cảm nhận được điều gì khác.
Toàn thân cô ta đều cảm nhận được sự dính dớp đó, mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, còn những thanh âm xì xì liên tục vang lên bên tai cô ta... Tất cả những thứ này hệt như thần chú của ma quỷ, khắc thật sâu trong kí ức của Lâm Tú Loan.
Sau khi bị chấn kinh đến một mức độ nhất định, trước mắt Lâm Tú Loan bỗng trở nên tối lại, cô ta ngất xỉu.
Lục Tấn Uyên liếc mắt, hừ lạnh: "Lại ngất sớm thế à, coi như cô may mắn đó, nếu không nhất định tôi sẽ ép cô nuốt hết đám rắn này vào."
Câu nói của anh khiến sắc mặt của những người đang chứng kiến vốn cứng ngắc bỗng nhiên nứt ra.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của anh, cũng không còn ai nghi ngờ anh dám làm hay không, những thứ bọn họ vừa chứng kiến đã là bằng chứng đầy đủ rồi, những gì anh nói thì anh sẽ làm.
Tất cả mọi người đều không nhịn được nghĩ tới cảnh tượng nhét rắn vào trong miệng người.
"Qe.."
Gần nửa các khách là phụ nữ đều che miệng, dạ dày cuộn lên một hồi.
Hầu hết những cô chủ có uy tín và danh dự ở thành phố Hà Giang đều có mặt ở đây hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng như thế, những cô gái có suy nghĩ thầm yêu, mến mộ Lục Tấn Uyên đều bị dập tắt hết.
Bây giờ bọn họ chỉ thấy Lục Tấn Uyên đáng sợ, dù anh có đẹp trai đến mức nào cũng không thể cứu vãn được hình tượng trong họ nữa, những gì anh làm đêm nay đã trở thành vết tích được khắc thật sâu tỏng lòng các cô gái.
Trả thù cho Đinh Vô Ưu xong thì Lục Tấn Uyên cũng không dây dưa lâu nữa, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói, lập tức dẫn trợ lý và đàn em rời khỏi
Ai cũng sợ những nỗi sợ không tên, nhất là khi vừa mới nhìn vết xe đổ của hai người kia xong thì trong lòng Lâm Tú Loan càng sợ hãi.
An Thần lấy một bình thủy tinh nhỏ trong suốt ra, ở trong chứa một chất bột màu trắng, không ai biết đó là thứ gì, chỉ thấy anh ta mở bình ra, rắc chất bột đó xuống bãi cỏ dưới chân.
Bột phấn màu trắng được rắc thành một vòng tròn chứa được tầm năm, sáu người trưởng thành, tên đàn em trói Lâm Tú Loan lập tức kéo cô ta ra ném vào trong vòng tròn đó.
Một tên đàn em khác cầm một chiếc túi màu đen đi đến, đứng ngoài vòng tròn đợi lệnh.
Lục Tấn Uyên nhìn cô gái vừa thét chói tai vừa giãy dụa không ngừng trong vòng tròn, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng: "Yên tâm, hình phạt này nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
"Cô thích rắn như thế thì để cho chúng ra chơi với cô nhé."
Anh nhẹ nhàng nói, nhưng Lâm Tú Loan vừa mới nghe xong câu ấy thì mặt cứng đờ, cô ta nghĩ đến thứ gì đó rồi trắng bệch cả mặt, dùng hết sức mình thét lên, liên tục lắc đầu.
Mặt của hai vợ chồng nhà họ Lâm đứng bên ngoài đều vặn vẹo, dù bọn họ có cầu xin như thế nào thì bọn họ chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đứa con gái duy nhất của mình chịu sự dằn vặt đó.
Mồ hôi lạnh của Võ Anh Tú rơi như tắm, nhưng ông ta vẫn chưa dám mở miệng, ông ta đã cố gắng cứu Lâm Tú Loan nhưng cuối cùng cũng bất lực rồi, không lẽ bây giờ ông ta còn tự chuốc thêm phiền phức à? Ông ta suy nghĩ xong hết rồi.
Sau câu nói của Lục Tấn Uyên, tên đàn em cầm túi đen lập tức bước lên một bước, mở miệng túi ra, đổ mạnh xuống đất. Ngay lập tức, từng bóng đen nho nhỏ rơi xuống, đập hết lên người
Lâm Tú Loan.
A...
A...
Những tiếng hét vì sợ hãi vang lên không ngừng trong đám người, nhưng lập tức bị tiếng hét của Lâm Tú Loan lấn át.
Vốn dĩ mọi người đã bị dọa sợ bởi màn thê thảm ban nãy của hai tên tạp vụ, nhưng bây giờ bọn họ mới chấn động thật sự.
Vì loại thuốc bột đó nên những con rắn kia không thể rời khỏi vòng tròn, còn dây thừng trói tay chân Lâm Tú Loan thì được tẩm một loại thuốc đặc biệt,
Loại thuốc này không có tác dụng gì quan trọng lắm nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng với rắn.
Mọi người nhìn chằm chằm cảnh tượng kinh khủng đó. Trong vòng tròn, những con rắn màu đen đang hưng phấn bò qua bò lại trên người Lâm Tú Loan, chúng nó chui vào trong lễ phục của cô ta.
Cảnh tượng này có thể hù chết người nhìn chứ đừng nói là người chịu đựng chuyện này như Lâm Tú Loan.
Sử dụng thủ đoạn này với một cô gái nhỏ chưa đủ tuổi thành niên đúng là quá mức tàn nhẫn, nhưng Lục Tấn Uyên giống kiểu người quan tâm tới chuyện đó lắm sao?
Anh chỉ nghĩ đến khi dáng vẻ của Vô Ưu khi anh vừa mới bước vào phòng thấy quần áo thôi là anh hận không thể giết chết luôn Lâm Tú Loan.
Một buổi tiệc náo nhiệt, xung quanh
toàn là đồ vật xa xỉ nhưng những người tập trung lại chỗ đó đều im lặng, trong lòng đều lẳng lặng nảy sinh một ý nghĩ lạnh lẽo không thể xóa nhòa.
Bọn họ biết rằng cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành cảnh tượng không thể nào quên được trong lòng bọn họ.
Mẹ Lâm đã khóc đến mức hôn mê từ lâu rồi.
"Có lẽ cô nên thấy may mắn vì cô không thả rắn độc vào, nếu không thì..." Thanh âm của Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng vang lên lần thứ hai.
Tuy anh chưa nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý anh, nếu những con rắn kia có độc thì kết cục của Lâm Tú Loan sẽ thảm hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Lâm Tú Loan không thể đáp lời anh, cô ta không thể nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, ngoại trừ sự sợ hãi thì cô ta không còn cảm nhận được điều gì khác.
Toàn thân cô ta đều cảm nhận được sự dính dớp đó, mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, còn những thanh âm xì xì liên tục vang lên bên tai cô ta... Tất cả những thứ này hệt như thần chú của ma quỷ, khắc thật sâu trong kí ức của Lâm Tú Loan.
Sau khi bị chấn kinh đến một mức độ nhất định, trước mắt Lâm Tú Loan bỗng trở nên tối lại, cô ta ngất xỉu.
Lục Tấn Uyên liếc mắt, hừ lạnh: "Lại ngất sớm thế à, coi như cô may mắn đó, nếu không nhất định tôi sẽ ép cô nuốt hết đám rắn này vào."
Câu nói của anh khiến sắc mặt của những người đang chứng kiến vốn cứng ngắc bỗng nhiên nứt ra.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của anh, cũng không còn ai nghi ngờ anh dám làm hay không, những thứ bọn họ vừa chứng kiến đã là bằng chứng đầy đủ rồi, những gì anh nói thì anh sẽ làm.
Tất cả mọi người đều không nhịn được nghĩ tới cảnh tượng nhét rắn vào trong miệng người.
"Qe.."
Gần nửa các khách là phụ nữ đều che miệng, dạ dày cuộn lên một hồi.
Hầu hết những cô chủ có uy tín và danh dự ở thành phố Hà Giang đều có mặt ở đây hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng như thế, những cô gái có suy nghĩ thầm yêu, mến mộ Lục Tấn Uyên đều bị dập tắt hết.
Bây giờ bọn họ chỉ thấy Lục Tấn Uyên đáng sợ, dù anh có đẹp trai đến mức nào cũng không thể cứu vãn được hình tượng trong họ nữa, những gì anh làm đêm nay đã trở thành vết tích được khắc thật sâu tỏng lòng các cô gái.
Trả thù cho Đinh Vô Ưu xong thì Lục Tấn Uyên cũng không dây dưa lâu nữa, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói, lập tức dẫn trợ lý và đàn em rời khỏi
Tác giả :
Sênh Sênh