Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối
Chương 22 22 Tức Đến Phát Điên Rồi
Từ nhỏ đến lớn Đường Cẩm Địch chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy.
Anh ta sắp tức đến phát điên lên rồi.
Cái gì mà trời nóng, rõ ràng là anh ta bị bọn họ chọc tức thì có!
Đường Cẩm Địch sắp tức đến bất tỉnh nhân sự rồi, đến ý định giết người cũng đã nảy sinh trong đầu.
Nhưng anh ta đang bị trói nên không làm được gì cả.
Trong phòng, Đường Dạ Khê dỗ dành một lúc lâu mới dỗ được cậu con trai nhỏ không khóc nữa.
Đường Dạ Khê ngồi trên ghế sô pha, Đường Tiểu Thứ ôm lấy cổ cô rúc vào lòng cô, nước mắt đã ngừng chảy nhưng người vẫn đang run lên từng cơn.
Cố Thời Mộ rất đau lòng, anh ngồi bên cạnh Đường Dạ Khê vuốt sống lưng cho cậu bé, trong ánh mắt ngập tràn sự thương xót: “Tối hôm qua tôi đã kiểm tra, hình như thằng bé thấp hơn một chút so với các bạn cùng tuổi.”
Nói “thấp hơn một chút” đã là rất để ý đến lòng tự tôn của một đứa trẻ như Đường Tiểu Thứ rồi.
Chiều cao của Đường Tiểu Sơ mới là chiều cao bình thường của một đứa trẻ năm tuổi nên có, còn chiều cao của Đường Tiểu Thứ thấp hơn những đứa trẻ cùng tuổi nửa cái đầu.
Đường Tiểu Thứ ôm cổ Đường Dạ Khê, nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ, cậu bé áp má vào vai Đường Dạ Khê, thút tha thút thít: “Còn lâu cháu mới thấp, lớn lên cháu sẽ cao!”
Cố Thời Mộ bật cười, xoa đầu dỗ dành cậu bé: “Được, Tiểu Thứ nhà chúng ta không thấp, bố cao mà mẹ cũng cao như vậy, đợi Tiểu Thứ nhà chúng ta lớn lên, chắc chắn sẽ rất cao lớn!”
“Chú thật sự là bố của cháu và anh trai ư?” Đường Tiểu Thứ gối đầu lên vai Đường Dạ Khê, tò mò nhìn Cố Thời Mộ, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Kết quả giám định ADN đã có rồi, bố chính là bố của con và anh trai.”
“Bố rất lợi hại.” Đường Tiểu Thứ nhìn Cố Thời Mộ bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, hỏi: “Bố có thể bảo vệ con, mẹ và anh trai chứ?”
“Bố có thể!” Cố Thời Mộ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bố sẽ bảo vệ con, anh trai và mẹ các con, sẽ không để bất cứ ai bắt nạt ba người nữa!”
Giống như những gì Đường Dạ Khê đã nói, chỉ cần cô còn sống thì không ai có thể cướp bọn trẻ khỏi tay cô.
Đối với anh, chỉ cần anh vẫn còn đứng ở đây thì không ai có thể ức hiếp ba mẹ con bọn họ!
Muốn bắt nạt ba mẹ con họ thì trước tiên phải bước qua xác anh đã!
“Cảm ơn anh...” Đường Dạ Khê ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của Đường Tiểu Thứ, nói: “Nhưng tôi đã quyết định đưa bọn trẻ rời khỏi đây rồi.”
“Để tránh người nhà họ Đường ư?” Cố Thời Mộ cau mày nói: “Em có thể đưa bọn trẻ đi đâu được? Trong xã hội ngày nay, khoa học kỹ thuật và công nghệ thông tin đều tiên tiến như vậy, chỉ cần người nhà họ Đường muốn, bọn họ luôn có thể tìm ra ba người.”
“Chúng tôi sẽ có thể tìm được một nơi để trốn thôi...” Đường Dạ Khê vùi má vào cổ Đường Tiểu Thứ, khẽ nói: “Trước đây không đi là vì tôi muốn báo ơn, muốn trả hết ân tình mà người nhà họ Đường dành cho tôi rồi mới rời đi.
Bây giờ...!tôi không muốn báo ơn nữa.”
Hai đứa con của cô đã dần dần trưởng thành, đã bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Thái độ của người nhà họ Đường đối với cô đã gây ra bóng ma tâm lý cho hai đứa nhỏ.
Vì thế, con trai nhỏ của cô nhìn thấy Đường Cẩm Địch mới có thể sợ hãi như vậy.
Ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục gì đó đều không quan trọng bằng những đứa con của cô.
Vì thế cô quyết định rời đi.
Cô đã từng cứu mạng của anh họ cả, lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường bao nhiêu năm như vậy, ân tình có lớn thế nào thì cũng đã trả gần hết.1
Cô không thể kéo cả hạnh phúc của bọn trẻ vào để báo ơn được.
“Sợ là em không thể đi được đâu...” Đầu lưỡi của Cố Thời Mộ liếm vào răng, nói: “Bố tôi còn đang đợi để gặp cháu nội, ông cụ luôn háo hức mong ngóng được gặp cháu trai.
Lần này tôi đến gặp em là để đón Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi gặp ông nội của hai đứa.”
Đường Dạ Khê ôm chặt con trai nhỏ trong lòng, cơ thể đột nhiên trở nên căng cứng, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh đã nói là sẽ không cướp con trai tôi đi mà!”
“Đúng, tôi sẽ không cướp chúng đi, vì thế tôi có một đề nghị...” Cố Thời Mộ nhìn vào mắt cô, nói.
“Đề nghị gì?” Đường Dạ Khê vẫn nhìn anh một cách cảnh giác.
“Em có thể đưa bọn trẻ đến sống cùng tôi.” Cố Thời Mộ nói: “Tôi có thể chăm sóc cho mẹ con em, có tôi ở đây, dù là người nhà họ Đường hay ai khác cũng đừng mong có thể ức hiếp ba người...”
Anh xoa đầu Đường Tiểu Thứ, nói: “Tôi có thể đảm bảo với em rằng, sẽ không bao giờ để bất cứ ai dọa Tiểu Thứ sợ đến phát khóc nữa...”
Anh lại xoa đầu Đường Tiểu Sơ, nói: “Cũng sẽ không bao giờ để Tiểu Sơ phải lấy nắm đấm và dao của mình ra để bảo vệ em và Tiểu Thứ...”
Nghe những lời Cố Thời Mộ nói, viền mắt của Đường Dạ Khê liền đỏ hoe, một sự chua xót dâng lên trong hốc mắt, nước mắt chực chờ rơi xuống.
Con trai lớn của cô mới năm tuổi!
Mỗi lần gặp chuyện, cậu bé lại như người lớn, cứ xông lên đứng chắn ở phía trước để bảo vệ cô và em trai.
Cô đã nói rất nhiều lần rằng.
Tiểu Sơ, con vẫn còn là trẻ con, khi gặp chuyện, con nên trốn ở sau lưng mẹ, trông chừng em trai là được rồi, mẹ có thể bảo vệ các con.
Con trai lớn của cô lại nói rằng: Mẹ, mẹ là phụ nữ, con là con trai, con lớn rồi, con có thể bảo vệ mẹ và em trai.
Cố Thời Mộ nói, có anh ở đây, anh có thể đảm bảo rằng sẽ không để Tiểu Sơ phải lấy nắm đấm và dao của mình ra để bảo vệ cô và Tiểu Thứ.
Câu nói này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào điểm yếu của cô.
Cô che miệng, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà lăn ra khỏi hốc mắt, rơi thành từng dòng trên gò má: “Là tôi không tốt...!tôi không chăm sóc tốt cho chúng...”
“Không, em đã nuôi dưỡng chúng rất tốt.” Cố Thời Mộ dịu dàng chạm vào khuôn mặt của hai đứa trẻ, nói: “Trước đây, tôi chưa bao giờ thích trẻ con.
Nhưng sau khi nhìn thấy chúng, tôi đã yêu thích chúng từ tận đáy lòng… Vì em đã nuôi dưỡng chúng quá tốt, khiến chúng trở nên đáng yêu ngoan ngoãn nên tôi mới có thể yêu thích chúng như vậy.”
Bố thích bọn họ!
Bố nói, bọn họ là những đứa trẻ ngoan khiến người ta yêu thích!
Đường Tiểu Thứ nhìn Cố Thời Mộ bằng đôi mắt long lanh sáng ngời, sự sợ hãi và run rẩy trong mắt cậu bé đã dần biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng, phấn khích.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi và vui mừng của con trai, Đường Dạ Khê thấy hơi...!rung động.
Cô do dự hỏi cậu con trai lớn và con trai nhỏ: “Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, các con có muốn sống với bố không?”
“Có ạ!” Đường Tiểu Thứ gật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô đầy mong đợi.
“Mẹ, con muốn sống với bố, các bạn khác đều có bố, Tiểu Thứ cũng muốn có bố!”
“Đừng nói linh tinh!” Đường Tiểu Sơ vỗ cậu bé một cái, nghiêm mặt nói: “Mẹ, con nghe mẹ hết.”
“Vâng...” Đường Tiểu Thứ thu lại ánh mắt mong chờ, ngoan ngoãn nói: “Con cũng nghe theo lời mẹ ạ.”
Trái tim của Đường Dạ Khê đã mềm nhũn thành nước.
Cô đưa tay ôm lấy con trai lớn vào lòng, cúi đầu hôn cậu bé, nói: “Mẹ thế nào cũng được, lần này mẹ sẽ nghe theo các con.
Chỉ cần các con vui thì mẹ cũng vui.”
Đường Tiểu Sơ nhìn cô, mím đôi môi nhỏ nhìn sang Cố Thời Mộ, nói: “Chú có thể đảm bảo rằng sẽ không ức hiếp mẹ cháu không?”
“Bố có thể!” Cố Thời Mộ nghiêm túc đảm bảo: “Bố có thể bảo đảm với các con rằng, bố không những sẽ không ức hiếp mẹ các con mà còn có thể cùng các con bảo vệ mẹ.”.