Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 156
Chương 156: Quan Hệ Của Họ
“Hải… Hải Thụy… tổng… tổng giám đốc?” Nhân viên kinh ngạc, trực tiếp dùng ngón tay chỉ Mặc Đình, lắp bắp nói.
“Đây… làm sao có thể?”
Đạo diễn Lưu cũng nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng lập tức cảm thấy hơi khó tin. Đường Ninh lại có thể mời được Mặc Đình, chủ tịch của Hải Thụy, người chỉ phối sinh tử của nghệ sĩ, gần như kiểm soát nguồn tài nguyên của giới giải trí.
Mặc Đình, vị chủ tịch thần bí cao cao tại thượng của giải trí Hải Thụy!
Trời ơil Không có chuyện gì khiến người khác ngạc nhiên, vui mừng, lại khiếp sợ hơn chuyện này!
“Mặc… Mặc tổng, xin chào.” Nhân viên LM lập tức cúi đầu kính cần chào Mặc Đình, đến cả đạo diễn Lưu thấy Mặc Đình cũng phải khiêm nhường ba phần.
“Không cần khách khí.” Mặc Đình vừa chỉnh lại chiếc áo khoác vest màu đen vừa lạnh lùng nói.
“Vậy… anh…” Nhân viên LM rõ ràng không tin là Đường Ninh có thể mời được Mặc Đình, nên muốn xác nhận lại.
Đây là Mặc Đình đó!
“Biết Đường Ninh cần giúp đỡ, liền bớt chút thời gian đến, cần nhiều thời gian không?” Mặc Đình hỏi lại với giọng đều đều, nhưng không hề giải thích mối quan hệ giữa hai người mà chỉ tiết lộ một tín hiệu với bên ngoài.
Quan hệ cá nhân giữa anh ấy và Đường Ninh rất tốt.
“Không cần quá lâu, không cần…hóa ra, Mặc tổng còn có thể vì bạn bè mà làm diễn viên phụ.” Nhân viên LM kinh ngạc giải thích.
“Cũng chỉ có một mình Đường Ninh thôi.” Mặc Đình ánh mắt sắc bén, trả lời lưu loát, dứt khoát.
Nhân viên LM sững sờ trong giây lát, không ngờ Mặc Đình lại thẳng thắn như vậy, vốn dĩ trong đầu anh ta đã bịa ra nhiều phiên bản câu chuyện, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Mặc Đình đưa trở lại chủ đề chính.
“Cô ấy là một người mẫu hiếm có, tôi không thể tìm ra lý do để từ chối cô ấy…”
Mặc Đình trực tiếp dùng câu trần thuật, giống như không chấp nhận bắt kỳ phản bác nào.
Người nhân viên và đạo diễn Lưu lắng nghe và gật đầu hiểu ra, hóa ra là vì Mặc Đình trân trọng nhân tài.
Chỉ là Mặc Đình và Đường Ninh đều có tính cách với bên ngoài lạnh lùng, thần bí và khiêm tốn, vì vậy, trong mắt người khác, cho dù Mặc Đình giúp đỡ Đường Ninh thì cũng không có gì đáng phải suy nghĩ xiên vẹo, cho dù có gán ghép hai người với nhau, cũng có loại cảm giác xa cách của mối quan hệ kết giao giữa bậc quân tử.
Nhưng dù là kết giao giữa các bậc quân tử, Mặc Đình đối xử với Đường Ninh cũng đã đủ đặc biệt.
Đến nghệ sĩ của Hải Thụy cũng không có đủ tư cách và cơ hội để tùy ý gặp được Mặc Đình, nhưng Đường Ninh lại có thể gọi một cuộc điện thoại đã khiến người ta trực tiếp bỏ công việc xuống và đến giải cứu!
“Còn nữa, tôi hy vọng chuyện tôi xuất hiện trên trường quay sẽ là bí mật mãi mãi.”
“Đây là điều đương nhiên, không vấn đề gì, Mặc tổng!” Nhân viên LM lập tức làm một động tác tay OK, phải nhanh chóng chuẩn bị hợp đồng để mọi người có mặt ký thỏa thuận bảo mật.
Mặc Đình thật sự là người không thể đắc tội.
Mặc Đình không nói gì, chỉ ngẳng đầu nhìn Đường Ninh cách đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây…
LM vốn muốn hỏi Mặc Đình có biết nội dung buổi quay hôm nay không, nhưng vừa nghĩ tới người cứu nguy này là Mặc Đình, dù anh ấy có quay lung tung thì LM cũng không có bất kỳ dị nghị gì nên nhân viên LM trực tiếp quay đầu sang hỏi đạo diễn: “Vậy… chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ được không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng… Mặc tổng biết…”
“Bắt đầu đi.” Mặc Đình không nói thêm những lời thừa thãi, bởi vì anh còn biết rõ hơn cả bản thân Đường Ninh. Hôm nay cô ấy vốn cần quay những nội dung nào, tổng cộng có ba cảnh là cầu hôn, hôn lễ và hậu hôn lễ.
“Mời…”
Đạo diễn Lưu làm ra một tư thế mời, thật ra ông ấy muốn hỏi, Mặc Đình có cần nói một chút về xác định vị trí và cách di chuyển không, nhưng bởi vì đối phương là Mặc Đình nên ông ấy hoàn toàn không có dũng khí đi hỏi.
Chỉ có thể chụp trước xem đạt hiệu quả gì.
“Đạo diễn Lưu, ông nhanh véo mặt tôi xem tôi có đang nằm mơ không. Đây là Mặc Đình đấy… chủ tịch của Hải Thụy đấy, lại có thể đến để quay quảng cáo của chúng tôi. Nếu lấy ra tuyên truyền thì tốt biết mấy?”
Đạo diễn Lưu quay đầu nhìn người nhân viên, thật ra… trong lòng cũng cảm thấy rất vinh dự. Suy cho cùng trên đời này có mấy đạo diễn có thể quay quảng cáo cho Mặc Đình? Cho đến nay, chỉ có duy nhất ông ấy!
Đây là Mặc Đình, người tùy ý giậm giậm chân cũng có thể khiến giới giải trí nghiêng trời lở đất!
Lăng Phong này, thật là đáng đổi lắm.
Lăng Phong có thể có một trăm người, nhưng Mặc Đình chỉ có độc nhất vô nhị một người!
“Đừng nói anh, ngay cả cảm giác hiện tại của tôi cũng như cưỡi mây đạp gió. Lại nhìn các nhân viên còn lại cũng kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm xuống đất. Có thể thấy, cô Đường Ninh này thực sự không thể coi thường.” Nói xong, đạo diễn Lưu nói với hai người cách ống kính không xa: “Đường Ninh à, cô có thể giao lưu làm quen với Mặc tổng một chút. Chúng ta nghỉ ngơi mười phút trước, rồi sau đó lại bám máy.”
Đường Ninh nhìn Mặc Đình, nhìn người đàn ông đang mặc bộ vest thủ công màu đen cổ áo được ủi phẳng phiu, chỉnh tè đẹp mắt, thân hình cao lớn, đẹp trai đến mức hôn thiên ám địa”, đang không ngừng tiến đến gần cô, trái tim cô mềm nhữn như lạc vào chốn mơ hồ.
(“hôn thiên ám địa: trời đất tối đen mù mịt, không biết trời đất gì nữa) Cho dù khung cảnh trước mắt là giả, lời thoại quảng cáo là giả, nhưng… chỉ cần con người là thật, thế là đủ rồi.
“Mặc tổng, em thực sự không chắc anh sẽ đồng ý…”
Mặc Đình nhìn váy và mái tóc dài bay trong gió của Đường Ninh, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau tai: “Người khác đều không mời nỗi… chỉ có em, là kiếp nạn của anh.”
“Chẳng phải anh nói muốn cầu hôn em, muốn để em tận hưởng sự lãng mạn đáng lẽ phải có sao? Em muốn anh quay quảng cáo này cùng em.”
“Em nói gì thì là thế Áy?2”
Đường Ninh cong môi, nở nụ cười trong khung cảnh tươi đẹp.
Mặc Đình thực sự nhịn không được, muốn chạm vào cô, nên anh lập tức nói với đạo diễn, vẻ mặt đoan chính: “Không cần đợi mười phút nữa. Bắt đầu đi. Chút nữa tôi còn có cuộc họp.”
# ì “Được, vậy chúng ta bắt đầu…” Đạo diễn Lưu lập tức gật đâu, sau đó chuẩn bị.
Mở đầu cảnh quay, Đường Ninh đứng chân trần trên bãi biển nhìn ra xa, sau đó Đường Ninh đi quanh quần chờ đợi trên bờ biển, cuối cùng mới là cảnh Đường Ninh nắm chặt váy, đứng trên bãi biển muốn rơi lệ. Mà lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, từ phía sau cẩn thận nắm lấy tay phải cô, rồi cưỡng chế đeo nhẫn cầu hôn vào tay cô…
Lời thoại vang lên, nhưng không cảm thấy dạt dào tình cảm??
Vì giọng của Mặc Đình thực sự quá trầm, cũng quá quyến rũ??
Lúc này, Đường Ninh có một cảnh đặc tả khuôn mặt, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và tủi thân, như thể người đối diện thật sự là người đàn ông mà cô hết mực yêu thương.
Đạo diễn nhìn động tác tự nhiên của hai người, nhất là Đường Ninh vui mừng đến rơi lệ thì hoàn toàn kinh ngạc.
Bởi vì ông ấy chưa bao giờ nghĩ là mức độ hoàn thành của họ lại cao như vậy, gần như chỉ làm một lượt là thông qua, toàn bộ khung cảnh rất trôi chảy, không có chỗ nào trúc trắc.
Sau đó, Đường Ninh nhào vào lòng Mặc Đình, đặt tay phải đang đeo nhẫn lên vai đối phương…
Bức tranh hài hòa và đẹp đế như vậy. Giữa Đường Ninh và Mặc Đình có dự hiểu ngầm và tràn đầy tình cảm như thế, giống như là một cặp tình nhân đã bên nhau nhiều năm, đối xử với đối phương tự nhiên như bản thân đối xử bình thường với nhau.
“Họ thực sự không phải quan hệ người yêu à?” Nhân viên của LM không khỏi lẫm bẩm nói: “Đạo diễn à, ông xem, chim nhỏ nép vào người của Đường Ninh, còn có vẻ mặt cưng chiều của Mặc tổng, nếu giữa họ không phải là người yêu vậy thì chính là diễn viên bẩm sinh rồi, ông tin suy đoán nào hơn?”