Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 55: Thanh Tỉnh Và Hồ Đồ
---•---
Tống Thanh Thời đứng trước quán rượu, nghe ông chủ điên cuồng giới thiệu.
"Nào có ai đến lễ hội hoa lại không uống rượu hoa? Khách quan đừng hiểu lầm, ý của ta không phải nói đến loại rượu hoa kia," Ông chủ tự cho rằng đây là lời nói đùa mà nam nhân đều hiểu, sau đó lại phát hiện biểu tình của đối phương rất nghiêm túc, hoàn toàn không cười chút nào, dường như có vẻ chưa hiểu lắm, nên lập tức sửa miệng, "Thành Nam Hải của bọn ta trồng nhiều hoa tươi, đây là rượu ngon được ủ từ tám loại hoa, gọi là Mỹ Nhân Túy, hương vị ngọt ngào, mùi vị tuyệt vời, chỉ bán trong lúc diễn ra lễ hội hoa, số lượng có hạn, bán hết là không còn nữa."
Rượu này ngọt? Còn là bản giới hạn?
Sức chống cự của nam nhân đối với bản giới hạn thường dễ dàng giảm xuống.
Tống Thanh Thời lập tức lấy linh thạch ra, mua một vò.
Y ra ngoài là muốn tìm tên họa sư vô sỉ kia làm chính sự, hiện giờ chính sự đã làm xong rồi, muốn nhanh chóng trở về quán trọ tìm Việt Vô Hoan, nhưng kiến trúc ở thành Nam Hải rất giống nhau, khắp nơi đều là hoa, lúc y bước đi lại thường hay suy tư, nên rẽ nhầm đường, không cẩn thận đi tới chợ đêm.
Chợ đêm trong lễ hội hoa vô cùng phồn vinh, bên trái là hát tuồng, bên phải là xiếc khỉ, còn có thật nhiều thứ y chưa từng thấy bao giờ.
Thì ra thành Nam Hải vào buổi tối là như thế này sao?
Tống Thanh Thời không kiềm được lòng hiếu kỳ, y nghĩ sau khi trở về Dược Vương Cốc, có lẽ y sẽ không thể nhìn thấy được cảnh sắc như vậy nữa, nên nhịn không được nhìn thêm vài lần, kết quả bị các chủ quán chào hàng nên mua thật nhiều đồ lung ta lung tung. Có đá quý xinh đẹp, vải vóc màu đỏ, thoại bản về truyền thuyết của Mặc Uyên Kiếm Tôn, còn để ông chủ tò he nặn một tiểu Phượng Hoàng xinh đẹp.
Không biết tại sao phần lớn du khách trong chợ đêm đều đi thành đôi, nắm tay nhau cười đùa, vô cùng thân mật.
Tống Thanh Thời mua rượu xong, không nhịn được hỏi ông chủ.
Ông chủ bị y chọc cười: "Ngươi không biết lễ hội hoa ở thành Nam Hải vào ban đêm có một cái tên khác, gọi là lễ tình nhân sao?"
Tống Thanh Thời lắc đầu, thông tin này không có trong tài liệu hướng dẫn du lịch mà y biên soạn.
Dạ Vũ Các làm việc còn sơ suất, sau khi trở về y phải khiển trách thái độ chuyên nghiệp của Diệp Lâm Tiên Quân.
"Đây là truyền thống cũ của lễ hội hoa, tế điển ban ngày là để mọi người vui chơi, còn chợ đêm buổi tối là thuộc về sự lãng mạn của các đôi tình nhân, nơi này của bọn ta chính là Bất Dạ Thành, nếu như ngươi không có bạn, thì có thể tìm một người, ngươi lớn lên không tệ, nhất định có thể dễ dàng tìm được, muốn ta giới thiệu cho ngươi không?" Ông chủ nhiệt tình đề nghị, "Tìm một mỹ nhân, cùng nhau uống Mỹ Nhân Túy, càng ngọt đến tận xương."
Tống Thanh Thời nghe đến mỹ nhân, không biết vì sao lại nhớ tới gương mặt của Việt Vô Hoan.
Y có hơi bối rối, nhanh chóng từ chối: "Không được, ta có bạn đi cùng, rất đẹp, không... Không phải là loại bạn như ngươi nói."
Chỉ cần trong lòng y rối loạn là lại nói chuyện lộn xộn.
Ông chủ càng nghe càng hồ đồ, không nhịn được kề sát vào muốn nghe cho rõ: "Loại bạn nào? Bạn nam? Bạn nữ?"
Lời còn chưa dứt, vài sợi dây đằng đỏ như máu rơi xuống từ trên mái nhà, đập nứt mặt đất, mạnh mẽ ngăn cách hai người.
Việt Vô Hoan đứng ở trên cao, tóc dài màu đen bị gió đêm thổi tung, đai lưng chưa thắt đàng hoàng, cổ áo trong cũng xốc xếch, vạt áo cẩm y màu đỏ cũng có vài nếp nhăn, phá nát dáng vẻ thận trọng thường ngày của hắn. Đôi mắt phượng bên dưới mặt nạ cánh chim hoàng kim mang theo vẻ điên cuồng không thể áp xuống được, đôi môi diễm sắc mím chặt, khẽ cong lên, dường như muốn nở một nụ cười ôn nhu như thường ngày, nhưng dù thế nào cũng không cười ra được.
Huyết Vương Đằng bò trên mặt đất, mỗi cây lại chia thành vô số cành nhỏ, cành lá ngày càng nhiều, ngày càng rậm rạp, người ở thành Nam Hải đều gặp qua thứ đáng sợ này ở trên tường thành, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ông chủ quán rượu sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, liên tục lăn lộn, muốn bò khỏi đây.
Các khách nhân cũng nhận ra không ổn, nhanh chóng chạy trốn.
Tống Thanh Thời ôm vò rượu, nỗ lực an ủi mọi người: "Không sao đâu."
Lời an ủi của y không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ trong giây lát, tất cả mọi người đều đã chạy hết.
Huyết Vương Đằng dâng lên từ trên mặt đất, nhanh chóng bò lên tay chân và thân thể của y, quấn quanh khắp nơi, giam cầm tầng tầng lớp lớp, tựa như vô số sợi tơ phẫn nộ bắt được con mồi rơi vào mạng nhện, quấn hết vòng này đến vòng khác, sợ con mồi sẽ chạy thoát.
Tống Thanh Thời theo bản năng muốn dùng đan hỏa thiêu đốt hết mọi trói buộc, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới Huyết Vương Đằng liên kết với thần hồn, sau khi đứt đoạn sẽ rất đau, sẽ bị thương. Y nhanh chóng thu đan hỏa về, để Huyết Vương Đằng kéo mình đến giữa không trung, dâng đến trước mặt Việt Vô Hoan tựa như tế phẩm, đưa vào lòng ngực của hắn.
"Tôn chủ," Việt Vô Hoan cúi đầu, dùng môi nếm hơi thở ở sau cổ, sau đó chậm rãi lướt lên trên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai mẫn cảm của y, dường như đang vui sướng nhấm nháp, nhưng giọng nói lại vô cùng uất ức, "Ta tỉnh lại không nhìn thấy ngươi, nên rất lo lắng."
Tống Thanh Thời nghiêm túc giải thích: "Ta chỉ ra ngoài xử lý chút việc, thuận tiện mua ít đồ mà thôi."
Huyết Vương Đằng trên người càng quấn càng chặt, càng quấn càng nhiều, như thể muốn cách ly với thế giới bên ngoài.
Âm thanh của Việt Vô Hoan lại càng uất ức: "Tôn chủ, nơi này vào ban đêm rất bẩn, ngươi đừng chạy lung tung, đừng rời khỏi ta, có được không?"
Mấy năm nay, hắn càng hành tẩu ở bên ngoài, lại càng cảm thấy toàn bộ thế giới đều dơ bẩn, nếu như không phải kiêng kị An Long, cần phải xử lý cho xong chuyện này, hắn sẽ không cho tôn chủ rời khỏi Dược Vương Cốc nửa bước, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị những tên xấu xa vô sỉ đó thương tổn, hoặc là rơi vào trong nước bùn.
Tống Thanh Thời muốn vỗ vỗ bả vai của hắn để an ủi, nhưng lại không thể cử động, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: "Được."
Gió đêm thổi qua, Việt Vô Hoan dần dần bình tĩnh lại, sau khi điều chỉnh hô hấp, hắn nhận ra mình đã phạm vào sai lầm gì.
Huyết Vương Đằng buông lỏng từng chút một, thả người xuống...
Sắc mặt của Việt Vô Hoan hơi tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."
Thanh Loan đã từng khuyên bảo, thích của hắn quá điên cuồng, tình cảm quá cực đoan, đã vượt xa phạm vi của người bình thường, sẽ gây ra cảm giác bất an, khuyên hắn nên thu liễm lại, đừng để hại người hại mình.
Hắn đã đáp ứng Thanh Loan, sau đó học được cách ngụy trang, để không bị tôn chủ ghét bỏ.
Hiện tại, tình cảm của hắn lộ ra kẽ hở...
Việt Vô Hoan vô cùng sợ hãi.
"Không sao," Tống Thanh Thời chuyển vò rượu trong tay lên ngực, nhẹ nhàng nói, "Là ta không tốt, ta không nói với ngươi một tiếng mà đã đi mất, ngươi tỉnh lại không thấy ta, lo lắng cũng là chuyện bình thường... Ngươi đừng buồn, việc này là do ta không tốt, là ta sai."
Sau khi tỉnh lại, y phát hiện Việt Vô Hoan đã không còn khuynh hướng tự sát, lời nói cử chỉ cũng giống với người bình thường, ôn nhu tri kỷ còn hơn năm đó, nên cho rằng sau khi hắn giải được Hợp Hoan Ấn, bước lên con đường tu tiên, rèn luyện thể xác và tinh thần, bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp. Lúc ấy thân thể của y ngoài ý muốn xuất hiện tình trạng liệt nửa người, nội tâm khủng hoảng, nên cũng không còn tâm tư suy nghĩ đến những thứ khác.
Sau đó, Việt Vô Hoan mang đến cho y thật nhiều niềm vui, y đắm chìm bên trong vui sướng, khả năng phán đoán lại một lần nữa bị tê liệt. Ngay sau khi An Long đến, tranh đấu giữa hai người cùng với thương thế làm y rơi vào tình trạng khẩn trương, y theo bản năng cho rằng An Long táo bạo chính là nhân tố nguy hiểm, còn Việt Vô Hoan lại ngoan ngoãn an tĩnh, khiến người ta yên tâm, làm y hoàn toàn bỏ qua vấn đề đây không phải là phản ứng của người bình thường, Việt Vô Hoan chỉ đang dùng phương thức khéo léo để đạt được mục đích của mình.
Bệnh tâm lý của hắn chưa bao giờ khỏi hẳn, sau khi không còn trị liệu, lại một lần nữa điên cuồng sinh trưởng, hóa thành một con thú khổng lồ, cuối cùng mọc ra răng nanh móng vuốt, công kích toàn bộ thế giới.
Con thú này lớn đến cỡ nào?
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời nhớ tới Thiên Châu Tuyết Liên đã từng nhìn thấy ở núi Tuyết, bộ rễ to lớn chằng chịt khủng bố ăn sâu dưới lòng đất, phủ kín cả một ngọn núi, xa đến ngàn dặm. Nhưng thứ ánh vào mắt y, chỉ là một đóa hoa màu trắng nhỏ xinh toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Sai rồi...
Sai hết cả rồi...
Sai rồi thì phải rút kinh nghiệm, sai rồi thì phải làm lại...
"Đừng sợ, ta ở đây," Tống Thanh Thời kéo Việt Vô Hoan đang run rẩy vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của hắn, liên tục lặp lại cho hắn câu trả lời, "Đừng sợ, ta sẽ không bao giờ từ bỏ..."
Đừng sợ...
Cho dù là hương vị trái cây, an bài hành động, hay giam cầm ở bên người, toàn bộ đều theo nguyện vọng của ngươi.
Con bướm nhìn thấy tấm mạng nhện kia, nó sẽ cam tâm tình nguyện sa vào.
...
Tống Thanh Thời an ủi hồi lâu, cuối cùng cũng bình phục được hô hấp của Việt Vô Hoan, làm hắn khôi phục bình tĩnh.
Y cùng với Việt Vô Hoan ngồi phát ngốc ở một chỗ tối trên mái nhà, ông chủ quán rượu cho rằng kẻ ác đã đi rồi, lặng lẽ trở về thu dọn tàn cục, lại một lần nữa đón khách, có lẽ các đôi tình nhân đều thích uống vài chén vào ngày này, không bao lâu, quán rượu lại tràn ngập âm thanh ve vãn tán tỉnh.
Lễ tình nhân không phải là thứ gì tốt, sẽ làm bẩn đôi mắt của tôn chủ.
Việt Vô Hoan có hơi hối hận lúc đó giả vờ ngoan ngoãn quá mức, không khuyên Tống Thanh Thời đổi nơi du lịch, cũng không nghĩ tới bình thường mỗi tối Tống Thành Thời đều ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng đọc sách với hắn lại lén lút ra ngoài, hiện tại muốn gạt chuyện lễ tình nhân, cũng đã muộn, phải tìm một cái cớ...
Hắn suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình nhẹ nhàng, sau đó yên lặng chỉ vào tháp Cửu Trọng, chờ mong hỏi: "Tôn chủ, ta cảm thấy ngồi ở nơi cao, nhìn ngọn đèn nhân gian dưới ánh trăng, chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Được," Tống Thanh Thời nhìn hắn, ý cười nhẹ nhàng, "Ta cũng cảm thấy nơi này quá ồn."
Y kéo Việt Vô Hoan, lướt qua nơi phồn hoa, đi đến tháp Cửu Trọng, tháp Cửu Trọng là một trong những cảnh đẹp của thành Nam Hải, tương truyền rằng bên trong thờ phụng chân dung của Thần Quân, nhưng bởi vì cửa tháp vĩnh viễn khóa lại, nên cũng không ai biết là dáng vẻ thế nào. Xung quanh tháp Cửu Trọng có biển trúc vây quanh, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng trong lúc diễn ra lễ hội hoa lại không có cách nào đua thắm khoe hồng cùng với muôn hoa, cảm giác thật vắng lặng.
Ở một góc khuất trong rừng trúc, có một đôi tình nhân đang trốn ở bên trong khanh khanh ta ta, hôn nhau đến nỗi không thể tách rời, một người nói môi của đối phương thật ngọt, một người nói môi của đối phương thật mềm, lời ngon tiếng ngọt vang lên trong tiếng thở dốc gần như có thể ngọt người chết.
Tống Thanh Thời không nhịn được trộm nhìn vài lần.
Việt Vô Hoan xoay đầu y lại, Huyết Vương Đằng lặng lẽ bò qua, mang theo hơi thở khiến người ta sợ hãi, dọa cho đôi dã uyên ương kia trực tiếp bỏ chạy. Sau đó đứng trên bảo kiếm, đưa Tống Thanh Thời đến đỉnh tháp Cửu Trọng, quét tước lại mấy lần, rồi thả thần niệm ra, sau khi xác nhận chung quanh đều thanh tĩnh, rốt cuộc cũng yên lòng.
Ánh trăng đêm nay quả nhiên rất đẹp, bao phủ trên tháp Cửu Trọng, không cần ánh nến, cũng có thể nhìn rõ xung quanh. Ngồi trên đỉnh tháp, giống như ngồi ở nơi thoát ra khỏi chốn hồng trần, nhìn thế tục phồn hoa, ánh đèn chợ đêm tụ lại thành con sông dài, các ngôi sao bên cạnh tản ra ánh sáng, đều là từng gian nhà, người giả vờ hồ đồ hay là thanh tỉnh.
Tống Thanh Thời không muốn thanh tỉnh, nhưng mà không thể không thanh tỉnh...
Y lấy hết tất cả những thứ đã mua ở trong túi giới tử ra, đưa toàn bộ cho Việt Vô Hoan, tuy rằng bị mê hoặc dưới những lời khéo léo của các chủ quán, y phát hiện mình mua thật nhiều đồ vật ngốc nghếch, nhưng không sao, tấm lòng không ngốc là được.
Việt Vô Hoan thấy một cây sáo chim bằng gỗ, không nhịn được bật cười, đặt ở bên môi thổi vài tiếng.
Sáo chim nho nhỏ thế nhưng lại phát ra âm thanh uyển chuyển du dương, tựa như trăm chim cùng hót.
Trái tim Tống Thanh Thời khẽ rung động...
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thanh Thời: Phòng tối này, chỉ cần ta nhắm hai mắt nhảy vào, sẽ không còn tối nữa!
Cả rượu cũng có rồi, nên hôn cũng phải có nha~