Kẹo Kim Cương
Chương 27 Archduke Joseph - Cho Anh Cắn Một Miếng
Đêm khuya thanh vắng, hai anh em uống rượu thật lâu, cuối cùng vẫn tạm biệt nhau.
Trước khi đi, Chu Ngạn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: “Anh, thật sự không về sao?”
Hai người uống rất nhiều, dưới đất ngổn ngang vỏ chai rượu rỗng, trên mặt họ cũng nhuốm men say.
Nhưng Chu Khâm Nghiêu vẫn còn khá tỉnh táo, khi nghe anh ấy hỏi câu này, anh cười lạnh một tiếng.
Hồi lâu sau ---- “Về làm gì, mẹ tôi và Chu Tồn đều không có ở đó.”
Chu Ngạn: “…”
Đây là đề tài mà những năm gần đây không một ai dám đề cập đến với Chu Khâm Nghiêu.
Ba năm trước, mẹ anh - Diêu Nguyệt - mang thai lần thứ hai ở độ tuổi 42, siêu âm ra là một bé trai.
Khi ấy Chu Khâm Nghiêu vẫn đang ở Ý, mặc dù bản thân đã sắp hai mươi tuổi, nên tự dưng có thêm một đứa em trai là việc rất đỗi kỳ lạ trong mắt người ngoài, nhưng anh không hề ghét bỏ mà trái lại còn vô cùng mong đợi, còn sớm đặt tên cho cậu em trai chưa ra đời của mình là Chu Tồn.
Năm mười tám tuổi, Diêu Nguyệt kết hôn với Chu Trạch Lâm, theo ông ấy từ lúc hai bàn tay trắng cho đến khi có được vinh hoa phú quý. Vào thời điểm đáng lẽ nên được hưởng phúc, thì một tháng trước khi sinh bé, Diêu Nguyệt gặp tai nạn xe hơi, ra đi cùng với đứa bé còn chưa kịp chào đời.
Chu Khâm Nghiêu chịu đả kích lớn, suốt đêm đó bay từ Ý về Hải Thành. Ngờ đâu không đến một tháng sau khi lo liệu hậu sự cho Diêu Nguyệt xong xuôi, một người phụ nữ tên Ngô Mộng ôm bụng bầu tìm đến cửa.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn bùng nổ.
Không phải là anh không biết Chu Trạch Lâm ăn vụng bên ngoài, truyền thông cũng thường xuyên đưa tin, vậy nên quan hệ cha con họ vẫn luôn không tốt đẹp.
Song bất kể có phải chỉ là chơi bời hay không, thì cũng không thể quang minh chính đại dẫn vào nhà khi Diêu Nguyệt mới vừa ra đi không lâu như thế được.
Ả bồ nhí đó khóc lóc ỉ ôi, mà thời điểm ấy Chu Khâm Nghiêu đang gánh chịu nỗi đau mất đi hai người thân thiết nên hoàn toàn mất trí, muốn xử lý ả đàn bà này, nhưng Chu Trạch Lâm lại ngăn cản anh: “Ba đã mất đi một đứa con trai rồi, không thể mất thêm đứa nữa…”
Tam quan* của Chu Khâm Nghiêu vỡ nát.
*Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thường dùng để nói về cách nhìn nhận một người, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
Bất kể là vì mẹ hay vì đứa em trai yểu mệnh của mình, lúc ấy lòng anh nguội lạnh đến cực điểm.
Vì vậy anh đã cắt đứt quan hệ cha con với Chu Trạch Lâm ngay tại đó ---- “Thế thì ông trông nom cho tốt đứa con trai của ông đi.”
Một năm đó nhà họ Chu loạn trên loạn dưới, nhưng hoàn toàn kín bưng với bên ngoài. Mọi người không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, mãi đến vài tháng sau khi Ngô Mộng đã sinh con, cha anh mới cho công bố ra bên ngoài, cậu hai nhà họ Chu - Chu Thụy ra đời.
Ngay lập tức, tin tức về nhà họ Chu đóng chiếm các tiêu đề lớn của những trang báo. Chu Ngạn nhớ như in một tựa đề vô cùng châm chọc của một trang thế này ---- [Chu Trạch Lâm đưa vợ mới và con cưng tham dự hoạt động, một gia đình đầy đủ trọn vẹn!]
Lúc đó Chu Khâm Nghiêu đã rời Hải Thành xa thật xa, chẳng ai biết anh đã đi đâu.
Dạo tuổi trẻ còn lông bông, anh không hề lấy một cắc tiền nào từ nhà họ, rời đi không chút dấu vết.
Nhớ lại những chuyện này, ai cũng cảm thấy bi thương tột độ.
“Anh hối hận không?” Chu Ngạn hỏi.
Chu Khâm Nghiêu nhìn lên bầu trời đêm, rất lâu sau đó mới cười nhạt và chẳng nói gì.
Nhưng anh không hối hận.
Trong suốt hai năm ra ngoài này, anh chứng kiến đủ thói đời ấm lạnh, lòng anh cũng dần lắng đọng và chín chắn hơn nhiều, đây là một chuyện tốt biết bao.
Chu Ngạn hiểu anh, đành thở dài: “Vậy còn cô Đường? Anh cũng đâu thể dựa vào cửa hàng độ xe kiếm thu nhập, tương lai nói với Phương tổng là cháu muốn kết hôn với con gái bác được. Đừng nói là Phương tổng, nếu em mà là con gái em cũng sẽ không đồng ý.”
Chu Khâm Nghiêu rít một hơi thuốc lá: “Tôi biết.”
Sau một hồi trầm mặc, anh khẩy bật lửa trong tay, ngọn lửa chợt ẩn chợt hiện: “Thật ra…”
Nhưng lời đến bên khóe môi, Chu Khâm nghiêu lại do dự không nói ra, chỉ an ủi Chu Ngạn: “Yên tâm, sẽ luôn có cách.”
Anh không nói rõ ràng, Chu Ngạn cũng không tiện ép buộc.
Dù sao anh ấy cũng biết người anh họ này của mình, từ nhỏ mọi mặt đã giỏi hơn người khác, không có cảnh khốn cùng nào có thể làm khó được anh cả. Hiện giờ đã mài giũa bên ngoài thêm hai năm trời, tính cách càng lúc càng thành thục trưởng thành.
Chỉ cần anh sẵn lòng, anh luôn có năng lực trở lại đỉnh cao bất kỳ lúc nào.
Chu Ngạn lấy chai rượu cuối cùng mở ra, cụng với anh một cái bảo: “Anh, em chúc anh sống thật hạnh phúc.”
Chu Khâm Nghiêu nâng ly: “Cậu cũng vậy.”
_
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngạn ngồi chuyến bay sớm nhất rời khỏi Thành phố C.
Phương Lai và Chu Ngạn đồng thời đi chung một chuyến bay.
Lúc sáng lúc ở nhà, bà và Đường Du cùng ăn bữa sáng, hai mẹ con đã lâu không ăn chung một bữa cơm ấm cúng như vậy nên trò chuyện cũng kha khá.
Trong những ngày ở Thành phố C lần này, có lẽ vì quan hệ với Chu Khâm Nghiêu, hoặc có lẽ là sự quan tâm hai mẹ con dành cho nhau trong đêm trình diễn trang sức đó mà quan hệ giữa Phương Lai với Đường Du hòa thuận hơn rất nhiều.
Trên bàn ăn, bà bảo với Đường Du: “Con với Tạ Thừa học tập cho giỏi, ba tháng sau khi cuộc thi nghệ thuật kết thúc, mẹ sẽ không quản lý các con nữa.”
Thật ra lời nói này của Phương Lai đã ám chỉ cực kỳ rõ ràng rồi.
Đường Du cúi đầu ăn bữa sáng, muốn nói ra thân phận thật sự của Chu Khâm Nghiêu nhưng lại không dám.
Bọn họ có thể tự do qua lại như bây giờ quả thật chẳng dễ dàng.
Mặc dù hiện tại thoạt nhìn Phương Lai đã phát giấy thông hành cho họ, nhưng thực tế là bà thích gia cảnh phía sau Tạ Thừa, hay cảm động trước hành động săn sóc chẳng màng bản thân của Chu Khâm Nghiêu với mình đêm đó, Đường Du không biết.
Nghĩ đến đây, cô thử hỏi: “Mẹ, mẹ thích bản thân Tạ Thừa hay là thân phận địa vị của gia đình cậu ấy ạ?”
Phương Lai cầm khăn ăn lau miệng, cười nói: “Cô bé ngốc, dĩ nhiên là mẹ thích hết. Có tiền, lại đối xử tốt với con, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp đôi đường sao?”
- -- Thích hết.
Đường Du thầm thở dài.
Nói cách khác, chí ít Chu Khâm Nghiêu vẫn chiếm được phân nửa cảm tình trong này.
Đúng là không biết nên vui hay nên buồn.
Thấy dáng vẻ con gái chẳng nói chẳng rằng, Phương Lai ẩn ý an ủi cô: “Tóm lại mẹ ủng hộ hai đứa con, con hiểu ý mẹ chứ?”
Thiếu điều nói thẳng ra khỏi miệng câu mẹ đồng ý cho hai đứa yêu đương.
Đường Du xót lòng bất lực gật đầu: “… Con hiểu.”
Phương Lai và Chu Ngạn rời đi, hoạt động ra mắt trang sức lần này chấm dứt tại đây. Cuộc sống trở về bình thường, chỉ là so ra thì Đường Du có thêm nhiều tự do hơn.
Phương Lai còn dặn dò với dì Dung---- Chỉ cần Tạ Thừa đến tìm Đường Du thì sẽ cho phép hai người ra ngoài.
Vậy có thể thấy rằng biểu hiện của Chu Khâm Nghiêu đã chiếm được địa vị quan trọng như thế nào trong lòng Phương Lai.
Đường Du vừa vui vẻ vừa thấp thỏm không thôi.
Lực tác động càng lớn, đến khi bắn ra hiệu quả cũng sẽ tương đương.
Kỳ thi nghệ thuật quốc gia và kỳ thi cá nhân của nhạc viện Ann Lisa đều tổ chức vào tháng sau. Giờ học chuyên nghiệp, lớp văn hóa, giờ học thêm… Mỗi ngày lịch trình của Đường Du đều được sắp xếp cố định, thời gian eo hẹp nên cô cũng không phân tâm nghĩ cách giải thích với Phương Lai thế nào về Chu Khâm Nghiêu.
Điều duy nhất có thể làm trước mắt chính là giấu được một ngày thì giấu một ngày, tất cả mọi chuyện chờ thi xong rồi tính sau.
Thời gian cứ thế trôi qua không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc mẫu mới của MOON cũng được công bố ra thị trường. Thậm chí được lên hàng loạt trang tạp chí nổi tiếng, cộng thêm tiếng tăm của ba minh tinh đại diện, nhận được sự thành công mà trước đây chưa từng có.
Mặc dù Ngô Mộng còn trẻ tuổi nhưng cũng có vốn hiểu biết về thị trường. Nhưng giống như Hạ Thừa Nam đã nói, bà ta chỉ giỏi mơ tưởng, nông nổi không thực tế.
Sau đó Chu Khâm Nghiêu nói chuyện điện thoại với Chu Ngạn mới biết, hóa ra đám fan hâm mộ điên cuồng trong đêm trình diễn trang sức ấy do chính Ngô Mộng cố ý sắp xếp đến hiện trường diễn kịch.
Mục đích là để thu hút sự chú ý, leo lên top hotsearch, trở thành chủ đề có độ hot cao.
Chu Khâm Nghiêu không thích phương thức quảng bá này của bà ta.
Quá thấp hèn.
Y hệt con người của bà ta vậy, mãi không lên được mặt bàn.
Sau đó Chu Khâm Nghiêu cũng đến quầy hàng để chắc chắn sợi dây chuyền có vấn đề ban đầu đã được chỉnh sửa. Hiện tại chiếc xuất hiện trên thị trường không chỉ có độ trong suốt hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, mà vòng đá moissanite nạm xung quanh cũng đã được đổi thành kim cương thật.
Sự thay đổi này dẫn đến giá cả của nó lại tăng lên ít nhất mấy chục lần.
Như Chu Ngạn nói lại, vì trận sóng gió này mà Ngô Mộng bị Chu Trạch Lâm mắng mỏ không khác gì con chó, bị thu hồi rất nhiều quyền lợi khiến bà ta tức giận.
_
Gần đến ngày chủ nhật cuối tháng, vừa khéo cũng là sinh nhật của Tống Tiểu Dương.
Vì Tiểu Dương rất vụng về và phản ứng chậm chạp nên cậu bé chẳng có bao nhiêu bạn trong con ngõ này. Những đứa trẻ sống xung quanh đó không muốn chơi với cậu bé, nên vào dịp sinh nhật hằng năm, Chu Khâm Nghiêu và nhóm Trình Huyền luôn mua bánh ngọt tổ chức tiệc náo nhiệt trong sân nhà cho cậu bé.
Song năm nay lại có thêm sự tham gia của Đường Du, Tống Tiểu Dương cực kỳ vui sướng.
Đường Du mua một chiếc máy bay điều khiển từ xa làm quà tặng sinh nhật cho Tống Tiểu Dương, bên cạnh đó cậu bé vẫn luôn bảo muốn nghe cô kéo đàn cello. Thế là Đường Du âm thầm mang theo đàn của mình, đến tối lúc ăn tiệc thổi nến, cô đã kéo khúc hát mừng sinh nhật cho cậu bé.
Lần đầu tiên nhóc con được nghe âm thanh đàn cello, vừa mới lạ vừa tò mò nhưng cậu bé không biết bày tỏ thế nào, chỉ sờ cây vĩ rồi sờ dây đàn cười ngu ngơ: “Chị ơi, nghe hay quá.”
Chu Khâm Nghiêu nằm trên ghế dựa bên cạnh, nhìn cô gái đang nghiêm túc kéo đàn với ánh mắt chan chứa ý cười, rồi lại hỏi Tống Tiểu Dương: “Chị có xinh đẹp không?”
Tống Tiểu Dương cười tít mắt, lộ răng trắng sáng: “Đẹp lắm lắm, chị là công chúa.”
Đường Du hơi ngượng ngùng, má đỏ lên khi được khen ngợi như thế. Cô dùng cây vĩ nhẹ nhàng đánh Chu Khâm Nghiêu.
Vừa hay anh đưa tay bắt được cây vĩ của cô, nhân tiện kéo tay của Đường Du rồi mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Khi này anh tiếp tục hỏi Tống Tiểu Dương: “Thế chị với anh có xứng đôi không.”
Đường Du: “…”
Tống Tử Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Không xứng.”
Chu Khâm Nghiêu: “?”
“Chị là công chúa.”
Tiểu Dương vừa nói vừa giang hai tay ra, giả vờ bật nhảy tại chỗ một cái: “Ộp ---- Ộp ----“
“Còn anh là con ếch.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Anh lập tức đứng lên định đánh thằng bé: “Anh kể cho em nghe nhiều câu chuyện như thế, cuối cùng lại biến thành con ếch có phải không.”
Tống Tiểu Dương sợ hãi trốn ra sau lưng Đường Du: “Cứu mạng, chị Hữu Hữu, anh Nghiêu muốn đánh em.”
Thật ra Đường Du biết Chu Khâm Nghiêu chỉ làm màu chút thôi.
Nhìn nụ cười hiển hiện trên mặt anh, đó là một sự trìu mến và cưng chiều hiếm có.
Anh thật sự rất thương Tống Tiểu Dương.
Đường Du đứng dậy dắt cậu bé: “Tiểu Dương, chị đưa em ra ngoài chơi máy bay có được không?”
“Được ạ!!”
Đứa trẻ lập tức quên đi sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu, cầm máy bay lên hào hứng nắm tay Đường Du đi ra ngoài.
Ngô Chi Ngọc vẫn luôn ngồi bên cạnh trông thấy cảnh này, trong lòng rất vui vẻ, đẩy Chu Khâm Nghiêu bảo: “Cháu còn không đi cùng đi!”
Chu Khâm Nghiêu nhìn hai bóng dáng đi phía trước, hơi thất thần trong giây lát.
Anh đã từng tưởng tượng ra sau khi Chu Tồn ra đời, anh sẽ thương yêu cậu em trai này thế nào. Chỉ là sau đó anh đã mất đi cơ hội này.
Tống Tiểu Dương xuất hiện trong khoảng thời gian cuộc sống anh suy sụp và chìm trong bóng tối, lấp đầy những tiếc nuối trong tim anh.
Chu Khâm Nghiêu suy tư, môi cong lên rồi nhanh chóng cất bước đuổi theo họ.
Ngay tại lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy ra xem thì phát hiện là một số điện thoại lạ, thuộc Liên Thành, một thành phố nhỏ cấp ba ven biển.
Theo anh nhớ hình như mình không có người quen nào ở Liên Thành cả, Chu Khâm Nghiêu vốn không định nghe máy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn bắt máy ----- “Alo.”
Không một ai đáp lại.
Chu Khâm Nghiêu lại hỏi: “Ai vậy?”
Nhưng sau năm sáu giây nghe máy, đối phương vẫn chẳng nói một câu nào.
Mười giây trôi qua, cuộc gọi bị cắt đứt.
Toàn bộ cuộc điện thoại chỉ kéo dài mười tám giây, đầu bên kia không nói năng gì. Chu Khâm Nghiêu cũng không biết người gọi đến là nam hay nữ, thậm chí ngay cả một tiếng hít thở cũng không nghe được.
Anh nhíu mày.
Trò đùa sao, hay là ai đó không cẩn thận gọi nhầm số, mà anh cũng không biết có chuyện gì.
Sau đó chợt nhớ lại khoảng thời gian trước trên mạng đưa rất nhiều tin bắt được kẻ lừa đảo tại Liên Thành, Chu Khâm Nghiêu đoán phải chăng đây là phương thức lừa đảo mới.
Anh cất điện thoại đi, không mấy để ý chuyện này nữa.
Phía bên kia, Đường Du và Tống Tiểu Dương đã chạy đến một bãi đất trống rộng rãi nhất trong ngõ Cây Hòe, chơi máy bay điều khiển từ xa.
Lúc bảy giờ tối, trong con ngõ có thêm những ông cụ bà cụ mới khiêu vũ ở quảng trường xong quay về, trên cây hòe già treo rất nhiều ngọn đèn nhỏ sáng ngời, nhấp nháy nhấp nháy đẹp vô cùng.
Xung quanh còn có những quầy hàng nhỏ chưa đóng, có bán bóng bay và cả kẹo bông gòn.
Con ngõ này tựa như ngăn cách với xã hội xô bồ ngoài kia, bước vào đây là có thể đem đến cho con người ta cảm giác an tâm và ấm áp.
Tống Tiểu Dương chơi chiếc máy bay điều khiển từ xa Đường Du vừa mới mua cho. Cậu bé cực kỳ vui vẻ, hàng xóm mở sạp bán bóng bay thấy cậu, dịu dàng vẫy vẫy gọi cậu đến: “Tiểu Dương, tặng em với chị gái kia bóng bay nè.”
Cậu bé hào hứng chạy đến, nói cảm ơn rồi mới nhận lấy.
Vì đồ trong tay nhiều, nên không thể không đưa một quả bóng bay trong đó cho Chu Khâm Nghiêu: “Anh Nghiêu, cầm giúp em với.”
Sau đó cậu đưa máy bay cho Đường Du: “Chị Hữu Hữu, chị chơi cho em xem đi.”
Với vóc dáng cao 1m87 của Chu Khâm Nghiêu thì trong tay cầm bóng bay hoạt hình như bây giờ trông có hơi buồn cười.
Đường Du len lén cười, sau đó xoay người giả vờ chơi máy bay: “Tiểu Dương nhìn này, em bấm vào nút này, hộp điều khiển phương hướng từ xa ở chỗ này…”
Cô vừa nói vừa biểu diễn cho cậu bé xem, bỗng nhiên có gì đó gõ nhẹ lên đầu một cái.
Là quả bóng bay.
Đường Du lập tức quay đầu, Tống Tiểu Dương và Chu Khâm Nghiêu đều đang đứng bên cạnh cô.
Cậu bé chớp chớp mắt, chỉ Chu Khâm Nghiêu nhỏ giọng bảo: “Chị ơi, là anh ấy.”
Vừa rồi đầu hẻm có lấp ló mấy bóng người xa lạ nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Chu Khâm Nghiêu cảm thấy kỳ lạ nên có nhìn thêm qua đó vài lần, thành thử chẳng biết chuyện gì xảy ra. Bây giờ đôi mắt hạnh của Đường Du cứ nhìn mình chằm chằm khiến anh khó hiểu.
“… Sao thế?”
Đường Du “hừ” một tiếng, không so đo mà xoay qua chỗ khác tiếp tục chơi máy bay.
Nhưng không bao lâu sau bóng bay lại gõ lên đầu cô.
Đường Du tức khắc quay đầu lần nữa rồi lấy bóng bay trong tay Tống Tiểu Dương và đánh Chu Khâm Nghiêu: “Anh ghét quá, làm gì mà cứ đánh lén em.”
Chu Khâm Nghiêu: “???”
Tống Tiểu Dương cười làm mặt xấu với anh, lúc này Chu Khâm Nghiêu mới hiểu ra mình bị đứa con nít vu oan giá họa.
“Anh không có, không phải anh.” Anh cố gắng giải thích: “Là thằng nhóc thối kia.”
“Anh lại còn đổ cho Tiểu Dương à!”
Dù thế nào Đường Du cũng không tin cậu bé Tiểu Dương luôn ngoan ngoãn sẽ làm mấy chuyện như vậy, chỉ có người đàn ông này là hay tranh thủ lúc cô lơ đãng để làm việc xấu.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Trăm miệng cũng không bào chữa được.
Cô gái trước mặt cố gắng cầm bóng đánh lên đầu anh, nhưng vì vóc dáng anh quá cao, sợi dây bóng bay lại không dễ khống chế nên cuối cùng cô thậm chí phải nhảy lên, song vẫn không thể đánh trúng vào đầu anh.
Chu Khâm Nghiêu đứng bất động, cụp mắt nhìn cô gái đang cố hết sức để đánh vào đầu mình, rồi bất chợt bật cười.
“Được rồi được rồi.”
Anh hơi khom người xuống: “Cho em đánh này.”
Đường Du sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đánh bóng vào đầu anh: “Hừ.”
Chịu đánh xong Chu Khâm Nghiêu đứng thẳng lại, vẫn cười hỏi: “Hài lòng chưa?”
Đường Du phồng má: “Anh đánh em hai cái, em cũng phải đánh hai cái.”
Nói cách khác là còn thiếu một cái đấy.
Chu Khâm Nghiêu khẽ cười: “Được.”
Đường Du vốn tưởng lần này anh sẽ ngồi xổm xuống để mình gõ đầu lần nữa, nhưng ngờ đầu người đàn ông bất chợt nhấc cô lên ---- Tầm mắt hai người bỗng chốc ngang hàng.
Cô được anh bế lên, có thể thấy rõ sự cưng chiều trong mắt: “Như vậy đủ đánh chưa.”
“…”
Khuôn mặt giả bộ tức giận ban nãy của Đường Du không nghiêm túc nổi nữa, cô mím môi bật cười rồi nhẹ nhàng gõ đầu anh một cái, dịu dàng nói: “Đủ rồi ạ.”
Cô gái thẹn thùng cúi đầu, vừa khéo có bầu không khí làm nền. Chu Khâm Nghiêu từ từ nhích đến gần, đang định hôn nhẹ lên mặt cô một cái, thì bóng đèn Tống Tiểu Tự tự nhiên nhảy xổ ra, kéo kéo vạt áo của anh: “Anh Nghiêu, em muốn ăn kẹo bông gòn.”
Đường Du giật mình tỉnh táo lại như vừa thoát ra khỏi giấc mơ, lập tức ngượng ngùng nhảy ra khỏi lòng Chu Khâm Nghiêu và chỉnh trang lại quần áo.
Không khí lúng túng ba giây:
“… Vậy, anh đi mua kẹo cho thằng bé đi, em tiếp tục dạy thằng bé chơi máy bay.”
Chu Khâm Nghiêu liếc Tống Tiểu Dương một cái, thằng bé thối này mông lung không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không biết bản thân đã phá hủy điều gì.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Tức giận.
Nhưng có tức thế nào đi nữa cũng phải đi mua kẹo.
Đến trước quầy, ông chủ hỏi: “Muốn mấy cây?”
Chu Khâm Nghiêu xoay người liếc nhìn Tống Tiểu Dương và Đường Du đang chơi máy bay dưới gốc cây sau lưng mình.
Một người hồn nhiên ngây thơ, một người đơn thuần đáng yêu.
Cuối cùng thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ, có lẽ giờ đây họ chính là sự đền bù ông trời dành cho anh.
Người đàn ông nhìn một lúc, mắt cong cong quay đầu bảo: “Hai cái.”
“Được.”
Ông chú làm ra hai cây kẹo bông gòn cực kỳ lớn: “Cầm đi, sắp dọn quầy nghỉ bán, thêm kích thước không tăng giá.”
Chu Khâm Nghiêu cầm hai cây kẹo bông gòn to ơi là to đi về.
Cây màu trắng đưa cho Tống Tiểu Dương. Cậu bé cầm lấy cắn một miếng rồi nhấm nháp, cười tươi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm: “Ngọt quá đi!”
Cây màu hồng còn lại anh đưa cho Đường Du.
Ban đầu cô từ chối đây đẩy.
“Em đâu phải con nít, mua cái này cho em làm gì…”
Nhưng thời điểm Tống Tiểu Dương đưa tay đến nói mình có thể ăn hai cây, Đường Du lại bình tĩnh thản nhiên giật lấy cây kẹo màu hồng.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Cô gái cầm cây kẹo trong tay, thưởng thức một lượt rồi mới nhẹ nhàng cắn một cái.
Sau đó thỏa mãn mím môi cười: “Ngọt quá đi.”
Bên khóe miệng dính chút đường nhưng cô hồn nhiên không hay biết, vẫn tiếp tục chuyên tâm ăn kẹo.
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô chăm chú.
Ánh đèn trên cây hòe lấp lánh, ánh sáng đẹp đẽ mê ly đáp xuống khuôn mặt Đường Du tạo nên những mảng sáng tối xinh đẹp. Mỗi lần cô ăn một miếng sẽ vui đến độ bật cười, khóe miệng cong cong ẩn hiện hai lúm đồng điếu bên miệng.
Trái tim người đàn ông hoàn toàn tan chảy.
Chu Khâm Nghiêu lặng lẽ nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, cất tiếng: “Cho anh cắn một miếng nhé?”
Tống Tiểu Dương ở bên cạnh nghe thế, ngoan ngoãn đưa kẹo của mình đến: “Anh Nghiêu, cho anh nè.”
Song tầm mắt Chu Khâm Nghiêu luôn dừng trên mặt Đường Du, thậm chí là chẳng hề rời đi dù chỉ một chút, sau đó anh trực tiếp đưa tay đẩy cây kẹo Tống Tiểu Dương đưa đến.
Đường dính hết lên mặt cậu bé: “Ây da, anh xấu quá!”
Chu Khâm Nghiêu không nhìn cậu bé mà chỉ nhìn Đường Du chằm chằm, cười trầm khàn: “Cho anh cắn một miếng có được không?”
Kẹo bông gòn lớn thế này một mình Đường Du ăn không hết.
Mặc dù cô không biết tại sao Chu Khâm Nghiêu nhất thiết phải ăn cây trong tay mình, nhưng cô vẫn hào phóng dâng kẹo đến trước mặt anh.
Chu Khâm Nghiêu khẽ mỉm cười.
Rồi anh cúi người đến như đang muốn cắn kẹo, nhưng lúc môi sắp chạm vào kẹo thì anh chợt quẹo cua một cách không kịp trở tay.
Anh đưa tay che mắt Tống Tiểu Dương và ngay giây tiếp theo, đôi môi dịu dàng lấp kín môi Đường Du.
Đầu lưỡi vươn ra liếm đi ít đường dính bên khóe miệng cô.
Sau đó hàm răng bọc hương đường nhẹ nhàng cắn cánh môi mềm mại của cô một cái.
Hơi nóng truyền vào trong miệng cô gái: “Ngoan, em ngọt hơn.”
- ----
◆ Archduke Joseph: một trong những viên kim cương nổi tiếng nhất thế giới, phát hiện ở mỏ Golconda - Ấn Độ. Viên kim cương này dày khoảng 1.27 cm và nặng 76.02 carat, có kích thước bằng một quả trứng chim bồ câu, độ trong thuần khiết, màu sắc trong suốt, không chút tì vết, từng thuộc bộ sưu tập của Đại Công tước Joseph nước Áo, đến nay đã có lịch sử hơn 400 năm.
Viên kim cương khổng lồ này được đặt theo tên chủ nhân ban đầu của nó là Archduke Joseph August. Archduke (Đại Công tước) Joseph August là quý tộc cấp cao nhất của Vương quốc Hungary vào thế kỷ 19. Ông đã truyền lại viên kim cương vào năm 1933 cho con trai của mình, Archduke Joseph Francis. Các ghi chép lịch sử cho biết, sau này người ta đã cất giữ nó dưới tầng hầm của một ngân hàng ở Hungary, nhờ đó mà nó thoát khỏi sự truy lùng của phát xít Đức. Mãi đến năm 1961, viên kim cương lớn này mới được xuất hiện lại tại một cuộc đấu giá ở London.
Viên kim cương này đã được triển lãm ở New York từ năm 2012, sau đó được bán đấu giá bởi Christie’s ở Geneva, Thụy Sĩ. Ước tính ban đầu giá bán khoảng 15 triệu đôla Mỹ, nhưng sự đấu thầu gay gắt từ nhiều bên đã đẩy giá đấu lên cao, cuối cùng được bán với giá 21 triệu đôla Mỹ.
Trước khi đi, Chu Ngạn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: “Anh, thật sự không về sao?”
Hai người uống rất nhiều, dưới đất ngổn ngang vỏ chai rượu rỗng, trên mặt họ cũng nhuốm men say.
Nhưng Chu Khâm Nghiêu vẫn còn khá tỉnh táo, khi nghe anh ấy hỏi câu này, anh cười lạnh một tiếng.
Hồi lâu sau ---- “Về làm gì, mẹ tôi và Chu Tồn đều không có ở đó.”
Chu Ngạn: “…”
Đây là đề tài mà những năm gần đây không một ai dám đề cập đến với Chu Khâm Nghiêu.
Ba năm trước, mẹ anh - Diêu Nguyệt - mang thai lần thứ hai ở độ tuổi 42, siêu âm ra là một bé trai.
Khi ấy Chu Khâm Nghiêu vẫn đang ở Ý, mặc dù bản thân đã sắp hai mươi tuổi, nên tự dưng có thêm một đứa em trai là việc rất đỗi kỳ lạ trong mắt người ngoài, nhưng anh không hề ghét bỏ mà trái lại còn vô cùng mong đợi, còn sớm đặt tên cho cậu em trai chưa ra đời của mình là Chu Tồn.
Năm mười tám tuổi, Diêu Nguyệt kết hôn với Chu Trạch Lâm, theo ông ấy từ lúc hai bàn tay trắng cho đến khi có được vinh hoa phú quý. Vào thời điểm đáng lẽ nên được hưởng phúc, thì một tháng trước khi sinh bé, Diêu Nguyệt gặp tai nạn xe hơi, ra đi cùng với đứa bé còn chưa kịp chào đời.
Chu Khâm Nghiêu chịu đả kích lớn, suốt đêm đó bay từ Ý về Hải Thành. Ngờ đâu không đến một tháng sau khi lo liệu hậu sự cho Diêu Nguyệt xong xuôi, một người phụ nữ tên Ngô Mộng ôm bụng bầu tìm đến cửa.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn bùng nổ.
Không phải là anh không biết Chu Trạch Lâm ăn vụng bên ngoài, truyền thông cũng thường xuyên đưa tin, vậy nên quan hệ cha con họ vẫn luôn không tốt đẹp.
Song bất kể có phải chỉ là chơi bời hay không, thì cũng không thể quang minh chính đại dẫn vào nhà khi Diêu Nguyệt mới vừa ra đi không lâu như thế được.
Ả bồ nhí đó khóc lóc ỉ ôi, mà thời điểm ấy Chu Khâm Nghiêu đang gánh chịu nỗi đau mất đi hai người thân thiết nên hoàn toàn mất trí, muốn xử lý ả đàn bà này, nhưng Chu Trạch Lâm lại ngăn cản anh: “Ba đã mất đi một đứa con trai rồi, không thể mất thêm đứa nữa…”
Tam quan* của Chu Khâm Nghiêu vỡ nát.
*Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thường dùng để nói về cách nhìn nhận một người, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
Bất kể là vì mẹ hay vì đứa em trai yểu mệnh của mình, lúc ấy lòng anh nguội lạnh đến cực điểm.
Vì vậy anh đã cắt đứt quan hệ cha con với Chu Trạch Lâm ngay tại đó ---- “Thế thì ông trông nom cho tốt đứa con trai của ông đi.”
Một năm đó nhà họ Chu loạn trên loạn dưới, nhưng hoàn toàn kín bưng với bên ngoài. Mọi người không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, mãi đến vài tháng sau khi Ngô Mộng đã sinh con, cha anh mới cho công bố ra bên ngoài, cậu hai nhà họ Chu - Chu Thụy ra đời.
Ngay lập tức, tin tức về nhà họ Chu đóng chiếm các tiêu đề lớn của những trang báo. Chu Ngạn nhớ như in một tựa đề vô cùng châm chọc của một trang thế này ---- [Chu Trạch Lâm đưa vợ mới và con cưng tham dự hoạt động, một gia đình đầy đủ trọn vẹn!]
Lúc đó Chu Khâm Nghiêu đã rời Hải Thành xa thật xa, chẳng ai biết anh đã đi đâu.
Dạo tuổi trẻ còn lông bông, anh không hề lấy một cắc tiền nào từ nhà họ, rời đi không chút dấu vết.
Nhớ lại những chuyện này, ai cũng cảm thấy bi thương tột độ.
“Anh hối hận không?” Chu Ngạn hỏi.
Chu Khâm Nghiêu nhìn lên bầu trời đêm, rất lâu sau đó mới cười nhạt và chẳng nói gì.
Nhưng anh không hối hận.
Trong suốt hai năm ra ngoài này, anh chứng kiến đủ thói đời ấm lạnh, lòng anh cũng dần lắng đọng và chín chắn hơn nhiều, đây là một chuyện tốt biết bao.
Chu Ngạn hiểu anh, đành thở dài: “Vậy còn cô Đường? Anh cũng đâu thể dựa vào cửa hàng độ xe kiếm thu nhập, tương lai nói với Phương tổng là cháu muốn kết hôn với con gái bác được. Đừng nói là Phương tổng, nếu em mà là con gái em cũng sẽ không đồng ý.”
Chu Khâm Nghiêu rít một hơi thuốc lá: “Tôi biết.”
Sau một hồi trầm mặc, anh khẩy bật lửa trong tay, ngọn lửa chợt ẩn chợt hiện: “Thật ra…”
Nhưng lời đến bên khóe môi, Chu Khâm nghiêu lại do dự không nói ra, chỉ an ủi Chu Ngạn: “Yên tâm, sẽ luôn có cách.”
Anh không nói rõ ràng, Chu Ngạn cũng không tiện ép buộc.
Dù sao anh ấy cũng biết người anh họ này của mình, từ nhỏ mọi mặt đã giỏi hơn người khác, không có cảnh khốn cùng nào có thể làm khó được anh cả. Hiện giờ đã mài giũa bên ngoài thêm hai năm trời, tính cách càng lúc càng thành thục trưởng thành.
Chỉ cần anh sẵn lòng, anh luôn có năng lực trở lại đỉnh cao bất kỳ lúc nào.
Chu Ngạn lấy chai rượu cuối cùng mở ra, cụng với anh một cái bảo: “Anh, em chúc anh sống thật hạnh phúc.”
Chu Khâm Nghiêu nâng ly: “Cậu cũng vậy.”
_
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngạn ngồi chuyến bay sớm nhất rời khỏi Thành phố C.
Phương Lai và Chu Ngạn đồng thời đi chung một chuyến bay.
Lúc sáng lúc ở nhà, bà và Đường Du cùng ăn bữa sáng, hai mẹ con đã lâu không ăn chung một bữa cơm ấm cúng như vậy nên trò chuyện cũng kha khá.
Trong những ngày ở Thành phố C lần này, có lẽ vì quan hệ với Chu Khâm Nghiêu, hoặc có lẽ là sự quan tâm hai mẹ con dành cho nhau trong đêm trình diễn trang sức đó mà quan hệ giữa Phương Lai với Đường Du hòa thuận hơn rất nhiều.
Trên bàn ăn, bà bảo với Đường Du: “Con với Tạ Thừa học tập cho giỏi, ba tháng sau khi cuộc thi nghệ thuật kết thúc, mẹ sẽ không quản lý các con nữa.”
Thật ra lời nói này của Phương Lai đã ám chỉ cực kỳ rõ ràng rồi.
Đường Du cúi đầu ăn bữa sáng, muốn nói ra thân phận thật sự của Chu Khâm Nghiêu nhưng lại không dám.
Bọn họ có thể tự do qua lại như bây giờ quả thật chẳng dễ dàng.
Mặc dù hiện tại thoạt nhìn Phương Lai đã phát giấy thông hành cho họ, nhưng thực tế là bà thích gia cảnh phía sau Tạ Thừa, hay cảm động trước hành động săn sóc chẳng màng bản thân của Chu Khâm Nghiêu với mình đêm đó, Đường Du không biết.
Nghĩ đến đây, cô thử hỏi: “Mẹ, mẹ thích bản thân Tạ Thừa hay là thân phận địa vị của gia đình cậu ấy ạ?”
Phương Lai cầm khăn ăn lau miệng, cười nói: “Cô bé ngốc, dĩ nhiên là mẹ thích hết. Có tiền, lại đối xử tốt với con, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp đôi đường sao?”
- -- Thích hết.
Đường Du thầm thở dài.
Nói cách khác, chí ít Chu Khâm Nghiêu vẫn chiếm được phân nửa cảm tình trong này.
Đúng là không biết nên vui hay nên buồn.
Thấy dáng vẻ con gái chẳng nói chẳng rằng, Phương Lai ẩn ý an ủi cô: “Tóm lại mẹ ủng hộ hai đứa con, con hiểu ý mẹ chứ?”
Thiếu điều nói thẳng ra khỏi miệng câu mẹ đồng ý cho hai đứa yêu đương.
Đường Du xót lòng bất lực gật đầu: “… Con hiểu.”
Phương Lai và Chu Ngạn rời đi, hoạt động ra mắt trang sức lần này chấm dứt tại đây. Cuộc sống trở về bình thường, chỉ là so ra thì Đường Du có thêm nhiều tự do hơn.
Phương Lai còn dặn dò với dì Dung---- Chỉ cần Tạ Thừa đến tìm Đường Du thì sẽ cho phép hai người ra ngoài.
Vậy có thể thấy rằng biểu hiện của Chu Khâm Nghiêu đã chiếm được địa vị quan trọng như thế nào trong lòng Phương Lai.
Đường Du vừa vui vẻ vừa thấp thỏm không thôi.
Lực tác động càng lớn, đến khi bắn ra hiệu quả cũng sẽ tương đương.
Kỳ thi nghệ thuật quốc gia và kỳ thi cá nhân của nhạc viện Ann Lisa đều tổ chức vào tháng sau. Giờ học chuyên nghiệp, lớp văn hóa, giờ học thêm… Mỗi ngày lịch trình của Đường Du đều được sắp xếp cố định, thời gian eo hẹp nên cô cũng không phân tâm nghĩ cách giải thích với Phương Lai thế nào về Chu Khâm Nghiêu.
Điều duy nhất có thể làm trước mắt chính là giấu được một ngày thì giấu một ngày, tất cả mọi chuyện chờ thi xong rồi tính sau.
Thời gian cứ thế trôi qua không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc mẫu mới của MOON cũng được công bố ra thị trường. Thậm chí được lên hàng loạt trang tạp chí nổi tiếng, cộng thêm tiếng tăm của ba minh tinh đại diện, nhận được sự thành công mà trước đây chưa từng có.
Mặc dù Ngô Mộng còn trẻ tuổi nhưng cũng có vốn hiểu biết về thị trường. Nhưng giống như Hạ Thừa Nam đã nói, bà ta chỉ giỏi mơ tưởng, nông nổi không thực tế.
Sau đó Chu Khâm Nghiêu nói chuyện điện thoại với Chu Ngạn mới biết, hóa ra đám fan hâm mộ điên cuồng trong đêm trình diễn trang sức ấy do chính Ngô Mộng cố ý sắp xếp đến hiện trường diễn kịch.
Mục đích là để thu hút sự chú ý, leo lên top hotsearch, trở thành chủ đề có độ hot cao.
Chu Khâm Nghiêu không thích phương thức quảng bá này của bà ta.
Quá thấp hèn.
Y hệt con người của bà ta vậy, mãi không lên được mặt bàn.
Sau đó Chu Khâm Nghiêu cũng đến quầy hàng để chắc chắn sợi dây chuyền có vấn đề ban đầu đã được chỉnh sửa. Hiện tại chiếc xuất hiện trên thị trường không chỉ có độ trong suốt hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, mà vòng đá moissanite nạm xung quanh cũng đã được đổi thành kim cương thật.
Sự thay đổi này dẫn đến giá cả của nó lại tăng lên ít nhất mấy chục lần.
Như Chu Ngạn nói lại, vì trận sóng gió này mà Ngô Mộng bị Chu Trạch Lâm mắng mỏ không khác gì con chó, bị thu hồi rất nhiều quyền lợi khiến bà ta tức giận.
_
Gần đến ngày chủ nhật cuối tháng, vừa khéo cũng là sinh nhật của Tống Tiểu Dương.
Vì Tiểu Dương rất vụng về và phản ứng chậm chạp nên cậu bé chẳng có bao nhiêu bạn trong con ngõ này. Những đứa trẻ sống xung quanh đó không muốn chơi với cậu bé, nên vào dịp sinh nhật hằng năm, Chu Khâm Nghiêu và nhóm Trình Huyền luôn mua bánh ngọt tổ chức tiệc náo nhiệt trong sân nhà cho cậu bé.
Song năm nay lại có thêm sự tham gia của Đường Du, Tống Tiểu Dương cực kỳ vui sướng.
Đường Du mua một chiếc máy bay điều khiển từ xa làm quà tặng sinh nhật cho Tống Tiểu Dương, bên cạnh đó cậu bé vẫn luôn bảo muốn nghe cô kéo đàn cello. Thế là Đường Du âm thầm mang theo đàn của mình, đến tối lúc ăn tiệc thổi nến, cô đã kéo khúc hát mừng sinh nhật cho cậu bé.
Lần đầu tiên nhóc con được nghe âm thanh đàn cello, vừa mới lạ vừa tò mò nhưng cậu bé không biết bày tỏ thế nào, chỉ sờ cây vĩ rồi sờ dây đàn cười ngu ngơ: “Chị ơi, nghe hay quá.”
Chu Khâm Nghiêu nằm trên ghế dựa bên cạnh, nhìn cô gái đang nghiêm túc kéo đàn với ánh mắt chan chứa ý cười, rồi lại hỏi Tống Tiểu Dương: “Chị có xinh đẹp không?”
Tống Tiểu Dương cười tít mắt, lộ răng trắng sáng: “Đẹp lắm lắm, chị là công chúa.”
Đường Du hơi ngượng ngùng, má đỏ lên khi được khen ngợi như thế. Cô dùng cây vĩ nhẹ nhàng đánh Chu Khâm Nghiêu.
Vừa hay anh đưa tay bắt được cây vĩ của cô, nhân tiện kéo tay của Đường Du rồi mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Khi này anh tiếp tục hỏi Tống Tiểu Dương: “Thế chị với anh có xứng đôi không.”
Đường Du: “…”
Tống Tử Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Không xứng.”
Chu Khâm Nghiêu: “?”
“Chị là công chúa.”
Tiểu Dương vừa nói vừa giang hai tay ra, giả vờ bật nhảy tại chỗ một cái: “Ộp ---- Ộp ----“
“Còn anh là con ếch.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Anh lập tức đứng lên định đánh thằng bé: “Anh kể cho em nghe nhiều câu chuyện như thế, cuối cùng lại biến thành con ếch có phải không.”
Tống Tiểu Dương sợ hãi trốn ra sau lưng Đường Du: “Cứu mạng, chị Hữu Hữu, anh Nghiêu muốn đánh em.”
Thật ra Đường Du biết Chu Khâm Nghiêu chỉ làm màu chút thôi.
Nhìn nụ cười hiển hiện trên mặt anh, đó là một sự trìu mến và cưng chiều hiếm có.
Anh thật sự rất thương Tống Tiểu Dương.
Đường Du đứng dậy dắt cậu bé: “Tiểu Dương, chị đưa em ra ngoài chơi máy bay có được không?”
“Được ạ!!”
Đứa trẻ lập tức quên đi sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu, cầm máy bay lên hào hứng nắm tay Đường Du đi ra ngoài.
Ngô Chi Ngọc vẫn luôn ngồi bên cạnh trông thấy cảnh này, trong lòng rất vui vẻ, đẩy Chu Khâm Nghiêu bảo: “Cháu còn không đi cùng đi!”
Chu Khâm Nghiêu nhìn hai bóng dáng đi phía trước, hơi thất thần trong giây lát.
Anh đã từng tưởng tượng ra sau khi Chu Tồn ra đời, anh sẽ thương yêu cậu em trai này thế nào. Chỉ là sau đó anh đã mất đi cơ hội này.
Tống Tiểu Dương xuất hiện trong khoảng thời gian cuộc sống anh suy sụp và chìm trong bóng tối, lấp đầy những tiếc nuối trong tim anh.
Chu Khâm Nghiêu suy tư, môi cong lên rồi nhanh chóng cất bước đuổi theo họ.
Ngay tại lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy ra xem thì phát hiện là một số điện thoại lạ, thuộc Liên Thành, một thành phố nhỏ cấp ba ven biển.
Theo anh nhớ hình như mình không có người quen nào ở Liên Thành cả, Chu Khâm Nghiêu vốn không định nghe máy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn bắt máy ----- “Alo.”
Không một ai đáp lại.
Chu Khâm Nghiêu lại hỏi: “Ai vậy?”
Nhưng sau năm sáu giây nghe máy, đối phương vẫn chẳng nói một câu nào.
Mười giây trôi qua, cuộc gọi bị cắt đứt.
Toàn bộ cuộc điện thoại chỉ kéo dài mười tám giây, đầu bên kia không nói năng gì. Chu Khâm Nghiêu cũng không biết người gọi đến là nam hay nữ, thậm chí ngay cả một tiếng hít thở cũng không nghe được.
Anh nhíu mày.
Trò đùa sao, hay là ai đó không cẩn thận gọi nhầm số, mà anh cũng không biết có chuyện gì.
Sau đó chợt nhớ lại khoảng thời gian trước trên mạng đưa rất nhiều tin bắt được kẻ lừa đảo tại Liên Thành, Chu Khâm Nghiêu đoán phải chăng đây là phương thức lừa đảo mới.
Anh cất điện thoại đi, không mấy để ý chuyện này nữa.
Phía bên kia, Đường Du và Tống Tiểu Dương đã chạy đến một bãi đất trống rộng rãi nhất trong ngõ Cây Hòe, chơi máy bay điều khiển từ xa.
Lúc bảy giờ tối, trong con ngõ có thêm những ông cụ bà cụ mới khiêu vũ ở quảng trường xong quay về, trên cây hòe già treo rất nhiều ngọn đèn nhỏ sáng ngời, nhấp nháy nhấp nháy đẹp vô cùng.
Xung quanh còn có những quầy hàng nhỏ chưa đóng, có bán bóng bay và cả kẹo bông gòn.
Con ngõ này tựa như ngăn cách với xã hội xô bồ ngoài kia, bước vào đây là có thể đem đến cho con người ta cảm giác an tâm và ấm áp.
Tống Tiểu Dương chơi chiếc máy bay điều khiển từ xa Đường Du vừa mới mua cho. Cậu bé cực kỳ vui vẻ, hàng xóm mở sạp bán bóng bay thấy cậu, dịu dàng vẫy vẫy gọi cậu đến: “Tiểu Dương, tặng em với chị gái kia bóng bay nè.”
Cậu bé hào hứng chạy đến, nói cảm ơn rồi mới nhận lấy.
Vì đồ trong tay nhiều, nên không thể không đưa một quả bóng bay trong đó cho Chu Khâm Nghiêu: “Anh Nghiêu, cầm giúp em với.”
Sau đó cậu đưa máy bay cho Đường Du: “Chị Hữu Hữu, chị chơi cho em xem đi.”
Với vóc dáng cao 1m87 của Chu Khâm Nghiêu thì trong tay cầm bóng bay hoạt hình như bây giờ trông có hơi buồn cười.
Đường Du len lén cười, sau đó xoay người giả vờ chơi máy bay: “Tiểu Dương nhìn này, em bấm vào nút này, hộp điều khiển phương hướng từ xa ở chỗ này…”
Cô vừa nói vừa biểu diễn cho cậu bé xem, bỗng nhiên có gì đó gõ nhẹ lên đầu một cái.
Là quả bóng bay.
Đường Du lập tức quay đầu, Tống Tiểu Dương và Chu Khâm Nghiêu đều đang đứng bên cạnh cô.
Cậu bé chớp chớp mắt, chỉ Chu Khâm Nghiêu nhỏ giọng bảo: “Chị ơi, là anh ấy.”
Vừa rồi đầu hẻm có lấp ló mấy bóng người xa lạ nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Chu Khâm Nghiêu cảm thấy kỳ lạ nên có nhìn thêm qua đó vài lần, thành thử chẳng biết chuyện gì xảy ra. Bây giờ đôi mắt hạnh của Đường Du cứ nhìn mình chằm chằm khiến anh khó hiểu.
“… Sao thế?”
Đường Du “hừ” một tiếng, không so đo mà xoay qua chỗ khác tiếp tục chơi máy bay.
Nhưng không bao lâu sau bóng bay lại gõ lên đầu cô.
Đường Du tức khắc quay đầu lần nữa rồi lấy bóng bay trong tay Tống Tiểu Dương và đánh Chu Khâm Nghiêu: “Anh ghét quá, làm gì mà cứ đánh lén em.”
Chu Khâm Nghiêu: “???”
Tống Tiểu Dương cười làm mặt xấu với anh, lúc này Chu Khâm Nghiêu mới hiểu ra mình bị đứa con nít vu oan giá họa.
“Anh không có, không phải anh.” Anh cố gắng giải thích: “Là thằng nhóc thối kia.”
“Anh lại còn đổ cho Tiểu Dương à!”
Dù thế nào Đường Du cũng không tin cậu bé Tiểu Dương luôn ngoan ngoãn sẽ làm mấy chuyện như vậy, chỉ có người đàn ông này là hay tranh thủ lúc cô lơ đãng để làm việc xấu.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Trăm miệng cũng không bào chữa được.
Cô gái trước mặt cố gắng cầm bóng đánh lên đầu anh, nhưng vì vóc dáng anh quá cao, sợi dây bóng bay lại không dễ khống chế nên cuối cùng cô thậm chí phải nhảy lên, song vẫn không thể đánh trúng vào đầu anh.
Chu Khâm Nghiêu đứng bất động, cụp mắt nhìn cô gái đang cố hết sức để đánh vào đầu mình, rồi bất chợt bật cười.
“Được rồi được rồi.”
Anh hơi khom người xuống: “Cho em đánh này.”
Đường Du sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đánh bóng vào đầu anh: “Hừ.”
Chịu đánh xong Chu Khâm Nghiêu đứng thẳng lại, vẫn cười hỏi: “Hài lòng chưa?”
Đường Du phồng má: “Anh đánh em hai cái, em cũng phải đánh hai cái.”
Nói cách khác là còn thiếu một cái đấy.
Chu Khâm Nghiêu khẽ cười: “Được.”
Đường Du vốn tưởng lần này anh sẽ ngồi xổm xuống để mình gõ đầu lần nữa, nhưng ngờ đầu người đàn ông bất chợt nhấc cô lên ---- Tầm mắt hai người bỗng chốc ngang hàng.
Cô được anh bế lên, có thể thấy rõ sự cưng chiều trong mắt: “Như vậy đủ đánh chưa.”
“…”
Khuôn mặt giả bộ tức giận ban nãy của Đường Du không nghiêm túc nổi nữa, cô mím môi bật cười rồi nhẹ nhàng gõ đầu anh một cái, dịu dàng nói: “Đủ rồi ạ.”
Cô gái thẹn thùng cúi đầu, vừa khéo có bầu không khí làm nền. Chu Khâm Nghiêu từ từ nhích đến gần, đang định hôn nhẹ lên mặt cô một cái, thì bóng đèn Tống Tiểu Tự tự nhiên nhảy xổ ra, kéo kéo vạt áo của anh: “Anh Nghiêu, em muốn ăn kẹo bông gòn.”
Đường Du giật mình tỉnh táo lại như vừa thoát ra khỏi giấc mơ, lập tức ngượng ngùng nhảy ra khỏi lòng Chu Khâm Nghiêu và chỉnh trang lại quần áo.
Không khí lúng túng ba giây:
“… Vậy, anh đi mua kẹo cho thằng bé đi, em tiếp tục dạy thằng bé chơi máy bay.”
Chu Khâm Nghiêu liếc Tống Tiểu Dương một cái, thằng bé thối này mông lung không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không biết bản thân đã phá hủy điều gì.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Tức giận.
Nhưng có tức thế nào đi nữa cũng phải đi mua kẹo.
Đến trước quầy, ông chủ hỏi: “Muốn mấy cây?”
Chu Khâm Nghiêu xoay người liếc nhìn Tống Tiểu Dương và Đường Du đang chơi máy bay dưới gốc cây sau lưng mình.
Một người hồn nhiên ngây thơ, một người đơn thuần đáng yêu.
Cuối cùng thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ, có lẽ giờ đây họ chính là sự đền bù ông trời dành cho anh.
Người đàn ông nhìn một lúc, mắt cong cong quay đầu bảo: “Hai cái.”
“Được.”
Ông chú làm ra hai cây kẹo bông gòn cực kỳ lớn: “Cầm đi, sắp dọn quầy nghỉ bán, thêm kích thước không tăng giá.”
Chu Khâm Nghiêu cầm hai cây kẹo bông gòn to ơi là to đi về.
Cây màu trắng đưa cho Tống Tiểu Dương. Cậu bé cầm lấy cắn một miếng rồi nhấm nháp, cười tươi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm: “Ngọt quá đi!”
Cây màu hồng còn lại anh đưa cho Đường Du.
Ban đầu cô từ chối đây đẩy.
“Em đâu phải con nít, mua cái này cho em làm gì…”
Nhưng thời điểm Tống Tiểu Dương đưa tay đến nói mình có thể ăn hai cây, Đường Du lại bình tĩnh thản nhiên giật lấy cây kẹo màu hồng.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Cô gái cầm cây kẹo trong tay, thưởng thức một lượt rồi mới nhẹ nhàng cắn một cái.
Sau đó thỏa mãn mím môi cười: “Ngọt quá đi.”
Bên khóe miệng dính chút đường nhưng cô hồn nhiên không hay biết, vẫn tiếp tục chuyên tâm ăn kẹo.
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô chăm chú.
Ánh đèn trên cây hòe lấp lánh, ánh sáng đẹp đẽ mê ly đáp xuống khuôn mặt Đường Du tạo nên những mảng sáng tối xinh đẹp. Mỗi lần cô ăn một miếng sẽ vui đến độ bật cười, khóe miệng cong cong ẩn hiện hai lúm đồng điếu bên miệng.
Trái tim người đàn ông hoàn toàn tan chảy.
Chu Khâm Nghiêu lặng lẽ nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, cất tiếng: “Cho anh cắn một miếng nhé?”
Tống Tiểu Dương ở bên cạnh nghe thế, ngoan ngoãn đưa kẹo của mình đến: “Anh Nghiêu, cho anh nè.”
Song tầm mắt Chu Khâm Nghiêu luôn dừng trên mặt Đường Du, thậm chí là chẳng hề rời đi dù chỉ một chút, sau đó anh trực tiếp đưa tay đẩy cây kẹo Tống Tiểu Dương đưa đến.
Đường dính hết lên mặt cậu bé: “Ây da, anh xấu quá!”
Chu Khâm Nghiêu không nhìn cậu bé mà chỉ nhìn Đường Du chằm chằm, cười trầm khàn: “Cho anh cắn một miếng có được không?”
Kẹo bông gòn lớn thế này một mình Đường Du ăn không hết.
Mặc dù cô không biết tại sao Chu Khâm Nghiêu nhất thiết phải ăn cây trong tay mình, nhưng cô vẫn hào phóng dâng kẹo đến trước mặt anh.
Chu Khâm Nghiêu khẽ mỉm cười.
Rồi anh cúi người đến như đang muốn cắn kẹo, nhưng lúc môi sắp chạm vào kẹo thì anh chợt quẹo cua một cách không kịp trở tay.
Anh đưa tay che mắt Tống Tiểu Dương và ngay giây tiếp theo, đôi môi dịu dàng lấp kín môi Đường Du.
Đầu lưỡi vươn ra liếm đi ít đường dính bên khóe miệng cô.
Sau đó hàm răng bọc hương đường nhẹ nhàng cắn cánh môi mềm mại của cô một cái.
Hơi nóng truyền vào trong miệng cô gái: “Ngoan, em ngọt hơn.”
- ----
◆ Archduke Joseph: một trong những viên kim cương nổi tiếng nhất thế giới, phát hiện ở mỏ Golconda - Ấn Độ. Viên kim cương này dày khoảng 1.27 cm và nặng 76.02 carat, có kích thước bằng một quả trứng chim bồ câu, độ trong thuần khiết, màu sắc trong suốt, không chút tì vết, từng thuộc bộ sưu tập của Đại Công tước Joseph nước Áo, đến nay đã có lịch sử hơn 400 năm.
Viên kim cương khổng lồ này được đặt theo tên chủ nhân ban đầu của nó là Archduke Joseph August. Archduke (Đại Công tước) Joseph August là quý tộc cấp cao nhất của Vương quốc Hungary vào thế kỷ 19. Ông đã truyền lại viên kim cương vào năm 1933 cho con trai của mình, Archduke Joseph Francis. Các ghi chép lịch sử cho biết, sau này người ta đã cất giữ nó dưới tầng hầm của một ngân hàng ở Hungary, nhờ đó mà nó thoát khỏi sự truy lùng của phát xít Đức. Mãi đến năm 1961, viên kim cương lớn này mới được xuất hiện lại tại một cuộc đấu giá ở London.
Viên kim cương này đã được triển lãm ở New York từ năm 2012, sau đó được bán đấu giá bởi Christie’s ở Geneva, Thụy Sĩ. Ước tính ban đầu giá bán khoảng 15 triệu đôla Mỹ, nhưng sự đấu thầu gay gắt từ nhiều bên đã đẩy giá đấu lên cao, cuối cùng được bán với giá 21 triệu đôla Mỹ.
Tác giả :
Tô Tiền Tiền