Kẹo Dẻo Vị Quýt
Chương 30: Tiếng cười càng mê hoặc hơn (2)
Tối hôm đó, người dưới lầu chơi điên cuồng đến hơn ba giờ.
Sơ Kiến nằm trên giường, nhìn anh cởi áo, quần, lúc anh vén một góc chăn lên định vào thì khẩn trương vô cùng. Lúc này rất khác đêm trước, đêm trước không biết sẽ xảy ra nên mù tịt không sợ, nhưng bây giờ... Sơ Kiến dồn vào vách tường, đến khi bị anh một tay kéo đến trước bờ ngực trần, cả đầu toàn là đoạn ngắn anh giày vò mình mấy tiếng không cho mình ngủ đêm qua.
Phản xạ có điều kiện, tim cô đập thình thịch đụng vào ngực, khẽ thở hổn hển: Cái giường này kêu quá đi...
Anh: Anh sẽ nhẹ một chút.
Lời quen quá rồi. Nhẹ thế nào mà nhẹ, tay Kiểm Biên Lâm vuốt lung tung sau lưng cô, muốn kềm chế hoàn toàn vô dụng. Nhưng chân vừa di chuyển là ván giường liền kêu cọt kẹt cọt kẹt hai cái như đáp ứng tình hình. Kiểm Biên Lâm không nhịn được đè trán bên tai cô, mò điều khiển ti vi trên bàn, ngón tay trượt mấy vòng tìm được nút màu đỏ, bật lên.
Cô: “Hơn nửa đêm anh bật ti vi, không phải là bịt tai trộm chuông (1) à?”
(1) Bịt tai trộm chuông: nghĩa là làm những chuyện vô nghĩa, tự lừa dối mình không lừa dối được người khác.
“...”
Lại tắt, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Anh sợ cô giận nên không dám làm bậy, đành phải chậm rãi giày vò cô bằng nụ hôn, từ môi dưới đến môi trên, đến đầu lưỡi, im lặng hành hạ đôi môi, từ từ bị anh gặm cắn sưng đau. Sơ Kiến kháng cự động đậy một cái, giường lại kêu cọt kẹt cọt kẹt...
Đến loại thời điểm này Kiểm Biên Lâm đâu còn thu lại được, không ngờ Sơ Kiến từ đầu đến cuối dựng thẳng tai đột nhiên cười một trận: “Không được, em buồn cười quá.” Kiểm Biên Lâm dùng mặt cọ qua môi cô, hôn một đường từ cái cổ nâng lên của cô xuống dưới, hai tay không dừng lại: Ngoan chút nào... Ngoan chút nào.
Kết quả vẫn bị tiếng giường kêu cắt ngang. Sơ Kiến liều mạng đẩy anh: “Anh nghĩ cách trước đi...”
“...”
Anh dứt khoát lôi chăn xuống đất, ôm cô xuống giường nằm dưới đất, vừa cọ xát một lúc thì từ đầu đến lưng Sơ Kiến đều bị nền xi măng cứng ngắc làm đau, khuỷu tay buông xuống đụng vào cũng đau, tóm lại là có chăn lót cũng không được, đất cứng quá... Kiểm Biên Lâm chiều theo cô điều chỉnh đủ mọi tư thế cũng không có tác dụng gì, cuối cùng hết cách ôm cô hôn từ trên xuống dưới rất lâu, rồi lại bế cô về dùng ra trải giường bọc lấy cô, mình thì ngồi bên giường chống đầu bình tĩnh mười mấy giây.
Sơ Kiến nhờ ánh đèn thò người ra nhìn anh: Kiểm Biên Lâm?
Kiểm Biên Lâm bị cô chọc cười, mơ hồ cười cắn mạnh môi dưới, hồi lâu, anh thở dài: “Chăn bẩn rồi, em chờ một lát.”
Anh kéo cái quần trên đầu giường mặc vào, đeo dây thắt lưng, nửa người trên để trần mặc áo phao lông đi ra ngoài. Trong chốc lát, anh ôm một cái chăn sạch về.
Ngủ yên ổn, đừng suy nghĩ gì cả.
Bảy ngày sau, cảnh quay trong thung lũng kết thúc, vừa vặn gần đến Tết Nguyên Tiêu.
Nữ chính xin nghỉ ba ngày đi chụp quảng cáo quay talk show. Chỗ Kiểm Biên Lâm, Tạ Bân cũng sắp xếp việc diễn tập trước tiệc sinh nhật của anh và nơi tổ chức chính thức. Năm nay, sinh nhật của Kiểm Biên Lâm trải qua trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là chính anh nói dù bận thế nào đi nữa cũng phải làm bù cho fan.
Cho nên, đêm trước Tết Nguyên Tiêu, họ vội lên máy bay, quay về Thượng Hải.
Từ lúc diễn tập đến khi biểu diễn chính thức chỉ có ba ngày.
Kiểm Biên Lâm này có vẻ như không gần gũi với fan, hiếm khi tương tác qua lại, Weibo chỉ từng lên một lần lúc vừa mở, đăng một câu “Chào mọi người, tôi là Kiểm Biên Lâm”, rồi không đăng gì nữa.
Nhưng thông qua rất nhiều chi tiết đều có thể nhìn ra sâu trong nội tâm anh rất yêu fan, chẳng qua là không khéo biểu đạt.
Ví dụ, làm bù tiệc sinh nhật. Ví dụ tiếp, bất kể đi đâu, lúc ra vào sân bay anh đều sẽ không đi cổng VIP, là sợ fan đón không thấy mình sẽ đi một chuyến tay không. Hơn nữa, mỗi lần anh đều công khai lịch trình công việc của mình, cũng tránh cho fan khỏi tốn thời gian điều tra lịch trình trong một ngày của anh.
Cho nên từ lúc máy bay hạ cánh, Sơ Kiến liền tách ra với anh.
Sơ Kiến đeo ba lô đi ra lối ra, thấy người hai bên cầm bảng và di động phấn khích chờ anh xuất hiện, không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Kiểm Biên Lâm ở phía sau cô cách cô mười mấy mét. Để tuyên truyền bộ phim truyền hình lần này, anh đặc biệt mặc quần kaki và mang giày bốt quân đội theo thói quen của nam chính, chỉ là nửa người trên mặc áo thun đen và áo phao lông màu đen vì lạnh, dáng người đúng là không thể chê được...
Cô không biết Kiểm Biên Lâm có thấy mình không, chỉ thấy anh lấy di động ra, ngón cái nhanh chóng bấm chữ. Giây tiếp theo, di động của cô rung lên, là tin anh gửi tới: Tập nhảy xong sẽ về nhà.
Rất nhanh, anh đi lướt qua bên cạnh cô ra khỏi lối đi.
Sơ Kiến nhìn anh và hai trợ lý chen vào đám đông, nhìn hai lần, tính toán tuy khoảng thời gian này vẫn coi như là nghỉ lễ, nhưng đã về rồi thì đến tiệm làm móng dạo một vòng xem thử. Cô rời khỏi sân bay, lúc đón xe về đến tiệm thì vừa qua giờ cơm trưa.
Trong tiệm chỉ có hai, ba khách quen đang lật tạp chí xếp hàng chờ.
“Cô chủ về rồi à?” Một thợ làm móng ngẩng đầu.
Sơ Kiến đáp một tiếng, cầm lấy sổ sách đến chỗ ghế sofa dài, tiện tay lật xem, xem một hồi là lơ đãng một cách đáng xấu hổ.
Quan hệ của mình và Kiểm Biên Lâm phát triển đến giờ đúng là rất thần kì.
Quá quen thuộc, lúc bắt đầu cực kì lúng túng, sau đó lại cực kì không có cảm giác thần bí và lãng mạn gì. Ví dụ như... đôi lúc nhìn anh mặc đồ, cô sẽ nghĩ, thì ra anh cởi hết là như vậy à, còn sẽ đặc biệt tò mò nhìn từ trên xuống dưới thêm hai lần. Thậm chí khi khoa trương nhất, lúc anh ý loạn tình mê nắn bóp vuốt ve mình lung tung, cô thực sự sẽ mơ hồ cười một trận: “Không được không được, Kiểm Biên Lâm, anh có biết đôi lúc anh rất háo sắc không...”
Sơ Kiến càng nghĩ càng mê mẩn, không nhịn được cười dựa vào sofa, một hàng búp bê xếp gọn bị cô làm rơi hai con. Cô tiện tay nhặt lên, xếp lại từng cái một, đột nhiên liền nhớ tới cái hộp mang đến cùng mấy con búp bê này. Nghĩ đến đây, cô ném sổ lại, tới nhà kho lục.
Cô ngồi xổm bên kệ hàng mở hộp ra ——
Là hai chồng giấy bìa cứng dùng dây buộc chặt. Tấm thứ nhất viết đề Toán, bút đen chép đề, bút xanh chép lời giải. Nét chữ lưu loát xinh đẹp, là chữ viết của anh.
Sơ Kiến mê mẩn tháo ra, lật hai tấm, nhận ra đây là đề cấp 2. Lớp mấy nhỉ? Quên mất rồi.
Cô mở tiếp ra hết. Có đề tiếng Anh, có đề Toán, Vật lý, Hóa học, đề các môn, lại còn có đề thi của Tân Đông Phương bên ngoài trường, Olympic Toán học, cuộc thi Vật lý...
Chồng còn lại là từ đơn viết tay.
Cô đúng là có ấn tượng sâu sắc với những từ đơn này hơn những đề kia, đều là từ mà cô hay sai.
Từ nhỏ cô đã vậy, trí nhớ không tốt lắm, đề từng sai sẽ luôn sai đi sai lại.
Đặc biệt là viết từ đơn thường có trong bài thi môn tiếng Anh quả thực là cơn ác mộng của cô. Trong đầu cô tựa như có một lỗ đen, chỉ cần từng sai là nhất định sẽ sai tiếp, bảy, tám lần cũng không thuộc nổi. Ví dụ như cái từ medicine trên tấm thẻ trong tay bây giờ, cô sẽ luôn ma xui quỷ khiến viết thành medition hay medicion...
Đối với vấn đề này, giáo viên môn tiếng Anh cấp 2 đúng là ghét cay ghét đắng. À đúng, giáo viên môn tiếng Anh đó chính là chủ nhiệm lớp Kiểm Biên Lâm, cô Lý đụng phải ở bệnh viện kia... Khi ấy cô Lý với mình rõ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn thường xuyên bất thình lình nói với Kiểm Biên Lâm lúc dạy bên lớp một: “Bạn Sơ Kiến ở nhà đối diện nhà em ấy, em giúp bạn ấy học thuộc từ cho tốt đi, haiz.”
...
Sơ Kiến lật xem thẻ, nhìn ra được chúng cũ lắm rồi.
Viết vào lúc nào? Không biết.
Tại sao trước đây không đưa cho cô? Cũng không biết.
Có lẽ là vì lần hai người “chia tay” hồi cấp 2 kia, hoặc là lần lén hôn trên phà kia. Tóm lại, anh cất nhiều năm như vậy lại đưa cho cô vào sinh nhật lần này... Sơ Kiến đại khái có thể đoán được Kiểm Biên Lâm vốn muốn mượn cái này nói cho mình biết:
Sơ Kiến, anh đã thích em rất nhiều năm.
Sơ Kiến, nể mặt nhiều năm như vậy, có thể cho anh thử thêm lần nữa được không...
Nhưng cô căn bản không mở ra xem.
Sơ Kiến ngồi xổm dưới đất, lật qua lật lại nghịch mấy tấm thẻ này, giống như hồn rời khỏi xác vậy. Nửa tiếng sau, cô cẩn thận cất kĩ tất cả thẻ, để vào chỗ bí mật nhất lần nữa, rời khỏi nhà kho, đẩy cửa kính ra rồi đi ngay. Không kịp để lại một câu.
Một thợ làm móng đang làm việc tám chuyện nhìn ngoài cửa một cái: “Đoán chừng là yêu rồi.”
Về đến nhà, bà mẹ đang giơ một cái gạt tàn thuốc đuổi theo trách mắng ông bố, chất vấn ông rốt cuộc là ăn thuốc hay hút thuốc, vậy mà một buổi sáng đã có bốn mẩu thuốc lá. Ông bố không ngừng giả ngu, rụt cổ cho cá ăn, lẩm bẩm: “Tôi đây là thành khẩn sẽ được khoan hồng, nếu muốn giấu bà thì đổ vào bồn cầu xối hết liền là được rồi.” Kết quả dẫn đến việc tra hỏi gay gắt hơn, sự giáo huấn của bà mẹ chuyển từ việc cả buổi sáng hút quá nhiều thuốc, sang rốt cuộc trước đây đổ mẩu thuốc vào bồn cầu bao nhiêu lần?
Sơ Kiến cũng không để ý đến họ, lao vào bếp, lấy hết trái cây chuẩn bị nghỉ lễ ăn trong tủ lạnh ra, lột từng trái, gọt vỏ, cắt miếng,... làm một hộp lớn.
“Làm cái gì đấy?” Mẹ Sơ Kiến cũng bị hoảng sợ.
“Con đi đưa trái cây cho Kiểm Biên Lâm.” Sơ Kiến ôm hộp rồi chạy.
“Hai cái đứa này nếu sớm tốt như vậy thì tốt quá.” Mẹ Sơ Kiến vô cùng xúc động.
Đến công ty Kiểm Biên Lâm, cô báo tên Tạ Bân, được nhân viên lễ tân dẫn vào.
Giữa đường bị Hiểu Vũ thấy, kêu to một tiếng “Chị dâu”, vội vàng dẫn cô xoay một vòng đi thẳng đến phòng tập. Vì Kiểm Biên Lâm cũng có cổ phần ở công ty, cho nên coi như là một trong các ông chủ, cả tầng lầu truyền ra “Bà chủ” trong truyền thuyết xuất hiện rồi. Mọi người ào ào hóng hớt giơ ly, ùa đến phòng nước gần phòng tập nhất.
Kết quả là thấy phòng tập bị đóng, mười mấy bạn nhảy cười khó hiểu, nói đi uống trà trưa.
Nhân viên tràn đầy phấn khởi chạy tới buồn rầu rời khỏi, nhân tiện để lại lời nhắn cho một nhân viên ở gần phòng tập nhất, đi ra rồi gọi máy nội bộ nha...
Ngoài cửa náo nhiệt, bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
Kiểm Biên Lâm vừa kết thúc một giai đoạn diễn tập, phần tóc ngắn trên trán đã sớm đẫm mồ hôi, chỉ mặc áo may ô màu đen và quần thể thao màu xám, chân trần đi tới bên cạnh cô.
Cả người không có bất kì đồ trang sức gì, ngoại trừ vòng tay đôi màu vàng nhạt mỗi người một cái với Sơ Kiến hơi trượt xuống mu bàn tay.
Anh không ngờ Sơ Kiến sẽ muốn tới công ty thăm mình. Anh mở chai nước suối trong tay, vừa định uống nước thì bị Sơ Kiến đút một miếng lê vào miệng trước, tay khựng lại, nhai từ từ rồi nuốt.
“Mệt không?” Sơ Kiến chọn chọn lựa lựa, tiếp tục gạt nửa trái dâu, đưa đến bên miệng anh.
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, há miệng cắn dâu.
Sơ Kiến ôm một hộp trái cây lớn, ngửa đầu nhìn anh ăn.
Trước khi thấy những tấm thẻ kia, có một vấn đề làm Sơ Kiến nghi hoặc rất lâu. Kiểm Biên Lâm rốt cuộc bắt đầu thích mình từ lúc nào? Hồi nhỏ, có một dạo anh rất ghét mình, sau đó lên cấp 2, ngoại trừ tin đồn ra, kì thực anh không bày tỏ hay làm bất kì hành động thân mật gì. Cho đến năm mới thứ hai sau khi “chia tay”, sau khi anh lén hôn mình trên phà, Sơ Kiến có phần hoảng sợ, nhưng về sau... không có về sau, rồi anh tiếp tục không có gì đặc biệt, cô còn tưởng anh chỉ là nhất thời kích động.
Đến trung học, vì nam nữ khác biệt mà Sơ Kiến có ý thức cấm kị với anh, trừ việc hai nhà tụ tập ăn cơm chung thì không trao đổi mấy, hai người nói chuyện còn không nhiều hơn tin đồn của anh cô nghe ở trường... Đến tận lớp 12, Từ Kinh tỏ tình không bao lâu, anh chợt phản ứng kịch liệt như thế lại dọa được cô, sao Kiểm Biên Lâm lại đột nhiên như vậy?
Nhìn thấy những tấm thẻ kia, cô nghĩ, thực ra không hề đột nhiên, anh chỉ là luôn không giỏi bày tỏ.
Sơ Kiến đang nghĩ, tâm trạng của anh khi tặng món quà sinh nhật này cho mình. Nếu không có bệnh của chú Kiểm và anh, hai người sẽ lại như thế nào? Người không biết bày tỏ đúng là đáng ghét lại đáng giận ——
“Muốn ăn cái nào?” Sơ Kiến càng nghĩ càng giận, liếc anh một cái.
Kiểm Biên Lâm hơi mơ hồ: “Cái nào cũng được.”
Cô cúi đầu định chọn một miếng không to không nhỏ đút cho anh. Kiểm Biên Lâm hạ thấp người, rõ ràng có dụng ý khác, nghiêng đầu hôn khóe môi cô. Sơ Kiến bị phần tóc ướt trên trán anh sượt qua gò má, ngưa ngứa, hôn cùng anh như có như không. Anh không dừng, cô cũng không dừng.
Dính nhau đến cuối cùng, cảm xúc dâng lên nơi đáy mắt Kiểm Biên Lâm ngày càng đậm, khích đến mức cổ họng phát khô.
Anh nhân cơ hội thấp giọng tiếp một câu: Tối nay ngủ nhà ai?
Sơ Kiến nằm trên giường, nhìn anh cởi áo, quần, lúc anh vén một góc chăn lên định vào thì khẩn trương vô cùng. Lúc này rất khác đêm trước, đêm trước không biết sẽ xảy ra nên mù tịt không sợ, nhưng bây giờ... Sơ Kiến dồn vào vách tường, đến khi bị anh một tay kéo đến trước bờ ngực trần, cả đầu toàn là đoạn ngắn anh giày vò mình mấy tiếng không cho mình ngủ đêm qua.
Phản xạ có điều kiện, tim cô đập thình thịch đụng vào ngực, khẽ thở hổn hển: Cái giường này kêu quá đi...
Anh: Anh sẽ nhẹ một chút.
Lời quen quá rồi. Nhẹ thế nào mà nhẹ, tay Kiểm Biên Lâm vuốt lung tung sau lưng cô, muốn kềm chế hoàn toàn vô dụng. Nhưng chân vừa di chuyển là ván giường liền kêu cọt kẹt cọt kẹt hai cái như đáp ứng tình hình. Kiểm Biên Lâm không nhịn được đè trán bên tai cô, mò điều khiển ti vi trên bàn, ngón tay trượt mấy vòng tìm được nút màu đỏ, bật lên.
Cô: “Hơn nửa đêm anh bật ti vi, không phải là bịt tai trộm chuông (1) à?”
(1) Bịt tai trộm chuông: nghĩa là làm những chuyện vô nghĩa, tự lừa dối mình không lừa dối được người khác.
“...”
Lại tắt, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Anh sợ cô giận nên không dám làm bậy, đành phải chậm rãi giày vò cô bằng nụ hôn, từ môi dưới đến môi trên, đến đầu lưỡi, im lặng hành hạ đôi môi, từ từ bị anh gặm cắn sưng đau. Sơ Kiến kháng cự động đậy một cái, giường lại kêu cọt kẹt cọt kẹt...
Đến loại thời điểm này Kiểm Biên Lâm đâu còn thu lại được, không ngờ Sơ Kiến từ đầu đến cuối dựng thẳng tai đột nhiên cười một trận: “Không được, em buồn cười quá.” Kiểm Biên Lâm dùng mặt cọ qua môi cô, hôn một đường từ cái cổ nâng lên của cô xuống dưới, hai tay không dừng lại: Ngoan chút nào... Ngoan chút nào.
Kết quả vẫn bị tiếng giường kêu cắt ngang. Sơ Kiến liều mạng đẩy anh: “Anh nghĩ cách trước đi...”
“...”
Anh dứt khoát lôi chăn xuống đất, ôm cô xuống giường nằm dưới đất, vừa cọ xát một lúc thì từ đầu đến lưng Sơ Kiến đều bị nền xi măng cứng ngắc làm đau, khuỷu tay buông xuống đụng vào cũng đau, tóm lại là có chăn lót cũng không được, đất cứng quá... Kiểm Biên Lâm chiều theo cô điều chỉnh đủ mọi tư thế cũng không có tác dụng gì, cuối cùng hết cách ôm cô hôn từ trên xuống dưới rất lâu, rồi lại bế cô về dùng ra trải giường bọc lấy cô, mình thì ngồi bên giường chống đầu bình tĩnh mười mấy giây.
Sơ Kiến nhờ ánh đèn thò người ra nhìn anh: Kiểm Biên Lâm?
Kiểm Biên Lâm bị cô chọc cười, mơ hồ cười cắn mạnh môi dưới, hồi lâu, anh thở dài: “Chăn bẩn rồi, em chờ một lát.”
Anh kéo cái quần trên đầu giường mặc vào, đeo dây thắt lưng, nửa người trên để trần mặc áo phao lông đi ra ngoài. Trong chốc lát, anh ôm một cái chăn sạch về.
Ngủ yên ổn, đừng suy nghĩ gì cả.
Bảy ngày sau, cảnh quay trong thung lũng kết thúc, vừa vặn gần đến Tết Nguyên Tiêu.
Nữ chính xin nghỉ ba ngày đi chụp quảng cáo quay talk show. Chỗ Kiểm Biên Lâm, Tạ Bân cũng sắp xếp việc diễn tập trước tiệc sinh nhật của anh và nơi tổ chức chính thức. Năm nay, sinh nhật của Kiểm Biên Lâm trải qua trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là chính anh nói dù bận thế nào đi nữa cũng phải làm bù cho fan.
Cho nên, đêm trước Tết Nguyên Tiêu, họ vội lên máy bay, quay về Thượng Hải.
Từ lúc diễn tập đến khi biểu diễn chính thức chỉ có ba ngày.
Kiểm Biên Lâm này có vẻ như không gần gũi với fan, hiếm khi tương tác qua lại, Weibo chỉ từng lên một lần lúc vừa mở, đăng một câu “Chào mọi người, tôi là Kiểm Biên Lâm”, rồi không đăng gì nữa.
Nhưng thông qua rất nhiều chi tiết đều có thể nhìn ra sâu trong nội tâm anh rất yêu fan, chẳng qua là không khéo biểu đạt.
Ví dụ, làm bù tiệc sinh nhật. Ví dụ tiếp, bất kể đi đâu, lúc ra vào sân bay anh đều sẽ không đi cổng VIP, là sợ fan đón không thấy mình sẽ đi một chuyến tay không. Hơn nữa, mỗi lần anh đều công khai lịch trình công việc của mình, cũng tránh cho fan khỏi tốn thời gian điều tra lịch trình trong một ngày của anh.
Cho nên từ lúc máy bay hạ cánh, Sơ Kiến liền tách ra với anh.
Sơ Kiến đeo ba lô đi ra lối ra, thấy người hai bên cầm bảng và di động phấn khích chờ anh xuất hiện, không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Kiểm Biên Lâm ở phía sau cô cách cô mười mấy mét. Để tuyên truyền bộ phim truyền hình lần này, anh đặc biệt mặc quần kaki và mang giày bốt quân đội theo thói quen của nam chính, chỉ là nửa người trên mặc áo thun đen và áo phao lông màu đen vì lạnh, dáng người đúng là không thể chê được...
Cô không biết Kiểm Biên Lâm có thấy mình không, chỉ thấy anh lấy di động ra, ngón cái nhanh chóng bấm chữ. Giây tiếp theo, di động của cô rung lên, là tin anh gửi tới: Tập nhảy xong sẽ về nhà.
Rất nhanh, anh đi lướt qua bên cạnh cô ra khỏi lối đi.
Sơ Kiến nhìn anh và hai trợ lý chen vào đám đông, nhìn hai lần, tính toán tuy khoảng thời gian này vẫn coi như là nghỉ lễ, nhưng đã về rồi thì đến tiệm làm móng dạo một vòng xem thử. Cô rời khỏi sân bay, lúc đón xe về đến tiệm thì vừa qua giờ cơm trưa.
Trong tiệm chỉ có hai, ba khách quen đang lật tạp chí xếp hàng chờ.
“Cô chủ về rồi à?” Một thợ làm móng ngẩng đầu.
Sơ Kiến đáp một tiếng, cầm lấy sổ sách đến chỗ ghế sofa dài, tiện tay lật xem, xem một hồi là lơ đãng một cách đáng xấu hổ.
Quan hệ của mình và Kiểm Biên Lâm phát triển đến giờ đúng là rất thần kì.
Quá quen thuộc, lúc bắt đầu cực kì lúng túng, sau đó lại cực kì không có cảm giác thần bí và lãng mạn gì. Ví dụ như... đôi lúc nhìn anh mặc đồ, cô sẽ nghĩ, thì ra anh cởi hết là như vậy à, còn sẽ đặc biệt tò mò nhìn từ trên xuống dưới thêm hai lần. Thậm chí khi khoa trương nhất, lúc anh ý loạn tình mê nắn bóp vuốt ve mình lung tung, cô thực sự sẽ mơ hồ cười một trận: “Không được không được, Kiểm Biên Lâm, anh có biết đôi lúc anh rất háo sắc không...”
Sơ Kiến càng nghĩ càng mê mẩn, không nhịn được cười dựa vào sofa, một hàng búp bê xếp gọn bị cô làm rơi hai con. Cô tiện tay nhặt lên, xếp lại từng cái một, đột nhiên liền nhớ tới cái hộp mang đến cùng mấy con búp bê này. Nghĩ đến đây, cô ném sổ lại, tới nhà kho lục.
Cô ngồi xổm bên kệ hàng mở hộp ra ——
Là hai chồng giấy bìa cứng dùng dây buộc chặt. Tấm thứ nhất viết đề Toán, bút đen chép đề, bút xanh chép lời giải. Nét chữ lưu loát xinh đẹp, là chữ viết của anh.
Sơ Kiến mê mẩn tháo ra, lật hai tấm, nhận ra đây là đề cấp 2. Lớp mấy nhỉ? Quên mất rồi.
Cô mở tiếp ra hết. Có đề tiếng Anh, có đề Toán, Vật lý, Hóa học, đề các môn, lại còn có đề thi của Tân Đông Phương bên ngoài trường, Olympic Toán học, cuộc thi Vật lý...
Chồng còn lại là từ đơn viết tay.
Cô đúng là có ấn tượng sâu sắc với những từ đơn này hơn những đề kia, đều là từ mà cô hay sai.
Từ nhỏ cô đã vậy, trí nhớ không tốt lắm, đề từng sai sẽ luôn sai đi sai lại.
Đặc biệt là viết từ đơn thường có trong bài thi môn tiếng Anh quả thực là cơn ác mộng của cô. Trong đầu cô tựa như có một lỗ đen, chỉ cần từng sai là nhất định sẽ sai tiếp, bảy, tám lần cũng không thuộc nổi. Ví dụ như cái từ medicine trên tấm thẻ trong tay bây giờ, cô sẽ luôn ma xui quỷ khiến viết thành medition hay medicion...
Đối với vấn đề này, giáo viên môn tiếng Anh cấp 2 đúng là ghét cay ghét đắng. À đúng, giáo viên môn tiếng Anh đó chính là chủ nhiệm lớp Kiểm Biên Lâm, cô Lý đụng phải ở bệnh viện kia... Khi ấy cô Lý với mình rõ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn thường xuyên bất thình lình nói với Kiểm Biên Lâm lúc dạy bên lớp một: “Bạn Sơ Kiến ở nhà đối diện nhà em ấy, em giúp bạn ấy học thuộc từ cho tốt đi, haiz.”
...
Sơ Kiến lật xem thẻ, nhìn ra được chúng cũ lắm rồi.
Viết vào lúc nào? Không biết.
Tại sao trước đây không đưa cho cô? Cũng không biết.
Có lẽ là vì lần hai người “chia tay” hồi cấp 2 kia, hoặc là lần lén hôn trên phà kia. Tóm lại, anh cất nhiều năm như vậy lại đưa cho cô vào sinh nhật lần này... Sơ Kiến đại khái có thể đoán được Kiểm Biên Lâm vốn muốn mượn cái này nói cho mình biết:
Sơ Kiến, anh đã thích em rất nhiều năm.
Sơ Kiến, nể mặt nhiều năm như vậy, có thể cho anh thử thêm lần nữa được không...
Nhưng cô căn bản không mở ra xem.
Sơ Kiến ngồi xổm dưới đất, lật qua lật lại nghịch mấy tấm thẻ này, giống như hồn rời khỏi xác vậy. Nửa tiếng sau, cô cẩn thận cất kĩ tất cả thẻ, để vào chỗ bí mật nhất lần nữa, rời khỏi nhà kho, đẩy cửa kính ra rồi đi ngay. Không kịp để lại một câu.
Một thợ làm móng đang làm việc tám chuyện nhìn ngoài cửa một cái: “Đoán chừng là yêu rồi.”
Về đến nhà, bà mẹ đang giơ một cái gạt tàn thuốc đuổi theo trách mắng ông bố, chất vấn ông rốt cuộc là ăn thuốc hay hút thuốc, vậy mà một buổi sáng đã có bốn mẩu thuốc lá. Ông bố không ngừng giả ngu, rụt cổ cho cá ăn, lẩm bẩm: “Tôi đây là thành khẩn sẽ được khoan hồng, nếu muốn giấu bà thì đổ vào bồn cầu xối hết liền là được rồi.” Kết quả dẫn đến việc tra hỏi gay gắt hơn, sự giáo huấn của bà mẹ chuyển từ việc cả buổi sáng hút quá nhiều thuốc, sang rốt cuộc trước đây đổ mẩu thuốc vào bồn cầu bao nhiêu lần?
Sơ Kiến cũng không để ý đến họ, lao vào bếp, lấy hết trái cây chuẩn bị nghỉ lễ ăn trong tủ lạnh ra, lột từng trái, gọt vỏ, cắt miếng,... làm một hộp lớn.
“Làm cái gì đấy?” Mẹ Sơ Kiến cũng bị hoảng sợ.
“Con đi đưa trái cây cho Kiểm Biên Lâm.” Sơ Kiến ôm hộp rồi chạy.
“Hai cái đứa này nếu sớm tốt như vậy thì tốt quá.” Mẹ Sơ Kiến vô cùng xúc động.
Đến công ty Kiểm Biên Lâm, cô báo tên Tạ Bân, được nhân viên lễ tân dẫn vào.
Giữa đường bị Hiểu Vũ thấy, kêu to một tiếng “Chị dâu”, vội vàng dẫn cô xoay một vòng đi thẳng đến phòng tập. Vì Kiểm Biên Lâm cũng có cổ phần ở công ty, cho nên coi như là một trong các ông chủ, cả tầng lầu truyền ra “Bà chủ” trong truyền thuyết xuất hiện rồi. Mọi người ào ào hóng hớt giơ ly, ùa đến phòng nước gần phòng tập nhất.
Kết quả là thấy phòng tập bị đóng, mười mấy bạn nhảy cười khó hiểu, nói đi uống trà trưa.
Nhân viên tràn đầy phấn khởi chạy tới buồn rầu rời khỏi, nhân tiện để lại lời nhắn cho một nhân viên ở gần phòng tập nhất, đi ra rồi gọi máy nội bộ nha...
Ngoài cửa náo nhiệt, bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
Kiểm Biên Lâm vừa kết thúc một giai đoạn diễn tập, phần tóc ngắn trên trán đã sớm đẫm mồ hôi, chỉ mặc áo may ô màu đen và quần thể thao màu xám, chân trần đi tới bên cạnh cô.
Cả người không có bất kì đồ trang sức gì, ngoại trừ vòng tay đôi màu vàng nhạt mỗi người một cái với Sơ Kiến hơi trượt xuống mu bàn tay.
Anh không ngờ Sơ Kiến sẽ muốn tới công ty thăm mình. Anh mở chai nước suối trong tay, vừa định uống nước thì bị Sơ Kiến đút một miếng lê vào miệng trước, tay khựng lại, nhai từ từ rồi nuốt.
“Mệt không?” Sơ Kiến chọn chọn lựa lựa, tiếp tục gạt nửa trái dâu, đưa đến bên miệng anh.
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, há miệng cắn dâu.
Sơ Kiến ôm một hộp trái cây lớn, ngửa đầu nhìn anh ăn.
Trước khi thấy những tấm thẻ kia, có một vấn đề làm Sơ Kiến nghi hoặc rất lâu. Kiểm Biên Lâm rốt cuộc bắt đầu thích mình từ lúc nào? Hồi nhỏ, có một dạo anh rất ghét mình, sau đó lên cấp 2, ngoại trừ tin đồn ra, kì thực anh không bày tỏ hay làm bất kì hành động thân mật gì. Cho đến năm mới thứ hai sau khi “chia tay”, sau khi anh lén hôn mình trên phà, Sơ Kiến có phần hoảng sợ, nhưng về sau... không có về sau, rồi anh tiếp tục không có gì đặc biệt, cô còn tưởng anh chỉ là nhất thời kích động.
Đến trung học, vì nam nữ khác biệt mà Sơ Kiến có ý thức cấm kị với anh, trừ việc hai nhà tụ tập ăn cơm chung thì không trao đổi mấy, hai người nói chuyện còn không nhiều hơn tin đồn của anh cô nghe ở trường... Đến tận lớp 12, Từ Kinh tỏ tình không bao lâu, anh chợt phản ứng kịch liệt như thế lại dọa được cô, sao Kiểm Biên Lâm lại đột nhiên như vậy?
Nhìn thấy những tấm thẻ kia, cô nghĩ, thực ra không hề đột nhiên, anh chỉ là luôn không giỏi bày tỏ.
Sơ Kiến đang nghĩ, tâm trạng của anh khi tặng món quà sinh nhật này cho mình. Nếu không có bệnh của chú Kiểm và anh, hai người sẽ lại như thế nào? Người không biết bày tỏ đúng là đáng ghét lại đáng giận ——
“Muốn ăn cái nào?” Sơ Kiến càng nghĩ càng giận, liếc anh một cái.
Kiểm Biên Lâm hơi mơ hồ: “Cái nào cũng được.”
Cô cúi đầu định chọn một miếng không to không nhỏ đút cho anh. Kiểm Biên Lâm hạ thấp người, rõ ràng có dụng ý khác, nghiêng đầu hôn khóe môi cô. Sơ Kiến bị phần tóc ướt trên trán anh sượt qua gò má, ngưa ngứa, hôn cùng anh như có như không. Anh không dừng, cô cũng không dừng.
Dính nhau đến cuối cùng, cảm xúc dâng lên nơi đáy mắt Kiểm Biên Lâm ngày càng đậm, khích đến mức cổ họng phát khô.
Anh nhân cơ hội thấp giọng tiếp một câu: Tối nay ngủ nhà ai?
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo