Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 57
Đường Tiểu Đường bị bắt nạt rầm rì ưm ưm a a, hai mắt ngập nước, con ngươi đen nhánh run rẩy giống như vầng trăng rung động dưới đáy nước, lay động khiến lòng người quặn thắt.
Viên kẹo nhỏ xinh đẹp lại tươi mới, ngon miệng lại nhiều nước.
Hương khí ngọt ngào nồng động chưa từng có, quả thực đã thành sương mù màu hồng phấn vấn vương bao vây lấy bọn họ, linh hồn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng chứa đựng thứ tình cảm không gì sánh được, mùi kẹo ngọt ngào quyện trong hương rượu làm say lòng người.
“Chủ… Chủ nhân…” Nắm tay Đường Tiểu Đường đẩy ngực Tư Hàn Tước, “Đai lưng của anh cộm quá.”
Tư Hàn Tước thở dốc: “Đai lưng?”
“À.” Người đàn ông phản ứng lại, hai ngón tay kẹp lấy cánh mũi thiếu niên, giọng nói khàn đặc trầm thấp hàm chứa ý cười đùa cợt, “Lần sau đổi đai lưng khác.”
Đường Tiểu Đường ngốc nghếch nở nụ cười: “Chủ nhân thật tốt.”
Nó thích chủ nhân vuốt ve.
Giống như nội tâm đã ảo tưởng thật lâu, khát vọng thật lâu.
Tình yêu dịu dàng sâu đậm dùng phương thức đơn thuần nhất bày ra, linh hồn vuốt ve, ấm áp ngứa ngáy.
Từng nhúm điện nhỏ xẹt qua làn da tạo nên một đóa hoa rồi bùng nổ thành một biển hoa.
Đường Tiểu Đường thích ý híp mắt, gương mặt trắng nõn giờ đã đỏ ửng, hừ hừ như bé mèo con uống say, tùy ý chủ nhân đùa nghịch, vừa ngoan vừa mềm, nghe lời vô cùng.
Thế nhưng đai lưng của chủ nhân càng ngày càng cộm người.
Kì quái.
Đai lưng này thật đáng ghét!
Tư Hàn Tước dùng hết sự kiềm chế của cả đời này, hô hấp của anh dồn dập, từ từ tỉnh táo lại sau nụ hôn sâu.
Đôi mắt ngập nước của thiếu niên sáng rực, trong lòng phát ra tiếng òng ọc, dưới ánh mắt nóng cháy muốn ăn thịt người của Tư Hàn Tước, nó nấc một cái đầy mùi rượu, ánh mắt ngọt mềm nhìn chủ nhân, khóe môi hàm chứa ý cười, đầu nghiêng về một bên, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Hôm nay kẹo uống một cốc Cocktail cực kì lớn đó!
Thiếu niên say ngủ trông như một miếng pho mát trắng trẻo nóng hôi hổi, thơm ngọt mềm xốp mặc người xoa nắn.
Lông mày thiếu niên giãn ra, ngủ không lo lắng gì, không có một chút phòng bị.
Tư Hàn Tước nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán thấm mồ hôi, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh bế nó lên rồi vào phòng ngủ đặt xuống giường, tắm rửa xong thì dùng khăn ấm giúp nó lau mặt lau tay rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Tấm lưng mảnh thon gầy của thiếu niên nằm trọn trong lòng anh, sợi tóc chứa hương kẹo quẹt qua chóp mũi, hơi ngứa.
Ngón tay ôm lấy mu bàn tay thiếu niên, mười ngón tay đan vào nhau giống một đoạn xiềng xích không thể tháo rời.
Bên ngoài là ngôi nhà ấm áp nhất, trong lòng là người yêu thương nhất.
Hô hấp đều đều của thiếu niên đánh bay ác mộng và hắc ám khiến quân lính của bọn chúng tan rã.
Cuối cùng cũng có hàng rào đầu tiên dựng lên bao quanh cảm giác an toàn trong lòng anh.
Người này là của anh.
Tư Hàn Tước nghĩ thầm, viên kẹo yếu ớt này hay thiếu niên ngủ say không tỉnh kia đều là của anh.
Trên đời này cuối cùng cũng có một người cho đi không giữ lại, vượt qua sự sống và cái chết, dùng linh hồn ngây thơ và ấm áp yêu thương anh.
…
Đường Tiểu Đường mơ màng động đậy, nhẹ nhàng mở nửa con mắt, tỉnh lại.
Bên tai có tiếng cười trầm thấp: “Tỉnh rồi?”
Sắc trời lờ mờ, ánh đèn ái muội, trong phòng có loại không khí ấm áp mới thức dậy.
Đường Tiểu Đường nửa mộng nửa tỉnh, tầm mắt thoáng thấy hình bóng người như cách màn sương, cách một lớp vải vỏng, cách một bí mật cẩn thận che giấu, mông lung không rõ.
Đôi tay trắng muốt của thiếu niên giơ lên dụi mắt.
Bóng người trước mắt như kị sĩ bước ra từ rừng rậm đầy sương, càng ngày càng động lòng người.
Là chủ nhân kẹo yêu nhất đó!
Vừa mở mắt, bên người chính là người mình thích nhất.
Thế gian có điều gì tốt đẹp hơn thế nữa.
Đường Tiểu Đường ngây ngô nở nụ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều tẩm mật ngọt.
Tư Hàn Tước xoa đỉnh đầu nó: “Rời giường ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
Cái miệng Đường Tiểu Đường tròn như chữ O: “Chủ nhân làm?”
“Nếu không thì ai?” Tư Hàn Tước véo mũi nó, “Nếm thử không?”
Đường Tiểu Đường lập tức tỉnh táo, vén chăn lên, “Kẹo tới đây!”
Đường Tiểu Đường mặc đồ ngủ của Tư Hàn Tước, đỉnh đầu có mấy sợi tóc chổng ngược, hai mắt sáng rực chạy vào phòng bếp.
Mùi hương ngập tràn phòng bếp, trên bàn bày một bát cháo thịt chín tái và rau xào tinh xảo cùng một đĩa bánh trứng vàng ươm, màu sắc và hương vị đều rất hấp dẫn.
Sợi rau xanh lục cùng thịt viên sậm màu được xếp cùng gạo trắng, hương thơm nức mũi, rau hẳn là được xào qua với trứng vịt nên hơi bóng, ăn với cháo cực kì hợp.
Đường Tiểu Đường hít sâu một hơi, hai mắt lấp lánh, vô cùng phối hợp “Oa~~~” một tiếng.”
Tư Hàn Tước dựa vào cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, vui vẻ nở nụ cười.
Vào một buổi sáng lười biếng, hai người cùng nhau ngồi dưới tia nắng ban mai, cùng nhau thưởng thức bữa sáng chủ nhân tự làm.
Kĩ năng nấu nướng của chủ nhân tốt ghê!
Dinh dưỡng phong phú, mặn nhạt cân đối, bát cháo đặc tiến vào bụng đánh bay hết khó chịu trong đêm, Đường Tiểu Đường ăn ngon lành, rau xanh cũng chén sạch, không hề kén ăn.
Ăn xong hai bát cháo lớn còn không quên nịnh nọt: “Kỹ năng nấu nướng của chủ nhân thật tuyệt!”
Tư Hàn Tước đã ăn no, đang nhàn nhã ngồi ngắm hai má thiếu niên như hamster rung động, nghe vậy thì nói: “Trước kia ở nước ngoài học, một ngày ba bữa đều là tự mình nấu.”
“Thích ăn à?” Tư Hàn Tước cười nhìn nó, “Sau này mỗi ngày đều làm cho em.”
Đôi mày Đường Tiểu Đường nhăn lại lắc đầu: “Không được, không được, khó lắm.”
Tư Hàn Tước nhướng mày.
Đường Tiểu Đường nghiêm túc nói tiếp: “Chủ nhân ở bên ngoài đã bận rộn như vậy rồi, về nhà còn nấu cơm cho kẹo nữa thì quá vất vả.”
“Thế nhưng kẹo có thể ở nhà chờ chủ nhân về!” Đường Tiểu Đường cười tủm tỉm nhìn anh, “Kẹo có thể làm cơm, chờ chủ nhân về nhà.”
Sóng mắt Tư Hàn Tước khẽ động, trong đầu tưởng tượng ra cảnh kia.
Sau đó, người đàn ông cúi đầu, hai tai ửng đỏ nở nụ cười.
Nụ cười tràn ngập khát khao và chờ mong, không hề phòng bị, không hề thắc mắc, trong mắt là dung mạo thanh tú của thiếu niên, nụ cười dịu dàng vô bờ.
Anh vươn ngón út ra, “Anh nhớ rồi, không được gạt anh.”
“Sẽ không!” Đường Tiểu Đường vỗ ngực, tự tin móc lấy ngón tay chủ nhân, “Kẹo chắc chắn không nuốt lời!”
Ăn cơm sáng xong, Tư Hàn Tước không giống bình thường đi làm luôn mà bảo Đường Tiểu Đường ra phòng khách chơi máy tính sau đó như làm ảo thuật mà móc một chiếc tạp dề từ tủ bát ra, buộc lên eo rồi bắt đầu dọn dẹp và rửa bát.
Đường Tiểu Đường: 0.0
Đường Tiểu Đường chưa bao giờ thấy chủ nhân rửa bát nên bị dọa sợ ngây người.
Không phải… Không phải có máy rửa bát à?
Thiếu niên ghé vào cửa phòng bếp, tầm mắt dính chặt lên bóng lưng Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước bỏ bát đũa vào bồn, mở vòi nước dội bớt dầu mỡ, mấy giọt dầu nổi trên mặt nước phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc.
Trên mặt người đàn ông không có vẻ gì gọi là ghét bỏ, anh lấy dầu rửa bát rồi bắt đầu bình tĩnh động thủ.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng ngâm trong làn nước ấm, kiên nhẫn cọ sạch dầu mỡ từng chút, từng chút một, nước ấm nổi bọt, từng bọt nước nhỏ vỡ ra, tiếng vang lép bép nối tiếp nhau, sống động vô cùng.
Rất ít người sẽ chú ý tới âm thanh kia.
Tiếng bát đũa leng keng và sinh hoạt ồn ào đan xen vào nhau, chẳng ai có tâm trạng lắng nghe âm thanh bé nhỏ không đáng kể kia.
Âm thanh sột soạt liên tục như tiếng ngáy của mèo con ngủ say bên lò sưởi, như tiếng mưa đập vào cửa sổ trông đêm khuya yên tĩnh.
Phải đủ bình thản mới có thể nghe được.
~Hết chương 57~
Viên kẹo nhỏ xinh đẹp lại tươi mới, ngon miệng lại nhiều nước.
Hương khí ngọt ngào nồng động chưa từng có, quả thực đã thành sương mù màu hồng phấn vấn vương bao vây lấy bọn họ, linh hồn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng chứa đựng thứ tình cảm không gì sánh được, mùi kẹo ngọt ngào quyện trong hương rượu làm say lòng người.
“Chủ… Chủ nhân…” Nắm tay Đường Tiểu Đường đẩy ngực Tư Hàn Tước, “Đai lưng của anh cộm quá.”
Tư Hàn Tước thở dốc: “Đai lưng?”
“À.” Người đàn ông phản ứng lại, hai ngón tay kẹp lấy cánh mũi thiếu niên, giọng nói khàn đặc trầm thấp hàm chứa ý cười đùa cợt, “Lần sau đổi đai lưng khác.”
Đường Tiểu Đường ngốc nghếch nở nụ cười: “Chủ nhân thật tốt.”
Nó thích chủ nhân vuốt ve.
Giống như nội tâm đã ảo tưởng thật lâu, khát vọng thật lâu.
Tình yêu dịu dàng sâu đậm dùng phương thức đơn thuần nhất bày ra, linh hồn vuốt ve, ấm áp ngứa ngáy.
Từng nhúm điện nhỏ xẹt qua làn da tạo nên một đóa hoa rồi bùng nổ thành một biển hoa.
Đường Tiểu Đường thích ý híp mắt, gương mặt trắng nõn giờ đã đỏ ửng, hừ hừ như bé mèo con uống say, tùy ý chủ nhân đùa nghịch, vừa ngoan vừa mềm, nghe lời vô cùng.
Thế nhưng đai lưng của chủ nhân càng ngày càng cộm người.
Kì quái.
Đai lưng này thật đáng ghét!
Tư Hàn Tước dùng hết sự kiềm chế của cả đời này, hô hấp của anh dồn dập, từ từ tỉnh táo lại sau nụ hôn sâu.
Đôi mắt ngập nước của thiếu niên sáng rực, trong lòng phát ra tiếng òng ọc, dưới ánh mắt nóng cháy muốn ăn thịt người của Tư Hàn Tước, nó nấc một cái đầy mùi rượu, ánh mắt ngọt mềm nhìn chủ nhân, khóe môi hàm chứa ý cười, đầu nghiêng về một bên, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Hôm nay kẹo uống một cốc Cocktail cực kì lớn đó!
Thiếu niên say ngủ trông như một miếng pho mát trắng trẻo nóng hôi hổi, thơm ngọt mềm xốp mặc người xoa nắn.
Lông mày thiếu niên giãn ra, ngủ không lo lắng gì, không có một chút phòng bị.
Tư Hàn Tước nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán thấm mồ hôi, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh bế nó lên rồi vào phòng ngủ đặt xuống giường, tắm rửa xong thì dùng khăn ấm giúp nó lau mặt lau tay rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Tấm lưng mảnh thon gầy của thiếu niên nằm trọn trong lòng anh, sợi tóc chứa hương kẹo quẹt qua chóp mũi, hơi ngứa.
Ngón tay ôm lấy mu bàn tay thiếu niên, mười ngón tay đan vào nhau giống một đoạn xiềng xích không thể tháo rời.
Bên ngoài là ngôi nhà ấm áp nhất, trong lòng là người yêu thương nhất.
Hô hấp đều đều của thiếu niên đánh bay ác mộng và hắc ám khiến quân lính của bọn chúng tan rã.
Cuối cùng cũng có hàng rào đầu tiên dựng lên bao quanh cảm giác an toàn trong lòng anh.
Người này là của anh.
Tư Hàn Tước nghĩ thầm, viên kẹo yếu ớt này hay thiếu niên ngủ say không tỉnh kia đều là của anh.
Trên đời này cuối cùng cũng có một người cho đi không giữ lại, vượt qua sự sống và cái chết, dùng linh hồn ngây thơ và ấm áp yêu thương anh.
…
Đường Tiểu Đường mơ màng động đậy, nhẹ nhàng mở nửa con mắt, tỉnh lại.
Bên tai có tiếng cười trầm thấp: “Tỉnh rồi?”
Sắc trời lờ mờ, ánh đèn ái muội, trong phòng có loại không khí ấm áp mới thức dậy.
Đường Tiểu Đường nửa mộng nửa tỉnh, tầm mắt thoáng thấy hình bóng người như cách màn sương, cách một lớp vải vỏng, cách một bí mật cẩn thận che giấu, mông lung không rõ.
Đôi tay trắng muốt của thiếu niên giơ lên dụi mắt.
Bóng người trước mắt như kị sĩ bước ra từ rừng rậm đầy sương, càng ngày càng động lòng người.
Là chủ nhân kẹo yêu nhất đó!
Vừa mở mắt, bên người chính là người mình thích nhất.
Thế gian có điều gì tốt đẹp hơn thế nữa.
Đường Tiểu Đường ngây ngô nở nụ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều tẩm mật ngọt.
Tư Hàn Tước xoa đỉnh đầu nó: “Rời giường ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
Cái miệng Đường Tiểu Đường tròn như chữ O: “Chủ nhân làm?”
“Nếu không thì ai?” Tư Hàn Tước véo mũi nó, “Nếm thử không?”
Đường Tiểu Đường lập tức tỉnh táo, vén chăn lên, “Kẹo tới đây!”
Đường Tiểu Đường mặc đồ ngủ của Tư Hàn Tước, đỉnh đầu có mấy sợi tóc chổng ngược, hai mắt sáng rực chạy vào phòng bếp.
Mùi hương ngập tràn phòng bếp, trên bàn bày một bát cháo thịt chín tái và rau xào tinh xảo cùng một đĩa bánh trứng vàng ươm, màu sắc và hương vị đều rất hấp dẫn.
Sợi rau xanh lục cùng thịt viên sậm màu được xếp cùng gạo trắng, hương thơm nức mũi, rau hẳn là được xào qua với trứng vịt nên hơi bóng, ăn với cháo cực kì hợp.
Đường Tiểu Đường hít sâu một hơi, hai mắt lấp lánh, vô cùng phối hợp “Oa~~~” một tiếng.”
Tư Hàn Tước dựa vào cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, vui vẻ nở nụ cười.
Vào một buổi sáng lười biếng, hai người cùng nhau ngồi dưới tia nắng ban mai, cùng nhau thưởng thức bữa sáng chủ nhân tự làm.
Kĩ năng nấu nướng của chủ nhân tốt ghê!
Dinh dưỡng phong phú, mặn nhạt cân đối, bát cháo đặc tiến vào bụng đánh bay hết khó chịu trong đêm, Đường Tiểu Đường ăn ngon lành, rau xanh cũng chén sạch, không hề kén ăn.
Ăn xong hai bát cháo lớn còn không quên nịnh nọt: “Kỹ năng nấu nướng của chủ nhân thật tuyệt!”
Tư Hàn Tước đã ăn no, đang nhàn nhã ngồi ngắm hai má thiếu niên như hamster rung động, nghe vậy thì nói: “Trước kia ở nước ngoài học, một ngày ba bữa đều là tự mình nấu.”
“Thích ăn à?” Tư Hàn Tước cười nhìn nó, “Sau này mỗi ngày đều làm cho em.”
Đôi mày Đường Tiểu Đường nhăn lại lắc đầu: “Không được, không được, khó lắm.”
Tư Hàn Tước nhướng mày.
Đường Tiểu Đường nghiêm túc nói tiếp: “Chủ nhân ở bên ngoài đã bận rộn như vậy rồi, về nhà còn nấu cơm cho kẹo nữa thì quá vất vả.”
“Thế nhưng kẹo có thể ở nhà chờ chủ nhân về!” Đường Tiểu Đường cười tủm tỉm nhìn anh, “Kẹo có thể làm cơm, chờ chủ nhân về nhà.”
Sóng mắt Tư Hàn Tước khẽ động, trong đầu tưởng tượng ra cảnh kia.
Sau đó, người đàn ông cúi đầu, hai tai ửng đỏ nở nụ cười.
Nụ cười tràn ngập khát khao và chờ mong, không hề phòng bị, không hề thắc mắc, trong mắt là dung mạo thanh tú của thiếu niên, nụ cười dịu dàng vô bờ.
Anh vươn ngón út ra, “Anh nhớ rồi, không được gạt anh.”
“Sẽ không!” Đường Tiểu Đường vỗ ngực, tự tin móc lấy ngón tay chủ nhân, “Kẹo chắc chắn không nuốt lời!”
Ăn cơm sáng xong, Tư Hàn Tước không giống bình thường đi làm luôn mà bảo Đường Tiểu Đường ra phòng khách chơi máy tính sau đó như làm ảo thuật mà móc một chiếc tạp dề từ tủ bát ra, buộc lên eo rồi bắt đầu dọn dẹp và rửa bát.
Đường Tiểu Đường: 0.0
Đường Tiểu Đường chưa bao giờ thấy chủ nhân rửa bát nên bị dọa sợ ngây người.
Không phải… Không phải có máy rửa bát à?
Thiếu niên ghé vào cửa phòng bếp, tầm mắt dính chặt lên bóng lưng Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước bỏ bát đũa vào bồn, mở vòi nước dội bớt dầu mỡ, mấy giọt dầu nổi trên mặt nước phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc.
Trên mặt người đàn ông không có vẻ gì gọi là ghét bỏ, anh lấy dầu rửa bát rồi bắt đầu bình tĩnh động thủ.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng ngâm trong làn nước ấm, kiên nhẫn cọ sạch dầu mỡ từng chút, từng chút một, nước ấm nổi bọt, từng bọt nước nhỏ vỡ ra, tiếng vang lép bép nối tiếp nhau, sống động vô cùng.
Rất ít người sẽ chú ý tới âm thanh kia.
Tiếng bát đũa leng keng và sinh hoạt ồn ào đan xen vào nhau, chẳng ai có tâm trạng lắng nghe âm thanh bé nhỏ không đáng kể kia.
Âm thanh sột soạt liên tục như tiếng ngáy của mèo con ngủ say bên lò sưởi, như tiếng mưa đập vào cửa sổ trông đêm khuya yên tĩnh.
Phải đủ bình thản mới có thể nghe được.
~Hết chương 57~
Tác giả :
Mi Lộc Dữ Hoa