Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 48
Tư Hàn Tước kiên nhẫn an ủi kẹo dẻo gấu, bàn tay người đàn ông như ánh sáng ấm áp chiếu vào những chiếc lá vàng rơi trong tiết trời không gió cuối thu.
Vừa dịu dàng vừa ấm áp không nói nên lời.
Đầu to của Đường Tiểu Đường dựa vào vai chủ nhân, từ từ bình tĩnh lại.
Tư Hàn Tước xoa đầu nó: “Còn nhớ cửa hàng kẹo của của em không?”
“Dạ?” Đường Tiểu Đường với hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, “Cửa hàng bị kẹo phá hỏng, chủ nhân còn tức giận đúng không?”
“Không tức giận, cửa hàng đã sửa xong rồi, em muốn tới chơi không?”
“Muốn ạ!”
Đối với một viên kẹo dẻo gấu, nơi nào có kẹo thì nơi đó giống như công viên giải trí dành riêng cho kẹo!
Lực chú ý của Đường Tiểu Đường trong nháy mắt đã bị cửa hàng kẹo mới hấp dẫn, nước mắt ngừng rơi, nó ngoan ngoãn ngồi trên bàn làm việc chờ chủ nhân xử lý công việc.
Quá dễ dỗ.
Tư Hàn Tước mím môi, vẻ mặt sung sướng.
Văn kiện có vô số dòng chữ màu đen lít nha lít nhít cùng những điều khoản phức tạp cứ tới từng cái một, bởi vì có kẹo dẻo gấu ở đây nên dường như chúng trở nên sống động hơn.
Anh biết có một viên kẹo dẻo đang lẳng lặng chờ bên cạnh, hơi thở ngọt ngào như từng đợt sóng biển hồng nhạt hết lớp này đến lớp khác ập đến rồi cuốn đi sự mệt mỏi tích tụ cả ngày trong cơ thể.
Thần kinh giống như tơ nhện phủ đầy bụi được hương thơm nhẹ nhàng thổi qua, bụi rơi xuống, thoải mái hẳn lên, Tư Hàn Tước ngửa đầu ngả ra sau, hít một hơi thật sâu, cả người như được ngâm trong suối nước nóng, bình thản thư thái không nói nên lời.
Đây mới là cảm giác anh quen thuộc.
Rõ ràng Đường Tiểu Đường chỉ rời xa anh có hai ngày, nhưng lại giống như xa cánh hàng triệu triệu năm.
Khiến cho người ta có cảm giác như một loại may mắn đích thực.
Tư Thành gì đó, Cố Bằng gì đó, buổi đấu giá từ thiện gì đó đều biến thành vạn dặm bọt biển, tan biến không để lại dấu vết.
Thời gian bình yên điềm tĩnh nhất của anh là được ở bên kẹo dẻo gấu.
Không có đấu đá tranh giành, không có mày chết tao sống, chỉ có anh và viên kẹo dẻo của anh, yên lặng không nói lời nào, cùng đắm chìm trong hương vị ngọt ngào như mật, ngọt ngào vấn vương khắp mọi nơi.
Khi làm việc, gương mặt nghiêm túc của người đàn ông vô cùng động lòng người.
Mày kiếm bởi vì suy nghĩ mà nhíu lại, muôn vàn suy nghĩ ngưng tụ lại trong con ngươi trầm tĩnh, ánh đèn máy tính phản chiếu trong mắt, quang cảnh tối tăm khẽ động như gợn sóng dưới đáy vực sâu thẳm, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào máy tính, sống mũi thẳng tắp lại hướng về phía kẹo dẻo gấu ngồi cạnh máy tính lúc nào không hay, tất cả mang đến cho Đường Tiểu Đường cảm giác được quan tâm ấm áp.
Dáng vẻ chăm chỉ làm việc của chủ nhân thật sự quá đẹp!
Đương lúc Tư Hàn Tước vì có kẹo dẻo gấu ở bên làm bạn khiến đáy lòng như nhũn ra thì Đường Tiểu Đường cũng ở một bên len lén đánh giá chủ nhân.
Bọn họ lần đầu tiên tách nhau ra lâu như vậy, lần đầu tiên tức giận như vậy, lần đầu tiên có bí mật, lần đầu tiên vì sự xuất hiện của người ngoài mà nhìn thẳng vào tình cảm ẩn giấu nguy cơ này.
Nhưng chủ nhân vĩnh viễn có thể khiến cho kẹo dẻo gấu ngây thơ đơn thuần bình tĩnh lại.
Hai tay nhỏ của Đường Tiểu Đường ôm lấy gương mặt mập mạp lắc qua lắc lại, cái mông nhỏ cọ cọ bò trườn cho đến khi chạm tới bàn tay nắm lấy con chuột của chủ nhân rồi ôm chặt lấy.
Tư Hàn Tước mím môi, bên môi không tự chủ được hiện lên một nụ cười nhẹ, một tay khác tiếp nhận công việc thao tác trên máy tính, tay còn lại để mặc Đường Tiểu Đường ôm.
Ngón tay tựa như mây tre vòng lấy thắt lưng kẹo dẻo gấu, bàn tay cong hờ che mưa chắn gió.
Vừa là cảm giác chiếm hữu vừa là cảm giác an toàn.
Đường Tiểu Đường nở nụ cười ngọt ngào.
Thành thạo xử lý xong tất cả văn kiện, trước khi rời đi, Tư Hàn Tước thuận tiện chào hỏi Khương Vũ quay về công ty trước thời hạn rồi dẫn mang Đường Tiểu Đường đến cửa hàng kẹo. Bởi vì trời lạnh, Tư Hàn Tước khoác thêm một cái áo gió dài bên ngoài bộ tây trang phong cách trước giờ không đổi.
Áo gió rất dài, dài đến trên mắt cá chân vài centimet, vừa đẹp vừa ấm, bề mặt là một lớp vải nhung tối màu, so với tây trang thì màu sắc nhạt hơn, là kiểu dành riêng cho phong cách chững chạc mùa thu đông. Thiết kế của nhãn hiệu lớn này quá mức khắt khe, chọn lựa vóc dáng người mặc vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần tỉ lệ hơi không phù hợp thì sẽ dễ dàng khiến người mặc trở nên vừa thấp vừa béo.
Nhưng mặc trên người Tư Hàn Tước lại mang tới cảm giác lạnh thấu xương như mực tàu vẽ ra kiếm sắc.
Trên ngực áo gió có ẩn một cái túi áo, túi áo ở mặt trong, dán lên tây trang được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, kẹo dẻo gấu trốn ở nơi đó lại như trốn dưới đáy lòng Tư Hàn Tước, ấm áp cực kì.
Đường Tiểu Đường đã xem qua tủ quần áo của Tư Hàn Tước, chủ nhân vốn không thích mấy loại áo có túi áo phiền phức như thế này, anh mặc quần áo luôn xem trọng thoải mái, nhưng giờ đây, chủ nhân lại vì nó mà cố ý mua áo có túi trước ngực.
Gió lạnh mùa thu bị áo gió cản lại, Đường Tiểu Đường giống như đang ngồi trước một lò sưởi cháy rực, nó rúc vào trước ngực người đàn ông, được nhiệt độ cơ thể chủ nhân sưởi ấm, nghe được tiếng tim đập mãnh liệt như ngọn lửa hừng hực, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp.
Bên ngoài cửa hàng kẹo vẫn như cũ, mèo thần tài vẫn cười tít mắt chuyên cần vẫy tay, có lẽ do Tư Hàn Tước vốn là người kinh doanh nên dù cửa hàng kẹo không còn mở cửa nữa thì mèo thần tài ngây thơ chất phác vẫn được giữ lại.
Bảng hiệu treo phía trên của cửa hàng kẹo được đổi thành một tấm biển với một viên kẹo màu hồng phấn cỡ lớn, bên cạnh viết: Ngôi nhà kẹo tư nhân.
Một mũi tên cầu vồng bắt đầu từ “Ngôi nhà kẹo tư nhân” giống như ngón tay chỉ vào viên kẹo dẻo hồng phấn.
Ý muốn nói rằng đây là ngôi nhà kẹo của riêng kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường nhô đầu ra khỏi túi trước ngực, nó thấy trên biển hiệu là ảnh của mình và năm chữ to đùng, đôi mắt tròn xoe nhanh nhẹn nhìn xung quanh, không ai chú ý bọn họ, vậy…
Chụt!
Đường Tiểu Đường nhón chân, hôn lên má Tư Hàn Tước một cái thật vang!
Chủ nhân tốt nhất!
Tư Hàn Tước sung sướng nhận cái hôn ngọt lịm của nó, anh đẩy cửa, mang Đường Tiểu Đường vào trong.
Một cặp tình nhân đi ngang qua kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo khoác gió mở cửa rồi bước vào một cửa hàng kẹo đã đóng cửa từ lâu.
Cô gái nghệt mặt ra: “Cửa hàng này không phải đóng cửa rồi à? Sao còn có người vào chứ?”
Chàng trai nâng cằm, chỉnh lại khăn choàng cổ hơi rủ xuống của cô gái, “Đồ ngốc, không thấy bây giờ chỗ này được gọi là ngôi nhà kẹo sao, nghe nói có người vung tiền mua lại cửa hàng kẹo này cho người yêu.”
Một cơn gió thổi qua, không rõ là do lạnh hay do phấn khích mà cánh mũi cô gái trở nên đỏ ửng. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, ánh mắt hướng về phía người đàn ông vừa đi vào cửa hàng kẹo tỏ vẻ: “Có phải anh đẹp trai kia không nhỉ?? Trời ạ, nếu có người chịu mua cho em một cửa hàng kẹo thì sẽ rất khó để từ chối kết hôn!”
“Ồ.” Ánh mắt chàng trai trở nên ảm đạm, “Nhưng mà anh đâu có tiền để mua cho em một cửa hàng kẹo.”
Bọn họ là cặp tình nhân bình thường hơn cả bình thường trên thế giới này, sau giai đoạn yêu đương vui vẻ sẽ phải bối rối đối mặt với lễ cưới hỏi và của hồi môn cùng các thứ linh tinh, cảm giác yêu đương lãng mạn như bây giờ có lẽ nhanh chóng biến thành lông gà vỏ tỏi bay đầy trời đầy đất mà thôi.
Cô gái tinh nghịch cong mắt: “Không thành vấn đề nha, em dễ dỗ lắm, anh chỉ cần một viên kẹo là có thể mua chuộc được em rồi!”
“Cuộc sống này mới là của mình, em chỉ hâm mộ chủ nhân ngôi nhà kẹo thôi, chúc chủ nhân ngôi nhà kẹo hạnh phúc~”
Cuộc sống là của mình, mỗi người đều có một niềm hạnh phúc riêng.
Mà Đường Tiểu Đường vừa được chúc phúc lúc này đang nỗ lực bò ra khỏi túi áo Tư Hàn Tước, nó đứng trên vai chủ nhân, đôi mắt mở to, cái miệng nhỏ tròn như chữ O: “Oa ~ ~”
Kẹo khắp nơi trong phòng đã được dọn dẹp, hiện tại được thiết kế thành một bể bơi thuỷ tinh hình tròn, bên trong chứa đầy những viên kẹo dẻo nhiều màu sắc.
Những viên kẹo màu sắc sặc sỡ có hình dạng khác nhau tụ chung một chỗ, được ánh sáng mặt trời chiếu vào trông như cây lúa tháng chín, màu sắc phong lưu quyến rũ, hết thảy như rơi vào trong cõi mộng, ập đến trước mắt khiến linh hồn chấn động sau đó cứng đờ không thể nhúc nhích, mặt khác chúng giống viên ngọc phản chiếu vô số dải màu xinh đẹp câu dẫn linh hồn người khác ngay lập tức.
Đường Tiểu Đường nhìn một hồ kẹo dẻo, cả viên kẹo sợ đến ngây người!
Quá, quá đẹp!
Đường Tiểu Đường kinh ngạc không nói nên lời!
Tất cả những thứ này đều là chủ nhân dụng tâm chuẩn bị cho nó!
Từ ngạc nhiên rung động vì hồ kẹo nháy mắt biến thành lòng biết ơn và yêu thương chủ nhân, Đường Tiểu Đường vùi đầu vào gáy chủ nhân, “Chủ nhân thật tốt, kẹo không biết nên yêu chủ nhân như thế nào nữa~~~”
Kẹo nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt!!
Đường Tiểu Đường âm thầm thề!
Tim và phổi căng đầy, yêu thương của nó đối với chủ nhân giống như bọt khí trong Coca Cola vậy, yêu thương đong đầy trong ánh mắt nhiều đến nỗi tràn ra ngoài.
Viên kẹo dẻo cọ tới cọ lui trên cổ của Tư Hàn Tước, giống như một viên thạch cỡ lớn, cọ đến mức khiến trái tim ngứa ngáy.
Tư Hàn Tước vội vã bắt lấy đầu của nó, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em ở đây chơi một lát, trời tối chúng ta về nhà.”
Đường Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu.
Kẹo nghe lời chủ nhân nhất!
Nó đứng dậy, leo đến đầu vai Tư Hàn Tước, hít một hơi sâu, cái bụng tròn xoe hóp lại, ngực phồng lên, hai tay dang ngang, ánh mắt chăm chú nhìn vào hồ kẹo phía dưới.
Tư Hàn Tước nhướng mày, tràn đầy hứng thú nhìn nó.
Đường Tiểu Đường hô to: “Kẹo tới đây!!”
Dứt lời, nó từ đầu vai chủ nhân bắn lên, đầu to hướng xuống phía dưới, dũng cảm nhảy vào hồ kẹo giống như vận động viên chuẩn bị nhảy từ vách đá xuống biển bằng một đường parabol!
Tư Hàn Tước bật cười.
Bởi vì đầu quá lớn nên khi nhảy xuống cái đầu của nó ngay lập tức bị mắc kẹt ở giữa hồ kẹo, chỉ còn cái mông nhỏ cùng hai cẳng chân ngắn ngủn lộ ra ngoài, cẳng chân đá lung tung nhưng không thể nào lật người lại được.
“A a, chủ nhân… Huhu… kẹo!”
Tư Hàn Tước nắm lấy cẳng chân đang đá tứ phía của Đường Tiểu Đường, rút Đường Tiểu Đường ra như đang nhổ một mầm tỏi.
Đường Tiểu Đường không hề xấu hổ, tay chân quờ quạng lung tung, bắt đầu vui vẻ bơi lội.
Cơ thể nhỏ bé vụng về của nó cứ như một con sâu đang bò tới trườn lui trong đống kẹo.
Tư Hàn Tước ngồi ở băng ghế bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, đôi chân dài bắt chéo, hai tay khép lại đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn nhóc gấu đang vui vẻ chơi đùa.
Vui vẻ ngọt ngào luôn lây lan.
Tiếng kêu vui vẻ của Đường Tiểu Đường khiến cho cả căn phòng vốn tĩnh lặng trở nên náo nhiệt. Tư Hàn Tước chỉ im lặng nhìn, không nói một lời..
Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ rộng lớn như dòng nước bao trùm toàn bộ không gian.
Ánh mặt trời mỏng nhẹ như lớp lông tơ trên gương mặt trẻ con phủ lên người nhóc gấu một vầng hào quang khiến nó trông như một thiên thần.
Sắc vàng ấy phản chiếu trong mắt Tư Hàn Tước, nó toả ra một luồng ánh sáng ma mị giống như một viên Lapis Lazuli.
Hàng mi hơi rủ xuống, trong con người chỉ còn lại hình bóng kẹo dẻo gấu đang vui đến quên hết trời đất.
Anh nhất định phải bảo vệ Tiểu Đường của anh.
Tư Hàn Tước im lặng nhìn ngón tay của mình, anh nhìn ra chút hơi ấm mong manh nơi ngón trỏ tay phải thon dài sạch sẽ.
Đó là độ ấm khi hai bàn tay nắm lấy nhau.
Mấy năm trước, vào ngày giỗ của bà nội, Tư Hàn Tước không biết xuất phát từ tâm tình gì mà lại muốn dẫn Đường Đường đi cùng.
Đường Đường mặc áo blouse trắng đang thực tập ở bệnh viện, gương mặt cậu hiền hoà nhu thuận, khi nhận được điện thoại của Tư Hàn Tước, vẻ mặt cậu vô cùng khó tin.
Bệnh nhân trước mặt nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, bệnh của tôi rất nghiêm trọng phải không?”
“Không không, không nghiêm trọng!” Đường Đường đỏ mặt bắt mạch cho bệnh nhân, sau khi kê thuốc xong thì luống cuống đi đến trước mặt đàn anh Thôi: “Anh Thôi, em muốn, em muốn xin nghỉ phép.”
Khuôn mặt trắng nõn của bác sĩ Thôi dưới mắt kính gọng vàng lộ ra sự lạnh lẽo không có tình người, chẳng liếc cậu một cái mà thản nhiên phê duyệt: “Đi đi.”
Đường Đường nở nụ cười rạng rỡ.
Đàn anh biết cậu không phải loại người lười biếng, hơn nữa còn biết rõ xuất thân của cậu, cũng biết cậu thiếu chút nữa thì bị bạn cùng phòng hãm hại phải vào tù nên thường không hỏi cậu đi đâu hay làm gì mà dứt khoát đồng ý.
Đàn anh nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người vô cùng ấm áp.
Đường Đường thay quần áo, cậu mặc một chiếc hoodie trắng cùng một chiếc quần jean màu lam nhạt, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết rồi nhanh chóng chạy đến địa chỉ mà Tư tiên sinh gửi.
Đến nơi cậu mới nhận ra đó là một khu nghĩa trang.
Bầu trời bị mây đen dày đặc che lấp kết hợp với gió lớn rít gào bốn phía.
Bên trong nghĩa trang dường như lạnh hơn so với những nơi khác.
Nghĩa trang vắng vẻ, bia đá được sắp xếp ngay ngắn xen kẽ với hàng tùng bách phát triển khiến người ta cảm nhận được nỗi buồn lạnh lẽo sâu thẳm.
Tư Hàn Tước đang đứng hút thuốc trước một tấm bia, anh ăn mặc phong phanh, dáng người cao ráo toát ra một cảm giác bi thương yếu đuối.
Khói trắng lượn lờ còn chưa kịp bay lên đã tản ra, nghe được động tĩnh, Tư Hàn Tước quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào cậu, “Tới rồi à.”
Đường Đường vội vàng đáp: “Dạ, tới rồi.”
Tư Hàn Tước nghiêng đầu: “Lại đây.”
Đường Đường nghe lời bước tới, cuối cùng cũng thấy được người trên bia mộ sau lưng Tư tiên sinh, đó là một cụ bà tóc trắng như cước, dáng vẻ sang trọng tao nhã, tên là Lâm Lộc Minh.
“Tên thật đẹp.” Đường Đường nói.
“Ừ, đây là bà nội anh.”
“A? Bà nội… Con chào bà nội.” Đường Đường bối rối nắm chặt tay mình, buột miệng thốt lên.
Ánh mắt đang tĩnh lặng của Tư Hàn Tước bỗng hiện lên ý cười: “Em còn rất tự giác.”
Đường Đường mặt đỏ tới mang tai.
Tư Hàn Tước nói tiếp: “Ông nội anh tên là Tư Quy, ta không có quê hương, tâm an mới là nhà, cái tên này mới đẹp.”
“Em nói xem.” Tư Hàn Tước hơi quay về phía cậu, “Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, nhưng chỉ một mình ông nội được an táng ở mộ phần tổ tiên, một mình một bóng, có thể xem đấy là nhà được không?”
“Không xem.” Đường Đường mím môi, “Tâm không yên thì đâu gọi là nhà.”
Tư Hàn Tước bật cười.
“Đúng vậy, người kia, gã chính là muốn chúng ta không được sống an bình, không có nhà để về.”
Sắc trời dần tối, người đàn ông kẹp điếu thuốc còn vương khói lên môi, hít sâu một hơi.
Ánh lửa lờ mờ sáng lên, chiếu vào đáy mắt ẩn nhẫn màu đỏ tươi của Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước hút xong điếu thuốc, ngón tay dập tắt tàn thuốc còn sót lại.
“Tư tiên sinh!”
Ánh lửa nhảy lên đầu ngón tay Tư Hàn Tước, Đường Đường sợ hãi vội vàng tiến đến, theo bản năng cầm lấy tay của Tư Hàn Tước, tỉ mỉ kiểm tra ngón tay vừa dập lửa.
Dùng ngón tay dập lửa đau đớn biết bao.
Ánh hoàng hôn thiêu đốt gần như đã biến mất, sắc trời giờ chỉ còn sót lại tàn tro kéo dài đến tận đỉnh núi phía xa.
Thế giới là mờ mịt ám muội.
Tư Hàn Tước không nói lời nào, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang lo lắng.
Ánh mắt của thiếu niên tinh khiết như một con thỏ, ngón tay của hai người đan xen vào nhau tạo nên một loại mập mờ ấm áp kỳ diệu, như một cọng lông chim phất vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng.
Đường Đường nghiêng mặt, vì ánh sáng không rõ nên da thịt trắng nõn của cậu có vẻ hơi mờ nhạt, đôi môi giống như cánh hoa mềm bởi vì hoàn cảnh ám muội xung quanh mà trở nên vô cùng hấp dẫn.
Tại sao lại có người sinh ra với đôi môi xinh đẹp như vậy.
Không mỏng cũng không dày, mềm mại vừa phải, viền môi rõ ràng, bờ môi hồng cong cong, có một loại cảm giác ngây thơ vô tội, ngọt mà mềm giống như một đoá hồng ngon miệng.
Tư Hàn Tước vội vàng rút tay về, đẩy Đường Đường ra bằng cách hơi thô bạo, im lặng đi về phía lối ra của nghĩa trang.
Sau khi bị đẩy ra, Đường Đường mới nhận ra có lẽ bản thân đã quá vô lễ cho nên mới khiến Tư tiên sinh không thích.
Cậu sững sờ tại chỗ, lo lắng sợ hãi nhìn về phía bóng lưng nhanh chóng rời đi của Tư tiên sinh.
Được một lát, bước chân Tư Hàn Tước bỗng dừng lại, anh vẫn không quay đầu, giọng nói hơi khàn theo làn gió thổi ra phía sau: “Lần sau đi, lần sau anh mang em đến…”
Lần sau, lần sau chúng ta đứng chỗ này, có lẽ anh sẽ có dũng khí nói cho người thân duy nhất của mình.
Cậu là người khiến anh an lòng.
Cậu là gia đình của anh.
Ngày giỗ của bà nội lại sắp đến rồi, Tư Hàn Tước thở ra một hơi, nhìn về phía nhóc gấu đang vui sướng chơi đùa trước mắt, nhiệt độ nơi ngón tay âm thầm khắc ghi vào lòng không thể xóa nhòa, vừa ngọt ngào vừa chua chát.
Đường Đường trở thành kẹo dẻo gấu, không còn bồi hồi bất an như trước, không còn như thỏ con lúc nào cũng có thể bị hoảng sợ, sợ một ánh mắt, một động tác lại chọc Tư tiên sinh mất hứng.
Kẹo dẻo gấu thích là thích, giận là giận, không buồn không lo, không sợ hãi.
Giống như… kiểu người mà cậu muốn trở thành nhất.
Thế nhưng không thể để mãi như vậy được.
~Hết chương 48~
Vừa dịu dàng vừa ấm áp không nói nên lời.
Đầu to của Đường Tiểu Đường dựa vào vai chủ nhân, từ từ bình tĩnh lại.
Tư Hàn Tước xoa đầu nó: “Còn nhớ cửa hàng kẹo của của em không?”
“Dạ?” Đường Tiểu Đường với hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, “Cửa hàng bị kẹo phá hỏng, chủ nhân còn tức giận đúng không?”
“Không tức giận, cửa hàng đã sửa xong rồi, em muốn tới chơi không?”
“Muốn ạ!”
Đối với một viên kẹo dẻo gấu, nơi nào có kẹo thì nơi đó giống như công viên giải trí dành riêng cho kẹo!
Lực chú ý của Đường Tiểu Đường trong nháy mắt đã bị cửa hàng kẹo mới hấp dẫn, nước mắt ngừng rơi, nó ngoan ngoãn ngồi trên bàn làm việc chờ chủ nhân xử lý công việc.
Quá dễ dỗ.
Tư Hàn Tước mím môi, vẻ mặt sung sướng.
Văn kiện có vô số dòng chữ màu đen lít nha lít nhít cùng những điều khoản phức tạp cứ tới từng cái một, bởi vì có kẹo dẻo gấu ở đây nên dường như chúng trở nên sống động hơn.
Anh biết có một viên kẹo dẻo đang lẳng lặng chờ bên cạnh, hơi thở ngọt ngào như từng đợt sóng biển hồng nhạt hết lớp này đến lớp khác ập đến rồi cuốn đi sự mệt mỏi tích tụ cả ngày trong cơ thể.
Thần kinh giống như tơ nhện phủ đầy bụi được hương thơm nhẹ nhàng thổi qua, bụi rơi xuống, thoải mái hẳn lên, Tư Hàn Tước ngửa đầu ngả ra sau, hít một hơi thật sâu, cả người như được ngâm trong suối nước nóng, bình thản thư thái không nói nên lời.
Đây mới là cảm giác anh quen thuộc.
Rõ ràng Đường Tiểu Đường chỉ rời xa anh có hai ngày, nhưng lại giống như xa cánh hàng triệu triệu năm.
Khiến cho người ta có cảm giác như một loại may mắn đích thực.
Tư Thành gì đó, Cố Bằng gì đó, buổi đấu giá từ thiện gì đó đều biến thành vạn dặm bọt biển, tan biến không để lại dấu vết.
Thời gian bình yên điềm tĩnh nhất của anh là được ở bên kẹo dẻo gấu.
Không có đấu đá tranh giành, không có mày chết tao sống, chỉ có anh và viên kẹo dẻo của anh, yên lặng không nói lời nào, cùng đắm chìm trong hương vị ngọt ngào như mật, ngọt ngào vấn vương khắp mọi nơi.
Khi làm việc, gương mặt nghiêm túc của người đàn ông vô cùng động lòng người.
Mày kiếm bởi vì suy nghĩ mà nhíu lại, muôn vàn suy nghĩ ngưng tụ lại trong con ngươi trầm tĩnh, ánh đèn máy tính phản chiếu trong mắt, quang cảnh tối tăm khẽ động như gợn sóng dưới đáy vực sâu thẳm, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào máy tính, sống mũi thẳng tắp lại hướng về phía kẹo dẻo gấu ngồi cạnh máy tính lúc nào không hay, tất cả mang đến cho Đường Tiểu Đường cảm giác được quan tâm ấm áp.
Dáng vẻ chăm chỉ làm việc của chủ nhân thật sự quá đẹp!
Đương lúc Tư Hàn Tước vì có kẹo dẻo gấu ở bên làm bạn khiến đáy lòng như nhũn ra thì Đường Tiểu Đường cũng ở một bên len lén đánh giá chủ nhân.
Bọn họ lần đầu tiên tách nhau ra lâu như vậy, lần đầu tiên tức giận như vậy, lần đầu tiên có bí mật, lần đầu tiên vì sự xuất hiện của người ngoài mà nhìn thẳng vào tình cảm ẩn giấu nguy cơ này.
Nhưng chủ nhân vĩnh viễn có thể khiến cho kẹo dẻo gấu ngây thơ đơn thuần bình tĩnh lại.
Hai tay nhỏ của Đường Tiểu Đường ôm lấy gương mặt mập mạp lắc qua lắc lại, cái mông nhỏ cọ cọ bò trườn cho đến khi chạm tới bàn tay nắm lấy con chuột của chủ nhân rồi ôm chặt lấy.
Tư Hàn Tước mím môi, bên môi không tự chủ được hiện lên một nụ cười nhẹ, một tay khác tiếp nhận công việc thao tác trên máy tính, tay còn lại để mặc Đường Tiểu Đường ôm.
Ngón tay tựa như mây tre vòng lấy thắt lưng kẹo dẻo gấu, bàn tay cong hờ che mưa chắn gió.
Vừa là cảm giác chiếm hữu vừa là cảm giác an toàn.
Đường Tiểu Đường nở nụ cười ngọt ngào.
Thành thạo xử lý xong tất cả văn kiện, trước khi rời đi, Tư Hàn Tước thuận tiện chào hỏi Khương Vũ quay về công ty trước thời hạn rồi dẫn mang Đường Tiểu Đường đến cửa hàng kẹo. Bởi vì trời lạnh, Tư Hàn Tước khoác thêm một cái áo gió dài bên ngoài bộ tây trang phong cách trước giờ không đổi.
Áo gió rất dài, dài đến trên mắt cá chân vài centimet, vừa đẹp vừa ấm, bề mặt là một lớp vải nhung tối màu, so với tây trang thì màu sắc nhạt hơn, là kiểu dành riêng cho phong cách chững chạc mùa thu đông. Thiết kế của nhãn hiệu lớn này quá mức khắt khe, chọn lựa vóc dáng người mặc vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần tỉ lệ hơi không phù hợp thì sẽ dễ dàng khiến người mặc trở nên vừa thấp vừa béo.
Nhưng mặc trên người Tư Hàn Tước lại mang tới cảm giác lạnh thấu xương như mực tàu vẽ ra kiếm sắc.
Trên ngực áo gió có ẩn một cái túi áo, túi áo ở mặt trong, dán lên tây trang được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, kẹo dẻo gấu trốn ở nơi đó lại như trốn dưới đáy lòng Tư Hàn Tước, ấm áp cực kì.
Đường Tiểu Đường đã xem qua tủ quần áo của Tư Hàn Tước, chủ nhân vốn không thích mấy loại áo có túi áo phiền phức như thế này, anh mặc quần áo luôn xem trọng thoải mái, nhưng giờ đây, chủ nhân lại vì nó mà cố ý mua áo có túi trước ngực.
Gió lạnh mùa thu bị áo gió cản lại, Đường Tiểu Đường giống như đang ngồi trước một lò sưởi cháy rực, nó rúc vào trước ngực người đàn ông, được nhiệt độ cơ thể chủ nhân sưởi ấm, nghe được tiếng tim đập mãnh liệt như ngọn lửa hừng hực, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp.
Bên ngoài cửa hàng kẹo vẫn như cũ, mèo thần tài vẫn cười tít mắt chuyên cần vẫy tay, có lẽ do Tư Hàn Tước vốn là người kinh doanh nên dù cửa hàng kẹo không còn mở cửa nữa thì mèo thần tài ngây thơ chất phác vẫn được giữ lại.
Bảng hiệu treo phía trên của cửa hàng kẹo được đổi thành một tấm biển với một viên kẹo màu hồng phấn cỡ lớn, bên cạnh viết: Ngôi nhà kẹo tư nhân.
Một mũi tên cầu vồng bắt đầu từ “Ngôi nhà kẹo tư nhân” giống như ngón tay chỉ vào viên kẹo dẻo hồng phấn.
Ý muốn nói rằng đây là ngôi nhà kẹo của riêng kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường nhô đầu ra khỏi túi trước ngực, nó thấy trên biển hiệu là ảnh của mình và năm chữ to đùng, đôi mắt tròn xoe nhanh nhẹn nhìn xung quanh, không ai chú ý bọn họ, vậy…
Chụt!
Đường Tiểu Đường nhón chân, hôn lên má Tư Hàn Tước một cái thật vang!
Chủ nhân tốt nhất!
Tư Hàn Tước sung sướng nhận cái hôn ngọt lịm của nó, anh đẩy cửa, mang Đường Tiểu Đường vào trong.
Một cặp tình nhân đi ngang qua kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo khoác gió mở cửa rồi bước vào một cửa hàng kẹo đã đóng cửa từ lâu.
Cô gái nghệt mặt ra: “Cửa hàng này không phải đóng cửa rồi à? Sao còn có người vào chứ?”
Chàng trai nâng cằm, chỉnh lại khăn choàng cổ hơi rủ xuống của cô gái, “Đồ ngốc, không thấy bây giờ chỗ này được gọi là ngôi nhà kẹo sao, nghe nói có người vung tiền mua lại cửa hàng kẹo này cho người yêu.”
Một cơn gió thổi qua, không rõ là do lạnh hay do phấn khích mà cánh mũi cô gái trở nên đỏ ửng. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, ánh mắt hướng về phía người đàn ông vừa đi vào cửa hàng kẹo tỏ vẻ: “Có phải anh đẹp trai kia không nhỉ?? Trời ạ, nếu có người chịu mua cho em một cửa hàng kẹo thì sẽ rất khó để từ chối kết hôn!”
“Ồ.” Ánh mắt chàng trai trở nên ảm đạm, “Nhưng mà anh đâu có tiền để mua cho em một cửa hàng kẹo.”
Bọn họ là cặp tình nhân bình thường hơn cả bình thường trên thế giới này, sau giai đoạn yêu đương vui vẻ sẽ phải bối rối đối mặt với lễ cưới hỏi và của hồi môn cùng các thứ linh tinh, cảm giác yêu đương lãng mạn như bây giờ có lẽ nhanh chóng biến thành lông gà vỏ tỏi bay đầy trời đầy đất mà thôi.
Cô gái tinh nghịch cong mắt: “Không thành vấn đề nha, em dễ dỗ lắm, anh chỉ cần một viên kẹo là có thể mua chuộc được em rồi!”
“Cuộc sống này mới là của mình, em chỉ hâm mộ chủ nhân ngôi nhà kẹo thôi, chúc chủ nhân ngôi nhà kẹo hạnh phúc~”
Cuộc sống là của mình, mỗi người đều có một niềm hạnh phúc riêng.
Mà Đường Tiểu Đường vừa được chúc phúc lúc này đang nỗ lực bò ra khỏi túi áo Tư Hàn Tước, nó đứng trên vai chủ nhân, đôi mắt mở to, cái miệng nhỏ tròn như chữ O: “Oa ~ ~”
Kẹo khắp nơi trong phòng đã được dọn dẹp, hiện tại được thiết kế thành một bể bơi thuỷ tinh hình tròn, bên trong chứa đầy những viên kẹo dẻo nhiều màu sắc.
Những viên kẹo màu sắc sặc sỡ có hình dạng khác nhau tụ chung một chỗ, được ánh sáng mặt trời chiếu vào trông như cây lúa tháng chín, màu sắc phong lưu quyến rũ, hết thảy như rơi vào trong cõi mộng, ập đến trước mắt khiến linh hồn chấn động sau đó cứng đờ không thể nhúc nhích, mặt khác chúng giống viên ngọc phản chiếu vô số dải màu xinh đẹp câu dẫn linh hồn người khác ngay lập tức.
Đường Tiểu Đường nhìn một hồ kẹo dẻo, cả viên kẹo sợ đến ngây người!
Quá, quá đẹp!
Đường Tiểu Đường kinh ngạc không nói nên lời!
Tất cả những thứ này đều là chủ nhân dụng tâm chuẩn bị cho nó!
Từ ngạc nhiên rung động vì hồ kẹo nháy mắt biến thành lòng biết ơn và yêu thương chủ nhân, Đường Tiểu Đường vùi đầu vào gáy chủ nhân, “Chủ nhân thật tốt, kẹo không biết nên yêu chủ nhân như thế nào nữa~~~”
Kẹo nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt!!
Đường Tiểu Đường âm thầm thề!
Tim và phổi căng đầy, yêu thương của nó đối với chủ nhân giống như bọt khí trong Coca Cola vậy, yêu thương đong đầy trong ánh mắt nhiều đến nỗi tràn ra ngoài.
Viên kẹo dẻo cọ tới cọ lui trên cổ của Tư Hàn Tước, giống như một viên thạch cỡ lớn, cọ đến mức khiến trái tim ngứa ngáy.
Tư Hàn Tước vội vã bắt lấy đầu của nó, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em ở đây chơi một lát, trời tối chúng ta về nhà.”
Đường Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu.
Kẹo nghe lời chủ nhân nhất!
Nó đứng dậy, leo đến đầu vai Tư Hàn Tước, hít một hơi sâu, cái bụng tròn xoe hóp lại, ngực phồng lên, hai tay dang ngang, ánh mắt chăm chú nhìn vào hồ kẹo phía dưới.
Tư Hàn Tước nhướng mày, tràn đầy hứng thú nhìn nó.
Đường Tiểu Đường hô to: “Kẹo tới đây!!”
Dứt lời, nó từ đầu vai chủ nhân bắn lên, đầu to hướng xuống phía dưới, dũng cảm nhảy vào hồ kẹo giống như vận động viên chuẩn bị nhảy từ vách đá xuống biển bằng một đường parabol!
Tư Hàn Tước bật cười.
Bởi vì đầu quá lớn nên khi nhảy xuống cái đầu của nó ngay lập tức bị mắc kẹt ở giữa hồ kẹo, chỉ còn cái mông nhỏ cùng hai cẳng chân ngắn ngủn lộ ra ngoài, cẳng chân đá lung tung nhưng không thể nào lật người lại được.
“A a, chủ nhân… Huhu… kẹo!”
Tư Hàn Tước nắm lấy cẳng chân đang đá tứ phía của Đường Tiểu Đường, rút Đường Tiểu Đường ra như đang nhổ một mầm tỏi.
Đường Tiểu Đường không hề xấu hổ, tay chân quờ quạng lung tung, bắt đầu vui vẻ bơi lội.
Cơ thể nhỏ bé vụng về của nó cứ như một con sâu đang bò tới trườn lui trong đống kẹo.
Tư Hàn Tước ngồi ở băng ghế bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, đôi chân dài bắt chéo, hai tay khép lại đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn nhóc gấu đang vui vẻ chơi đùa.
Vui vẻ ngọt ngào luôn lây lan.
Tiếng kêu vui vẻ của Đường Tiểu Đường khiến cho cả căn phòng vốn tĩnh lặng trở nên náo nhiệt. Tư Hàn Tước chỉ im lặng nhìn, không nói một lời..
Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ rộng lớn như dòng nước bao trùm toàn bộ không gian.
Ánh mặt trời mỏng nhẹ như lớp lông tơ trên gương mặt trẻ con phủ lên người nhóc gấu một vầng hào quang khiến nó trông như một thiên thần.
Sắc vàng ấy phản chiếu trong mắt Tư Hàn Tước, nó toả ra một luồng ánh sáng ma mị giống như một viên Lapis Lazuli.
Hàng mi hơi rủ xuống, trong con người chỉ còn lại hình bóng kẹo dẻo gấu đang vui đến quên hết trời đất.
Anh nhất định phải bảo vệ Tiểu Đường của anh.
Tư Hàn Tước im lặng nhìn ngón tay của mình, anh nhìn ra chút hơi ấm mong manh nơi ngón trỏ tay phải thon dài sạch sẽ.
Đó là độ ấm khi hai bàn tay nắm lấy nhau.
Mấy năm trước, vào ngày giỗ của bà nội, Tư Hàn Tước không biết xuất phát từ tâm tình gì mà lại muốn dẫn Đường Đường đi cùng.
Đường Đường mặc áo blouse trắng đang thực tập ở bệnh viện, gương mặt cậu hiền hoà nhu thuận, khi nhận được điện thoại của Tư Hàn Tước, vẻ mặt cậu vô cùng khó tin.
Bệnh nhân trước mặt nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, bệnh của tôi rất nghiêm trọng phải không?”
“Không không, không nghiêm trọng!” Đường Đường đỏ mặt bắt mạch cho bệnh nhân, sau khi kê thuốc xong thì luống cuống đi đến trước mặt đàn anh Thôi: “Anh Thôi, em muốn, em muốn xin nghỉ phép.”
Khuôn mặt trắng nõn của bác sĩ Thôi dưới mắt kính gọng vàng lộ ra sự lạnh lẽo không có tình người, chẳng liếc cậu một cái mà thản nhiên phê duyệt: “Đi đi.”
Đường Đường nở nụ cười rạng rỡ.
Đàn anh biết cậu không phải loại người lười biếng, hơn nữa còn biết rõ xuất thân của cậu, cũng biết cậu thiếu chút nữa thì bị bạn cùng phòng hãm hại phải vào tù nên thường không hỏi cậu đi đâu hay làm gì mà dứt khoát đồng ý.
Đàn anh nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người vô cùng ấm áp.
Đường Đường thay quần áo, cậu mặc một chiếc hoodie trắng cùng một chiếc quần jean màu lam nhạt, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết rồi nhanh chóng chạy đến địa chỉ mà Tư tiên sinh gửi.
Đến nơi cậu mới nhận ra đó là một khu nghĩa trang.
Bầu trời bị mây đen dày đặc che lấp kết hợp với gió lớn rít gào bốn phía.
Bên trong nghĩa trang dường như lạnh hơn so với những nơi khác.
Nghĩa trang vắng vẻ, bia đá được sắp xếp ngay ngắn xen kẽ với hàng tùng bách phát triển khiến người ta cảm nhận được nỗi buồn lạnh lẽo sâu thẳm.
Tư Hàn Tước đang đứng hút thuốc trước một tấm bia, anh ăn mặc phong phanh, dáng người cao ráo toát ra một cảm giác bi thương yếu đuối.
Khói trắng lượn lờ còn chưa kịp bay lên đã tản ra, nghe được động tĩnh, Tư Hàn Tước quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào cậu, “Tới rồi à.”
Đường Đường vội vàng đáp: “Dạ, tới rồi.”
Tư Hàn Tước nghiêng đầu: “Lại đây.”
Đường Đường nghe lời bước tới, cuối cùng cũng thấy được người trên bia mộ sau lưng Tư tiên sinh, đó là một cụ bà tóc trắng như cước, dáng vẻ sang trọng tao nhã, tên là Lâm Lộc Minh.
“Tên thật đẹp.” Đường Đường nói.
“Ừ, đây là bà nội anh.”
“A? Bà nội… Con chào bà nội.” Đường Đường bối rối nắm chặt tay mình, buột miệng thốt lên.
Ánh mắt đang tĩnh lặng của Tư Hàn Tước bỗng hiện lên ý cười: “Em còn rất tự giác.”
Đường Đường mặt đỏ tới mang tai.
Tư Hàn Tước nói tiếp: “Ông nội anh tên là Tư Quy, ta không có quê hương, tâm an mới là nhà, cái tên này mới đẹp.”
“Em nói xem.” Tư Hàn Tước hơi quay về phía cậu, “Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, nhưng chỉ một mình ông nội được an táng ở mộ phần tổ tiên, một mình một bóng, có thể xem đấy là nhà được không?”
“Không xem.” Đường Đường mím môi, “Tâm không yên thì đâu gọi là nhà.”
Tư Hàn Tước bật cười.
“Đúng vậy, người kia, gã chính là muốn chúng ta không được sống an bình, không có nhà để về.”
Sắc trời dần tối, người đàn ông kẹp điếu thuốc còn vương khói lên môi, hít sâu một hơi.
Ánh lửa lờ mờ sáng lên, chiếu vào đáy mắt ẩn nhẫn màu đỏ tươi của Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước hút xong điếu thuốc, ngón tay dập tắt tàn thuốc còn sót lại.
“Tư tiên sinh!”
Ánh lửa nhảy lên đầu ngón tay Tư Hàn Tước, Đường Đường sợ hãi vội vàng tiến đến, theo bản năng cầm lấy tay của Tư Hàn Tước, tỉ mỉ kiểm tra ngón tay vừa dập lửa.
Dùng ngón tay dập lửa đau đớn biết bao.
Ánh hoàng hôn thiêu đốt gần như đã biến mất, sắc trời giờ chỉ còn sót lại tàn tro kéo dài đến tận đỉnh núi phía xa.
Thế giới là mờ mịt ám muội.
Tư Hàn Tước không nói lời nào, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang lo lắng.
Ánh mắt của thiếu niên tinh khiết như một con thỏ, ngón tay của hai người đan xen vào nhau tạo nên một loại mập mờ ấm áp kỳ diệu, như một cọng lông chim phất vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng.
Đường Đường nghiêng mặt, vì ánh sáng không rõ nên da thịt trắng nõn của cậu có vẻ hơi mờ nhạt, đôi môi giống như cánh hoa mềm bởi vì hoàn cảnh ám muội xung quanh mà trở nên vô cùng hấp dẫn.
Tại sao lại có người sinh ra với đôi môi xinh đẹp như vậy.
Không mỏng cũng không dày, mềm mại vừa phải, viền môi rõ ràng, bờ môi hồng cong cong, có một loại cảm giác ngây thơ vô tội, ngọt mà mềm giống như một đoá hồng ngon miệng.
Tư Hàn Tước vội vàng rút tay về, đẩy Đường Đường ra bằng cách hơi thô bạo, im lặng đi về phía lối ra của nghĩa trang.
Sau khi bị đẩy ra, Đường Đường mới nhận ra có lẽ bản thân đã quá vô lễ cho nên mới khiến Tư tiên sinh không thích.
Cậu sững sờ tại chỗ, lo lắng sợ hãi nhìn về phía bóng lưng nhanh chóng rời đi của Tư tiên sinh.
Được một lát, bước chân Tư Hàn Tước bỗng dừng lại, anh vẫn không quay đầu, giọng nói hơi khàn theo làn gió thổi ra phía sau: “Lần sau đi, lần sau anh mang em đến…”
Lần sau, lần sau chúng ta đứng chỗ này, có lẽ anh sẽ có dũng khí nói cho người thân duy nhất của mình.
Cậu là người khiến anh an lòng.
Cậu là gia đình của anh.
Ngày giỗ của bà nội lại sắp đến rồi, Tư Hàn Tước thở ra một hơi, nhìn về phía nhóc gấu đang vui sướng chơi đùa trước mắt, nhiệt độ nơi ngón tay âm thầm khắc ghi vào lòng không thể xóa nhòa, vừa ngọt ngào vừa chua chát.
Đường Đường trở thành kẹo dẻo gấu, không còn bồi hồi bất an như trước, không còn như thỏ con lúc nào cũng có thể bị hoảng sợ, sợ một ánh mắt, một động tác lại chọc Tư tiên sinh mất hứng.
Kẹo dẻo gấu thích là thích, giận là giận, không buồn không lo, không sợ hãi.
Giống như… kiểu người mà cậu muốn trở thành nhất.
Thế nhưng không thể để mãi như vậy được.
~Hết chương 48~
Tác giả :
Mi Lộc Dữ Hoa