Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 21
Trong ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, Đường Tiểu Đường mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú lắng nghe câu chuyện về những bức ảnh cũ của chủ nhân.
Gia đình của Tư Hàn Tước rất bất hạnh. Mẹ của anh là Lâm Như Lan, mới hai mươi tuổi đã bị gả cho Tư Bất Phàm, một người đàn ông goá vợ còn có một đứa con trai. Sau khi kết hôn không bao lâu, Lâm Như Lam sinh ra Tư Hàn Tước nhưng không ngờ kết quả xét nghiệm ADN lại cho kết quả anh không phải con ruột của ba.
Người lớn trong nhà vì chuyện này mà làm ầm lên, Lâm Như Lan một khóc hai nháo ba thắt cổ cố gắng chứng minh mình trong sạch, Tư Bất Phàm nắm đứa bé còn nằm trong tã lót muốn ném ra ngoài.
May mắn thay, bà nội đã cản lại.
Từ đó về sau, tất cả tình thương yêu của Lâm Như Lan đều dành cho đứa con riêng Tư Thành, còn Tư Hàn Tước tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi được gửi nuôi trong Tư gia.
Bà nhìn không vừa mắt nên nhận về bên người nuôi nấng.
Vài năm sau, Tư Bất Phàm phát hiện Lâm Như Lan ngược đãi Tư Thành, trong cơn tức giận, ông ta quyết định ly hôn với Lâm Như Lan và không cho bà lấy một đồng nào.
Cuối cùng, Tư Thành có được toàn bộ tài sản Tư gia lưu trữ qua hàng trăm năm.
Tuy nhiên Tư Hàn Tước thiên phú dị bẩm, chỉ với một ít tiền riêng được bà nội cho, anh đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng và trở thành một bậc thầy trong giới kinh doanh không thua gì Tư gia, hiện anh là đối thủ mạnh nhất của Tư Thành.
Thiếu niên sở hữu những ý định kinh thiên động địa giờ đã trở nên bình lặng như nước, Tư Hàn Tước thẫn thờ nhìn những bức ảnh cũ đã ố vàng. Hoàng hôn cháy bỏng phía chân trời dần biến thành màu mực ảm đạm như tro tàn, ánh sáng phủ lên những bức ảnh một màu xám xịt.
Giọng nói của Tư Hàn Tước nhẹ như lông hồng, chạm vào trái tim mềm mại và mỏng manh của kẹo dẻo gấu, hơi hơi đau.
Đường Tiểu Đường nhìn những bức ảnh cũ không chớp mắt, chủ nhân từ một bé bánh bao trắng nõn trở thành một cậu bé u sầu, rồi từ một cậu bé u sầu trở thành một người đàn ông lạnh lùng.
Ngoại trừ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, dường như chủ nhân chưa bao giờ cười.
Tư Hàn Tước ngừng nói, chỉ lặng lẽ lật các bức ảnh cho đến khi dừng ở bức ảnh vào sinh nhật thứ tám.
Đó là bức ảnh duy nhất cậu bé Tư Hàn Tước lộ ra một nụ cười.
Cậu bé tuấn tú, ngũ quan nảy nở có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ anh tuấn trong tương lai, cậu đội chiếc vương miện sinh nhật nho nhỏ, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật với tám ngọn nến lung linh.
Ánh nến từ dưới chiếu lên phác hoạ khuôn mặt non nớt với nụ cười trong trẻo và dịu dàng của cậu.
Đôi mắt đen của Tư Hàn Tước bé nhỏ nhìn vào máy ảnh, đáy mắt là những ngọn nến đang bùng cháy, sáng ngời lộng lẫy, tràn đầy khát khao vô hạn về tương lai.
Ở góc trên bên trái của bức ảnh là một dòng chữ nhỏ mạ vàng: 11 tháng 11 năm 2000, sinh nhật lần thứ tám của Tiểu Hàn.
Ngày 11 tháng 11??
Chẳng phải là ngày mai sao??
Cái miệng nhỏ của Đường Tiểu Đường khẽ nhếch.
Ngày mai là sinh nhật của chủ nhân!
Đường Tiểu Đường còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Tư Hàn Tước nhẹ nhàng xoa bức tranh, rầm rì kể lại: “Vào sinh nhật lần thứ tám của anh, bà nội nói sẽ đưa anh ra nước ngoài sống, từ nay sẽ không còn ai bắt nạt anh nữa, nhưng… ”
Trong không gian tối tăm, anh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Sau đó, anh không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.”
Đường Tiểu Đường im lặng mím môi. Tại sao, tại sao không thể?
Rõ ràng là trong mắt có mong đợi, có hi vọng, tại sao lại không tổ chức sinh nhật nữa.
Lần này, sự ăn ý ngầm giữa một người một kẹo như bị phá vỡ, Tư Hàn Tước không nhắc đến chủ đề này nữa, chậm rãi đóng hộp gỗ lại, nhìn màn đêm dần dần xâm chiếm ngoài cửa sổ, anh bỗng thấy buồn cười.
Vậy mà anh lại kể những chuyện này cho một viên kẹo nghe.
Viên kẹo dẻo nho nhỏ ngoan ngoãn rúc vào trong bàn tay anh, đôi tai nghiêm túc dựng đứng lên, hai tay nhỏ buông thõng, mắt nhìn chiếc hộp gỗ, chăm chú lắng nghe.
Tư Hàn Tước mỉm cười.
Đáng yêu đến mức khiến tâm tình trở nên tốt hơn.
Bên ngoài tối dần, Tư Hàn Tước lấy điều khiển từ xa dưới ghế sô pha rồi bật đèn trong phòng khách lên.
Anh không quen điều khiển từ xa này lắm, tuỳ tiện nhấn một nút, hai giây sau, đèn pha lê phát ra ánh sáng xanh dịu, chiếu ra một biển sao nhẹ nhàng lay động.
Tư Hàn Tước và Đường Tiểu Đường đều sững người.
Bầu trời đêm xanh thẫm lặng lẽ bao quanh một người một kẹo, giống như sóng biển xanh lam bồng bềnh từ từ chôn vùi nhân thế ồn ào xuống tận đáy biển sâu. Biển sao dày đặc như những viên kim cương trên nền nhung xanh thẫm. Ánh sáng lấp lánh xếp thành mười hai chòm sao rồi di chuyển xoay tròn như vòng quay ngựa gỗ.
Hơi thở của Tư Hàn Tước trở nên nhẹ bẫng, lặng lẽ ôm kẹo dẻo gấu, để mặc bản thân chìm trong biển sâu yên tĩnh.
Vào lúc này, Đường Tiểu Đường bỗng cảm thấy Tư Hàn Tước cô đơn hơn bao giờ hết.
Nó cùng chủ nhân yên tĩnh thưởng thức cảnh sắc có một không hai, Đường Tiểu Đường khẽ ấn mông vào hộp thuỷ tinh, ý đồ từ từ dựa vào lòng chủ nhân.
Kẹo chỉ muốn ôm chủ nhân thật chặt.
Nhưng nó là một viên kẹo, điều ước đơn giản này sao khó quá.
Đường Tiểu Đường thu vào một góc tối mà khóc thút thít, nó dụi dụi, dụi dụi.
‘Lạch cạch’, Tư Hàn Tước ấn điều khiển từ xa.
Bầu trời đêm biến mất ngay lập tức, phòng khách sáng ngời trở lại.
Người đàn ông lập tức gạt bỏ tất cả cảm xúc yếu ớt của mình, đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh thu dọn hộp gỗ gọn gàng, đặt hộp thuỷ tinh lên tủ trang trí trong phòng khách, bình tĩnh như thể anh vừa xem vài tin tức kinh doanh.
Tư Hàn Tước vươn tay đặt kẹo dẻo gấu lên giá, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nhóc gấu dẻo màu hồng.
Anh không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc của mình, tâm sự với một viên kẹo sẽ khiến anh cảm thấy an toàn.
Không biết viên kẹo này có hiểu được không, Tư Hàn Tước thích thú nghĩ, nếu kẹo thực sự có sinh mệnh thì sao nhỉ??
Nghe những chuyện tồi tệ kia nó sẽ có phản ứng như thế nào?
Tư Hàn Tước cười nhạt.
Không, làm sao mà kẹo có sinh mệnh cho được…
Hộp thuỷ tinh đột ngột lung lay, nắp hộp mở ra, kẹo dẻo gấu rớt ra ngoài, cái đầu vừa vặn gục lên vai anh.
Cái đầu to của Đường Tiểu Đường tựa vào cổ anh, hai bàn tay mềm mại dính dính mở ra rồi áp vào làn da ấm áp của anh.
Tựa như một cái ôm.
Trái tim Tư Hàn Tước trở nên mềm mại và bối rối.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông nhỏ của kẹo dẻo gấu như thể an ủi một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu to của nó, sau đó khuôn mặt anh tự nhiên mà chạm vào một chút.
Hương thơm ngọt ngào gần trong gang tấc, viên kẹo dẻo trong suốt dính vào làn da giống như cái vuốt ve âu yếm.
Da thịt dán vào nhau dường như sinh ra một ít nhiệt độ, rung động lòng người đến như thế.
Kẹo dẻo gấu nghe thấy tiếng lòng của anh rồi nhảy từ trên cao xuống, ôm anh một cách thân mật.
Nếu kẹo dẻo gấu thật sự có sinh mệnh thì tốt biết bao.
Tư Hàn Tước chìm đắm trong cái ý nghĩ đáng yêu này.
Anh mỉm cười, nhéo cái đầu to của Đường Tiểu Đường một cái rồi mới đặt nó lại vào hộp thuỷ tinh. Suy nghĩ một lát lại ôm hộp về phòng ngủ đặt lên tủ đầu giường.
Sau khi tắm xong, Tư Hàn Tước vừa lau tóc vừa bật máy tính chuẩn bị xử lý hồ sơ, không để ý đến cái nhíu mày cau có của viên kẹo dẻo bên cạnh.
Khuôn mặt tròn trịa của Đường Tiểu Đường lại đỏ bừng, hai tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm đang đấu tranh loạn tùng phèo.
Nó vừa ôm chủ nhân!!
Tuy rằng chủ nhân cho là nó vô tình bị ngã xuống nhưng kẹo đã rất nghiêm túc và gom hết can đảm trước khi giả vờ ngã rồi ôm lấy chủ nhân!
Đường Tiểu Đường nghĩ, ngày mai nhất định phải tặng chủ nhân một sinh nhật tuyệt vời.
Có lẽ biển sao tối ngày hôm nay đã kích thích một ý tưởng nho nhỏ thầm kín bấy lâu nay để kẹo đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nếu kẹo tự tặng mình cho chủ nhân, chủ nhân sẽ phản ứng như thế nào?
Viên kẹo ngọt ngào, có thể đi lại và vận động, yên lặng làm bạn bên người chủ nhân. Nó sẽ trốn trong hộp quà màu hồng, đợi chủ nhân tháo nơ con bướm, sau đó nó sẽ dùng giọng nói ngọt ngào hét lên với chủ nhân rằng kẹo thích anh!
Kẹo muốn hỏi chủ nhân kẹo làm bạn của chủ nhân được không.
Giữa đêm tối, trong biển sao hay trong cuộc sống quanh co cùng với trái tim cô đơn không có bến đỗ, kẹo luôn đồng hành với chủ nhân theo cách của riêng mình!
Đường Tiểu Đường tưởng tượng tới cảnh đó, vừa bất an vừa căng thẳng.
Nó vẫn lo lắng không biết phải làm gì nếu chủ nhân không những không vui vẻ mà còn sợ hãi.
Tuy nhiên, kẹo vẫn quyết định thử một lần!!
Đường Tiểu Đường nắm chặt bàn tay nhỏ tự cổ vũ, kẹo dẻo gấu tuyệt vời nhất!!
~Hết chương 21~
Gia đình của Tư Hàn Tước rất bất hạnh. Mẹ của anh là Lâm Như Lan, mới hai mươi tuổi đã bị gả cho Tư Bất Phàm, một người đàn ông goá vợ còn có một đứa con trai. Sau khi kết hôn không bao lâu, Lâm Như Lam sinh ra Tư Hàn Tước nhưng không ngờ kết quả xét nghiệm ADN lại cho kết quả anh không phải con ruột của ba.
Người lớn trong nhà vì chuyện này mà làm ầm lên, Lâm Như Lan một khóc hai nháo ba thắt cổ cố gắng chứng minh mình trong sạch, Tư Bất Phàm nắm đứa bé còn nằm trong tã lót muốn ném ra ngoài.
May mắn thay, bà nội đã cản lại.
Từ đó về sau, tất cả tình thương yêu của Lâm Như Lan đều dành cho đứa con riêng Tư Thành, còn Tư Hàn Tước tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi được gửi nuôi trong Tư gia.
Bà nhìn không vừa mắt nên nhận về bên người nuôi nấng.
Vài năm sau, Tư Bất Phàm phát hiện Lâm Như Lan ngược đãi Tư Thành, trong cơn tức giận, ông ta quyết định ly hôn với Lâm Như Lan và không cho bà lấy một đồng nào.
Cuối cùng, Tư Thành có được toàn bộ tài sản Tư gia lưu trữ qua hàng trăm năm.
Tuy nhiên Tư Hàn Tước thiên phú dị bẩm, chỉ với một ít tiền riêng được bà nội cho, anh đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng và trở thành một bậc thầy trong giới kinh doanh không thua gì Tư gia, hiện anh là đối thủ mạnh nhất của Tư Thành.
Thiếu niên sở hữu những ý định kinh thiên động địa giờ đã trở nên bình lặng như nước, Tư Hàn Tước thẫn thờ nhìn những bức ảnh cũ đã ố vàng. Hoàng hôn cháy bỏng phía chân trời dần biến thành màu mực ảm đạm như tro tàn, ánh sáng phủ lên những bức ảnh một màu xám xịt.
Giọng nói của Tư Hàn Tước nhẹ như lông hồng, chạm vào trái tim mềm mại và mỏng manh của kẹo dẻo gấu, hơi hơi đau.
Đường Tiểu Đường nhìn những bức ảnh cũ không chớp mắt, chủ nhân từ một bé bánh bao trắng nõn trở thành một cậu bé u sầu, rồi từ một cậu bé u sầu trở thành một người đàn ông lạnh lùng.
Ngoại trừ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, dường như chủ nhân chưa bao giờ cười.
Tư Hàn Tước ngừng nói, chỉ lặng lẽ lật các bức ảnh cho đến khi dừng ở bức ảnh vào sinh nhật thứ tám.
Đó là bức ảnh duy nhất cậu bé Tư Hàn Tước lộ ra một nụ cười.
Cậu bé tuấn tú, ngũ quan nảy nở có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ anh tuấn trong tương lai, cậu đội chiếc vương miện sinh nhật nho nhỏ, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật với tám ngọn nến lung linh.
Ánh nến từ dưới chiếu lên phác hoạ khuôn mặt non nớt với nụ cười trong trẻo và dịu dàng của cậu.
Đôi mắt đen của Tư Hàn Tước bé nhỏ nhìn vào máy ảnh, đáy mắt là những ngọn nến đang bùng cháy, sáng ngời lộng lẫy, tràn đầy khát khao vô hạn về tương lai.
Ở góc trên bên trái của bức ảnh là một dòng chữ nhỏ mạ vàng: 11 tháng 11 năm 2000, sinh nhật lần thứ tám của Tiểu Hàn.
Ngày 11 tháng 11??
Chẳng phải là ngày mai sao??
Cái miệng nhỏ của Đường Tiểu Đường khẽ nhếch.
Ngày mai là sinh nhật của chủ nhân!
Đường Tiểu Đường còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Tư Hàn Tước nhẹ nhàng xoa bức tranh, rầm rì kể lại: “Vào sinh nhật lần thứ tám của anh, bà nội nói sẽ đưa anh ra nước ngoài sống, từ nay sẽ không còn ai bắt nạt anh nữa, nhưng… ”
Trong không gian tối tăm, anh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Sau đó, anh không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.”
Đường Tiểu Đường im lặng mím môi. Tại sao, tại sao không thể?
Rõ ràng là trong mắt có mong đợi, có hi vọng, tại sao lại không tổ chức sinh nhật nữa.
Lần này, sự ăn ý ngầm giữa một người một kẹo như bị phá vỡ, Tư Hàn Tước không nhắc đến chủ đề này nữa, chậm rãi đóng hộp gỗ lại, nhìn màn đêm dần dần xâm chiếm ngoài cửa sổ, anh bỗng thấy buồn cười.
Vậy mà anh lại kể những chuyện này cho một viên kẹo nghe.
Viên kẹo dẻo nho nhỏ ngoan ngoãn rúc vào trong bàn tay anh, đôi tai nghiêm túc dựng đứng lên, hai tay nhỏ buông thõng, mắt nhìn chiếc hộp gỗ, chăm chú lắng nghe.
Tư Hàn Tước mỉm cười.
Đáng yêu đến mức khiến tâm tình trở nên tốt hơn.
Bên ngoài tối dần, Tư Hàn Tước lấy điều khiển từ xa dưới ghế sô pha rồi bật đèn trong phòng khách lên.
Anh không quen điều khiển từ xa này lắm, tuỳ tiện nhấn một nút, hai giây sau, đèn pha lê phát ra ánh sáng xanh dịu, chiếu ra một biển sao nhẹ nhàng lay động.
Tư Hàn Tước và Đường Tiểu Đường đều sững người.
Bầu trời đêm xanh thẫm lặng lẽ bao quanh một người một kẹo, giống như sóng biển xanh lam bồng bềnh từ từ chôn vùi nhân thế ồn ào xuống tận đáy biển sâu. Biển sao dày đặc như những viên kim cương trên nền nhung xanh thẫm. Ánh sáng lấp lánh xếp thành mười hai chòm sao rồi di chuyển xoay tròn như vòng quay ngựa gỗ.
Hơi thở của Tư Hàn Tước trở nên nhẹ bẫng, lặng lẽ ôm kẹo dẻo gấu, để mặc bản thân chìm trong biển sâu yên tĩnh.
Vào lúc này, Đường Tiểu Đường bỗng cảm thấy Tư Hàn Tước cô đơn hơn bao giờ hết.
Nó cùng chủ nhân yên tĩnh thưởng thức cảnh sắc có một không hai, Đường Tiểu Đường khẽ ấn mông vào hộp thuỷ tinh, ý đồ từ từ dựa vào lòng chủ nhân.
Kẹo chỉ muốn ôm chủ nhân thật chặt.
Nhưng nó là một viên kẹo, điều ước đơn giản này sao khó quá.
Đường Tiểu Đường thu vào một góc tối mà khóc thút thít, nó dụi dụi, dụi dụi.
‘Lạch cạch’, Tư Hàn Tước ấn điều khiển từ xa.
Bầu trời đêm biến mất ngay lập tức, phòng khách sáng ngời trở lại.
Người đàn ông lập tức gạt bỏ tất cả cảm xúc yếu ớt của mình, đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh thu dọn hộp gỗ gọn gàng, đặt hộp thuỷ tinh lên tủ trang trí trong phòng khách, bình tĩnh như thể anh vừa xem vài tin tức kinh doanh.
Tư Hàn Tước vươn tay đặt kẹo dẻo gấu lên giá, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nhóc gấu dẻo màu hồng.
Anh không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc của mình, tâm sự với một viên kẹo sẽ khiến anh cảm thấy an toàn.
Không biết viên kẹo này có hiểu được không, Tư Hàn Tước thích thú nghĩ, nếu kẹo thực sự có sinh mệnh thì sao nhỉ??
Nghe những chuyện tồi tệ kia nó sẽ có phản ứng như thế nào?
Tư Hàn Tước cười nhạt.
Không, làm sao mà kẹo có sinh mệnh cho được…
Hộp thuỷ tinh đột ngột lung lay, nắp hộp mở ra, kẹo dẻo gấu rớt ra ngoài, cái đầu vừa vặn gục lên vai anh.
Cái đầu to của Đường Tiểu Đường tựa vào cổ anh, hai bàn tay mềm mại dính dính mở ra rồi áp vào làn da ấm áp của anh.
Tựa như một cái ôm.
Trái tim Tư Hàn Tước trở nên mềm mại và bối rối.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông nhỏ của kẹo dẻo gấu như thể an ủi một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu to của nó, sau đó khuôn mặt anh tự nhiên mà chạm vào một chút.
Hương thơm ngọt ngào gần trong gang tấc, viên kẹo dẻo trong suốt dính vào làn da giống như cái vuốt ve âu yếm.
Da thịt dán vào nhau dường như sinh ra một ít nhiệt độ, rung động lòng người đến như thế.
Kẹo dẻo gấu nghe thấy tiếng lòng của anh rồi nhảy từ trên cao xuống, ôm anh một cách thân mật.
Nếu kẹo dẻo gấu thật sự có sinh mệnh thì tốt biết bao.
Tư Hàn Tước chìm đắm trong cái ý nghĩ đáng yêu này.
Anh mỉm cười, nhéo cái đầu to của Đường Tiểu Đường một cái rồi mới đặt nó lại vào hộp thuỷ tinh. Suy nghĩ một lát lại ôm hộp về phòng ngủ đặt lên tủ đầu giường.
Sau khi tắm xong, Tư Hàn Tước vừa lau tóc vừa bật máy tính chuẩn bị xử lý hồ sơ, không để ý đến cái nhíu mày cau có của viên kẹo dẻo bên cạnh.
Khuôn mặt tròn trịa của Đường Tiểu Đường lại đỏ bừng, hai tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm đang đấu tranh loạn tùng phèo.
Nó vừa ôm chủ nhân!!
Tuy rằng chủ nhân cho là nó vô tình bị ngã xuống nhưng kẹo đã rất nghiêm túc và gom hết can đảm trước khi giả vờ ngã rồi ôm lấy chủ nhân!
Đường Tiểu Đường nghĩ, ngày mai nhất định phải tặng chủ nhân một sinh nhật tuyệt vời.
Có lẽ biển sao tối ngày hôm nay đã kích thích một ý tưởng nho nhỏ thầm kín bấy lâu nay để kẹo đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nếu kẹo tự tặng mình cho chủ nhân, chủ nhân sẽ phản ứng như thế nào?
Viên kẹo ngọt ngào, có thể đi lại và vận động, yên lặng làm bạn bên người chủ nhân. Nó sẽ trốn trong hộp quà màu hồng, đợi chủ nhân tháo nơ con bướm, sau đó nó sẽ dùng giọng nói ngọt ngào hét lên với chủ nhân rằng kẹo thích anh!
Kẹo muốn hỏi chủ nhân kẹo làm bạn của chủ nhân được không.
Giữa đêm tối, trong biển sao hay trong cuộc sống quanh co cùng với trái tim cô đơn không có bến đỗ, kẹo luôn đồng hành với chủ nhân theo cách của riêng mình!
Đường Tiểu Đường tưởng tượng tới cảnh đó, vừa bất an vừa căng thẳng.
Nó vẫn lo lắng không biết phải làm gì nếu chủ nhân không những không vui vẻ mà còn sợ hãi.
Tuy nhiên, kẹo vẫn quyết định thử một lần!!
Đường Tiểu Đường nắm chặt bàn tay nhỏ tự cổ vũ, kẹo dẻo gấu tuyệt vời nhất!!
~Hết chương 21~
Tác giả :
Mi Lộc Dữ Hoa