Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 14
Sau một đêm ngon giấc, Tư Hàn Tước bị hương thơm ngọt ngào đánh thức.
Thân thể mới thức tỉnh tựa như từ từ trồi lên khỏi mặt biển yên lặng và hùng vĩ, trái tim thư thái thoải mái, thể xác và tinh thần ổn định sẵn sàng nghênh đón một ngày mới.
Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh mang theo tia ngái ngủ, lông mày hơi nhíu lại, cảnh vật xung quanh cũng từ từ thu vào tầm mắt.
Đây hình như là… bệnh viện?
Tư Hàn Tước khẽ giật mình quay đầu lại, môi lập tức dụng phải một thân thể nhỏ nhắn mềm mại.
Là kẹo dẻo gấu đang say ngủ.
Đường Tiểu Đường ngủ ngon lành. Nó nằm trên cổ chủ nhân, cái mông nhỏ cong cong hướng lên trời còn đầu to thì dựa sát sườn mặt chủ nhân. Bởi vì ngủ rất say, hô hấp của nó dường như rất nhẹ, thoạt nhìn vẫn là bộ dáng không động đậy. Tư Hàn Tước vươn tay sờ sờ, nhặt nó lên nắm trong lòng bàn tay.
Kẹo dẻo gấu ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, đầu mềm oặt gục xuống, một bộ mệt mỏi uể oải còn chưa muốn tỉnh dậy.
Tư Hàn Tước lật qua lật lại nhóc gấu dẻo, trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ.
Dường như anh nhìn thấy kẹo dẻo gấu nhảy từ tủ xuống, vẻ mặt lo lắng bổ nhào vào lòng anh??
Tư Hàn Tước nghi ngờ chọc chọc bụng bự của Đường Tiểu Đường.
Kẹo dẻo gấu vẫn không nhúc nhích.
Là ảo giác à.
Là ảo giác phải không?
Vẻ mặt của Tư Hàn Tước trầm xuống, nhìn đầu kẹo dẻo gấu lắc qua lắc lại.
Đường Tiểu Đường bị đánh thức: …
Sợ quá.
Nó nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt chủ nhân. Tư Hàn Tước dường như nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi đùa nghịch thân thể kẹo dẻo gấu, lúc thì búng nhẹ cánh tay nhỏ của nó, lúc lại xoa xoa đầu to, có lúc còn ném nó lên không trung rồi bắt lấy, vẻ mặt nghiêm túc như thể không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Tay chân Đường Tiểu Đường mềm nhũn, vì sợ mình làm ra bất cứ tư thế nào không hợp lý sẽ khiến chủ nhân nghi ngờ.
A a a, biểu hiện của chủ nhân rõ ràng là đang nghi ngờ nó!
Đồng minh của kẹo đâu rồi!
Đồng minh, mau tỉnh lại!
“Đồng minh” Khương Vũ tự hỏi nhân sinh đến tận nửa đêm, mãi đến hừng đông mới vất vả đi vào giấc ngủ, trong giấc mơ có vô số viên kẹo dẻo màu hồng phấn mặc quần lót màu trắng đang cho hắn kẹo.
Buồn bực cả một đêm.
Sau đó, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Động tác của Tư Hàn Tước rất nhẹ, vốn sẽ không đánh thức hắn, nhưng bản năng của Khương Vũ cảm nhận được rằng kẹo dẻo gấu đang kêu cứu!
Khương Vũ nhìn boss của mình, thấy Tư Hàn Tước đang cầm một chiếc chân ngắn của nhóc gấu và lắc ngược.
“Boss! Anh tỉnh rồi!” Khương Vũ nhanh chóng lật chăn xuống giường, u oán nhìn kẹo dẻo gấu trong tay Tư Hàn Tước, “Boss, anh đang làm gì thế?”
Ánh mắt Tư Hàn Tước phát hiện có chút không đúng, nghi ngờ liếc nhìn Khương Vũ, “Cậu đưa tôi đến bệnh viện? Làm sao cậu biết tôi ngất xỉu? Tại sao viên kẹo dẻo lại ở đây?”
Đường Tiểu Đường đã kể chi tiết chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn nghe, lúc Tư Hàn Tước hôn mê từng nhìn thấy nó nhưng nó không rõ anh có nhớ không.
Khương Vũ liếc nhìn nhóc gấu dẻo đang treo lơ lửng trên không, hai mắt viên kẹo xoay vòng vòng.
Kẹo sắp xỉu luôn rồi.
“Đúng vậy, tối hôm qua em đến nhà anh để giao văn kiện, tình cờ thấy anh ngất đi…”
Khương Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Tư Hàn Tước, nuốt nước bọt, bịa chuyện mà mặt không đỏ tim không đập loạn, “Viên kẹo dẻo rơi xuống đất, anh thì đang cầm nó. Không phải bác sĩ nói rằng vị ngọt có thể xoa dịu tinh thần căng thẳng của anh hay sao? Cho nên em mang nó theo luôn.”
Áo tiên không thấy vết chỉ khâu, hoàn mĩ không có khuyết điểm.
Giống như thật vậy.
Ánh mắt Tư Hàn Tước từ từ trở nên lạnh lẽo, “Thật sao?”
Khương Vũ, “Thật mà!
Tư Hàn Tước liếc nhìn kẹo dẻo gấu đang cúi gằm mặt xuống. Khương Vũ vội vàng giật lấy nhóc gấu dẻo, cố gắng dời sự chú ý của anh đi, “Boss! Kế hoạch B đã gửi đến nhà đầu tư, hôm nay chúng ta có một cuộc đàm phán, hơn nữa…”
Khương Vũ nắm chặt đầu kẹo dẻo gấu, bịt chặt hai lỗ tai của nó, “Boss, Đường Đường nằm ở phòng bên cạnh, anh mau đi gặp cậu ấy đi.”
Cái đầu của Đường Tiểu Đường bị bóp đến nghẹt thở.
Vô dụng.
Dù cho lỗ tai bị bịt lại thì nó vẫn nghe được rõ ràng.
Đường Đường??
Đường Đường là ai?
Sao tui lại có cảm giác người này rất quan trọng đối với chủ nhân nhỉ?
Đầu óc Đường Tiểu Đường đang choáng váng, nghe được hai chữ này, trái tim bỗng thắt lại.
Cái tên này thật quen thuộc.
Giống như tên của nó vậy, Đường Tiểu Đường không biết tại mình lại kêu là Đường Tiểu Đường, nhưng từ khi nó có sinh mệnh, hai từ này dường như vô cùng tự nhiên nhảy ra khỏi đầu.
Tư Hàn Tước im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp: “Không đi, về công ty.”
Anh vừa tỉnh dậy, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, mu bàn tay dán băng cá nhân, vết thâm xung quanh còn chưa tan đi.
Nhưng điều này không làm tổn hại đến khí chất sắc bén của người đàn ông, chỉ khi nhắc đến Đường Đường, hai hàng lông mày mới hiện lên chút đau lòng.
Đường Tiểu Đường nằm trong lòng bàn tay của Khương Vũ, nhếch miệng không vui.
Tư Hàn Tước thay quần áo xong thì kêu Khương Vũ đi làm thủ tục xuất viện, anh phải về công ty ngay lập tức.
Khương Vũ trả nhóc gấu dẻo cho Tư Hàn Tước rồi vội vã ra ngoài thu xếp.
Trong phòng chỉ còn lại một người và một viên kẹo.
Tư Hàn Tước cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ rơi vào viên kẹo dẻo gấu trong lòng bàn tay.
Gấu con ngoan ngoãn nằm trong tay anh, cơ thể nhỏ bé của nó phản chiếu ánh ban mai biến thành nguồn sáng trong màn đêm, lẳng lặng phát sáng, xua tan đi mọi bóng tối và giấc mơ kinh hoàng.
Sự khó chịu giữa hàng lông mày của Tư Hàn Tước dịu xuống, tất cả sự lạnh lùng sắc bén trở về với biển sâu yên tĩnh.
Khóe mắt và lông mày của người đàn ông uốn thành hình vòng cung dịu dàng nhìn ánh mặt trời chiếu vào thân hình mỏng manh trong lòng bàn tay.
Anh cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nhóc gấu dẻo.
Đôi môi khô mềm in lên lông mày Đường Tiểu Đường, nó nghe thấy chủ nhân nói: “Cảm ơn Tiểu Đường.”
Cảm ơn… cảm ơn… chủ nhân ngốc nghếch, đây là việc Đường Tiểu Đường nên làm mà.
Tuy vậy, nó vẫn có một chút xíu để ý đến cái người tên Đường Đường kia.
Đường Tiểu Đường đỏ mặt, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.
Không giống như lần trước, nụ hôn lần này rõ ràng hơn, nó nhẹ nhàng và trang trọng đáp xuống giữa lông mày của nhóc gấu dẻo.
Linh hồn phiêu bạt khỏi thân thể, Đường Tiểu Đường ôm mặt, hai mắt đảo một vòng sung sướng, thầm hét lớn, chủ nhân hôn nó!
Hôn nó, hôn nó đấy!!!
Kẹo sắp bay lên luôn…
Tư Hàn Tước không biết suy nghĩ của kẹo dẻo gấu, ngay sau khi tài xế đến, anh lên xe rồi trở về công ty.
Sau khi trở lại công ty, Tư Hàn Tước không để Đường Tiểu Đường vào văn phòng, mà đi thẳng vào phòng họp.
Bầu không khí rất nghiêm túc xen lẫn mùi vị ngọt ngào của Tư Hàn Tước.
Mấy nhà đầu tư ban đầu vốn rất khắt khe lại được cảm hoá bởi sự ngọt ngào, thần kinh căng thẳng từ từ dịu xuống.
Dù bao quanh là không gian ngọt ngào thì vẻ mặt Tư Hàn Tước vẫn rất lạnh lùng, nhưng bởi vì hương thơm ngọt này nên anh dần bình tĩnh và dịu dàng hơn.
Ngay khi Tư Hàn Tước xuất hiện, không khí căng thẳng đã giảm bớt, mọi người đều ngước nhìn và chờ đợi giải pháp của anh.
Vụ gián điệp gây nên khá nhiều ồn ào, các bên đối tác đều biết thiết kế đã bị đánh cắp.
Nhưng khi kế hoạch B ra mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù là về sáng ý hay thiết kế thì đều tốt hơn bản thiết kế kia, đây là sản phẩm mới công ty dự kiến tung ra thị trường trong năm tới, thành phẩm cũng đã được sản xuất, chỉ là được đưa ra trước thời hạn thôi.
Hơn nữa đối với thiết kế bị đánh cắp trước đó, Tư Hàn Tước đã gửi bản nháp đến công ty bảo hiểm.
Dùng giấy chứng nhận của công ty để thưa kiện, bọn họ không những không thiệt hại gì, thậm chí còn được bồi thường một số tiền khá lớn hơn nữa đối phương còn phải cúi đầu nhận lỗi.
Tư Hàn Tước cười lạnh, ai ngờ được anh lại gửi bản nháp vào công ty bảo hiểm cơ chứ.
Chỉ vì những bản vẽ đó đều do Đường Đường vẽ.
Không chỉ có bản nháp của thiết kế mà tất cả các bản vẽ và truyện tranh đã xuất bản của Đường Đường anh đều cất giữ một bản.
Đây là sự lãng mạn của Tư Hàn Tước.
Đường Tiểu Đường nằm trong túi của chủ nhân lắng nghe, không khỏi duỗi ra hai tay nhỏ bé hoan hô!
Có người hỏi: “Người thiết kế lần này là ai? Có thể mời anh ấy đến họp báo không?”
Tư Hàn Tước im lặng, “Cậu ấy đang ở bệnh viện, không tiện.”
Tuy rằng chủ nhân không nói là ai, nhưng Đường Tiểu Đường Tiểu Đường có thể đoán được, anh đang nói về người tên Đường Đường.
Hừ, chủ nhân có gấu rồi, phải không?
Chủ nhân không cần có gấu, có kẹo là đủ rồi!
Kẹo khó chịu, vị ngọt ngay lập tức biến thành vị chua.
Mọi người: Hả? Tư tổng biến vị?
~Hết chương 14~
Thân thể mới thức tỉnh tựa như từ từ trồi lên khỏi mặt biển yên lặng và hùng vĩ, trái tim thư thái thoải mái, thể xác và tinh thần ổn định sẵn sàng nghênh đón một ngày mới.
Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh mang theo tia ngái ngủ, lông mày hơi nhíu lại, cảnh vật xung quanh cũng từ từ thu vào tầm mắt.
Đây hình như là… bệnh viện?
Tư Hàn Tước khẽ giật mình quay đầu lại, môi lập tức dụng phải một thân thể nhỏ nhắn mềm mại.
Là kẹo dẻo gấu đang say ngủ.
Đường Tiểu Đường ngủ ngon lành. Nó nằm trên cổ chủ nhân, cái mông nhỏ cong cong hướng lên trời còn đầu to thì dựa sát sườn mặt chủ nhân. Bởi vì ngủ rất say, hô hấp của nó dường như rất nhẹ, thoạt nhìn vẫn là bộ dáng không động đậy. Tư Hàn Tước vươn tay sờ sờ, nhặt nó lên nắm trong lòng bàn tay.
Kẹo dẻo gấu ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, đầu mềm oặt gục xuống, một bộ mệt mỏi uể oải còn chưa muốn tỉnh dậy.
Tư Hàn Tước lật qua lật lại nhóc gấu dẻo, trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ.
Dường như anh nhìn thấy kẹo dẻo gấu nhảy từ tủ xuống, vẻ mặt lo lắng bổ nhào vào lòng anh??
Tư Hàn Tước nghi ngờ chọc chọc bụng bự của Đường Tiểu Đường.
Kẹo dẻo gấu vẫn không nhúc nhích.
Là ảo giác à.
Là ảo giác phải không?
Vẻ mặt của Tư Hàn Tước trầm xuống, nhìn đầu kẹo dẻo gấu lắc qua lắc lại.
Đường Tiểu Đường bị đánh thức: …
Sợ quá.
Nó nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt chủ nhân. Tư Hàn Tước dường như nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi đùa nghịch thân thể kẹo dẻo gấu, lúc thì búng nhẹ cánh tay nhỏ của nó, lúc lại xoa xoa đầu to, có lúc còn ném nó lên không trung rồi bắt lấy, vẻ mặt nghiêm túc như thể không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Tay chân Đường Tiểu Đường mềm nhũn, vì sợ mình làm ra bất cứ tư thế nào không hợp lý sẽ khiến chủ nhân nghi ngờ.
A a a, biểu hiện của chủ nhân rõ ràng là đang nghi ngờ nó!
Đồng minh của kẹo đâu rồi!
Đồng minh, mau tỉnh lại!
“Đồng minh” Khương Vũ tự hỏi nhân sinh đến tận nửa đêm, mãi đến hừng đông mới vất vả đi vào giấc ngủ, trong giấc mơ có vô số viên kẹo dẻo màu hồng phấn mặc quần lót màu trắng đang cho hắn kẹo.
Buồn bực cả một đêm.
Sau đó, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Động tác của Tư Hàn Tước rất nhẹ, vốn sẽ không đánh thức hắn, nhưng bản năng của Khương Vũ cảm nhận được rằng kẹo dẻo gấu đang kêu cứu!
Khương Vũ nhìn boss của mình, thấy Tư Hàn Tước đang cầm một chiếc chân ngắn của nhóc gấu và lắc ngược.
“Boss! Anh tỉnh rồi!” Khương Vũ nhanh chóng lật chăn xuống giường, u oán nhìn kẹo dẻo gấu trong tay Tư Hàn Tước, “Boss, anh đang làm gì thế?”
Ánh mắt Tư Hàn Tước phát hiện có chút không đúng, nghi ngờ liếc nhìn Khương Vũ, “Cậu đưa tôi đến bệnh viện? Làm sao cậu biết tôi ngất xỉu? Tại sao viên kẹo dẻo lại ở đây?”
Đường Tiểu Đường đã kể chi tiết chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn nghe, lúc Tư Hàn Tước hôn mê từng nhìn thấy nó nhưng nó không rõ anh có nhớ không.
Khương Vũ liếc nhìn nhóc gấu dẻo đang treo lơ lửng trên không, hai mắt viên kẹo xoay vòng vòng.
Kẹo sắp xỉu luôn rồi.
“Đúng vậy, tối hôm qua em đến nhà anh để giao văn kiện, tình cờ thấy anh ngất đi…”
Khương Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Tư Hàn Tước, nuốt nước bọt, bịa chuyện mà mặt không đỏ tim không đập loạn, “Viên kẹo dẻo rơi xuống đất, anh thì đang cầm nó. Không phải bác sĩ nói rằng vị ngọt có thể xoa dịu tinh thần căng thẳng của anh hay sao? Cho nên em mang nó theo luôn.”
Áo tiên không thấy vết chỉ khâu, hoàn mĩ không có khuyết điểm.
Giống như thật vậy.
Ánh mắt Tư Hàn Tước từ từ trở nên lạnh lẽo, “Thật sao?”
Khương Vũ, “Thật mà!
Tư Hàn Tước liếc nhìn kẹo dẻo gấu đang cúi gằm mặt xuống. Khương Vũ vội vàng giật lấy nhóc gấu dẻo, cố gắng dời sự chú ý của anh đi, “Boss! Kế hoạch B đã gửi đến nhà đầu tư, hôm nay chúng ta có một cuộc đàm phán, hơn nữa…”
Khương Vũ nắm chặt đầu kẹo dẻo gấu, bịt chặt hai lỗ tai của nó, “Boss, Đường Đường nằm ở phòng bên cạnh, anh mau đi gặp cậu ấy đi.”
Cái đầu của Đường Tiểu Đường bị bóp đến nghẹt thở.
Vô dụng.
Dù cho lỗ tai bị bịt lại thì nó vẫn nghe được rõ ràng.
Đường Đường??
Đường Đường là ai?
Sao tui lại có cảm giác người này rất quan trọng đối với chủ nhân nhỉ?
Đầu óc Đường Tiểu Đường đang choáng váng, nghe được hai chữ này, trái tim bỗng thắt lại.
Cái tên này thật quen thuộc.
Giống như tên của nó vậy, Đường Tiểu Đường không biết tại mình lại kêu là Đường Tiểu Đường, nhưng từ khi nó có sinh mệnh, hai từ này dường như vô cùng tự nhiên nhảy ra khỏi đầu.
Tư Hàn Tước im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp: “Không đi, về công ty.”
Anh vừa tỉnh dậy, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, mu bàn tay dán băng cá nhân, vết thâm xung quanh còn chưa tan đi.
Nhưng điều này không làm tổn hại đến khí chất sắc bén của người đàn ông, chỉ khi nhắc đến Đường Đường, hai hàng lông mày mới hiện lên chút đau lòng.
Đường Tiểu Đường nằm trong lòng bàn tay của Khương Vũ, nhếch miệng không vui.
Tư Hàn Tước thay quần áo xong thì kêu Khương Vũ đi làm thủ tục xuất viện, anh phải về công ty ngay lập tức.
Khương Vũ trả nhóc gấu dẻo cho Tư Hàn Tước rồi vội vã ra ngoài thu xếp.
Trong phòng chỉ còn lại một người và một viên kẹo.
Tư Hàn Tước cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ rơi vào viên kẹo dẻo gấu trong lòng bàn tay.
Gấu con ngoan ngoãn nằm trong tay anh, cơ thể nhỏ bé của nó phản chiếu ánh ban mai biến thành nguồn sáng trong màn đêm, lẳng lặng phát sáng, xua tan đi mọi bóng tối và giấc mơ kinh hoàng.
Sự khó chịu giữa hàng lông mày của Tư Hàn Tước dịu xuống, tất cả sự lạnh lùng sắc bén trở về với biển sâu yên tĩnh.
Khóe mắt và lông mày của người đàn ông uốn thành hình vòng cung dịu dàng nhìn ánh mặt trời chiếu vào thân hình mỏng manh trong lòng bàn tay.
Anh cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nhóc gấu dẻo.
Đôi môi khô mềm in lên lông mày Đường Tiểu Đường, nó nghe thấy chủ nhân nói: “Cảm ơn Tiểu Đường.”
Cảm ơn… cảm ơn… chủ nhân ngốc nghếch, đây là việc Đường Tiểu Đường nên làm mà.
Tuy vậy, nó vẫn có một chút xíu để ý đến cái người tên Đường Đường kia.
Đường Tiểu Đường đỏ mặt, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.
Không giống như lần trước, nụ hôn lần này rõ ràng hơn, nó nhẹ nhàng và trang trọng đáp xuống giữa lông mày của nhóc gấu dẻo.
Linh hồn phiêu bạt khỏi thân thể, Đường Tiểu Đường ôm mặt, hai mắt đảo một vòng sung sướng, thầm hét lớn, chủ nhân hôn nó!
Hôn nó, hôn nó đấy!!!
Kẹo sắp bay lên luôn…
Tư Hàn Tước không biết suy nghĩ của kẹo dẻo gấu, ngay sau khi tài xế đến, anh lên xe rồi trở về công ty.
Sau khi trở lại công ty, Tư Hàn Tước không để Đường Tiểu Đường vào văn phòng, mà đi thẳng vào phòng họp.
Bầu không khí rất nghiêm túc xen lẫn mùi vị ngọt ngào của Tư Hàn Tước.
Mấy nhà đầu tư ban đầu vốn rất khắt khe lại được cảm hoá bởi sự ngọt ngào, thần kinh căng thẳng từ từ dịu xuống.
Dù bao quanh là không gian ngọt ngào thì vẻ mặt Tư Hàn Tước vẫn rất lạnh lùng, nhưng bởi vì hương thơm ngọt này nên anh dần bình tĩnh và dịu dàng hơn.
Ngay khi Tư Hàn Tước xuất hiện, không khí căng thẳng đã giảm bớt, mọi người đều ngước nhìn và chờ đợi giải pháp của anh.
Vụ gián điệp gây nên khá nhiều ồn ào, các bên đối tác đều biết thiết kế đã bị đánh cắp.
Nhưng khi kế hoạch B ra mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù là về sáng ý hay thiết kế thì đều tốt hơn bản thiết kế kia, đây là sản phẩm mới công ty dự kiến tung ra thị trường trong năm tới, thành phẩm cũng đã được sản xuất, chỉ là được đưa ra trước thời hạn thôi.
Hơn nữa đối với thiết kế bị đánh cắp trước đó, Tư Hàn Tước đã gửi bản nháp đến công ty bảo hiểm.
Dùng giấy chứng nhận của công ty để thưa kiện, bọn họ không những không thiệt hại gì, thậm chí còn được bồi thường một số tiền khá lớn hơn nữa đối phương còn phải cúi đầu nhận lỗi.
Tư Hàn Tước cười lạnh, ai ngờ được anh lại gửi bản nháp vào công ty bảo hiểm cơ chứ.
Chỉ vì những bản vẽ đó đều do Đường Đường vẽ.
Không chỉ có bản nháp của thiết kế mà tất cả các bản vẽ và truyện tranh đã xuất bản của Đường Đường anh đều cất giữ một bản.
Đây là sự lãng mạn của Tư Hàn Tước.
Đường Tiểu Đường nằm trong túi của chủ nhân lắng nghe, không khỏi duỗi ra hai tay nhỏ bé hoan hô!
Có người hỏi: “Người thiết kế lần này là ai? Có thể mời anh ấy đến họp báo không?”
Tư Hàn Tước im lặng, “Cậu ấy đang ở bệnh viện, không tiện.”
Tuy rằng chủ nhân không nói là ai, nhưng Đường Tiểu Đường Tiểu Đường có thể đoán được, anh đang nói về người tên Đường Đường.
Hừ, chủ nhân có gấu rồi, phải không?
Chủ nhân không cần có gấu, có kẹo là đủ rồi!
Kẹo khó chịu, vị ngọt ngay lập tức biến thành vị chua.
Mọi người: Hả? Tư tổng biến vị?
~Hết chương 14~
Tác giả :
Mi Lộc Dữ Hoa