Kén Cá Chọn Canh
Chương 52
Lục Cảnh Diệu vừa nói xong, bàn cơm của nhà họ Tần yên lặng hẳn. Bây giờ trong lòng Tần Dư Kiều đúng là có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, đỏ vàng xanh tím, màu sắc gì cũng có đủ cả. Sau đó cô nhìn Hạ Nghiên Thanh, gương mặt của cô ta bây giờ cũng tương tự như cảm xúc của vậy.
Tần Dư Kiều cảm thấy nhất định bây giờ sắc mặt của mình cũng đã thay đổi, hai má đỏ bừng như bị lửa đốt vậy, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cô tức giận đến nỗi đỏ mặt. Chỉ có điều chính cô mới rõ, cô hiểu Lục Cảnh Diệu đến mức nào. Mặc dù đã rất rõ ràng, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu đã dạy, cái gì là cùng giường.... là cùng chung một chiếc thuyền. Bây giờ Lục Cảnh Diệu lại muốn biến đen thành trắng, cho nên cô cũng phải phối hợp với anh một chút.
Khi người ta phải đối mặt với vấn đề vừa nan giải vừa lúng túng đều chọn lựa giữ im lặng, cho nên qua mấy giây người đầu tiên lên tiếng là Hạ Vân.
"Cậu Lục, cậu có nhầm không vậy, con bé thì có chuyện gì muốn nói với cậu chứ." Lúc nói khoé miệng Hạ Vân lại nhếch lên, ra vẻ như những lời Lục Cảnh Diệu nói vô cùng tức cười.
"Tôi cũng không biết cô Hạ tìm tôi có chuyện gì, cho nên bay giờ mới hỏi cô ấy." Lục Cảnh Diệu khẽ nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống một chút, giống như cố tình gây sự, cố ý xuyên tạc lời nói của Hạ Vân, nhưng anh chỉ đơn thuần hỏi một vấn đề đang thắc mắc mà thôi.
"Khụ khụ khụ khụ khụ...." Tần Ngạn Chi không kiềm chế được mà ho khan.
Thật ra thì những lời Lục Cảnh Diệu vừa nói rất khéo léo, về phần lý giải những lời anh nói thì phải xem đầu óc của mấy người ngồi đây có linh hoạt hay không. Thật không may, toàn bộ những người trên bàn trừ Lục Hi Duệ và Tần Dư Trì ra, thì nhận thức về chuyện tình yêu nam nữ đều vô cùng linh hoạt. Ngay cả bà Tần cũng lập tức nghĩ ra N khả năng sẽ xảy ra, gương mặt già nua đã sớm đen lại, buông đôi đũa trong tay xuống chờ câu trả lời của Hạ Nghiên Thanh, sau đó quay đầu liếc nhìn đứa cháu gái yêu quý đang ngồi ở bên cạnh mình và Giang Hoa ngồi cách đó không xa.
Người ngoài nhìn vào, cảm thấy người nên phát biểu ý kiến bây giờ nên là Tần Dư Kiều và Giang Hoa. Nhưng vẻ mặt của Giang Hoa vẫn thản nhiên, Tần Dư Kiều mặc dù rất muốn đứng về phía Lục Cảnh Diệu nhưng không muốn giội nước bẩn trước khi mọi chuyện rõ ràng. Kết quả có người khó chịu, cô thấy lưng mình bỗng đau nhói. Lục Cảnh Diệu bỗng dưng nhéo cô, hơn nữa còn nhéo rất mạnh.
Tần Dư Kiều đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, trong mắt bà Tần, cô cháu gái yêu quý của mình đang rất uất ức, nhất thời cũng phẫn nộ. Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, có những thứ bà không thể ra mặt được, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt chờ "Phá án" mà thôi.
Thật ra thì vụ án rất dễ giải quyết, chỉ cần mở điện thoại Hạ Nghiên Thanh ra là có thể biết được. Nhưng dù sao mọi người đều đang ngồi trên bàn cơm, vẫn cần phải nể mặt mũi lẫn nhau, không ai trực tiếp yêu cầu Hạ Nghiên Thanh đưa điện thoại của cô ta ra. Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ mông lung, Giang Hoa thản nhiên lên tiếng.
"Chắc hiểu lầm thôi, có khi nào anh Lục nhìn nhầm số điện thoại hay không? Nghiên Thanh làm gì có số điên thoại của anh." Giọng điệu Giang Hoa rất chân thành, nhíu mày nhìn Hạ Nghiên Thanh, "Nếu mọi người không tin, có thể lấy điện thoại cùa Hạ Nghiên Thanh ra cho anh Lục xem."
Tần Dư Kiều nhìn Hạ Nghiên Thanh, sắc mặt cô ta trắng bệch, khẽ cắn môi dưới. Dáng vẻ này làm cho cô nhớ tới hồi xưa khi đi học, mỗi lần Hạ Nghiên Thanh không trả lời được đều có biểu hiện như vậy. Trước kia Hạ Nghiên Thanh chỉ là một cô gái nhát gan hay do dự, bây giờ những chuyện cô ta làm càng ngày càng khiến người ta bất ngờ.
Cho dù trong chuyện này tám phần là Lục Cảnh Diệu gài bẫy Hạ Nghiên Thanh, nhưng nếu như Hạ Nghiên Thanh không có ý đồ thì dù Lục Cảnh Diệu có hiểm độc như thế nào đi nữa cũng không thể khiến Hạ Nghiên Thanh chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Đúng lúc này Tần Dư Kiều cảm thấy đùi mình lại bị người khác nhéo mạnh, cảm giác đau đột ngột ập đến khiến nước mắt đang cố kiềm nén trong hốc mắt Tần Dư Kiều tuôn trào.
Rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất mất mặt, hai tai Tần Dư Kiểu đỏ bừng bừng. Đối diện với gương mặt trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh, Tần Dư Kiều lên tiếng: "Nghiên Thanh, nếu cậu không thấy thấy ngại, thì cậu cứ đưa điện thoại cho tôi xem đi."
Hạ Nghiên Thanh ngẩng mặt lên, giọng điệu thản nhiên: "Hôm qua đúng là tôi đã gửi cho ngài Lục một tin nhắn, tôi muốn hỏi cậu đã về chưa, bởi vì Giang Hoa đi cùng cậu. Tôi rất lo không biết Giang Hoa có về nhà an toàn không."
Thật lợi hại, còn có thể đảo ngược tình thế nữa, Tần Dư Kiều há hốc mồm, không nói nổi nữa.
"Hoá ra là như vậy." Hạ Vân cười, "Kiều Kiều, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tần Dư Kiều nhếch môi, cũng không muốn hỏi thêm nữa. Nhưng bây giờ cô lại rất muốn biết làm sao Hạ Nghiên Thanh lại có được số điện thoại của Lục Cảnh Diệu. Ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, anh làm bộ như rất lo lắng sợ cô hiểu lầm, nói với Hạ Nghiên Thanh: "Cô Hạ, tôi không muốn Kiều Kiều hiểu lầm, hi vọng cô có thể giải thích rõ ràng...." Giọng điệu Lục Cảnh Diệu bây giờ kiên định như lúc Hi Duệ khăng khăng với Tần Dư Trì về kết thúc của Space Energy Robot vậy, hoàn toàn không để cho người khác nghi ngờ, vẻ mặt nghiêm túc tựa như một cô gái dùng tính mạng.... để bảo vệ trinh tiết của mình vậy.
Cho nên người nhà họ Tần mặc dù cảm thấy Lục Cảnh Diệu không nên làm to chuyện trước mặt mọi người như vậy, nhưng cũng không thể trách anh được. Sự trong sạch của một cô gái tất nhiên rất quan trọng, sự trong sạch của người đàn ông cũng là trong sạch, huống chi Lục Cảnh Diệu thật sự trong sạch.
"Anh Lục không tin lời của Hạ Nghiên Thanh, như vậy đi, Nghiên Thanh, em cứ đưa điện thoại di động cho anh." Giang Hoa cười rất chân thành, sau đó đưa tay về phía Hạ Nghiên Thanh, "Nghiên Thanh, đừng sợ, mọi người đều tin em mà."
Nếu như tối hôm qua Giang Hoa không nói những lời đó cho cô biết, Tần Dư Kiều nhất định sẽ cho rằng bây giờ Giang Hoa đang đứng về phía Hạ Nghiên Thanh.
Cho nên có lúc bạn trai, vị hôn phu, thậm chí ngay cả chồng cũng có thể là loài động vật nguy hiểm nhất bên cạnh phụ nữ. Ở trước mặt mọi người thì họ đối xử với cô rất tốt, nhưng sau lưng thì lại chẳng coi cô bằng con gà. Những lời Giang Hoa nói ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu Tần Dư Kiều "Anh thà ngủ với gà cũng không muốn chạm vào Hạ Nghiên Thanh."
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy chuyện này rất không có ý nghĩa, lúc đang định nói một câu hoà giải, Hạ Nghiên Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Anh Lục mở miệng cũng phải xem lại lương tâm của mình chứ. Hôm qua là ai lén lút lấy điện thoại của tôi rồi lưu số vào vậy? Anh Lục có tâm tư bất chính, đừng đổ hết lên đầu tôi."
Tần Dư Kiều sửng sốt, sau đó toàn bộ mọi người cũng sửng sốt
Có vài người thật đúng là.... Kẻ đáng thương cũng có lúc đáng hận, Tần Dư Kiều thật sự muốn bỏ qua chuyện này. Nhưng lúc đang định mở miệng, người đàn ông bảo vệ trinh tiết bằng cả tính mạng đã nhanh chóng cướp lời.
"Trời ạ." Lục Cảnh Diệu cười cười, giọng nói tràn đầy vẻ bất ngờ, đôi môi khẽ mím, đưa mắt nhìn người, dừng một chút rồi nói, "Đúng ra tôi không muốn nói nhiều, con người quý ở chỗ biết mình là ai. Vốn tưởng rằng hôm qua tôi đã nói rõ với cô Hạ rồi, nhưng không biết khả năng lý giải của cô Hạ có vấn đề hay là tôi nói không đủ rõ nghĩa. Về phần số điện thoại, xin lỗi, tôi không có hứng thú nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn với người khác, cho nên chuyện cô Hạ nói tôi lén lút lấy điện thoại của cô lưu số vào có phải là quá ngậm máu phu người rồi không?"
Trong nháy mắt, Hạ Nghiên Thanh chỉ còn cảm thấy thế giới tràn ngập cảnh xuân của mình bỗng nhiên sụp đổ. Lúc này đây, toàn bộ ảo tưởng của cô ta dành cho Lục Cảnh Diệu đã không cánh mà bay. Lúc xuống nhà chuẩn bị ăn cơm, cô ta còn cố gắng ăn mặc đẹp một chút. Sau đó lúc ra ngoài liền thấy Lục Cảnh Diệu đi sau Tần Dư Kiều, cô ta có cảm giác Lục Cảnh Diệu cố ý đi chậm lại vì mình, cô ta liếc mắt quan sát phong thái ưu nhã của Lục Cảnh Diệu nữa, bộ vest được là phẳng phiu, và cả đôi mắt như cười như không của anh....
Sau đó cô khẽ cười với Lục Cảnh Diệu, khẽ nghiêng nghiêng đầu, muốn đưa má trái xinh đẹp nhất mình đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.... Cô ta cảm thấy như vậy rất đẹp, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích Cô bé lọ lem khi xưa cô rất thích vậy. Phần mở đầu của câu chuyện bất ngờ hiện hữu trước mắt, Cô bé lọ lem bắt đầu mong ngóng chờ đợi.
Bây giờ Hạ Nghiên Thanh lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu, vẫn ánh mắt như cười như không ấy, khi xuống nhà cô ta còn lầm tưởng rằng đó là ánh mắt mập mờ giữa nam và nữ, nhưng giờ khắc này cô ta mới thấy rõ vẻ xem thường và đùa cợt trong ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.
"Anh Lục đừng nóng giận, không chừng thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi." Mục đích của Giang Hoa rất đơn giản, chính là muốn xem điện thoại của Hạ Nghiên Thanh, nhưng Hạ Nghiên Thanh lại giữ khư khư điện thoại di động của mình.
Đúng lúc này, bà Tần cũng lên tiếng: "Nghiên Thanh, đưa di động cho bà, bà nội sẽ lấy lại công bằng cho con. Mặc dù con không phải là cháu ruột của bà, nếu quả thật chỉ là hiểu lầm, bà sẽ không để cho con phải chịu uất ức."
Ngón tay trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh hơi buông lỏng, sau đó Giang Hoa liền cầm lấy điện thoại của Hạ Nghiên Thanh.
Người xem điện thoại di động đầu tiên là Giang Hoa, sau khi xem xong vẻ mặt của anh thay đổi, cuối cùng gương mặt lạnh xuống, sắc mặt như người đàn ông bị cắm sừng. Sau đó là bà Tần, Tần Dư Kiều, Tần Ngạn Chi.... cuối cùng là Hạ Vân – người chưa từ bỏ ý định.
Hạ Vân xem thì đúng là trong điện thoại có số của Lục Cảnh Diệu, hơn nữa còn lưu là "Cảnh Diệu”. Ngoài ra, trong mục tin nhắn thật sự có tin nhắn gửi cho Lục Cảnh Diệu. Một tin nhắn đã được gửi đi, còn có hai tin chưa được gửi, tổng cộng là ba tin nhắn.
"Anh Lục, anh ra ban công một chút đi."
"Anh Lục, anh ngủ chưa?"
"Ngủ rồi à? Vậy chúc ngủ ngon."
Hạ Vân là người cuối cùng xem điện thoại của Hạ Nghiên Thanh, lúc xem xong cười khẽ một tiếng, nói với Tần Ngạn Chi: "Ngạn Chi, những tin nhắn như vậy đâu có nói rõ điều gì đâu. Không phải Nghiên Thanh đã nói rồi sao, con bé chỉ muốn biết Giang Hoa có về nhà an toàn hay không mà thôi, cho nên hơi nóng lòng, cho nên.... muốn hỏi cậu Lục mà thôi."
Những lời Hạ Vân giải thích rất nực cười, Tần Ngạn Chi nghe xong còn cười ha ha: "Cậu Lục, mọi chuyện chỉ là hiểu làm mà thôi."
Lục Cảnh Diệu hơi nhếch khóe miệng, không nói gì nữa, tỏ vẻ như không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Tần Dư Kiều xoa trán, nói với Tần Ngạn Chi: "Ba, ngày mai con sẽ về nhà bác."
"Kiều Kiều...."
"Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục." Tần Dư Kiều không nói gì nữa, rời khỏi bàn rồi lên tầng.
Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều đã ngộ ra, cho nên trong lòng rất vui mừng, vứt bỏ mặt mũi nói với Giang Hoa, "Cậu Giang, chọn phụ nữ phải kỹ lưỡng một chút." Sau đó cũng theo đuôi bà xã lên tầng.
Lục Hi Duệ ngó nhìn ông ngoại, ngó nhìn cụ mình, rồi khẽ nói một câu: "Con cũng không ăn nữa...."
"Duệ Duệ...." Bà Tần lại mau nước mắt.
***
Lục Cảnh Diệu thật sự rất vui mừng, đi theo Tần Dư Kiều vào phòng cô rồi lập tức khoá trái cửa lại, sau đó ôm lấy cô nàng của mình từ phía sau, than thừ từ tận đáy lòng: "Kiều Kiều, dáng vẻ giận dỗi vừa rồi của em thật sự rất xinh đẹp...."
Đến khi Tần Dư Kiều quay đầu lại, Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, không được bình thường rồi. Tần Dư Kiều giải vờ giận dỗi hay thật sự đau lòng vậy?
Cái tên Lục Cảnh Diệu này không bao giờ học được cách phải tìm nguyên nhân trên người mình sau đó mới nói tới người khác. Anh cứ cho rằng nhất định là do Tần Ngạn Chi đến phút cuối cùng vẫn bao che cho Hạ Nghiên Thanh làm tổn thương Kiều Kiều, lập tức đau lòng lây, hận không thế dùng một mồi lửa đốt căn nhà cũ kĩ này đi cho rồi: "Đi, đừng chờ đến ngày mai nữa, chúng ta lập tức trở về."
Trước mặt Lục Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều không thể nào giấu nổi tâm tư của mình. Rõ ràng chuyện này do anh gây nên, thật sự cô rất muốn tát anh một phát cho anh văng ra xa, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, vừa lau nước mắt cho cô, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi.... Chúng ta không chịu uất ức nữa.... Nhà mẹ không đáng tin cậy bằng nhà chồng đâu...."
Tần Dư Kiều sụt sịt, dùng hết sức đánh vào người Lục Cảnh Diệu: "Anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt này, dám trêu hoa ghẹo nguyệt này...."
Lục Cảnh Diệu lau nước mắt cho Tần Dư Kiều: "Anh cũng không có cách nào khác mà.... Nếu không như vậy đi, Kiều Kiều, hay là em khắc chữ trên mặt anh đi, khắc: ‘Người đàn ông của Tần Dư Kiều’ hay là ‘Ta chỉ thích Tần Dư Kiều’ có được không...."
Đôi mắt Tần Dư Kiều ướt nhoà nhìn Lục Cảnh Diệu, gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh đang cười phớ lớ, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười rực rỡ, giọng nét dỗ dành của anh rất đỗi dịu dàng, khiến cô dù tức giận đến cỡ nào cũng không thể phát tiết, đành phải ra sức dậm chân.
Lục Cảnh Diệu lại còn không cho cô dậm chân nữa, vỗ bả vai của cô: "Ngốc, trút giận với bản thân làm gì, em không đau thì chân cũng đau."
Sau đó Tần Dư Kiều thật sự không dậm chân nữa.
"Thật ra không phải anh đã nói với em rồi sao, em đúng là vô dụng. Đàn ông của mình bị người ta cướp mà còn không lên tiếng. May là người bị cướp là anh, nếu là người khác thì lúc đó em cũng không còn chỗ mà khóc nữa rồi." Dừng một chút, Lục Cảnh Diệu phân tích sự khác nhau giữa mình và Giang Hoa.
".... Mà có phải em chưa từng bị nẫng tay trên đâu. Dĩ nhiên chuyện này cũng không thể trách em, có một số việc đúng là không thể phòng bị được. Cho nên mấu chốt vẫn phải xem tính tính tự giác của đàn ông. Thế giới rất rộng lớn, chắc hẳn có thứ hấp dẫn. Có đàn ông không thèm nhìn hoa cỏ ngoài đường, nhưng nhiều kẻ chỉ cần được kích thích một tí là ngứa ngáy khó chịu, đi tìm người mới."
"Có phải vậy không?"
Tần Dư Kiều vẫn rất khó chịu, lầm bầm mãi. Lục Cảnh Diệu như đang trấn an con mèo xù lông, xoa đầu Tần Dư Kiều, vuốt ve mặt của cô, chà xát bàn tay của cô....khiến nỗi giận của cô nguôi ngoai dần.
"Ôi chao, gặp được anh, em đúng là cô gái cực kỳ may mắn đó."
Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Cảnh Diệu, thật sự cô rất muốn khắc vài chữ lên mặt anh. Sau một lúc uốn éo, cô vòng tay qua vai Lục Cảnh Diệu: ".... Ngày mai chúng ta về thật à?"
"Về, dĩ nhiên phải về, tối nay về luôn cũng được." Lục Cảnh Diệu híp mắt lại, "Ghé tai lại đây, anh dạy em một chiêu."
Tần Dư Kiều dựng tai lên, lúc Lục Cảnh Diệu nói xong, khuôn mặt lộ vẻ do dự, chớp chớp mắt, "Có quá đáng quá không?"
"Có mà quá đáng, nếu như không phải ở đây vẫn còn căn phòng trước kia của em, trước khi về anh thật sự rất muốn thiêu huỷ căn nhà rách nát này luôn." Lục Cảnh Diệu nghiêm túc nói.
"Nhà anh mới rách nát."
Lục Cảnh Diệu than thở: "Đúng đúng đúng, nhà anh rách nát, nhà em là hoàng cung được chưa. Trước khi về em thật sự không muốn chọc tức Hạ Vân, đuổi Hạ Nghiên Thanh ra khỏi nhà, đánh cho thằng nhóc Trì đáng ghét kia một trận à?"
"Anh thật xấu xa." Tần Dư Kiều hôn lên cằm Lục Cảnh Diệu, "Em không muốn làm làm người xấu, hay là anh nói giúp em đi...."
"Cô bé này, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà...." Lục Cảnh Diệu than thở, "Được, anh sẽ nói, đến lúc đó anh làm chuyện xấu quá nhiều xuống Địa ngục thì em nhất định phải nhớ tới chồng em đó."
Tần Dư Kiều gật đầu: "Em nhất định sẽ nhớ."
"Được." Thật ra thì Lục Cảnh Diệu rất dễ bị vẻ ngoan ngoãn của Tần Dư Kiều tác động, cố ý vò rối tóc cô, "Có lời này của vợ, chồng chết cũng không tiếc."
"Xui xẻo." Tần Dư Kiều che miệng Lục Cảnh Diệu lại, "Em còn muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long.... Nếu anh xuống địa ngục thật, vậy em đi cùng anh."
Lục Cảnh Diệu không thể nhịn cười, lòng anh cảm động đến mức không thể cảm động được hơn, không muốn tạo áp lực cho Tần Dư Kiều: "Yên tâm, chúng ta không xấu xa đến mức phải xuống địa ngục. Nếu em sợ lương tâm cắn rứt, hay là sau khi trở về, chúng ta gây quỹ từ thiện, xây dựng chung cư hi vọng, giúp đỡ người cần giúp...."
Tần Dư Kiều hết sức đồng ý, cũng bị những lời Lục Cảnh Diệu làm cho cảm, sau đó ra dấu "ok" với Lục Cảnh Diệu: "Lát nữa nhất định em sẽ phối hợp với anh."
"Đây mới là vợ tốt."
Tần Dư Kiều còn dặn dò: "Nhớ viện cớ bảo Duệ Duệ ở trong phòng, em không muốn nó thấy nhưng thứ không hay.”
"Dĩ nhiên, anh cũng rất chú ý trong việc giáo dục trẻ em mà." Lục Cảnh Diệu hôn Tần Dư Kiều, "Anh đi giải quyết Duệ Duệ trước đã."
Tần Dư Kiều: "Không thành vấn đề."
Sau đó Lục Cảnh Diệu viện cớ gì để nhốt Hi Duệ trong phòng? Anh xách con trai vào phòng rồi uy hiếp: "Con phải ở trong phòng không được phép xuống nhà, nếu không nghe lời, ngày mai ba mẹ về sẽ bỏ con ở lại."
Mặc dù Lục Hi Duệ không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng cũng nhận ra được phần nào, kéo vạt áo Lục Cảnh Diệu: "Ba, dẫn con đi xuống đi, con cũng muốn sát cánh chiến đấu với ba mẹ."
"Chiến đấu cái rắm!" Lục Cảnh Diệu đóng cửa lại, thản nhiên xuống nhà.
Tần Dư Kiều cảm thấy nhất định bây giờ sắc mặt của mình cũng đã thay đổi, hai má đỏ bừng như bị lửa đốt vậy, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cô tức giận đến nỗi đỏ mặt. Chỉ có điều chính cô mới rõ, cô hiểu Lục Cảnh Diệu đến mức nào. Mặc dù đã rất rõ ràng, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu đã dạy, cái gì là cùng giường.... là cùng chung một chiếc thuyền. Bây giờ Lục Cảnh Diệu lại muốn biến đen thành trắng, cho nên cô cũng phải phối hợp với anh một chút.
Khi người ta phải đối mặt với vấn đề vừa nan giải vừa lúng túng đều chọn lựa giữ im lặng, cho nên qua mấy giây người đầu tiên lên tiếng là Hạ Vân.
"Cậu Lục, cậu có nhầm không vậy, con bé thì có chuyện gì muốn nói với cậu chứ." Lúc nói khoé miệng Hạ Vân lại nhếch lên, ra vẻ như những lời Lục Cảnh Diệu nói vô cùng tức cười.
"Tôi cũng không biết cô Hạ tìm tôi có chuyện gì, cho nên bay giờ mới hỏi cô ấy." Lục Cảnh Diệu khẽ nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống một chút, giống như cố tình gây sự, cố ý xuyên tạc lời nói của Hạ Vân, nhưng anh chỉ đơn thuần hỏi một vấn đề đang thắc mắc mà thôi.
"Khụ khụ khụ khụ khụ...." Tần Ngạn Chi không kiềm chế được mà ho khan.
Thật ra thì những lời Lục Cảnh Diệu vừa nói rất khéo léo, về phần lý giải những lời anh nói thì phải xem đầu óc của mấy người ngồi đây có linh hoạt hay không. Thật không may, toàn bộ những người trên bàn trừ Lục Hi Duệ và Tần Dư Trì ra, thì nhận thức về chuyện tình yêu nam nữ đều vô cùng linh hoạt. Ngay cả bà Tần cũng lập tức nghĩ ra N khả năng sẽ xảy ra, gương mặt già nua đã sớm đen lại, buông đôi đũa trong tay xuống chờ câu trả lời của Hạ Nghiên Thanh, sau đó quay đầu liếc nhìn đứa cháu gái yêu quý đang ngồi ở bên cạnh mình và Giang Hoa ngồi cách đó không xa.
Người ngoài nhìn vào, cảm thấy người nên phát biểu ý kiến bây giờ nên là Tần Dư Kiều và Giang Hoa. Nhưng vẻ mặt của Giang Hoa vẫn thản nhiên, Tần Dư Kiều mặc dù rất muốn đứng về phía Lục Cảnh Diệu nhưng không muốn giội nước bẩn trước khi mọi chuyện rõ ràng. Kết quả có người khó chịu, cô thấy lưng mình bỗng đau nhói. Lục Cảnh Diệu bỗng dưng nhéo cô, hơn nữa còn nhéo rất mạnh.
Tần Dư Kiều đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, trong mắt bà Tần, cô cháu gái yêu quý của mình đang rất uất ức, nhất thời cũng phẫn nộ. Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, có những thứ bà không thể ra mặt được, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt chờ "Phá án" mà thôi.
Thật ra thì vụ án rất dễ giải quyết, chỉ cần mở điện thoại Hạ Nghiên Thanh ra là có thể biết được. Nhưng dù sao mọi người đều đang ngồi trên bàn cơm, vẫn cần phải nể mặt mũi lẫn nhau, không ai trực tiếp yêu cầu Hạ Nghiên Thanh đưa điện thoại của cô ta ra. Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ mông lung, Giang Hoa thản nhiên lên tiếng.
"Chắc hiểu lầm thôi, có khi nào anh Lục nhìn nhầm số điện thoại hay không? Nghiên Thanh làm gì có số điên thoại của anh." Giọng điệu Giang Hoa rất chân thành, nhíu mày nhìn Hạ Nghiên Thanh, "Nếu mọi người không tin, có thể lấy điện thoại cùa Hạ Nghiên Thanh ra cho anh Lục xem."
Tần Dư Kiều nhìn Hạ Nghiên Thanh, sắc mặt cô ta trắng bệch, khẽ cắn môi dưới. Dáng vẻ này làm cho cô nhớ tới hồi xưa khi đi học, mỗi lần Hạ Nghiên Thanh không trả lời được đều có biểu hiện như vậy. Trước kia Hạ Nghiên Thanh chỉ là một cô gái nhát gan hay do dự, bây giờ những chuyện cô ta làm càng ngày càng khiến người ta bất ngờ.
Cho dù trong chuyện này tám phần là Lục Cảnh Diệu gài bẫy Hạ Nghiên Thanh, nhưng nếu như Hạ Nghiên Thanh không có ý đồ thì dù Lục Cảnh Diệu có hiểm độc như thế nào đi nữa cũng không thể khiến Hạ Nghiên Thanh chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Đúng lúc này Tần Dư Kiều cảm thấy đùi mình lại bị người khác nhéo mạnh, cảm giác đau đột ngột ập đến khiến nước mắt đang cố kiềm nén trong hốc mắt Tần Dư Kiều tuôn trào.
Rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất mất mặt, hai tai Tần Dư Kiểu đỏ bừng bừng. Đối diện với gương mặt trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh, Tần Dư Kiều lên tiếng: "Nghiên Thanh, nếu cậu không thấy thấy ngại, thì cậu cứ đưa điện thoại cho tôi xem đi."
Hạ Nghiên Thanh ngẩng mặt lên, giọng điệu thản nhiên: "Hôm qua đúng là tôi đã gửi cho ngài Lục một tin nhắn, tôi muốn hỏi cậu đã về chưa, bởi vì Giang Hoa đi cùng cậu. Tôi rất lo không biết Giang Hoa có về nhà an toàn không."
Thật lợi hại, còn có thể đảo ngược tình thế nữa, Tần Dư Kiều há hốc mồm, không nói nổi nữa.
"Hoá ra là như vậy." Hạ Vân cười, "Kiều Kiều, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tần Dư Kiều nhếch môi, cũng không muốn hỏi thêm nữa. Nhưng bây giờ cô lại rất muốn biết làm sao Hạ Nghiên Thanh lại có được số điện thoại của Lục Cảnh Diệu. Ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, anh làm bộ như rất lo lắng sợ cô hiểu lầm, nói với Hạ Nghiên Thanh: "Cô Hạ, tôi không muốn Kiều Kiều hiểu lầm, hi vọng cô có thể giải thích rõ ràng...." Giọng điệu Lục Cảnh Diệu bây giờ kiên định như lúc Hi Duệ khăng khăng với Tần Dư Trì về kết thúc của Space Energy Robot vậy, hoàn toàn không để cho người khác nghi ngờ, vẻ mặt nghiêm túc tựa như một cô gái dùng tính mạng.... để bảo vệ trinh tiết của mình vậy.
Cho nên người nhà họ Tần mặc dù cảm thấy Lục Cảnh Diệu không nên làm to chuyện trước mặt mọi người như vậy, nhưng cũng không thể trách anh được. Sự trong sạch của một cô gái tất nhiên rất quan trọng, sự trong sạch của người đàn ông cũng là trong sạch, huống chi Lục Cảnh Diệu thật sự trong sạch.
"Anh Lục không tin lời của Hạ Nghiên Thanh, như vậy đi, Nghiên Thanh, em cứ đưa điện thoại di động cho anh." Giang Hoa cười rất chân thành, sau đó đưa tay về phía Hạ Nghiên Thanh, "Nghiên Thanh, đừng sợ, mọi người đều tin em mà."
Nếu như tối hôm qua Giang Hoa không nói những lời đó cho cô biết, Tần Dư Kiều nhất định sẽ cho rằng bây giờ Giang Hoa đang đứng về phía Hạ Nghiên Thanh.
Cho nên có lúc bạn trai, vị hôn phu, thậm chí ngay cả chồng cũng có thể là loài động vật nguy hiểm nhất bên cạnh phụ nữ. Ở trước mặt mọi người thì họ đối xử với cô rất tốt, nhưng sau lưng thì lại chẳng coi cô bằng con gà. Những lời Giang Hoa nói ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu Tần Dư Kiều "Anh thà ngủ với gà cũng không muốn chạm vào Hạ Nghiên Thanh."
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy chuyện này rất không có ý nghĩa, lúc đang định nói một câu hoà giải, Hạ Nghiên Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Anh Lục mở miệng cũng phải xem lại lương tâm của mình chứ. Hôm qua là ai lén lút lấy điện thoại của tôi rồi lưu số vào vậy? Anh Lục có tâm tư bất chính, đừng đổ hết lên đầu tôi."
Tần Dư Kiều sửng sốt, sau đó toàn bộ mọi người cũng sửng sốt
Có vài người thật đúng là.... Kẻ đáng thương cũng có lúc đáng hận, Tần Dư Kiều thật sự muốn bỏ qua chuyện này. Nhưng lúc đang định mở miệng, người đàn ông bảo vệ trinh tiết bằng cả tính mạng đã nhanh chóng cướp lời.
"Trời ạ." Lục Cảnh Diệu cười cười, giọng nói tràn đầy vẻ bất ngờ, đôi môi khẽ mím, đưa mắt nhìn người, dừng một chút rồi nói, "Đúng ra tôi không muốn nói nhiều, con người quý ở chỗ biết mình là ai. Vốn tưởng rằng hôm qua tôi đã nói rõ với cô Hạ rồi, nhưng không biết khả năng lý giải của cô Hạ có vấn đề hay là tôi nói không đủ rõ nghĩa. Về phần số điện thoại, xin lỗi, tôi không có hứng thú nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn với người khác, cho nên chuyện cô Hạ nói tôi lén lút lấy điện thoại của cô lưu số vào có phải là quá ngậm máu phu người rồi không?"
Trong nháy mắt, Hạ Nghiên Thanh chỉ còn cảm thấy thế giới tràn ngập cảnh xuân của mình bỗng nhiên sụp đổ. Lúc này đây, toàn bộ ảo tưởng của cô ta dành cho Lục Cảnh Diệu đã không cánh mà bay. Lúc xuống nhà chuẩn bị ăn cơm, cô ta còn cố gắng ăn mặc đẹp một chút. Sau đó lúc ra ngoài liền thấy Lục Cảnh Diệu đi sau Tần Dư Kiều, cô ta có cảm giác Lục Cảnh Diệu cố ý đi chậm lại vì mình, cô ta liếc mắt quan sát phong thái ưu nhã của Lục Cảnh Diệu nữa, bộ vest được là phẳng phiu, và cả đôi mắt như cười như không của anh....
Sau đó cô khẽ cười với Lục Cảnh Diệu, khẽ nghiêng nghiêng đầu, muốn đưa má trái xinh đẹp nhất mình đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.... Cô ta cảm thấy như vậy rất đẹp, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích Cô bé lọ lem khi xưa cô rất thích vậy. Phần mở đầu của câu chuyện bất ngờ hiện hữu trước mắt, Cô bé lọ lem bắt đầu mong ngóng chờ đợi.
Bây giờ Hạ Nghiên Thanh lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu, vẫn ánh mắt như cười như không ấy, khi xuống nhà cô ta còn lầm tưởng rằng đó là ánh mắt mập mờ giữa nam và nữ, nhưng giờ khắc này cô ta mới thấy rõ vẻ xem thường và đùa cợt trong ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.
"Anh Lục đừng nóng giận, không chừng thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi." Mục đích của Giang Hoa rất đơn giản, chính là muốn xem điện thoại của Hạ Nghiên Thanh, nhưng Hạ Nghiên Thanh lại giữ khư khư điện thoại di động của mình.
Đúng lúc này, bà Tần cũng lên tiếng: "Nghiên Thanh, đưa di động cho bà, bà nội sẽ lấy lại công bằng cho con. Mặc dù con không phải là cháu ruột của bà, nếu quả thật chỉ là hiểu lầm, bà sẽ không để cho con phải chịu uất ức."
Ngón tay trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh hơi buông lỏng, sau đó Giang Hoa liền cầm lấy điện thoại của Hạ Nghiên Thanh.
Người xem điện thoại di động đầu tiên là Giang Hoa, sau khi xem xong vẻ mặt của anh thay đổi, cuối cùng gương mặt lạnh xuống, sắc mặt như người đàn ông bị cắm sừng. Sau đó là bà Tần, Tần Dư Kiều, Tần Ngạn Chi.... cuối cùng là Hạ Vân – người chưa từ bỏ ý định.
Hạ Vân xem thì đúng là trong điện thoại có số của Lục Cảnh Diệu, hơn nữa còn lưu là "Cảnh Diệu”. Ngoài ra, trong mục tin nhắn thật sự có tin nhắn gửi cho Lục Cảnh Diệu. Một tin nhắn đã được gửi đi, còn có hai tin chưa được gửi, tổng cộng là ba tin nhắn.
"Anh Lục, anh ra ban công một chút đi."
"Anh Lục, anh ngủ chưa?"
"Ngủ rồi à? Vậy chúc ngủ ngon."
Hạ Vân là người cuối cùng xem điện thoại của Hạ Nghiên Thanh, lúc xem xong cười khẽ một tiếng, nói với Tần Ngạn Chi: "Ngạn Chi, những tin nhắn như vậy đâu có nói rõ điều gì đâu. Không phải Nghiên Thanh đã nói rồi sao, con bé chỉ muốn biết Giang Hoa có về nhà an toàn hay không mà thôi, cho nên hơi nóng lòng, cho nên.... muốn hỏi cậu Lục mà thôi."
Những lời Hạ Vân giải thích rất nực cười, Tần Ngạn Chi nghe xong còn cười ha ha: "Cậu Lục, mọi chuyện chỉ là hiểu làm mà thôi."
Lục Cảnh Diệu hơi nhếch khóe miệng, không nói gì nữa, tỏ vẻ như không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Tần Dư Kiều xoa trán, nói với Tần Ngạn Chi: "Ba, ngày mai con sẽ về nhà bác."
"Kiều Kiều...."
"Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục." Tần Dư Kiều không nói gì nữa, rời khỏi bàn rồi lên tầng.
Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều đã ngộ ra, cho nên trong lòng rất vui mừng, vứt bỏ mặt mũi nói với Giang Hoa, "Cậu Giang, chọn phụ nữ phải kỹ lưỡng một chút." Sau đó cũng theo đuôi bà xã lên tầng.
Lục Hi Duệ ngó nhìn ông ngoại, ngó nhìn cụ mình, rồi khẽ nói một câu: "Con cũng không ăn nữa...."
"Duệ Duệ...." Bà Tần lại mau nước mắt.
***
Lục Cảnh Diệu thật sự rất vui mừng, đi theo Tần Dư Kiều vào phòng cô rồi lập tức khoá trái cửa lại, sau đó ôm lấy cô nàng của mình từ phía sau, than thừ từ tận đáy lòng: "Kiều Kiều, dáng vẻ giận dỗi vừa rồi của em thật sự rất xinh đẹp...."
Đến khi Tần Dư Kiều quay đầu lại, Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, không được bình thường rồi. Tần Dư Kiều giải vờ giận dỗi hay thật sự đau lòng vậy?
Cái tên Lục Cảnh Diệu này không bao giờ học được cách phải tìm nguyên nhân trên người mình sau đó mới nói tới người khác. Anh cứ cho rằng nhất định là do Tần Ngạn Chi đến phút cuối cùng vẫn bao che cho Hạ Nghiên Thanh làm tổn thương Kiều Kiều, lập tức đau lòng lây, hận không thế dùng một mồi lửa đốt căn nhà cũ kĩ này đi cho rồi: "Đi, đừng chờ đến ngày mai nữa, chúng ta lập tức trở về."
Trước mặt Lục Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều không thể nào giấu nổi tâm tư của mình. Rõ ràng chuyện này do anh gây nên, thật sự cô rất muốn tát anh một phát cho anh văng ra xa, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, vừa lau nước mắt cho cô, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi.... Chúng ta không chịu uất ức nữa.... Nhà mẹ không đáng tin cậy bằng nhà chồng đâu...."
Tần Dư Kiều sụt sịt, dùng hết sức đánh vào người Lục Cảnh Diệu: "Anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt này, dám trêu hoa ghẹo nguyệt này...."
Lục Cảnh Diệu lau nước mắt cho Tần Dư Kiều: "Anh cũng không có cách nào khác mà.... Nếu không như vậy đi, Kiều Kiều, hay là em khắc chữ trên mặt anh đi, khắc: ‘Người đàn ông của Tần Dư Kiều’ hay là ‘Ta chỉ thích Tần Dư Kiều’ có được không...."
Đôi mắt Tần Dư Kiều ướt nhoà nhìn Lục Cảnh Diệu, gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh đang cười phớ lớ, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười rực rỡ, giọng nét dỗ dành của anh rất đỗi dịu dàng, khiến cô dù tức giận đến cỡ nào cũng không thể phát tiết, đành phải ra sức dậm chân.
Lục Cảnh Diệu lại còn không cho cô dậm chân nữa, vỗ bả vai của cô: "Ngốc, trút giận với bản thân làm gì, em không đau thì chân cũng đau."
Sau đó Tần Dư Kiều thật sự không dậm chân nữa.
"Thật ra không phải anh đã nói với em rồi sao, em đúng là vô dụng. Đàn ông của mình bị người ta cướp mà còn không lên tiếng. May là người bị cướp là anh, nếu là người khác thì lúc đó em cũng không còn chỗ mà khóc nữa rồi." Dừng một chút, Lục Cảnh Diệu phân tích sự khác nhau giữa mình và Giang Hoa.
".... Mà có phải em chưa từng bị nẫng tay trên đâu. Dĩ nhiên chuyện này cũng không thể trách em, có một số việc đúng là không thể phòng bị được. Cho nên mấu chốt vẫn phải xem tính tính tự giác của đàn ông. Thế giới rất rộng lớn, chắc hẳn có thứ hấp dẫn. Có đàn ông không thèm nhìn hoa cỏ ngoài đường, nhưng nhiều kẻ chỉ cần được kích thích một tí là ngứa ngáy khó chịu, đi tìm người mới."
"Có phải vậy không?"
Tần Dư Kiều vẫn rất khó chịu, lầm bầm mãi. Lục Cảnh Diệu như đang trấn an con mèo xù lông, xoa đầu Tần Dư Kiều, vuốt ve mặt của cô, chà xát bàn tay của cô....khiến nỗi giận của cô nguôi ngoai dần.
"Ôi chao, gặp được anh, em đúng là cô gái cực kỳ may mắn đó."
Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Cảnh Diệu, thật sự cô rất muốn khắc vài chữ lên mặt anh. Sau một lúc uốn éo, cô vòng tay qua vai Lục Cảnh Diệu: ".... Ngày mai chúng ta về thật à?"
"Về, dĩ nhiên phải về, tối nay về luôn cũng được." Lục Cảnh Diệu híp mắt lại, "Ghé tai lại đây, anh dạy em một chiêu."
Tần Dư Kiều dựng tai lên, lúc Lục Cảnh Diệu nói xong, khuôn mặt lộ vẻ do dự, chớp chớp mắt, "Có quá đáng quá không?"
"Có mà quá đáng, nếu như không phải ở đây vẫn còn căn phòng trước kia của em, trước khi về anh thật sự rất muốn thiêu huỷ căn nhà rách nát này luôn." Lục Cảnh Diệu nghiêm túc nói.
"Nhà anh mới rách nát."
Lục Cảnh Diệu than thở: "Đúng đúng đúng, nhà anh rách nát, nhà em là hoàng cung được chưa. Trước khi về em thật sự không muốn chọc tức Hạ Vân, đuổi Hạ Nghiên Thanh ra khỏi nhà, đánh cho thằng nhóc Trì đáng ghét kia một trận à?"
"Anh thật xấu xa." Tần Dư Kiều hôn lên cằm Lục Cảnh Diệu, "Em không muốn làm làm người xấu, hay là anh nói giúp em đi...."
"Cô bé này, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà...." Lục Cảnh Diệu than thở, "Được, anh sẽ nói, đến lúc đó anh làm chuyện xấu quá nhiều xuống Địa ngục thì em nhất định phải nhớ tới chồng em đó."
Tần Dư Kiều gật đầu: "Em nhất định sẽ nhớ."
"Được." Thật ra thì Lục Cảnh Diệu rất dễ bị vẻ ngoan ngoãn của Tần Dư Kiều tác động, cố ý vò rối tóc cô, "Có lời này của vợ, chồng chết cũng không tiếc."
"Xui xẻo." Tần Dư Kiều che miệng Lục Cảnh Diệu lại, "Em còn muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long.... Nếu anh xuống địa ngục thật, vậy em đi cùng anh."
Lục Cảnh Diệu không thể nhịn cười, lòng anh cảm động đến mức không thể cảm động được hơn, không muốn tạo áp lực cho Tần Dư Kiều: "Yên tâm, chúng ta không xấu xa đến mức phải xuống địa ngục. Nếu em sợ lương tâm cắn rứt, hay là sau khi trở về, chúng ta gây quỹ từ thiện, xây dựng chung cư hi vọng, giúp đỡ người cần giúp...."
Tần Dư Kiều hết sức đồng ý, cũng bị những lời Lục Cảnh Diệu làm cho cảm, sau đó ra dấu "ok" với Lục Cảnh Diệu: "Lát nữa nhất định em sẽ phối hợp với anh."
"Đây mới là vợ tốt."
Tần Dư Kiều còn dặn dò: "Nhớ viện cớ bảo Duệ Duệ ở trong phòng, em không muốn nó thấy nhưng thứ không hay.”
"Dĩ nhiên, anh cũng rất chú ý trong việc giáo dục trẻ em mà." Lục Cảnh Diệu hôn Tần Dư Kiều, "Anh đi giải quyết Duệ Duệ trước đã."
Tần Dư Kiều: "Không thành vấn đề."
Sau đó Lục Cảnh Diệu viện cớ gì để nhốt Hi Duệ trong phòng? Anh xách con trai vào phòng rồi uy hiếp: "Con phải ở trong phòng không được phép xuống nhà, nếu không nghe lời, ngày mai ba mẹ về sẽ bỏ con ở lại."
Mặc dù Lục Hi Duệ không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng cũng nhận ra được phần nào, kéo vạt áo Lục Cảnh Diệu: "Ba, dẫn con đi xuống đi, con cũng muốn sát cánh chiến đấu với ba mẹ."
"Chiến đấu cái rắm!" Lục Cảnh Diệu đóng cửa lại, thản nhiên xuống nhà.
Tác giả :
Tùy Hầu Châu